The vagrant fire

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em - thiếu nữ bên lưng đồi
Có cơn gió chơi đùa cùng làn tóc
Tôi - ngọn lửa lưu lạc - cứ bồi hồi.
Vì,
Có cơn gió thổi qua hồn khô khốc.

Thấy em,
Thoáng thôi,
Vậy mà:
Nắng đỏ đã rực rạo
Mưa rào đã tầm tã
Chiều thu đã lao xao
Tuyết bắt đầu sa ngã.

Em trong tôi
Chính là mùa đỏ - lửa bập bùng!
Nhen nhóm nhưng không hiu hắt
Lách tách thôi nhưng cháy bỏng.

Theo bước em,
Lửa lòng tôi  cháy rụi cả triền đồi
Gió lan nhanh, lửa lòng tôi rực cháy
Gió lạnh ngoài da, lòng bỏng rát.
Gió lùa tức tưởi mà chẳng kịp theo em.

Em ơi,
Mơ em,
Như mơ mộng hảo huyền!
Như mơ ngày lòng tôi sáng nhất
Tôi sẽ được gần kề bên em.
Thế mà em ơi,
Ôm mộng hảo huyền!
Quên mất thân xác này chỉ là xương thịt
Cũng có ngày sẽ bị lửa rụi thiêu.

Mộng hảo huyền,
Đâu ngờ rằng một ngày tâm sẽ chết?
Lửa lòng hằn lên tim tôi từng vết
Còn em, sao em lại chẳng hay?
Hỡi em, đến lúc lòng tôi sáng nhất
Nắm tro tàn xin gửi lại bên em
Bên triền đồi, theo những làn gió mát
Tôi ru đời, ru em.

Mây tầng mây
Gió lạc đời gió
Chẳng biết mặt hồ đã bao lần thay áo
Chẳng biết nội cỏ đã bao lần hoài sinh.
Mà em,
Em lại nâng mắt khẽ nhìn ngọn cỏ lay
Mắt em là làn thu trong vắt mát mẻ
Em lại cất bước đi trên đường mòn vắng vẻ
thong dong đời cũ, còn mê say
Nên em quyết không một lần ngoảnh lại
Trao ánh nhìn cho ngọn lửa còn lưu lạc nơi đây.
Đã theo sau em
Dù là thuở nắng đỏ
Hay đến khắc cuối cùng.

Cả đời tôi không may - kẻ đuổi bóng,
Ngọn lửa lòng theo gió - khát khao theo em - chẳng  kịp.
Em là cánh cổng dẫn lối hồi sinh
Cũng là gió vờn tôi - kiếp nhân sinh!

Đời dở dang, đời còn lưu lạc
Đời còn mãi, mãi lang thang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro