Ta hoà mình vào hư vô
Để rồi quanh ta chẳng vướng bận chi
Ôi loài người
Loài người là thứ vi diệu
Được ban cho chính bộ não
Để ta tự hại chính ta
Mà không thể được cứu rỗi
Ôi loài người
Loài người là thứ phức tạp
Chứa chan cả bầu trời nghĩ suy
Để rồi ta chìm sâu vào
Nơi hỗn mang trong tâm trí ta
Ôi loài người
Loài người là thứ vĩ đại
Được chúa ban cho đủ tứ chi
Được trời ban cho thứ nghĩ suy
Mà không có được bình yên
Ôi loài người
Loài người là thứ hỗn tạp
Từ anh này đi thích chị kia
Từ chị kia lại yêu cô ta
Để lại đây kẻ điên cứ mãi si mê
Ôi loài người
Loài người là thứ điên dại
Để cho ta cứ mãi đâm vào
Dù chẳng biết lối ra ở đâu
Để ta kẹt giữa nơi không lối thoát
Ôi lòng người
Lòng người là nơi hoang tàn
Giữa vô vàn thứ khô khan
Giữa hàng ngàn những thứ dối gian
Để lại đây một kẻ đáng thương
Ôi lòng người
Lòng người là bản án chung thân
Phán xét ta, một kẻ tội lỗi
Giam giữ trong nhà ngục tâm hồn
Tử hình ta với ngàn vết đâm
Ôi đàn bà
Đàn bà là loài hung tàn
Moi tim xé ruột ta
Móc mắt uống máu không thương xót
Rồi làm đẹp bằng bộ não ta
Ôi đàn bà
Đàn bà là thứ ngọt ngào
Tan chảy ta bằng từng lời nói
Rung động ta bằng những va chạm
Rồi chơi đùa ta như những món đồ chơi
Ôi xã hội
Xã hội chính là toà án
Kìa anh kia anh ta ăn hại
Kìa chị kia như gái đi hằng đêm
Kìa kẻ kia nên chết ra làm sao
Ôi xã hội
Xã hội là nơi loạn lạc
Chẳng cho ta một chốn bình yên
Chẳng cho ta cơ hội được làm người
Chẳng cho ta được là chính ta
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro