59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yêu một chút tình thành ra lỡ dở
Đêm tứ bề mỗi ảm đạm vây quanh
Kiệt cùng đau thoi thóp từng hơi thở
Trăn trở hoài mộng vỡ giấc năm canh

Không thương yêu hình như là mặc định
Không tình nhân cho kẻ vốn lạc loài
Nằm nghe tiếng tim côi đang bịn rịn
Biết bao giờ bình thường tựa như ai?

Vừa hôm qua vẫn còn đây nhân ảnh
Sao bây giờ trống vắng tựa hư vô
Từ bao giờ mọi thứ tan từng mảnh
Hay ta điên đến nỗi hóa hồ đồ?

Từ bao giờ em hóa thành ký ức?
Tiếng thở dài như một mũi tên rung
Từ ký ức có bao giờ là thực
Sao nơi ta nhung nhớ đến kiệt cùng..

Con én lượn một khoảng trời, không thấy
Người  trăn trở đêm từng giấc, không hay
Từng điên dại vì tình yêu, vẫn vậy
Vẫn u hoài nơi khóe mắt..chua cay.

Thấy gì không? rừng thưa đà đổ lá
Chờ đợi chờ thực tại hóa chiêm bao
Tình yêu em bấy giờ nay như đã
Đày đọa ta đau đớn biết dường nào

"Đêm cuối xuống hôn trầm lên mái tóc
Em ngờ nghệch cứ ngỡ đó là anh"
Khờ ngốc ạ phí hoài chi giọt khóc
Hãy giữ lại cho mình chút âm thanh!

"Đêm rấm rứt tình lâu nay  vô vị
Nơi tâm tư thinh lặng chẳng một lời"
Khờ ngốc ạ đời đâu mang tri kỷ
Như một vật thế chỗ khoảng chơi vơi.

Tháng ngày dài không em như chấm dứt
Một góc trời khát vọng của riêng ta
Đêm trở giấc kiệt cùng đau trước ngực
Vết thương nào ta giấu tự hôm qua?

Tự hôm nào ta yêu nay gom lại
Những mảnh tim vụn vỡ mỗi ngần này
Tự hôm nào yêu em ta mê mải
Một bóng hình xa khuất tận chân mây

Xin trở lại những ngày em ở đó
Ta sẽ ngắm nhìn em trong cơn say
Lời yêu thương ta dối lòng không ngỏ
Mặc con tim rỉ máu ngày từng ngày...

Xin cuối xuống hôm trầm lên tóc ngắn
Nơi đã từng em mấy tuổi bơ vơ
Xin cùng em đồng hành qua một chặng
Biết đâu em sẽ hạnh phúc không ngờ!

Xin mạn phép gọi tên em "khờ ngốc"
Để ưu phiền và trắc trở nơi anh
Cứ hồn nhiên thử cho vừa gót mộc
Tự do bay lên mấy khoảng trời xanh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro