Tho tinh -nguyen sa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thơ làm sau khi nghe nhạc

by Nguyên Sa

Trời đất bây giờ bỏ trốn đâu

Cớ sao trăng khuyết bỗng dư sầu

Chẳng có cung di mà lưu lạc

Giấc ngủ không dài vẫn thấy đau ...

Ta bỏ ta rồi, sông núi quen

Bỏ trời đất cũ chỗ nhân gian

Lần theo ngọn tóc thơm mùa cũ

Đây cánh tay nào có phải em ?

Áo rất hồng non, mây đã hồng

Lá bay như áo, lúc thu phong

Lúc em mặc áo, trăng thay áo

Em rất trăng và trăng rất trong ...

Chất ngất đời chất ngất khói sương

Hư vô nghe đã phủ cánh buồn

Cho nhau một góc thiên đường đó

Chỗ khởi đầu em, vũ trụ quen ...

Em hát cho ta khúc nhạc tình

Mai này mây nổ lúc chênh vênh

Tìm em ta có thơ tiền kiếp

Em có cung sầu giữa áo xanh ?

Tương Tư

by Nguyên Sa

Tôi đã gặp em từ bao giờ

kể từ nguyệt bạch xuống đêm khuya

kể từ gió thổi trong vừng tóc

hay lúc thu về cánh nhạn kia ?

Có phải em mang trên áo bay

hai phần gió thổi một phần mây

hay là em gói mây trong áo

rồi thở cho làn áo trắng bay ?

Có phải mùa xuân sắp sửa về

hay là gió lạnh giữa đêm khuya

hay là em chọn sai màu áo

để nắng thu vàng giữa lối đi ?

Có phải rằng tôi chưa được quen

làm sao buổi sáng đợi chờ em

hay từng hơi thở là âm nhạc

đàn xuống cung trầm, mắt nhớ thương

Buổi tối tôi ngồi nghe sao khuya

đi về bằng những ngón chân thưa

và nghe em ghé vào giấc mộng

vành nón nghiêng buồn trong gió đưa

Tôi không biết rằng lạ hay quen

chỉ biết em mang theo nghê thường

cho nên đôi mắt mờ hư ảo

cả bốn chân trời chỉ có em.

Cảm Xúc

by Hồ Dzếnh

Cô gái Việt Nam ơi!

Từ thuở sơ sinh lận đận rồi,

Tôi biết tình cô u uất lắm,

Xa nhau đành chỉ nhớ nhau thôi.

Cô chẳng bao giờ biết bướm hoa,

Má hồng mỗi tiết mỗi phôi pha,

Khi cô vui thú, là khi đã

Bồng bế con thơ, đón tuổi già.

Cô gái Việt Nam ơi!

Ngọn gió thời gian đổi hướng rồi,

Thế hệ huy hoàng không đủ xóa

Nghìn năm vằng vặc ánh trăng soi.

Tôi đến đây tìm lại bóng cô,

Trở về đường cũ, hái mơ xưa,

Rau sam vẫn mọc chân rào trước,

Son sắt, lòng cô vẫn đợi chờ.

Dãi lúa cô trồng nay đã tươi,

Gió xuân ý nhị vít bông cười...

Ai hay lòng kẻ từng chăm lúa,

Trong một làng con, đã héo rồi!

Cô gái Việt Nam ơi!

Nếu chữ hy sinh có ở đời,

Tôi muốn nạm vàng muôn khổ cực

Cho lòng cô gái Việt Nam tươi.

Duyên Ý

by Hồ Dzếnh

Đừng buồn nhưng cũng đừng vui,

Êm êm nắng nhẹ qua trời rộn mưa.

Hỡi người, tôi nói gì chưa ?

Tôi đương sắp nói, hay vừa nói ra ?

Trời đừng cho búp lên hoa,

Cho khi gần đến, tôi xa mãi nàng ;

Cho tôi thoáng cảm mùi nhang,

Hình dung xa vắng cung đàn rồi thôi.

Chập chờn bướm nửa, hoa đôi

Tình nên chỉ mộng khi đời sẽ thơ.

Ước gì bạn mãi là cô

Để duyên hai đứa bao giờ cũng tươi.

Đừng buồn nhưng cũng đừng vui,

Êm êm nắng nhẹ qua trời rộn mưa...

Tình Xa

by Hồ Dzếnh

Em nhớ không em? mới độ nào

Đem cành cây chiết cạnh bờ ao,

Cây tươi trong lúc người lơ đãng,

Thắm thoắt ngày qua nhánh trổ đào.

Tóc liễu xanh xanh vẫy tóc người,

Tay em cầm nhẹ lấy tay tôi...

Lần đầu ân ái trao bằng mắt

Rồi để tình thương đến trọn đời.

Anh đã già rồi, em vẫn xuân,

Đời anh dầu dãi bốn phong trần,

Đòi phen trên bước đường đau khổ,

Anh vẫn mơ về chốn ái ân.

Anh vẫn mơ về kiếm bóng em,

Cho lòng ấm lại ánh xuân thiên,

Không gian bàng bạc sầu yêu cũ,

Em khác xưa rồi, em đã quên.

Em mời anh viết, thì anh viết,

Viết đầy trên mảnh giấy trao em,

Anh viết những gì anh chẳng biết,

Hình như anh viết chuyện chiêm bao...

Tặng

by Hồ Dzếnh

Đêm qua, ta gục đầu lên sách,

Mộng thấy hồn đau thổn thức buồn,

Ta chợt nhớ ra ngày viễn cách,

Là ngày... em sẽ xa ta luôn.

Mai mốt, mây thu lạc cuối trời,

Tình thu khôn chết, nhớ khôn nguôi,

Quỳ bên chồng giấy chưa thành Sách,

Ta sẽ kêu thầm:"Em gái ôi!..."

Ngực nghe đau nhói buổi chia ly,

Ta khóc đi ta chẳng nghĩa gì.

Một thoáng hoa bay, vài giãi nắng,

Đã tàn chầm chậm kiếp thơ đi.

Từ xưa ta đã hẹn ta rồi

Xuân sắc xa nhìn lưu luyến thôi.

Mà bạn, chỉ nên là bạn mãi

Đừng vương hoa bướm, lụy cho đời.

Vẫn tưởng em là bạn của ta,

Xuân về lạnh lẽo giống xuân qua

Vui chân theo dõi đường mong ước,

Ta giật mình hay: lệ đã nhòa.

Em sẽ đi và ta sẽ đi,

Mai này ta chết giữa chia ly....

- Mây nam nếu lạc về phương bắc

Xin nhớ đi thơ chẳng nghĩa gì.

Liệu Chàng Còn Yêu Em

by Trần Mộng Tú

Liệu chàng còn yêu em

Như ngày xưa mới gặp

Chưa dám gọi tên nhau

Đã nghe lòng say đắm

Liệu chàng còn yêu em

Như ngày xưa thơ dại

Mùa thu áo em vàng

Chàng về trồng hoa cúc

Liệu chàng còn yêu em

Như ngày xưa hờn dỗi

Muà đông gió se lòng

Một mình chàng sám hối

Liệu chàng còn yêu em

Như ngày chia tay đó

Em dứt áo ra đi

Để tim chàng lệ nhỏ

Liệu chàng còn yêu em

Còn có đợi có chờ

Còn để trái tim nguyên

Cho mối tình đã vỡ

Hãy tha thứ cho em

Núi sông ngăn cách trở

Tình đã phụ tình rồi

Xin đừng mong ngóng nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro