Anh về lần thứ nhất
Anh về tìm lại thư tình
Em đem cân kí thời kỳ khó khăn
Quay lưng em dựa cột nhà
Vai run nhòe lệ tình ơi! Hỡi tình
Anh về tìm bãi bờ sông
Cái thời trẻ dại bắt còng bắt cua
“Bìm bịp kêu nước lớn anh ơi”
Anh có buôn bán gì đâu
Mà anh cũng bị bễ dâu nhận chìm
Nghe qua như mới hôm nào
Giờ thi như quốc lạc bấy
“Quốc kêu giang đầu mà đau buốt cuối sông”’1’.
Đinh Công Hoan
Anh về lần thứ nhì
Đinh công hoan
Anh về ngồi bên sông
{ thuyền xuôi rồi ngược, sông không ngược?
Anh lội ngược dòng ngơ ngác dưới trăng
Có người đã chết vì trăng
Còn anh vẫn nhớ trăng thề ngày xưa
Anh về tìm cội mai vàng
Ngày xưa em ngủ bên bên đồi rừng mai
Rừng mai đã khép ngậm ngùi
Có mang theo cả mối tình thiên thu
Anh về lần thứ ba
Đinh công Hoan
Anh về tìm lại người dưng
{ Em là người dưng khác họ }
Em cúi mặt mỉm cười e thẹn
{ Em là người dưng…người dưng của anh }
Anh lập lại ngàn lần câu nói ấy
Để bây giờ vẩn là người dưng
Anh về bên hiên nhà xưa
Cái thời con nít tấm mưa
Nhắc lại em ửng má đào
Anh này…nhắc chuyện làm xao xuyến lòng.
Anh về lần thứ tư
Đinh công Hoan
Anh về lên đỉnh non cao
Ngắm trăng nhìn suối đớn đau cuộc tình
Đá mòn nhưng nước vẫn còn
{ Còn non còn nước còn lời thề xưa }
Thề xưa nhờn phú chân đồi
Rằng anh dâng cả cuộc đời cho em
Ngậm ngùi số phận nổi chìm
Sóng xô thuyền úp có tìm được nhau?
Nghe qua như mới hôm nào
Giờ thì tóc đã phai màu
Bao năm ta sống bơ vơ dòng đời
Nằm kề bờ đá xanh rêu phận buồn
Đá mòn còn ta mòn mõi cô đơn
Đâu ngờ lạc dấu từ đó đến giờ.
Hoàn Công Đình
CÁNH PHƯỢNG NGÀY XƯA
Đinh công hoan
Tìm đâu mắt nai hiên nhà vắng
Hè sang vương vấn phượng lưng trời
Bướn hoa say hương men nồng thắm
Ngát cả trời thơ tuổi mộng mơ
Rồi khi lớn lên yêu đương vắng
Chiều nghiêng bóng đỗ lá thu rơi
Tiếc thương vấn vương ân tìn cũ
Cánh phương ngày xưa để ngậm ngùi
Người là cà bài tho
Đề ru êm mộng đòi
Người là vầng trăng sáng
Vuốt ve mặt hồ thu
Tình là nỗi chờ mong
Nhánh sông đầy ảo vọng
Tình là như sương khói
Mãi xa ngàn trùng khơi
Chiều thu hát ru hoài tình cũ
Bên cấu Hoàng Diệu đêm nguyệt cấm
Ước mơ gọi mãi trăng cùng gió
Tiếng đàn dìu dặt cõi hư không.
Đinh công Hoan
Hoàn công Đình
Người và ta.
Người như con sóng lượn khơi
Tan trong nước biếc rong choi giữa dóng
Ta như con sóng trong hồ
Lượn qua lượn lại dật dờ bến mê
Người như con chim lìa rừng
Mênh mông trời đất vi vu gió ngàn
Ta làm cái việc dã tràng
Chìm trong biển sắc nhọc lòng phí thân
Người đi như đường chim bay
Không để dấu vết trà , vay của đời
Còn ta như kẻ săn mồi
Còn muôn cái tặng của đời ban cho
Người đi như nước xuôi dòng
Menh mông sông rộng nghìn trùng biển khơi
Cón ta chẳng được như người
Lúc xuôi lúc ngược một đời bôn ba
Vì ta còn có “cái Ta”
Nghiệm ra người bỏ cái ta lâu rồi
Ta nhu con sóng xa…bờ
Cuối cùng thì cũng bi bờ vỡ tan.
Đinh công Hoan.
Về Long Xuyên
Hoàn cong Đình
Ta về đó dưới chân cấu Hoàng Diệu.
Biết chờ ai ..còn ai để đón đưa.
Sóng vẫnmà rêu kia vẫn phủ.
Dấu thời gian,hỡi ngững bạn ngày xưa
Những bạn xưa khác họ chị trùng tên
Chỗ đong người gọi ‘Kiệm” là bạn ta
Ôi! Cái thuở trời xanh trong mắt biếc
Thích bông đùa cho tiếng cười bay xa
Ta tần ngần trước căn nhà số tám
Đường Quang trung như tăhm thẳm lòng ta
Từng góc phố quán xưa ta chết lặng
Cõi con người mà bạn như bóng ma
Cơn gió nhe lướt buồn qua mái tóc
Màu muối tiêu chập chòn giọt nắng chiều.
Đành biết vậy ,thôi cũng đành biết vậy
Như dòng sông có trở lại bao giờ,
Nếu trở lại .ta là mưa đỉnh núi
Rồi cũng ra sông mãi mãi xa nguồn
Nghưng ta phải về làm mưa đỉnh núi
Để nghêu ngao cho biết “kiếp” vui buồn
Đinh công Hoan
..
Đêm đêm rước bóng.
Hoàn công đình
Đêm đêm rước bóng lên gường
Ngọn đèn thấp thoáng nửa thương nửa sầu
Ca dao
Sao con nước chảy hoài ra biển
Người tình xưa cũng ngàn dặm ra khơi
Ở trên nguồn ta vẫn đợi mưa rơi
Mà con nước cứ đỗ dài ra biển
Đêm đêm rước bóng vỗ về giấc ngủ
Buồn làm chi khi thuyền đã xuôi dòng
Lỡ chyue61n đò con chi nữa trông mong
Mà ta cứ ngược dòng không bến đỗ
Mịt mù tri6ng sóng bạc phủ đầu xanh
Bơ vơ buổi chợ chiều
Không em phố tiêu điê2u
Đêm nay nhớ thương nhiều
Người tình ơi! Thuở ấy còn đâu
Ta vẫn đứng trông sao trời sáng tỏ
Lời nghuyện xưa suốt ngàn dặm reo vui
Bên câhn cầu sóng vỗ rêu vẫn xanh
Mà ta đứng nắng đỗ dài loang lỗ
Ngậm ngùi cho thân phận kẻ chờ mong
Đinh công Hoan
Ngày ở Ba miệng.
Đinh công Hoan.
Ở đây ít nói ít cười
Như trăm rạch nhỏ buông lòi châu sa
Về đây trong nỗi xót xa
Vàng thu buổi ấy bỏ ta nửa chừng
Thôi đành ngôi đó dửng dưng
Xếp đôi cánh nhạn em mừng cho anh
Co ro ngủ muộn trên cành
Thở ra sương khói cũng đành phận saoóng đùa
Ngày đi Ba Miệng nghẹn ngào
Đêm về heo hút bọt bèo phận ta.
Hoàn Công Đình
Dấu chân người tình
Đinh công hoan
Người có về cũng đừng đi trên cát
Dấu chân người còn ở nhánh sông xưa
Ngày xưa đó đêm trăng tàn bãi vắng
Sóng đùa êm vuốt nhẹ gót chân son
Người có về vườn nhà xưa hương ngát
Những dây trầu còn quấn mãi cây cau
Người xưa hỡi đêm trăng nào hẹn ước
Cuối dòng sông là mãi xa nguồn
Tháng ngày qua
Mối tình đậm đà
Rồi chia xa
Hát mãi bài ca
Thu vàng úa
Đông về héo hắt
Buồn chưa nguôi
Từ thuở xa người.
Chiều quê nhà, buồn trông ra sóng vỗ
Nước lại ròng phơi gốc lỡ trơ vơ
Người xưa hỡi khi người về lên bãi
Dấu chân thương sóng nhẹ xin đừng đùa
Chắc người về
Đến trong nhà thờ
Cùng hư vô
Lỗi này tại tôi
Xin người nói
có tôi trong đo
Chuyện tình yêu
Đâu phải một người.
Chiều quê nhà ngồi trông ra sóng vỗ
Nước lại ròng phơi gốc lỡ trơ vơ
Người xưa hỡi khi người rời xa bãi
Dấu chân em ở mãi bến sông buồn
Đinh Công Hoan
Em ngồi đó
HOÀN CÔNG ĐÌNH
Em ngồi đó nghêu ngao ca hát mãi
Đỉnh trời mù sương khói nhẹ quanh thân
Em chỉ biết sương mai mềm ngọn cỏ
Ngọn nắng chiều lướt nhẹ khói hoàng hôn
Em ngôi đó buôn tình không hát nữa
Sợi tơ buồn …gờn gợn nỗi xót xa.
Buồn xa vắng. buồn mênh mông đồng cỏ’
Buồn hắt hiu nhu tiếng gió hiên nhà
Em ngồi đó làm vọng phu hóa đá
Làm ngươi tinh chung thủy chuyện ngàn năm
Đá đâu biết nhờ tim em hóa giải
Nên cũng buồn thương nhớ thuơ xa xăm
Em ngồi đó làm con tim thân ái
Ban cho đời mật ngọt trái yêu thương
Cơn sóng dội em thật thà chấp nhận
Anh muộn màng nên để lỡ tình em.
Đinh công Hoan.
Tình khúc thứ nhất
Hoàn công Đình
Kiêp con người như dòng sông ra biển
Từ thuở trong nôi như ở đầu nguồn
Ai nào biết vượt bao khúc quanh co
Nên vẫn thong dong trời đất mêng mong
Trong khoảnh khắc khó mông gặp lại
Kiếp con người vội vã qua mau
Khi nhẩm lại tuổi mình xế bóng
Như mặt trời còn có mấy sào
Cõi hồng trần thấy những gì trước mắt
Dự định tiên đoán không vượt tầm nhìn
Sao mà biết ẩn trong lớp mù sương
Chỉ có yêu thương nghiệp hết vấn vương
Bên rừng già sương mù phủ âm u
Những mùa thu qua tiếng ru mẹ hiền
Thuở nằm nôi truyền hơi ấm dạt dào
Dòng sữa ngọt ngào đượm mát yêu thương
Trên cỏ úa nắng chiều mờ tỏ
Bóng mẹ già chìm khuất cõi xa
Con nhẩm lại tuổi mình xế bóng
Như mặt trời còn có mấy sào
Thôi cũng chịu kiếp người đành ở lại
Mặt trời lên cao bỏ lại một mình
Vuốt nhẹ tóc còn ai đâu bày tỏ
Trời đất mênh mông, ta thấm hư không.
Đinh Công Hoan
TÌNH KHÚC 2
Thuở vào đời nỗi buồn như hơi thở
Gió mù thu làm thức giấc bơ vơ
Và từ đó linh hồn thường bỏ ngỏ
Bao ân tình tôi xin giữ riêng mình
Qua đời thường khó lường chuyện tang thương
Sắc thị không mà sắc rất mênh mông
Vì lầm sắc nên một đời giỡn bóng
Lánh xa đời người tìm ẩn núi đồi
Rừng sâu thẳm người không vọng đọng
Dùng cái sắc hóa giải cái không
Tịnh trong tâm sao tìm ngoài tâm
Dù lắng đọng vẫn còn vọng đọng
Rừng bạt ngàn chim ngủ một cành
Sông mênh mông bát nước ấm lòng
Người tìm kiếm cái không cần thiết
Như kiến bò loanh quanh miệng lò
Bên rừng già trong lều ôm thương nhớ
Suốt mùa thu nghe tiếng lá sương đêm
Trời mênh mông đành lòng như cỏ úa
Nắng mưa rồi thêm chan chứa tình người
Đinh Công Hoan
Lỡ Hẹn Chuyến Đò.
Đinh Công Hoan
Con chim nào vỗ cánh
Tiếng hát nào chơi vơi
Lời ru như gió thoảng
Ngậm ngùi vết thương đời.
Anh hôm nào qua đó
Buồn như lục bình trôi
Em mây chiều lãng đãng
Anh hát khúc lên trời.
Gió ngàn phương sóng vỗ
Vô định chiếc lá khô
Em một đời im lặng
Như rừng thiêng mơ hồ.
Em như cành gỗ mục
Bị giòng nước cuốn trôi
Lao xao chiều gió lộng
Đi mất biệt phương trời.
Anh như cọng rôm khô
Nắng thiêu đốt cánh đồng
Tưởng đời im gió lặng
Nào ngờ bị mưa giông.
Chim lạc bầy mõi cánh
Anh lạc bầy bơ vơ
Em không còn qua đó
Nên lỡ hẹn chuyến đò.
Hoàn công Đình
Người.. Đi và Về.
Đinh Công Hoan
Người đi như ngọn gió đông
Thổi vào gác trọ tơ lòng xa xăm
Người đi bỏ lại chỗ nằm
Chim kêu lẻ bạn thương thầm phận côi
Người về nắng lụa lưng trời
Vi vu gió thổi chim trời chao nghiêng
Mắt xanh sương khói mơ màng
Lướt êm sóng vỗ bạt ngàn trùng khơi.
Hoàn Công đình
Một Đời Với Bóng.
Đinh Công Hoan
Hàng cây buồn im tiếng
Anh chết lặng âm thầm
Trong nắng chiều cô độc
Thương người nơi xa xăm
Chiều vàng quanh khóm trúc
Anh ngồi đốt lá rơi
Anh một đời với bóng
Gió đùa khói lưng trời
Anh một đời với bóng
Nên thương mình chơi vơi
Mai kia rồi mốt nọ
An phận mỏng quanh đời.
Hoàn Công Đình
Sóng Tình
Đinh Công Hoan
Khi xưa người lưu lạc
Về trú trong hồn ta
Khi xưa người ngồi khóc
Ta lau lệ nhạt nhòa
Sóng tình nào mờ ảo
Chập chờn như mây bay
Ta một đời khát vọng
Yêu người …men rượu say.
Hoàn Công Đình
Dấu Tàn Phai
Đinh Công Hoan
Em một thời gấm lụa đã trải qua
Lạt hương phấn, nghe tình về chua xót
Em cô độc nỗi buồn trong chăn chiếu
Lạnh sương đêm, ôi lệ máu nhạt nhòa.
Em ngồi đó trơ vơ như cọng cỏ
Chắc chiêu từng mảnh vụn đã tàn phai
Cứ như thế chuyện đời như sóng vỗ
Dấu thời gian còn đọng dưới chân cầu.
Hoàn Công Đình
Cồn Hoang Dựng Chòi.
Đinh Công Hoan
Cồn hoang đó ta dựng chòi cô độc
Suốt mấy mùa đợi chim hót bình minh
Nắng tháng hạ lửa trời cơn chóng mặt
Ta ngẫn ngơ buồn bã ngồi lặng thinh.
Và tiếp nối tháng ngày ôm nhung nhớ
Mùa lập đông chim bướm cũng không còn
Ôi người yêu bạn bè giờ xa vắng
Khu vườn xưa cây lạ mọc cô đơn.
Nỗi hiu quạnh không rời xa nửa bước
Vẵng đâu đây hình bóng cũ lờ mờ
Những người bạn quen nhau từ thuở trước
Cứ chập chờn như hồn phách lửng lơ
Thôi cũng chịu kiếp người đành ở đó
Mặt trời lên cao bỏ lại một mình
Vuốt nhẹ tóc còn ai đâu bày tỏ
Biển người mênh mông bạn có còn không.
Hoàn Công Đình.
Yêu Người Hóa Thạch.
Đinh Công Hoan
Buồn nào rơi trên tóc
Buồn nào ngủ trên mây
Em là sương cho cỏ
Em là gió cho cây.
Anh như chim chuyền cành
Đi tìm người trăm năm
Em như mù sương khói
Rớt xuống đời lặng căm
Em là gió là mưa
Lướt qua chiều nắng hạ
Anh như người mắc cạn
Trong sóng mắt thu xưa
Anh yêu người hóa thạch
Em không biết không ngờ
Anh yêu em muôn kiếp
Khúc tình ca như mơ.
Hoàn Cong Đình
Nước Mắt Mẹ Hiền.
Đinh Công Hoan
Nhìn dòng sông chua xót chảy gan lì
Suốt một đời mẹ in bóng trên sông
Ra biển cả, dòng sông không lập lại
Người mơ hồ trong nhịp sống mênh mông.
Thời gian qua bao lần sông đổi nước
Những mảnh đời theo giông bão tả tơi
Cứ như thế lệ trào trôi ra biển
Biển mênh mông có lệ của mẹ hiền.
Biển mênh mông có nước mắt mẹ tôi
Người đã khóc con đầu ghềnh cuối bãi
Người đã khóc cha mệnh bạc như vôi.
Người dã khóc cho phận đời nổi trôi
Người im lặng như tượng đá vọng phu
Vết lăn trầm đưa nỗi buồn xa vắng
Buồn mênh mông trong ảo vọng sương mù
Bìm bịp kêu não nề trời âm u.
Hoàn Công Đình’
Nỗi Buồn Mênh Mông
Đinh Công Hoan
Buồn nào treo ngọn cỏ
Buồn nào ngủ trên cây
Buồn nào vươn chân tóc
Buồn nào lướt theo mây.
Buồn nào trong xóm vắng
Buồn nào đọng trên môi
Buồn nào nằm trên võng
Buồn như trẻ mồ côi.
Anh là người mơ mộng
Không phân biệt cái buồn
Anh là người ảo tưởng
Chập chờn với hư không.
Hoàn Công Đình
Để lỡ tình em.
Trên đồi nương,vẳng tiếng ai hát u hoài,
Khói lam chiều nhẹ bay,
Người đứng bơ vơ mà nhớ thương tình xưa.
Tình xưa, chất chứa trong lòng,
Bởi thương thầm nên vấn vương,
Hỡi người góc bể đầu non,
Chờ ai đớm lửa đêm trường,
Nhớ thương chẳng lẽ là không.
Em ngồi đó làm con tim nhân ái,
Ban cho đời mật ngọt trái yêu thương,
Cơn sóng dội em thật thà chấp nhận
Anh muộn màng nên để lỡ tình em,
Ngó về dòng sông ,mênh mông phận người
Tìm kiếm quanh cuộc đời kiếp bọt bèo thôi,
Lời than trách có ai tường,
Dẫu sao tình cũng nhớ nhau,
Sương đêm ươt đẫm vai gầy,
Mối tình nầy ai biết đây,
Cho dù bến lỡ thuyền trôi
Người xưa có thấu chăng là,
Ớ thương bằng cũng rằng thương.
Hoàn Công Đình
Đêm công viên
Hòan Công Đình
* Đêm công viên ta âm thầm thương nhớ,
Nhớ ngày xưa tuổi mộng mơ học trò.
Chiều công viên muôn ngàn hoa khoe sắc,
Ngát mùi hương cô em nhỏ dễ thương.
* Đêm công viên ánh đèn vàng hiu hắt,
Khóc cùng ta bao mộng ước học trò,
Ngày chia tay, kẻ lên rừng, xuống biên.
Ngược dòng sông, bao nhiêu cảnh long đong.
v Người quanh đây, sao nói hết cho cùng,
Những khuôn mặt như đất cày tháng hạ,
Trời vào thu ta nghe sao buồn lạ.
Thôi một đời hết ca tuổi thanh xuân.
*Đêm công viên không còn bạn ngồi sương,
Bóng ngày xưa như ẩn khuất chỗ ngồi,
Ta gọi mãi những bạn bè thuở ấy.
Có còn không trong biền người mênh mông.
Đêm buồn xứ lạ
Chiều rơi dần tối, xa mờ ngàn lối,
Gió hiu hiu cảnh tich liêu, âm vang côn trùng,
Nỉ non trầm lắng, thở than cùng gió.
Số kiếp mong manh phù du.
Réo rắc xa đưa cung đàn xưa,
Vài đơm đớm lấp lánh xa mờ,
Chim quyên sầu lẽ bóng thở than,
Đêm sầu trăm mối miên man.
Người xa xứ cô liêu lạnh lùng,
Bài thơ ngày xưa quê ngươi.
“ Thôi con còn nói chi hơn
Sống nhờ đất khách thác chôn quê người”.
Bây giờ mới thắm lời thơ,
Tha hương thê lương, ngậm ngùi đêm trường
Đât khách, sống quê người,
Dù tằm lìa đời…
Còn mãi vương tơ.
Hoàn Công Đình
Đợi người thương.
Người tình ơi! Biết bao năm ta gặp người,
Trời vào thu sao cứ nhớ mãi khôn nguôi,
Tà áo tím,tóc bay dài theo gió cuốn,
Suối hòa âm như ca ngợi người tình mơ.
Chuyện ngày xưa, những đêm mưa bên đèn mờ,
Buổi từ li, buồn ngắm mãi dáng em đi,
Mờ sương khói đã xa rồi ôm vương vấn.
Tuổi ngày xanh bao ước nguyện tình trăm năm.
Bao năm ta sống bơ vơ dòng đời
Nằm kề bờ đá xanh rêu phận buồn
Đá mòn, còn ta mòm mõi cô đơn,
Đâu ngờ lạc dấu từ đó đến giờ,.
Tưởng ngàn năm đã xa xăm nghe thì thầm,
Người cùng ta như tiền kiếp đã sống qua.
Vầng trăng sáng vẫn muốn đời soi đáy nước
Bến Thùy Dương ta vẫn đợi người mình thương’
Hoàn Công Đình.
Một đời người.
Một đời người được bao lâu.
Mà vấn vương chi mối u sầu,
Phận con tằm thì nhả tơ
Có ai ngờ đến thác vẫn còn.
Là thường nhân:
-Ôi oan khiên trói buộc con người,
Bao đau thương bủa vây cuộc đời,
Thương cho thân còn vướng bụi trần.
Ngậm ngùi cho nhân thế
Theo mây tan cùng sương,
Tiếc thương cũng qua rồi,
Bao la với đất trời,
Có còn chăng ai ơi,
Thương yêu với mọi người,
Ta tìm người, ngươi tìm ta,
Vì chẳng qua đồng khí tương cầu,
Cây liền cành chim liền cánh,
Vấn vương còn những kiếp vừa qua,
Vì tình thương:
Bao la kia khó ngăn cách lòng,
Trong âm dương khó biết lẽ thường,
Trong con tim còn mãi tình người.
Hoàn Công Đình.
Rẽ bóng tìm người
*Này người tình của tôi ơi,
Người còn ở đồng bằng Cửu Long,hay Trường Sơn giá buốt.
Núi chập chùng, rừng bạt ngàn ngàn nối tiếp mênh mông.
Trời vào thu, khói sương mù, chiều âm u.
Vượt trường đời, tôi rẽ bóng tìm người.
**Ra đi mang cả nỗi niềm suy tư,
Thu sang vương vấn mối tình mênh mang,
Bao năm mòn mõi ước mơ bên người,
Nào ngờ như bóng nhạn giữa trời mây
***Này người tình của tôi ơi,
Gần trọn kiếp tìm hoài không thấy.
Đoạn trường đau biết mấy,
Lỡ chuyến đò,..tìm lần mò lối cũ lượn quanh.
Nhìn bóng ta…lệ chan hòa bao xót xa..
Lỡ người tình đành ôm bóng chính mình
Hoàn Công Đình.
Ta một đời.
Ta một đời chắt chiu từng kỉ niệm.
Lửa bập bùng như đốt nát tâm can
Người cũng vậy thường thở than với bóng
Ta ngậm ngùi thương tiếc một tài hoa.
Tìm kiếm hoài một cái gì đã mất
Đã lâu rồi ta hóa đá bờ sông
Người cũng vậy cứ quẩn quanh bếp lửa.
Cõi hoang tàn nhật nguyệt cũng đau lòng
Nỗi bất bình ta làm người khách lạ’
Hát nghêu ngao như kẻ mất quê hương,
Rồi chợt buồn đem khổ đau đúc tượng.
Để mai sau còn dấu vết bi thương.
Ta bây giờ như người buôn thua lỗ.
Ngồi mân mê từng kinh nghiệm gian manh.
Chất lên vai những thói đời giả dối,
Chợt quay lưng thấy tủi hổ vô cùng.
Hoàn Công Đình
Bạn tôi.
Thơ Hoàn Công Đình
Bạn tôi đó vẫn mò cua băt óc’
Trên dòng sông chua xót chảy gan lì ‘
Một mảnh đời chấp vá chẳng còn chi.
Sống lây lất có còn gì để khóc.
Bạn tôi đó ngày xưa là Hoàng Thị.
Mà bây giờ ngồi bán từng cọng rau.
Đội nắng dầm mưa áo đã bạt màu.
Sống nuôi con thơ thăm chồng đi học…..
Bạn tôi đó sống một đời im lặng.
Hai chân một tay bỏ lai chiến trường’
Đời hẩm hiu lây lất giữa mù sương.
Và bạn tôi sóng một đời im lặng’
Bạn tôi đó không còn gì để nói
“Người quên ta..viên bi cũ trẻ quên”
Người vẫn nhớ lần vuốt mặt ban hiền.
Khói bom ngập trời mùa hè đỏ lửa.
Hoàn Công Đình.
Tinh ca tuổi mộng mơ
Vẫn nhớ thuở học trò,
Nắn nót những vần thơ,
Người nhận sao làm ngơ,
Đành về buồn vu vơ.
Gió hỡi gió mây cũng nhớ gió,
Chuyện hợp rồi tan giống gió mây,
Mây phiêu du trăng chập chờn mờ tỏ,
Mây tan rồi thì gió biết đưa ai.
Vẫn nhớ đêm trăng nào,
Trời rãi muôn vì sao,
Bến mơ thuyền trăng sáng,
Chở đầy tinh yêu thương,
Thuyền tinh mờ trong sương,
Khi về còn vấn vương.
Hoàn Công Đình
Tình nghĩa phu thê.
Gió đùa mây, tình xây bóng mát,
Mát tấm lòng nghĩa cũ tình xưa,
Bao năm qua mưa sa bão tơi bời,
Em vẫn một lòng sắt son,
Cho dù đời bể dâu.
Bởi vì đâu tình sâu nhân nghĩa,
Nghĩa vợ chồng thắm thiết chẳng phai,
Ngủ đi em có giấc mơ êm đềm,
Qua đêm trời rạng ánh dương,
Tình nồng đượm ngát hư
Hoàn Công Đình
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro