Tho Xuan
XUAN
Mong sao năm mới này
Lòng bạn tràn đầy vui mừng
Và tâm hồn bạn tràn đầy tiếng hát
MUỘN MÀNG
Tôi về bóng ngả chiều xuân
Cành mai đã rụng đầy sân hoa vàng
Ao người theo gió sương tan
Chỉ còn tôi với bóng trăng cuối mùa
Trịnh Bửu Hoài
ÁO VÀNG XƯA
Xuân đã về như hẹn ước
Ao vàng xưa ở phương nào
Cành mai nở nhiều bông mới
Người cũ biết còn nhớ nhau
Trịnh Bửu Hoài
Xuân có đến rồi đi nhưng xuân lòng bất diệt
Hoa có nở rồi tàn nhưng hoa đạo vẫn luôn tươi
Chúc cho người mà cũng chúc cho tôi
Xuân Di Lặc là xuân vui muôn thuở
Trời đất rộng tâm hành nhân cỡi mở
Thường an vui vui mãi đến muôn đời
Chúc cho người mà cũng chúc cho tôi
Mừng xuân đến vui xuân như ý nguyện
HT. Trí Quảng
Niết Bàn dành sẳn ai tròn phúc
Đưa tiển hoa xuân nở đẹp màu
Xuân năm trước màu trời xanh biên biếc
Nụ hồng đào tươi ngát má giai nhân
Năm nay về đượm cánh gió xuân hồng
Thì thầm nhủ trên tóc bồng pha tuyết
TN.Tuệ Đăng
Có những cây mai sống trọn đời
Bên hàng tùng cúc mãi xanh tươi
Nhìn lên phảng phất hương trầm toã
Đức Phật từ bi miệng mỉm cười
Tết đến nơi rồi con thấy chưa
Rượu say cờ bạc phải nên chừa
Uống ăn may sắm đừng ghoang phí
Giúp để cơ hàn khỏi nắng mưa
Nữ tú nam thanh đến cửa chùa
Đầu năm hái lộc một cành hoa
Xinh tươi tỉnh thức bao thiền vị
Giữ tánh hoà vui trọn bốn mùa
HT.Liên Giác
Ai đâu trỡ lại mùa thu trước
Nhặt lấy cho ta những lá vàng
Với những đoá hoa muôn cánh rã
Về đây đem chắn nẻo xuân sang
Vui xuân vui khắp phương trời
Buồn xuân riêng để cho người tương tư
Đi tìm lửa ấm cho người
Gặp hoa lại thấy lẽ đời trong hoa
Nhẹ nhàng phủi áo bước qua
Mênh mông một cõi ta bà mênh mông
Trần Thương Bá
Về nẻo chân thường
Dòng đời êm chảy
Nương lửa thiền
Cát bụi sáng kim cương
Song Nguyên
Lắng nghe bước chân xuân
Đến rồi đi bao lần
Soi gương đầu đã bạc
Chợt một thoáng bâng khuâng
Trần Ngọc Huế
Thơ Xuân -TN.Từ
*Hãy đến cùng ta chơi
Chim kêu và mai nở
Mừng xuân tâm thảnh thơi
Khai mở
*Mai vàng đua nở sum xuê
Khách thiền đâu bận xuân về hay chưa!
*Phật ở trong tâm Nhọc chi kiếm tầm
Do mê muội ngược xuôi tìm Bụt
Cõi trần gian nguồn giác mênh mômg!
*Nhịch cảnh nuôi tâm chí
Gian nan lửa thử vàng
Bại thành và được mất
Chẳng màng!
*Bừng tỉnh giấc mộng dài
Thời gian như khoảnh khắc
Hôm qua,nay,ngày mai
Tích tắc !
&Lời kinh vàng thanh thoát
Hoà vũ trụ pháp thân
Lời kinh tâm tỉnh thức
Lâng lâng !
*Làm việc trong lặng im
Cho tâm tư thiền định
Sống sâu từng ngày đêm
Yên tịnh!
*Từng bước hoa sen nở
Một vị Phật tương lai
Từng bước tâm khai mở
Như Lai !
*Một hai hai mà một
Cùng nhịp đập chân tâm
Chung vai xây đạo Phật
Thậm thâm !
*Thắp sáng ngọn đèn thiền
Xua tan đời tăm tối
Tiếp nối đạo chân truyền
Mở lối!
*Cuộc đời một giấc mộng
Thời gian thoáng mây bay
Nguồn tâm không xao động
Khoan thai!
*Quên bỉ thử ngã nhân
Say đạo mầu thoát tục
Tâm thông ứng muôn ngàn
Hoá Phật
Thích Nhật Tu
Lạc lối qua cầu gặp bóng trăng
Mênh mông sóng nước ngỡ sông Hằng
Côi thôi vang cả đôi bờ mộng
Có kẻ quay về không nói năng
Đặng Hữu Ý
Om trăng vào giữa chợ
Gặp cô bán hoa cười
Đánh rớt vầng trăng đầu góc phố
Đường về không một ánh trăng soi
Đặng Hữu Ý
E đến khi hoa rửa trăng tàn
Xuân một khắc dể nghìn vàng đổi chác
Nguyễn Công Trứ
HOA
Nắng xuân sưởi ấm muôn nơi
Hoa xuân đua nở dâng đời sắc hương
Gió xuân mát mẽ mười phương
Mưa xuân chan chứa tình thương đậm đà
Xuân về thắm nhuận ta bà
Cho tâm hoa nở nhà nhà yên vui
Thuần Trí
Năm trước gặp thanh xuân
Má hồng khoe đào lý
Năm nay gặp thanh xuân
Tóc bạc đầy mái đầu
Người đời tuổi bảy mươi
Nhanh như dòng nước chảy
Chẳng ngộ tâm xưa nay
Sanh tử làm sao khỏi
TS.Quan Giác
Xuân đến làm chi đến lại đi
Xuân ơiđến nữa để làm gì
Cho ta nhớ lại ngày xưa ấy
Ngày cũ qua rồi hãy mất đi
Huy Cận
Gầy guộc từ thân một nhánh cây
Hỏi rằng ai đó đáp rằng mai
Xuân về thiên hạ đua nhau kiếm
Hết tết người ta vứt bỏ ngoài
Đúng hẹn nở đều khen đáo đẻ
Trể kỳ hết tết mắng chê bai
Qua rồi nguyên đáng ai còn chuộng
Gẫm lại đời mai thật chẳng may
Buổi sáng trước liêu vắng
Không một cánh mai vàng
Nhà sư thức dậy sớm
Tự biết xuân vừa sang
Đặng Hữu Ý
XUÂN KHÔNG HẠN CUỘC
Lòng vẫn là xuân klhông đậm nhạt
Nỗi chi so tuỏi khách thường xuân
Hồn nhiên gió lướt cho trúc hát
Bình thản hoa cười chẳng cựu tân
Tống Anh Nghị
XUÂN BẤT TẬN
Nghe gió đông về trong trăn trỡ
Chuyển mình vạn vật đón xuân hoàng
Thời gian vô tận xuân vô tận
Vũ trụ vĩnh hằng đời vĩnh hằng
Cũ mới xoay vầng cơ tiến hoá
Mất còn tiếp nối cuộc tuần hoàn'
Đất trời rạng rỡ mùa giao hội
Thu mãn đông tàn xuân lại sang
Nhất Tâm
Cây cối tiết xuân chồi lộc lá
Rêu phong mái ngói dấu thời gian
Khói hương thoang thoảng bay theo gió
Ngang ngát hoa lan cạnh cổng chùa
Hải Phượng
GỌI XUÂN
Trời xám mây hiu hắt
Gió mát giọt sương rơi
Đại thiền sư mãn giác
Ngắm nghía một cành mai
Cỗi phúc là đâu nhỉ
Sư trầm ngâm mỉm cười
Một nụ mai bừng nở
Gọi thức cả rừng mai
Huyền Kiêu
Xuân về cho lộc trổ tươi cành
Cho nắng vàng hôn nhẹ tóc xanh
Cho áo em cài hoa tỷ mội
Cho duyên em tiệp cánh dành dành
Cho thơ phảng phất hồn sông núi
Cho ý đậm đà nghĩa yến oanh
Cho thắm xuân xưa lời mẹ dạy
Một câu nhường nhịn chín câu lành
Châu Anh Phụng
Về chùa mây trắng vời bay
Trầm hương thả khói trên tay khấn nguyền
Gió qua khẻ gọi lời thiên
Đốt lên ngọn lửa khắp miền hoà âm
Sương tan trời đất trong ngần
Chợt nghe xuân đến bước chân điểm hồng
Thích Tấn Tuệ
Thong thả nhân gian nghỉ việc đồng
Lúa thì con gái mượt như nhung
Đầy vườn hoa bưởi hoa cam rụng
Ngào ngạt hương bay bướm vẻ vòng
Em chợt đến hồn nhiên như cánh én
Nhã mùa xuân xuống vầng trán thơ ngây
Ta quên mất mùa vui như thắp lửa
Cứ cầm hoài ảo mộng trên tay
Trịnh Bửu Hoài
Trên đường yếm thắm một đôi cô
Yếm đỏ khăn xanh trẩy hội chùa
Gậy trúc dắt bà già tóc bạc
Tay lần tràng hạt niệm nam mô
Nguyễn Bính
Một ngày có đủ bốn mùa
Sáng xuân trưa hạ đêm là thu đông
Dân Ca Nam Bộ
Tôi có chờ đâu có đợi đâu
Mong chi xuân lại gợi thêm sầu
Với tôi tất cả đều vô nghĩa
Tất cả không ngoài cảnh bể dâu
Huy Cận
Bụng to má núng đồng tiền
Chung quanh sáu trẻ ngữa nghiêng reo hò
MÙA XUÂN MÂY TRẮNG
Tóc điểm hoa sương
Mùa xuân mây trắng
Ai nhớ ai thương
Ai sầu ai lắng ?
Mùa xuân mây trắng
Ta nhớ ta thương
Mai lan cúc thắm
Hương ngát mười phương
Trần Quê Hương
Mai rơi lỗi nhịp thi ca
Bôi mặt ý xuân xác hoa tàn nhạt
Trong tận cùng hư không nhào nát
Trái chín rọi vào sắc hương
Cái mới nảy mầm trong đất ấm ngày thường
Sáng nay ta chưa lần gặp
Trần Thế Vinh
Xuân về hoa bướm gặp nhau đây
Bướm luyện hoa cười thật đúng thời
Hoa bướm xưa nay đều huyễn ảo
Hoa cười bướm luyện để làm chi
TS.Giác Hải
Thuở bé chưa từng rõ sắc không
Xuân về hoa nở rộ trong lòng
Chúa xuân nay bị ta khám phá
Trải chiếu giường thiền ngắm cảnh hồng
Trần Nhân Tông
Nồng cỡi áo ra lạnh khoác vào
Không nồng không lạnh biết làm sao
Xem màu liễu ngự hoa cung đó
Lọ phải tìm xuân đủ bốn mùa
TT,Thượng Sĩ
Xuân dệt muôn hoa như gấm
Thu sang lá tự vàng
CÁO TẬT THỊ CHÚNG
Xuân khứ bách hoa lạc
Xuân đáo bách hoa khai
Sự trục nhãn tiền quá
Lão tùng đầu thượng lai
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai
TS.Mãn Giác
Xuân đến xuân đi cũng lắm lần
Nào ai thức tỉnh biết thương thân
Thân này lần hoại theo năm tháng
Xác nọ kề b ên với tử thần
Một kiếp không tu muôn kiếp khổ
Một đời không đạo vạn thời trầm
Ai người trí giả mau mau tỉnh
Giấc mộng phù sinh cõi thế trần
Gót nhỏ đường dài không chán nản
Tự vô lượng kiếp dựng hình hài
Tự vô lượng thọ tìm chân đế
Nhất quán vô thường nhặt cánh mai
Trần Quê Hương
XUÂN HOA
Đưa tay níu lấy nụ cười
Mắt môi chìm nỗi bóng người đi qua
Trên vai mây trắng bao la
Chợt nghe một đoá xuân hoa mỉm cười
XUÂN HẢI NGOẠI
Quê người lạnh lắm những chiều đông
Dù cũng vầng trăng những nhánh sông
Nhà ai sợi khói bay như nhọng
Héo hắt lòng ta bếp lửa hồng
Trịnh Bửu Hoài
Xuân đạo thơm lành ngát y hoa
Tình thương rộng mở khắp hằng sa
Nguyện cầu sanh chúng lìa mê chấp
Rủ sạch nghiệp duyên ngộ Phật Đà
Nguyên Thoại
XUÂN NIỆM
Xuân đến con thêm một tuổi đời
Nhìn gương tóc đã lệch đường ngôi
Tháng năm từng sợi buồn vương rụng
Tiêu muối hai màu gió nắng phơi
Cố trả cho xong nhiều nghiệp quả
Gắng công góp sức ích cho đời
Thiền hành trì niệm tràn hôm sớm
Thuỷ sám lăng nghiêm đọng ý lời
Ninh Giang Thu Cúc
Sáng nay xuân đến mai đào nở
Ký ức dồn lên bao nhớ thương
Am thầm cô lẻ trời viễn xứ
Giựt mình nghoảnh lại tóc pha sương
Đăng Trình
HƯƠNG XUÂN
Nắng xuân rắc sợi tơ vàng
Cho không gian tắm rộn ràng sắc hoa
Hoa mai rón rén bước ra
Ru từng lá biếc vỡ oà hương xuân
Hương Văn
Gió xuân mang đến hơi xuân
Gió xuân cây lá vui mừng hát ca
Gió xuân thức giấc ngàn hoa
Gió xuân khoe sắc hương hoà cùng xuân
Hoa xuân nở thắm tình người
Hoa xuân tô đẹp cuộc đời thêm xuân
Hoa xuân đổ khắp đất trời
Hoa xuân khoe sắc cho đời thêm xuân
Thích Nguyên Trụ
HOA MAI
Mai này tết đến có hoa mai
Mai vốn dịu dàng và mảnh mai
Mai đã điểm tô cho cuộc sống
Mai tăng hy vọng của ngày mai
Mai vàng lấp lánh trong sương sớm
Mai trắng mượt mà dưới nắng mai
Mai đẹp thanh tao và thánh thiện
Mai rừng óc ả dưới ban mai
Trấn Nhi
XUÂN VỀ NHỚ QUÊ
Đã mấy xuân rồi chưa trỡ lại
Trời quê cuối nẻo trắng mây bay
Đời ta như một dòng sông nhỏ
Cứ mãi trôi đi những tháng ngày
Quê mình se lạnh những chiều xuân
Cũng có vầng trăng chiếu xuống đồng
Nhà ai sợi khói bay nhè nhẹ
Hiu hắt lòng ta bếp lửa hồng
ÁO MAI VÀNG
Ao người mai hoa sắc
Thanh thoát hương từ bi
Giọt giọt vàng thắm đượm
Phật ý bất tư nghì
Đặng Điền Đăng
Trúc với mai mai về trúc nhớ
Trúc trỡ về mai nhớ trúc không
Càng thuở già càng cốt cách
Một phen gió rét một tinh thần
Nguyễn Trãi
CHÚC XUÂN
Nhâm ngọ mừng xuân chúc thọ già
Đạo vàng tỏ sáng rộng bao la
Tam quy ngũ giới luôn gìn giữ
Lục tặc thất tình phải tránh xa
Quẳng gánh lo âu nương cửa Phật
Dứt dây hơn thiệt mộ Di Đà
Từ bi hỷ xả thân an lạc
Sống khoẻ sống vui lượng hải hà
Lê Văn Trúc
CẢM XUÂN
Giọt sương mai nhúng nhảy
Tình xuân hương lất lây
Nhà ong mật lui tới
Cựa mình nụ lất lay
Sáng nay em thức dậy
Mừng một năm mới sang
Chúm chiếm hoa cười nụ
Ngoài sân mai nở vàng
Ai Duyên
Hoa lá trăm màu dáng thướt tha
Đất trời man mác mộng bao la
Nghìn đời trẻ mãi xuân dân tộc
Dẩu một hồi chuông cũng đậm đà
Bảo Định Giang
Mỗi khi mai tới
Đời có mùa xuân
Mỗi khi thơ tới
Đời thành tao nhân
Trụ Vũ
Từ cõi trời đao lợi
Xuân gỡi xuống cành mai
Để cho thơ thấu ý
Hoàng hà thiên thượng lai
Trụ Vũ
Xuân vẫn sẳn trong lòng
Lòng vẫn chính là xuân
Có xuân là mai nở
Mai nở hoài tao nhân
Trụ Vũ
Hoa nở thơm năm cánh
Hương bay suốt bốn mùa
Oi cánh mai tự tánh
Thanh tịnh tròn sau xưa
Trụ Vũ
Một thoáng đời mây trắng
Thở vô lượng trời xanh
Ướm hỏi ba đời nắng
Có sánh cái long lanh
Trụ Vũ
Ngủ dậy mở cửa ngắm
Mới hay xuân đã về
Tới tấp đôi bướm trắng
Sấn tới một bông hoa
Trần Nhân Tông
Ồ thiên hương hay thiên nga
Bay trong nắng toả sương sa xuống đồi
Gặp nhau chỉ một lần thôi
Là thiên thu cũng đủ rồi đấy em
Bên rừng thiên nghi ngút lên
Khói chiều phảng phất trước thềm hoa xuân
Re re trời lạnh ngập ngừng
Rung rung xúc động đến từng bước chân
Một chiều xuân ghé về đây
Tự nhiên cảm nhận tràn đầy lạc an
Và thấy ra cõi thiên đàng
Từ trên ánh mắt em đoan trang hiền
Tuyệt vời là nụ cười duyên
Đã vô tình nở trên miền nui scao
Ra về cứ ngỡ chiêm bao
Bỡi em kiều diễm nhập vào trong tim
Thiên trang kia với hương trời
Nay thành tiếng nói nụ cười nguyên trang
Khiến cho khắp hết trần gian
Ở đâu cũng thấy niềm an tịnh hồn
Bốn phương hương lạ đều dồn về đây
Để làm tan hết bụi dày
Với bao u ám của ngày tháng qua
Tôi về giũ sạch trần sa
Để vòng tay nhẹ theo tà áo ni
Qua rồi những mộng cuồng si
Từ đây mới thật bước đi bên đường
Từ vùng bat ngát thiên hương
Bước đi tình nguyện sẽ thương yêu hoài
Thương mà vốn chẳng riêng ai
Đẻ không còn nghĩa tàn phai giữa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro