Chap 2.2 : Đại phu nhân dâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đêm mắc đái mấy lần, đái nhiều tới mức hết chỗ chứa. Đại phu nhân dâm vừa mắc đái vừa sục cặc - Buổi sáng hầu Phu quân tắm.
__________________

Tống Thanh cứ ngỡ nhiêu đây nhục nhã là quá đủ cho một ngày dài không mấy tốt đẹp rồi. Ai ngờ đâu cơ thể dâm loàn không biết điều của y bắt đầu được voi đòi tiên, xả nước sướng một lần liền quen thói mà ham hố đến cùng cực.

Giữa canh tư, Tống Thanh bất chợt cảm nhận được cái buốt nhói quen thuộc từ bàng quang của mình, lập tức khiến y chớp mắt tỉnh cả ngủ. Rõ ràng vừa rồi đã đái rất nhiều mà giờ y lại buồn đái tiếp, chẳng lẽ...

Tống Thanh liếc nhìn bình trà trống không trên bàn thở dài, đầu óc không tỉnh táo nên mới sai lầm nối tiếp sai lầm như vậy. Y rùng mình một cái, trà có công dụng nhuận sắc lợi tiểu khiến y mót đái đến buốt cả chim, cứ cương dựng đứng lên cọ cọ vào đũng quần. Khó chịu loay hoay một hồi y vẫn quyết định lờ đi, mơ màng kẹp cặc vào giữa đùi, tính sẽ cứ vậy nín nhịn tới sáng.

Nhưng chú chim hồng xinh ngoan ngoãn thường ngày hôm nay không hiểu sao vô cùng bướng bỉnh, không cho đái nó liền tự ý trớ nước ra, bất chấp chủ nhân của nó có thỏa hiệp hay không.

Tống Thanh nín căng cả da đầu, rốt cuộc vừa kẹp chim vừa từ từ ngồi dậy. Thầm nghĩ đã lỡ đái bậy thì chắc đái một hay hai lần cũng như nhau mà thôi. Nhưng vấn đề là y không muốn tiếp tục đái vào bãi nước xấu hổ đó của mình thêm nữa, hành lang ngoài kia chắc đã lụt lội đến không ra hình dạng rồi.

Hiện tại Tống Thanh cũng không thật sự mắc đái đến mụ đầu như vừa nãy, thế nên có thời gian quan sát tỉ mỉ xung quanh phòng thêm một lần nữa. Y phát hiện ra gần giường có để một chậu đá khô làm mát, nãy giờ đá đã bốc hơi hết chỉ còn trơ lại chậu không, quan trọng nhất là dung tích ước lượng qua trông cũng không tệ.

Tống Thanh liếm môi, bàn tay tham lam níu lấy đầu cặc hơi bóp nhẹ, không chần chừ mà tiến lại gần chậu đồng với hai mắt như muốn phát sáng tới nơi.

/Chỉ là chút nước tiểu từ nửa đêm, chắc cũng không nhiều lắm... Ta, ta buồn tiểu quá... Mạc Ân ca ca thứ lỗi cho ta lần này nữa thôi.../

Tống Thanh suy nghĩ một lúc, lại lẩm nhẩm xin lỗi Tống Mạc Ân, nhưng bởi đây đã là lần thứ hai y đái bậy nên không còn thấy tội lỗi nhiều như lần đầu. Tống Thanh nhanh chóng tuột mép quần xuống, vừa đủ để con cặc nứng căng của y bật ra lồ lộ.

Tống Thanh bẩm sinh sở hữu một cây dương vật rất cực phẩm, đầu khấc hồng hào như đào chín, kích cỡ đủ dùng, phần thân trắng trẻo nằm vắt vẻo trông cực kì khiêu khích, mịn màng không một sợi lông tơ, thậm chí còn muốn mềm mại hơn cả da mặt.

Y bỗng rùng mình vì bàng quang lại âm ỉ lên một trận sóng dữ, không chờ nổi liền nắm chim hướng thẳng về phía chậu đồng. Đang tính thả lỏng người phóng nước thì một tiếng động to đánh vào màng nhĩ, có vẻ là tiếng lũ mèo hoang chạy trên nóc nhà. Tống Thanh đang làm chuyện xấu nên vô cùng nhạy cảm với âm thanh, nghe tiếng động lớn lập tức giật mình, lỗ tiểu cũng không kiềm được mở toang văng nước ra tung tóe.

Nước đái của y lần này cũng dữ dội không kém gì lúc nãy, đánh vào chậu đồng kêu lên những tiếng leng keng tục tĩu vô cùng chói tai. Tống Thanh chưa từng nghe âm thanh nào dâm như vậy, lập tức xấu hổ đến ứa cả nước mắt sinh lý. Thậm chí nước đái còn bắn mạnh đến mức ầm ầm va đập vào đáy chậu rồi văng lên tứ tung như cái thác nhỏ. Tống Thanh sợ dơ quần áo liền khom người cho đầu cặc lại gần chậu đồng mà xè nước, vô tình khiến cái quần lỏng lẻo quá khổ trên người y tuột hẳn xuống đất.

Trong phòng ngủ dát vàng ngọc xa xỉ, có một mỹ nhân đang ti tiện chổng mông mà đái như xả lũ, tiếng nước đái dâm đãng thô bỉ trái ngược hẳn với dáng vẻ thanh cao cấm dục của y.

Tống Thanh nghe tiếng nước dào dạt phun trào không dứt mà xấu hổ hồng thấu cả người. Đột nhiên y thấy đái bậy vào chậu đồng còn khiến y mắc cỡ hơn cả lúc vểnh cặc đái ra cửa sổ, nhất là khi được tận mắt nhìn dòng nước đái vàng khè không ngừng lấp đầy cái chậu vốn không phục vụ cho việc tiểu tiện. Nói đống nước này là của một người đái chắc chẳng ai tin, mà nhiêu đây có khi mới được gần nửa số nước đái hiện tại y đang chứa mà thôi.

Tống Thanh tiếc nuối nhìn cái chậu đã đầy ứ, không thể làm gì khác hơn là cố thít cặc nhịn cơn thèm đái lại. Vài giọt nước nóng hổi đọng trên đầu khấc rồi nhiễu tỏng tỏng xuống mặt nước vàng khai đầy ắp trong chậu. Ngay sau đó lỗ tiểu của y cũng mấp máy nhả ra vài sợi nước nhờn đục rất mảnh, chắc do y dâm đãng nên đi đái cũng có thể bắn tinh.

Tống Thanh phơi mông trần nãy giờ mới nhận thức được quần bị tuột xuống, y vội lấy khăn gấm lau khố hạ sạch sẽ rồi kéo quần lên như chưa có gì xảy ra. Mặc dù vẫn còn buồn đái, chim cũng còn buôn buốt khó chịu nhưng thà được xả ra một nửa còn hơn không.

May là có chậu đồng này vừa lúc cứu y một kiếp nạn, thế nhưng Đại phu nhân cao cao tại thượng hình như quên mất cái mùi đặc trưng của nước tiểu dâm dục đến mức độ nào. Y rã rời về lại giường đắp chăn ngủ, để rồi không bao lâu lại bị mùi nước đái tanh khai của bản thân làm nhục mình đến trằn trọc quẫn bách.

Tống Thanh thực sự đã xem nhẹ mức độ lợi tiểu của đống nước trà kia, cộng với thể chất nhiều nước đặc thù khiến y càng thêm mót đái đến ngủ không được thức cũng không xong.

/Lỡ đái ra rồi... nước tiểu ở đầu cặc trướng quá... Lại muốn đái nữa.../

Sau một hồi bóp cặc ngăn mình trào nước đái mấy lần, rốt cuộc Tống Thanh vẫn phải chật vật bụm háng mò xuống giường kiếm chỗ xả nước tiếp.

Vật chứa lớn duy nhất trong phòng đã tận dụng hết, lần này chỉ còn chừa lại mấy thứ bình hoa bình trà nhỏ tí ti. Y trước nhất chọn xả nước vào ba cái bình lưu ly trang trí chỉ cao bằng hai nắm tay. Đái bậy đến lần thứ ba, Tống Thanh thuần thục mọi thứ như thể đây là một thói quen thường ngày của mình, không còn mấy do dự vì làm ra những chuyện đồi bại vậy nữa.

Y cứ thế vạch quần ra, chỉa đầu khấc vào đúng chỗ miệng bình nhỏ hẹp, giật cặc một cái rồi xè xè nước vàng rót vào lấp đầy bên trong. Nước đái chảy vào chiếc bình lưu ly thượng phẩm róc ra róc rách liên tục như suối nước. Tống Thanh rất nhanh đã đái đầy cả ba cái, tới mức nước căng đầy đọng thành hình vòng cung trên miệng bình mới tiếc nuối nín lại.

Nhưng chỉ nhiêu đây làm sao đủ với cái bàng quang to oạch khác người của y, nước không ngừng dồn dập tràn về phía lỗ tiểu bị cưỡng chế đóng chặt càng làm y khó nhịn vô cùng.

Tống Thanh lại xốc cặc, quơ tay vớ lấy khay trà bằng bạch ngọc tinh tế trên bàn, trơ mặt mở nắp bình trà ra mà đái vào tiếp. Đồ vật khiêm tốn này đương nhiên nhỏ hơn hẳn bình lưu ly lúc nãy, y chỉ kịp xì vài ba tia nước đái cái bình đã đầy ắp.

"Chết tiệt, thứ vô dụng..."

Tống Thanh cau mày bực bội, lúc này y buồn đái đến quẫn trí không còn nghĩ được gì nữa, chỉ làm mọi thứ theo bản năng nguyên thủy nhất. Ngay cả mấy cái chung trà nhỏ xíu xếp trên khay y cũng lấy ra để xè nước không thương tiếc, được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Không biết nên cảm thán Đại phu nhân uy vũ nhiều nước hay nên khen ngợi tài đái giỏi lạ lùng của y. Chung nào chung nấy y đái vào đều chuẩn xác chẳng vãi ra lấy một giọt. Tống Thanh liếm liếm môi, đái đến chung trà cuối cùng trên bàn rồi mà y vẫn chưa đã thèm, thậm chí nhiêu đó chỉ càng khiến y bị kích thích ngứa ngáy hơn mà thôi.

"Chưa... chưa đủ... Muốn đái tiếp..."

Tống Thanh ngửa cổ thở hắt rên rỉ, mồ hôi lại không ngừng tuôn ra đầy đầu, chảy dài xuống gương mặt tinh tế như hoa như ngọc.

Y tất nhiên vẫn chưa lớn mật tới mức buông thả đái luôn ra sàn, rốt cuộc đành phải ngậm ngùi bóp cặc cố nhịn cơn lũ lớn nặng trĩu như muốn rụng bàng quang bên trong.

Bàn tay hư đốn giống như không còn là của y nữa, cứ cọ quẹt qua lại ngay đầu khấc hồng đào khiến nó dần nứng lên. Rồi như bị sai khiến, y đột nhiên lại dùng tay tuốt lên tuốt xuống con chim thèm trớ nước của mình.

"Ta, ta... cặc sướng... Ta không biết... muốn, muốn bắn..."

Chưa tuốt được bao lâu y đã thấy lỗ tiểu căng tức nóng ran lên, cảm giác như có cái gì sắp ùn ùn tràn ra. Tống Thanh sợ mình lại bắn nước đái nên hốt hoảng cầm cặc chỉa bừa xuống cái chậu đồng đã đầy ắp ban nãy, trong đầu nổ oành một tiếng vì viễn cảnh mình sẽ nhịn không nổi mà phóng uế ra đầy sàn. Nhưng ngoài dự đoán y lại "đái" xuống mấy tia tinh trùng trắng đục dính dớp, nổi lềnh phềnh trên mặt nước vàng khai ngấy mà y đã xả ra lúc nãy.

Tống Thanh đưa mắt nhìn một vòng những thành phẩm được tạo ra từ chính hành động dâm dục của bản thân mà vuốt mặt không muốn tin. Chỉ trong một buổi tối, người luôn nghiêm túc thực hiện gia quy một cách chuẩn chỉnh nhất nhà như y vừa đái bậy sau lưng phu quân, vừa lén sục cặc tới bắn tinh mà không có sự cho phép.

Tống Thanh giờ mới nghĩ đến vô số hậu quả chuẩn bị giáng xuống đầu vì màn nổi loạn mất não này, nắm hai tay thành nắm đấm chặt đến mức run lên lẩy bẩy. Hơn cả việc sợ bị dùng gia pháp, y chỉ quan tâm Tống Mạc Ân sẽ nghĩ như thế nào về mình mà thôi...

.

.

.

Trằn trọc một hồi cuối cùng trời cũng tờ mờ sáng, hai người thị nữ với gia nhân thân tín trong Đường Viện của Tống Thanh được phen hồn vía lên mây với màn nổi loạn giời đày tối qua của y.

Hai người họ một đỏ mặt cun cút lau dọn cái "đầm lầy" ngoài hành lang, một lẳng lặng bê mấy thứ đồ chậu đồng, bình hoa rồi khay trà đầy ắp nước đái khai ngấy lén lút mang đi đổ, lại đốt huân hương hảo hạng một vòng quanh phủ từ trong ra ngoài để khử mùi, giúp chủ nhân phi tang sạch sẽ mọi thứ như chưa từng có gì xảy ra.

Tống Thanh mặc dù vô cùng xấu hổ quẫn bách nhưng trước mặt hai kẻ thân tín vẫn yên tâm phần nào, cũng làm bộ như không có chuyện gì theo.

Y hiện tại đang ngồi cho thị nữ A Tịnh vấn tóc, không thể không hỏi thử tình hình tối qua của mấy vị còn lại trong nhà ra làm sao.

"Thưa chủ tử, Vương gia đêm qua nghỉ lại Trúc Hiên, hai vị còn lại..."

A Tịnh ngần ngại ghé vào gần Tống Thanh một chút nhỏ giọng nói, rồi lại thẳng người khéo léo cài chiếc trâm ngọc thạch lên ngay ngắn cho y, dùng tông giọng bình thường tiếp tục báo cáo những việc khác.

"Vương gia đã dậy chưa?"

"Dạ rồi, Vương gia hiện tại đang ở hồ Tiên Ảnh."

_______________

Tống Mạc Ân thoải mái ngâm mình trong hồ tắm lộ thiên phía sau Đông Các, nơi trên danh nghĩa là biệt viện riêng của hắn nhưng chủ nhân lại ghẻ lạnh chẳng bao giờ nghỉ lại. Nhà có bốn vị phu nhân, Tống Mạc Ân xoay vòng trong một tuần còn thấy ngủ với bọn y không đủ, chưa kể mấy ông trời con kia sẽ không bao giờ để hắn rảnh rỗi tịch mịch một mình. Vậy nên thực sự trừ phi vào thư phòng làm việc, đã rất lâu rồi hắn không đặt chân đến Đông Các để tận hưởng không gian riêng tư của bản thân như bây giờ.

Tống Thanh đứng sau tấm bình phong để treo đồ bên hồ tắm, ngại ngần vuốt vuốt y phục cho thật phẳng phiu, lại đảm bảo tóc tai vẫn được vấn kĩ không một chút xuề xòa mới tạm yên tâm. Nhìn y giờ vừa thanh tao lại vừa cấm dục, một bộ dạng quân tử như ngọc, nhất là khi y đang khoác trên mình áo bào trắng vân gấm bạc càng ra một vẻ tiên khí mười phần.

"Mạc Ân ca ca..."

Tống Mạc Ân vừa lặn một hơi từ dưới đáy hồ lên, hắn trầm thấp thở hắt, vuốt hết tóc tai lòa xòa ra sau, để lộ khuôn mặt anh tuấn sắc bén như muốn đòi mạng người.

Cơ thể cường tráng với tám múi cơ bụng ẩn hiện trong làn nước trong vắt, nhìn kĩ còn có thể thấy thấp thoáng mệnh căn khổng lồ say giấc giữa hai bắp đùi rắn chắc. Hắn liếc mắt, hơi ngồi thẳng lên tựa vào thành hồ lát cẩm thạch nhẵn mịn.

"Tiểu Thanh vào đi, lại đây hầu vi phu tắm sáng."

Tống Thanh chậm rãi đi vào, tầm mắt không tự chủ được mà tia tới tia lui đến những vị trí trọng yếu trên người đối phương. Y luôn bị cơ thể xôi thịt no đủ này của phu quân hấp dẫn đến điên đảo thần hồn, ánh mắt trầm mê có muốn cố ra vẻ đạo mạo cũng không được.

"Sao vậy? Lại cứ ngẩn người ra như thế?"

Tống Mạc Ân vừa vuốt mặt cho bớt đẫm nước vừa nói, âm thanh của hắn trầm khàn đậm khí tức trượng phu bá đạo. Gương mặt tuấn dật góc cạnh, mắt phượng mày kiếm, làn môi mỏng khiến tổng thể khuôn mặt không quá cứng nhắc thô lỗ mà lại thêm một phần mỹ mạo phong lưu.

Tống Thanh rũ mắt nhìn người trong lòng đến si mê, vẫn là tuấn nhan y hằng ngày kề bên hầu hạ suốt từ lúc còn là một đứa hài đồng, thế mà càng ngắm hắn y lại càng cảm thấy không đủ, dục vọng dành cho hắn vẫn luôn dạt dào như vậy không lúc nào nguôi.

"Tiểu Thanh?"

Tống Mạc Ân đột nhiên nhíu mày, lập tức Đại phu nhân nhận ra mình thất thố, liền bối rối cụp mắt xuống.

"Phu quân, tối qua người quên ban sủng cho các thê thiếp, ta nghe nói Tam phu nhân đêm qua nhịn không được nên đã làm ướt giường. Tứ phu nhân thì ta không rõ, nhưng có vẻ là vẫn chưa được giải quyết..."

Tống Mạc Ân chỉ trầm ngâm rũ mắt, đúng là đêm qua hắn đã quên mất việc phải cho các thê tử đi đái, nên giờ mới tắm táp vào lúc tờ mờ sáng để chuẩn bị qua xem tình hình từng người như thế nào. Mặc dù trong lòng đã tự sắp xếp đâu ra đấy nhưng hắn vẫn chỉ trưng ra vẻ mặt thờ ơ không rõ ý kiến. Tống Thanh còn muốn nói thêm nhưng lập tức bị phu quân lạnh lùng ngắt ngang.

"Được rồi, chuyện đó để sau. Tiểu Thanh vào hầu hạ ta tắm đi đã."

Tống Thanh nghe vậy cũng lập tức im bặt, thực ra y đâu có quan tâm mấy tên kia sẽ được phu quân xử lí như thế nào. Điều y thật sự muốn bộc bạch là việc được xin đi đái trước, nhưng lời phu quân nói có sức nặng như đá tảng, người đã cố lờ đi thì y cũng không dám nhiều chuyện nữa.

Tống Thanh cởi ngoại bào lẫn đôi giày vải thêu kim tuyến ra, xắn cao tay áo, kéo ống quần để lộ một đoạn cẳng chân trắng muốt rồi quy củ quỳ ngay ngắn trên thành hồ.

Y khuỵu người xuống bóp vai cho Tống Mạc Ân, vô tình làm bọng đái no nước bị đè ép tới mức muốn tét ra làm hai. Tống Thanh khó nhịn thở ra từng hơi nặng nhọc, y thực sự đang rất rất muốn đái, nhưng y cũng không muốn hình tượng đường hoàng giả tạo nãy giờ của mình bị vạch trần sớm trước mặt phu quân.

Tống Mạc Ân nghe tiếng Tống Thanh thở hỗn loạn rõ mồn một bên tai, giờ mới nhớ ra lúc nãy y cũng không nói là mình đã được đi đái hay chưa. Đúng là nhân thê ngoan ngoãn nhất của Tống gia, hắn biết y có thể chất đặc thù rất dễ buồn đái nhưng luôn cố chịu đựng để làm vui lòng hắn. Nếu đúng thật y đã nhịn đái từ sáng hôm qua đến tận bây giờ thì hẳn là đã vượt quá giới hạn, không khéo nín sắp bể cặc tới nơi rồi.

Tống Mạc Ân hiếm khi thấy một chút cảm giác có lỗi với thê tử, hắn vươn tay lên kéo gáy y lại gần rồi há miệng ngấu nghiến đôi môi hồng nhuận mềm mướt.

Tống Thanh được hôn liền đỏ mặt kích động, vươn lưỡi ra liếm lên môi mỏng của Tống Mạc Ân, không ngừng chủ động quấn quýt lấy lưỡi hắn, dịu ngoan để cho người thoải mái cắn nuốt tàn sát bừa bãi. Bàn tay hư hỏng của y theo quán tính choàng qua cổ trượng phu, dần mân mê đi xuống sờ soạng cơ ngực rắn rỏi rồi cả mấy múi bụng rõ nét vô cùng ngon mắt.

Hai người hôn môi một lúc mới luyến tiếc dứt ra, Tống Mạc Ân trông vẫn bá đạo như thường, hài lòng liếm nốt bọt nước dãi của mỹ nhân còn vương đầy trên môi dưới. Trong khi Đại phu nhân ngược lại đỏ mắt thở hồng hộc, ướt át tơi tả như cún con mắc mưa, đầu tóc chỉnh tề cũng bị vần vò đến rũ rượi, miệng vẫn hé ra lộ đầu lưỡi ướt sũng đỏ hồng.

Có điều cơn kích động vì được hôn xong qua đi là y lại rùng mình vì thèm đái. Tống Thanh không cản được tay mình thò xuống đè mạnh lên đầu cặc để cố nhịn cơn lũ đã dâng đến tận cửa, dù y cũng tự biết trông mình nhìn bất nhã đến độ nào trước mặt phu quân.

"Tiểu Thanh không xuống tắm với ca ca à? Sao cứ mặc đồ mãi vậy?"

Tống Mạc Ân thấy Tống Thanh buồn đái tới bất chấp bụm chim ngay trước mặt mình cũng không gấp, hắn biết phu nhân nhà hắn đang mê trai phát nứng nên thèm đái hơn một chút thôi. Hắn vẫn muốn thưởng thức dáng vẻ nín nhịn của Tống Thanh một cách kĩ càng hơn nữa, để xem thử hôm nay vị thê tử đạo mạo của hắn sẽ còn làm ra được những trò động trời gì.

Tống Thanh nghe phu quân nhắc nhở lập tức mò mẫm cởi đồ, nụ hôn vừa rồi cộng thêm xưng hô ca ca đã lâu lắm mới được nghe lại từ hắn như khơi thêm lửa dục khiến y càng mắc nứng hơn. Mặc dù tốc độ có hơi nhanh, thế nhưng động tác cởi y phục của Tống Thanh vẫn vô cùng phải phép. Tống Mạc Ân nheo mắt đánh giá cơ thể mềm mụp của tiểu thê tử: Mông căng, ngực nở, eo thon, cặc hồng, làn da trắng nõn láng mịn muốn vắt ra nước.

Hắn liếm môi, bỗng thấy Tống Thanh hơi ưỡn ngực ra, thịt vú của y không cứng rắn thành khối như cơ ngực của hắn mà mềm mềm căng mượt, đầu vú hồng phấn nhô cao, dù vẫn là bộ ngực phẳng của nam nhân nhưng lại quyến rũ lạ thường. Tống Thanh quỳ trên sàn đá lạnh lẽo, dùng hai tay cầm lấy bàn tay to thô dày của Tống Mạc Ân hôn hít một hồi. Y bạo dạn tiếp tục hé miệng lè lưỡi liếm vào lòng bàn tay của hắn, sau đó kẹp tay hắn vào vú mình nhẹ nhàng chà xát.

"Để Tiểu Thanh dùng vú rửa tay giúp Mạc Ân ca ca..."

Tống Mạc Ân cảm thấy rất buồn cười, rõ ràng Tống Thanh đã mắc đái tới run chân, thế mà vẫn ưu tiên tỏ vẻ dâm đãng chọc cho hắn vui vẻ. Tống Thanh quỳ chồm hỗm không nổi nên đã đổi sang tư thế ngồi phịch xuống, dùng vú chà một đường từ mu bàn tay đến cánh tay rắn rỏi của Tống Mạc Ân, vẻ mặt của y cũng trở nên dâm lãng đói khát không tả được. Y trông vậy mà có thể biết làm trò dâm tới mức dùng vú kì tay cho phu quân đến quên đi đái.

Tống Mạc Ân cuối cùng không nhịn được mà bật cười, hắn gạt tay ra rồi bóp mạnh vú đĩ của phu nhân nhà mình khiến y ăn đau, giật mình rít lên một tiếng cao vút. Tống Mạc Ân chồm nửa người lên bờ, đè Tống Thanh nằm ngửa ra nền lát đá mát lạnh. Mặt hắn bấy giờ đối diện với bụng dưới phồng lên thấy rõ của y. Cái cằm cương nghị cũng bị con cặc căng cứng đang rỉ nước vàng chỉa vào một đường thẳng tắp.

"Tiểu Thanh sao lại nứng cặc như thế này? Còn vừa nứng vừa đái nữa? Ca ca có cho phép em đái chưa?"

"Ta, ta xin lỗi... Ca ca, ta không cố ý mà..."

Tống Thanh cũng không biết bên dưới mình đã mất không chế rỉ nước đái, bị phát giác liền đỏ mặt bụm chim cố nín lại. Thế nhưng liếc thấy vẻ mặt khó chịu vì không được ngắm chim hồng dựng đứng của Tống Mặc Ân y lại không dám che nữa, chỉ đành xấu hổ nằm phơi tồng ngồng ra cho phu quân ngoạn đủ thì thôi.

"Biết rồi, là tại cả đêm qua Tiểu Thanh nhịn không đái mà chờ ta đúng không? Vậy đây là lỗi của ca ca mới phải, để ta cho em đái nhé."

___________________

Tg xin tặng cho chap nì 1b thơ doăm nhoá kkk 🫰🫰🫰

"Sáng nay chồng tắm trong ao
Thiên thanh nước bạc con cu chù vù
Vợ thương chồng bóp vai cho
Chồng yêu lại vợ dập cu vào lồn."

Thít đọc cmt của mn lớm ah đọc tr xg nhớ cmt doăm doăm choa mìn lứng luồn vs nhoa 🫰🫰🫰🫰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro