Part 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khao's POV

Thật táo bạo!

Thật tự hào!

Và cái tên tự tin chết tiệt kia đang đứng trước mặt tôi.

Lần đầu tiên, tôi không biết phải xử lý thế nào trong một tình huống như vậy, nếu là tôi bình thường, là bản thân mình, tôi sẽ từ chối ngay và luôn nhưng bây giờ tôi không thể làm vậy.

Và tôi không thích phải từ chối một cách nhẹ nhàng.

Tôi thở dài nghĩ xem nên nói gì rồi mở miệng nói một cách tự tin

- Tôi xin lỗi! Câu trả lời của tôi là không!

Mark đứng dậy tại chỗ và hỏi:

- Tại sao? Em không thích anh à? Nhưng anh thích em lắm đó!

- Anh không thể ép buộc tôi! Chỉ vì anh thích tôi không có nghĩa là tôi phải thích lại anh! Hơn nữa, tôi có người mình thích rồi!

- Được thôi! Nhưng theo những gì em nói, em vẫn chưa có người yêu, chỉ mới crush người ta thôi! Trong lúc đó, anh sẽ tán đổ em! Anh sẽ khiến em yêu anh !

Mark nói một cách chân thành. Khao tỏ ra bối rối

Anh ta không hiểu tôi đang muốn nói gì sao?

Tôi đang từ chối đấy, anh ta nên ghét tôi hoặc đánh tôi! Anh ấy không nên tiếp tục tán tôi!

- Nhưng mà, anh cũng cảm thấy em thích anh! Anh có thể nhìn thấy điều đó trong mắt em! Mark nói thêm.

Anh bạn, thực sự nên đi kiểm tra mắt đi!

- Anh sẽ khiến em yêu anh giống như anh yêu em! Yêu đắm đuối luôn !

Có lẽ anh ta cũng cần tìm chuyên viên trị liệu tâm lý nữa!

- Anh yêu em Khao!

Mark nói trong khi trao cho cậu bó hoa.

Những người xung quanh có vẻ tức giận khi tôi nói chuyện nhưng bây giờ họ lại la hét, cổ vũ anh ta.

Mark đứng giữa họ đầy kiêu hãnh, nhếch mép cười và nháy mắt với tôi.

Tôi lắc đầu và rời khỏi đó.

Tôi gặp một dì lao công trên đường đi bèn nảy ra ý nghĩ tặng hoa cho dì ấy. Bỏ bó hoa đi là một sự lãng phí.

Tôi lịch sự gọi dì ấy.

- À, chàng trai trẻ!

Khao mỉm cười và nói: - Cái này tặng cho dì!

Sau đó đưa bó hoa cho dì ấy.

- Nhân dịp gì thế, chàng trai trẻ? Dì hỏi ngạc nhiên trước cử chỉ của tôi.

- Không có gì, chỉ là muốn nhìn thấy nụ cười của một phụ nữ xinh đẹp!

Bà cụ mỉm cười trước lời nói của tôi và ôm tôi một chút.

- Cảm ơn! Cậu thật nhân hậu, chúc cậu sớm tìm được người mình yêu thương để chăm sóc nhé!

Khao mỉm cười và quay trở lại lớp học của mình.

Khi anh bước vào lớp, mọi người im lặng đến nỗi một cây kim rơi cũng nghe tiếng.

May là giáo sư cũng đến ngay sau đó.

Sau giờ học, gần như cả lớp đến trước mặt Khao và chất vấn cậu với hàng loạt câu hỏi liên tiếp.

- Tui nghe nói Mark cầu hôn bạn!

- Làm sao bạn nỡ từ chối anh ấy?

- Anh ấy là thiên thần của trường đấy!

- Anh chàng đẹp trai nhất trường đại học!

- Cậu nên vui mừng vì anh ấy chú ý đến khuôn mặt mọt sách của cậu!

Đợi đã, tôi không bận tâm những câu hỏi của họ nhưng việc gọi tên tôi và cường điệu hóa anh ấy thì thật quá đáng.

- Việc anh ấy thích tôi là lựa chọn của anh ấy và việc tôi từ chối anh ấy là lựa chọn của tôi! Đó là chuyện cá nhân của mỗi người! Không liên quan đến người khác, phải không ??

Những lời xì xào giữa họ đã lắng xuống

Một anh chàng phản bác: - Mọt sách như cậu cũng miệng lưỡi sắc sảo gớm!

- Đó không phải là miệng lưỡi hay lời nói! Đó là về lòng tự trọng và sự tôn trọng! Nếu là bình thường hỏi tôi về anh ấy thì tôi cũng nói vậy thôi, không cần phải xúc phạm tôi để đề cao anh ấy! Cậu là ai mà phán xét tôi? Mọt sách thì sao? Ít nhất thì tôi cũng có điểm cao hơn để khoe còn cậu thì sao?

Khao nói bằng một lập luận thông minh. Chàng trai lập tức ngậm miệng lại.

- Hãy để người khác tự giải quyết việc của họ! Nếu cậu quá rảnh rỗi nói về người khác, cố gắng phát triển bản thân thì hơn!

Khao nói và bước ra khỏi phòng. Anh cảm thấy ngột ngạt.

Cầu hôn và từ chối là chuyện giữa hai người. Những người khác không cần can thiệp dù có là gia đình và bạn bè.

Dựa vào điều đó ra để đánh giá người khác, đây là thế giới nào vậy?

Khao cảm thấy khó chịu với tình huống này. Anh ngồi trên chiếc ghế dài gần sân bóng và thở dài nặng nề.

Cảm giác say nguội đã tệ rồi giờ còn thêm chuyện này nữa.

Anh nhắm mắt lại một lúc để bình tĩnh lại.

Khi mở mắt ra, anh nhìn thấy một ly cà phê ngay trước mặt và một bàn tay đang cầm nó.

Khi anh quay sang phải, anh nhìn thấy First.

Bé mèo của anh, thiên thần của anh!

- Rất vui được gặp lại cậu, Khao! First vừa nói vừa đưa cà phê cho anh.

Trước khi Khao kịp mở miệng, anh đã lên tiếng nói tiếp.

- Tôi vừa nhìn thấy cậu, trông cậu có vẻ mệt mỏi nên tôi nghĩ một ly cà phê có thể giúp ích!

- Cảm ơn bạn! Khao nói trong khi uống cà phê.

Anh thực sự biết ơn cậu ấy, anh ấy cần một ly cà phê lúc này.

- Cậu có muốn nói về chuyện phiền lòng??

- Một đàn anh tỏ tình, tôi không thích anh ta nên đã từ chối và mọi người trong lớp trách cứ tôi về điều đó!

- Ừm, tui hiểu những gì cậu đang nói! Một số người cứ thích can thiệp vào việc riêng của người khác, chúng ta chỉ cần phớt lờ họ và tiếp tục việc của mình thôi! Họ tự cho mình là đúng và người khác là sai! Điều này hoàn toàn dựa trên quan điểm cá nhân! Chúng ta không cần phải cảm thấy tồi tệ về điều đó! Chỉ cần phớt lờ họ! Sự căm ghét có ở khắp mọi nơi, chỉ cần bỏ qua nó và làm công việc của mình! Nghe thì có vẻ đơn giản ha! Đừng quan tâm đến quan điểm của mọi người, quan tâm đến bản thân mình, trả lời cho chính mình thôi!

- Cảm ơn nha! Tui cảm thấy tốt hơn nhiều rồi!

Khao trả lời trong khi nhấm nháp cà phê của mình.

- Đôi khi người ta cần một người để tâm sự! Vừa hay tui chính là người đó!

- Cảm ơn về ly cà phê nhé!

First gật đầu rồi nói: - Cũng muộn rồi, tui còn có chút việc! Tạm biệt Khao!

Cậu vừa nói vừa vẫy tay tạm biệt anh.

Khao ngồi đó nhìn bóng người đang đi xa dần và lẩm bẩm một mình

"Cậu trong sáng thật đó, tôi bắt đầu cảm thấy tội lỗi khi chơi trò săn mồi này, xin lỗi First"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro