ảo ảnh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



có phải chuyện qua lâu là hết nhớ
hẳn dứt nhau là đã vội thờ ơ?
biết em chẳng đến mà sao tôi cứ chờ
căn gác xép vẫn mơ ngày nắng ghé.

tôi say giấc,
"em đừng đi,
em nhé?"
cho tôi tìm em giữa khoảng chiêm bao
lần tàn tích mùa hạ đỏ thuở nào
nơi tôi ôm một nhành hoa tan tác.
em sẽ trốn, hay là em lạnh nhạt
để tôi lạc nơi phố lạ mênh mang?
hay em sẽ chắp vá những lỡ làng
ngoảnh mặt xem tôi ngỡ ngàng chùng bước?
em có giống tôi hằng mơ dạo trước,
áng tóc bồng nắng mới có cài hương?
tay có dìu tôi qua những cung đường
"đây Nhà thờ, kia Trần chuyên thương mến..."
có nhìn tôi ửng ráng chiều âu yếm
hay mây mù thoáng ẩn hiện chơi vơi?
kẹo bông gòn em có phớt trên môi
khi ghim chặt lời bên tôi nghìn kiếp?
tôi sẽ ôm em vào lòng da diết
người tôi trông mải miết những đêm thâu
vai áo mềm tôi gục khóc hồi lâu
"em biết đâu...
tôi đã đợi suốt bốn mùa thay lá?"
đợi mai đây vùng chạy thoát tất cả,
để được gặp em,
chạm vào em,
dẫu một lần duy nhất.
rồi vỡ lẽ
"tình này là thật,
phải không em?"

chợt nắng sớm gõ làn mi ướt mèm.
và nỗi đau phập phồng trong lồng ngực
giá muôn lời cay nghiệt này phụt dứt,
người và tôi đừng chông chênh rạn nứt,
biết đâu mộng đã thành.
biết đâu đã lành
trăm vết thương nham nhở
nhưng khát khao ngàn đời dang dở,
và tôi
mãi mãi
nằm...
ôm mơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro