cũng không nói được nhiều lời
mấy nay mưa cứ rả riết
nhưng tiếng sao chẳng trôi theo
giật thành từng cục nuốt vấp cổ họng
âm chui tọt xuống hố
cũng chẳng ai phủ đất lên
để thành mồ mả - để quên
để rục rã
mất mấy ngày khô khốc
bụi nghển cổ than giời
"hỡi ơi vời vợi vơi lời
lời rơi hồn rớt thần rời", ơi
ai khóc ai nấc chẳng ai nghe ai đứt ai chết
ai chẳng có ai chẳng có lời
cạn thành mưa
che mắt che tai nuốt trăn trối
xối xả
còn rỉ rả đến khi nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro