Khi nào là vĩnh cữu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi chẳng biết thế nào ?
Tập đếm một hai ba
Mở mắt người dần xa
Nắm tay giữ chặt vào.

Tôi chưa biết sao cả ?
Nhịp tim đồ đến si
Nó không ngừng nghĩ suy
Nhịp nhàng thành bài ca.

Một ngày nữa tập đếm
Bốn, năm rồi một trăm
Khi ấy tính bằng năm
Ngày nhớ người trong đêm.

Tôi chẳng muốn phô trương ?
Một tình yêu trắng nhạt
Tinh khiết nhưng dào dạt
Đẹp hơn nhìn ở gương.

Con tim rồi ngừng đập !
Đi tìm sự vĩnh hằng
Nhưng nó quên đi rằng
Vĩnh cữu chẳng đếm đong.

Tình yêu là manh vải
Dịu dàng và ấm êm
Chẳng thể nào đong đếm
Khi biết mình yêu ai ?

Biên giới của yêu thương
Là đoạn giữa lí trí
Mong manh tia sáng trắng
Chiếu đầy một đêm sương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro