Trời gắt nắng quẩn quanh không chút gió
Đời sỏi đá khô khốc chẳng ra hơi
Trời gắt nắng một mình nơi hẻm nhỏ
Ngóng trông trời một phút chốc mưa rơi
Trời gắt nắng cùng cơn trong đói khát
Trơ trơ nằm mặc cát bụi bủa vây
Trời gắt nắng rót lòng mong an lạc
Mà lòng mình xáo động cũng không hay
Trời gắt nắng bộn bề không kịp thở
Những vết nhăn sau mắt tự bao giờ?
Trời gắt nắng lê thê hoài duyên nợ
Giá như đời một chút giống như thơ
Trời nắng tắt đêm đìu hiu mấy đoạn
Đá sỏi nằm trong góc tối ẩm ương
Trời nắng tắt đêm hoang vu mấy khoảng
Những lối đời chợp mắt đã thê lương
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro