MỘT NGÀY, MỘT THÁNG, MỘT NĂM, MỘT ĐỜI ẤY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. 

Một đêm ấy, ta nghe trọn một đêm Phạn ca, chẳng vì lĩnh hội, chỉ để tìm một chút hơi thở của người.

Một tháng ấy, ta xoay tất cả luân kinh, chẳng vì siêu độ, chỉ để chạm đến dấu tay của người.

Một năm ấy, ta dập đầu nhận lấy bụi tràn ai, chẳng vì hướng Phật, chỉ để kề cận hơi ấm của người.

Một đời ấy, ta leo qua cả Thập Vạn Đại Sơn, chẳng vì tu lai sinh, chỉ để giúp người bình an hạnh phúc.

Một đêm, một tháng, một năm, một đời ấy.

2.

Một khắc ấy, ta giơ cao phong mã, chẳng vì cầu phúc, chỉ vì đợi chờ người trở lại.

Một ngày ấy, nhắm mắt giữa kinh điện mù hương, bỗng nghe thấy chân ngôn trong lời người tụng.

 Một tháng ấy, ta xoay hết tất cả luân kinh, chẳng vì siêu độ, chỉ để chạm đến dấu tay của người.

Một năm ấy, ta dập đầu nằm rạp trên sơn lộ, chẳng vì gặp gỡ, chỉ để kề cận hơi ấm của người.

Một đời ấy, ta chuyển nước chuyển non dời Phật tháp, chẳng vì tu lai sinh, chỉ để giữa đường cùng người gặp lại.

Cánh hạt tiên trắng muốt trên trời cao, xin cho ta mượn đôi cánh của người.

Ta chẳng muốn bay đến miễn xa thẳm, đến Litang liền quay về.


Chỉ là , vào đêm hôm ấy.

Ta quên đi hết thảy, bỏ cả tín ngưỡng, chẳng màng đến luân hồi.

Chỉ vì, đóa hồng từng nỉ non trước Phật kia, đã sớm chẳng còn vẻ lấp lánh như ngày cũ.

3.

Một khắc ấy, ta giơ cao phong mã, chẳng vì cầu phúc, chỉ vì đợi chờ người trở lại.

Một ngày ấy, nhắm mắt giữa kinh điện mù hương, bỗng nghe thấy chân ngôn trong lời người tụng.

Một tháng ấy, ta xoay hết tất cả luân kinh, chẳng vì siêu độ, chỉ để chạm đến dấu tay của người.

Một năm ấy, ta dập đầu nằm rạp trên sơn lộ, chẳng vì gặp gỡ, chỉ để kề cận hơi ấm của người.

Một đời ấy, ta chuyển nước chuyển non dời Phật tháp, chẳng vì tu lai sinh, chỉ để giữa đường cùng người gặp lại.

Đầu tiên tốt nhất đừng gặp nhau, như thế sẽ không phải yêu nhau. Thứ hai tốt nhất đừng hiểu nhau, như thế sẽ không phải nhớ nhau.

Thứ ba tốt nhất đừng giúp nhau, như thế sẽ không phải nợ nhau. Thứ tư tốt nhất đừng luyến tiếc, như thế sẽ không lại nhớ nhau.

Thứ năm tốt nhất đừng yêu nhau, như thế sẽ không phải bỏ nhau. Thứ sáu tốt nhất đừng đối mặt, như thế sẽ không gặp lại nhau.

Thứ bảy tốt nhất đừng lầm lỡ, như thế sẽ không phải phụ nhau. Thứ tám tốt nhất đừng hẹn ước, như thế sẽ không phải dây dưa.

Thứ chín tốt nhất đừng nương tựa, như thế sẽ không phải cận kề. Thứ mười tốt nhất đừng gặp gỡ, như thế sẽ không cần gặp lại.

Nhưng mà, đã từng gặp mặt còn hiểu nhau, gặp lại chẳng thà chưa từng biết. Làm sao có thể cùng người đoạn tuyệt, tránh cho sinh tử hóa tương tư.  

4.

 Một đêm ấy, ta nghe trọn một đêm Phạn ca, chẳng vì lĩnh hội, chỉ để tìm một chút hơi thở của người.

Một năm ấy, ta dập đầu nằm rạp trên sơn lộ, chẳng vì gặp gỡ, chỉ để kề cận hơi ấm của người,

Một đời ấy, ta chuyển nước chuyển non dời Phật tháp, chẳng vì tu lai sinh, chỉ để giữa đường cùng người gặp lại,

Một đời này, ta thoát khỏi linh hồn bị ràng buộc, chuyển thế luân hồi, chỉ để cùng người gặp lại,

Một năm này, ta tìm khắp trăm núi ngàn sông, đột nhiên quay đầu, đã là biển hóa nương dâu,

Một tháng này, ta quét hết lá bồ đề rụng, chẳng vì nối lại Phật duyên, chỉ để chặt đứt si niệm,

Một ngày này, ta chôn chặt những chuyện đã qua, lại ngưng bước Phật, thế nhưng lòng ta, loạn đã nghìn năm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro