Chap 20 Em thích Nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhã Nghiên bị hỏi lập tức hóa đá. Đúng vậy, nếu không phải bởi vì thích, thì còn có thể là vì lý do gì nữa!

Cùng một hành động do Ly Hạc và Tỉnh Nam làm, trong lòng nàng lại có hai loại tâm tình khác nhau.

Người này không giống, người này cũng là bạn từ bé của mình, nhưng lại sắm một vai trò hoàn toàn khác biệt, đứng ở một vị trí cực kỳ đặc thù. Cuối cùng dần dần biến thành một loại cảm tình mà ngay cả chính nàng cũng không thể nhìn thấu được.

Bản thân có chút kích động, nắm chặt cổ tay áo của Tỉnh Nam thì thào tự nói " Nam không giống, Nam là đặc biệt, cùng bất luận kẻ nào đều khác biệt"

Đối với câu trả lời của nàng, Tỉnh Nam trong lòng vui sướng, nhưng đồng thời sinh ra một tia nghi hoặc.

Tuy cô hiểu mị lực của chính mình, nàng thích mình cũng là bình thường, nhưng lúc trước rõ ràng còn kháng cự vậy mà lần này lại khẳng định mình là độc nhất vô vị, chẳng lẽ tất cả chỉ vì một tầng quan hệ ân nhân cứu mạng trước kia sao?

Tỉnh Nam nghĩ như vậy trong lòng liền có chút vội vàng xao động, tựa hồ có chút không cam tâm.

Khi thật sự thích một người sẽ trở nên để ý từng chi tiết nhỏ, không chấp nhận được dù chỉ một chút tì vết, dù chỉ một chút thôi cũng có thể khiến cho trong lòng không thoải mái.

Kéo nàng qua, tay đặt sau gáy của đối phương hôn xuống. Lần này không chỉ là đụng chạm nhẹ nhàng như lần trước, cô tham nhập trong miệng của đối phương, hai lưỡi dây dưa cắn xé, âm thanh "chậc chậc" vang lên khắp phòng.

Đầu tiên thân thể của Nhã Nghiên còn có chút cứng ngắc nhưng dưới sự dẫn dắt của Tỉnh Nam cùng dần dần trầm luân.

Khi hai người tách ra, nàng hai mắt mê ly hàm chứa thâm tình. Tỉnh Nam ghé vào tai nàng thổi khí, mang theo vô hạn dụ hoặc nói "Em thích Nam đúng không?"

Thanh âm quen thuộc bay vào tai, Nhã Nghiên cơ hồ là theo bản năng trả lời "Em thích Nam, rất thích Nam"

Danh Tỉnh Nam nghe xong mỉm cười, ôm người ở trong lòng hôn lên khóe miệng đối phương.

Chờ nàng hồi hồn mới phát hiện bản thân vừa nói cái gì "Em..." có chút vội vàng, lại không biết bản thân muốn nói gì.

"Em muốn phủ nhận ?" Cô thần sắc có chút lạnh, lời này nói ra mang theo chút uy hiếp.

" Em không có"

Nhã Nghiên dồn dập thở, phản thủ ôm lấy cô, đem đầu tựa vào trên vai đối phương.

Tỉnh Nam thật cao hứng, tay ôm chặt lấy thân mình nàng hỏi "Hiện tại em đã hiểu rõ rồi?"

"Vâng" nàng không nói tiếp, cô cũng không nhúc nhích.

Qua một hồi lâu, thanh âm trầm trầm của nàng mới truyền ra "Nam đối với em rất quan trọng, nhưng là đối với hành vi của Nam em vẫn có chút mâu thuẫn. Thậm chí lúc Nam nói thích em, em còn có chút chán ghét"

Tỉnh Nam nhíu mày, hiển nhiên thật không thích nghe điều này.

"Đương nhiên không phải là em chán ghét Nam" vội vàng giải thích "Bởi vì Nam nói thích em khiến em cảm thấy khó xử nên có cảm giác chán ghét vậy thôi"

"Nam là ân nhân của em, không giống bất kỳ người nào khác. Lúc trước em đối với Nam chưa từng nghĩ về phương diện kia. Hơn nữa còn có chuyện của Ly Hạc, nếu em có thể thích Nam, vậy vì sao lúc đó không thích cậu ấy. Nếu như vậy có lẽ người kia có thể còn sống. Cho nên em không muốn trở thành như vậy, tuy rằng điều này cũng chỉ là một ý tưởng, nhưng em vẫn cảm thấy khổ sở, đặc biệt là khi em phát hiện, em càng ngày càng không thể rời khỏi Nam được, rồi Tôn Thanh xuất hiện"

Nhã Nghiên dừng một lát

"Đã gần hai ba năm nay em không gặp cô ấy. Em mới chỉ mới có một ít ý tưởng đối với Nam ở trong đầu, người kia đã xuất hiện trước mặt em, tựa hồ như thể đang nói cho em biết, giữa chúng ta không nên có loại tình cảm này"

"Em không cần nghĩ nhiều, chỉ cần thuận theo tình cảm của mình là được rồi. Em cũng không có lỗi với bất cứ kẻ nào cả"

Tỉnh Nam an ủi, không ngừng khai đạo cho nàng.

"Nếu thật là thanh mai trúc, là bạn tốt thì Nam nhất định sẽ rất vui khi đối phương có thể tìm được người mà mình thích. Nếu bọn họ bởi vì lý do cá nhân mà phản đối, thì quan hệ giữa em và bọn họ ngay từ đầu đã không bình đẳng, ít nhất bọn họ là mang theo mục đích tiếp cận em. Như vậy thì tình bạn suốt mười mấy năm qua là cái gì chứ?"

"Cảm tình vốn là song phương, mà tình bạn cũng là như vậy"

Lúc trước nghe bác sĩ lải nhải đủ thứ cuối cùng cũng đến lúc cô có thể dạy dỗ người khác.

" Em hiểu rồi, cám ơn Nam" mặc kệ như thế nào, trong lòng nàng thở phào nhẹ nhõm.

Hai người đều thật cao hứng, hàn huyên thật lâu. Nhã Nghiên như trước làm ca chiều cho nên gần đến giờ cũng phải đi làm.

Nàng luôn thật đúng giờ, sau khi đến cửa hàng còn có ý đi gặp Dư Siêu Chính, hỏi thăm chỗ bị va trúng tối hôm qua. Tối hôm qua mải lo lắng cô, cũng không kịp chú ý thương thế của quản lý.

"Thật sự xin lỗi"

Mấy ngày qua tạo ra bao nhiều phiền toái cho người khác, nàng thật sự băn khoăn.

"Được rồi, tôi biết cô cũng không phải cố ý"

Dư Siêu Chính xoa xoa eo khoát tay. Cái eo già nua này tuy là có người mát xa, nhưng bản thân vẫn chịu không ít khổ rồi.

"Cảm ơn quản lý"

Đối với vị quản lý cũng không lớn hơn mình là bao này, nàng vẫn rất tôn trọng.

Ngày cứ như vậy trôi qua, Nhã Nghiên đem toàn bộ chuyện tình đều nói cho Tỉnh Nam, nhưng có một số việc vẫn không nói rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro