tho Bui Giang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BÙI GIÁNG - RONG RÊU

Đùa với tuyết rỡn với vân

Một mình nhớ mãi gái trần gian xa

Sương buổi sớm nắng chiều tà

Trăm năm hồng lệ có là bao nhiêu

Bùi Giáng

Sơ sinh phát tiết muộn lời

Tâm hồn như lộc trang đời như điên

Muộn lời chậm tiếng đầu tiên

Liền tâu thần nữ mối phiền lão phu

Đi về rốt cuộc trăm năm

Rong rêu ngày tháng tơ tằm thiên thu

Tặng con ( Ái Linh ) ngôn ngữ trầm phù

Máu tim ? _ huyết lệ ? _ ai bù cho ai ?

Anh không rõ sự đời có nên nói

Rằng yêu nhau là vĩnh viễn xa nhau

Anh định nói suốt trăm lần le lói

Rồi bổng nhiên anh mím miệng vò đầu

Đi Về Làng Xóm

Đi về làng xóm năm xưa

Viếng thăm quê cũ người chưa quên người

Người hỏi tôi:" Từ đâu ông đến nơi đây ?"

-" Thưa cô thôn nữ từ đây tôi về"

-" Ủa phải anh sáu Giáng đó không?"

-" Và cô có phải cô Bông năm nào ?"

-" Anh còn nhớ rõ ! Ôi chao!

Vợ chồng tôi cũng lúc nào nhớ anh

Anh điên mà dzui - dzẻ thập thành

Chúng tôi tỉnh táo mà đành buồn hiu."

Người Con Gái Mặc Quần

Người con gái hôm nay mặc quần đỏ

Vì hôm qua đã mặc chiếc quần đen

Đen và đỏ là hai màu rồi đó

Cũng như đời, đường hai nẻo xuống lên

Người con gái hôm nay mặc quần trắng

Vì hôm qua đã mặc chiếc quần hồng

Hồng và trắng là hai màu bẻn lẻn

Cũng như núi và rừng đều rất mực chênh vênh

Người con gái hôm nay mặc quần tím

Vì hôm qua đã mặc chiếc quần vàng

Vàng và tím là hai màu mỉm miệng

Mím môi cười và chúm chiếm nhe răng

Người con gái hôm nay mặc quần rách

Vì hôm qua đã mặc chiếc quần lành

Lành và rách đều vô cùng trong sạch

Bởi vì là lành rách cũng long lanh

Gửi Thái Thậm Ni Cô

Đùng đùng gió giục mây vần

Một xe vọng tưởng chín tầng mây trôi

Thương yêu chia xẻ đất trời

Ra làm hai mảnh một lời bán khai

Mỗi đêm mỗi một thở dài

Mỗi ngày than vắn "ai hoài chiếc thân"

Ngồi thiền suốt chín năm qua

Cứ đêm tâm tỉnh, sáng ra... động lòng

Cỏ lau thầy vượt biển đông

Con bơi bơi mãi vẫn không thấu bờ

Thỏng tay vào túi u minh

Con tiêu đến hết đồng chinh cuối cùng

MẮT

Lơ xưa xuống núi với người

An thua phố chợ ngậm ngùi thương nhau

Đã đành xanh ngát bể dâu

Một con mắt khóc đủ sầu rã nghiêng

NGÓ

Mai ngày manh chiếu mái hiên

Bát cơm quả trứng quan tiền đò đưa

Ngó chân ngón thiếu ngón thừa

Còn bao nhiêu bước _ duổi _vừa cuộc đi

LẠC

Mốt mai rớt hột xuân thì

Ao trăm mảnh mộng còn ghi cuối dòng

Gió cuồng lạc phố đào bông

Lạc em dế bé cưới chồng dê non

NGUỒN

Thì thôi vuốt mặt giữa đồng

Cũng đành cuối dấu mưa sông là nguồn

Thận Nhiên

Rằng xuân vừa mới non tơ

Xem ra

Đã thấy

Bơ phờ

Nắng oi...

Hoàng Quý

Cuồng Ca

Ta mơ kiếp ăn chùa ngũ miễu

Sống hồn nhiên không sợ thiếu lo thừa

Điên... điên....một kiếp cũng vừa

Kiếp sau ta sợ xin chừa...tái sinh

Nguyễn Văn Phương

Bây giờ tôi đã quên xưa

Sài Gòn cám dỗ tôi chưa chịu về

mmmmmmmmmm

Trăm năm tắm gọi dưới trời

Ngày thì tắm nắng tối rồi ngắm trăng

Nhớ em tắm với chị Hằng

Tận cùng tắm với ngọn nguồn cô đơn

Xa nhau mấy chục trăng tròn

Ngỡ rằng đã chết mõi mòn đâu đâu

Té ra xa cách bao lâu

Em còn như vẫn mộng đầu đầu tiên

Tôi từ một tỉnh mười mê

Đêm điên ngày dại nhớ quê hương nào

Của tình mộng tưởng chiêm bao

Ngàn thu rớt một luỷ hào tan hoang

Em từ ngẩu nhĩ đa mang

Mở lời vâng tạc đá vàng thuỷ chung

Có những lúc biển trời sông nước ngủ

Lòng mây khao khát một vầng trăng

Em về mấy thế kỷ sau

Nhìn trăng có thấy nguyên màu ấy không

Ta đi còn gởi đôi dòng

Lá rơi có đợi ở trong sương mù

Bàn chân bước người đi về một thuở

Lá phân vân bờ bến cát sương rung

Trời khuya khắt phiêu du trăng bỡ ngỡ

Người đi đâu sông nước lạnh vô cùng

Ngày sẽ hết ta sẽ không ở lại

Ta sẽ đi và sẽ không biết đi đâu

Nhưng ta nhớ trần gian này mãi mãi

Vì nơi đây ta sống đủ vui sầu

Xin chào nhau giữa con đường

Mùa xuân phía trước miên trường phía sau

Thưa rằng ly biệt mai sau

Là trùng ngộ giữa hương màu thanh thiên

Ta hái đi một nhành hoa thạch thảo

Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi

Chúng ta sẽ không tao phùng được nữa

Mộng trùng lai sẽ không có ở trên đời

Hương thừi gian mùi thạch thảo bốc hơi

Và nhớ nhé ta đợi chờ em nhé

Để trùng ngộ giữa hương màu nguyên xuân

Mòn con mắt sầu đưa từ có độ

Bụi thu mờ ai phủi với hai tay

Đá mòn phơi nẻo tà dương

Nằm nghe nước lũ khóc chừng cuộc chơi

Sao đêm đổ xuống triều đầy

Ai đưa kiếm vút ngang mày hư không

Nàng từ lánh gót vườn hoa

Mùi hương nhị bội phấn sa song trùng

Biên thành nhiếp dẫn mông lung

Mùa hè cố quận quê chung rẫy ruồng

Truy hoan hồng lĩnh cõi nguồn

Há thành hư sự? Mối buồn vui qua ?

Đã qua đã tới đã về

Tết từ bao bận tết đề huề đi

Đi về đi ở đi đi

Đi là đi biệt từ khi chưa về

Hư Vô Và Vĩnh Viễn

Cũng vô lý như lần kia dưới lá

Con chim bay bỏ lại nhánh khô cành

Đời đã mất tự bao giờ giữa dạ

Khi lỡ nhìn viễn tượng lúc đầu xanh

Khi xưa tôi đã có lần

Và bây giờ đã đôi phần tôi quên

Viết thơ là trỡ lại bên

Con người thôn nữ răng đen hai hàng

Ta có tấc lòng chưa ngõ được

Dưới chân núi Hồng, sông Quế mãi sâu

Chổ Này

Rồi tôi lớn đi vào đời chân bước

Cỏ mùa xuân bị giẫm nát không hay

Chợt có lúc hai chân dừng một lượt

Người đi đâu xưa chính ở chổ này

Hỏi tên rằng biển xanh dâu

Hỏi quê rằng mộng ban đầu đã xa

Gọi tên rằng một hai ba

Đếm là diệu tưởng đo là nghi tâm

Xuân Giữa Ngọ

Ngày trống rỗng không gian trôi vào cõi

Nghe mùa xuân không đổ lục bên hường

Gió lay lắt bốn phương về dồn tụ

Bụi thu mờ ai phủi với hai tay

Rụng rời cờ cắm uyên viên

Vinh hoa như giọt sương tan trên trời

Đăm đăm thấy rõ rạng ngời

Sắc hương lồng lộng tót ngời không trung

Đã khóc ngang ngửa mộng

Đã xót xa thân sầu chảy máu bên xương

Đã chấp nhận ngàn lần trong thổn thức

Đã bàng hoàng hốt hoảng những đêm đêm

Đã cam chịu cuồng si để sáng suốt

Và đui mù cho thoả dạ yêu em

Mưa đầu truông xuống đầu nguồn

Mùa xuân tấm tức bên triền mây trôi

Anh vẫn tưởng đầu đường thương xó chợ,

Có ai ngờ xó chợ cũng thương nhau

Thầy vui như thể thiên thần

Con buồn như thể tuyệt trần bấy nay.

Thầy vui Vạn Hạnh bấy chầy,

Con buồn chết đứng giữa ngày phù du

Kính gửi:Thầy Minh Châu

Thầy Chơn Thiện

Thầy Chơn Nguyên

Kính dâng Vạn Hạnh một tờ

Kể từ vô tận bất ngờ tái lai

Bao Gìờ

Bằng bút chì đen

Tôi chép bài thơ

Trên tường vôi trắng

Bằng bút chì trắng

Tôi chép bài thơ

Trên lá lục hồng

Bằng cục than hồng

Tôi đốt bài thơ

Từng phút từng giờ

Tôi cười tôi khóc bâng quơ

Người nghe cười khóc

có ngờ chi không

Đến thăm sư phụ Chơn Nguyên

Trẫm từ vô tận ưu phiền tái lai

Còn ở lại một ngày còn yêu mãi

Còn một đêm còn thở dưới trăng sao

Thì cánh mộng còn tung lên không ngại

Níu trời xanh tay với kiểng chân cao

Xin yêu mãi yêu và yêu nhau mãi

Trần gian ôi! Cánh bướm cánh chuồn chuồn

Con kiến bé cùng hoa hoang cỏ dại

Con vi trùng cùng sâu bọ cũng yêu luôn

Mẹ cha thì nhớ thương mình

Mình đi thương nhớ người tình xa xôi

Đầu Đuôi Trận Trận

Trận đầu Bỉ Ngạn vời trong

Trận đuôi Bà Lạ Mật không rõ ràng

Trận đi cuối Bến Điêu Tàn

Trận về rớt hột cho Hàng Cảo Thơm

Trận lên đầu Ngọn Sớm Hôm

Trận leo xuống giốc Hoàng Hôn Hoe Vàng

Trận dừng giữa Trận Lang Thang

Trận e ngại trận càng ngang ngửa nhiều

Phùng Khánh Mẫu Thân

Mẹ về trong cõi người ta

Một hôm mẹ gọi con ra bảo rằng

Trần gian thơ mộng lắm chăng

Hay là đau đớn hử thằng chiêm bao

Trời Hỏi

Hỏi rằng; giờ có chịu đi

Về thiên đường ngắm mấy dì tiên nga

Thưa rằng thà sống với ma

Miễn là được thấy lại toà Mông Rô

Sông trắng quá bảo lòng tôi mở cửa

Trăng vàng sao giục cánh mộng tung ngần

Gió thổi dậy lùa mơ vào bốn phía

Ba phương trời chung gục khóc đêm giông

Bên Này

Ta đứng lại bên này chờ đợi

Ồ phải không? Em đó phải không

Ta đếm lại từng ngón tay lẩy bẩy

Đời chúng ta là mấy trăng tròn

Ngày vui ngắn? Lòng đã vơi mấy bận

Ngày vui đi? Mấy bận giữa lòng ta

Đổ lây lất mưa về xuân lấm tấm

Ô thiều quang tan biến vội sao mà

Em có khóc? Ta xin em đừng khóc

Em nhìn ta ? lệ chảy có vui gì

Trang phượng mở giữa nguồn em hãy đọc

Nước xuôi giòng ngàn thu hận tan đi

Kỷ Niệm Trần Gian

Những ngày điên rồ

Thật là vui

Những ngày tỉnh táo

Cũng thật vui

Thật vui cũng thật là buồn

Thật buồn cũng thật thật buồn u u

Dạ thưa Vỹ Dạ về gần

Đã từ xa lắm thiên thần nhớ em

Buồn ở sông xanh nghe đã lại

Mơ hồ trong một tiếng chim qua

Ta đã để hồn ta trong tiếng thở

Kêu gọi Lời đưa tiển Buổi Tàn Phai

Từ Diện Ca

Quả ấn độ bà là mật tuý

Trái xiêm la giáp trĩ phong phiêu

Em chanh chua ngọt ngọn triều

Thiền vu khâm mệnh cung thiều hằng sa

Số đếm lộn ra toà kiếp số

E rằng sai âm hộ ôn hinh

Lầm than tứ diện tâm tình

Quy y tam bảo lục trình trỡ cơn

A tăng kỳ kiếp liên tồn

Thoái tàng ư mật lá cồn lập thu

Dạ thưa xứ huế bây giờ

Ngàn năm núi ngự bên bờ sông hương

Xuân xanh lắm lúc cũng là

Mười mê một tỉnh cũng là gió trăng

Tôi hỏi mãi nhưng viết lời đáp lại

Chẳng bao giờ thoả đáng giữa đời câm

Tôi ngó mãi những chiều về trỡ lại

Mang những gì về trong cõi trăm năm

Nhưng em hỡi trần gian ôi ta biết

Sẽ rồi ra vĩnh biệt với ngươi thôi

Ta chết lặng bó tay đầu lúc lắc

Đài xiêu ôi xuân sắp rụng mất rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro