thơ vui vợ chồng
Vợ là ...
Vợ là tiên nữ kiêu sa
Vợ là sóng gió vợ là bão giông
Vợ là một đoá hoa hồng
Vợ là sư tử Hà Đông sinh thành
Vợ là dòng nước mát lành
Vợ là nóng bức trong anh mỗi ngày
Vợ là một chất men say
Vợ là vị đắng, vị cay trong đời
Vợ là cơm nguội của tôi
Lại là đặc sản mấy người nhà bên
Vợ là cái két đựng tiền
Bỏ vào thì dễ, rút hoài chẳng ra
Vợ là đồ cổ của ta
Để lâu mất giá chẳng ma nào thèm
Vợ là phật, vợ là tiên
Vợ là bà lão nửa điên, nửa khùng
Vợ là một nữ anh hùng
Vợ là bạn gái ngủ chung một giường
Vợ là bà chủ yêu thương
Ngồi lâu lắm chuyện, ra đường thì...buôn dưa...
Diệu kế của chàng say
Chồng về, mặt vợ lạnh tanh
Liếc qua chồng nhủ: không lành rồi đây!
Say... nhưng nựng má vuốt tay:
Nàng ơi! Bình tĩnh! Mai rầy anh sau!
Rằng anh muốn phạm lỗi đâu
Nể tình anh... vợ, vài chầu mà thôi!
Lại thêm tính chẳng nửa vời
Yêu em phải nhất, nhậu thời phải... phê
Cơ mà... nết tốt em mê
Vẫn son sắt đó không hề: Bia ôm!..
Công em đợi cửa, chờ cơm
Xin ghi tạc dạ, ngọt thơm anh đền
Em nè! Em hãy cười duyên
Xí xoa, xí xóa, lòng mềm... Anh thương!
Dù đi trăm dặm tứ phương
Anh thề dẫu xỉn, cũng cương quyết... về!
Nàng nghe... (Hạnh phúc tràn trề...)
Tiêu tan cục giận, bưng bê tận bàn:
Nào cơm, canh nóng... chứa chan
Chăm chàng! Như thuở nồng nàn mới yêu!
(Kế này không phổ biến nhiều
Ai say! Hãy nhớ tuyệt chiêu... chiều nàng)
Vợ tôi buồn !
Mỗi lần nghe vợ than buồn
Là tôi hoảng hốt, mất hồn như ma
Hễ buồn, nàng đi xì-pa
Từ trưa đến tối la cà các nơi
Hết uốn tóc, đến xâm môi
Lột da tắm trắng cho người trẻ ra
Tóc tai nhuộm đủ màu pha
Đứng xa nhìn lại, như hoa... thôi rồi!
Về nhà thấy chồng... không tươi
Vợ bèn... buồn... tiếp, rủ người... shopping
Tha về nhiều thứ linh tinh
Hỏi xài sao hết? lại rình... vứt đi
Buồn buồn là cái chi chi
Mà sao nó cứ thường khi ở nàng
Khi vui nàng cũng... lên đàng
Khi buồn nhà cửa chẳng màng nàng đi
Người ta buồn chuyện hỏng thi
Vợ tôi được cái.... hổng thi cũng buồn!
Vợ ơi, xét lại nguồn cơn...
Một tháng đôi bận em buồn... là... tiêu (tiền)
Cha con giác đác đôi điều
Mong em nghĩ lại,vui nhiều... nghen em!
Nhất vợ ...
Ngày trước nàng dạ nàng thưa ...
Nói năng dịu ngọt cho vừa lòng anh
Anh tưởng hoa ở trên cành
Bao giờ cũng đẹp tươi xanh bốn mùa
Lời nói không mất tiền mua
Nên anh ..... ngọt lại cho vừa lòng nhau
Bây giờ chẳng hiểu vì đâu
Nàng mang chứng bệnh cứng đầu lặng câm
Còn mặt thì cứ hầm hầm
Nàng trợn một cái ta ..... bầm mấy hôm
Việc nhà chẳng chịu trông nom
Shopping một bận , ba hôm mới về
Nhà thì đang ở nhà thuê
Phòng ốc chật hẹp, bốn bề ngổn ngang
Muốn tìm đôi vớ mà mang
Phải mất cả tiếng bươi ngang đồ nàng
Ngày ngày đọc báo thời trang
Hễ ra "mốt" mới nàng mang về liền
Nàng rất có khiếu xài tiền
Nàng mà đã thích, mua liền chẳng tha
Tuần sau "mốt" mới khác ra
"Mốt" mới tuần trước.... lau nhà chẳng thương
Đám cưới cuối tuần !
Hôm qua đám cưới bạn em
Họ hàng lối xóm đến xem rộn ràng
Đáng nhẽ pháo nổ đùng đoàng
Nhưng vì cấm pháo, cả làng im re
Tám giờ có một chiếc xe
Cắm đầy hoa hoét le te đi vào
Trẻ con bu tới ào ào
Đứa thì sờ lốp, đứa vào bóp phanh,
Một bà la ó thất thanh:
- Tiên sư bố lũ trẻ ranh quê mùa
Một ông thấy thế nói đùa:
- Bà lên thành phố mới vừa mấy năm...
Trang điểm thuê hết năm trăm
Đang từ đầu ngõ xăm xăm đi vào
Gặp ai cũng toét miệng chào
Để cho mà biết nàng nào cô dâu,
Khách khứa cũng đến đã lâu
Ồn ào náo nhiệt, càu nhàu "tám" - "buôn"
Cô dâu trang điểm trong buồng
Một lũ gái gú dựa tường đứng xem
Mười giờ đã thấy bem bem
Xe nhà chú rể màu kem, đi vào
Chú rể đáng mặt anh hào
Cao đúng mét rưỡi, đang chào bà con
Chủ hôn đứng dậy lon ton
Quát tháo inh ỏi như còn thanh niên!
Hai họ chào hỏi liên miên
"Cô dê chú rẩu" thì đần mặt ra
Mong sao đám cưới qua loa
Để đêm (hí hí) thế là xong phim
Bao năm mỏi gối đi tìm
Giờ coi như đã chết chìm cùng nhau...
Chủ hôn nói một lúc lâu
Bỗng nhiên Mic tịt (đầu dây bị chờn)
Chữa mãi cũng chẳng thể hơn
Chủ hôn ngồi xuống: - Kệ con bà mày!!!
Bây giờ đến đoạn trao tay
Chú rể rút nhẫn mặt mày buồn thiu
Khách khứa thì líu tìu tìu
Người bảo 2 chỉ, kẻ thì nửa cây
Cô dâu hỏi nhỏ: - Vàng tây?
Chú rể quắc mắt: "- Tây thế quái nào?
Nhẫn anh mua ở Hàng Đào
Em an tâm nhớ. Thôi, vào thắp hương"!
Cả 2 đứng trước hương đường
Cô dâu tranh thủ soi gương, vuốt đầu
Chú rể nét mặt âu sầu
Cắm đầu xuống vái rất lâu, rồi chuồn
Cô dâu cũng có vẻ buồn
Nắm tay bà mẹ, lệ tuôn ầm ầm...
Chú rể đóng cửa đánh rầm
Cô dâu giật thót, đâm sầm vào xe
Đến chiều đám cưới vắng hoe
Cô dâu gọi điện: - Đã về đến nơi!
Ông bô thở hắt một hơi:
- Thế là cục nợ có nơi rước rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro