tho tinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

AI CŨNG CÓ NHỮNG PHÚT YẾU LÒNG NHƯ THẾ

Thanh Hà

Em biết rằng anh sẽ chẳng yêu em

Nụ hôn ấy chỉ là phút giây nông nổi

Em dại dột, em trẻ con, em yếu đuối

Anh bỗng hóa thành người lớn bao dung

Em biết rằng anh sẽ chẳng yêu em

Bởi trái tim anh đã có thừa người khác

Bản tình ca ở bên em anh hát

Sẽ có người diễm phúc sau em

Em biết rằng anh sẽ chẳng nhớ em

Những gì thoảng qua mấy ai còn giữ lại

Nhưng với em đó sẽ là mãi mãi

Đừng bận lòng chi với một kẻ qua đường

Đừng bận lòng vì lỡ nói yêu thương

Ai cũng có phút yếu lòng như thế

Em chẳng trách đâu vì tình yêu có thể

Đến bên nhau bằng những phút dối lừa.

KHÔNG PHẢI AI CŨNG CÓ NHỮNG PHÚT YẾU LÒNG NHƯ THẾ

Xin em đừng nặng lời trách nhau

Nụ hôn ấy đâu chỉ là phút giây nông nổi

Em dại dột, em trẻ con, em yếu đuối

Anh có hơn chi tuổi trẻ dại khờ

Đừng bên anh chỉ như một giấc mơ

Xin em hãy tin những bản tình ca anh hát

Trái tim anh chỉ mình em định đoạt

Chẳng thể có người diễm phúc sau em

Đừng tự ti như thế nữa đi em

Anh biết sự cao thượng trong tình yêu nơi em là có thật

Nhưng nếu thiếu nhau còn gì để mất

Lòng tốt kia làm người khác đau lòng

Dẫu ngàn lần anh vẫn nói vậy thôi

Anh yêu em và mãi là thế đấy

Đừng nghĩ ai cũng có những phút yếu lòng như vậy

Đến bên nhau bằng phút giây dối lừa.

NẾU

Nếu yêu là hiến dâng tất cả

Thì em chẳng dám yêu anh đâu

Vì em vốn ích kỉ

Cứ muốn giữ khoảng trời riêng của mình

Nếu yêu là yêu mãi mãi

Em không thể thề ước với anh đâu

Vì em hay thay đổi

Ai biết được sau này

Nếu yêu là nồng nàn đắm đuối

Thì anh ơi em chắc là gỗ đá

Chẳng thể trọn vẹn dồn hết cho anh

Không biết say đắm miệt mài

Nếu yêu là tâm hồn treo ngược cành cây

Thì anh ơi trái tim em không át nổi

Phần lý trí ngoan cố trong đầu em đây

Vẫn thầm lo cho tình yêu từng ngày...

Chẳng bao giờ

Em chẳng bao giờ hạ mình trước anh đâu

Dù trước anh em hoàn toàn bất lực

Dù yêu anh đã bao lần em khóc

Em chẳng bao giờ hạ mình trước anh đâu

Em chẳng cần chúng ta thương hại nhau

Không còn tình yêu chúng ta còn tình bạn

Dù yêu anh nhưng em vẫn lãnh đạm

Chẳng cúi đầu em cũng chẳng cầu xin

Em chẳng bao giờ hành hạ trái tim

Sống tủi hổ trong tình yêu nô lệ

Chẳng làm gì khiến mình bé nhỏ

Em chẳng bao giờ hạ mình trước anh đâu

NGÔN NGỮ CỦA TÌNH YÊU-Kiudicti

Ngôn ngữ tình yêu thì thầm trong đêm tĩnh

Vọng dịu dàng , rạo rực trái tim xanh

Như là cỏ chạm vào tôi khe khẽ

Trên thế gian chỉ có mỗi chúng mình

Sao nhấp nháy và mùi thơm cỏ dại

Đâu nhớ nơi đáy ngôn ngữ ái tình

Ngôn ngữ tình yêu không dối lừa phản bội

Giữ chân em trên khắp ngả đường đời

Tôi sẽ đi đến cùng trời không mỏi

Chỉ quyết tìm bằng được em thôi

SẼ...

Tự nhủ với lòng mình sẽ bắt đầu quên

Cứ coi người như người dưng qua ngõ

Cứ thản nhiên như chưa từng gặp gỡ

Mà sao dạ vẫn không yên?

Minh sẽ quên . Ừ thì mình sẽ quên

Mảnh trăng mỏng chao nghiêng trời cuối hạ

Kỷ niệm xưa hoá thành cơn gió lạ

Mình sẽ thả bay đi...

Nhủ quên rồi còn lưu luyến làm chi

Chiều qua cả chiều nay người không tới

Người có lẽ không biết mình đã đợi

Cũng như mình chẳng tin minh đã buồn.

Sẽ chẳng bận lòng nếu mình có thể quên

Sẽ chẳng băn khoăn và chẳng thèm giận dỗi

Sẽ chẳng nhớ nhung cũng chẳng thèm chờ đợi

Đã nhủ rồi , mình sẽ bắt đầu quên...

DIÊM

(Nguyễn Kim Anh)

Có người ví tình yêu như vỏ với que diêm

Nhưng em không nghĩ thế

Bởi que diêm chỉ một lần sáng loé

Còn vỏ bao kia lại cháy đến trăm lần

Em không thể là phần sẫm nơi vỏ kia

Để loé sáng...

Rồi đốt lịm đời những que diêm mỏng mảnh

Nơi hết lần này đến lần sau lấp lánh

Rồi đa tình phụ bạc như không

Nhưng ... em sẵn sàng làm chiếc que

Dám đốt cháy cả tim diêm bé xíu

Cháy đến tận cùng của thân tăm trắng trẻo

Dù kiếp tàn nhưng hiểu ĐÃ ĐƯỢC YÊU

Dẫu cho anh có tham đến bao nhiêu

Và đằng sau những cuộc tình chỉ dăm ba vết xước

Không oán hờn đâu vì em tin mình được

Chứ yêu nhiều bạc phếch có gì đâu

Nếu muốn suốt đời ở mãi bên nhau

Thì câu ví kia người ơi xin rút lại

Bởi cái ngắn ngủi khác xa cái còn mãi

Mà TÌNH YÊU cần đi suốt cuộc đời!

THƠ VIẾT CHO EM

Anh xin lỗi vì đã bỏ ra đi

Cuồng dại như cánh chim bay ngược chiều gió thổi

Giọt nước mắt em ngày nao rơi nóng hổi

Chỉ khiến lòng anh thêm cháy khát tự do.

Anh xin lỗi vì những điều nhận và cho

Anh chẳng bao giờ nghĩ về em trước nhất

Chỉ khi nào lo sợ em đi mất

Anh lại dịu dàng lời nói ngọt đầu môi.

Anh xin lỗi vì những khoảng cách xa xôi

Của mỗi lần ghé thăm kéo dài từ tuần sang tháng

Anh xin lỗi vì những lúc anh lơ đãng

Nhớ tới một người khi đang nắm tay em.

Anh xin lỗi vì những phút dịu êm

Được ở bên em mà anh không trân trọng

Trái tim yêu ngày xưa tưng cháy bỏng

Nguội lạnh dần theo những chuyến đi xa.

Để một ngày khi năm tháng trôi qua

Anh giật mình nỗi nhớ em da diết

Đến bây giờ anh mới hiểu, anh mới hay, anh mới biết

Em chính là bờ bến của đời anh.

Chỉ còn lại những điều rất mong manh

Anh sẽ đợi, sẽ chờ tới khi em tha thứ

Hãy để trái tim anh sau bao ngày say ngủ

Thêm một lần, cháy bỏng để yêu em

ĐÊM HÀ NỘI NHỚ

Bùi Sim Sim

Xa một tuần có lâu quá không anh

Sao em thấy ngày cứ dài đến thế

Đêm Hà nội thơm nghẹn lòng hoa sữa

Ngôi sao em ngân ngấn phía chân trời

Ngày xa anh em bỗng hoá đơn côi

Giờ cũng chẳng vô tình ngang cửa

Một chiếc lá rơi cũng làm em nhớ

Áp mặt lên trăng mới biết trăng gầy

Hà nội bồng bềnh trôi theo heo may

Ánh trăng nhắc về thời mê đắm

Thơ em xuống dòng buồn nghiêng dấu lặng

Nỗi nhớ về anh lấp mãi không đầy

em bảo tinh' anh là biển cả

anh bảo tình em là san hô

biển thiếu san hô biển vẫn sống

san hô thiéu biển chết mất toi

những lúc buồn lòng không một vì sao

ta mê mải kiếm tìm vầng trăng cũ

lòng vẫn tối không tìm đâu ngọn lửa

lại rụt rè ta sợ những yêu thương

buồn làm chi cho đời đau khổ

không yêu được bỏ mẹ nó đi

TÔI YÊU EM-Puskin

Tôi yêu em đến nay chừng có thể

Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai,

Nhưng không để em bận lòng thêm nữa

Hay hồn em phải gợn bóng u hoài

Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng,

Lúc rụt rè khi hậm hực lòng ghen

Tôi yêu em, yêu chân thành đằm thắm

Cầu em được người tình như tôi đã yêu em

EM VẪN YÊU ANH!

Em vẫn còn yêu anh

Đơn giản thế ngàn lần em không nói

Vì kiêu hãnh nên em tự lừa dối

Vì kiêu hãnh nên hai đứa mất nhau.

Em biết lắm chẳng thể đi từ đầu

Những năm tháng hằn sâu trong ký ức

Lòng kiêu kỳ như bức tường vững chắc

Dù mong mang dù rất vô tình.

Những khoảng đời em sống thiếu anh

Lòng kiêu hãnh cô đơn đến tội nghiệp

Về đây anh, ta cùng bước tiếp

Đường dài lắm em lạc bước mất thôi.

Về đây anh em gọi đến khản lời

Bức tường ngăn rã rời sụp đổ

Em nhận ra tình yêu không có chỗ

Cho những niềm kiêu hãnh cô đơn.

CON ĐƯỜNG

Khi anh đi với người yêu

Chỉ xin anh nhớ một điều nhỏ thôi

Con đường ta đã dạo chơi

Xin đừng đi với một người khác em

Hàng cây nay đã lớn lên

Vươn cành để lá êm đềm chạm nhau

Hai ta ai biết vì đâu

Hai con đường sẽ xa nhau xa hoài.

Nếu cùng người mới dạo chơi

Xin anh tránh nẻo đường vui ban đầu

Chẳng bao giờ em hiểu được anh đâu.

Anh biết

Chẳng khi nào em hiểu được anh đâu

Những suy nghĩ và ước mơ ấp ủ

Những mảnh hồn tan theo theo cơn vẫn vũ

Những nỗi đau sâu thẳm trái tim gầy

Anh biết

Chẳng bao giờ em hiểu được anh đâu

Những vết sẹo thời gian không lành trong quá khứ

Những mảnh vỡ của tâm hồn vẫn còn đang mưng mủ

Những đớn đau, mất mát thủa ban đầu

Anh biết

Chẳng bao giờ em hiểu được anh đâu

Làm sao hiểu mạch sóng ngầm dưới đáy

Làm sao thấy dòng nham thạch trong anh đang bùng cháy

Lửa tình yêu, chẳng biết tắt bao giờ....

Anh biết Chẳng khi nào em hiểu được anh đâu...

Một Câu Chuyện Tình.

Không phải chuyện người con gái bỏ đi xa

Hay về một người nào đã chết

Không phải chuyện ngã lòng trước chông gai mỏi mệt

Hay một phút yếu lòng nói dối trước tình yêu

Em cứ nói đi, cứ nói biết bao nhiêu

Thì câu chuyện tình, chuyện đời vẫn thế

Anh vẫn là anh, vẫn tiếng cười ngạo nghễ

Em lại là em, anh lại trở về anh

Đừng nhắc lại lời xin lỗi chân thành

Mong manh lắm, nếu phải kìm nước mắt

Nếu đã một lần, em thấy lòng đau cắt

Thì đấy là anh, là phút cuối cùng

Hãy cứ nói đi chớ có ngại ngùng

Có gì đâu, còn gì đâu nữa chứ

Con Gấu Mèo vẫn nằm vô tư lự

Nó bảo rằng chuyện mình chẳng đáng đâu

Đừng bảo anh mình hôn nhau lần cuối thật sâu

Để sau này không có nhiều tiếc nuối

Thì em ơi những điều là sau cuối

Suốt cuộc đời chẳng quên nổi đâu em

Đừng bảo anh nếu nhớ hãy lấy ảnh ra xem

Con Gấu Mèo cũng bảo chuyện chúng mình không đáng

Đừng bảo anh thử đi về dĩ vãng

Chẳng còn gì níu nổi bước hai ta

Em hiểu lòng anh, anh hiểu hai ta

Sẽ chẳng còn gì cho nhau nữa cả

Những nụ cười, ánh mắt, hay bờ vai êm ả

Em hãy quên đi, em cố quên đi

Nếu có đứa hỏi chúng mày giờ gọi nhau là gì?

Anh sẽ gọi em là kỉ niệm

Để một ngày nếu có điều màu nhiệm

Kỉ niệm sẽ về đúng chỗ bên anh.

Không phải chuyện người con gái bỏ đi xa

Hay về một người nào đã chết

Không phải câu chuyện tình yêu đã hết

Chỉ là một người đã chán rồi đi...

Thơ riêng tặng một người

Thất tình có đau lắm không anh?

Hăy ngồi yên để em băng cho nhé

Em sẽ băng thật dịu dàng, thật khẽ

Ngủ ngoan nào, rồi anh sẽ hết đau

Vết thương này rồi sẽ qua mau

Bởi thương yêu em ấm nồng như lửa

Bôi cho anh thêm "thuốc thời gian" nữa

Ngủ ngoan nào, ôi dĩ văng thưở xưa

Đững nhắc lại nhé anh, kẻo em khóc bây giờ

Anh còn đau, lòng em còn đau đớn

Thấy không anh giữa cuộc đời rộng lớn

Hạnh phúc vô cùng khi ta gặp được nhau

Quên nhé anh, những gì là đớn đau

Quên nhé anh, những gì là dĩ văng

Nắm chặt tay em cùng bước về ánh sáng

Trên đường đời phía trước rộng thênh thang.

Em sẽ không khóc đâu

Zdreamer

Em sẽ không khóc đâu

Đó là trò trẻ con - anh vẫn thường bảo thế

Mà em đâu còn là đứa trẻ...

Dĩ nhiên, chia tay là tiếc nuối

và có thể xót xa

Cũng có thể day dứt

Và ám ảnh

Nhưng, mọi chuyện sẽ qua

Em sẽ không khóc đâu

Người đời có ai thừa nước mắt?

Anh chỉ là người xa lạ, với em

Cũng như em, với anh...

Em sẽ không khóc đâu

Chỉ là một hạt bụi đường làm mắt đỏ

Và xung quanh có nhiều người quá

Người ta đang níu áo nhau

Người ta đang vẫy chào nhau

Người ta đang tiễn biệt nhau...

Em sẽ không khóc đâu

Khi con tàu chuyển bánh

Anh sẽ mờ dần

như ảo ảnh

Như một điều ngốc nghếch đã qua

Anh đã ở rất xa

Chẳng còn ai nhìn thấy

Nước mắt em sẽ chảy

Cho những kiêu hãnh, lỗi lầm

Cho những tổn thương...

Cho em và cho anh

Cho những ngày xưa cũ

Không còn ai cười nữa...

Nước mắt em sẽ chảy

Cho em và cho anh...

Ngày cuối cùng.

Hết mất rồi, chỉ sau ngày hôm nay

Ta và Người, sẽ chia tay hai ngả

Hết mất rồi, những ngày xưa êm ả

Ta và Người, sẽ chẳng còn của nhau.

Hết mất rồi, chỉ sót lại niềm đau

Lời cuối cùng, cuốn buồn vui đi mất

Hết mất rồi, chẳng còn gì ân hận

Người cũng buồn, có nuối tiếc gì đâu.

Ngày hôm nay, chôn chặt đáy tim sâu

Cố thổi bùng, nến thời gian sắp tắt

Phút một mình, nghe đầu môi đắng mặn

Đưa Người về, ta tiễn cả ta đi.

Tự hỏi lòng, ta còn lại được gì

Không gì cả, mà như là tất cả

Có một nơi, giữa đời thường nghiệt ngã

Đáy tim mình, ta chạy tới tìm EM.

Đừng hỏi anh vì sao...

Đừng hỏi anh vì sao anh yêu em

Hãy hỏi mặt trời vì sao toả nắng

Hãy hỏi mặt trăng sao khi khuyết khi đầy

Đêm màu đen và ngày màu trắng

Đừng hỏi anh vì sao anh yêu em

Hãy hỏi biển tại sao có sóng

Sao gừng cay và sao muối mặn

Mùa thu trút lá vàng em có biết vì sao

Đừng bao giờ em hỏi anh tại sao

Anh chẳng biết làm sao cho em hiểu

Anh cảm thấy cuộc đời này còn thiếu

Một thứ gì,có lẽ chính là em

Em,một cô gái yêu sự bình yên

Em,một cô gái dịu dàng giản dị

Em,anh yêu em hình như cũng thế

Phía chân trời trước bóng tối hoàng hôn

Hãy làm gì để anh yêu nhiều hơn

Thay câu hỏi bằng nụ hôn cháy bỏng

Đến với anh bằng tình yêu rất nóng

Để muôn đời ta chảy mãi trong nhau...

Thơ Tình Trước Biển

Chiều nay anh về trước biển

Tháng sáu trời cũng chẳng buồn mưa

Biển không còn mặn như ngày xưa

Cái ngày anh nắm tay em cùng nhảy sóng,

Dẫm chân lên bờ cát, cát không còn nóng

Sóng qua đã vội ướt mềm.

Tia nắng muốn ngả xuống bậc thềm

Còn vướng víu trong tán lá.

Cơn gió hối hả

Thổi đám mây về cũng đã muộn mằn.

Cúi xuống những đụn cát nhỏ lăn tăn

Con dã tràng sợ gì mà trốn mất

Hàng phi lao cúi đầu gà gật

Nắng đổ nghiêng chiều.

Đồi sim giờ đã mất đi nhiều

Dẫu còn cũng chỉ mọc lưa thưa

Duy nhất vạt cỏ vẫn như xưa

Ướt mềm, êm dịu

Bàn chân trần bước lên ngượng nghịu

Lá cỏ toả hương.

Lạc lõng khoảnh khắc yêu thương

Muốn đưa em về chốn cũ

Tiếc tình ta chẳng đủ

Kéo em về.

Gió thổi trôi mất lời thề

Thôi thì quên lãng nặng nề mà chi.

Chỉ là ngày hôm qua

Không phải quá khứ, chỉ là ngày hôm qua

Khi chiếc lá vàng rụng rơi trước cửa

Khi vầng trăng khép mình còn một nửa

Khi cánh chim bay khuất cuối chân trời.

Không phải tiêc nuối, chỉ là giọt nước mắt rơi

Xót xa cho một thời ta đã mất

Không phải khổ đau, chỉ là một lần ta khóc

Là nước mắt cho ta, là nước mắt cho mình.

Không phải oán hờn, chỉ là một phút lặng thinh

Để em đưa ta về lại thời xưa cũ

Để ta ngắm nhìn em ngàn năm say ngủ

Để thêm một lần, nhờ gió gửi nụ hôn.

Không phải đớn đau, chỉ là một phút đập dồn

Trái tim ta cũng theo em yên ngủ

Một thời đau, một đời qua đã đủ

"Hãy ngủ đi nào, hỡi trái tim của ta".

Còn lại gì cho năm tháng đã qua

Một thời yêu, và một đời tiếc nuối

Một người đi mãi, và một nguời theo đuổi

Quá khứ nào trở lại ở tương lai.

Không phải ngày sau, sẽ chỉ là ngày mai

Ngày xanh thắm cho hai ta đoàn tụ

"Để trái tim anh sau bao ngày say ngủ

Thêm một lần, cháy bỏng để yêu em"

Khi Biết Yêu Người Ta Bắt Đầu Nói Dối

Thầy văn học đọc câu phương ngôn

"Khi biết yêu người ta bắt đầu nói dối"

Có đúng thế không, hở bạn bè cùng tuổi?

lứa tuổi bắt đầu yêu

Sáng nay em gửi gì qua ánh mắt nheo

mà khiến anh đêm về khó ngủ.

Ở gần thôi mà sao vẫn nhớ

ngày ngắn vô cùng- không đủ để nhìn nhau.

Đừng ai hiểu lầm ai muốn làm cao,

dù đôi lúc ngó lơ sang chỗ khác.

Thì ra, thầy bảo mà đúng thật

Khi yêu trước tiên mình tự dối mình

Rôì nếu lỡ bạn bè nhắc đúng một cái tên

tự dưng em quá chừng xấu hổ

má đỏ bừng và không cười nói nữa

Có ai hỏi :" Hắn đấy à?"

vội đáp:" còn lâu! "

Và anh thì có khác gì đâu

cũng bối rối rồi vội vàng phủ nhận.

Ai lại dám tỏ bày niềm xúc động

nên bất ngờ phải nói "có" thành "không"

Bài hát anh hát cho cả lớp nghe chung

sao ánh mắt cứ nghiêng về một phía ?

Tự dưng em không dám lên lớp trễ

chỉ sợ anh chê: con bé ấy lười !

Tự dưng em vui hơn và anh càng thấy yêu đời

Anh đi dạo thường xuyên hơn ngang căn phòng em ở

Em cũng chợt thích ngồi bên cửa sổ

chỉ cần một cái nhìn là hai đứa sẽ ngủ ngon

Nhưng bạn bè ơi,

đừng tìm hiểu gì hơn

em sẽ bảo em chỉ ngồi hóng gió

anh sẽ giải thích rằng anh đi ngang căn phòng đó

như đi ngang bao căn phòng khác của trường

Khi biết yêu ai cũng ngỡ mình rất bình thường

dù thật sự có rất nhiều thay đổi

mà thay đổi trước tiên là bắt đầu nói dối

nhưng là sự nói dối vụng về trẻ nít rất dễ thương

Và dĩ nhiên là đáng được khoan dung

hãy tha thứ cho những người vì bắt đầu yêu nên bắt đầu nói dối.

Điều Anh Không Biết

Riêng điều ấy không bao giờ anh biết

Có một lần em lỡ hẹn cùng anh

Chiều vàng xanh nơi góc phố xanh

Em đến gần... cánh cửa xanh hé mở

Bên bậc cửa có một đôi guốc đỏ

Đôi chân em sao khó bước qua

Chỉ một bước thôi là hết cách xa

Anh gần lắm ...

phía bên kia đôi guốc

Chẳng biết vì sao chân em lui bước

Chiều dương xanh bên cánh cửa xanh

Có lẽ nào em lỡ hẹn với anh

Đôi guốc đỏ biết rằng em đã tới...

Chỉ Một Lần

Chỉ một lần ...

Cơn mưa hạ rơi rơi

Em bỗng đẹp như một thời con gái

Anh bỗng ngẫn ngơ đứng nhìn mê mải

Sân trường vắng người nên mắt ngoái tìm nhau

Chỉ một lần ...

Em e thẹn gật đầu

Mưa như ngừng rơi trong trí anh từ đó

Anh đã ấp úng những gì không nhớ rõ

Nắng bổng ửng hồng sưởi ấm một tình yêu

Chỉ một lần ...

Anh khờ khạo bao nhiêu

Không kịp hiểu dù một điều giản dị

Bởi trái tim đã làm nhoà lí trí

Anh chỉ thấy buồn như không thể buồn hơn

Chỉ một lần ...

Trong trống trải cô đơn

Em chợt khó hiểu với giận hờn vô cớ

Anh dẫu vô tư đã bắt đầu biết sợ

Rằng ta sẽ không đi hết con đường

Chỉ một lần ...

Mưa đã biết yêu thương

Mưa rơi ngoài sân trong lòng anh vỡ

Anh như chết đi giữa niềm nhung nhớ

Mỗi hạt mưa rơi còn thấy bóng hình em

Cứ mỗi lần ...

Mưa nhè nhẹ trong đêm

Phố hiu quạnh với anh đèn lay lắt

Anh trống trải với cửa lòng đóng chặt

Nghe tiếng mưa rơi còn nhớ hôm nào ...

Nếu Mai Tôi Chết 2

Nếu mai tôi chết trên con đường hoang vắng

Chỉ có mây ngàn và cỏ dại dưới thân tôi

Bởi vì tôi cô độc suốt cuộc đời

Thân một bóng nơi phương trời đất khách

Nếu mai tôi chết không một lời than trách

Cho cuộc đời sao lại quá hẩm hiu

Thân cô liêu đau khổ đến trăm chiều

Không tuyệt vọng vì cô đơn lẻ bóng

Nếu mai tôi chết trong căn phòng cô tịch

Xin mọi người hãy thiêu xác hộ cho tôi

Vì thân tôi xác định đã lâu rồi

Sẽ cô đơn rời xa miền dương thế

Nếu mai tôi chết giữa muôn trùng sóng nước

Xác thân nầy sẽ chìm xuống độ sâu

Thịt rã tan trong sóng nước đục ngầu

Ðể cho cá làm mồi trong cơn đói...

Nếu mai tôi chết xin người đừng kêu gọi

Cho vong hồn được nhàn nhạ thảnh thơi

Không luyến thương , không một chút bùi ngùi

Và vĩnh viễn ra đi không tiếc nuối...

Nếu Mai Tôi Chết 3

Nếu mai tôi chết khi mùa thu đến

Xin em đừng tiếc núi xót thương tôi

Đừng khóc than trong đêm vắng không người

Và than trách sao đời tôi vắng số

Nếu mai tôi chết vào mùa mưa lá đỗ

Giọt mưa buồn xẽ khóc hộ cho em

Xóa tan đi những đau khỗ bao đêm

Hạt mưa đó xẽ thay cho dòng nước mắt

Nếu mai tôi chết trong gió mùa đông bắc

Xin em đừng đễ lạnh lẻo cô đơn

Và đêm đêm không đau xót u buồn

Hãy tìm hơi ấm khi mùa đông giá lạnh

Nếu mai tôi chết không là điều bất hạnh

Mà đó là sự giãi thoát bãn thân tôi

Mang khỗ đau hận tũi hết kiếp người

Đời phiêu bạc nơi phương trời đất khách

Nếu mai tôi chết xin em đừng oán trách

Vì lời yêu chưa tõ ngõ cùng em

Chỉ bên nhau trong những phút yếu mềm

Anh xẽ mãi đem theo vào lòng đất

Nếu mai tôi chết trong men sầu chất ngất

Xin em đừng hờn trách người đi

Nỗi đớn đau trong thống khỗ ai bi

Lòng tan nát bỡi kiếp người bạc mệnh

Nếu mai tôi chết , thương tình em hãy đến

Trước mộ phần xin đễ 1 đoá Hoa Lan

Đừng thở than trước nấm mộ hoang tàn

Xin vui vẻ với vong linh người đã khuất ...

Nếu Mai Tôi Chết 1

Nếu mai tôi chết xin em đừng khóc

Trước mộ phần hãy tặng một đoá hoa

Ðễ đỡ cô đơn trong đất lạnh xa nhà

Và xin thắp nén nhang thơm nơi bia đá

Nếu tôi chết trên vùng đầy băng giá

Không bạn bè không tiếng khóc thở than

Chỉ có vầng trăng lạnh giá với sao ngàn

Và dã thú đi tìm mồi trong hoang vắng

Nếu mai tôi chết xin em đừng cay đắng

Trước mộ phần hãy nhỏ nhẹ dùm anh

Ðể vong linh được thanh thản yên bình

Và nhẹ bước đi vào nơi hư ảo

Nếu mai tôi chết xin em đừng phiền não

Vì không còn ai ghẹo phá với em

Với những vần thơ không được ấm êm đềm

Và thơ ý không làm cho em buồn khổ

Nếu mai tôi chết xin em đừng thổ lộ

Tâm sự buồn của chính bản thân em

Và thở than với nấm mộ hoang tàn

Anh sợ lắm vì nghe những lời than oán

Nếu mai tôi chết xin em hãy cố gắng

Ðừng buồn phiền, hãy tiếp tục sống nghe em

Bởi đời anh đã quá đủ ưu phiền

Chỉ có cái chết mới làm cho anh hết khổ...

Anh Nằm Xuống

Anh ngã xuống vào buổi chiều nhạc nắng

Trong tiếng kêu như xé nát trời êm

Và khóc than như trúc cạn nổi niềm

Trong đau khổ bởi sức tàn lực kiệt

Anh nằm xuống sao ba tiếng súng

Máu anh tuôn lai láng khắp boong tàu

Mắt vẩn nhìn loài cướp biển hôi tanh

Ánh mắt ấy ngày nay tôi còn nhớ

Tôi đau đớn nhìn anh mà bất lực

Bởi không còn hơi sức mà đứng lên

Quằn quại bên tôi, anh không nói nên lời

Chỉ cười mĩm rồi ra đi vĩnh viễn

Nhìn thấy anh tôi đau lòng khôn xiếc

Nước mắt rơi ước đẩm cã bờ mi

Quá đau thương tôi không nói được gì

Và ngất lịm khi hoàng hôn đổ xuống

Tôi tỉnh giấc trong muôn ngàn ánh chớp

Của vì sao soi xuống mặt biển xanh

Trước mắt tôi một cãnh tượng hãi hùng

Bao xác chết và muì hôi tanh của máu

Tôi đứng lên trong sức tàn gượng gạo

Tìm chung quanh coi ai mất ai còn

Chỉ thấy toàn những thân xác héo hon

Và những phụ nử phơi thây không manh áo

Quá đau thương tôi không còn tỉnh táo

Và ngất đi trong cay đắng nhọc nhằn

Sự thật đây rồi tôi đã mất anh

Lấy cái chết đễ giành cho tôi sự sống

Khi tỉnh giấc tôi như người ảo mộng

Nghe xạc xào tiếng sóng vổ gần xa

Chung quanh tôi nhiều em bé với cụ già

Tôi lặng bước đi ra ngoài hoang đão

Anh nằm đó với nấm mồ chưa xanh cỏ

Với bao nhiêu sinh mạng đã lìa trần

Tôi khóc thầm cho số kiếp mong manh

Và khắc cho anh một mộ bia bằng gỗ

Bao năm qua tôi không bao giờ thố lộ

Anh đã ra đi vĩnh viễn không về

Đễ mẹ già không mang nổi sầu bi

Vì đứa con đã rời xa miền dương thế

Anh ra đi , tôi đã mất người tri kỷ

Trước mộ anh tôi xin hứa trọn đời

Xác thân nầy dù máu đổ thây phơi

Xẽ báo hiếu thay anh và lo cho trẽ

Mẹ hiền ơi ! con muôn ngàn đắt tội

Bấy lâu nay con đã dối mẹ rồi

Bí mật nầy vẩn giữ mãi trong tôi

Vì không muốn đau buồn mang đến mẹ

Xin lổi anh ! Trọn đời tôi xin lổi

Bảo vệ cho tôi mà anh lìa khỏi cõi đời

Đau khổ nầy sao vẩn mãi không vơi

Nếu có thể ,tôi xẽ thay anh mà đi trước

Và giờ đây anh ơi ! Tôi lo được

Con của anh đã khôn lớn nên người

Hơn 20 năm trời như con nước êm xuôi

Nó khôn lớn nơi phương trời đất khách

Viết lên đây cã nổi lòng đau quặn

Hẹn với anh sang năm tới tôi về

Thăm mộ phần và tâm sự với anh

Cùng với trẽ, Tôi xẽ nói ra sự thật ...

Giây phút chạnh lòng

Thế Lữ

Tặng tác giả Đoạn tuyệt

"Anh đi đường anh, tôi đường tôi

Tình nghĩa đôi ta có thế thôi

Đã quyết không mong sum họp mãi

Bận lòng chi nữa lúc chia phôi?

"Non nước đang chờ gót lãng du

Đâu đây vẳng tiếng hát chinh phu

Lòng tôi phơi phới quên thương tiếc

Đưa tiễn anh ra chốn hải hồ

"Anh đi vui cảnh lạ đường xa

Đem chi bình sinh dãi nắng mưa

Thân đã hiến cho đời gió bụi

Đâu còn lưu luyến chút duyên tơ

"Rồi có khi nào ngắm bóng mây

Chiều thu đưa lạnh gió heo may

Dừng chân trên bến sông xa vắng

Chạnh nhớ tình tôi trong phút giây

Xin anh cứ tưởng bạn anh tuy

Giam hãm thân trong cảnh nặng nề

Vẫn để hồn theo người lận đận

Vẫn hằng trông đếm bước anh đi

Lấy câu khảng khái tiễn đưa nhau

Em muốn cho ta chẳng thảm sầu

Nhưng chính lòng em còn thổn thức

Buồn kia em giấu được ta đâu?

Em đứng nương mình dưới gốc mai

Vịn cành sương đọng, lệ hoa rơi

Cười nâng tà áo đưa lên gió

Em bảo: hoa kia khóc hộ người.

Rồi bỗng ngưng vui cùng lẳng lặng

Nhìn nhau bình thản lúc ra đi

Nhưng trong khoảnh khắc ơ thờ ấy

Thấy cả muôn đời hận biệt li

Năm năm theo tiếng gọi lên đường

Tóc lộng tơi bời, gió bốn phương

Mấy lúc thẫn thờ trông trở lại

Để hồn mơ tới bạn quê hương

Ta muốn lòng ta cứ lạnh lùng

Gác tình duyên cũ thẳng đường trong

Song le hương khói yêu đương vẫn

Phảng phất còn vương vấn cạnh lòng

Hôm nay tạm nghỉ bước gian nan

Trong lúc gần xa pháo nổ ran

Rũ áo phong sương trên gác trọ

Lặng nhìn thiên hạ đón Xuân sang.

Ta thấy xuân nồng thắm khắp nơi

Trên đường rộn rã tiếng đua cười

Động lòng nhớ bạn xuân năm ấy

Cùng ngắm xuân về trên khóm mai

Lòng ta tha thiết đượm tình yêu

Như cảnh trời xuân luyến nắng chiều

Mắt lệ đắm trông miền cách biệt

Phút giây chừng mỏi gối phiêu lưu...

Cát bụi tung trời, đường vất vả,

Còn dài - nhưng hãy tạm dừng chân

Tưởng người trong chốn xa xăm ấy

Chẳng biết vui buồn đón gió xuân

Nếu biết chẳng thể là của nhau.

Thì thôi ta cứ yêu nguyên là như vậy!

Em dại dột, em trẻ con, em yếu đuối.

Cũng chẳng thể nào giống cô gái trong "1 thời đã xa".

Anh vẫn thường nói rằng đến sỏi đá cũng còn biết đam mê.

Thì cớ gì con người ko biết thế?

Dù băng qua mọi nỗi đau là ko dễ.

Yêu thương cả đời cũng chẳng đủ đâu.

Nếu biết trước rằng chẳng thể là của nhau.

Thì em sẽ ko bao giờ làm thơ nữa....

Chúng mình đã ko chờ được để cùng đi trong hương hoa sữa..

Như đã hẹn hôm nào.

Mà hoa sữa bây giờ đã ở tít trên cao.

Phượng đỏ chắc còn lâu mới có.

Chẳng có màu hoa nào cho chúng mình nhắc nhớ.

Cái thời mà rồi mình chẳng là của nhau.

Nếu em là axit, Anh xin làm bazo, Để tình yêu bất ngờ, Mãi trung hòa ko kịp, Em thích làm axit, Có vị chát vị chua, Như hương vị tình yêu,Ko ngọt ngào đằm thắm, Tính cách em quái lắm, Đâu chỉ một proton, Em cứ chạy lông nhông, Tìm đến OH khác, Anh phải dùng xúc tác, Mới tách được em ra, Để dắt em về nhà, Xin lời bình hai họ, Em biến quỳ thành đỏ, Anh biến quỳ thành xanh, Hai chúng ta làm lành, Tình yêu ta kết tủa

Không có em

Không có em, những đêm buồn cô lẻ

Thấy lòng mình quạnh vắng nỗi đơn côi

Tại vì em cho anh nhớ một người

Rồi thơ thẩn thả hồn theo mây gió

Không có em, lấy ai anh bày tỏ???

Để một lần ta ngỏ tiếng yêu đương

Yêu nhau chưa? Cho nỗi nhớ sầu vương

Rồi thầm trách, dỗi hờn, sao thay đổi

Không có em, lấy ai anh chờ đợi???

Lời tỏ tình anh gói trọn riêng ai

Chỉ mong sau tình hai đứa kéo dài

Đừng chia cắt, u hoài theo năm tháng

Không có em, cho tình thêm vương vấn

Cho nỗi buồn ray rức lúc tàn canh

Nói đi em lời âu yếm chân tình

Đừng ôm ấp nỗi lòng riêng dấu kín

Không có em, cho mây sầu giăng tím

Chuyện đôi mình ai biết được ngày mai

Lỡ mai sau tình hai đứa nhạt phai

Ai sẽ khóc cho tình duyên không trọn

Không có em, lấy ai anh đưa đón ???

Cho đường về thêm trống vắng buồn tênh

Ai cùng anh theo từng bước gập ghềnh

Tình nghiệt ngã chỉ buồn thêm kỷ niệm

Không có em, tim lòng anh tắt lịm

Để không còn giây phút được gần nhau

Đời buồn thêm cho mắt lệ u sầu

Vòng tay ấm ai cùng anh chung bước...???

Vì Anh

Vì anh đó , em đánh rơi tất cả

Bỏ sau lưng những lời lẽ chê cười

Vì trên đời em chỉ biết anh thôi

Và ngỡ tưởng em hiểu đời rất rõ

Vì anh đó em bao lần đã lỡ

Dối me thầy để được ở bên anh

Mẹ dạy em làm con gái ngoan lành

Mà sao lại vì anh thành hư quá

Vì anh đó , em đã làm tất cả

Không ngại ngần, chẳng một chút phân đo

Mà tại sao anh lại nỡ gạt lừa

Tin yêu, vội anh dẵm bừa, xé nát

Vì anh đó, em trong lòng đã chết

Gió băng nào tụ kết đáy con tim

Vì anh đó , em đã biết đời thêm

Đời đen bạc như tình người trót lưỡi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tho#tinh