Mưa tháng sáu
Đắc Tài
Tháng Sáu - Mưa.
Mưa ướt mềm vai em
Đôi vai gầy guộc nhỏ
Như cánh vạc xa xăm.
Tháng Sáu - Mưa.
Mưa ướt mềm môi em
Đôi môi còn e ấp
Chưa một lần ái ân.
Tháng Sáu - Mưa.
Mưa ướt làn tóc mây
Suối tóc dài lõa xõa
Chảy vào trái tim ai.
Tháng Sáu - Mưa.
Mưa vào đôi mắt em,
Đôi mắt buồn không nói
Dù một lần. Yêu thương.
Tháng Sáu - Mưa.
Mưa ướt lạnh lòng anh
mưa ướt lạnh tình anh
ướt lạnh cả thơ anh ...
Áo lụa Hà Đông
Nguyên Sa
Nắng Sài gòn anh đi mà chợt mát
bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông
anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng
anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn
mà mua thu dài lắm ở chung quanh
linh hồn anh vội vã vẽ chân dung
bay vội vã vào trong hồn mở cửa
gặp một bữa, anh đã mừng một bữa
gặp hai hôm thành nhị hỹ của tâm hồn
thơ học trò anh chất lại thành non
và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu
em không nói đã nghe từng gia điệu
em chưa nhìn mà đã rộng trời xanh
anh trông lên bằng đôi mắt chung tình
với tay trắng, em vào thơ diễm tuyệt
em chợt đến, chợt đi, anh vẫn biết
trời chợt mưa, chợt nắng, chẳng vì đâu
nhưng sao đi mà không bảo gì nhau
để anh gọi, tiếng thơ buồn vọng lại
để anh giận, mắt anh nhìn vụng dại
giận thơ anh đã nói chẳng nên lời
em đi rồi, sám hối chạy trên môi
những tháng ngày trên vai buồn bỗng nặng
em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắn
giữ hộ anh màu áo lụa Hà Đông
anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
giữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng
Người em sáng trong cô độc
Nguyên Sa
Tay anh dài sao em không gối mộng
Thơ anh say sao chẳng uống cho đầy
Mắt thuyền trôi anh chèo cả hai tay
Sao chẳng ngự cho hồn anh xuống nhạc
Sao chẳng đến cho lá cành xanh biếc
Năm ngón tay anh trổ lá mùa xuân
Ngọc cho em anh đúc ở thư phòng
Có lửa cháy trong mắt buồn da diết
Có thơ thắp sáng trong từng ánh nguyệt
Những lời êm bầy biện với linh hồn
Có mùa thu thay áo ở đầu non
Cho dịu lối em về mai lá rụng
Em chói sáng trong tình anh cô độc
Cả cuộc đời mộng ảo nhớn bừng lên
Gót kiều thơm chuyển bước: bút thần run
Chờ em đến tuổi trời anh đốt lửa
Hãy thở gấp cho anh nhiều hơi thở
Mắt mở to cho biển rộng vô cùng
Hãy ban từng khoé mắt đốt hoa đăng
Và má đỏ tiếp hồng xuân vĩnh viễn
Em đã đến chưa ? Sao đêm chợt vắng
Cả cuộc đời xáo động chợt hao đi
Những ngón tay dần chuển đến hôn mê
Và tà áo phủ chân trời trước mặt.
Mắt tím
Bảo Cường
Mắt em tím để hồn anh mơ mộng
Đêm tương tư tha thiết bóng hình ai
Hoa tàn phai mùi hương xưa phảng phất
Em đi rồi ngàn nỗi nhớ vây quanh
Bên cốc rượu tưởng người xưa hiện đến
Ngày bơ vơ ngong ngóng bước ai về
Chiều cô đơn nghe đàn buồn quạnh quẽ
Tiếng hát nào... như em hát ngày xưa
Em chợt đến chợt đi trời chuyển hướng
Biển xanh kia sao thăm thẳm vô cùng
Ta đứng gọi, gọi tên người vô vọng
Giữa muôn trùng con sóng vẫn mênh mông
Ơi ngày tháng sao cứ dài vô hàn
Tưởng quên đi sao nhung nhớ lại về
Đôi mắt em suốt một đời đeo đuổi
Luôn bên anh như chiếc bóng theo hình
Ta sợ lắm một ngày thu hiu hắt
Chiếc lá rơi bên sông vắng âm thầm
Ta mãi nhớ - mãi thương người độ lượng
Người xa rồi màu tím cũ vấn vương
Thương mến đầu tiên
Xuân Diệu
Đêm thanh trời đất lắng nghêng tai
Em khẽ bên anh nói một lời
"Em mấy đêm rồi không ngủ được
Bởi vì em nghĩ đến anh thôi"
Tình yêu là bữa tiệc muôn ngon,
Là suối trong xanh tắm mát hồn,
Là gió trên buồm căng phấp phới,
Là mây thương mến ấp đầu non
Nhưng xa hơn cả mọi chân trời
Hạnh phúc đưa ta đến tuyệt vời,
Là lúc trời tình chao sát cánh
Hồn ta như thể én bay đôi .
Em ơi, đẹp nhất khi con suối
Mới phát nguyên ra được nửa vời,
Thương mến đầu tiên em chẳng ngủ
"Cũng vì em nghĩ đến anh thôi"
Huyền diệu
Xuân Diệu
Này lắng nghe em khúc nhạc thơm
Say người như rượu tối tân hôn;
Như hương thấm tận qua xương tuỷ,
Âm điệu, thần tiên, thấm tận hồn.
Hãy tự buông cho khúc nhạc hường
Dẫn vào thế giới của Du Dương:
Ngừng hơi thở lại, xem trong ấy
Hiển hiện hoa và phảng phất hương...
Hãy nghe lẫn lộn ghé bên tai
Giọng suối, lời chim, tiếng khóc người.
Hãy uống thơ tan trong khúc nhạc
Ngọt ngào kêu gọi thuở xa khơi.
Rồi khi khúc nhạc đã ngừng im
Hãy vẫn ngừng hơi nghe trái tim
Còn cứ run hoài, như chiếc lá
Sau khi trận gió đã im lìm.
Tặng
Hồ Dzếnh
Đêm qua, ta gục đầu lên sách,
Mộng thấy hồn đau thổn thức buồn,
Ta chợt nhớ ra ngày viễn cách,
Là ngày... em sẽ xa ta luôn.
Mai mốt, mây thu lạc cuối trời,
Tình thu khôn chết, nhớ khôn nguôi,
Quỳ bên chồng giấy chưa thành Sách,
Ta sẽ kêu thầm:"Em gái ôi!..."
Ngực nghe đau nhói buổi chia ly,
Ta khóc đi ta chẳng nghĩa gì.
Một thoáng hoa bay, vài giãi nắng,
Đã tàn chầm chậm kiếp thơ đi.
Từ xưa ta đã hẹn ta rồi
Xuân sắc xa nhìn lưu luyến thôi.
Mà bạn, chỉ nên là bạn mãi
Đừng vương hoa bướm, lụy cho đời.
Vẫn tưởng em là bạn của ta,
Xuân về lạnh lẽo giống xuân qua
Vui chân theo dõi đường mong ước,
Ta giật mình hay: lệ đã nhòa.
Em sẽ đi và ta sẽ đi,
Mai này ta chết giữa chia ly....
- Mây nam nếu lạc về phương bắc
Xin nhớ đi thơ chẳng nghĩa gì.
Khi thu rụng lá
Lưu Trọng Lư
Em có bao giờ nói với anh
Những câu tình tứ thuở ngày xanh
Khi thu rụng lá bên hè vắng
Tiếng sáo ngân xa vẳng trước mành
Em có bao giờ nghĩ tới anh
Khi tay vin rũ lá trên cành
Cười chim cợt gió nào đâu biết
Chua chát lòng anh biết mấy tình
Lòng anh như nước hồ thu lạnh
Quạnh quẽ đêm soi bóng nguyệt tà
Ngày tháng anh mong chầm chậm lại
Hững hờ em mặc tháng ngày qua
Mùa đông đến ở bên sông
Vội vã cô em đi lấy chồng
Em có biết chăng ngày hạ thắm
Tình anh lưu luyến một bên lòng
Xin hãy yêu tôi
Đình Hùng
Xin hãy yêu tôi, những lòng thiếu nữ!
Tôi chép thơ ca tụng miệng hoa cười.
Ôi những nàng như liễu, mắt xa xôi!
Yêu tôi nhé, tôi vốn người mê đắm!
Xin hãy yêu tôi, những lòng hoa thắm!
Xuân đã hồng, thu biếc, tôi làm thơ.
Cửa phòng tôi giăng lưới nhện mong chờ,
Buồn phơ phất mới trông chiều, ngóng gió.
Tôi vẫn ở một phòng sầu bé nhỏ,
Riêng một đèn, một gối, một tình yêu.
Đời của tôi là giấc mộng ban chiều,
Tôi lấy bút vẽ con đường vũ trụ.
Em có má hồng dạo lòng qua đó,
Bởi vô tình không biết đấy mà thôi:
Trời của tôi mà Thu cũng của tôi,
Để em tới em làm người khách lạ.
Miệng kia xinh sao tình lơ đãng quá!
Tôi không yêu sao có má em hồng?
Tôi không buồn sao có mắt em trong?
Tôi không mộng sao có lòng em đẹp?
Nay đến trước xin yêu, hồn khép nép,
Tự trời xanh rơi xuống để gần em.
Một tờ hoa đính ước gởi thơ kèm,
Si tình thế vậy mà hiu quạnh mãi!
Yêu tôi với! tôi làm thơ ân ái
Để yêu người và cũng để người yêu.
Để các em qua từng bước diễm kiều
Trong cảnh nước non tình tôi xếp đặt.
Ngày hôm nay cánh bướm vàng phơ phất,
Các em đi tha thướt, áo màu hoa.
Đời đua vui, tôi buồn ở trong nhà,
Tình chép mãi, thơ sầu như châu lệ.
Các em dịu dàng sao tàn nhẫn thế ?
Mà lòng tôi hoài vọng cứ đa tình!
Hãy yêu tôi vì tôi biết em xinh,
Tôi biết khóc để cho Tình cảm động.
Hãy yêu tôi vì tôi làm nên mộng,
Hãy yêu tôi vì tôi dệt nên trời.
Em đi trong trời mộng đó, em ơi!
Theo áo nhẹ, bay cao hồn vũ trụ.
Xin hãy yêu tôi, những lòng thiếu nữ!
Một hôm nay Tình ghé bến Thu Hồng,
Tôi khổ rồi, em có thấy yêu không?
Bồn mùa yêu anh
Đặng Hoài Anh
Thu thật hiền anh nhỉ
Chỉ có gió mát lành
Em sẽ là nắng xanh
Hong chân tình anh nhé
Xuân cũng về rất nhẹ
Như vòng tay em_anh
Em sẽ là mộng lành
Ru êm mùa hiu hắt
Đông cồn cào gió bấc
Đừng sợ lạnh nghen anh
Em là 1 cành xanh
Xua tan mùa băng giá
Rồi cháy trời mùa hạ
Lúc này em là sông
Anh hãy cởi tấm lòng
Trầm vào tim em nhé !
Sao một năm ngắn thế
Dường vẫn sót 1 mùa
Anh đã đoán ra chưa?
Còn mùa : Yêu thương nữa !
Mùa yêu em là lửa
Mùa yêu em bão giông
Mùa yêu em ấm nồng
Mùa yêu em hiu hắt
Mùa yêu em Chân thật
Mùa yêu em giận hờn
Mùa yêu để yêu hơn
Yêu anh nhiều _Thật đấy
Tình thứ nhất
Xuân Diệu
Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất,
Anh cho em, kèm với một lá thư.
Em không lấy, và tình anh đã mất.
Tình đã cho không lấy lại bao giờ.
Thư thì mỏng như suốt đời mộng ảo.
Tình thì buồn như tất cả chia ly.
Giấy phong kỹ mang thầm trong túi aó.
Mãi trăm lần viết lại mới đưa đi.
Lòng e thẹn cũng theo tờ vụng dại
Tới bên em, chờ đợi mãi không về.
Em đã xé lòng non cùng giấy mới,
- Mây đầy trời hôm ấy phủ sơn khê.
Cũng may mắn, lòng anh còn trẻ quá,
Máu mùa xuân chưa nở hết bông hoa;
Vườn mưa gió còn nghe chim rộn rã.
Ai lại còn yêu, bông lựu, bông trà.
Nhưng giây phút dầu say hoa bướm thắm.
Đã nghìn lần anh bắt được anh mơ
Đôi mắt sợ chẳng bao giờ dám ngắm.
Đôi tay yêu không được nắm bao giờ.
Anh vẫn tưởng chuyện đùa khi tuổi nhỏ.
Có ai ngỡ lòng vỡ đã từ bao!
Mắt không ướt, nhưng bao hàng lệ rỏ.
Len tỉ tê thầm trộm chảy quay vào.
Hoa thứ nhất có một mùi trinh bạch,
Xuân đầu mùa trong sạch vẻ đơn sơ.
Hương mới thấm bền ghi như thiết thạch;
Sương nguyên tiêu, trời đất cũng chung mờ.
Tờ lá thắm đã lạc dòng u uất,
Ánh mai soi cũng pha nhạt màu ôi.
Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất,
Anh cho em, nên anh đã mất rồi
Dạ khúc tình yêu
Hồn lạc loài nương theo bóng đêm
Buồn theo con nước thủy triều lên
Như có một vài giòng hoa lệ
Khóc mãi đời ta lắm muộn phiền.
Vẩn biết tình yêu là đắng cay
Mong manh như những hạt sương gầy
Em đến như nàng tiên sầu mộng
Quấn quýt đời nhau trong đắm say.
Thuở ấy tình hồng như môi em
Đời thơm như suối tóc em mềm
Mình đã dìu nhau vào thần thoại
Vào cõi đêm dài thức trắng đêm.
Có lẽ mình yêu trong muộn màng
Nên tình đã chết giữa thanh xuân
Em đến bên tôi như sương khói
Rồi lạnh lùng tan theo khói sương.
Bốn vách tường vôi tôi ôm tôi
Những đêm huyền diệu đã qua rồi
Vòng tay giờ đã xanh xao quá
Chập chùng đêm xuống lạnh trùng khơi.
Tình đến làm chi cho héo hon
Tan nát lòng tôi , em biết không?
Sao nỡ đành quên câu nguyện ước
Bao lời thệ hải với minh sơn.
Em đến bên tôi như sương khói
Rồi lạnh lùng tan theo khói sương
Bỏ mặc bàn tay đang vẫy gọi
Em về vá lại vết thương lòng
Giữa những muôn ngàn câu ân ái
Em còn nhớ lại bóng hình ai
Hay cửa thời gian dần đóng lại
Mình tôi bỡ ngỡ đứng bên ngoài
Trên đường có kẻ còn si dại
Ôm ấp câu thề trọn thủy chung
Cứ dặn lòng mình luôn nhớ mãi
Thiên đường ta sẽ đắp xây cùng
Đành gom mảnh vở còn nơi ngực
Đóng lại thành khung nhốt chuyện tình
Dẫu biết con tim đầy rạn nứt
Câu thề vẫn vẹn nguyện ba sinh
Em đến bên tôi như sương khói
Rồi lạnh lùng tan theo khói sương !
Tuổi mười ba
Nguyên Sa
Trời hôm nay mưa nhiều hay rất nắng
Mưa tôi chả về bong bóng vỡ đầy tay
Trời nắng ngạt ngào tôi ở lại đây
Như một buổi hiên nhà nàng dịu sáng
Trời hôm ấy mười lăm hay mười tám
Tuổi của nàng tôi nhớ chỉ mười ba.
Tôi phải van lơn: ngoan nhé đừng ngờ
Tôi phải dỗ như là tôi đã lớn
Phải thẹn thò như sắp cưới hay vùa sêu
Phải nói vơ vào, rất vội: người yêu
Nếu ai có hỏi thầm: ai thế?
Tôi nói lâu rồi nhưng ngập ngừng khe khẻ
Để giận hờn chim bướm trả dùm tôi
Nhưng rồi lòng an ủi nắng chưa phai
Tình chưa cũ vì tình chưa mới...
Má vẫn đỏ một màu con gái
Với những lời hiền dịu nhưng chua ngoa
Lòng vẫn ngỡ ngàng tóc ướp bằng thơ
Sao hương sắc lên mắt mình tình tứ
Và đôi mắt nhìn tôi ngập ngừng chim sẻ
Đôi mắt nhìn trời nhè nhẹ mây nghiêng
Tôi biết nói gì cả trăm phút đều thiêng
Hay muốn nói nhưng lòng mình ngường ngượng
Chân dịu bước và mắt nhìn vương vướng
Nàng đến gần tôi chỉ dám quay đi,
Cả những giờ bên lớp học trường thi
Tà áo khuất, thì thầm: "chưa phải lúc..."
Áo nàng vàng tôi về yêu hoa cúc
Áo nàng xanh tôi mến lá sân trường.
Sợ thư tình không đủ nghĩa yêu đương
Tôi thay mực cho vừa màu áo tím.
Chả có gì sao lòng mình cũng thẹn
Đến ngượng ngùng bỡ ngỡ: hay là ai...?
Trăm bức thư lót giấy kẻ dòng đôi
Mà nét chữ run run dù rất nhẹ
Tôi đã viết hay chỉ thầm âu yếm kể
Tôi đã nhìn hay lặng lẽ say sưa
Và lo sợ khi lòng mừng quá đỗị
Rồi trách móc trời không gần cho tay với
Và cả nàng, hư quá! sao mà kiêu...
Nên đến trăm lần: "nhất định mình chưa yêu..."
Hôm nay nữa... nhưng lòng mình... sao lạ quá...
Tỏ tình
Phạm Thiên Thư
Tôi nhìn qua nhà em
Như chờ ngôi sao mọc
Nàng tiên nào đã khóc
Để vương hạt lệ xanh
Ngôi sao vướng trên cành
Hóa thân làm em đó
Ôi! Một ngôi sao nhỏ
Sáng mãi trong lòng tôi
Từ thưở nào xa xôi
Mấy xuân thu vàng võ
Thầm mến người em nhỏ
Mà thốt chẳng nên lời
Như sao giữa vòm trời
Biết đâu tôi nhìn ngắm
Em là bông hồng thắm
Nở giữa trái tim thơ
Là sao của giấc mơ
Sáng muôn ngàn cung điệu
Em như nhành liễu yếu
Buông xanh mát lòng người
Yêu em vô cùng tận
Mà khó thốt nên lời !
Biển
Xuân Diệu
không xứng là biển xanh
Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng
Bờ cát dài phẳng lặng
Soi ánh nắng pha lê...
Bờ đẹp đẽ cát vàng
Thoai thoải hàng thông đứng
Như lặng lẽ mơ màng
Suốt ngàn năm bên sóng...
Anh xin làm sóng biếc
Hôn mãi cát vàng em
Hôn thật khẽ, thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi
Đã hôn rồi, hôn lại
Cho đến mãi muôn đời
Đến tan cả đất trời
Anh mới thôi dào dạt...
Cũng có khi ào ạt
Như nghiến nát bờ em
Là lúc triều yêu mến
Ngập bến của ngày đêm
Anh không xứng là biển xanh
Nhưng cũng xin làm bể biếc
Để hát mãi bên gành
Một tình chung không hết,
Để những khi bọt tung trắng xóa
Và gió về bay tỏa nơi nơi
Như hôn mãi ngàn năm không thỏa,
Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi!
Tháng sáu trời mưa
Nguyên Sa
Tháng sáu trời mưa, trời mưa không ngớt
Trời không mưa anh cứ lạy trời mưa
Anh lạy trời mưa phong toả đường về
Và đêm ơi xin cứ dài vô tận
Đôi mắt em anh xin đừng lo ngại
Mười ngón tay đừng tà áo mân mê
Đừng hỏi anh rằng: có phải đêm đã khuya
Sao lại sợ đêm khuya, sao lại e trời sáng...
Hãy dựa tóc vào vai cho thuyền ghé bến
Hãy nhìn nhau mà sưởi ấm trời mưa
Hãy gởi cho nhau từng hơi thở muà thu
Có gió heo may và nắng vàng rất nhẹ
Và hãy nói năng những lời vô nghĩa
Hãy cười bằng mắt, ngủ bằng vai
Hãy để môi rót rượu vào môi
Hãy cầm tay bằng ngón tay bấn loạn
Gió có lạnh hãy cầm tay cho chặt
Đêm có khuya em hãy ngủ cho ngoan
Hãy biến cuộc đời bằng những tối tân hôn
Nếu em sợ thời gian dài vô tận
Tháng sáu trời mưa, em có nghe mưa xuống
Trời không mưa em có lạy trời mưa?
Anh vẫn xin mưa phong toả đường về
Anh vẫn cầu mưa mặc dầu mây ảm đạm
Da em trắng anh chẳng cần ánh sáng
Tóc em mềm anh chẳng thiết mùa xuân
Trên cuộc đời sẽ chẳng có giai nhân
Vì anh gọi tên em là nhan sắc
Anh sẽ vuốt tóc em cho đêm khuya tròn giấc
Anh sẽ nâng tay em cho ngọc sát vào môi
Anh sẽ nói thầm như gió thoảng trên vai
Anh sẽ nhớ suốt đời mưa tháng sáu
Chia tay người Hà Nội
Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa.
Cái rét đầu đông giật mình bật khóc.
Hoa sữa thôi rơi mỗi chiều tan học.
Cổ Ngư xưa lặng lẽ dấu chân buồn.
Trúc Bạch giận hờn phía cuối hoàng hôn.
Để con nước thả trôi câu lục bát.
Quán cóc vẹo xiêu dăm ba tiếng nhạc.
Phía Hồ Tây vọng lại một câu Kiều.
Hà Nội trời buồn nhớ mắt người yêu.
Nhớ góc phố nhớ hàng me kỷ niệm.
Nhớ buổi chia tay mắt đầy hoa tím.
Ngõ hoa giờ hút dấu gót hài xưa.
Hà Nội mùa này nhớ những cơn mưa...
Phố xưa
Dương Đình Hùng
Đưa em về phố xưa
Mang mang buổi chiều mưa
Gió bay tà áo trắng
Lá rơi đầy lối qua
Rồi mùa xuân chợt đến
Em đứng dựa tường hoa
Nụ hoa đào mới nở
Đàn bướm vàng ngẩn ngơ
Đưa em vào nắng hạ
Phựơng vĩ đỏ sân trường
Tình yêu đến rộn rã
Như sóng gọi trùng dương
Em có nghe căm căm
Cơn gió lạnh ngoài sân
Em có nghe thì thầm
Tình theo gió bâng khuâng
Chiếc lá thu vàng đã rơi
Tôi nhìn tôi thấy đời tôi
Chút tình đầu
Đỗ Trung Quân
Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu?
Chùm phượng vỹ em cầm là tuổi tôi mười tám
Thuở chẳng ai hay thầm lặng - mối tình đầu
Mối tình đầu của tôi có gì?
Chỉ một cơn mưa bay ngoài cửa lớp
Là áo người trắng cả giấc ngủ mê
Là bài thơ cứ còn hoài trong cặp
Giữa giờ chơi mang đến lại... mang về
Mối tình đầu của tôi là anh chàng tội nghiệp
Mùa hạ leo cổng trường khắc nỗi nhớ vào cây
Người con gái mùa sau biết còn có gặp lại
Ngày khai trường áo lụa gió thu bay....
Mối tình đầu của tôi có gì?
Chỉ một cây đàn nhỏ
Rất vu vơ nhờ bài hát nói giùm
Ai cũng hiểu - chỉ một người không hiểu
Nên có một gã khờ ngọng nghịu mãi... thành câm
Những chiếc giỏ xe trưa nay chở đầy hoa phượng
Em hái mùa hè trên cây
Chở kỷ niệm về nhà
Em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại
Nhớ ngẩn người tà áo lụa nào xa.
Khúc tình buồn
Nguyễn Tất Nhiên
1.
người từ trăm năm
về qua sông rộng
ta ngoắc mòn tay
trùng trùng gió lộng
(thà như giọt mưa
vỡ trên tượng đá
thà như giọt mưa
khô trên tượng đá
có còn hơn không
mưa ôm tượng đá)
người từ trăm năm
về khơi tình động
ta chạy vòng vòng
ta chạy mòn chân
nào hay đời cạn
(thà như giọt mưa
vỡ trên tượng đá
thà như giọt mưa
khô trên tượng đá
có còn hơn không
mưa ôm tượng đá)
người từ trăm năm
về như dao nhọn
ngọt ngào vết đâm
ta chết âm thầm
máu chưa kịp đổ ?
(thà như giọt mưa
vỡ trên tượng đá
thà như giọt mưa
khô trên tượng đá
có còn hơn không
mưa ôm tượng đá)
2.
thà như giọt mưa
gieo xuống mặt người
vỡ tan vỡ tan
nào ta ân hận
bởi còn kịp nghe
nhịp run vồi vội
trên ngọn lông măng
(người từ trăm năm
vì ta phải khổ)
Hương thầm
Phan Thị Thanh Nhàn
Cửa sổ hai nhà cuối phố
Không hiểu vì sao không khép bao giờ
Ðôi bạn ngày xưa học cùng một lớp
Cây bưởi sau nhà ngan ngát hương đưa
Giấu một chùm hoa trong chiếc khăn tay
Cô gái ngập ngừng sang nhà hàng xóm
Bên ấy có người ngày mai ra trận
Họ ngồi im không biết nói năng chi
Mắt chợt tìm nhau rồi lại quay đi
Nào ai đã một lần dám nói ?
Hoa bưởi thơm cho lòng bối rối
Anh không dám xin
cô gái chẳng dám trao
Chỉ mùi hương đầm ấm thanh tao
Không giấu được cứ bay dịu nhẹ
Cô gái như chùm hoa lặng lẽ
Nhờ hương thơm nói hộ tình yêu
(Anh vô tình anh chẳng biết điều
Tôi đã đến với anh rồi đấỵ..)
Rồi theo từng hơi thở của anh
Hương thơm ấy thấm sâu vào lồng ngực
Anh lên đường hương sẽ theo đi khắp
Họ chia tay
vẫn chẳng nói điều gì
Mà hương thầm thơm mãi bước người đi
Gửi em dưới quê làng
Hồ Ngọc Sơn
Khi chiếc lá xa cành
Lá không còn màu xanh
Mà sao em xa anh
Đời vẫn xanh rời rợi?
Có gì đâu em ơi
Tình yêu là sự sống.
Anh đi xa bao núi
Tình em như khe suối
Lưu luyến và nhở thương
Chảy theo anh khắp đường.
Anh đi xa càng xa
Tình em như cỏ hoa
Âu yếm và thiết tha
Theo anh dài nương rẫy.
Anh đi biệt tháng ngày
Tình em như sông dài...
Thuyền và biển
Xuân Quỳnh
Em sẽ kể anh nghe
Chuyện con thuyền và biển:
Từ ngày nào chẳng biết
Thuyền nghe lời biển khơi
Cánh hải âu, sóng biếc
đưa thuyền đi muôn nơi.
Lòng thuyền nhiều khát vọng
Và tình biển bao la
Thuyền đi hoài không mỏi
Biển vẫn xa... vẫn xa.
Những đêm trăng hiền từ
Biển như cô gái nhỏ
Thầm thì gởi tâm tư
Quanh mạn thuyền sóng vỗ.
Cũng có khi vô cớ
Biển ào ạt xô thuyền
(Vì tình yêu muôn thuở
Có bao giờ đứng yên?)
Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới hiểu
Thuyền đi đâu, về đâu!
Những ngày không gặp nhau
Biển bạc đầu thươnmg nhớ
Những ngày không gặp nhau
Lòng thuyền đau, rạn vỡ.
Nếu từ giã thuyền rồi
Biển chỉ còn sóng gió
Nếu phải cách xa nhau
Em chỉ còn bão tố.
Thơ tình cuối mùa thu
Xuân Quỳnh
Cuối trời mây trắng bay
Lá vàng thưa thớt quá
Phải chăng lá về rừng
Mùa thu đi cùng lá.
Mùa thu ra biển cả
Theo dòng nước mênh mang
Mùa thu và hoa cúc
Chỉ còn anh và em.
Chỉ còn anh và em
Là của mùa thu cũ
Chợt làn gió heo may
Thổi về xao động cả.
Lối đi quen bỗng lạ
Cỏ lật theo chiều mây
Đêm về sương ướt má
Hơi lạnh qua bàn tay.
Tình ta như hàng cây
đã bao mùa gió bão
Tình ta như dòng sông
Đã yên ngày thác lũ.
Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em.
Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại
Kìa bao người yêu mới
Đi qua cùng heo may.
Không đề gửi mùa đông
Thảo Phương
Dường như ai đi ngang cửa
Hay là ngọn gió mãi chơi.
Chút nắng thu vàng se nhẹ
Chiều nay
Cũng bỏ ta rồi!
Làm sao về được mùa đông
Chiều thu- cây cầu...
Đã gãy.
Lá vàng chìm bến thời gian
Đàn cá- im lìm- không quẫy
Ừ, thôi...
Mình ra khép cửa
Vờ như mùa đông đang về.
NHỮNG NGÀY NÀY
Phạm Công Trứ
Mỗi năm đến hè lòng man mát buồn...
Những ngày này im lặng quá trường ơi
Cây phượng đứng trầm tư, gió đong đưa chùm quả
Lang thang gió đi tìm cửa sổ
Cửa sổ đóng cả rồi, cơn gió hoá mồ côi.
Nơi bể nước ngày xưa rộn rã tiếng cười
Giờ đứng lặng không tay người vặn khoá
Âm thầm nước trào ra miệng bể
Tưởng đâu đây có dấu chân người.
Cái bậc lan can kia là nơi em vẫn thường ngồi
Chiều sân thượng ôn thi bao nhiêu là câu hỏi
Tóc em buông xoà, gió bay bối rối
ánh mắt em nhìn, lửa đốt lòng tôi.
Heo may đã về trong lác đác mưa rơi
Tôi ngước nhìn trời thu thăm thẳm quá
Trong chập trùng lòng tôi, hoa cúc vàng lại nở
Xin ngắt tặng em, thương mến của hồn tôi.
Em đi về nơi ấy xa xôi
Bụi năm tháng đã mờ chưa, áo trắng?
Chiều thu này có nhớ về trường cũ
Có nhớ về hoa cúc, nhớ về tôi?
Những ngày này im lặng quá trường ơi?
AI CŨNG CÓ
NHỮNG PHÚT YẾU LÒNG NHƯ THẾ
Thanh Hà
Em biết rằng anh sẽ chẳng yêu em
Nụ hôn ấy chỉ là phút giây nông nổi
Em dại dột, em trẻ con, em yếu đuối
Anh bỗng hóa thành người lớn bao dung
Em biết rằng anh sẽ chẳng yêu em
Bởi trái tim anh đã có thừa người khác
Bản tình ca ở bên em anh hát
Sẽ có người diễm phúc sau em
Em biết rằng anh sẽ chẳng nhớ em
Những gì thoảng qua mấy ai còn giữ lại
Nhưng với em đó sẽ là mãi mãi
Đừng bận lòng chi với một kẻ qua đường
Đừng bận lòng vì lỡ nói yêu thương
Ai cũng có phút yếu lòng như thế
Em chẳng trách đâu vì tình yêu có thể
Đến bên nhau bằng những phút dối lừa.
BỞI YÊU EM NÊN SẦU KHỔ DỊU DÀNG
Nguyễn Tất Nhiên
Bởi yêu em nên sầu khổ dịu dàng
Những kỉ niệm đời xin hãy còn xanh
Có một ngày mình bỏ trường bỏ lớp
Cùng ra đi như định luật Trời dành
Nắng bờ sông như màu trang vở cũ
Thuở học trò em làm khổ ai chưa?
Anh muốn khóc trong buổi đầu niên học
Bàn tay xương cầm hờ hững văn bằng
Em hãy đứng trước gương làm dáng
Tự khen minh: "đẹp quá!" đi em
Lỡ mai kia mốt nọ theo chồng
Còn đôi chút luyến lưu thời con gái
Em hãy ra bờ sông nhìn nắng trải
Nhớ cho mình dáng dấp người yêu
Lỡ dòng đời tóc điểm muối tiêu
Còn giây phút chạnh lòng như mới lớn.
Mình hãy trách đời nhau nhiều hư hỏng
Rồi giận hờn cho kỉ niệm đầy tay
Thu miền Nam không thấy lá vàng bay
Anh phải nói: buồm chúng ta màu trắng
Tình cứ đuổi theo người như chiếc bóng
Người thì không bắt bóng được bao giờ
Anh muốn khóc trong buổi đầu niên học
Bởi yêu em nên sầu khổ dịu dàng.
CẦN THIẾT
(Nguyên Sa)
Không có anh lấy ai đưa em đi học về
Lấy ai viết thư cho em mang vào lớp học
Ai lau mắt cho em ngồi khóc
Ai đưa em đi chơi trong chiều mưa
Những lúc em cười trong đêm khuya
Lấy ai nhìn những đường răng em trắng
Đôi mắt sáng là hành tinh lóng lánh
Lúc sương mờ ai thở để sương tan
Ai cầm tay cho đỏ má hồng em
Ai thở nhẹ cho mây vào trong tóc....
Không có anh nhỡ một mai em khóc
Ánh thu buồn trong mắt sẽ hao đi
Tóc sẽ dài thêm mớ tóc buồn thơ
Không có anh thì ai ve vuốt
Không có anh lấy ai cười trong mắt
Ai ngồi nghe em nói chuyện thu phong
Ai cầm tay mà dắt mùa xuân
Nghe đường máu run từng cành lộc biếc
Không có anh nhỡ ngày mai em chết
Thượng đế hỏi anh sao tóc em buồn
Sao tay gầy, sao đôi mắt héo hon
Anh sẽ phải cúi đầu đi về địa ngục....
CHO ANH
Gửi cho anh chút mây trời lãng đãng
Phố trên cao vàng ngát những đóa quỳ
Chiều cao nguyên nền trời xanh vời vợi
Chút sương mờ nhè nhẹ bóng người đi
Em bé nhỏ giữa đời xa lạ vậy
Trở về đây nghe phố gọi mùa lên
Hoa quỳ nở trên đồi xa ngút mắt
Ươm vàng trên những mơ ước không tên
Gửi cho anh chút tình như lá mới
Giữ cho ta những kỷ niệm hao gầy
Mưa nắng mãi nên đời chai sạn thế
Biết làm chi để giữ được mình đây?
CHO MỘT NGÀY XA
Đào Thanh Thủy Giang
Em chẳng biết tình yêu đến từ đâu
Cũng chẳng biết từ khi nào con tim mình thổn thức
Anh chợt đến thỏa lòng em khao khát
Yêu và được yêu (!)
Con tim anh rộng lớn được bao nhiêu
Có đủ sức chứa hộ em những niềm tin, hy vọng?
Biết rằng nếu yêu anh
Biển đời em dậy sóng
Con thuyền tình yêu liệu có cập bến bờ...
Chưa đủ tự tin để gửi gắm ước mơ
Chưa đủ lớn khôn để sống bằng lý trí
Em nhỏ bé trước đời muôn ngả rẽ
Con đường nào em đến được với anh?
CHO MỘT NGƯỜI
(Anh Ngọc)
Tiễn người ra cửa rồi
Tôi quay vào lặng lẽ
Chợt thấy mình cô đơn
Giữa ngỗn ngang bàn ghế
Khi người không yêu ta
Buồn đã thành một nhẽ
Khi ta không yêu người
Sao cũng buồn đến thế
Như đánh mất điều gì
Lòng bâng khuâng khó tả
Như thể mắc nợ ai
Món nợ không thể tả
Có lẽ ta thương người
Giờ này đang lủi thủi
Hay là ta thương ta
Từng chịu nhiều hắt hủi
Ngỡ chẵng có gì đâu
Mà sao thành rắc rối
Tất cả chỉ một lời
Nói hay là không nói?!
ĐÚNG NGHĨA TÌNH YÊU
Phạm Mạnh Hà
Anh sợ rằng tình yêu ấy mong manh.
Và biết đâu chừng một ngày kia lại trở thành cổ tích.
Dẫu không muốn ở hai đầu khoảng cách.
Anh:"Vạnlý trường thành ...xa mãi bến bờ em "
Chẳng thể nào em hiểu được cho anh.
Những nhớ nhung đợi chờ mòn mỏi.
Cả nỗi hoài nghi và niềm tin oà vỡ.
Chuyện của một người ... Muôn thủa phải không em?
Anh muốn được yêu! Đơn giản chân thành.
Bằng mắt, bằng môi, bằng nồng nàn tay siết.
Đời sống tận cùng nào phải anh không biết.
Nhưng anh muốn chúng mình đúng nghĩa với tình yêu.
EM BẢO ANH ĐI ĐI
Kapuchikian, Nga
Người dịch: Huyền Anh
Em bảo: anh đi đi!
Sao anh không ở lại ?
Em bảo: đợi chờ chi!
Sao anh xa em mãi ?
Lời em buông cứng cỏi,
Lệ em trào mắt đen.
Sao anh tin lời nói,
Mà không nhìn mắt em ?
GHEN
(Nguyễn Bính)
Cô nhân tình bé của tôi ơi!
Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cười
Những lúc có tôi, và mắt chỉ
Nhìn tôi những lúc tôi xa xôi.
Tôi muốn cô đừng nghĩ tới ai,
Đừng hôn dù thấy bó hoa tươi
Đừng ôm gối chiếc đêm nay ngủ,
Đừng tắm chiều nay biển lắm người.
Tôi muốn mùi thơm của nước hoa
Mà cô thường xức, chẳng bay xa
Chẳng làm ngây ngất người qua lại
Dẫu chỉ qua đường khách lại qua.
Tôi muốn những đêm đông giá lạnh
Chiêm bao đừng lẩn quất bên cô.
Bằng không, tôi muốn cô đừng gặp
Một trẻ trai nào trong giấc mơ.
Tôi muốn làn hơi cô thở nhẹ
Đừng làm ẩm áo khách chưa quen
Chân tôi in vết trên đường bụi
Chẳng bước chân nào được giẫm lên.
Nghĩa là ghen quá đấy mà thôi,
Thế nghĩa là yêu quá mất rồi,
Và nghĩa là cô và tất cả,
Cô, là tất cả của riêng tôi.
HAI SẮC HOA TI GÔN
TTKH
Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ người đến với yêu đương
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong
Và phương trời thẳm mờ sương cát
Tay vít giây hoa trắng chạnh lòng
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Bảo rằng: hoa giống như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi
Thuở đó nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp: Màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy
Đâu biết lần đi một lỡ làng
Dưới trời đau khổ chết yêu đương
Người xa xăm quá, tôi buồn lắm!
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường
Từ đấy thu rồi, thu lại thu
Lòng tôi còn giá đến bao giờ
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẻo của chồng tôi
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng một người
Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Nhưng hồng, tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu máu thắm pha
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi
Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ
Chiều thu, hoa đỏ rụng chiều thu
Gió về lạnh lẽo, chân mây trắng
Người ấy sang sông đứng ngóng đò
Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời ơi, người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng
HÌNH NHƯ?!
Lê Viết Đỗ
Hình như em có điều chi lạ lắm!
Không ngịch đùa, không giận dỗi trẻ con.
Má biết hồng khi mắt ai nhìn ngắm.
Giữa cảnh quen thấy xao xuyến tâm hồn.
Hình như em không là em nữa ấy
Mỗi tối về ngơ ngẫn ngắm trời sao.
Tà áo dài trông xinh xinh biết mấy
Bao lạ kỳ em chẵng hiểu vì sao.
Hình như em đã biết "yêu" rồi đấy
Lòng nôn nao mỗi khi gặp người ta
Em biết rồi hay em đã lớn
Nên má hồng, tóc bím với môi hoa.
HỒN THƠ ĐIÊN
Nếu giả sử lòng không yêu đến thế
Trời đâu buồn mỗi lúc giọt mưa sa
Cỏ cây nghiêng đón gió về lặng lẽ
Tiễn mùa đi rưng ngấn lệ nhạt nhoà
Ta ngồi ôm lưng chừng cơn mộng mị
Nghe hình như phía nổi nhớ chênh vênh
Lại khăng khăng nhủ rằng đời vô vị
Đơn độc chi mà tự buộc lấy mình
Trói gánh sầu vào vai thô, túng quẩn
Bán cho đời ngang dọc mấy niềm riêng
Rao tiếng rao vọng từ lòng u uẩn
Có khi hồn những tưởng hoá hồn điên
Thì cũng mặc, điên cho đời bớt khổ
Yêu người ta, yêu cho hết con tim
Ghen, ghen đi, vạch lòng ra thổ lộ
Để nghiền tan côi cút phiến môi mềm
Ta vẫn ngồi nhuộm sầu làn mi úa
Lắm Xuân rồi hụt mất bóng lương duyên
Đã gặp người và xa người mấy thủa
Thơ học hằn đội mãi lốt truân chuyên.
KHOẢNG LẶNG TRÁI TIM
(st)
Khi chuyện cũ chỉ còn là kỷ niệm
Em có tìm về năm tháng xưa không ?
Em có tìm về trong khoẳng khắc đợi mong ?
Giọt nước mắt đầm đìa câu hờn dỗi ...
Em có tìm nụ cười xưa bối rối ?
Kỷ niệm ngày nào thành câu chuyện xa xăm ...
Em có tìm về nơi chốn cũ mùa trăng ?
Lá vẫn rơi trải vàng con đường nhỏ
Kỷ niệm xưa anh chôn vào bụi cỏ
Ngày xưa ơi ! Giờ đây em đã xa ...
Em có tìm về mỗi dấu chân anh qua ?
Phố cũ,trường xưa,hàng cây,thư viện ...
Em có tìm về những lần anh trễ hẹn ?
Thoáng giận hờn rồi trách móc vu vơ ...
Em có tìm về những ngày mình làm thơ ?
Trao cho nhau cùng những dòng lưu bút
Thơ của anh nồng nàn và gấp rút
Còn thơ em trong sáng đến lạ kỳ ...
Anh khao khát một ngày em trở về ...
Dẫu biết rằng chẳng bao giờ như thế
Thật dịu dàng,anh lặng thầm - Rất khẽ ...
Đi tìm em ...
Trong khoảng lặng trái tim ... !
LẦN CHẠM TAY SAU CÙNG
Ta đưa tay chạm nhau thêm một lần
Nghe thương yêu dâng đầy trên đỉnh nhớ
Đan chặt lại, chặt lại rồi kẽ hở
Đâu ngờ đời trôi, vuột mất tương lai.
Bàn tay anh mai sẽ nắm tay ai ?
Đốt khẳng khiu vuốt ve, niềm đau chạnh.
Ngón thon buồn em hửng hờ đêm lạnh
Giữ mong manh một chút kỷ niệm gầy.
Từ giã nhau, xa từng phút từng ngày
Để được gì ngoài những lời oán trách
Hướng tương lai đánh đổi bằng thử thách
Hạnh phúc đành đáp lại với đau thương.
Để sáng nay em vén tóc soi gương
Thấy nổi buồn đọng trên đôi trủng mắt
Hai giòng lệ lăn dài, giọt trong vắt
Cùng linh hồn tắm gội những sầu bi.
Em rút tay không muốn chạm bàn tay
Sợ nhớ anh nghẹn ngào - dòng kí ức
Thế rồi. Bàn tay buồn ôm đơn côi, chật vật
Không chạm lấy bàn tay mình mong dĩ vãng trôi xa .
(Hay sợ chạm trúng nổi buồn theo mây gió thênh thang.)
MỘT CHIỀU NGƯỢC GIÓ
(st)
Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời
Em ngược thời gian, em ngược không gian
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Em đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanh
Mang bao điều em muốn nói cùng anh
Chợt sững lại trước cây mùa trút lá
Trái đất sẽ thế nào khi mầu xanh không còn nữa
Và sẽ thế nào khi trong anh không em?
Em trở về im lặng của đêm
Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ
Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió
Riêng chiều này - em biết, một mình em...
MỘT NỬA
(st)
Thượng đế tạo ra cuộc đời là một nửa
Một nửa niềm vui, một nửa tình yêu
Một nửa nỗi buồn cộng một nửa hắt hiu
Chắt lại cho một nửa con người đang hối hả
Nhịp sống nặng vốn từng cơn vất vả
Một nửa em vẫn tìm một nửa anh
Mỗi nhịp đời qua anh bước rất nhanh
Có khi nào bỏ qua cái gọi là một nửa?
Một thoáng khựng em chần chừ lần lựa
Một nửa của mình hay một nửa của ai
Rụt rè e sợ mắc một lỗi sai
Em sợ hạnh phúc dành cho em một nửa.
NẾU CÓ MỘT NGÀY ....
(Trần Đình Khâm)
Nếu có một ngày anh không yêu em?
Xin hãy xóa dùm anh câu chuyện cũ
Xin hãy để cho tình yêu dang dở
Ngủ im lìm trong kí ức phôi pha
Nếu có một ngày, anh quên đi kỉ niệm
Của một thời bỏng cháy khát khao
Mong em hãy tìm về nơi ấy
Gửi những vui buồn một thuở yêu anh
Anh rất sợ ngày mai sẽ đến
Có bóng hình người khác trong anh
Có tình yêu sau bước qua tình yêu trước
Để nỗi buồn đuổi dài theo năm tháng...không em!
Nếu có một ngày anh không yêu em?
Em hãy viết lời thề xưa lên giấy
Nhờ ngọn lửa gửi về phương ấy
Phút yêu nào, tan theo khói mây.
Trong lòng em có lẽ chỉ đắng cay
Chỉ còn những tủi hờn ngơ ngác
Chỉ có vậy em mới quên nhanh nhất
Kẻ "phụ tình" một thuở rất yêu.
NHỮNG PHÚT XAO LÒNG
Thuận Hữu
Có thể vợ mình xưa cũng có một người yêu
(Người ấy gọi vợ mình là người yêu cũ)
Cũng như mình thôi, mình ngày xưa cũng thế
Yêu một cô, giờ cô ấy đã có chồng.
Có thể vợ mình những phút mềm lòng
Nên giấu kín những suy tư không kể về giấc mộng
Người yêu cũ vợ mình có những điều mà chính mình không có được
Cô ấy không nói ra vì sợ mình buồn
Mình cũng có những phút giây cảm thấy xao lòng
Khi gặp người yêu xưa với những điều vợ mình không có được
Nghĩ về cái đã qua nhiều khi nuối tiếc
Mình cũng chẳng nói ra vì sợ vợ buồn
Sau những lần nghĩ đến đâu đâu mình thương vợ mình hơn
Và cảm thấy như mình có lỗi
Chắc vợ mình hiểu điều mình không nói
Cô ấy cũng thương yêu và chăm chút mình hơn
Mà có trách chi những phút xao lòng
Ai cũng có một thời để yêu và một thời để nhớ
Ai cũng có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ
Đừng trách chi những phút xao lòng!
NHỚ!
Puskin
Lạ quá ! Không hiểu vì sao
Ðứng trước em anh lạnh lùng đến thế ?
Nhưng anh đi rồi mình anh với bóng lẻ
Mới thấy mình khẽ nói : Nhớ làm sao ?!
Chúng nó cứ bảo nhớ là yêu
Còn anh thì không biết nữa
Tình yêu với anh sao kỳ lạ thế
Lúc xa rồi mới thấy mình yêu !
Tình yêu đến nào ai có biết
Tình yêu đi nào ai có hay ?
Theo thời gian, trái đất nó cũng quay
Tình yêu đến, tình yêu đi ...nào ai có biết
NỖI NHỚ
Có một ngày nỗi nhớ vây quanh,
Anh biết mình yêu em từ đó
Vần thơ thốt từ trong nõn cỏ
Gió lượn về mang hương tóc em bay.
Ngước nhìn trời mà chẳng thấy mây
Mỗi chỉ thấy nụ cười em lơ lửng
Như thách thức,như tưng bừng rôn rã
Ta mỉm cười vuốt nắng ngỡ tóc em.
Ta yêu em sợ mình hoá điên,
Bỗng cuộc đời trở nên hiền hậu quá
Không lo toan không căng mình bứt phá
Không là ta trong ước muốn của ta.
Biết rằng em chẳng là Nữ Oa,
Cũng chẳng là bà tiên trong cổ tích
Trái tim ta bao lần thương tích,
Em biết mình đã vá thương đau?
Sẽ là sai nếu chúng mình yêu nhau
Nỗi đau ta em đừng chung vai gác
Khi bên ta đường em sẽ lạc
Giữa chốn mù sương không chắc chắn lối về.
Chỉ mong em giúp ta trọn lời thề,
Mãi để em êm đềm hạnh phúc
Con tim ta vẫn im nơi lồng ngực
Cố âm thầm thổn thức ta nghe.
PHÍA KHÔNG NHAU
(Nguyễn Nhật Ánh)
Anh đi về phía không em
Một ngày ngạo nghễ, nghìn đêm rã rời
Môi khô cố thắm miệng cười
Héo vàng gượng gạo nói lời tươi xanh
Em đi về phía không anh
Tình chưa đứt đoạn, duyên đành dở dang
Muốn dừng chân, sợ bẽ bàng
Cắn răng mà chịu lỡ làng ngày sau
Ta đi về phía không nhau
Tự nhiên gánh một nỗi đau nhói lòng
Mới hay thương mến vô cùng
Đẩy nhau về phía long đong cũng nhiều
TẶNG EM!
(st)
Em đừng khóc khi chúng ta chia tay
Như tim anh cũng vờ mình băng giá
Như cơn gió qua vu vơ vội vã
Lay chút tình xao xác lá vàng em.
Những cơn gió sẽ tan vào bóng đêm
Cho sương trắng giăng ngang trời quá khứ
Nói chi em lời cầu xin tha thứ
Gió lặng rồi ngơ ngác ánh trăng tan.
Anh sẽ đi cho kỷ niệm lụi tàn
Cho tình cũ sẽ ngàn năm bia đá.
Nói với em một lời ta từ giã
Quay mặt rồi để mãi mãi xa nhau.
Anh bước đi không nhìn lại phía sau
Sẽ chẳng thấy lệ em trên gò má
Anh chỉ thấy mảnh hồn anh trắng xoá
Gió qua đời tình cũng lãng đãng bay
Tình Cờ
(Nguyễn Thanh Hải)
Có một lần vô tình ta nhìn vào mắt em
Ta thấy hình bóng ta in trong đó
Và từ đấy ánh mắt ta không tình cờ được nữa
Để phố chiều nhuộm tím những đa mang
Những lần tình cờ cứ thế trôi đi
Rồi trái tim ta không yên bình được nữa
Mà rực lên cả một rừng hoa đỏ
Cháy vào đêm nỗi nhớ đến cồn cào
Ta bắt đầu khám phá những vì sao (?)
Tập làm thơ tình và bắt đầu những dòng nhật ký
Từ những chuyện tình cờ ta đã là thi sĩ
Của riêng em, nỗi đau nhỏ dịu dàng
Chẳng vô tình thì những chuyện đa mang
Để ta biết buồn, biết đắng cay, biết nông sâu đời, bụi
Những giọt đời chát mặn cứ tình cờ rơi mãi
Để chắt chiu từng hạt yêu thương
Từ những chyện tình cờ ta đã yêu em
Từ những chuyện vô tình ta mang thân vào mưa ngàn chớp bể
Nhưng trong thâm tâm, ta không hề hối hận
Vì đã được yêu đến ghét, những chuyện tình cờ.
THƠ TẶNG MỘT NGƯỜI
Không hiểu sao mãi chẳng thể nào quên
Khoảng trời trong veo đôi mắt ấy
Phút đầu tiên anh nhìn em bối rối
Gọi thu về nhóm ngọn lửa đầu tiên.
Tình yêu đầu tựa sắc cỏ dịu êm
Đôi mắt yêu thương đốt lòng em lửa cháy
Anh dịu dàng như mùa thu ấy
Và đáng yêu tựa đôi mắt hay cười
Và bây giờ thì xa cách vô biên
Anh đã quên? Sẽ quên? Còn em thì vẫn nhớ
Khoảng trời năm xưa bình yên nho nhỏ
Rất dịu dàng trong đôi mắt nhìn em
TỰ HÁT
Xuân Quỳnh
Chẳng dại gì em ước nó bằng vàng
Trái tim em anh đã từng biết đấy
Anh là người coi thường của cải
Nên nếu cần anh bán nó đi ngay
Em cũng không mong nó giống mặt trời
Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống
Lại mình anh đi với đêm dài câm lặng
Mà lòng anh xa cách với lòng em
Em trở về đúng nghĩa với trái tim
Biết làm sống những hồng cầu đã chết
Biết lấy lại những gì đã mất
Biết rút gần khoảng cách của yêu tin
Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Biết khao khát những điều anh mơ ước
Biết xúc động qua nhiều nhận thức
Biết yêu anh và biết được anh yêu.
Mùa thu nay sao bão mưa nhiều
Những cửa sổ con tàu chẳng đóng
Dải đồng hoang và đại ngàn tối sẫm
Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh
Em lo âu trước xa tắp đường mình
Trái tim đập những điều không thể nói
Trái tim đập cồn cào cơn đói
Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn
Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Là máu thịt, đời thường ai chẳng có
Vẫn ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa
Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi.
Điều không thể hiểu
Chẳng bao giờ em hiểu được đâu
Chiều hạ vàng mưa chợt về ướt tóc
Cơn gió nóng bỗng quay cuồng se sắt
Không khói lam chiều mà nỗi nhớ đầy vơi
Hạ còn nồng nhưng phượng vĩ vẫn rơi
Ngơ ngác loài ve kêu thương cành lá
Âm ỉ cháy xác phượng hồng lả tả
Gió dịu dàng chẳng dám lao xao...
Chẳng bao giờ anh hiểu được vì sao?
Cô bé ấy hay khóc hờn giận dỗi
Một ánh mắt, một nụ cười rất vội
Giờ tan trường giả bộ làm ngơ
Chẳng bao giờ ai hiểu được tuổi thơ
Nếu dẩu hỏi mãi hoài là dấu hỏi
Em chẳng hiểu, chẳng bao giờ hiểu nổi
Dẫu hạ có nồng nàn tha thiết đến bao nhiêu
Giọt nhớ!
Tà áo mỏng manh nào giọt nhớ ép co ro
Nắng chợt đến cứ như là huyên thoại
Câu thơ chiều hờn dai, tỉ ti ngồi khóc mãi
Em ướt sũng mất rồi, mùa hạ có biết không?
Nắng lên rồi vẫn chẳng dám ngồi hong
Sợ đôi cánh khô đi, nỗi nhớ liền bay mất
Đường nối tiếp đất trời, mình nghĩ rằng có thật
Ném kiêu căng đến tận cùng cũng chỉ thế mà thôi
Bởi mùa xuân chưa kịp nói nên lời
Ánh sao rơi cào rách trời tháng sáu
Sẽ theo mình đi xa nỗi buồn khát cháy
Giọt nhớ nào còn, mỏng manh đến là thương
Giọt nhớ lên chân đến đậu trước sân trường
Một thời mộng mơ
Sẽ có một ngày
Em không còn nhớ đến anh
Cả trong giấc mơ em cũng đành cho người khác
Chiều heo may bèo lục bình tan tác
Tóc buông trôi hờ hững rối bờ vai
Những bông phượng còn sót lại trong mắt ải
Rực cháy lên khoảng yêu thương thuở ấy
Em đã dành cho anh những vần thơ run rẩy
Vụng dại vô cùng như ánh mắt buổi đầu tiên
Tất cả đã trôi đi trong vất vả đời thường
Em hiểu rằng thời mộng mơ đã hết
Cuối con đường đầy lo toan hằn vết
Ai sẽ cùng em chia sẻ những niềm đau?
Những ngày xưa luyến nhớ
Nếu ngày ấy có một lần em khóc
Nắng đã huyền trên tóc dấu thương yêu
Nếu lần ấy có một lời anh nói
Gió giờ đây không quay quắt ngang chiều
Em vẫn nhớ mùa thu cùng nắng gió
Heo may hiền ấp ủ những bình yên
Cỏ im ngủ trong nỗi nhớ không tên
Chiều dấu lấp những lời ca vô tội
Anh ném nốt lên trời ngàn dấu hỏi
Tóc mùa thu rối nỗi nhớ vô hình
Em nín khóc rồi quay đi không nói
Mưa hạ nào cào xối xả nơi tim?
Ngày xưa ấy em tiếc từng giọt nước
Anh hững hờ dấu thương mến trên môi
- Giá xưa ấy đừng nắng chiều vội nhạt
Thì thương yêu có lẽ đã nên lời ....?
Bây giờ anh đã xa ....
Cám ơn người phụ nữ vừa kịp đến sau em
Sự tiếp nối ngẫu nhiên hay là định mệnh
Em tự ngắm lại mình, em không hề ân hận
Vâng, anh bây giờ mới thật là anh!
Bây giờ anh đã xa
Tất cả rồi sẽ trôi vào quên lãng
Thời gian sẽ xóa nhòa những hờn ghen, khổ đau, những đêm hò hẹn
Cỏ sẽ xanh dày trên ly rượu trăm năm
Bây giờ anh đã xa.....
Anh mất tích lúc lửa tình nồng thắm
Em choáng váng - mất anh - giữa cuộc đời xoáy lốc
Làm sao níu lại một làn hương?
Áo trắng bên sông
Trịnh Bửu Hoài
Áo ai vừa đến trắng bên sông
Bỗng dưng ta ngát mộng trong lòng
Áo bay dờn dợn hồn sông nước
Và cả hồn ta em biết không?
Em đẹp bao giờ. Ta thấy em
Khi áo vừa tan trên nước mềm
Cũng là khí sóng làm rung động
Một chiều dừng lại bến Cồn Tiên.
Em hãy ngồi yên để tôi mơ
Em hãy xa đi để tôi chờ
Biết chăng dáng ấy là bút ngọ c
Và ta là mực dấy làm thơ
Thơ viết thầm lên áo của người
Những dòng thơ đỏ thắm duyên tôi
Em mang về cõi nào em nhỉ
Thơ của tôi là hồn của tôi.
Em biết gì không, biết hay không
Bên sông có kẻ mộng thành sông
Để trăm năm chảy mòn chân ngọc
Mà nghe áo ấy phất trong lòng.
Tình Thứ Nhất
Xuân Diệu
Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất,
Anh cho em , kèm với một lá thư.
Em không lấy , và tình anh đã mất.
Tình đã cho không lấy lại bao giờ.
Thư thì mỏng như suốt đời mộng ảo.
Tình thì buồn như tất cả chia ly.
Giấy phong kỹ mang thầm trong túi áo.
Mãi trăm lần viết lại mới đưa đi.
Lòng e thẹn cũng theo tờ vụng dại
Tới bên em , chờ đợi mãi không về.
Em đã xé lòng non cùng giấy mới,
-- Mây đầy trời hôm ấy phủ sơn khê.
Cũng may mắn, lòng anh còn trẻ quá,
Máu mùa xuân chưa nở hết bông hoa;
Vườn mưa gió còn nghe chim rộn rã.
Ai lại còn yêu, bông lựu, bông trà.
Nhưng giây phút dầu say hoa bướm thắm.
Đã nghìn lần anh bắt được anh mơ
Đôi mắt sợ chẳng bao giờ dám ngắm.
Đôi tay yêu không được nắm bao giờ.
Anh vẫn tưởng chuyện đùa khi tuổi nhỏ.
Có ai ngỡ lòng vỡ đã từ bao !
Mắt không ướt, nhưng bao hàng lệ rỏ.
Len tỉ tê thầm trộm chảy quay vào.
Hoa thứ nhất có một mùi trinh bạch,
Xuân đầu muà trong sạch vẻ đơn sơ.
Hương mới thấm bền ghi như thiết thạch;
Sương nguyên tiêu, trời đất cũng chung mờ.
Tờ lá thắm đã lạc dòng u uất,
Ánh mai soi cũng pha nhạt màu ôi.
Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất,
Anh cho em, nên anh đã mất rồi.
Anh Biết Em Đi
Thái Can
Anh biết em đi chẳng trở về
Dăm ngàn liễu khuất với sương che
Em đừng quay lại nhìn anh nữa:
Anh biết em đi chẳng trở về.
Em nhớ làm chi tiếng ái ân
Đàn xưa đã lỡ khúc dương cầm
Dây loan chẳng đượm tình âu yếm
Em nhớ làm chi tiếng ái ân.
Bên gốc thông già ta lỡ ghi
Tình ta âu yếm lúc xuân thì.
Em nên xóa dấu thề non nước
Bên gốc thông già ta lỡ ghị
Chẳng phải vì anh, chẳng tại em:
Hoa thu tàn tạ rụng bên thềm
Ái ân sớm nở chiều phai rụng:
Chẳng phải vì anh, chẳng tại em.
Bể cạn, sao mờ, núi cũng tan,
Tình kia sao giữ được muôn vàn...
Em đừng nên giận tình phai lạt
Bể cạn, sao mờ, núi cũng tan.
Anh biết em đi chẳng trở về
Dặm ngàn liễu khuất với sương che
Em đừng quay lại nhìn anh nữa:
Anh biết em đi chẳng trở về
Tình thôi xót xa
Anh biết rằng em sẽ chẳng yêu anh
Nụ hôn ấy chỉ là phút giây nông nổi
Em dại dột, em trẻ con, em yếu đuối
Anh bỗng hóa thành người lớn suy tư
Anh biết rằng em sẽ chẳng nhớ anh
Vì trái tim em có thừa người khác
Những bản tình ca ở bên anh em hát
Sẽ có một người nào đó diễm phúc sau anh
Anh biết rằng rồi em sẽ quên
Cái gì thoáng qua mấy ai còn giữ lại
Cho dù với anh đó sẽ là mãi mãi
Em bận lòng chi với một kẻ qua đường
Ðừng dằn vặt mình vì đã lỡ nói yêu thương
Ai cũng có những phút yếu lòng như thế
Anh chẳng trách đâu vì tình yêu có thể
Ðến trong nhau bằng những phút dối lừa.
TTKH
Bài thơ cuối cùng
Anh ạ, tháng ngày mau quá nhỉ !
Một mùa thu cũ một lòng đau
Ba năm ví biết anh còn nhớ
Em đã câm lời có nói đâu
Ðã lỡ thôi rồi chuyện biệt ly
Càng khơi càng thấy lụy từng ly
Trách ai đem cánh "ti-gôn" ấy
Mà viết tình em được ích gì ?
Chỉ có ba người đọc thơ riêng
Bài thơ "đan áo" của chồng em
Bài thơ đan áo nay rao bán
Cho khắp người đời thóc mách xem
Là giết đời nhau đấy biết không ?
Dưới giàn hoa máu tiếng mưa rung
Giận anh tôi viết dòng dư lệ
Là chút dư hương điệu cuối cùng
Từ nay anh hãy bán thơ anh
Và để yên tôi với một mình
Những cánh hoa lòng, hừ đã ghét
Thì đem mà đổi lấy hư vinh
Ngang trái đời hoa đã úa rồi
Từng mùa gió lạnh sắc hương rơi
Buồng nghiêm thơ thẩn hồn eo hẹp
Ði nhớ người, không muốn nhớ lời
Tôi oán hờn anh mỗi phút giây
Tôi run sợ viết bởi rồi đây
Nếu không yên được thì tôi chết
Ðêm hỡi, làm sao tối thế nầy !
Năm lại, năm qua cứ muốn yên
Mà phương trời nhớ chẳng làm quên
Và người vỡ lỡ duyên thầm kín
Lại chính là anh, anh của em
Tôi biết làm sao được hỡi trời!
Giận anh không nỡ nhớ không thôi
Mưa buồn mưa hắt trong lòng ướt
Sợ quá đi anh, có một người...
Anh phải về đâu
Anh muốn về nhưng anh phải về đâu
Nắng cuối thu vẫn nồng nàn em ạ
Bàn tay anh lỡ làng thêm xa lạ
Không gom nổi về chút lửa yêu thương
Anh về đâu khi ở ngã ba đường
Nơi khi trước anh về,người đứng đợi
Gió lê thê nắng đầu đông đến vội
Phía chân trời chim lũ lượt,về đâu?
Thu chẳng buồn thu cũng sẽ quên mau
Chỉ riêng anh vẫn buồn không quên được
Đông đến rồi có vơi niềm ao ước
Ngọn lửa lòng ai sẽ thắp cho anh?
Thu ngập ngừng chút hạt nắng mong manh
Trên lối nhỏ gió đùa gom xác lá
Lạnh lùng chưa!đông buông lời từ tạ
Tiễn thu tàn và tiễn..một tình yêu
Một chút thôi
Người về chốn cũ cho ta gửi
Một chút niềm riêng thưở dại khờ
Năm tháng trôi qua đời thật khẽ
Trái tim già cỗi đã hoang sơ
Nhờ mây chuyển đến mùa yêu dấu
Một chút mưa rơi trên lối xưa
Kỷ niệm hôm nào em đứng đợi
Bóng chiều hòa lẫn bóng ai chưa
Ta đem nắng gói vào trong gió
Một chút hương xuân ấm cuối trời
Dẫu giấc mơ mình không trọn vẹn
Ân tình vẫn thắm mộng lên ngôi
Cuộc Tình Đã Xa
Tôi đã nguyện tôi không làm thơ nữa
Bài cuối cùng lần chót viết cho Em
Như thờ ơ, em gợi lại ân tình
Cho nước mắt trở về hoen kỷ niệm.
Kỷ niệm đó không làm tôi luyến tiếc
Dù thiệp hồng em gởi vẫn còn dây
Đã nhiều đêm tôi úp mặt vào tay
Khóc nức nở như ngày còn bé dại.
Em lấy chồng tôi còn nhớ mãi
Và lạ kỳ, tôi chung thủy hoài sao?
Mặc áo đen tôi chối bỏ áo màu
Ai có hỏi tôi cười không giải thích
Tôi tự hứa tôi còn gì để viết
Khi chuyện mình ai lỗi hẹn ra đi
Nhớ làm gì tiếc rẻ nữa mà chi
Trang kỷ niệm đã lật lời quá khứ
Nhưng vẫn viết hoài bài thơ tình tứ
Để những người lạ đọc họ chê khen
Tôi vẫn là tôi mang tâm sự yếu hèn
Đem ân ái dệt thành thơ đem bán
Thơ vụn dại tặng cho người phản bội
Bài cuối cùng không đoạn kết đau thương
Vẫn cô đơn vẫn nước mắt ưu buồn
Tôi tận liệm ân tình vào huyệt lạnh
Hương khuya
Đêm lạnh buồn như choáng ngợp hồn
Nặng tình bao kẻ lệ rơi tuôn
Phải chăng yêu để vương sầu khổ
Hay để hoài trông mộng nhớ thương?
Gió nổi lưng trời lòng dậy sóng
Niềm yêu thuở ấy ngỡ như xong
Mới hay thổn thức cùng mưa đổ
Người hỡi!còn đây một tấm lòng
..Nguyện rằng xin chút hương tàn lạnh
Bàng hoàng nghe sấm thét trời xanh
Ô hô!mười mấy thu xoay tít
Lá vàng dệt thảm trải như tranh..
Mây tạnh trời quang mưa gió tan
Đêm dài lòng lặng đếm thời gian
Khói hương lan toả hồn cô quạnh
Sương thấm tàn canh giấc muộn màng
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro