PN 2 : Du ngoạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pn pé vk cả 15 tủi vuôi chơi cùng ck 🤤
_____________
Trước khi có một bầy thê thiếp đông vui náo nhiệt như hiện tại, Tống Thanh với tư cách là chính thất của Thương Vương gia luôn được phu quân chuyên quyền độc sủng suốt một thời gian dài. 

Tống Mạc Ân bấy giờ chỉ mới cập quan được mấy năm, vẫn còn là thanh niên trai tráng cuồng ngạo thích chơi trò cảm giác mạnh. Vì muốn tìm thêm thú vui mới mẻ trong chuyện vợ chồng, hắn hay bày trò để Tống Thanh phải làm theo mấy thứ vô sỉ chẳng đâu vào đâu.

Tỉ như hôm nay, hai người cùng đi thuyền đến Giang Nam thưởng ngoạn, Tống Thanh phải mặc một cái quần hở đũng vô cùng tục tĩu, cũng bị ép nín đái từ sáng sớm.

Kể cả từ trước khi chính thức cưới nhau, Tống Thanh cũng đã sớm quen với việc chấp nhận mọi sự "bắt nạt" ngang ngược đến phi lý của Tống Mạc Ân. Hắn mà đã thích chơi là toàn nghĩ ra mấy trò đái bậy tai quái, khiến vị thê tử bé nhỏ tội nghiệp này chỉ có nhục hơn chứ không có nhục nhất.

Dẫu biết thế nhưng có câu gần mực thì đen, chính Tống Thanh cũng cảm thấy mặc quần rách đũng dễ lộ chim như vậy rất kích thích, nhất là khi trong người cứ óc ách cái cảm giác nao núng buồn đái thì tình thú càng được đà tăng lên gấp bội.

Thuyền cứ bình bình trôi dạt trên sông, để đến vùng mỹ cảnh Giang Nam cũng phải mất thêm một ngày một đêm, mà lúc này Tống Thanh cũng đã vượt ngưỡng giới hạn, y thật sự cấn đi đái đến không thể chịu nổi nữa rồi.

______________


Tống Mạc Ân ngồi bên mạn thuyền, nhàn nhã vừa hãm trà, vừa giải lại mấy thế cờ khó mà hắn có dịp so tài cùng mấy vị cao nhân dạo gần đây. Trời mới tờ mờ sáng, gia nhân và lính gác đều đang ở trong khoang các thuyền con bên cạnh hộ tống. Bộ dáng Tống Mạc Ân vẫn cứ ung dung như đang thoải mái đợi một thứ gì đó, và đúng thật, cái "thứ" hắn không uổng công chờ cuối cùng cũng thừa cơ hội vắng vẻ này mà mò đến kế bên hắn.

"Mạc Ân ca ca..."

Tống Thanh từ trong khoang thuyền chính ló đầu ra nhìn, gương mặt xinh đẹp thanh lãnh chỉ mới độ xuân thì, vẫn còn rõ sự non nớt mềm mại của một thiếu niên. Y nheo mắt, hai gò má rạng từng đợt ửng hồng. Gió sông rất lạnh nhưng hai bên thái dương y lại đổ từng giọt mồ hôi lớn như hạt châu. Đôi môi đỏ hồng cũng khổ sở mím chặt, tựa như đang nhẫn nhịn điều gì.

"Tiểu Thanh làm sao đây? Còn sớm như vậy không ngủ đi, lại tìm ta nhõng nhẽo?"

Tống Mạc Ân mỉm cười, vẫn vờ như không biết gì mà rót đầy một chén trà, sau đó ra hiệu cho tiểu thê tử mau lại đây để được ban sủng.

"Ca ca... hôm qua ... ta không... không được... trên thuyền không có chậu ngọc..."

Tống Thanh bây giờ mới thẳng lưng tiến lại gần phu quân, y còn phải bước từng bước ngắn, cố khép bớt háng để không bị lòi chim ra khỏi cái quần hở đũng kì quái này.

Từ xế chiều đến giờ y đã mắc đái lắm rồi mà chẳng có chỗ để xả lũ, lại còn phải mặc cái quần rách như muốn phơi sạch hết hàng họ, không được mặc khố.

Dù có cố khép nép cỡ nào gió lạnh vẫn lùa qua háng, con chim hồng cứng đanh vì thèm đái cũng được đà dâm đãng lúc lắc không yên. Nước đái đầy ắp bên trong thì cứ thỉnh thoảng lại rịn ra vài giọt khỏi lỗ tiểu, làm Tống Thanh không ít lần giật mình thon thót sợ sẽ đái dầm. Y cố nhịn lại ham muốn vạch hẳn lưng quần xuống để xả lũ, thật không chịu nổi cảm giác hở hang nhưng lại cấm không được phép tè bậy thế này.

"Sao thế? Mới nhịn còn chưa tròn một ngày mà đã buồn đái nữa rồi à? Nào, đến đây!"

Tống Mạc Ân vỗ vỗ lên bắp đùi vững chãi của hắn, ý bảo Tống Thanh mau ngồi lên. Tiểu thê tử cũng rất biết ý, nhanh nhẹn bước tới ngồi dựa vào lòng trượng phu, lại rụt rè cầm lấy chén trà nhỏ kia uống một hơi cạn sạch.

Cái quần rạch đáy bây giờ mới triệt để phát huy tác dụng, cho dù Tống Thanh có cố khép háng cỡ nào thì ngay chỗ bị cắt đũng cũng vẫn lòi ra một mảng đùi non trắng nõn. Y phải vịn dữ lắm mới miễn cưỡng không bị lộ sạch "ấm chén" ra ngoài, ai ngờ còn đang loay hoay ngồi chưa nóng chỗ đã bị Tống Mạc Ân dùng hai tay cứng như gọng sắt banh rộng háng ra.

"Á... c-ca ca... lộ ra mất..."

"Làm phu thê bao lâu rồi mà em còn sợ để ta nhìn? Dạng chân ra cho vi phu ngắm con chim dâm suốt ngày buồn đái của em!"

Tống Mạc Ân máu cặc dồn lên não chả cần biết cái gì gọi là liêm sỉ. Dưới lực tay khủng bố của hắn, Tống Thanh dù không muốn cũng phải chịu banh háng, ưỡn con cu hồng ướt sũng đang dựng thẳng lộ hẳn ra khỏi quần.

Thực tế kích cỡ của Tống Thanh vốn cũng không hề tệ, chỉ là bị cầm ở trong tay Tống Mạc Ân thì bỗng trở nên cực kì khiêm tốn. Tay hắn vừa to vừa nóng lại vừa thô, hắn sục cặc cho Tống Thanh hai cái, da quy đầu liền bị tuột hết xuống, lộ ra đầu chim hồng hào trơn nhẵn nước nôi, không rõ là nước đái són ra hay là nước nứng.

Tay còn lại hắn thò xuống nhéo mu Tống Thanh, cái mu non nớt vẫn chưa mọc đủ lông mà chủ nhân của nó đã bị nam nhân chịch cho tơi tả, lông cu cũng chỉ mới nhú lên mấy cọng trơ trọi. Tống Mạc Ân xấu xa muốn bứt một cọng lông trông đen nhánh hơn đám lông tơ còn lại, khiến Tống Thanh thốn đến phụt ra một ít nước nhờn vàng đục.

"Ca ca... hức... đ-đừng bứt lông chim... đau quá... hức... muốn tè... ta mắc tè..."

Tống Mạc Ân liếm môi, buông tha cho cọng lông cặc mới nhú kia mà dời sự chú ý lên bụng dưới căng tròn của đối phương, thích thú hết sờ nắn lại sang ấn xoa đủ kiểu.

"Đừn- đừng... cho ta tè đi mà... ư-ức... mót quá... ta chịu không nổi..."

Tống Thanh nghẹn ngào cố nén khóc, y thật sự đã buồn đái lắm rồi nhưng lại không có gan tè bậy lên tay phu quân. Bụng dưới của y cứ quặn lại từng cơn, con cặc dựng thẳng dưới háng cũng vì tức lỗ đái mà càng thêm sưng đỏ. Thoạt nhìn qua có vẻ giống mắc nứng nên cương, thực chất là do ống đái tội nghiệp đang bị nước tiểu cuồn cuộn bên trong nong căng, chỉ chờ y lỡ thả lỏng là sẽ "vỡ đê" tung tóe ngay lập tức.

"Con chim hư của em là mắc đái hay mắc nứng mà dựng cả dậy thế kia? Dâm đãng như vậy, có phải là đang nhân cơ hội dụ dỗ vi phu nghịch chim giúp em không? Hửm?"

Tống Mạc Ân vừa nói vừa bóp chặt đầu khấc sưng húp đỏ tái, hết gãi mạnh rồi lại ngắt nhéo vào lỗ tiểu nhỏ xinh đang khổ sở nhịn chảy nước. Hắn thô lỗ dâm loạn trên cơ thể của tiểu mỹ nhân đến nghiện, chỉ sờ chim nắn dái thôi chưa đủ, hắn còn lướt xuống véo y đỏ cả mông. Tới cái lỗ nhỏ nhăn nheo khép chặt kia cũng bị mấy ngón tay thô cứng rờ rẫm đâm chọt không tha.

"Phu quân... ức... đ-đau... a... đừng... hức... Mạc Ân ca ca... người đừng ăn hiếp ta nữa mà... hức..."

Tống Thanh vừa khó chịu lại vừa nứng sướng đến khờ cả người. Y ấm ức sụt sùi khóc, không kìm nổi nữa mà giật giật hông, từ đầu chim tuôn ra một dòng nước "chè" tươi vương vãi xuống sàn thuyền. Tống Mạc Ân thấy thế liền thẳng tay bụm chặt cái lỗ đái bừa bãi của tiểu thê tử lại, cưỡng ép toàn bộ đống nước đầy ắp kia phải ngoan ngoãn nằm im bên trong.

"M-Mạc Ân ca ca... Cho ta tè đi... hức... mót quá... nhịn muốn rụng chim mất... a... hức... không được... hức... hức..."

Lần này Tống Thanh đã không còn kiềm chế được lớn tiếng kêu khóc, thậm chí là vặn vẹo muốn nhảy xuống khỏi đùi Tống Mạc Ân. Nếu người đang nắm chim y bây giờ không phải là vị phu quân khủng bố nhà mình, hẳn là y đã bất chấp mà đạp gãy cổ hắn sau đó tụt quần đái bậy tùm lum khắp nơi từ lâu rồi.

"Dám chống đối vi phu? Em còn nháo thì về phủ sẽ lập tức cắt chim của em, sau này em muốn đái phải dẩu mông chờ ta đến bế."

Tống Mạc Ân hồi còn trẻ ngôn hành đều phóng khoáng hơn nhiều, cũng không ngại nói lời tục tĩu. Hắn thậm chí còn giơ tay thành hình cắt kéo, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp ngang gốc cặc non của Tống Thanh, cứ như thể sẽ thật sự tùy tâm trạng mà thiến y đứt cu thật.

"K-không... hức... ta sai rồi... ta không dám nháo nữa... Mạc Ân ca ca... xin người tha cho ta... ca ca... ư... hức... cho ta tè đi mà... hức... tè xuống sông cũng được..."

Tống Mạc Ân nghe lọt tai mỗi mấy chữ "tè xuống sông", cảm giác rạo rực hứng thú ngay lập tức trỗi dậy. Vả lại hắn chơi cũng tận hứng rồi, áng chừng Tống Thanh cũng đã tới giới hạn nên quyết định nhân từ ân xá sớm cho tiểu thê tử tội nghiệp.

Hắn ung dung đứng dậy khỏi bàn trà, luồn tay xuống hai bên đùi non của Tống Thanh bế xốc y lên. Cái quần hở háng rất tiện, không cần phải mất công cởi mà con chim tồng ngồng vẫn lòi ra rõ mồn một. Khi Tống Mạc Ân xoay Tống Thanh ra ngoài mạn thuyền nó cũng lắc lư theo, còn ri rỉ chảy nước trông vô cùng đáng yêu.

