đầu hoa khế lao xuống
nổ một cái giật mình khẽ
bong bóng mắt vỡ như cú chạm
không đủ lâu để thấy người
lời lẽ dài dòng
phân trần chiếc ghế bốn chân chẳng vững
bập bênh vì một chút thừa nửa chút thiếu
đi lạc thành một chân trời rơi
nghe xem cánh mọc đầu mang mặt người
có nhấc nổi kiếp bay lên
chuyện lá quên cây đi về đất
lại kể người trốn đất leo tìm giời
ai viết lời lê thê
vì nụ hoa khế bỗng rụng
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro