Mẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ từng bảo "đừng khóc vì người dưng
Họ yêu con sẽ không làm con khóc"
Nhưng cái ngày họ vứt tình lăn lóc
Con trốn trong phòng ...
Nước mắt ướt gối chăn

Ngày còn bé Mẹ vẫn hay hát rằng
"Phận con gái mười hai bến nước trong nhờ đục chịu"
Nhưng lúc đó lời Mẹ con chẳng hiểu
Cứ vô tư theo lũ bạn vui đùa

Mẹ của con nhận thấy mình già nua
Nên Mẹ sợ con Mẹ còn khờ dại
Thế gian này lọc lừa luôn đầy rẫy
Mẹ không còn ai dắt bước con đi...

Ngày họ nói " Quá khứ chẳng là gì...!"
Con khờ dại tin họ thêm lần nữa
Nhưng hóa ra đó chỉ là hẹn hứa
Rồi cuối cùng họ cũng vẫn biệt tăm...

Đến bây giờ con mới chợt hiểu rằng
"Phận con gái mười hai bến nước"
Bến đục trong chẳng thể nào biết được
Bởi lòng người ai nhìn thấy nông sâu...

Con về nhà chẳng còn thấy Mẹ đâu
Hàng cau già đứng cúi đầu thỏ thẻ
Con từ nay đã vĩnh viễn mất Mẹ
Bước đường đời...
Vấp ngã chẳng ai nâng

Con bây giờ chẳng còn vững đôi chân
Để bước tiếp khi trong lòng sợ hãi
Con của Mẹ đã hết rồi khờ dại
Có thể nào không yêu nữa... được không?

Tiểu Tử HK

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro