#5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyết định từ đầu, tôi đã muốn ngừng lại hết tất cả cảm xúc trong cõi buồn bã tận đáy lòng. Vì tôi biết, chẳng còn gì có thể tìm kiếm ở đây cả, ngoài những nỗi buồn, tự dằn vặt mình, ngoài những dòng chữ xuất phát từ tâm can, mỗi lúc mình yên tĩnh, lặng lẽ. Những điều sáo rỗng ngu xuẩn ở đây, đều nói về bản thân tôi, hệt như một chiếc gương soi vậy. Nhìn lại con người cũ đầy đáng thương, có mấy ai muốn...?

Cơ mà, có trằn trọc biết mấy, mảnh cảm xúc ngổn ngang này, vẫn đầy ắp sự trống rỗng. Trong lòng tôi hiện tại, vui vẻ, cười đùa, chỉ là những điều xoàng xĩnh. Vẫn cười đấy thôi, vẫn cố tỏ ra vui vẻ, thật ổn với ai kia đấy. Thì, người ta có biết đâu, có hiểu đâu, đến lúc nói ra, nhìn ai kia ngơ ngác, nỗi lòng không những chẳng được trút, ngược lại còn dần dần găm sâu. Bảo sao người ta cứ chửi, cứ mắng "Cậu không nói thì chẳng giải quyết được gì cả." Ừ, tôi xác định là đã không muốn nói, vì nói ra mấy ai hiểu. "Cậu không thử sao ?". Thử à ? Muốn thử lắm, nhưng mà mỗi lần thử lại thêm một lần đau, thêm một lần nặng trĩu cõi lòng, cư nhiên vết thương đương hoá lành nay càng rỉ máu. Thôi thì người ta đang phấn khởi, mình cũng nên giấu nhẹm nỗi lòng, vui theo điệu cười của người ta. Mình không mất gì, mà người ta cũng chẳng cần phải gạt bỏ đi sự hân hoan, để lo lắng cho một người xa lạ...

- - -

Ai ví mảnh đời ai như một thước phim ngắn dài, chứ còn riêng tôi thì chẳng thích điều đó. Phim, hay dở đến đâu cũng muốn xem lại. Phim hay thì xem cho ngấm, phim dở coi lại để nhặt những vụn sạn đáng trách cười. Còn thước phim của cuộc đời, xem lại chỉ có sự xấu hổ, sự lạc lõng, tủi nhục. Mình xem phim về cuộc đời mình, nếu đẹp thì còn nuốt được, chứ ngu ngốc, đầm độn thì nhục nhã phải biết. Nhưng không xem thì sao ? Nếu không xem, tôi chẳng biết được mình đã từng sai lầm ở đâu, bỏ lỡ thứ gì, học được bao nhiêu. Nếu không xem, tôi chẳng biết tại sao lại có sự trống rỗng thất vọng này, tại sao phải trào cuộn mạnh mẽ như vậy. Hẳn cũng như những thước phim khác, phim đời không xem, là phí một đời !

- - -
Cuộc đời của tôi, thì có gì đáng xem ?

Những đêm trằn trọc, rượu bia khước say mèn.

Lo toan vụn vặt, bão táp choán lấy cuộc sống.

Bộn bề công việc, xô bồ khắp chốn ngày đêm.

Rồi nỗi u uất trong đêm, chẳng thể nào giải mã.

Thầm ước chuyện gì, cũng viên mãn đủ đầy.

Không.

Chẳng hề có đâu.

Cõi lòng vốn dĩ luôn là màu đen tối. Trống rỗng. Cô độc. Chờ đợi ai xua đuổi ?

Chẳng ai cả.

Bản thân còn không tự cứu thoát, ông trời phái ai xuống xua tan ?

Mình.

Linh hồn mình.

Đấu tranh ngày đêm, giành lại bình yên.

Vài hạnh phúc nhỏ, xoàng xĩnh.

Giữ chặt cõi lòng. Mang niềm tin.

Rồi ai kia sẽ đến.

Trước hết, để đợi chờ, cần hi vọng, để cứu sống, cần khát khao.

Tôi mang nguyện ước nhỏ thành vì sao.

Cứu rỗi đời mình, khỏi những điều trống rỗng.

- - -

"Em vẫn tồn tại, dù là hạt cát nhỏ. Nguyện hi sinh mình, bỏ ngỏ để theo anh..."

—-
.Khuẫn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mei