Tho tinh púskin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bông Hoa Nhỏ

Puskin

Tôi chợt thấy bông hoa trong trang sách

Bị bỏ quên khô héo hết mùi thơm

Bỗng tất cả tâm hồn tôi náo nức

Một ước mơ mộng tưởng lạ thường

Nó ở đâu, bao giờ, xuân nào nhỉ?

Và bông hoa nở có lâu không?

Bị ai hái, bàn tay quen hay lạ?

Và để vào đây có ý gì chăng?

Để kỷ niệm cuộc hẹn hò đằm thắm

Hay biệt ly chia sẻ đau thương,

Hay trong rừng, giữa đồng vắng lặng

Một mình đi dạo bước vấn vương?

Và chàng còn, và nàng còn sống

Và bây giờ lưu lạc đâu xa?

Hay cũng như hoa ai quên lãng

Họ đã tàn, đã héo, đã phôi pha?

1828

Thúy Toàn dịch

"Tôi Yêu Em Đến Nay Chừng Có Thể"

Tôi yêu em: đến nay chừng có thể

Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai;

Nhưng không để em bận lòng thêm nữa,

Hay hồn em phải gợn bóng u hoài.

Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng,

Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen,

Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm,

Cầu cho em được người tình như tôi đã yêu em. 

Thúy Toàn dịch

Một chút tên tôi đối với nàng

Một chút tên tôi đối với nàng

Sẽ chìm như tiếng sóng buồn tan

Âm thầm mòn mỏi bên bờ vắng,

Như tiếng đêm thâu lạc giữa ngàn.

Ngày nào đó trên mặt trang kỷ niệm

Nó chỉ còn là dấu vết không hồn

Giống như hình phác trên mộ chí

Nét ngoằn ngoèo một thứ tiếng xa xăm.

Tên cũ từ lâu bị lãng quên

Chẳng còn gợi lại được cho em

Tình xưa êm ái và trong trắng

Trước mối tình ai đang dấy lên.

Nhưng nếu gặp ngày buồn rầu đau đớn

Em thầm thì hãy gọi tên lên

Và hãy tin: còn đây một kỷ niệm

Em vẫn còn sống giữa một trái tim.

(Pushkin - 1830)

Biển - Puskin

Tôi chưa ra biển bao giờ 

Ngỡ biển xanh, xanh màu im lặng

Tôi chưa yêu bao giờ

Ngỡ tình yêu là ảo mộng

Ngày nay tôi đã ra biển rồi

Biển nhiều sóng to, gió lớn

Ngày nay tôi đã yêu rồi

Tình yêu nhiều khổ đau - cay đắng

Không gió lớn, sóng to không là biển

Chẳng nhiều cay đắng, chắng là yêu...

Nhớ - Puskin

Lạ quá ! Không hiểu vì sao

Ðứng trước em anh lạnh lùng đến thế ?

Nhưng anh đi rồi mình anh với bóng lẻ

Mới thấy mình khẽ nói : Nhớ làm sao ?!

Chúng nó cứ bảo nhớ là yêu

Còn anh thì không biết nữa

Tình yêu với anh sao kỳ lạ thế

Lúc xa rồi mới thấy mình yêu !

Tình yêu đến nào ai có biết

Tình yêu đi nào ai có hay ?

Theo thời gian, trái đất nó cũng quay 

Tình yêu đến, tình yêu đi ...

nào ai có biết

Gửi...

Anh nhớ mãi phút giây huyền diệu:

Trước mắt anh em bỗng hiện lên,

Như hư ảnh mong manh vụt biến,

Như thiên thần sắc đẹp trắng trong.

***

Giữa ray rứt sầu đau tuyệt vọng

Giữa ồn ào xáo động buồn lo

Tiếng em nói bên tai anh văng vẳng

Bóng dáng em anh gặp lại trong mơ.

***

Tháng ngày qua những cơn gió bụi,

Đã xua tan mộng đẹp tuổi thơ,

Lãng quên rồi giọng em hiền dịu,

Nhoà tan rồi bóng dáng nguy nga.

***

Giữa cô quạnh âm u tù hãm

Dòng đời trôi quằn quại hắt hiu,

Chẳng tiên thần, chẳng nguồn cảm xúc,

chẳng đời, chẳng lệ, chẳng tình yêu.

***

Cả hồn anh bỗng bừng tỉnh giấc:

Trước mắt anh em lại hiện lên,

Như hư ảnh mong manh vụt biến,

Như thiên thần sắc đẹp trắng trong.

***

Trái tim lại rộn ràng náo nức,

Vì trái tim sống dậy đủ điều:

Cả tiên thần, cả nguồn xảm xúc,

Cả đời, cả lệ, cả tình yêu.

Sao

Một ngôi sao vừa rơi

Vụt tắt trên bầu trời

Hay là tên người ấy

Vụt tắt ở trong tôi

***

Vẫn thấy trên bầu trời

Có muôn vàn sao sáng

Mà ở trong lòng tôi

Như một hành lang vắng

***

Một ngôi sao vừa tắt

Bầu trời vẫn không buồn

Sao tên người ấy tắt

Trong lòng tôi cô đơn ?

Vô tình

Vô tình anh gặp em

Rồi vô tình thương nhớ

Đời vô tình nghiệt ngã

Nên chúng mình yêu nhau.

***

Vô tình nói một câu

Thế là em hờn dỗi

Vô tình anh không nói

Nên đôi mình xa nhau.

***

Chẳng ai hiểu vì đâu

Đường đời chia hai ngả

Chẳng ai có lỗi cả

Chỉ vô tình mà thôi.

***

Vô tình suốt cuộc đời

Anh buồn đau mải miết

Vô tình em không biết

Hay vô tình quên đi.

Em ơi… 

Em ơi đã đến lúc rồi 

Tim anh mong sống một đời yên thân 

Ngày ngày tiếp nối bay dần 

Mỗi ngày đem mất một phần đời ta, 

Hai ta đang sống đây mà… 

Nhưng như đã chết, thân ra bụi rồi 

Có đâu hạnh phúc em ơi, 

Còn chăng yên tĩnh và đời tự do. 

Từ lâu anh chỉ trông chờ 

Như người kiệt sức, mong giờ thoát thân 

Kiếm nơi yên ổn làm ăn 

Với bao tình cảm trong ngần chở che. 

TẾ HANH dịch.

Gửi Chaadaev

Sự bịp bợm của tình, mơ, danh vọng 

Mơn trớn ta chẳng được bao lâu 

Những trò vui ngày thơ thoáng bóng, 

Như mộng đêm, như sương sớm tan mau.

Nhưng hoài bão trong ta còn cháy rực, 

Cả hồn ta náo nức chờ mong 

Nóng lòng nghe tiếng gọi của núi sông 

Sống quằn quại dưới chính quyền hung bạo. 

Trong hy vọng giày vò ta trông ngóng 

Những phút giây giải phóng thiêng liêng, 

Như chàng trai si tình trẻ tuổi 

Đợi phút giây hò hẹn trung thành. 

Khi trong ta lửa tự do rực cháy, 

Khi tim ta còn sống cho thanh danh. 

Người bạn hỡi, hiến dâng cho Tổ quốc 

Những ngọn triều kỳ diệu của lòng anh! 

Hỡi đồng chí hãy vững lòng tin tưởng: 

Sao hạnh phúc nguy nga rồi hiện sáng, 

Cả nước Nga sẽ bừng tỉnh cơn mê, 

Ngày mai đây hậu thế viết tên ta 

Trên đống vụn của chính quyền độc đoán. 

(Thuý Toàn dịch)

Chú thích: Chaadaev: sĩ quan quân đội, nhà văn, triết gia, quyết liệt chống đối chế độ chuyên chế Nga hoàng.

PUSKIN

Ngài và Anh, Cô và Em

Nàng buột miệng đổi tiếng Ngài trống rỗng,

Thành tiếng Anh thân thiết đậm đà,

Và gợi lên trong lòng đang say đắm

Bao ước mơ tràn hạnh phúc reo ca.

Trước mắt nàng, tôi trầm ngâm đứng lặng

Không thể nào rời ánh mắt khỏi nàng

Và tôi nói: Thưa Cô, Cô đẹp lắm!

Mà thâm tâm: Anh quá đỗi yêu em!

PUSKIN

(Nga)

(Thúy Toàn dịch)

Puskin

Tỉnh giấc

Ước mơ, ước mơ 

Ngọt ngào em đâủ 

Em đâu, em đâu 

Niềm vui đêm tốỉ 

Sao em đi vội 

Ôi, giấc mơ tiên? 

Để anh ở lại 

Bốn bề màn đêm. 

Quạnh hiu tỉnh giấc 

Chăn gối xung quanh 

Và đêm lặng ngắt 

Thoắt thôi lạnh mình 

Thoắt thôi bay mất 

Bao giấc mơ tình! 

Nhưng hồn đầy ắp 

Ước muốn còn xanh 

Muốn đi đuổi bắt 

Hoài niệm trong mơ 

Lời cầu hãy nhận 

Tình yêu, tình yêu 

Cho tôi được thấy 

Giấc mơ hồi nàọ 

Khi bình minh tới 

Lòng đầy hân hoan 

Sẵn sàng tôi chết 

Trong giấc mộng tình 

(Lê Đức Thụ dịch)

Anh nhớ mãi phúc giây huyền diệu 

Trước mắt anh em bỗng hiện lên 

Như hư ảnh mong manh chợt biến 

Như thiên thần sắc đẹp trắng trong 

... Quả tim lại rộn ràng náo nức 

Vì trái tim sống dậy đủ điều 

Cả tiên thần, cả nguồn cảm xúc 

Cả đời, cả lệ, cả tình yêu 

Puskin "Có 1 tình yêu không bao giờ thay đổi..."

TaGO 28

"1. Đôi mắt băn khoăn của em buồn

Đôi mắt em muốn nhìn vào tâm tưởng của anh.

Như trăng kia muốn vào sâu biển cả.

Anh đã để cuộc đời anh trần trụi dưới mắt em,

Anh không giấu em một điều gì.

Chính vì thế mà em không biết gì tất cả về anh.

2. Nếu đời anh chỉ là viên ngọc,

anh sẽ đập nó ra làm trăm mảnh

và xâu thành một chuỗi

quàng vào cổ em.

Nếu đời anh chỉ là một đóa hoa

tròn trịa, dịu dàng và bé bỏng,

anh sẽ hái nó ra đặt lên mái tóc em.

3. Nhưng em ơi, đời anh là một trái tim

Nào ai biết chiều sâu và bến bờ của nó,

Em là nữ hoàng của vương quốc đó

Ấy thế mà em có biết gì biên giới của nó đâu.

4. Nếu trái tim anh là một phút giây lạc thú

Nó sẽ nở ra thành một nụ cười nhẹ nhõm

Và em thấu suốt rất nhanh.

Nếu trái tim anh chỉ là khổ đau

Nó sẽ tan ra thành lệ trong

Và lặng im phản chiếu nỗi niềm u ẩn.

5. Nhưng em ơi, trái tim anh lại là tình yêu,

Nỗi vui sướng khổ đau của nó là vô biên.

Những đòi hỏi và sự giàu sang của nó là trường cửu

Trái tim anh cũng ở gần em như chính đời em vậy

Nhưng chẳng bao giờ em biết trọn nó đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro