Thơ Nguyên Sa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thơ Nguyên Sa

___ Nguyên Sa là một nhà văn nỗi tiếng khoảng năm 1966 hay 1967. Ông ta đã viết rất nhiều chuyện ngắn và dài . Cùng với nghề viết truyện, ông còn có một biệt tài làm thơ .

Thơ của ông làm đã được nhiều người ái mô, và được nhiều nhạc sĩ đã chuyển thành những bài hát bất hữu cho đến ngày nay ("Paris Có Gì Lạ Không Em", "Áo Lụa Hà Ðông", "Tháng Sáu Trời Mưa", "Tuổi Mười Ba" ... ). Sau đây là những bài thơ đã được tuyển chọn, mong các bạn "enjoy".

Buổi Sáng Học Trò

Nguyên Sa

Trang sức bằng nụ cười phì nhiêu

Nhẩy bằng chân chim trên giòng suối cạn

Ấy là em trên đường đi buổi sáng

Trăng ở trên môi và gió ở trong hồn

Mái tóc mười lăm trên lá tung tăng

Em ném vào phố phường niềm vui rừng núi

Vẽ lên chiếc xe sơn xanh dáng thuyền trẩy hội

Cho những vườn hoa cầm đôi mắt bình yên

Gửi những cung đàn tiếng guốc khua vang

Hẹn đám mây xanh vịn cánh tay tuổi trẻ

Khoác giọng nói tin yêu vào hồn anh đóng cửa

Với biển là tay và sóng cũng là tay

Ðể anh trở thành hải đảo bị bao vây

Ðể đáy mắt san hô thêm nước ngọt

Như con dế mèn cánh đau vào buổi sáng

Nhìn theo em uống từng giọt sương hoa

Anh chợt nghe mạch đất đưới chân đi

Anh chợt nhớ trong hồn đôi cánh trắng.

Áo Lụa Hà Ðông

Nguyên Sa

Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát

Bởi vì em mặc áo lụa Hà Ðông

Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng

Thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng

Anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn

Mà mua thu dài lắm ở chung quanh

Linh hồn anh vội vã vẽ chân dung

Bay vội vã vào trong hồn mở cửa

Gặp một bữa, anh đã mừng một bữa

Gặp hai hôm thành nhị hỹ của tâm hồn

Thơ học trò anh chất lại thành non

Và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu

Em không nói đã nghe từng gia điệu

Em chưa nhìn mà đã rộng trời xanh

Anh trông lên bằng đôi mắt chung tình

Với tay trắng, em vào thơ diễm tuyệt

Em chợt đến, chợt đi, anh vẫn biết

Trời chợt mưa, chợt nắng, chẳng vì đâu

Nhưng sao đi mà không bảo gì nhau

Ðể anh gọi, tiếng thơ buồn vọng lại

Ðể anh giận, mắt anh nhìn vụng dại

Giận thơ anh đã nói chẳng nên lời

Em đi rồi, sám hối chạy trên môi

Những tháng ngày trên vai buồn bỗng nặng

Em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắn

Giữ hộ anh màu áo lụa Hà Ðông

Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng

Giữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng

Em Gầy Như Liễu Trong Thơ Cổ

Nguyên Sa

Em ốm nghe trời lượng đã hao

Em ngồi trong nắng mắt xanh xao

Anh đi giữa một ngàn thu cũ

Nhớ mãi mùa thu bẽn lẽn theo

Anh nhớ em ngồi áo trắng thon

Ngàn năm còn mãi lúc gần quen

Em gầy như liễu trong thơ cổ

Anh bỏ trường thi lúc thịnh Ðường

Anh nhớ sông có nguyệt lạ lùng

Có trời lau lách chỗ hư không

Em tìm âu yếm trong đôi mắt

Thấy cả vô cùng dưới đáy sông

Anh nắm tay cho chặt tiếng đàn

Tiếng mềm hơi thở, tiếng thơm ngoan

Khi nghe tiếng lạnh vào da thịt

Nhớ tiếng thơ về có tiếng em.

Người Em Sống Trong Cô Ðộc

Nguyên Sa

Tay anh dài sao em không gối mộng

Thơ anh say sao chẳng uống cho đầy

Mắt thuyền trôi anh chèo cả hai tay

Sao chẳng ngự cho hồn anh xuống nhạc

Sao chẳng đến cho lá vàng xanh biếc

Năm ngón tay anh trổ lá mùa xuân

Ngọc cho em anh đúc ở thư phòng

Có lửa cháy trong mắt buồn da diết

Có thơ sáng thắp trong rừng ánh nguyệt

Những lời êm bầy biện với linh hồn

Có mùa thu thay áo ở đầu non

Cho dịu lối em về mai lá rụng

Em chói sáng trong tình anh cô độc

Cả cuộc đời mộng ảo nhớm bừng lên

Gót kiều thơm chuyển bước: bút thần run

Chờ em đến tuổi trời anh đốt lửa

Hãy thở gấp cho anh nhiều hơi thở

Mắt mở to cho biển rộng vô cùng

Hãy ban từng khóe mắt đốt hoa đăng

Và má đỏ tiếp hồng xuân vĩnh viễn

Em đã đến chưa? Sao đêm chợt vắng

Cả cuộc đời xáo động chợt hao đi

Những ngón tay dần chuyển đến hôn mê

Và tà áo phủ chân trời trước mặt.

Ðẹp

Nguyên Sa

Người dáng bước bơ vơ của bầu trời hải đảo

Tóc bồng bềnh trên nếp trán ưu tư

Những ngón tay dài ướp trọn mấy ngàn thu

Mà men sáng trong xanh mầu trăng vời vợi

Hơi thở mới nguyên của đồng tiền mừng tuổi

Tôi nhìn người ngóng đợi mắt lên ba

Người về đây có phải tự trời xa

Với nét mắt vòng cung của cầu vồng che mưa nắng?

Có phải tên người là âm thanh vô vọng

Nên mắt buồn le lói thoáng bơ vơ

Hay một đêm nao nước lụt Ngân Hà

Thượng đế đưa sao mang gửi về khóe mắt?

Người về đâu giữa đàn khuya dìu dặt

Hơi thở thiên thần trong tóc ẩm hương xưa

Người đi về trời nắng hay mưa

Sao để sương gió trầm tư thêu thùa má ướt

Mắt dịu ngọt đúc từ rừng ngọc bích

Hay linh hồn trăm phiến đá chân tu

Sao người về mang trọn một mùa thu

Với mây trắng lênh đênh của những chiều nguyệt tận

Là gió trăm cây hay là cồn nước đọng

Người không cười mà hoa cỏ gói trong tay

Ðường áo màu viền trắng cổ thơ ngây

Màu sắc thời gian người thu tròn giữa áo

Bóng nhỏ xa đi trên lá vàng cổ đạo

Bước chân chìm theo mỗi phím đàn khuya

Tay trần gian tôi đếm ngón so le

Ðã có phút âu lo đường về dương thế

Người về đâu mà lầu đài hoang phế

Mang dáng người trên mỗi nấm bia phai

Trăm vạn đường mây xê dịch chân trời

Theo tiếng nhặt khoan của từng nhịp bước

Dù về đâu tôi xin đừng chậm gót

Ðể làm gì cho mỏi mắt trần gian

Có bao giờ tôi sẽ phải làm quen

Lời ngỏ ý sẽ là kinh cầu nguyện...

Paris Có Gì Lạ Không Em?

Nguyên Sa

Paris có gì lạ không em?

Mai anh về em có còn ngoan

Mùa xuân hoa lá vương đầy ngõ

Em có tìm anh trong cánh chim

Paris có gì lạ không em?

Mai anh về giữa bến sông Seine

Anh về giữa một giòng sông trắng

Là áo sương mù hay áo em?

Em có đứng ở bên bờ sông?

Làm ơn che khuất nửa vừng trăng

Anh về có nương theo giòng nước

Anh sẽ tìm em trong bóng trăng

Anh sẽ thở trong hơi sương khuya

Mỗi lần tan một chút sương sa

Bao giờ sáng một trời sao sáng

Là mắt em nhìn trong gió đưa...

Anh sẽ cầm lấy đôi bàn tay

Tóc em anh sẽ gọi là mây

Ngày sau hai đứa mình xa cách

Anh vẫn được nhìn mây trắng bay

Anh sẽ chép thơ trên thời gian

Lời thơ toàn những chuyện hờn ghen

Vì em hay một vừng trăng sáng

Ðã đắm trong lòng cặp mắt em?

Anh sẽ đàn những phím tơ trùng

Anh đàn mà chả có thanh âm

Chỉ nghe gió thoảng niềm thương nhớ

Ðể lúc xa vời đó~ nhớ nhung

Paris có gì lạ không em?

Mai anh về mắt vẫn lánh đen

Vẫn hỏi lòng mình là hương cốm

Chả biết tay ai làm lá sen?...

Tháng Sáu Trời Mưa

Nguyên Sa

Tháng sáu trời mưa, trời mưa không ngớt

Trời không mưa anh cứ lạy trời mưa

Anh lạy trời mưa phong toả đường về

Và đêm ơi xin cứ dài vô tận

Ðôi mắt em anh xin đừng lo ngại

Mười ngón tay đừng tà áo mân mê

Ðừng hỏi anh rằng: có phải đêm đã khuya

Sao lại sợ đêm khuya, sao lại e trời sáng...

Hãy dựa tóc vào vai cho thuyền ghé bến

Hãy nhìn nhau mà sưởi ấm trời mưa

Hãy gởi cho nhau từng hơi thở muà thu

Có gió heo may và nắng vàng rất nhẹ

Và hãy nói năng những lời vô nghĩa

Hãy cười bằng mắt, ngủ bằng vai

Hãy để môi rót rượu vào môi

Hãy cầm tay bằng ngón tay bấn loạn

Gió có lạnh hãy cầm tay cho chặt

Ðêm có khuya em hãy ngủ cho ngoan

Hãy biến cuộc đời bằng những tối tân hôn

Nếu em sợ thời gian dài vô tận

Tháng sáu trời mưa, em có nghe mưa xuống

Trời không mưa em có lạy trời mưa?

Anh vẫn xin mưa phong toả đường về

Anh vẫn cầu mưa mặc dầu mây ảm đạm

Da em trắng anh chẳng cần ánh sáng

Tóc em mềm anh chẳng thiết mùa xuân

Trên cuộc đời sẽ chẳng có giai nhân

Vì anh gọi tên em là nhan sắc

Anh sẽ vuốt tóc em cho đêm khuya tròn giấc

Anh sẽ nâng tay em cho ngọc sát vào môi

Anh sẽ nói thầm như gió thoảng trên vai

Anh sẽ nhớ suốt đời mưa tháng sáu

Cần Thiết

Nguyên Sa

Không có anh lấy ai đưa em đi học về?

Lấy ai viết thư cho em mang vào lớp học?

Ai lau mắt cho em ngồi khóc?

Ai đưa em đi chơi trong chiều mưa?

Những lúc em cười trong đêm khuya,

Lấy ai nhìn những đường răng em trắng?

Ðôi mắt sáng là hành tinh lóng lánh

Lúc sương mù ai thở để sương tan

Ai cầm tay cho đỏ má em hồng

Ai thở nhẹ cho mây vào trong tóc...

Không có anh nhỡ một mai em khóc

Ánh thu buồn trong mắt sẽ hao đi

Tóc sẽ dài thêm mớ tóc buồn thơ

Không có anh thì ai ve vuốt?

Không có anh lấy ai cười trong mắt

Ai ngồi nghe em nói chuyện thu phong

Ai cầm tay mà dắt mùa xuân

Nghe đường máu run từng cành lộc biếc?

Không có anh nhỡ ngày mai em chết

Thượng đế hỏi anh sao tóc em buồn

Sao tay gầy sao đôi mắt héo hon

Anh sẽ phải cúi đầu đi vào địa ngục...

Bây Giờ

Nguyên Sa

Thế kỷ chúng tôi chót buồn trong mắt

Dăm bảy nụ cười không đủ xóa ưu tư

Tay quờ quạng cầm tay vài tiếng hát

Lúc xòa ra chẳng có một âm thừa

Cửa địa ngục ở hai bên lồng ngực

Phải vác theo trăm tuổi đường dài

Nên có gửi cho ai vài giọng nói

Cũng nghe buồn da diết chạy trên môi

Hai mắt rỗng phải che bằng khói thuốc

Chúng tôi nằm run sợ cả chiêm bao

Mỗi buổi sáng mặt trời làm sấm sét

Nên nhìn đêm mở cửa chẳng đi vào

Năm ngón tay có bốn mùa trái đất

Chúng tôi cầm rơi mất một mùa xuân

Có cất tiếng đòi to. Tiếng đòi rơi rụng

Những âm thanh làm sẹo ở trong hồn

Chúng tôi trót ngẩng đầu nhìn trước mặt

Trán mênh mông va chạm cửa chân trời

Ngoảnh mặt lại đột nhiên thơ mầu nhiệm

Tiếng hát buồn đè xuống nặng đôi vai.

Hoa Bưởi

Nguyên Sa

Em đi ngang đó, gần đường

Sao không ghé lại nói còn hay không

Nhớ ngày cây bưởi đâm bông

Mùi thơm hoa bưởi ngàn năm vẫn còn...

Lúc Chết

Nguyên Sa

Anh cúi mặt hôn lên lòng đất

Sáng ngày mai giường ngủ lạnh côn trùng

Mười ngón tay sờ soạng giữa hư không

Ðôi mắt đã trũng sâu buồn ảo ảnh

Ở bên ấy mây mùa thu có lạnh

Anh nhìn lên mái cỏ kín chân trời

Em có ngồi mà nghe gió thu phai

Và em có thắp hương bằng mắt sáng?

Lúc ra đi hai chân anh đằng trước

Mắt đi sau còn vương vất cuộc đời

Hai mươi năm, buồn ở đấy, trên vai

Thân thể nặng đóng đinh bằng tội lỗi

Ðôi mắt ấy đột nhiên buồn không nói

Ðột nhiên buồn chạy đến đứng trên mi

Anh chợt nghe mưa gió ở trên kia

Thân thể lạnh thu mình trong gỗ mục

Anh chợt ngứa nơi bàn chân cỏ mọc

Anh chợt đau vầng trán nặng đêm khuya

Trên tay dài giun dế rủ nhau đi

Anh lặng yên một mình nghe tóc ướt

Nằm ở đấy, hai bàn tay thấm mệt

Ngón buông xuôi cho nhẹ bớt hình hài

Những bài thơ anh đã viết trên môi

Lửa trái đất sẽ nung thành ảo ảnh.

Tương Tư

Nguyên Sa

Tôi đã gặp em từ bao giờ

Kể từ nguyệt bạch xuống đêm khuya

Kể từ gió thổi trong vừng tóc

Hay lúc thu về cánh nhạn kia?

Có phải em mang trên áo bay

Hai phần gió thổi một phần mây

Hay là em gói mây trong áo

Rồi thở cho làn áo trắng bay?

Có phải mùa xuân sắp sửa về

Hay là gió lạnh giữa đêm khuya

Hay là em chọn sai màu áo

Ðể nắng thu vàng giữa lối đi?

Có phải rằng tôi chưa được quen

Làm sao buổi sáng đợi chờ em

Hay từng hơi thở là âm nhạc

Ðàn xuống cung trầm, mắt nhớ thương

Buổi tối tôi ngồi nghe sao khuya

Ði về bằng những ngón chân thưa

Và nghe em ghé vào giấc mộng

Vành nón nghiêng buồn trong gió đưa

Tôi không biết rằng lạ hay quen

Chỉ biết em mang theo nghề thường

Cho nên đôi mắt mờ hư ảo

Cả bốn chân trời chỉ có em.

Tuổi Mười Ba

Nguyên Sa

Trời hôm nay mưa nhiều hay rất nắng

Mưa tôi chả về bong bóng vỡ đầy tay

Trời nắng ngạt ngào tôi ở lại đây

Như một buổi hiên nhà nàng dịu sáng

Trời hôm ấy mười lăm hay mười tám

Tuổi của nàng tôi nhớ chỉ mười ba.

Tôi phải van lơn: ngoan nhé đừng ngờ

Tôi phải dỗ như là tôi đã lớn

Phải thẹn thò như sắp cưới hay vùa sêu

Phải nói vơ vào, rất vội: người yêu

Nếu ai có hỏi thầm: ai thế?

Tôi nói lâu rồi nhưng ngập ngừng khe khẻ

Ðể giận hờn chim bướm trả dùm tôi

Nhưng rồi lòng an ủi nắng chưa phai

Tình chưa cũ vì tình chưa mới...

Má vẫn đỏ một màu con gái

Với những lời hiền dịu nhưng chua ngoa

Lòng vẫn ngỡ ngàng tóc ướp bằng thơ

Sao hương sắc lên mắt mình tình tứ

Và đôi mắt nhìn tôi ngập ngừng chim sẻ

Ðôi mắt nhìn trời nhè nhẹ mây nghiêng

Tôi biết nói gì cả trăm phút đều thiêng

Hay muốn nói nhưng lòng mình ngường ngượng

Chân dịu bước và mắt nhìn vương vướng

Nàng đến gần tôi chỉ dám quay đi,

Cả những giờ bên lớp học trường thi

Tà áo khuất, thì thầm: "chưa phải lúc..."

Áo nàng vàng tôi về yêu hoa cúc

Áo nàng xanh tôi mến lá sân trường.

Sợ thư tình không đủ nghĩa yêu đương

Tôi thay mực cho vừa màu áo tím.

Chả có gì sao lòng mình cũng thẹn

Ðến ngượng ngùng bỡ ngỡ: hay là ai...?

Trăm bức thư lót giấy kẻ dòng đôi

Mà nét chữ run run dù rất nhẹ

Tôi đã viết hay chỉ thầm âu yếm kể

Tôi đã nhìn hay lặng lẽ say sưa

Và lo sợ khi lòng mừng quá đỗị

Rồi trách móc trời không gần cho tay với

Và cả nàng, hư quá! sao mà kiêu...

Nên đến trăm lần: "nhất định mình chưa yêu..."

Hôm nay nữa... nhưng lòng mình... sao lạ quá...

Chào Nhau

Nguyên Sa

Gặp em không thể chào bằng tay

Em sẽ chê là năm cành cây

Em sẽ chê là năm nòng súng lạnh

Bởi vì đau hai mươi năm nay

Gặp em không thể chào bằng mắt

Em sẽ không thể ngủ được ban đêm

Em sẽ nằm trong cơn thù hận

Em sẽ chìm sâu trong cơn điên

Gặp em không thể chào bằng môi

Chỉ còn da thịt chẳng còn hơi

Chỉ còn tiếng kêu, chỉ còn tiếng thét

Chẳng còn tiếng nói, không còn tiếng cười

Gặp em ta sẽ chào như loài kiến

Chào như loài dế, chào như loài giun

Chạm tóc vào nhau ta gục đầu xuống

Như đồng bào ta nằm trong đất đen

Gặp em chưa được chào bằng vai

Như những xác người xếp dài

Ta chỉ chào bằng hai hàng nước mắt

Từ hai mươi năm nằm im trên môi.

Ðợi Khách

Nguyên Sa

Em đứng lẫn bên góc hè phố vắng

Như loài hoa hoang dại trong rừng sâu

Màu da tơ bóng tối ngã u sầu

Ðôi mắt đẹp từng cánh sao tắt lịm

Em đứng đợi một người không hẹn đến

Bán cho người tất cả những niềm vui

Chút tình hoa còn lại thoáng hương phai

Em dâng cả làn môi khô nước ngọt

Trong đêm mỏi hàng mi mờ khẽ ướt

Má phai duyên trên gối đẫm thẹn thùng

Ấp mặt bên người lạ, lạnh mênh mông

Bàn tay nhỏ thẫn thờ như lạc lõng

Em đứng lẫn bên góc hè phố vắng

Nghe đêm tàn làm lạc khách tìm vui

Ðôi tiếng giầy khua vắng tắt xa xôi

Làm vỡ nốt cả đôi niềm tin tưởng

Người khách lạ đêm lạc loài không chọn hướng

Bước đảo say làm vỡ nát màu trăng

Em chờ mong như đợi một âm thầm

Tình sầu tủi pha chút men rượu cặn

Ðã lâu rồi vết thời gian trĩu nặng

Từ lần đầu bàn tay trắng đàn mơ

Nhận tiền cho bên nếp gối chăn thừa

Em đã khóc, lòng hoa sầu nát nhụy

Ðêm gần tàn em ơi người gái đĩ

Ðợi trong khuya, bến vắng ngủ say rồi

Nhìn ánh đèn vương lại cửa nhà ai

Rồi kéo vội khăn quàng trên vai lạnh...

Ha

Nguyên Sa

Em đến với ta trong mùa vừa Hạ

Hai tâm hồn một ánh nắng vàng vương

Trong nồng ấm ta yêu em vội quá

Cao tuyền đài ánh sáng của tình thương

Nắng đến với đôi ta vừa cuối Hạ

Ta bàng hoàng trong mắt em rạo rực

Nắng chưa về sao áng đỏ bay xa?

Thu sẽ đến, ôi tình em thổn thức...

Tháng Tám Riêng

Nguyên Sa

Khi em cởi áo nhọc nhằn

Cất son phấn chỗ rất gần xót xa

Anh xin ân huệ kiếp xưa

Xếp phong sương cũ với ngờ vực quen

Anh ru em ngủ cách riêng

Trời Tô Châu xuống, giấc hoàng điệp bay

Ðắp lên mười ngón hao gầy

Cây trong giấc mộng mang đầy trái thơ

Trái Giang Nam những ngày mưa

Anh ru em ngủ giấc mơ phù kiều

Hải âm trả lại tiếng đều

Tiếng son sắt ở, tiếng vào thiết tha...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#balamat