Tho Tuyen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyển Thơ

3.Vẫn biết vô thường ai tránh được

Hoa nở hoa tàn biệt dâu khơi

Biết là biết vậy ai ngăn được

Dòng lệ từ li rơi nhẹ rơi

Trần Nguyên Ngọc

Cảm Xúc Vô Thường

7.Vành môi khép lại hẫng hờ

Một dòng sông cạn đôi bờ sắc không

Mắt người xa thẳm chờ mong

Đã vơi từng giọt lệ hồng nhớ nhung

Người đi xa mãi nghìn trùng

Thiền môn ta khép cánh tùng hắt hiu

Bài thơ giờ đã xanh rêu

Tặng người để nhớ những chiều tàn thu

Trăng vàng lấp lánh xa mù

Đã say nghiêng ngữa cũng ru nhau cười

Cõi chơi còn lại mấy người

Cũng xin đừng để nụ cười đẫm sương

Thích Trí Năng

Tà Áo Nữ Sinh

9.Say nhìn tà áo nữ sinh

Ngỡ như bóng dáng của mình ngày xưa

Tay ôm cặp tóc đong đưa

Thon thon dáng ngọc bước chưa trưởng thành

Bản vàng treo giá tuổi xanh

Ao cài huy hiệu nữ sinh trường nào

Nắng xuân ửng má anh đào

Bên đường đứng lặng mái đầu pha sương

Hoa Phượng

12.Thế sự nhìn xem rối cuộc cờ

Càng nhìn càng ngắm lại càng nhơ

Đánh tan tục niệm hồi chuông sớm

Gõ vỡ trần tâm tiếng mỏ trưa

Chu tử ngán mùi nên giải ấn

Đỉnh chung long đọng hoá chay dưa

Lên đàng cứu khổ toan quay lại

Bể ái trông ra nước đục lờ

Ngọc Lan công chúa

37.Người dư dã vẫn còn ham muốn

Tôi ít oi cảm thấy vừa lòng

Họ nghèo trong tiền rừng bạc biển

Tôi giàu trong áo vá túi không

44.Vô khảo đão bất thành đại đạo

Không gặp nhiều phiền não phong ba

Cội bồ đề khó được trổ hoa

Bờ chánh giác cách xa khó đến

49.Người khôn ít nói nghe nhiều

Lựa lời đối đáp lựa điều hỏi han

Trước người hiền tỏ khôn ngoan

Nhường trên một bước rộng đàng dể đi

Chuyện người mình nói làm chi

Chuyện mình mình biết vậy thì mới khôn

54.Đời ngũ trược con thề vào trước

Dù gian nguy chí cả không sờn

Nếu còn một chúng sanh chưa chứng quả

Cõi niết bàn con đâu dám tự an

55.Một giấc kê vàng dậy phủi tay

Sao người chưa tỉnh giấc mê say

Lợi danh ví thể chùm mây bạc

Tài sắc dường như tuyết phủ ngoài

Giàu có ngàn kho đâu thế chết

Ngọc ngà muôn vựa cứu giùm ai

Thế nên Phật dạy trên đời giả

Tu đắc niết bàn hết đổi thay

56.Đường đời đầy cát bụi

Đường đạo lắm chông gai

Muốn đi về đến đích

Ngàn lao khổ chẳng nài

59.Thế đó trải qua mới hiểu lòng

Tình người khó hiểu lẫn bên trong

Thấm thía đời tôi lần va chạm

Mới rõ nhơn tâm để ghi lòng

66.Danh tiếng lẫy lừng danh tiếng bại

Tuổi tên lộng lẫy tuổi tên trù

Bao nhiêu bay nhảy bao nhiêu dại

Mấy trận tài khôn mấy trận ngu

68. Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp

Con thuyền xuôi mái nước song song

Thuyền về nước lại sầu trăm ngã

Củi một cành khô lạc mấy dòng

Huy Cận

71. Mộng tàn chưa chín nồi kê

Mà cơm trong bụng đã khê cả rồi

Trãi bao ghềnh thác đổi dời

Vẫn chưa thấy chín cái nồi kê xưa

61. Anh Nếu Biết

Anh nếu biết

Cuộc đời là thế ấy

Còn gì đâu vướng bận ở lòng anh

Ai cười vui năm trước

Ai khổ đau tháng ngày

Ai tiền rừng bạc bể

Ai bát cơm khó đầy

Ai vinh quang tột đỉnh

Ai tủi nhục cùng đồ

Dòng đời cứ trôi trôi qua mãi

Năm tháng mang đi đi kiếp người

Đâu đó những ai ai cố giữ

Còn chăng chỉ thấy một nắm mồ

Hồ thu nước trong vắt

Trẻ thơ đùa nhau với

Với mấy cũng tay không

Ô kìa vằng vặt đêm trăng vắng

Đã hết khổ công nhọc với mô

Nay được thấy trăng trăng rạng rỡ

Đâu còn rung rẩy lặng tìm trăng

Nếu anh biết cuộc đời là thế ấy

Còn gì đâu vướng bận ở lòng anh

Thích Thanh Từ

73. không ai tắm hai lần trên một dòng nước

Để rồi thốt lên lời hoảng hốt

Bến đá năm xưa người có nhớ

Bờ cây nghiêng đó nước trôi xuôi

Làm sao có được hai lần tắm

Trên một dòng sông để ngậm ngùi

75. Ôi nhân sanh là thế đó

Như bóng đèn như mây nỗi

Như gió thổi như chiêm bao

Ba mươi năm hưởng thụ biết ngần nào

Vừa chợp mắt nồi kê chưa kịp chín

76. Sắc tướng tắt nhân quang cũng tắt

Thinh trần tan nhỉ thức cũng tan

Thức kia còn mãi chưa tàn

Đêm qua chưa hết lại sang đêm này

79. cuộc lữ trăm năm kể cũng dài

nhưng rồi không quá một tầm tay

thiên thu là những gì khoảnh khắc

chợt mất chợt còn như gió bay

80. Thời gian bóng gió câu

Trần thế lớp mây sầu

Thương thân mau tu tỉnh

Sớm thoát ngục tham cầu

82. thời gian trôi qua mau

Tử sanh vô kỳ hạn

Mái tóc đã nhiễm màu

Nghĩ lại càng thêm đau

83. Hoa nở hoa tàn việc thế gian

Đường tu tự tại cảnh thanh nhàn

Việc gì cần đến thì ta đến

Như vậy trần gian tức niết bàn

84. Phụ mẫu thâm ân chung hữu biệt

Phu thê nghĩa trọng dã phân ly

Nhơn tình tợ điểu đồng lâm túc

Đại hạn lai thời cát tự phi

87. Loay hoay đã nữa kiếp người

Thu bay trên những nụ cười xanh xao

Rõ ràng mở mắt chiêm bao

Biết như mộng huyễn vẫn đau xé lòng

81. Về Đất Xưa

Phất tay giũ sổ bụi đời

Lên non ngậm cỏ si người tình si

Chợt nghe giữa lúc toan đi

Dường như trong đá tử thi bật cười

Tình cờ quay lại cõi người

Lộn lưng cái dại vui chơi ít vòng

Giã từ dáng bước phiêu bồng

Hất tung chữ nghĩa bên dòng phù sinh

Trần Yên Thảo

91. Dòng thu gầy hoa bút

Núi cao soi nước trong

Ngẩn đầu nhìn bất tận

Đường trước nối muôn trùng

92. Trước ngưỡng cửa của vĩnh hằng

Con người hư huyễn như vầng trăng suông

Trước ngưỡng cửa của đau buồn

Soi lòng ta thấy hư không cuộc đời

93. Dòng đời chảy mãi đâu dừng lại

Đã cuốn bao nhiêu tuổi ngọc ngà

Chiếc áo phong trần nay đã bạt

Lưng còng qua mấy độ phong ba

VHC

94. Trần thế âu là cõi tạm nương

Ví như chiếc quán dựa bên đường

Người đời là khách dừng chân tạm

Rồi lại quay về nẻo viễn phương

Triệu phú Thạch sùng đâu thấy nữa

Oai quyền thì có được bao lâu

Soi gương kim cổ mau tu tỉnh

Thế sự công danh dập bã trần

Thân tứ đại ngũ hành dư sức mạnh

Kết cuộc đời mồ lạnh ướp xương khô

Miếng đỉnh chung xâu xé thật điên rồ

Sống cát bụi trả về cho cát bụi

VHC

95. Trẩy hội đâu đâu cũng tựu về

Đông đoài nam bắc một phương quê

Tạo duyên thay nghiệp dây oan gở

Hiểu sắc là không bến giác kề

Suối biếc chuyển lời kinh vọng khắp

Bụi hồng theo ngọn gió tung hê

Bổng dưng tìm thấy con người thật

Của chính mình xưa trót lạc đề

VHC

96. Ta còn để lại gì không

Kìa non đá lở nọ sông cát bồi

Lang thang từ độ luân hồi

Vô minh nẻo trước xa xôi dặm về

Trông xa bể ái ( thảm ) bờ mê

Một phen giác ngộ trở về nguồn chơn

............................................

Nghìn thu lửa chớp bốn bề một phương

Ta vang cát bụi bên đường

Dù nhơ dù sạch đừng vương gót nầy

100. chưa già chi sớm buồn tóc bạc

Cuối trời thương những hạt mưa thu

Sợi tơ còn vướng chân tục luỵ

Lắng nghe tiếng dế gọi hư vô

101.Tạo hoá gây chi cuộc hí trường

Đến nay thắm thoắt mấy tinh sương

Lối xưa xe ngựa hồn thu thảo

Nẻo cũ lâu đài bóng tịch dương

Đá vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt

Nước còn chau mặt với tang thương

Nghìn năm gương cũ soi kim cổ

Cảnh đấy người đây luống đoạn trường

Huyện Thanh Quan

Có Gì

102.Có gì trong gió heo may

Mà nghe lạnh giá tràn đầy không gian

Có gì trong cánh hoa tàn

Mà nghe hạnh phúc đã sang trang rồi

Có gì trong hạt mưa rơi

Trăm năm dòng chảy cuộc đời chiêm bao

Trí Nhân

Tóc người mai mốt không đen nữa

Tuổi trẻ già đi mặt xấu rồi

Ngày mai mặt trời không tới nữa

Gần chiều bóng thảm biết về đâu

119......Lắng Nghe

Lắng nghe tiếng vỗ thiên ba

Lắng nghe dòng chảy thiên hà dịu êm

Lắng nghe mây phủ bên thềm

Lắng nghe từng giọt nỗi niềm rơi rơi

Vũ Khánh

113......Phút Thời Gian

Người ơi có sợ phút thời gian

Lặng lẽ trôi qua rất dể dàng

Sáng rực bình minh hoa mộng đẹp

Hoàng hôn buông xuống sắc phai tàn

Người hãy ngó ra giữa phố phường

Lưng còm bà lão tóc pha sương

Tay rung...chống gậy trên đường vắng

Ai ngắm lão bà thật dáng thương

Người hãy nhớ qua bóng lão bà

Ngày xưa một thuở dáng tiên nga

Cô em lúc ấy đôi mươi tuổi

Hương sắc tuyệt trần một đoá hoa

Tuổi trẻ xinh tươi thắm dể dàng

Sống đời đài các thật cao sang

Thân người con gái như băng tuyết

Tiếng nói ngân nga tợ tiếng đàn

Rồi cũng phai tàn khúc nhạc vui

Thời gian chôn lấp xác thân người

Thân nàng má cóp da nhăn nhó

Đếm bước lang thang những sụt sùi

Có gì vững chắc được bền lâu

Ỷ lại tài hoa rước lấy sầu

Cánh cửa thời gian đang mở hẳn

Thói đời trông vọng mộng còn đâu

Hoa đẹp thiếu gì những bướm ong

Đến khi cằn cỗi có gì không

Đời người thấy thế chao ôi ...ngán....

Hỡi khách hồng trần có ngán chưa

Có sợ chưa...có tỉnh chưa..???

120.Con thuyền vượt mấy bên sông

Chở bao hương khách ngược dòng thời gian

Một chiều sắc rả hương tan

Nơi đây còn lại cung đàn vô thanh

110.Sự vật vầng xoay đã định sẳn

Hết mưa là nắng hững lên thôi

Đất trời một thoáng thu màng ướt

Sông núi muôn màu trải gấm phơi

Trời ấm hoa cười chào gió nhẹ

Cây cao chim hót rộn cành tươi

Người cùng vạn vật đều phởi phơi

Hết khổ là vui vốn lẽ đời

Hồ Chí Minh

114.Sanh diệt nghìn đời nối tiếp nhau

Tựa hồ bóng nước giữa dòng sâu

Chập chờn tan vỡ chừng như mất

Nhưng chúng xoay vần trở lại sau

111.Chiều đầu thu ôi hương hoàng lan

Ngạt ngào nhào trộn cả không gian

Mới còn nắng gắt hôm qua thế

Mà bổng trên trời mây nhẹ lan

Xuân Diệu

112.Mây bay muôn phương đi về khắp chốn

Tâm không bận rộn sinh tử luân hồi

Mây bay thong dong như lòng vô lự

Mây không trụ xứ lòng chẳng vấn vương

Mây bay vô thường hợp tan tụ tán

Lòng không sâu cạn chẳng chấp có không

Mây bay qua khu rừng đông

Người thong dong ngắm nắng hồng trên cây

Mây bay qua khu rừng tây

Rêu xanh in nữa dấu hài bỏ quên

121. Đời Đáng Chán

Đời người thử ngẫm mà hay

Trăm năm thì ngắn một ngày dài ghê

Còn ai ai tỉnh ai mê

Những nười thiên cổ đi về những đâu

Tản Đà

116.....Cửa Chiều

Thơ chờ ý bút hoa cài nắng

Trăng ẩn mây trời lấp lánh sao

Lá rụng rừng thưa bay lớp lớp

Gió theo chân bụi cuốn dào dào

Dốc cầu duyên nghiệp vơi nguồn sống

Cuối bến sông hồ lắng bể dâu

Khi cửa chiều bóng đời khép lại

Mộng son vàng thoảng giấc chiêm bao

105. Khi đã biết trần gian đầy huyễn mộng

Thì niết bàn có lẽ cũng chiêm bao

Vì thiên thần đã chấp cánh bay cao

Nên phép lạ nảy sinh từ lòng đất

Ai từng thấy mà lòng không ngây ngất

Đoá sen hồng vừa nở giữa hồ xanh

Sau bao ngày ấp ủ dưới bùn tanh

Đang uyển chuyển toả hương lành ngào ngạt

Hoa hiện diện như bàn tay bồ tát

Nhỏ cam lồ dựng lại một niềm tin

Lời kinh thiên là những cánh hồng xinh

Truyền diệu pháp trong một ngày gió lộng

Tôi cúi mặt khôn tìm lời ngưỡng vọng

Xin tri ân nước đọng với bùn tanh

Đã khoan dung ấp ủ những mầm xanh

Và lặng lẽ khiêm nhường như rác cỏ

Hoa đã nở từ những gì vứt bỏ

Nên Như Lai là mỗi những hàm linh

Thế sao em không theo hạnh bất khinh

Cung kính lễ từng phàm phu tục tử

117. Người về giữa chốn sương khuya

Nghe từng bước nhẹ đầm đìa tam thiên

Người về giủ áo ngoài hiên

Thoảng rơi hạt bụi ưu phiền chiêm bao

118. Có những bóng quế hồn ma

Không như làn gió chan hoà nào trông

Hỏi đâu sự thật mà mông

Đường mây chân nhạn hoài công kiếm tìm

Lộc danh tài sắc ngập chìm

Biển mê sông ái đã dìm bao lâu

Nam kha giấc mộng công hầu

Hoá ra hoa đốm loạn ngầu giữa không

Liếm môi giọt đắng còn nồng

Thương vai khóc mướn hoài công uổng đời

Thanh - tâm dầu giữa cuộc chơi

Hẹn ngày tao ngộ ngắm trời vô danh

125. Bến Về

Rong chơi trong cõi ta bà

Bỏ quên đâu đó cành hoa xuân thì

Bến về trong nước vô vi

Thuyền lòng một lá từ bi chở đầy

126.Trăm năm giọt lệ thành băng tuyết

Một thoáng bụi hồng vẫn xót xa

Ai đã khóc nghìn xưa còn ướt lệ

Cho ngày nay giọt lệ hoá trang thơ

128. Trăng Vỡ Đầy Tay

Nữa vầng trăng lạc trôi sông

Nữa rơi đầu núi chơi vơi hồn người

Tay nào hứng giọt sương rơi

Tay nào ôm khối tình đời lạnh câm

Nghe chừng trời đất xa xăm

Còn đây cát bụi âm thầm lắt lay

Đêm tàn trăng vỡ đầy tay

Mà thương mà nhớ vơi đầy vầng xoay

129.Phù thế đã nhiều duyên nghiệp quá

Lệ lòng mong cạn chốn am tranh

Cửa thiền một đóng duyên trần dứt

Quên hết người quen chốn bụi hồng

130.Tham luyến trần gian nợ đã nhiều

Dù cho tài lợi đến bao nhiêu

Dù cho tình ái y như nguyện

Thì cũng rã tan lúc buổi chiều

131.Đi trong cõi mộng ta đừng mộng

Đứng giữa đất trời chẳng hướng trông

Dừng chân đứng lại trời non nước

Nằm ngủ mơ màng nhớ tánh không

133. Soi gương gương đã phãng hồi

Soi lòng còn thấy cái tôi đang là

Soi đời đời đã thăng hoa

Tâm còn chật hẹp nên ta muộn màng

Tâm Uyên

134.Thu tàn hoa rụng dẩu còn tươi

Chưa kịp trao tay đã héo rồi

Chớ để hoa tàn người mới nhặt

Sao không chịu hái lúc còn tươi

Tâm Uyên

135.Sáng nay em có qua cầu

Thấy cành sen gãy có đau đớn lòng

Màu trinh nguyên cũ còn không

Về đâu hỡi những cánh hồng ban sơ

Tuệ Đăng

139.Hôm qua tôi kiếm củi trong rừng

Lạc mất đường về chợt bổng dưng

Sực nhớ rằng đây rừng núi thẳm

Là quê thân thiết biết bao chừng

141.Bình bát cơm ngàn nhà

Thân chơi muôn dặm xa

Muốn thoát đường sinh tử

Xin ăn tháng ngày qua

Qua sông mê khổ nạn

Qua danh sắc cuộc đời

Qua hận thù lửa đạn

Qua vạn trái tim người

143.Bể khổ mênh mông sóng lục trời

Khách trần chèo một chiếc thuyền khơi

Thuyền ai ngược gió ai xuôi gió

Xem lại cùng trong bể thảm thôi

Đoàn Như Khuê

144.Lung linh ngát toả hương trầm

Giựt mình tỉnh giấc tiếng ngâm kệ lòng

Ba ngàn thế giới mênh mông

Phút giây lắng đọng tiếng hồng chung rơi

Bến bờ trường mộng chơi vơi

Hư vô hữu thể xô đời dạt trôi

Nghe từ tiền kiếp xa xôi

Rót về đây những bồi hồi xót xa

Chuông khuya từng tiếng la đà khói sương

145.Nguyện tiếng chuông này vang pháp giới

Xa xôi tăm tối thảy đều nghe

Siêu nhiên vượt thoát vòng sanh tử

Giác ngộ tâm tư một hướng về

146.Nghe chuông phiền não nhẹ

Trí huệ lớn bồ đề sanh

Thoát địa ngục và hầm lửa

Nguyện thành Phật độ chúng sanh

147.Nghe chuông phiền não tan mây khói

Ý lặng thân an miệng mỉm cười

Hơi thở nương chuông về chánh niệm

Vườn tâm hoa tuệ nở muôn nơi

148.Con nhớ hôm nào sông nước vắng

Chuông chùa lay động ánh sơng chiều

Lời kinh tiếng mõ như thầm nhắn

Cái kiếp phù sinh buổi xế chiều

149.Chiều chiều nghe tiếng chuông ngân

Lòng như xoá hết tham sân hận thù

Cuộc đời là kiếp phù du

Sớm còn tối mất mau tu thân mình

160. Ngồi lo những chuyện đêm mơ

Đêm mơ những chuyện ngày tơ tưởng hoài

Từ xưa cho đến ngày nay

Chưa từng tỉnh được một giây phút nào

162.Quá khứ đã qua rồi mất biệt

Tương lai lại quá xa vời

Chỉ có hiện tại là giờ phút tuyệt vời

Vì tất cả nơi đây trong tay bạn

Một Triết gia phương tây

165.Người đắm say vướng mắc *

Thì không còn sáng suốt *

Tạo khổ nhọc cho mình *

Nếu ta nhẫn chịu được *

Thì tâm ta sẽ an *

*

166.Kẻ buông lung thân tâm *

Không hành trì giới luật *

Vu cáo làm hại mình *

Nếu ta nhẫn chịu được *

Thì tâm ta sẽ an *

*

167.Kẻ vô ơn dối mình *

Tâm địa đầy hận thù *

Tạo bất công oan ức *

Nếu ta nhẫn chịu được *

Thì tâm ta sẽ an *

***************** *

168.Trần chẳng tương quan

Bể cả nương dâu mặc thay đổi

Lòng không sở đắc

Thông xanh mây trắng tự vui nhàn

171.Về trong tỉnh lặng hương thiền

Nghe câu kinh Phật ưu phiền nhẹ rơi

Lời kinh tiếng mỏ hồn người

Quyện nhau vào cõi đất trời bao la

Từ đau thương nở nụ hoa

Mới hay phiền não hoá ra bồ đề

Mênh mông một cõi đi về

Niết bàn địa ngục tỉnh mê hai đường

178.Hồn đạo sĩ say sưa trong cõi tịnh

Màu thời gian không dính áo cà sa

Quên bao nhiêu ảo tưởng cõi ta bà

Để tìm lại pháp sâu xa vi diệu

Nguồn tâm thể nghĩa là kho tịch chiếu

Trãi nghìn muôn ức triệu vẫn như nay

Xa không gian và xa cả tháng ngày

Xa tất cả nét thương vai đau khổ

97. Thấy huyễn hoá đã bày ra đấy

Kiếp phù sinh trông thấy mà đau

Trăm năm còn có gì đâu

Chẳng qua một nắm cỏ khâu xanh rì

On như Hầu

99.Thế gian như giấc mộng dài

Sanh không thác lại tay không có gì

Đời người như giấc chiêm bao

Nghìn xưa dể mấy ai mà trăm năm

180. Một Kiếp Hoa

Riêu phong chốn ấy bây chừ

Mỹ nhân thành mộ nằm chơ vơ sầu

Khói hương theo gió về đâu

Mà sao mây đứng trên cao thẩn thờ

Tình đời như một giấc mơ

Thoáng qua thoáng hiện bất ngờ thế thôi

Nào khi hạnh phúc lên ngôi

Cuộc vui chưa trọn mà rồi vội tan

Nhớ xưa tuổi bạn như là

Mùa xuân dào dạt đậm đà hoa niên

Sớm chi luỵ phải ưu phiền

Bạn đi về cõi xa nghìn thu xa

Tiếc ai nhan sắc tài hoa

Vô thường thế sự chóng qua buổi đầu

Để cho vang bóng in sâu

Hàn huyên lối cũ có nhau đi về

Mỏng manh tia nắng chiều quê

Bạn xưa dưới mộ có nghe kinh cầu

Nguyện cho tâm tính vương cao

Không còn khổ luỵ kiếp đau thương đời

Huyền Lan

182.Ngàn năm mây trắng vẫn trên trời

Thu lá vàng rơi nhẹ nhẹ rơi

Vĩnh kiếp con người sinh tử mãi

Biệt ly xúc cảm lệ nào nguôi

Trần Quê Hương

184. Cuộc Đời Qua Mắt Tôi

Chiếc thân tứ đại khói

Sinh hoạt thế gian mây

Thành công khối nước đá

Thất bại chùm bọt tan

Nhục vinh bong bóng nước

Thương ghét hạt sương mai

Khổ vui trong giấc mộng

Lành dữ bóng chim bay

Tháng ngày cái chớp mắt

Còn mất nước trăng lay

Chung cuộc cơn gió thoảng

Viên mãn bầu trời trong

Thanh Từ

185. Chiếc Thân Phút Chót

Còn đọng còn ấm còn ta

Đọng dừng ấm hết thì ma ra đồng

Thở than khóc lóc não lòng

Thức thần theo nghiệp hết mong trùng phùng

Thanh Từ

187.Người về bổng vắng ngàn cây

Bập bềnh sóng nước tháng ngày có không

Tiếng kinh chìm lặng giữa dòng

Giật mình vậy gọi ai trong cõi về

Kế Mộng

188.Tuổi đã nghiêng chiều xanh muốn cạn

Dòng đời ô nhiểm hét thơ ngây

Bao năm vọng tưởng phương trời lạ

Quên sống bây giờ mỗi phút giây

Nguyễn Hải Phương

189. Ngày nào tóc nhuộm xanh đầu

Mà nay răng rụng tóc màu bạc phơ

Cuộc đời lắm chuyện bất ngờ

Không nương cửa Phật còn chờ khi nào

194. Tuy được núi vàng báu

Chất cao ngất đến trời

Thế gian nhiều như thế

Chẳng bằng ngộ chơn đạo

193.Bạc ác chi mi lắm hỡi tiền

Mi làm nhân loại biến ra điên

Mi tô mặt nạ đen thành trắng

Mi vẻ nhân tình thẳng quá xiêng

Mi xô nhân nghĩa vào một xoá

Mi đạp luân thường ngã rồi nghiêng

Mi xuôi thế giới tranh nhau mãi

Bạc ác chi mi lắm hỡi tiền

195. Người có được tín tuệ

Là tài bảo bậc nhất

Các tài lợi ở đời

Không bằng pháp bảo ấy

196. khổng tước tuy có thân sắc đẹp

Không bằng hồng nhạn bay được xa

Bạch y tuy có được phú quí

Không bằng xuất gia công đức

197. Dầu cho cả ngọn núi

Hoá thành toàn vàng ròng

Cho đến hoá gấp đôi

Cũng không thoả mãn được

Tham vọng của một người

198. Đường danh nẻo lợi lắm người trông

Chen chúc làm chi chốn bụi hồng

Kìa bóng bạch vân qua chẳng lại

Nọ tranh vân cẩu có rồi không

Lỡ cười lỡ khóc trên sân khấu

Khi nỡ khi tàn mấy cụm bông

Muôn kiếp phù sinh sao chẳng luỵ

Quyển kinh câu kệ chớ nài công

199. Đường đời lắm nỗi cuộc bi ai

Thế sự khác nào chốn gôca gai

Mịt mịt hơi sầu vòng cát tía

Mù mờ gió thảm chốn cân đai

Trăm lo ngàn liệu dây oan trái

Năm mỏi tháng mòn vướng nghiệp tai

Đầy đủ phước hồng rồi cũng bỏ

Tội trường oan báo khổ liền tai

Tô Đông Pha

208 -VÀNG rơi

Rồi ai cũng một lần đi

Rồi ai cũng một chia ly vĩnh hằng

Niềm vui ánh chớp sao băng

Nỗi buồn tơ nhện giăng giăng đất dày

Sống khôn say thật là say

Chết thiên để trái đất quay nữa vòng

Anh về vui cõi hư không

Còn đâu nhân thế đục trong lẽ đời

Lá vàng rơi...lá vàng rơi !

Xuân Nhật

240-Như tảng đá vững vàng không lay chuyển

Hàng Thánh nhân thanh tịnh giữa cuộc đời

Như sen trắng lá xanh phô nhuỵ thắm

Bùn trần thế khen chê không quản ngại

238-NHẬN CHÂN

Hãy cỡi mỡ cho lòng thêm cao quý

Không chấp ta nào chuốt lấy não phiền

Từ ngàn trước có bao người vừa ý

Và ngàn sau cũng không thể vẹn tuyền

hãy nhận diện đâu là nguồn chơn vọng

Giúp trí năng vẹt phá lưới mê mờ

Đoạn sạch tận lòng sân si ngã chướng

Mở tâm từ cho ước nguyện nở hoa

Đừng chạy trốn đừng phiền hà bực tức

Đừng nản lòng thoái chí cuộc đăng trình

Hãy nhẫn nại đương đầu với sự thật

Hãy hy sinh trọn vẹn ý nguyên trinh

Vui trả quả nghiệp duyên từ muôn kiếp

Thì sá gì lời mai mỉa khinh chê

Phật toàn giác còn bị người bức thiết

Thì phàm nhân sao khỏi bị nhúng trề

Noi thánh giáo viên âm chơn liễu nghĩa

Quán nhân duyên giả hợp chẳng bền dài

Hãy thực hiện niềm vị tha xã hỷ

Nhận chân đâu là hạnh phúc muôn đời

Nguyên Minh

2.Dốc cao lũng thấp cheo leo

Xăm xăm một niệm bước vào nhẹ tên

Sân thiền cỏ mượt chân êm

Hoàng y thấp thoáng bên thềm vô ưu

3. Điều Thân

Trong tư thế kiết già

Đoá hoa nhân phẩm nở

Ưu đàm hoa muôn thuở

Vẫn toả ngát hương thơm

4. Điều Tức

Thở vào tâm tỉnh lặng

Thở ra miệng mĩm cười

An trú trong hiện tại

Giờ phút đẹp tuyệt vời

5. Thiền Hành

Ý về muôn vạn nẻo

Thiền lộ tâm an nhiên

Từng bước gió mát dậy

Từng bước nở hoa sen

6.Khổ thọ và lạc thọ

Như mây trời theo gió

Hơi thở là giây neo

Thuyền về nơi bến cũ

7. Uống Trà

Chén trà trong hai tay

Chánh niệm nâng tròn đầy

Thân và tâm an trú

Bây giờ và ở đây

8. Thỉnh Chuông

Ba nghiệp hằng thah tịnh

Khởi lòng theo tiếng chuông

Nguyện người nghe tỉnh thức

Vượt thoát nỗi đau buồn

15. Dấu hỏi vây quanh cả cuộc đời

Sên bò nát óc lá vàng rơi

Chiều nay một tiếng chuông buông xuống

Đinh đóng vào răng tiếng trả lời

21. Bước Niệm

Chiếc áo dài trắng sạch lòng trong

Chắp tay chánh niệm ngự nơi lòng

Bước chân giải thoát niềm an lạc

Mỗi bước Di Đà mỗi bước không

74. nhớ ngày nào khi ánh bình minh trở dậy

Là độ nào trong trẻo tuổi thơ ngây

Không lo âu phiền luỵ đến bao giờ

Đời đẹp quá ta vui đùa chẳng chán

Rồi đến lúc mặt trời đã sắp lặn

Nghĩa là đời đã rụng về chiều

Tóc bạc màu tay quờ quạng gậy theo

Chân khúm núm từng bước đi run rẩy

Rồi đến lúc mặt trời đã tắt hẳn

Người ra đi để lại những gì đây

Nắm mồ sâu cô độc với cỏ cây

Cùng ngày tháng xoá mờ trong quên lãng

217- RA ĐI

Một năm mấy chuyến ra đi

Mười năm mấy chục lần ghi nỗi buồn?

Sự đời cứ mãi trôi luôn

Điểm sương tóc đã phai hường tuổi xuân

Mang Viên Long

24. Thắp Sáng Đèn Tâm

Chữ thiền nào có nghĩa bon chen

Vốn sẵn trong ta chẳng phải hèn

Thương ghét giận ưa chìm cõi tục

Thanh thơm cao khiết vượt cành sen

Hữu duyên chi xiết tình yêu kính

Tri ngộ cần chi tiếng ngợi khen

Biết sống vị tha đời quá đẹp

Tâm từ thắp sáng vạn khêu đèn

25. Hoạ

Chữ thiền tự nó chẳng bon chen

Thế tục người thanh có kẻ hèn

Nước đẩy thuyền xuôi bèo cũng đến

Đầm sâu súng mọc lẫn bên sen

Hoa tiên được nhận từ trao đổi

Ưu ái cần chi tiếng ngợi khen

Bát ngát rừng người muôn sắc lá

Bạn riêng ngày tháng vẫn khiêu đèn

31. Rùa kia quí chiếc mai vàng

Thỏ đây luyến bộ lông tơ mịn màng

Hạc luôn kiêu hãnh chiếc mồng

Chuột tuy bé xíu cũng gìn bộ lông

Hoa khoe hương sắc mặn nồng

Sớm chiều ong bướm lượn vòng thong dong

Hót hay chim phải vào lồng

Anh hùng xuất chúng vào vòng nạn tai

Ngựa giỏi giong ruổi đường xa

Nhọc nhằn vất vả mồ hôi chảy dài

Cuộc đời khó toại ý ai

A di đà phật lên ngay niết bàn.

38. Hạt cát rơi trên mắt

Mặn đắng con đường chiều

Nỗi buồn vang câu hát

Chơi vơi vào cô liêu

Nhớ vào trái tim yêu

Buốt giá cõi riêng mình

Ta chơi vơi kiếm tìm

Bước nhân gian chìm nỗi

Gục đầu tìm lại lối

Đời lạc vào ăn năng

Đêm cõi người nhớ chăng

Sanh trong vườn kỷ niệm

Rơi chơi vơi kiếm tìm

Gặp bóng mình tóc mây

44. Thân thể ở trong lao

Tinh thần ở ngoài lao

Muốn nên sự nghiệp lớn

Tinh thần càng phải cao

45. Trên đời ngàn vạn điều cay đắng

Cay đắng chi bằng mất tự do

Mỗi việc mỗi lời không tự chủ

Để cho người dắt tợ trâu bò

46. Gạo đem vào giã bao đau đớn

Gạo giã xong rồi trắng tợ bông

Sống ở trên đời người cũng vậy

Gian nan rèn luyện mới thành côn

47. Cố trèo cố trèo lại cố trèo

Cố trèo không sợ núi cheo leo

Núi cao ta bước cao hơn núi

Con đường danh lợi vốn quanh queo

Đi đường mới biết gian lao

Núi cao rồi lại núi cao chập chùng

Núi cao lên đến tận cùng

Thâu vào tầm mắt muôn trùng nước non

Hồ Chí Minh

51. Tiếp Lời Phân Ly

Giật mình chiều đã chiều rồi

Lời phân ly tiếp nối lời phân ly

Bớt thêm thêm bớt chừng ni

Trắng tay tay trắng còn gì cho nhau

Tóc xanh mây trắng nhuốm màu

Buông câu thơ cũ gối đầu chiêm bao

Thiên đường ngã giá mua vào

Vô thường bán lại lao đao chợ chiều

Bước về nắng quái liêu xiêu

Sao lưng tiếng sáo cuối đèo chơi vơi

Gia Ly

41. Khi mê bùn chỉ là bùn

Ngộ rồi mới biết trong bùn có sen

Khi mê tiền chỉ là tiền

Ngộ rồi mới biết trong tiền có tâm

52. Lênh đênh bọt nước kiếp người đời

Thọ yểu khó toan tránh mệnh trời

Cuồn cuộn việc đời khôn nghoảnh lại

Trời chiều bóng xế ngã về xuôi

53. Nghẹn Lời

Nuốt đau thương hoá nghẹn lời

Tiển nhau lần cuối chẳng mời cũng đông

Tình người muôn vạn đoá hồng

Xin người đón nhận tấm lòng riêng trao

Hoa thay câu tiển lời chào

Hương còn theo mãi người vào ải quan

Từ đây hạc nội mây ngàn

Lung linh lệ nến đôi hàng rơi rơi

Tiển nhau trong ánh nắng tươi

Mà lòng trĩu nặng cảnh đời chia xa

Đâu đây phảng phất hương trà

Dư âm ngày cũ đậm đà tình xưa

Ngậm ngùi theo bước xa đưa

Kẻ đi chuyến trước người vừa chuyến sau

Am dương đôi ngã biệt nhau

Còn duyên ta sẽ kiếp sau nối lời

Lan Chi

54. Mạng sống trong hơi thở

Trong nhịp đập quả tim

Thế nào là mạng sống

Sự vay mượn liên tục

Thanh Từ

55.Nhơn sanhb đáo xứ tri hà tợ

Ưng tợ phi hồng đạp tuyết nê

Nê thương ngẩu nhiên lưu trảo chỉ

Hồng phi na phục kế đông tê

56. Cuộc nhân thế như tuồng ảo mộng

Chuổi thời gian như bóng bạch câu

Đời người gẫm có bao lâu

Tử sanh là một nhịp cầu phải qua

58. Một ngôi sao chẳng sáng đêm

Một bông lúa chín chẳng nên mùa màng

Một người đâu phải nhân gian

Có chăng một đốm lửa tàn mà thôi

Tố Hữu

60. Nhân Duyên

Mái chèo lớt phớt chao dòng nước

Thấp thoáng trăng khuya nép mạn thuyền

Nghoảnh lại ngỡ con đò sanh tử

Chở người tìm ghé bến nhân duyên

61. Tôi đi từ vô thỉ

Băng qua vạn kiếp người

Mỗi kiếp người nằm nghĩ

Là thân xác tả tơi

Tôi rủ bỏ một đời

Trần Quê Hương

62. Rồi ai cũng một lần đi

Rồi ai cũng một chia ly vĩnh hằng

Niềm vui ánh chớp sao băng

Nỗi buồn tơ nhện giăng giăng đất dày

Sống khôn say thật là say

Chết thiên để trái đất quay nữa vòng

Anh về vui cõi hư không

Còn đâu nhân thế đục trong lẽ đời mmmmmmm

Lá vàng rơi lá vàng rơi

63. Thế gian liên kết bởi vô minh

Chỉ thấy nhãn tiền cảnh sắc thinh

Kẻ dại đắm chìm trong biển tối

Vì mang thủ chấp buột theo mình

Cho rằng thế giới lưu tồn mãi

Người thấy không gì thoát tử sinh

69. Không gian như êm đềm

Thời gian như ngừng trôi

Phương này và phương nọ

Nụ cười cho mai sao

Trần Quê Hương

68 Tiếng Gọi Linh Hồn

Tôi đã là anh anh sẽ là tôi

Một kiếp sống chỉ bằng hai tiếng khóc

Lần chào đời mình khóc lên hoảng hốt

Lần ra đi thiên hạ khóc đưa mình

Anh sẽ là tôi tôi đã là anh

Oi thơ mộng vui buồn và vinh nhục

Từng dọc ngang trên vạn nẻo đường đời

Phút cuối cùng trả gió với tàn hơi

Buông tất cả tay không còn một vật

Người sợ thúi quẳng tôi vào lòng đất

Tiếc không sao dở nỗi nắp quan tài

Trước tử thần tôi đại bại anh ôi

Sự nghiệp đổ như sóng va vào đá

70. Phật tại thế thời ngã trầm luân

Kim đắc nhân thân Phật diệt độ

Ao não tự thân đa nghiệp chướng

Bất kiến Như Lai kim sắc thân

Tô Đông Pha

71.Tham giận kiêu căng

Si mê lầm lạc

Ngày nay nhờ Phật

Biết sự lỗi lầm

Thành tâm sám hối

Thề tránh điều dữ

Nguyện làm việc lành

80. Kiếp trước chẳng tu mới chịu nghèo

Kiếp này cái nghiệp nó đeo theo

Nếu không tường tân đường nhân quả

Vĩnh kiếp luân hồi phải nạn eo

77. Ví không có cảnh đông tàn

Thì đâu có cảnh huy hoàng ngày xuân

Nghĩ mình trong bước gian truân

Gian nan rèn luyện tinh thần thêm cao

Hồ Chí Minh

79.Thời gian rũ áo không quay lại

Bảng lảng nghìn năm sương khói ơi

Đất trời như thực như mơ ấy

Xin một nhành xuân hái với đời

Mai nhà ai nở cho anh nnhớ

Thương dáng mẹ hiền chiều ba mươi

Thời gian rủ áo không quay lại

Chợt thấy niềm xuân vẫn ngậm ngùi

Minh Trường

85. Nước gợn lòng thì bóng trăng nhấp nhoáng

Trăng lu mờ vì áng đám mây

Làm cho nước đứng mây tan

Tự nhiên sáng suốt huyền quang nhiệm mầu

86.Trò huyến hoá đã bày ra đấy

Kiếp phù sinh trong thấy mà đau

Trăm năm rồi có gì đâu

Chẳng qua một đám cỏ khâu xanh rì

Ôn Như Hầu

84. Trời cũng không đất lại cũng không

Người người khoái khoái ở nơi không

Nhật cũng không nguyệt lại cũng không

Đông lên tây lặng chẳng cần công

Vườn cũng không ruộng lại cũng không

Đổi dời nhiều ít chủ nhơn ông

Vàng cũng không bạc lại cũng không

Thát rồi nào đặng ở tay trong

Vợ cũng không con lại cũng không

Huỳnh tuyền đường nọ chẳng tương phùng

Sớm qua tây tối lại sang đông

Người đời tỉ thí tợ con ong

Hể đặng trăm bông nên mật đó

Rốt cuộc thân tàn một kiếp không

201. Vun tay quét lá sân chùa

Quét tâm chấp ngã được thua cõi người

Trau nhau tròn vẹn nụ cười

Buồng tim Di Lặc thắm tươi đạo tình

88. Mùi tục luỵ lưỡi tê tân khổ

Đường thế trần gác dổ kỳ khưu

Sống còn bờ bể nhấp nhô

Chiếc thuyền bào ảnh lô xô dập dồn

Ôn Như Hầu

89. Thường kiến tự kỷ hoá

Bất thuyết tha nhân phi

Tha phi ngã bất phi

Ngã phi tự hữu hoá

Tâm trú niệm Phật trung

Vô phi diệc vô hoá.

91. An quả ngon phải toan lấy hột

Để đặng mà mai mốt còn ăn

Cầm bằng ăn trái hột quăng

Thì mai ắt phải xin ăn nhà người

93. Vào cửa đạo làm người thiện tín

Phải học điều nhẫn nhịn thuận hoà

Điều nhỏ nhen thắt mắc bỏ qua

Chuyện tranh cải rầy rà nên tránh

94. Bởi vì kiếp trước có tu

Kiếp này mới được võng dù nghinh ngang

Bởi vì kiếp trước chẳng tu

Kiếp này phải chịu chỏng khu ngoài đồng

98. Thiên hạ tranh nhau nói khổ vui

Có chi là khổ có chi vui

Vui trong tham dục vui rồi khổ

Khổ để tu hành khổ hoá vui

Nếu biết có vui là có khổ

Thà rằng đừng khổ cũng đừng vui

99. Cây gởi cây cho đất

Đất gởi đất cho cây

Con gởi con cho Phật

Phật gởi Phật cho con

102. Tiếng đi ngoài vạn dặm

Xây dựng niềm tin yêu

Mỗi lời là châu ngọc

Mỗi lời là gấm thêu

103. Nói Lời Ai Ngữ

Xin được nói lời ái ngữ

Thương yêu chăm sóc sớm chiều

Đem niềm vui tới cho mọi nẻo

Giúp người vơi bớt sầu đau

Và đền đáp công ơn cha mẹ

Ơn thầy nghĩa bạn dày sau

101. Tráng sĩ một đi không trở lại

Dòng sông dịch thuỷ rẽ đôi nơi

Rượu hồng pháo đỏ đầy nơi ấy

Tiếng trúc còn vang mãi mấy đời

105. Cho một lần và một lần thôi nhé

Tìm dáng thu cô độc chỉ riêng mình

Gió mây ơi xin được làm tri ngộ

Giữa biển đời bèo bọt kiếp linh đinh

Cho một lần buông neo về gác trọ

Nghe thu rơi từng giọt nhỏ trong hồn

Bạn đời ơi bao lần rồi không có

Hy sinh nào còn thơm ngát nụ hôn

Cho một lần một lần thôi nhé

Vì muôn đời thu vẫn mãi là thu

Linh hồn này xin một lần dâng hiến

Cho mùa thu hương thương mãi mịt mù

Nguyệt Tử

106.Đời là đường sắt dài vô tận

\ta một thế nhân một chuyến tàu

Hết đổ ga này ga khác đến

Mà tàu đâu trụ ở ga nao

Tàu nhả khói mờ tàu chuyển bánh

Ga buồn ủ rủ đứng trong sương

Nhưng nào ngăn được nào giam được

Cái kiếp con tàu kiếp bốn phương

109. Người thuỷ thủ qua dòng đời nhả khói

Qua bóng mờ con tàu vẫn hiên ngang

Vỏ thép cũ từng đi trong bóng tối

Bình minh sừng sửng chút hơi tàn

Nguyệt Tử

113. Phù dung nở bến sông hồng

Mặt thiếp xinh hay phù dung rõ xinh

Hôm qua đê dấu thiếp in

Cớ sao thiên hạ quên nhìn phù dung

120. Phục lạp tử tôn không loại tửu

Thế gian phú quí đẳng phù vân

Bách niên đáo để giai như thị

Hồi thủ mang mang nhất phiến trần

122.Nghèo ở chợ đông có móc đồng

Móc hoài chẳng dính bà con thân

Giàu ở rừng sâu tay xách gậy

Xua hoài không hết bạn vô nhân

124. Hành tàn hư thật tự gia tri

Hoạ phước nhân do cánh vấn thuỳ

Thiện ác đáo đầu chung hữu báo

Chỉ tranh lai tảo dữ lai trì

127. Cuối đêm gõ xuống đầu này

Đi qua với nhịp tim này hoang liêu

Tôi tìm tôi giữa tàn xiu

Tôi tìm tôi giữa sớm chiều lặng câm

Nghe ra sóng dạt chổ nằm

Bóng tôi lẫn trốn mù tăm chiều tàn

Tôi tìm tôi giữa khuya tan

Vô tình bước hụt vầo mang mang hồn

Vẫn trong thể điển sinh tồn

Du du đỉnh mộng chập chờn cuộc say

Ngỡ ngàn cắn thử ngón tay

Vẫn tê điếng mộng vẫn ngây ngất tình

Bổng dưng gặp lại chính mình

Tự bao giờ vẫn làm thinh giữa đời

Thôi thì tiếp tục cuộc chơi

Chơi gì ?

Giữa dòng sóng nghiệp bao đời nỗi trôi

Về đi...về chốn xa xôi

Về nơi cực lạc đứng ngồi liên hoa

128. Chiếc vòng danh lợi cong cong

Kẻ hòng ra khỏi người mong bước vào

Sự đời nghĩ cũng nực cười

Một con cá lội mấy người buông câu

129. Gươm trí tuệ giồi mài cho bén

Dứt tham sân cắt xén si mê

Vô minh phiền não ủ ê

Lợi danh tình ái tái tê kiếp người

137. Muôn kiếp sinh linh giựt mình tỉnh mộng

Lời nam mô sám hối ngút ngàn sau

Tiếng chuông ngân như sóng bể dạt dào

Với bất diệt vỗ lên bờ bến giác

130. Suốt ngày bận rộn cũng chỉ vì

Lo ăn lo mặc chuyện áo y

An mặc đủ rồi lại suy nghĩ

Phòng trung còn thiếu vợ đương thì

Vợ đẹp hầu non đều đủ cả

Ra vào xe ngựa lấy đâu đi

Ngựa đã thành bầy xe đã sẳn

Ruộng vườn chật hẹp khó thu chi

Mua được ruộng vườn trăm vạn mẩu

Sợ không quan chức bị người khi

Tam phẩm tứ phẩm còn chê nhỏ

Thất phẩm lục phẩm có ra gì

Nhất phẩm vừa lên làm tể tướng

Lại ước làm vua chắc có khi

Thoả lòng lên được ngôi thiên tử

Lại ước làm tiên sống trường kỳ

Tham vọng leo thang không dừng nghĩ

Vô thường chợt đến ôm hận đi

135. Ta đã chết nhưng chẳng bao giờ mất

Theo luân hồi cũ mới bấy nhiêu thân

Trong lục đạo nghiệp duyên qua tứ xứ

Lành hay hung tuỳ những nghiệp xoay vầng

136. Bởi giấc mơ tiên con lở say

Lòng con mến Phật tự bao ngày

Đêm nay chuông gợi hồn con tỉnh

Phủi sạch trần ai con đến đây

Cười sớm rồi đây lại khóc chiều

Khóc nhiều cười chẳng có bao nhiêu

Cười khan bởi thế hay den bạc

Khóc hận vì đời quá trớ triêu

Cười "đúng" là người vui đạo nghĩa

Khóc "lầm" vốn kẻ nặng tình yêu

Cười đi chớ tưởng đời vô vị

Khóc mãi cũng không thoát bóng thiều

Có bao giờ em thấy lòng khắc khoải

Khi con người còn là sói với nhau

Và cuộc đời còn ray rứt với nhau

Khi ác pháp vẫn lan tràn gieo rắc

Có bao giờ em nghe lòng thổn thức

Vì bên em là sự sống đua tranh

Suối tình thương không tuông chảy an lành

Đã tắt hẳn bởi tham lam thù hận

Và có bao giờ em ước mơ vơ vẩn

Vì cuộc đời ngập áng sáng tình thương

Cõi nhân gian đã hiện bóng thiên đường

Vì thiện pháp dâng đầy mọi lối

Đời nhân thế sẽ không còn u tối

Nếu đường đi của nhân quả nghiệp duyên

Được tuyên dương thắp sáng khắp mọi miền

Trong em bé trong cụ già trong tất cả

Người vun kiếm thì bao người gục ngã

Ta hươi gươm chỉ giết một mình ta

Đoạn trừ tham giận kiêu sa

Trở về tự thể ngôi nhà vô sanh

Người vun kiếm gieo sầu chuốt hận

Ta hươi gươm đoạn tận nguồn mê

Đường xưa lối cũ ta về

Thong dong tự tại tràn trề vĩnh an

194- Tất cả là thử thách

Coi bạn xử làm sao

Đối mặt mà không biết

Phải luyện lại từ đầu

191- Về Đi Chứ

Ruộng vườn hoang vắng sao chẳng về

Tâm bị hình độc tỏ đã lâu

Sao còn sầu muộn than với lòng

Lỗi xưa chưa sửa nay đã thấu

Mới biết tương lai còn đuổi kịp

Ay bởi đường mê chữa dấn sâu

192- Lòng thơi thảnh thì trăm nạn tiêu hết

Y yên tịnh mọi chuyện thanh bình

Khi tâm niệm dừng thì phú quí thiệt

Lòng tư dục cạn phú quí mới chân

193- Thiên bách niên lai oản lý canh

Oán thâm tự hải hận nan bình

Dục tri thế thượng đao binh kiếp

Thả thính đồ môn dạ bán thanh

196- Lòng tham lam như hố sâu

Không thoả mãn được thì sanh sân hận

Năm dục phừng phừng suy nghĩ đảo điên

Si mê chẳng biết pháp khí tiêu tan

HT.Tuyên Hoá

195- Chuyện gì cũng êm xuôi

Tánh nóng là khó nguội

Nếu thật chẳng nổi nóng

Chính đó báu vô ngần

Nếu lại không oán người

Mọi việc sẽ êm xuôi

Vĩnh viến không lo phiền

Oan nghiệt sao truy đuổi

Cứ lén nhìn lỗi người

Khổ mình vẫn chưa nguôi

196- Hãy cho tôi một tinh cầu giá lạnh

Một vì sao trơ trọi cuối trời xa

Để nơi đó tháng ngày tôi lẫn tránh

Những ưu sầu đau khổ với buồn lo

199- Nhất thiết chúng sanh vô sát nghiệp

Thập phương hà xứ động đao binh

Gia gia hộ hộ đồng tu thiện

Thiên hạ hà sầu bất thái bình

200- Khi xúc chạm việc đời

Tâm không động không sầu

Không uế nhiểm an ổn

Là điềm lành tối thượng

201- Nếu dùng tranh dứt tranh

Cuối cùng không thấy dứt

Chỉ nhẫn hay dứt tranh

Pháp ấy an ổn nhất

202- Kẻ hơn thì thêm oán

Người thua ngủ chẳng yên

Hơn thua hai đều xả

Ay được an ổn ngủ

203- Cái giận làm tôi xấu

Biết vậy tôi mỉm cười

Quay về thủ hộ ý

Từ quán không buông lơi

205- Nhân quả kia kìa có sai đâu

Thử xem trần thế khắp hoàn cầu

Giàu nghèo sướng khổ sang hèn đó

Khác biệt do nhân tạo thuở nào

206- Tạc bích xuyên tường ý bất hưu

Thiên ban bách kế khổ vinh cầu

Kim sanh tự đắc tha nhơn vật

Bách giác chung thiên thọ mã ngưu

207- Gỉa sử bách thiên kiếp

Sỡ tác nghiệp bất vong

Nhơn duyên hội ngộ thời

Quả báo huờn tự thọ

48-Bạch Thế Tôn đây lời khấn nguyện

Xin đập tan đê tiện trong con

Khi vui xin chớ vui thêm

Khi buồn đủ sức cho buồn trôi qua

66- Nẻo Về

Về. Ta biết phải về đâu

Về nhà: sẽ lạnh. Tìm nhau: Đã lìa !

Về thuyền, sóng vỗ mạn khuya.

Vềv lau lách chỉ còn nghe riêng buồn.

Về Vô biên sợ Vô cùng.

Về Vô giác vẫn ngộ sương tuyệt hàn

Thôi đành xuôi nẻo phù vân

Om trăng tiền kiếp ru thân giang hà

Nguỹến Đăng Hà

64- Thiện nhơn hành thiện dể dàng thay

Ac nhơn hành thiện khó chi tài

Ac nhơn hành ác như chơi giỡn

Thiện nhơn hành ác chẳng quen tay

67- Đến thế gian bằng nụ cười

Thì hoa tâm nở bên đồi ngát hương

Đến thế gian bằng tình thương

Thì chân như hiện bên đường vô sinh

113- HỎI

Nhân bước nhàn du viếng cửa thiền

Hỏi người quy Phật đã bao niên

Tóc tơ sao nở hoài đưa kéo

Má phấn mà đành để phụ duyên

Chín kiếp toan ngồi bên bệ Phật ?

Mười đời dể ngự được toà sen ?

Thôi thì nghĩ lại châu trần đó

Trả lại cà sa... nối bút nghiên !?

Mạnh Tùng

+ ĐÁP

Hỡi khách nhàn du viếng cửa thiền

Cánh hoa quy Phật đã mười niên

Tóc tơ chi để, cần đưa kéo

Má phấn còn đâu nỗi cảm phiền!

Chín kiếp bền lòng bên cửa Phật

Mười đời hẳn ngự được toà sen

Châu trần trả lại châu trần đó

Giữ áo cà sa... nối nghiệp thiền

TN.Đàm Thi

Tháng ngày khép cánh phòng tu

Tiếng kinh khuya sớm vui cùng nước non

TN.Đàm Thi

110- NGHỊCH LÝ

Cái cần nhớ, lại cứ quên

Cái cần quên, lại nhớ đêm nhớ ngày

Cái cần mỏng, lại cứ dày

Cái cần dày, lại cứ ngày mỏng ra!...

Cuộc đời cứ thế trôi qua

Bao nhiêu nghịch lý cùng ta khóc cười

Phương Thảo

115- PHONG KIỀU DẠ BẠC

Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên

Giang phong ngư hoả đối sầu miên

Cô Tô Thành ngoại Hàn Sơn Tự

Dạ bán chung thanh đáo khách thiền

Dịch :

Trăng tà tiếng quạ kêu sương

Tiếng chài lách vọng sầu vương giấc hồ

Thuyền ai đậu bến Cô Tô

Nữa đêm lắng tiếng chuông chùa Hàn San

HOÀ THƯỢNG & CHÚ THIỂU thì

Sơ tam sơ tứ nguyệt mông lung

Bán tợ ngân câu bán tợ cung

Thuỳ bả kim bôi thân lưỡng đoạn

Bán trầm thuỷ để bán phù không

Dịch :

Canh tư trăng sáng mông lung

Nữa hình câu móc như cung nữa vành

Ai đang tâm xẽ trăng vàng

Bóng chìm dưới nước nữa vầng trên không

120-Chuyện trăm năm cũ

Phật cũng thăng trầm

Riêng lòng son đó

Ra ngoài sắc, không

Tư An

127-Một người nóng giận chưỡi ào ào

Chẳng lẽ ta đây cũng thế sao

Một đứa cộc cằn thêm đứa nữa

Thì ra hai đứa cũng như nhau

128-Đã mang lấy nghiệp vào thân

Chớ mong cầu cứu Phật gần Phật xa

Thiện căn ở tại lòng ta

Nào đâu có phải ở ba bạc vàng

129-Mấy ai tránh khỏi kiếp luân hồi

Tạo hoá xoay vần luật đó thôi

Tích đức rửa lòng trong tợ suối

Tu nhân tránh dạ bạc như vôi

Tiểu nhơn luồng lách câu đâm thọc

Quân tử ung dung chuyện ngả ngồi

Lời thật khuyên người nên sống thật

Cho đời rạng rỡ nụ cười tươi

130-Dục tri tiền thế nhân

Kim sanh thọ giả thị

Yếu tri lai thế quả

Kim sanh tác giả thị

131-Trừ đi lòng đen bạc

Cộng thêm dạ thuỷ chung

Tình yêu lên tiếng hát

Đời sẽ đẹp vô cùng

*Trừ đi lòng gian ác

Cộng thêm chuyện nghĩa nhân

Tình người lên tiếng hát

Hoa nở cõi dương trần

*Trừ đi bao giả dối

Cộng thêm nhiều chân tình

Để thơ lên tiếng hát

Hoa nở cõi dương trần

132-Ngoài kia vẫn tiếng phong linh

Trong này nghe tiếng niệm kinh chuyên cần

Ngập ngừng lá rụng ngoài sân

Đong đưa chiếc lá gởi thân cửa thiền

Người trồng cây đắng làm chi

Ta trồng cội phúc dành khi đói lòng

Lá ơi đừng lấm bụi hồng

Hãy nương cửa Phật khỏi vòng trầm luân

133-Từ bỏ tham sân với tánh si

Thanh tịnh vun đắp lòng từ bi

Làm lành lánh dữ câu tâm niệm

Trần gian dứt khổ ấy đường đi

134-Tâm từ rải khắp muôn phương

Tâm bi rải khắp tình thương chan hoà

Lòng người nở một nụ hoa

Từ bi vô ngã chan hoà tình thương

Quanh quẫn lòng con nỗi đạo đời

Đời con rạo rực luyến mê chơi

Đạo thì con muốn tu thành Phật

Theo đạo thì con lại tiếc đời

139-Bồ tát đi vào đời

Như hoa nở khắp nơi

Điểm tô màu tươi thắm

Trang nghiêm nét tuyệt vời

141-Muôn thế kỷ muôn ngàn năm xa lắc

Kiếp con tằm là phải vương tơ

Dù nước non thay đổi ánh trăng mờ

Đời tu sĩ vẫn là ời giải thoát

142Trên đường đạo không gì bằng tinh tiến

Không gì bằng trí tuệ của đời ta

Sống điêu linh trong kiếp sống ta bà

Chỉ tinh tiến là vượt qua tất cả

143-Có vấp ngả mặt mới nhìn sáng suốt

Có khổ đau lòng mới mới cứng rắn thêm

Có thẳng căn như sợi dây đờn

Thì mới tạo được những âm thanh kỳ diệu

145Lời thiện tri thức như nắng mùa xuân

Sanh trong tất cả căn mầm thiện pháp

Lời thiện tri thức như ánh trăng rằm

Vật gì được chiếu đều khiến thanh lương

Lời thiện tri thức như núi tuyết hè

Làm vơi cầm thú khát khao nỗi niềm

Lời thiện tri thức như nắng dọi ao thơm

Nở khai tất cả hoa sen tâm lành

Kinh Hoa Nghiêm

155-Chốn thảo lư an cư dưỡng tánh

Dốc một lòng nhập thánh siêu phàm

Sắc tài danh lợi chẳng ham

Thị phi phủi sạch luận đàm mặc ai

157-Bao nhiêu nước biển mặn rồi

Lẽ gì nước mắt trong đời mặn hơn

Lòng người cái biển tí hon

Mà nghìn năm nữa vẫn còn sâu xa

Đoàn Thị Lam Luyến

161-Là phật tử biết lòng có phật

Cho nên không cố chấp bên ngoài

Cố làm tâm phật được khai

Ay là cần nhất của bài quy y

188-Vui chơi đạo đức đặng lòng an

Vui dạ không còn bận thế gian

Vui cảnh nâu sòng tâm rảnh khổ

Vui thay cửa phật hưởng thanh nhàn

207-Đời là biển khổ cảnh đau thương

Say đắm làm chi giấc mộng trường

Danh lợi thế quyền như bọt nước

Tiền tài vật chất tợ sương sa

Trăm năm không đạo gây nên tội

Một kiếp biết tu khỏi lạc đường

Khuyên hỡi khách trần mau tỉnh ngộ

Nương thuyền bát nhã đáo tây phương

Trần gian là cõi đi về

Tranh đua danh lợi não nề tấm thân

Một mai nhắm mắt lìa trần

Công hầu khanh tướng tan dần theo tro

SOI GƯƠNG

Soi gương thấy mặt mình xinh đẹp

Dậy cả hồn xuân ánh mắt hiền

Sáng trưa chiều tối gương thành bạn

Em ngỡ cõi đời hoá cõi tiên

Dòng thời gian bổng nhiên khúc khuỷu

Vô thường đâu vị nể hồng nhan

Soi gương không gặp mùa xuân nữa

Chỉ thấy hằn sâu nỗi bất an !...

Rồi một buổi nghe lời sư cụ

Em tìm cổ kính để soi lòng

Gương tâm hiển lộ xuân bất diệt

Từ ấy thanh bình giữa sắc không

Tuệ Thiền Lê Bá Bôn

Thân từ cát bụi đến

Cát bụi sẽ gọi về

Chỉ tấm lòng thương mến

Gởi lại khắp sơn khê

Xin cúi xuống làm người hèn kém

Miễn đôi tay làm đẹp cuộc đời

Tình thương chia xẻ muôn nơi

Con tim tuy nhỏ nhưng trời đất ôm

VẪN XANH

Rách lành đùm bọc lẫn nhau

Nỗi đau ôm lấy nỗi đau mà cười

Trãi qua dâu bể cuộc đời

Lá cây ngọn cỏ chân trời vẫn xanh

Lê Bá Duy

HOẠ

Loay hoay vẻ bức tranh đời

Em pha nhung nhớ đầy vơi mấy phần

Tôi đi vẻ ngọn phù vân

Em về vẽ chốn lần khân bên đời

Tôi đi chuốt ngọn mây trời

Vẽ ngày ray rứt trong hơi thở dài

Một đời hoạ bức tranh phai

Làm sao vẽ được cuối ngày sắc không

Lê Trùng Dương

Thằng ba đeo cặp kính râm

Than rằng trời đất tối tăm mịt mờ

Vội vàng đổi kính màu lơ

Cười rằng trời đất bây giờ hoá xanh

Ba ta lại muốn chơi tinh

Đeo đôi kính trắng nhìn quanh khắp nhà

Ba rằng muôn vật đều nhoà

Mẹ ba thấy vậy nhủ ba đôi lời

Muốn trông cho rõ sự đời

Con nên cổi kính mới thôi lạc lầm

MAI NHÉ

Mai nhé ta về chung cuộc lữ

Hành trình gởi lại chút tâm tư

Bụi hồng tan tác còn vương mộng

Nhặt cánh phù hoa kết tạ từ

Mai nhé khi hồi chuông thức gọi

Người đi rủ sạch gánh hoang sơ

Hợp tan thương hận tàn tro lạnh

Bèo bọt làm chi kiếp sống hờ

Mai nhé luân hồi ta dạo bước

Phù du xin trả kiếp trần thương

Ngoài kia nhân thế còn hư ảo

Thì bận lòng chi những bụi đường

Tâm Hương

Biết em là chúng anh

Nên yêu em miệt mài

Vì mai em thành Phật

Tôi biết đùa với ai

Vĩnh Hảo

Ngó lên am tự phù cừ

Thương cho người học giả từ lầu son

Về đây nương náu thiền môn

Tay lần chuổi hạt cho mòn ngày xanh

Duyên xưa chẳng bận chi tình

Bụi trần chi để vương cành hoa sen

Nước trong chẳng lựa đánh phèn

Ao trong nước mát não phiền sạch không

Xuất gia xuất giá cũng đồng đi

Hai nẻo cách xa mới lạ kỳ

Lối đạo trở về nơi tịnh lạc

Đường đời đưa đến chốn sầu bi

Phật tiên đắc nhập tâm nhàn rỗi

Thê thiếp lâm vào tánh mạng suy

Nữ giới hỡi ai người trí giả

Phu nhơn khó sánh với bần ni

A Di Đà Phật oai linh

Độ tôi thoát khổ vô minh kiếp nay

Ai tình để lại trần ai

Đem mình vào cửa Phật đài tu thân

Thương người giữa cuộc tử sinh

Thương vô thường đến biết mình ra sao

Thương người khổ nhọc lao đao

Thương cơn thất vọng biết bao nhiêu lần

Nếu là con chim, chiếc lá

Thì con chim phải hót, chiếc lá phải xanh.

Lẽ nào vay mà không trả

Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình.

Tố Hữu

========================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro