Mười một.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng mới lên.
Sớm nay cậu bạn cùng bàn,
Khẽ khàng cười em một cái.

Tim em cũng hẫng một cái,
Dễ hiểu thôi rồi cũng thành người thương
Anh rồi cũng trôi về xa,
Dáng người cao gầy đi khuất,
Chỉ còn cậu bạn lẳng lặng,
Dần dần khiến em yêu thương.

Trái tim vẫn cứ hơi buồn,
nhưng rồi cũng dần biến mất.
Ban đầu là phần không thật,
sau này vẫn nghĩ là mơ.

Cậu bạn kiên nhẫn đợi chờ,
em tuy đỡ buồn hơn trước,
em tuy đã quên anh chút,
nhưng tim vẫn thoảng cơn đau.

Cậu bạn ngắm em thật lâu,
một trăm ngàn lời không đủ,
bốn năm đến đây ấp ủ,
cậu đã đi xa thật xa.

Lạ kì em không xót xa,
chỉ thương và rồi lại nhớ.
Lẽ ra, nên theo bạn chứ,
mặc kệ anh, mặc kệ anh.
Nhưng nào trái tim có nghe,
thương rồi chất chồng thêm hận.
Qua rồi sẽ thành nước lọc.
Không màu,
Không sắc,
Không hương.

-

Em ngồi trước hiên thật lâu,
dàn thường xuân xanh như mới.
Mây trôi bồng bềnh kì lạ,
bầu trời xanh vời rất cao.
Tim em lấp lánh như sao,
mắt em hơi nhoà màu nước.

Cuối cùng chẳng cần ai cả,
chỉ em,
chanh dây.
An yên.

Còn em vẫn đang kiếm tìm,
bầu trời riêng nào ẩn khuất.

Chừng nào chúng còn chưa gặp,
chừng ấy an vẫn chưa yên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro