Thượng Quan Thiển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì đã đọc mấy fan fic rồi nhưng không đúng ý tui nên tui tự viết cho dừa lòng.
Ta trồng hoa đỗ quyên là luôn mong chờ chàng tới. Thật tốt khi chúng ta có thể gặp lại nhau lần cuối.
Sẽ có sau này. Đừng nói quá sớm. Nàng từng nói nàng mãi mãi thuộc về ta. Từ lúc đó cũng có lẽ chúng ta mãi mãi thuộc về nhau.
Điển Trúc nhất định phải do ta diết. Vô Phong nhất định phải bị diệt.
Chúng ta đều đồng ý chuyện đó. Ta chưa bao giờ muốn chúng ta ở 2 phía đối lập. Chúng ta luôn cùng 1 chiến tuyến mà. Đúng chứ.
Có lẽ vậy. Có lẽ ta cũng từng có, rồi sẽ có 1 gia đình hạnh phúc.
Ta sẽ là nhà của nàng. Chúng ta mãi thuộc về nhau.

Vài ngày sau đó, Thượng Quan Thiển liền không thấy Cung Thượng Giác đến gặp nàng.

Cung Viễn Chủy mỗi ngày đều tới đây, mang thuốc đến cho nàng, thuận tiện âm dương quái khí vài câu.

Thượng Quan Thiển dựa người vào ghế mềm. đầu tỳ vào tay, nhắm mắt nghỉ ngơi, đối với những câu nói của hắn không thèm để ý.

Tùy theo thái độ của nàng, trong nội tâm của Cung Viễn Chủy cũng biến hóa theo. Không chỉ không chọc tức được đối phương, ngược lại bị chọc không nhẹ. Sau vài lần như vậy, trước ngực hắn như bị cái gì đó đè vào, buồn bực không thôi.

Ngày trước, hắn nghĩ rằng nữ nhân này muốn cướp ca ca của hắn, cho nên mỗi lần gặp mặt đều không nhịn được mà cãi nhau với nàng. Hiện tại, nàng không cùng hắn cãi nhau làm hắn có chút không quen.

Cung Thượng Giác phát hiện đệ đệ có gì đó thay đổi.

Từ tức giận đùng đùng hướng hắn phàn nàn về Thượng Quan Thiển, dần dần biến thành chủ động nhắc đến nàng. Mỗi lần từ chỗ nàng trở về, chỉ thấy khuôn mặt đệ đệ đen xì, ngồi xuống trước mặt hắn, nhìn tách trà đến xuất thần.

Lần này cũng y vậy.

Cung Thượng Giác miết miệng tách trà, hỏi hắn: “Sao vậy? Lại không nói lại nàng ấy à?”

Cung Viễn Chủy thở dài một hơi, nhấp một ngụm trà: “Nàng ta căn bản không nói chuyện với đệ.”

“Vậy đệ tức cái gì?”

Cung Viễn Chủy ngây người, lập tức cười lên: “Đệ không tức.”

Cung Thượng Giác thu hết biểu cảm của Cung Viễn Chủy vào mắt, giấu kỹ điều khác thường vào lòng, mặt không cảm xúc rót cho hắn một tách trà.

“Nàng không cùng  đệ cãi nhau như trước ngược lại cảm thấy  không quen rồi?”

Cung Viễn Chủy nhìn ca ca mình, cảm thấy không khí xung quanh có chút khác lạ nhưng lại nghĩ không ra khác lạ chỗ nào.

Hắn chỉ đè lại nghi vấn trong lòng.

“Hứ, Ai muốn cùng nàng nói chuyện chứ, không nói chuyện càng tốt, bình yên.”

Cung Viễn Chủy nói xong liền nhìn Cung Thượng Giác, Chỉ thấy khóe miệng ca ca nhếch lên, đôi mắt lóe lên những tia khó nói thành lời.

“Ca cũng cảm thấy, nàng ta thay đổi rồi?”

Cung Thượng Giác đặt tách trà lên bàn, chầm chậm mở miệng: “Không, đây mới là bộ mặt thật của nàng.”

Thượng Quan Thiển trong phòng, chỉ có thể đọc sách và chơi cờ để giết thời gian.

Nàng không phải không muốn có tình, mà là không thể có.

Thượng Quan Thiển có thể không?

“Ruồi Bán Nguyệt không phải độc, mỗi tháng sẽ phát tác hai lần tuy đau đớn nhưng không mất mạng.”

Nụ cười của Thượng Quan Thiển có chút cứng đờ, khóe môi có chút buông xuống, nhưng rất nhanh nàng đã quay trở về bộ dáng cũ.

“Thì ra không phải độc à~~~ Đa tạ  đã nói chuyện này cho ta biết.”
"Có trách cung môn dấu cô để dụ Vô Phong không"
“Quan trọng không?” Thượng Quan Thiển dựa vào ghế một lần nữa, ngữ khí chậm rãi, tản mạn.

“Nếu ngươi biết sớm, có tiết lộ tình báo ra ngoài hay không”

Giống như nghe được một câu chuyện thú vị, Thượng Quan Thiển cười ra tiếng. “Quan trọng là vấn đề không phải ta muốn hay không, mà là các người sợ ta tiết lộ tình báo.”

“Các người không nói chân tướng cho ta biết, bởi vì sợ ta lừa dối cả hai bên, phá hỏng kế hoạch của các người, cũng không có nghĩa vụ phải nói cho ta. Cho dù ta có biết, thì kết quả sẽ không hề thay đổi.”

Những lọn tóc đen của Thượng Quan Thiển rũ xuống, ngón tay thon tay thon dài chuyển động trên miệng tách trà
Đôi môi hồng nhuận của Thượng Quan Thiển cong lên, ánh mắt nhìn như nhìn một người mới tỉnh ngủ: “bắt đầu nói những câu xa vời rồi. Mục tiêu của ta trước giờ chỉ có Điểm Trúc, không chết không dừng.”

“Tại sao không thử buông bỏ?”

“Buông bỏ? nói thật nhẹ nhàng.”

Đôi mắt Thượng Quan Thiển cong lên, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo.

“ Nếu từng trải qua cảnh vài trăm người chết trước mặt mình chỉ trong một đêm chưa? Ta từng thấy qua, từng nhát từng nhát từng nhát, toàn bộ Cô Sơn phát từng người từng người ngã xuống, máu chảy thành sông. Ta trốn trong mật thất, nhỏ hẹp tối tăm. Thông qua kẽ hở nhìn thấy cha mẹ của ta vì bảo vệ cho ta liều mạng chém giết. máu của họ từng giọt từng giọt tý tách rơi trên mặt ta. Ta không dám lên tiếng, đến khi Điểm Trúc phát hiện mật thất, ta hoảng loạn bỏ trốn, rơi xuống vách núi. Kích thích cực lớn cộng thêm đầu bị trong thương, ta mất đi ký ức, bị Điểm Trúc bắt về, gạt ta rằng ta là đồ đệ của bà ta, bồi dưỡng ta trở thành công cụ giết người.

Khi ta nhớ lại tất cả, cảm giác khi ấy là gì không? Ta cảm thấy bản thân mình là một trò cười.”

Ý cười trong giọng nói của Thượng Quan Thiển không bớt đi, thậm chí độ cong của đôi môi cũng không hề giảm. Nàng dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất, biểu cảm vui vẻ nhất để nói về quá khứ của mình. Đây chỉ là sự ngụy trang của một người đang suy sụp, linh hồn vỡ vụn ra từng mảnh.

* cau mày nhìn nàng.

Thượng Quan Thiển nhìn thấy sự thương hại, đồng tình trong ánh mắt, nhưng nàng chẳng quan tâm.

Nàng không cần đồng tình, đồng thời cũng chẳng cần có tình.

“Khi một người lâm vào tuyệt vọng, người đó sẽ luôn bám víu vào một cái gì đó, một thứ khiến bản thân sống sót. Từ đó, báo thù chính là toàn bộ cuộc sống của ta.”

“Nhưng có một người rất quan tâm ngươi.”

Nụ cười của Thượng Quan Thiển vụt tắt, ánh mắt mờ mịt xa xăm: “Đúng vậy, đáng tiếc, hắn chết rồi.”

“Người ta nói là Cung nhị tiên sinh.”

Thượng Quan Thiển nhìn nàng cười lên: “ Vậy ư, ta không nhận ra đấy"
Sau khi Vô Phong và Cung Môn quyết chiến. Tứ quỷ đều thiệt mạng. Vậy còn quái đi đâu. Điển Trúc có thật là trùm cuối. Tại sao phái Cô Sơn bị diệt. Đoán rằng do Điển Trúc yêu 1 người ở phái cô sơn nhưng bị người em thân thiết trong Thanh Phong chen ngang nên đã sinh hận quyết lập Vô Phong từ Thanh Phong để diệt Cô Sơn.
Thượng Quan Thiển sau khi rời cung môn đã quay trở về Vô Phong để có thể tiếp tục tìm kiếm cơ hội tiếp cận Điển Trúc. Với lý do nàng đang mang cốt nhục của Cung Thượng Giác nàng có thể dùng đứa bé để trao đổi nên Điển Trúc mới tha cho nàng. Nhưng tôi nghĩ thật ra Điển Trúc giống với Lý Mạc Sầu. Rời bỏ môn phái. Tự lập phái mới trả thù người đã phụ tình mình. Nuôi Thượng Quan Thiển là vì vẫn còn tình cảm mà nuôi dưỡng con của người mình yêu.
Sau 9 tháng đứa bé trào đời giống hệt với Cung Thượng Giác thuở nhỏ. Nhưng đứa bé bị bắt đi để ép Thượng Quan Thiển tiếp tục làm nhiệm vụ cho Vô Phong. Ban đầu chỉ muốn tiếp tục tiếp cận Điển Trúc.  Nhưng giờ nàng rất ân hận vì lại để Vô Phong bắt đứa nhỏ đi. Nàng phải nuôi đứa nhỏ khác và để nó vào Cung Môn làm nhiệm vụ.
Ta thật may mắn vì còn có thể gặp nhau ở đây. CT Giác nhìn lướt qua đứa nhỏ có vài phần giống mình. TQ Thiển tươi cười lấy lòng:"Chàng có nhận ra nó không. Chàng có thể đưa 2 mẹ con ta về cung môn không". CT  Giác không trả lời 1 lát sau có 1 chiếc xe ngựa đi đến rồi đưa 1 nhà 3 người về Cung Môn. Nếu đây thật sự là con của 2 người có lẽ những giây phút này là những giây phút hạnh phúc nhất. Thật tiếc là không phải. Lần này nàng được giao nhiệm vụ giết Cung Tử Vũ. Phá hoại Cung Môn. Nhưng mà giờ đây Cung Tử  Vũ đã luyện thành công Vô Lượng Lưu Hoả lưỡi đao vô Phong. Nàng thật không biết phải làm thế nào. Chưa tiếp cận được Điển Trúc mà nàng giờ còn cách mục tiêu quá xa. Nàng giờ lại đóng vai 1 người mẹ hiền thục, 1 người vợ dịu dàng.
Trước mặt ta ta luôn nhìn rõ nàng
Thật vậy ư. Vậy ta đang thế nào.
Nếu nàng có chuyện gì cứ nói thẳng với ta. Ta có thể giúp nàng
Vậy chàng hày giúp ta chăm sóc tốt con của chúng ta.
Nàng luôn nói những câu nửa thật nửa giả để rối gạt ta. Nhưng không biết sao ta cứ đắm chìm vào trong đó.
Quả thực thời gian này thật bình yên. Nếu đứa trẻ đó thật sự là con của chúng ta tốt. Nàng nghĩ vậy. Ta sẽ rời cung môn mà đi giết Điển Trúc.
Ta sẽ đứng về phía nàng nhưng nàng chẳng bao giờ tin ta. Nhưng gì nàng đề nghị ta đều cố gắng thực hiện. Ta chưa bao giờ muốn thấy nàng phải buồn.
TQ Thiển thời gian này tiếp tục dò thám tình hình cung môn nhưng cũng chẳng được bao nhiêu. Sau 5 năm thì đứa trẻ cũng đã lớn. Chắng con của nàng cũng vậy.
Sau đó Cung Môn lại tiếp tục tương kế tựu kế để diệt hoàn toàn Vô Phong. Con nàng được tìm về, Điển Trúc bị giết. Thượng Quan Thiển cũng bị thương nặng rồi cũng mất. Còn lại Cung Thượng Giác nuôi lớn cả 2 đứa trẻ.
2 người cũng mãi mãi thuộc về nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1111111