Ta Hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TA HẬN

Nắng giang hồ, bôi đen đời trai trẻ
Cổng trại giam, bẻ nát tuổi thanh xuân
Qua lâu rồi, sao ngỡ vẫn thật gần
Nơi làm tôi, chùn chân và mỏi gối

Tôi chẳng mong, làm thân cùng bóng tối
Càng chẳng mong, phải đối diện " cô đơn "
Chỉ tại tôi, chẳng suy tính thiệt hơn
Nên mới ngã, trên đường đời trơn trượt

Tôi vốn nghĩ, đời chỉ như chuyến phượt
Đôi chân tôi, thừa sức vượt qua nhanh
Thế nên tôi, cứ dạo bước độc hành
Thân ngựa hoang, tôi phi nhanh đạp gió

Đường tôi đi, cỏ non vờn bước vó
Nơi tôi qua, sải vó cát bụi mờ
Tính lãng tử, tôi vẫn thường mộng mơ
Đời tôi đẹp, tựa vần thơ vạn đại

Tôi khi này, đầy ngây thơ vụng dại
Nên chẳng rõ, lợi hại chốn nhân gian
Dẫu gục ngã, một chữ chẳng dám than
Chỉ buồn sao, người thế gian bạc bẽo

Lòng người sao, quá lạnh lẽo hãi hùng
Giá thế gian, thật có điểm tận cùng
Tôi sẽ đi, đến vùng hoang vu đó
Ngày dạo chơi, đêm hoan ca cùng gió

Chẳng phiền lo, dễ khó một kiếp người
Mặc nhân loài, họ cười hay họ khóc
Mặc đám người, yếu hèn trong vỏ bọc
Tôi không nghe, không thấy, chẳng bận tâm
Hãy cứ gọi, tôi là kẻ nhẫn tâm
Bởi nhân loài, vốn dĩ ai cũng vậy
Họ yêu họ, rồi mới yêu người sau
Tôi đã sống, cùng ngàn vạn nỗi đau
Cùng song hành, cùng dìu nhau tiến bước
Nếu như tôi, được ban một điều ước
Tôi ước mình, biến mất khỏi thế gian
Hoặc thế gian, phải tan thành tro bụi...

_ Ngày hôm ấy, khi tôi phải trải qua nỗi đau đớn tột cùng về tinh thần, tôi hoàn toàn suy sụp, mọi thứ đã đi quá giới hạn sức chịu đựng của tôi . Thế nhưng tôi đã không khóc, không nhỏ dù chỉ một giọt lệ, thay vào đó tôi đã cười, một cái nhếch mép nhẹ đầy mỉa mai.
Tôi cười cái cuộc đời này, cười lòng người đã ích kỉ, nhỏ nhen, lại còn tham lam vô độ, cười bản thân tự cho rằng thông minh, mạnh mẽ nhưng lại phải gục đầu chấp nhận thất bại trong tủi hờn, nhục nhã ê chề. Từ ngày hôm đó tôi đã tự nhủ với lòng mình, đây sẽ là lần cuối cùng tôi ngây thơ, sẽ là lần cuối cùng tôi làm người tốt vô điều kiện, sẽ là lần cuối cùng tôi cho người khác cái quyền làm tổn thương mình.
Giờ đây dù phải đối mặt với chuyện gì, dù việc trọng đại đến đâu, nguy hiểm đến nhường nào, mặc cho chuyện đó có gây đau đớn về thể xác cũng như tinh thần đến đâu đi nữa, thì tôi cũng chẳng thể nhỏ dù chỉ một giọt nước mắt. Cuộc đời này, có lẽ tôi chẳng còn có thể khóc được nữa, địa ngục có lẽ chẳng ở đâu xa xôi như người ta vẫn mường tưởng, nó ở ngay đây! Ngay đây thôi! Bước vào trái tim tôi, và bạn sẽ được thấy nó....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro