mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quỷ có thật không?

Tôi cũng không biết, nhưng tôi chắc thứ công việc chết tiệt mình đang làm cũng liên quan tới nó
Mỗi quốc gia, vùng đất, thời đại đều có thứ đó và đương nhiên có âm thì cũng phải có dương
Thợ săn nghề nghiệp được "hiệp hội săn lùng kỳ quái" đào tạo và công nhận, hiệp hội lẫn nghề nghiệp này được sinh ra để làm mặt đối lập với các sinh vật mà chúng ta thường gọi là "quỷ" đấy
Và ngày hôm nay là một ngày khá đặc biệt đối với Kay một thợ săn Hạng B vì đây là ngày cậu được thuê làm nhiệm vụ cấp A
Một nhiệm vụ không quá nguy hiểm mà lại có thưởng thêm khá hậu hĩnh. Nhưng đấy không phải là thứ đặc biệt
Kay trên tay cầm con dao găm với ánh mắt khó hiểu nhìn thứ trước mắt mình
'cái đéo gì đây?'
Cô bé với đôi mắt ướng đẫm đang dùng tay che mặt nhìn Kay với ánh nhìn sợ hãi
'chú đừng giết cháu, làm ơn'
Cô bé nói một cách rung rẩy và lấp bất cố cầu xin anh chàng trước mặt
Kay không quan tâm tới lời nói của cô bé mà cuối xuống, dùng tay nắm tóc của bé mà nhất lên
'mày là cái quái gì vậy? Không có khí lạnh xung quanh lại có hơi ấm, nhưng mày lại có sức mạnh của tụi nó'
Kay gạt hai cái tay đang cố che mặt của cô bé xuống dí lưỡi dao vào thẳng cổ trước ánh mắt sợ hãi của cô bé
'ta không hỏi lần nữa đâu, mày là quỷ hay là cái quái gì?'
Cô bé sợ hãi lập tức trả lời một cách nhanh chóng
'cháu không biết, cháu không biết gì hết, làm ơn đừng giết cháu'
Kay nhìn cô bé một cách nghiêm túc

Thời gian trôi qua, trước cổng một cái biệt thự. Kay một tay cầm phong thư trên vai thì vát một cái chăng bịch không có kẻ hở mà gật đầu
'biệt thự đã được dọn sạch, còn phần trên vai tôi thì không phải tài sản thuộc sự sở hữu của ngài, nên tôi sẽ tiêu hủy nó'
Cái chăng nghe thấy lập tức vùng vẫy mảnh liệt
Người đàn ông đưa phong bì nhìn thấy cái chăng cử động cũng gật đầu đồng ý một cách e ngại
'đương, đương nhiên rồi, cảm ơn cậu đã tiếp nhận nhiệm vụ'
Tiếp chuyện xong Kay quay người đi lại xe mình mở cửa xe ra Kay không ngần ngại thẩy cái chăng vào ghế sao xong mình thì đi lên ngồi lên ghế lái đều khiển xe chạy đi
Chạy xe khỏi khu biệt thự, Kay tay cầm bô lăng chòm người về phía sao kéo cộng dây buộc cái chắn làm nó bung ra
Kéo xong Kay quay về lại chỗ cũ đạp ga tăng tốc chiếc xe
Cô bé ở ghế sau lòm còm ngồi dậy dụi mắt nhìn ngó xung quanh
'đây là đâu vậy, chú sẽ không tiêu hủy cháu chứ?'
'ta không biết'
Kay trả lời trong khi tay lấy điện thoại trong túi áo ra, tay bấm tên trên điện thoại xong gọi vào cái tên trên máy
'alo, gì đấy chó?'
Giọng nói trong điện thoại thốt ra
Kay để điện thoại lên vai kẹp vào tai mình
'mày còn thức ăn cho quỷ không?'
'từ từ, đợi tao xem dưới tầng hầm cái'

Vài giây sau, giọng nói trong điện thoại lại cất lên
'vẫn còn, mày mới bắt hay mua đấy?'
'mới bắt, chút nữa mày gửi tới nhà hộ tao đi'
Kay trả lời xong rồi tắt máy đúc cái điện thoại vào lại túi áo, tập trung lại vào việc lái xe
Chiếc xe đỏ lao đi trên đường cao tốc, Kay trong xe lấy gói bánh trong cốp xe ra thẩy về ghế sau
'ăn đi, đồ ăn đắc tiền đấy'
Cô bé chụp lấy gối bánh, tò mò cô bé xờ bênh ngoài gói bánh
'xé cái đầu trên ấy'
Kay ngồi phía trước ánh mắt nhờ tấm gương nhìn phía sao mở miệng nhắt nhở
Cô bé làm theo, sau khi xé ra cô bé từng miếng từng miếng một bỏ vào miệng mình nhai một cách ngon lành
Kay người luôn quan sát cô bé sau khi lên xe, nhìn cô bé ăn không phát sinh ra chuyện gì thấy thế Kay cũng nhắm mắt lại, mở mắt ra tập trung vào chuyện lái xe không quan tâm tới cô bé phía sau nữa

Vài giờ trôi qua, Kay lái xe vào gara. Tắc máy Kay và cô bé rời khỏi gara đi lại cửa chính, cha chìa khóa mở cửa đi vào sẳn tay Kay lấy luôn hai túi thức ăn ngoài cửa đi vào
Vào trong căn nhà, Kay tay sách hai túi thức ăn đi một cách nhanh chóng bên trong
Phía sau cô bé lủi thủi cẩn trọng đi phía sau Kay, với ánh mắt tò mò cô bé không khỏi nhìn ngó xung quanh
Trong căn bếp, Kay sau khi cất hai gối thức ăn thì quay lại xoa càm nhìn cô bé
'này'
'vâng?'
Cô bé giật mình trả lời
'Ngươi có tên không?'
Kay lạnh nhạt hỏi trong khi tay đang mò trong túi quần lấy một gói thuốc cùng cái bật lửa ra
'da,.... Cháu không có tên'
Xấu hổ lẫn với sự chần chừ cô bé nhỏ giọng trả lời
'vậy sao? Không ngạc nhiên mấy'
Kay châm điếu thuốc không ngạc nhiên, mọi thứ đều trong dự đoán của cậu
Kay hít một hơi xấu, miệng nhả ra làng khói hơi thuốc, một cách tính toán nhanh Kay nói
'bình thường khi con người chết và nếu trở thành quỷ thì họ sẽ quên gần như tất cả mọi ký ức và mọi hành động sau đó sẽ theo ý niệm còn sót lại của họ'
Kay lấy tay rẩy nhẹ tàng thuốc trước sự hiếu kỳ của cô bé trước mặt
'nên ngươi không nhớ tên mình cũng không có gì đặc biệt, vậy ngươi có muốn một cái tên không?'
Cô bé chăm chú nhìn Kay không chút chần chừ mà gật đầu
Kay từng bước từng bước đi lại nhưng không dừng ở chỗ cô bé mà bước ngang qua rời khỏi phòng bếp
'Selvi tên ngươi từ giờ sẽ là Selvi'
Giọng nói lạnh nhạt ngoài hành lang vang vào trong phòng bếp
Bất ngờ với hành động và cái tên mới, cô bé giờ đây đã thừa hưởng được một cái tên bắt đầu định thần lại đuổi theo sau Kay
Trên tầng, Selvi cẩn trọng mở cửa căng phòng. Bên trong Kay đang sắp xếp đồ đạc
Selvi đẩy cửa đi vào trong
'chú?'
Kay đang giơ chăng lên, mắt nhìn qua miệng cất lời ngắn gọn hai chữ
'gì?'
Selvi đi lại gần mắt nhìn chàng trai trước mặt hỏi
'chú, phòng này là của chú sao?'
Kay gấp xong cái chăng đặt nó lên giường thẳng thừng trả lời
'của nhóc, căng phòng khá gọn gàng có thể ở'
Kay ngồi lên cái bàn kế bên nhìn Selvi một lúc rồi mở miệng
'Selvi nhóc là sinh vật đặc biệt, biết chứ?'
Selvi nhẹ nhàng gật đầu
Kay thở dài một hơi, khó chịu mở miệng về thứ mình sắp nói
'tuy ta không phải kẻ tốt lành gì nhưng ta cũng chắc một điều, nếu nhóc rơi vào tay hiệp hội thì chắc chắn nhóc sẽ sống rất thảm'
'tại sao ạ?'
Selvi ngây thơ hỏi
Kay lấy tay dụi mắt mình khó chịu mà trả lời
'nghiên cứu, nếu hiệp hội biết về nhóc thì ta chắc chắn một điều nhóc sẽ 24/24 trong phòng thí nghiệm cả thôi. Một sinh vật có hơi ấm năng lực của quỷ không bị bệnh tật trong suốt cuộc đời, thì nhóc nghĩ xem họ có muốn nghiên cứu không?'
Selvi đi lại gần giường, ngồi lên nó một cách chậm rãi, đầu không ngẫn lên mà trả lời với giọng điệu lo lắng
'cháu không biết, nhưng nghe chú nói thì nó có vẻ rất đáng sợ'
'nó không đáng sợ nó chỉ kinh hoàng và điên cuồng thôi'
Kay ngồi trên bàn nói với giọng điệu cháng ghét và đầy kinh bỉ
'nhưng cũng chẳng sau, dù gì bọn họ cũng chỉ là đám ngáo thích chiêu mộ người thôi, và nó cũng là kẻ hở để ta tậng dụng chúng'
Kay người nói giọng an ủi với cô bé mặt đầy sự lo lắng vì câu nói lúc nãy, dù gì cậu cũng hiểu đám mình đang nói và cả luật lệ của nó
Im lặng một thời gian Kay bước đi rời khỏi phòng, trong đầu cậu không khỏi nhớ lại những ký ức đầy khó chịu đối với cậu
Ánh sáng của đèn từ phòng thí nghiệm, từng vết cắt, máu, thuốc và ống dẫn mọi thứ gần như tái hiện trước mặt cậu từng bước chân là từng dòng ký ức đi qua
Mò tay vào trong túi quần Kay lấy gối thuốc và cái bật lửa quen thuộc ra lại lấy một đếu thuốc ra, châm lửa, hít một hơi xâu rồi nhả ra mọi ký ức khiến cậu khó chịu cũng vơi đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro