Ác Mộng Đen ( 2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hằng đêm có vô số giấc mộng bắt đầu mỗi khi ánh trăng đêm lạnh lùng xuất hiện. Khi ánh sáng trắng bên trong các cửa hiệu dần biến mất, những ngọn đèn vàng ấm áp treo trên vách tường  các hộ gia đình được gạt xuống, trên các con phố vắng bóng người qua lại chỉ còn lại những bóng đèn đường cô độc đang lặng lẽ gục đầu chìm sâu vào trong màn sương đêm lạnh giá. Thành phố về đêm thật vắng vẻ và tĩnh mịch, bóng tối như một con nhện lười biếng cứ mãi nằm dài một chỗ không rời đi nửa bước. Từ cơ thể của nó sinh ra vô số những sợi tơ vô hình, dưới sự khéo léo đến không ngờ từ các cặp chân đầy gai góc, nó mải mê dệt nên một tấm lưới khổng lồ mềm mại cuốn lấy bầu trời đêm hiu quạnh, mê hoặc mọi sinh vật đắm mình sâu trong cái kén của những giấc mơ.

Trong không gian mênh mông mà buồn thảm của trời đêm, tiếng ru thoang thoảng từ các cơn gió dịu dàng thổi vào đôi tai những con người đang say ngủ, giúp họ dễ dàng đi sâu vào trong giấc mộng của mình. Bỏ lại cái thân xác như đang tan ra thành từng mảnh sau một ngày dài mệt mỏi trên chiếc giường ấm áp. Phần linh hồn thuần khiết đại diện cho bản chất thật của mỗi con người bất chợt bừng tỉnh khỏi cơn mê dài. Bước nhanh ra khỏi căn phòng chật chội, những linh hồn vô tư thả mình trôi theo làn gió đêm mát lạnh, bay vào một hành trình phiêu bạt xuyên qua các vùng đất bí ẩn nằm ngoài ranh giới của thế giới thật. 

Đôi lúc trong các chuyến phiêu lưu bất tận giữa những thế giới huyễn tưởng ấy lại xuất hiện một vài sự cố hi hữu. Có lẽ do đã quá mải mê chìm đắm trong men say nồng nàn từ những giấc mộng ngọt ngào, một vài linh hồn mê muội đã vô tình đi lạc quá xa khỏi những bức tường an toàn đang bảo vệ vương quốc của mình. Trong khi cứ mãi rượt theo dấu vết của chú thỏ trắng với chiếc đồng hồ bỏ túi của mình, bọn họ không hề nhận thức được việc bản thân đang ngày càng tiến sâu vào bên trong cánh rừng của sự thất lạc. Cho tới khi đụng phải những gốc cây già cỗi chắn ngang đường, những linh hồn mê muội ấy mới chợt ra rằng sợi dây tâm linh luôn nối liền với bản thể đang nằm lại tại thế giới thực đã bị đứt mất từ lúc nào không hay. Một khi đã quên mất lối về, những linh hồn lạc lối chỉ có thể tiếp tục bước đi trong cánh rừng thất lạc, mãi mãi lang thang bên dưới những bóng cây u buồn, chờ đợi số phận bị quên lãng dần theo năm tháng. 

Trong thời khắc đáng sợ nhất khi sự tồn tại của một con người dần bị xóa bỏ, phần hồn của họ bắt đầu quên đi kiếp sống trước đó, đối với họ quá khứ giờ chỉ như một giấc mơ đẹp. Tại một chấm đen nhỏ bé nằm ngẫu nhiên trong vùng không gian vô tận của bóng tối, dòng chảy ma lực bất ngờ trở nên hỗn độn rồi sôi sục lên. Khoảng không gian xoay quanh điểm đen bắt đầu xoắn lại theo hình dạng của một cái phểu khổng lồ, mọi vật chất đang tồn tại đều bị hút về lỗ sâu đói khát đó. Khi năng lượng tại chấm đen bắt đầu vượt quá ngưỡng giới hạn, một vụ nổ đã xảy ra khiến cho mọi thứ bất chợt sụp đổ. Không gian bị tan rã thành vô số mảnh vụn rời rạt. Tại trung tâm của điểm đen, nơi khởi nguồn của mọi sự kiện, bất chợt xuất hiện một lỗ hổng bị mở ra từ hư không. Từ phía bên kia của bóng tối, một ngọn lửa màu xanh nhạt chậm chạp bò ra khỏi kẽ hở của không gian. Ánh lửa lập lòe trong đêm tối, lúc ẩn lúc hiện, cứ mãi phiêu bạt trên ranh giới mờ ảo nằm giữa các thế giới huyễn tưởng, lần mò theo dấu vết còn sót lại của những linh hồn lang thang nhằm soi rọi trước mắt họ một con đường mòn hư ảo dẫn đến thế giới bí ẩn nằm ở nơi tận cùng của những giấc mơ.

Ẩn hiện sau ánh lửa xanh là bóng hình mờ ảo của một người phụ nữ bí ẩn, nàng mang một vẻ đẹp kiêu sa đầy mê lực, dễ dàng đốt cháy trái tim bé bỏng của cánh đàn ông đang ngây dại trước cái mãnh lực cuốn hút đến vô tận toát ra từ cơ thể đó. Khoác trên mình tấm áo choàng màu đen với vô số vì sao lấp lánh được đính kèm bên trên, đôi tay nàng nắm giữ một chiếc đèn đi bão thời xưa, chứa đựng ánh sáng quyền năng giúp xua tan đi áp lực nặng nề đến từ vùng biển khơi sâu thẳm ngập tràn bóng tối, thứ vốn chỉ xuất hiện sát bên bờ vực thẳm tại những rãnh sâu nằm giữa các thế giới huyễn tưởng.

Vẻ đẹp đích thực đầy sức cuốn hút của phái nữ chưa bao giờ bị đóng khung bởi bất kỳ một quy chuẩn nào. Những ngôn từ trên đôi môi ta dường như không đủ để miêu tả lại sự thuần khiết đó thế nhưng tự sâu trong thâm tâm mỗi người đều cảm nhận được định nghĩa về cái đẹp. Mặc cho phần lớn gương mặt của nàng luôn chìm sâu bên dưới lớp màng che mặt được dệt nên từ bóng tối rất khó để quan sát thấy. Từ các đường nét thanh thoát ẩn hiện đằng sau lớp màng che mặt, chúng ta có thể mường tượng ra được một phần vẻ đẹp huyền ảo tới mức khó có thể có thật trên gương mặt hoàn mỹ ấy. Ánh mắt nàng chất đầy sự hờ hững đối với vạn vật trên thế gian. Đôi môi nàng lạnh lẽo hệt như một khối băng vĩnh cữu, khóa chặt âm thanh từ giọng nói lẫn tiếng cười bên dưới một lớp băng dày cộm. Thế nhưng đôi bàn tay trắng muốt lộ ra khỏi tấm áo choàng đầy những vì sao kia lại chứa đầy hơi ấm của sự cảm thông. Nàng vô cùng kiên nhẫn trong việc giúp đỡ những con người bị lãng quên, đem tới cơ hội cuối cùng để trốn thoát khỏi không gian tăm tối đang vây hãm linh hồn họ. Không ai biết được tên gọi của nàng, dựa trên vẻ đẹp kiêu sa tựa như một ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời đêm mịt mù tại vùng thẳm sâu của bóng tối, người ta chỉ đành lựa ra một cái tên nghe đủ trang trọng và kiều diễm để miêu tả vị thiên sứ trong mắt mình. Quý cô đêm muộn, một cái tên nhằm tôn vinh người phụ nữ bí ẩn đã một mình lang thang trong bóng tối để tìm kiếm và giúp đỡ biết bao nhiêu linh hồn lạc lối, mở ra tia hi vọng mong manh tại chốn tăm tối bị lãng  quên này.

Khi màn khói đen đúa đang ăn mòn trong tâm trí bị xua tan đi, nhận thức của con người bắt đầu trở về với phần hồn của mình. Những sinh mạng nhỏ bé ấy nắm lấy đôi tay của quý cô đêm muộn bước chân sâu vào bên trong giấc mơ của mình. Hành trình trong vô thức của những linh hồn bé nhỏ bên trong thế giới của giấc mơ là một chuyến đi kỳ lạ. Thế giới trong cõi mộng ảo là nơi vạn vật ngủ vùi trong một giấc mơ không có hồi kết, mọi thứ chìm sâu trong một bức màn tĩnh lặng. 

Các con đường ở nơi đây tựa như một loài sinh vật có tính khí thất thường. Có những lối đi chìm sâu giữa một biển sương mù dày đặt phủ kín tới tận mắt cá chân người đi. Làn khói xám xịt trôi lững lờ trên mặt đường tạo nên ảo giác về một không gian vô tận không có điểm kết thúc, khiến cho bản năng nhận thức của con người lu mờ dần đi trước việc cứ liên tục gặp lại những cảnh tượng giống hệt nhau trên các ngã rẽ. Đôi khi các cung đường liên tục đan xen vào nhau dệt thành một mạng lưới dày đặt các lối mòn dẫn về điểm xuất phát. Có lúc lại mở ra một bờ vực tăm tối không nhìn thấy đáy, hay dẫn tới một ngõ cụt sau khi đặt ra vô số ổ khóa trên con đường ngập tràn những câu đố bí ẩn. Thỉnh thoảng lại mọc ra một cánh cửa lạ lẫm tại những nơi không hề có bức tường nào được dựng lên.

Trên hai bên mép giữa các con đường mọc ra vô số ngôi nhà mang kiểu dáng kỳ dị không tuân theo bất kỳ chuẩn mực nào. Những sinh vật mang dáng dấp của nhân loại thường xuyên được phát hiện bên trong các kiến trúc quái dị đó. Chúng luôn cố gắng hạn chế sự tiếp xúc và tránh xa khỏi tầm mắt của con người ngay khi nhìn thấy họ. Cư dân của nơi này luôn mang trên mình chiếc mặt nạ của sự im lặng. Không một âm thanh vô tình, không một tiếng thì thào ngẫu nhiên nào vang lên trong đôi tai ta, có chăng chỉ là tiếng thì thầm từ những cá thể đặc biệt nhằm đưa ra một lời chỉ dẫn hoặc nhắc nhở nào đó cho một kẻ ngoại lệ đang tồn tại giữa hai thế giới. Ngoài ra còn có những bước sóng vô hình được lặp lại liên tục tại một điểm nào đó trong không gian, chúng thường ngẫu nhiên được phát hiện ra trong một hoàn cảnh đặc biệt. Nếu đủ khả năng truy theo dấu vết của những thông điệp được mã hóa trên tầng sóng bí hiểm đấy, cánh cổng dẫn đến những bí ẩn bị chôn vùi từ thời xa xưa sẽ được mở ra và chờ đợi bước chân của kẻ khám phá tiến vào bên trong.

Gửi đến những ai có ý tưởng thử vận may trên vùng đất huyễn tưởng tại nơi tận cùng của giấc mơ. Đây là một thế giới cực kỳ khắc nghiệt sẵn sàng cắn nuốt bất kỳ kẻ nào dám đặt chân đến, nơi đây chỉ dành cho những nhà mạo hiểm muốn tôi luyện linh hồn của mình. Ở thời đại nào cũng có những con người gan góc như vậy, thế nên có rất nhiều bí ẩn về thế giới này đã được hé mở ra cho nhân loại. 

Trên vùng đất huyễn tưởng tại nơi tận cùng của giấc mơ, từng lớp sinh vật với vẻ ngoài vượt xa khỏi trí tưởng tượng của con người thay phiên nhau ẩn núp trong các góc tối. Thèm khát hơi thở của sự sống, những loài sinh vật kỳ dị luôn cố gắng đánh lừa tâm trí của con người, chúng sẽ làm tất cả để có được một bữa ăn ngon lành từ những con mồi bất hạnh vô tình bước chân vào lãnh địa của mình. Khi đặt chân đến nơi đây con người nên cẩn thận trong từng bước chân và đừng nên ngạc nhiên trước sự tồn tại của những thứ không thể lý giải. Làn sương mù lững lờ trôi trên các con phố thiếu vắng bóng người luôn ẩn nấp những cạm bẫy không ngờ tới, chỉ cần lơ đãng mất một giây là coi như mất hết mọi thứ. Màn sương trắng xóa tựa như một sinh vật có ý thức chưa bao giờ biến mất khỏi tầm mắt con người, chúng mải mê bám sát gót chân của những kẻ lạc lối, che dấu những cánh cửa khỏi đôi mắt họ, góp phần giúp những câu đố bí ẩn vốn đã khó giải nay lại càng trở nên phức tạp hơn. Cho đến khi tâm trí con người đầu hàng, thân xác ngã gục vì kiệt sức, chúng lại hiện ra một lần nữa để hòa tan linh hồn tội nghiệp đó vào trong cơ thể của mình. Khi một người vô tình bị tách ra khỏi đoàn đội, điều còn lại mà đồng đội họ có thể làm chỉ là cầu xin để đừng nghe thấy tiếng than khóc của bạn bè mình.

Mọi vật đều có hai mặt đen trắng với bản chất đối lập nhau, thế giới trong giấc mơ cũng vậy. Có những lằn ranh vô hình không nên vượt qua trong thế giới này. Một khi cảnh vật xung quanh bắt đầu biến đổi và mọi thứ càng ngày càng trở nên đáng sợ hơn là lúc con người biết được rằng mình đang bước qua ranh giới giữa một giấc mơ và một cơn ác mộng. Thế giới bên trong các giấc mơ đen tối là một nơi ngập tràn những cơn ác mộng kinh hoàng vượt ngoài sức tưởng tượng của nhân loại, là nơi bất kỳ sinh vật sống nào cũng không nên đặt chân đến. 

Có những ngôi nhà ma ám luôn cố gắng dẫn dụ con người đi sâu vào bên trong, nó sắp đặt vô số bẫy rập hòng biến đổi họ thành những món đồ nội thất đẹp đẽ. Một kiến trúc sư luôn muốn kiến tạo riêng cho mình không gian sống thật tiện nghi và thẩm mỹ. Việc tạo nên phong cách mới lạ và sáng tạo độc đáo cho nội thất bên trong cũng giống như góp phần nhào nặn linh hồn của ngôi nhà giúp nó trở nên lớn mạnh và thu hút hơn. Thế nên mục đích duy nhất của ngôi nhà thật chất rất đơn giản và thuần túy. Tất cả năng lực vốn có của nó đều được dùng vào mục đích làm ra những món đồ thủ công theo sở thích cá nhân nhằm trang hoàng thêm cho không gian trống rỗng bên trong cơ thể mình. 

Trên các góc phố ẩn nấp rất nhiều loài ma quỷ đang che dấu bản thân bằng cách khoác lên mình những bộ da khác nhau. Bằng những bản hợp đồng đẫm máu được ký kết giữa hai linh hồn, chúng sẽ thực hiện những ước muốn phi lý của con người theo một cách tồi tệ nhất có thể, bằng cách bẻ cong ý nghĩa trên mặt chữ. Sau khi khiến cho khát vọng sống của con người vỡ nát, chúng sẽ dìm họ sâu trong điện ngục của sự đày dọa và ngắm nhìn kẻ ngu xuẩn ấy vùng vẫy trong tuyệt vọng. Mọi nỗ lực tha hóa và đày ải nhân loại của loài quỷ dữ cốt chỉ để thõa mãn cho cái dục vọng kỳ lạ của mình. 

Bên trong các hầm ngục tối tăm lạnh lẽo lấp lóe ánh sáng từ những thỏi vàng được chất đầy thành từng chồng dưới mặt đất. Một khi đã lỡ bị hấp dẫn bởi thứ ánh sáng đầy mê hoặc đó, con người sẽ bắt đầu mù quáng lao vào vòng xoáy tranh đoạt bảo vật để rồi trong chớp mắt lối thoát của họ sẽ bị khóa chặt, thân xác họ sẽ nằm lại trên những thỏi vàng vô tri đến khi mục nát. 

Giữa vô số nanh vuốt từ những con quái vật đang thèm khát được cắn xé xác thịt của nhân loại, có những sinh vật nhỏ bé với vẻ ngoài dễ thương và vô hại, thỉnh thoảng lại xuất hiện và lượn lờ quanh bước chân của những người say ngủ bằng đôi cánh lấp lánh đủ sắc màu. Các con bướm tiên ấy nhẹ nhàng thủ thỉ vào đôi tai họ những lời nói ngọt ngào, những câu chuyện màu nhiệm. Một khi con người quen thuộc với sự tồn tại của chúng và giảm bớt sự đề phòng, những con bướm tiên bắt đầu đẩy nhanh kế hoạch kết thân với loài người, cố gắng biến mình trở thành người bạn thân thiết nhất trong lòng họ. Một khi đã quá gần gũi với một người nào đó, những con bướm tiên sẽ đánh thức được năng lực đang ngủ vùi của mình, đó là khả năng cảm nhận được sự hiện diện của người bạn đồng hành khi họ quay trở lại giấc mơ. Do năng lực đánh hơi của mình, chúng luôn có đủ thời gian để gặp mặt và chào đón sự trở lại của những người say ngủ, ngay trước cả khi cuộc thám hiểm của họ chính thức bắt đầu. Sau khi cùng sánh bước với con người qua mọi nẻo đường hiểm trở tại thế giới bí ẩn của giấc mơ, khiến cho con người đặt trọn niềm tin vào mình. Lúc này đây những con bướm tiên mới bắt đầu lộ dần bản chất thật của mình. Chúng sẽ chậm rãi đưa ra những lời khuyên tưởng như hoàn mỹ nhất cho người đó, thực chất chỉ để mở đường cho một lựa chọn sai lầm chắc chắn sẽ xuất hiện tại thời khắc tăm tối nhất của đời người, nếu như kẻ đó cứ tiếp tục những chuyến phiêu lưu giữa các giấc mơ. Những sai lầm bé nhỏ sẽ ngày một nhiều hơn, những điều dối trá càng lúc càng chồng chất lên nhau, cho tới thời điểm chín muồi, một con đường đen tối dẫn đến sự điên loạn sẽ được mở ra, tâm trí con người rốt cuộc cũng bắt đầu chối bỏ hiện thực và lựa chọn tin vào ảo tưởng. Tới khi kẻ đó hoàn toàn mất đi lý trí của mình, không còn nhận thức được đúng sai. Những con bướm tiên sẽ dẫn dắt họ đi sâu vào trong con đường dẫn tới sự quên lãng, để rồi sau cùng buộc phải chấp nhận số phận trở thành một thành viên mới trong bầy đàn của chúng.

Khi ngôi sao rực lửa trên bầu trời bắt đầu dịu lại, những tia nắng cuối cùng chậm rãi chìm sâu xuống phía dưới đường chân trời, bóng râm của buổi hoàng hôn nặng nề đè lên những cung đường mòn không tên tạo nên vô số vết bẩn tối tăm trên mặt đất. Thi thoảng giữa những khoảng trống tối tăm trong thế giới phiền não ấy, tiếng lộc cộc từ những gót giầy đơn độc lại vang vọng khắp không gian, âm thanh phát ra từ bước chân của một kẻ mất trí nào đó đang mò mẫn tiến sâu vào vùng không gian bất ổn, nơi ẩn náu của những loài sinh vật dị thường. 

Trong lúc đang dẫm dạp lên những viên gạch phủ đầy cát bụi, đôi chân vững chắc của kẻ liều mạng bất chợt có cảm giác bước hụt một sải dài. Từng thớ thịt trên cơ thể bỗng nhiên căng cứng lại, như thể cơ bắp toàn thân đang bị đè nén lại bởi một cỗ áp lực vô hình. Đó là dấu hiệu báo trước khoảng khắc nhân loại đã thành công trong việc đặt chân tới thế giới bí ẩn nằm ở chốn tận cùng của những giấc mơ. Mặc dù mọi thứ chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi thế nhưng không vì thế mà thân xác nhân loại không cảm nhận được sự rung động của không gian, phần lớn mọi người đều bất tỉnh trong lúc cơ thể bị dịch chuyển xuyên qua vách ngăn giữa các thế giới. 

Sau khi trí óc đã bình phục khỏi những dư chấn bất thường, con người sẽ nhanh chóng thoát khỏi cơn mê của mình, đồng thời nhận thức được việc thế giới xung quanh họ đã bắt đầu thay đổi dần, mọi thứ càng lúc càng trở nên tăm tối hơn vượt xa khỏi trí tưởng tượng của nhân loại. Những sự vật và hiện tượng siêu nhiên bắt đầu xuất hiện đều dặn hơn, cảnh vật xung quanh bắt đầu mất dần liên kết với thực tại, các loài sinh vật kỳ dị thấp thoáng hiện ra giữa màn đêm, âm thanh của thế giới bắt đầu bị bóp nghẹn lại tới mức con người khó có thể nghe ra được tiếng thở của mình, không gian trở nên im ắng hệt như một nấm mồ lạnh lẽo.

Các con phố hoang vắng giờ đây biến thành sân chơi của những cái bóng. Chúng cười đùa, rượt đuổi nhau bên trên bề mặt các bức tường phủ đầy rêu phong giữa các ngôi nhà cổ xưa. Đa phần bộ khung bên trong các căn nhà bỏ hoang tại đây đều đã bị mối mọt gặm nát bấy, thời gian lạnh lùng mài mòn lớp vỏ hào nhoáng từng được phết lên thân thể của chúng. Không khí bên trong bị tắc nghẽn bởi một lớp bụi dày đặc tích tụ qua biết bao nhiêu năm tháng bao phủ mọi thứ. Những món đồ nội thất sang trọng bóng bẩy một thời giờ đây rỉ sét nằm lăn lóc khắp nơi. Lớp vải lót trắng tinh bọc quanh các tấm nệm êm ái bị rữa nát thành một đống bùi nhùi dơ dáy. Khi các sợi chỉ đã hết thọ mệnh, những mối nối bền vững một thuở bất ngờ bị đứt ngang giải phóng vô số chiếc lông vũ tự do bay đi khắp nơi. Những bức tranh treo cùng với vách tường của ngôi nhà bắt đầu dần phai màu, tới một thời điểm nào đó khi lớp sơn được phết các bức tường bốc hơi mất, cũng là lúc màu sắc trên những bức tranh tối dần đi và đánh mất đường nét ban đầu của bố cục đã tạo nên phần hồn của mình.

Đêm đêm đất trời lạnh lẽo, từng cơn gió giật thổi hiu hiu lên các tấm ngói vỡ nát trên nóc nhà của những căn nhà hoang tàn. Những bóng ma vô danh lượn lờ trong đêm tối thỉnh thoảng lại lách mình chui vào một kẻ hở giữa các vách tường đổ nát, tò mò ngó nghiên, thăm thú cái không gian mục nát chứa đầy những gam màu xám xịt của sự lãng quên. Trong khi chơi trò ẩn nấp đằng sau những món đồ bị vất bỏ, chúng vẫn không quên để mắt tìm kiếm dấu hiệu của sự sống. Những bóng ma luôn trông ngóng cơ hội may mắn có thể tóm được một sinh vật sống ngẫu nhiên đặt chân tới đây. Những giọt máu nóng hổi tràn đầy sinh lực bên trong cơ thể sống là thứ duy nhất có thể thõa mãn cơn khát của chúng. Sau khi thập thò lén lún, rình rập khắp nơi mà vẫn không phát hiện được điều thú vị nào, những cái bóng sẽ mất dần hứng thú với trò chơi nho nhỏ của mình rồi bắt đầu lũ lượt kéo nhau rời khỏi, trả lại không gian tĩnh mịt vốn có của ngôi nhà. Sau khi rời bỏ chốn buồn thảm ấy, những cái bóng đơn lẻ bắt đầu tụ họp lại với nhau tạo nên từng nhóm lớn tiếp tục cuộc diễu hành bất tận trải dài qua vô số các con hẻm và ngõ ngách bên trong thành phố chết. Bầy đoàn quỷ dữ ấy nối đuôi nhau thành một hàng dài không thấy nổi điểm kết thúc, chúng điên cuồng nhảy múa và cất lên từng tràng cười gê gợn đến mức làm những đám mây trên cao phải run rẩy bỏ trốn, để lại bầu trời đêm tối tăm không có nổi một ngôi sao sáng. 

Đối với những kẻ dám đặt chân vào thành phố của người chết, ngoài việc phải trốn tránh khỏi mối đe dọa từ quân đoàn những bóng ma vô danh, họ còn phải dè chừng sự truy lùng của vô số sinh vật bí ẩn khác đang lang thang trên khắp các nẻo đường tại đây. Trong lúc đang đè nén hơi thở ẩn mình sâu bên dưới góc khuất của các con hẻm vắng. Hay khi đang căng thẳng lần mò tìm cách phá giải một câu đố bí hiểm nào đó tại những dãi hành lang u tối. Một tiếng vỗ tay đột ngột vang lên giữa đêm tối khiến cho các bó dây thần kinh trong não chợt rung lên, trái tim bắt đầu đập nhanh tới mức tưởng như sắp nổ tung trong lồng ngực. Nhịp trống dồn dập trong cơ thể càng lúc càng dữ dội hơn khi trông thấy một đôi bàn tay trắng bệch thò ra khỏi bóng đêm treo lững lơ trên không trung. Ít phút sau khi đôi bàn tay ma quái biến mất, mọi loại ánh sáng dù là tự nhiên hay nhân tạo đang tồn tại trong thế giới này đều nhanh chóng tắt lịm đi, một loại bóng tối cô đặc bắt đầu dâng trào lên kéo theo sự xuất hiện của vô số loài sinh vật tà ác khác.

Trong bóng đêm kinh hoàng, những âm thanh ớn lạnh bắt đầu xuất hiện một cách đều đặn, từng cặp mắt đục ngầu ngập tràn ác ý liên tục đảo qua đảo lại khắp nơi tìm kiếm dấu chân của con người. Dưới sức ép của nỗi sợ hãi, tay chân con người bắt đầu tê cứng, từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống thấm ướt hết cả lớp áo quần dày cộm đang mặc trên người, những giọt máu chảy trong cơ thể dường như bắt đầu lạnh dần, cứ như thể sinh lực bên trong đang bị bóng tối bòn rút. Từ thời điểm này trở đi, cứ mỗi khi mở một cánh cửa hay đi ngang một góc khuất nào đó, con người phải hết sức cẩn trọng trước mối họa từ những thứ không thể lường trước, đang ngày càng siết chặt sợi dây thòng lọng quanh cổ mình. Lúc này đây, con người chính thức trở thành một miếng mồi yếu ớt bị tranh giành và săn đuổi bởi vô số thợ săn vô danh của bóng tối.

Cuộc đi săn của bóng tối tưởng như không có hồi kết đó rồi cũng phải chấm dứt. Nếu sống sót đủ lâu trước những móng vuốt sâu hoắm đang trực chờ xé nát xác thịt đỏ tươi của con người, đồng thời có thể thoát khỏi vòng xoáy giam cầm được tạo ra bởi đôi bàn tay của vô số bóng ma độc ác, đang liên tục ngoi lên từ vùng biển ác mộng đen thẵm chìm sâu bên dưới bầu trời trắng xóa của những giấc mộng. Một vị cứu tinh bí ẩn sẽ xuất hiện trợ lực cho con người trốn thoát khỏi cơn ác mộng của mình.

Từ chốn hư vô giữa màn đêm tăm tối bất chợt vang lên tiếng búng tay của một ai đó, âm thanh trong vắt nghe rõ ràng đến bất thường vượt xa khỏi mọi tiếng lạo xạo khác đang tồn tại trong cùng một thời điểm. Một tia lửa màu tím đậm chợt bùng nổ giữa không gian xua tan đi sự tồn tại của mọi tạo vật được sinh ra từ bóng tối. Ánh sáng bị đánh cắp bắt đầu quay trở về chốn cũ của nó. Đầu tiên là một vài bóng đèn đường vốn đã tắt ngắm từ lâu bỗng nhiên vụt sáng trở lại. Nhanh chóng nối tiếp theo sau là từng hàng, từng dải, dây tóc bên trong các bóng đèn ở khắp mọi nơi bắt đầu nóng dần lên. Ánh sáng như một ngọn lửa sống động vươn đôi tay của mình xua tan đi bóng tối đang bao trùm không gian. Dưới sự thiêu đốt của ánh sáng, những sinh vật của màn đêm vừa rên rỉ, vừa cố gắng chạy trốn thật nhanh khỏi vùng sáng lạ thường. Sau khi bóng tối quay trở về chiếc hố của mình, mọi thứ dần lắng xuống, thành phố bắt đầu trở lại nhịp điệu im ắng của mình. 

Một con đường được chiếu sáng bởi vô số ngọn nến được xếp đầy hai bên chợt hiện ra trước mắt kẻ sống sót. Khi đôi chân tiếp tục lướt qua những ngọn lửa vĩnh cữu, cá thể may mắn ấy sẽ tìm thấy một cánh cổng khổng lồ nằm ở phía cuối con đường lạ thường kia. Ngay khi bước đến gần, cánh cửa sẽ tự động di chuyển. Từ bên kia một quầng sáng trắng bất ngờ ập tới bao phủ không gian xung quanh. Thời khắc cơ thể bị nuốt chửng bên trong quầng sáng đó, con người sẽ đánh mất nhận thức của mình. Mặc dù có thể nhận biết được khoảng thời gian đã bị đánh cắp, thế nhưng mọi sự kiện được diễn ra vào thời điểm đó đều bị xóa đi khỏi ký ức của con người. Cho tới tận ngày nay, con người vẫn chưa thể nào tìm ra cách để khôi phục được khoảng trống ký ức đã đánh mất, dường như nhân loại đã được định sẵn sẽ mãi mãi vô vọng trong việc phá giải những điều bí ẩn bị giấu kín của thế giới.

Sau khi đã bỏ lại một khoảng ký ức bên trong quầng sáng trắng. Ngay khi mở mắt, kẻ sống sót sẽ nhìn thấy bản thân đang đứng trước một vách đá thẳng đứng, trước mặt họ là một cây cầu treo cũ kỹ được ghép từ những thanh gỗ hết sức mỏng manh, nối liền vào nhau một cách lỏng lẻo bằng vài sợi dây gai dầu, không gian lối đi phía trước chỉ đủ rộng để cho một người đi qua. Từng cơn gió độc trong bóng đêm liên tục thổi mạnh vào vách đá khiến cho không khí xung quanh rung chuyển. Cứ mỗi khi một ngọn gió tê tái tìm đến khối đá vô hồn ấy, bàn tay vô hình của bóng tối lại hiện ra vỗ mạnh lên những thớ gỗ mục nát trên thân cầu, khiến cho cả cây cầu cứ liên tục lắc lư theo nhịp điệu của các cơn gió. Khi bước chân lên cây cầu treo, nếu không cẩn thận có thể dễ dàng bị hụt chân rớt xuống đáy vực qua những chỗ hở giữa các thanh gỗ. Phía dưới cây cầu gỗ là một vực thẳm tối đen như mực, dù cho có thử thả một tảng đá xuống cũng không tài nào nghe được âm thanh va đập từ đáy vực vọng lại. 

Đứng trước một cây cầu gỗ mục nát bắc ngang qua khe núi rộng lớn, độ cao cùng với sức gió và một loạt yếu tố hà khắc khác đủ sức khiến cho đầu óc con người quay cuồng ngay từ những bước chân đầu tiên, phần lớn mọi người đều cảm thấy rùng mình trước cảnh tượng đó. Khi đối mặt với một tình huống nguy hiểm, con người buộc phải đưa ra một lựa chọn thỏa đáng nhất có thể, nếu càng do dự lâu thì sẽ càng cảm thấy rợn người để rồi chùn chân mà dừng bước, theo bản năng quay đầu chạy thật xa khỏi mối họa trước mắt mặc kệ mọi thứ cho số phận. Thế nhưng đối với những kẻ đã dám liều mạng đi đến tận cùng con đường tăm tối này, những suy nghĩ hèn nhất ấy chưa bao giờ xuất hiện trong đầu họ. Sau khi mất một lúc quan sát và phân tích kỹ tình huống trước mắt, một khi đã nhận ra rằng chỉ còn lại một con đường phía trước, họ thản nhiên đặt chân lên mặt cầu tiến về phía trước không hề sợ hãi.

Trong khi đôi chân cứ mãi mê tiếp tục bước về phía trước một cách vô thức, hình ảnh vách đá khổng lồ sau lưng càng lúc càng trở nên mờ nhạt cho tới khi bị bóng tối nuốt chửng hoàn toàn. Bước đi mãi trong bóng đêm khiến cho trí óc của con người bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, ý thức mất dần sự tỉnh táo và không còn nhận thức rõ ràng về quãng đường đã đi qua. Đầu óc bắt đầu trôi nổi trên hai bên bến bờ giữa hiện thực và ảo tưởng, không còn nhận thức rõ ràng về mục tiêu của mình. Linh hồn mệt mỏi ấy cứ thế đi mãi không ngừng trên con đường vô tận của giấc mơ.

Những tưởng đây là hồi kết cho sự ngu muội của một kẻ phàm trần dám cả gan xâm phạm vào lãnh vực huyền bí bị giấu kín bởi thánh thần. Lớp màn đen tối đang nuốt chửng các thế giới huyễn tưởng bất chợt bị xé tan bởi một tia sáng mỏng manh, đôi mắt nhân loại bất ngờ rung lên bởi thứ ánh sáng ấm áp quen thuộc ấy. Ngay khi giác quan hồi phục trở lại, thân xác bắt đầu run lên vì niềm vui thuần khiết khi được trở lại với thế giới quen thuộc của mình. Khi những tia nắng ban mai đầu tiên chiếu xuống mặt đất, màn đêm lạnh giá dần bị đẩy lùi bởi ánh hào quang mạnh mẽ từ vầng thái dương ấm áp trên cao, tại ngưỡng cửa của giấc mơ thấp thoáng một bóng người quen thuộc đang đứng chờ ngay phía trước. Quý cô đêm muộn lại hiện ra một lần nữa để tiễn đưa đôi chân những kẻ mơ mộng quay trở về với thế giới của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro