Tho & Tho

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bài thơ cuối cùng

Anh ạ, tháng ngày mau quá nhỉ !

Một mùa thu cũ một lòng đau

Ba năm ví biết anh còn nhớ

Em đã câm lời có nói đâu

Ðã lỡ thôi rồi chuyện biệt ly

Càng khơi càng thấy lụy từng ly

Trách ai đem cánh "ti-gôn" ấy

Mà viết tình em được ích gì ?

Chỉ có ba người đọc thơ riêng

Bài thơ "đan áo" của chồng em

Bài thơ đan áo nay rao bán

Cho khắp người đời thóc mách xem

Là giết đời nhau đấy biết không ?

Dưới giàn hoa máu tiếng mưa rung

Giận anh tôi viết dòng dư lệ

Là chút dư hương điệu cuối cùng

Từ nay anh hãy bán thơ anh

Và để yên tôi với một mình

Những cánh hoa lòng, hừ đã ghét

Thì đem mà đổi lấy hư vinh

Ngang trái đời hoa đã úa rồi

Từng mùa gió lạnh sắc hương rơi

Buồng nghiêm thơ thẩn hồn eo hẹp

Ði nhớ người, không muốn nhớ lời

Tôi oán hờn anh mỗi phút giây

Tôi run sợ viết bởi rồi đây

Nếu không yên được thì tôi chết

Ðêm hỡi, làm sao tối thế nầy !

Năm lại, năm qua cứ muốn yên

Mà phương trời nhớ chẳng làm quên

Và người vỡ lỡ duyên thầm kín

Lại chính là anh, anh của em

Tôi biết làm sao được hỡi trời!

Giận anh không nỡ nhớ không thôi

Mưa buồn mưa hắt trong lòng ướt

Sợ quá đi anh, có một người...

---------------------------------------------------

Cảm

Xưng danh lỡ dở vận buồn đau

Bóng lẻ đêm thơ ruợu đượm sầu

Chung thủy giữ lòng ngay thẳng mãi

Sắt son bền ý quyết dài lâu

Cùng đường hổ thẹn đương xanh tóc

Lộ tuyệt thần oai hiển bạc đầu

Trung tín tâm cao : non ở ẩn

Hùng anh chí khí : dũng còn đâu?

Đâu còn dũng khí : chí anh hùng

Ẩn ở non cao tâm tín trung

Đầu bạc hiển oai : Thần tuyệt lộ

Tóc xanh đương thẹn : Hổ đường cùng

Lâu dài quyết ý bền son sắt

Mãi thẳng ngay lòng giữ thuỷ chung

Sầu đượm ruợu thơ đêm lẻ bóng

Đau buồn vận dở lỡ danh xưng

Lỡ dở vận buồn đau

Đêm thơ ruợu đượm sầu

Giữ lòng ngay thẳng mãi

Bền ý quyết dài lâu

Hổ thẹn đương xanh tóc

Thần oai hiển bạc đầu

Tâm cao : non ở ẩn

Chí khí dũng còn đâu?

Dũng khí chí anh hùng

Non cao tâm tín trung

Hiển oai thần tuyệt lộ

Đương thẹn hổ đường cùng

Quyết ý bền son sắt

Ngay lòng giữ thuỷ chung

Ruợu thơ đêm lẻ bóng

Vận dở lỡ danh xưng

Xưng danh lỡ dở

Bóng lẻ đêm thơ

Chung thủy giữ lòng

Sắt son bền ý

Cùng đường hổ thẹn

Lộ tuyệt thần oai

Trung tín tâm cao

Hùng anh chí khí

Đâu còn dũng khí

Ẩn ở non cao

Đầu bạc hiển oai

Tóc xanh đương thẹn

Lâu dài quyết ý

Mãi thẳng ngay lòng

Sầu đượm ruợu thơ

Đau buồn vận dở

------------------------------------------

Hai sắc hoa ti gôn

Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn

Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn

Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc

Tôi chờ người đến với yêu đương

Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng

Dải đường xa vút bóng chiều phong

Và phương trời thẳm mờ sương cát

Tay vít giây hoa trắng chạnh lòng

Người ấy thường hay vuốt tóc tôi

Thở dài trong lúc thấy tôi vui

Bảo rằng: hoa giống như tim vỡ

Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi

Thuở đó nào tôi đã hiểu gì

Cánh hoa tan tác của sinh ly

Cho nên cười đáp: Màu hoa trắng

Là chút lòng trong chẳng biến suy

Đâu biết lần đi một lỡ làng

Dưới trời đau khổ chết yêu đương

Người xa xăm quá, tôi buồn lắm!

Trong một ngày vui pháo nhuộm đường

Từ đấy thu rồi, thu lại thu

Lòng tôi còn giá đến bao giờ

Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ

Người ấy, cho nên vẫn hững hờ

------------------------------------------------------

Hương khuya

Đêm lạnh buồn như choáng ngợp hồn

Nặng tình bao kẻ lệ rơi tuôn

Phải chăng yêu để vương sầu khổ

Hay để hoài trông mộng nhớ thương?

Gió nổi lưng trời lòng dậy sóng

Niềm yêu thuở ấy ngỡ như xong

Mới hay thổn thức cùng mưa đổ

Người hỡi!còn đây một tấm lòng

..Nguyện rằng xin chút hương tàn lạnh

Bàng hoàng nghe sấm thét trời xanh

Ô hô!mười mấy thu xoay tít

Lá vàng dệt thảm trải như tranh..

Mây tạnh trời quang mưa gió tan

Đêm dài lòng lặng đếm thời gian

Khói hương lan toả hồn cô quạnh

Sương thấm tàn canh giấc muộn màng

----------------------------------------------------

Lời Thiên Thu

Mai em chết...vẫn như lời hẹn ước

một nụ hồng, ngày sinh nhật bài thơ

em nhớ về đọc vần yêu anh viết

như thuở mình còn bên cạnh ươm mơ

Mai em chết...còn mình anh thương nhớ

góc phố buồn thơ thẩn những ngõ quen

dư hương sót trong khu vườn cổ tích

dáng em đâu? Phố thị đã lên đèn!

Mai em chết...như xưa, anh vẫn đến

ngồi bên em chia xẻ những buồn vui

nếm vị mặn viền bờ mi hờn tủi

và mật hương của bướm, giấc ngủ vùi

Mai em chết...thơ anh chôn góc núi

trên mộ thơ sẽ đủ những loài hoa

em đã gom tặng anh khi nồng ấm

hồn hoa, thơ, ong, bướm, khúc hoan ca

Mai em chết...hồn thu buồn hóa đá

thành mộ bia khắc đậm chữ, tên em

nhớ về thăm trong những đêm trăng sáng

tiếp cuộc đua B, vượt cả màn đêm (BMW)

Mai em chết...ai kể anh chuyện lém

từ San Diego, Las Vegas đến nhà thương

ai sẽ quên, để anh chờ, ngủ gục

ai sẽ cùng anh dệt mộng bình thường?

Mai em chết...cỗ xe tình mất hướng

còn chi đâu lưu luyến cõi nhân gian

con ngựa hoang kéo xe về huyệt mộ

để cùng em tiếp nối mộng đá vàng

Mai em chết...đời sẽ không còn nắng

Mùa không thay, trăng đi mất, đêm đen

Mưa không về, mây mù giăng kín lối

Gió lạc đường, biển gọi mãi một tên

Mai em chết...cõi có, không, đi, đến

tiễn em đi, anh sẽ đón em về

với áo hoa, đôi nến hồng ước nguyện

mãi bên nhau như mình đã hẹn thề

Mai em chết...chuyến đi xa trần thế

cỗ xe tình, ngựa đã đóng yên cương

mời cô chủ lên xe quay trở lại

chốn trần gian để trả nợ: yêu thương!

--------------------------------------------------------

Học quên để nhớ

Học Quên để... nhớ cho nhiều

Học hờn giận để... cưng chiều đấy thôi

Học lẻ loi để... có đôi

Học ghen là để... cho người thêm yêu

Em thì xa vắng bao nhiêu

Tôi đành học cách nói điều vu vơ

Học sắc sảo để... dại khờ

Học già dặn để... ngây thơ thủa nào

Tôi giờ còn lại chiêm bao

Cố trần tục để... thanh tao kiếp người

Mải mê học khóc cho... cười

Quên hờ hững để cùng người đam mê...

---------------------------------------------------

Đôi Bờ

Thương nhớ ơ hờ , thương nhớ ai ?

Sông xa từng lớp lơp mưa dài

Mắt kia em có sầu cô quạnh

Khi chớm heo về một sớm mai

Rét mướt mùa sau chừng sắp ngự

Bên này em có nhớ bên kia

Giăng giăng mưa bụi qua phòng tuyến

Quạnh vắng chiều sông lạnh bến tề

Khói thuốc xanh dòng khơi lối xưa

Ðêm đêm sông Ðáy lạnh đôi bờ

Thoáng hiện em về trong đáy cốc

Nói cười như chuyện một đêm mơ

Xa quá rồi em người mỗi ngả

Bên này đất nước nhớ thương nhau

Em đi áo mỏng buông hờn tủi

Dòng lệ thơ ngây có dạt dào ?

----------------------------------------------------------------

Thiết kế: Vũ Ngọc Hoà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro