Tục Minh Hôn ( Hồng Trần Bái Nguyệt Quang)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh hôn - còn gọi là âm hôn hay đám cưới ma - là nghi lễ kết hôn giữa hai người đã qua đời hoặc giữa một người đã khuất và một người còn sống.

Trung Quốc có một tập tục cổ xưa về đám cưới ma đã được thực hiện khoảng 3.000 năm. Tục lệ để giúp những người chưa kết hôn mà chết đi sẽ được tổ chức đám cưới, để họ không còn cô đơn ở thế giới bên kia.

_______________&____________________

Câu 1:


Tân nương áo cưới màu rực đỏ
Gương mặt rộng rẫy phấn hồng son
Nàng ngồi sau bức rèm kiều đưa rước
Hai lệ mắt ước nhòa tiễn đưa dâu
Hôn nhân hôn sự không hề ước
Cha mẹ sắp đặt chớ chắc ai
Trống chiêng van trời tiễn đưa nàng
Than cố trách đời phận hồng nhan.

Câu 2:

Nhớ khi xưa mình từng hề nguyện
ước
Trai gái cùng nhau ánh trăng tà
Dây tơ hồng kết duyên đưa lối
Đưa lối tình duyên nên vợ chồng
Hề nguyệt suốt kiếp không chia lìa
Hẹn ước đôi ta bền lâu mãi mãi.


Câu 3 :


Nàng nhậm ngùi buồn lau nước mắt
Dây tơ hồng cắt duyên tình đưa lối
vĩnh biệt nước mắt tiễn người đi
Tạm biệt tình xưa ta nghĩa nặng
Kết thúc duyên tình ta với ta.

Câu 4:

Ngậm đắng cuối đầu nàng giao bái
Nhất bái trời đất bái tổ tiên
Hai bái cha mẹ lệ ướt nhòa
Ba bái phu thê lòng đau như cắt
Chim ca khóc khan bền hỏi người
Là ai than trách hai mắt lệ ướt nhòa
Ngày cưới hoang đường nhất thế gian.

Câu 5 :

Một bên tiếng chiêng chống vang trời
Tiễn nàng về dinh cùng hề nguyện
Một bên tiếng kèn người đưa tan
Sương khói hồng nhan bay khắp trời
Nước mắt ngược dòng nơi lạnh lẽo
Than thở trách phận đời đưa đẩy
Là ta cưới người hay cưới ma.

Câu 6:

Thế tục khiến người đời điên đảo
Cuộc hôn sự định nghĩa sự sang hèn
Là ai hai mắt rơi đẫm lệ
Chưa từng gặp mặt kết tơ hồng
Ngày cưới Hồng trần nơi lạnh lẽo
chữ hỉ chen mùi mây sương khói

Câu 7 :


Nàng ngồi sau bức kiều rèm đỏ
khuôn mặt trang điểm đậm phấn son
Kèn sô na vang lên khúc minh nguyệt quang
Nữ tử hai mắt đẫm lệ bái cao đường

Câu 8:


Nhất bái thiên địa nhật nguyệt
Nhị bái quên đi cả đời này
Quỳ tam bái hồng trần lạnh lẽo

Cửa lớn đình viện khóa lại
Ánh mắt than trời ai trách móc,
Nước mắt thét gào nơi thê thiếp
Nàng nhẹ cười ngặm đắng nuốt cay
mang theo lệ rơi chút phiền muộn
Quãng đời còn lại kết thúc từ đây
Trong mắt nàng mất đi dần ánh sáng
Tạm biệt hồng nhan ta trách ta .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tâmlinh