Lúc này không cần đợi trượng phu cho phép, y đã không nhịn nổi mà bất lực để con cu căng cứng nước đái thất thủ. Chợt thấy Tống Thanh đang định thò tay xuống nắm chim nhắm đái theo thói quen, Tống Mạc Ân liền nhíu mày thổi nhẹ vào tai y thủ thỉ.

"Không cần chạm vào, nhóc dâm này tự nhếch lên đủ cao để bắn sang đến bờ sông bên kia luôn rồi."

Giữa tiếng xè xè rào rào không ngừng vang lên ngày một lớn, Tống Thanh nghe lời đùa bỡn lưu manh như vậy liền ngại đỏ bừng mặt. Đúng là dù y có thả lỏng háng thì con chim nứng đái bên dưới vẫn tự nhỏng cao lên, bắn nước liên tù tì thành từng dòng dày đặc ra rất xa.

Vì nhịn quá lâu nên nước đái có màu vàng sẫm, mùi cũng khai như ăn cá mặn. Nước sông mùa thu vừa xanh thẳm vừa trong veo như mặt gương khổng lồ, vậy mà giờ lại bị ô uế bởi dòng nước vàng tanh tưởi của tiểu phu nhân cao lãnh nhà Thương Vương gia.

"Mót quá... hức... vẫn muốn tè... ta không nhịn được... Phu quân, đái bậy xuống sông sướng quá... ư hức..."

Màu nước đái vì quá vàng nên không loãng ra kịp, cứ hiện lên từng dải ánh lên trên mặt sông dập dềnh. Tống Thanh thì cứ mơ màng, lẩm bẩm trong sung sướng vì được xả nhũn bọng đái, chẳng còn tâm trí để ý tới bất kì điều gì nữa. Chỉ có Tống Mạc Ân rảnh rỗi ngắm nghía cột nước vàng hình bán nguyệt đáp róc rách xuống mặt sông vừa hứng chí cười dâm.

"Tiểu Thanh hư hỏng kia, em đái khai quá rồi đấy. Lát nữa người dân ở đây ra sông lấy nước, giặt quần áo đều ngửi được mùi nước đái dâm gay mũi của em thì phải làm sao?"

Hắn vừa trêu chọc vừa chuyển sang bế Tống Thanh chỉ bằng một tay, tay kia gãi dọc theo thân cặc hồng, xong lại xoa xoa nhéo nhéo xuống hai cái trứng dái mềm nhũn. Giờ không chỉ mặt mà cả người Tống Thanh đều đã quẫn bách đến đỏ ửng, thế nhưng dưới háng vẫn không thể khép lại để ngừng cơn đại hồng thuỷ nước đái vẫn đang cuồn cuộn kia được.

"Mạc Ân ca ca... hức... nói thật khó nghe... hức... người quá đáng lắm..."

Tống Mạc Ân thản nhiên thừa nhận, chỉ chuyên tâm chiêm ngưỡng "cái thác nhỏ" vẫn đang miệt mài phun nước xè xè kia. Khi Tống Thanh đái xong hắn lại không giúp y vẩy vẩy chim như thường mà xốc cả người y rung lắc lên xuống. Vài giọt nước đọng trên lỗ đái cũng theo đó rơi lộp độp xuống ván thuyền.

Cuối cùng sau gần một ngày dài Tống Thanh cũng lấy lại được sự thoải mái hiếm hoi, y sướng đến rùng mình nổi một đợt da gà. Thế nhưng khi được thả xuống đứng trên khoang thuyền thì gió sông lại táp vào lỗ hở trên đũng quần y, khiến con cu nhạy cảm vì mới đi tiểu xong lại cương lên thẳng tắp, tất nhiên lần này không còn đơn thuần là do buồn đái nữa.

"Mạc Ân ca ca..."

Tống Thanh thẹn thùng nắm lấy một góc áo của Tống Mạc Ân, hai gò má lại bắt đầu ửng hồng.

"Sao thế? Vừa cho em xả nước tức thì mà?"

Tống Mạc Ân vờ chậc lưỡi, nhìn là biết nhóc con này hẳn là đang nứng chim cửng dái thèm được chịch nữa rồi đây.

"T-Tiểu Thanh... lại... mắc đái...ưm... m-muốn... đ-đái tinh... cùng với người..."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro