Tạp hóa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái tốn nhiều đồng tiền lẻ mà mẹ tôi hay cũng như mẹ của mấy đứa con nít khác đưa để bọn nó ăn quà vặt thì đều tiêu vào cái cửa hàng gọi là tạp hóa. 

Dù đi đâu trên các mảnh đất này thì tôi chỉ luôn thích ghé vào tạp hóa để mua bim bim hay đồ ăn vặt làm kích thích trẻ con như bọn tôi. Giờ nghĩ lại chắc bọn tôi cũng đưa cho mấy cô chú tiệm được một mớ kha khá. 

Tạp hóa thì đều mọc nhan nhản khắp nơi nhưng tùy theo mắt nhìn của tôi thì tôi luôn thích những tiệm có kèm cả những món đồ chơi hay đồ ăn độc hại màu mè hoa lá, thu hút hết tôi rồi đứa em tôi nên mỗi lần như vậy, với vai trò chị cả, tôi phải cản chứ không hùa theo mà tiêu hết tiền được. Cắn răng cắn miệng thèm thuồng. 

Hận nhất mấy bà cô ông chú của mấy cái tiệm đó. Mỗi lần thấy bọn tôi đến thì một miệng mười bảo bọn tôi trông quen quá rồi đưa bọn tôi vào mấy cái trò dụ trẻ con. Hồi đấy có một trò tôi khá thích khi được chơi, đó là dụ bọn tôi mua thẻ bốc thăm trúng thưởng đấy. Kiểu một lá thăm nhỏ có kèm con số, bọn tôi bốc được số nào là sẽ được phần thưởng có đính số ấy. Phần thưởng thì nhiều loại lắm. Có bánh kẹo, có khi là đồ chơi đủ thứ. Mẹ tôi bảo mấy món đồ đó số tiền mua có khi còn ít hơn số tiền bỏ ra để bốc thăm nên bảo tôi là ráng trúng món nào đắt đắt. Ôi trời, vậy mẹ không biết rồi, trúng món đồ đắt hay không thì bọn con nít cũng chỉ thích cái cảm giác hồi hợp, chờ đợi dò số tìm quà thôi.

- Chị ơi, em trúng được hai cục kẹo sáo. 

Thằng em trai nó tí ta tí tởn khoe chiến công lần đầu thử sức với cái trò này. Tôi thì chỉ đang mãi ngắm cái tai phôn trên giá treo phần thưởng kia. Nhìn cái tai phôn mà trông nó cứ giả giả kiểu gì đấy. Mua thẻ thăm có 5 ngàn mà bốc được tai phôn không biết có được gọi là trúng độc đắc không. Tôi thì thích con búp bê ốm nhom ốm nhắc đang gói trong bịch ni lông nhăn nheo kia. 

Thật ra chơi kiểu cứ mỗi lần bốc như vậy khó mà ăn hên lắm nên tôi thường nãy ra những ý tưởng tinh ranh để phần thưởng chiến thắng vào tay mình. 

Tiệm này có tên là Duy Ngọc. Một cửa tiệm nhỏ nằm gần sát ngoài đầu ngỏ gần nhà của bọn tôi. Cô chủ tiệm thì tên Mạnh, có thói quen là thích thêu thùa may vá ngắm bọn con nít trong lúc bọn nó lao xao lộn xộn vui vẻ với mấy trò mà chỉ bày ra cho con nít chơi. Đương nhiên tôi cũng là một trong số bọn nó rồi. Lộn xộn nhộp nhịp cười thích thú với mấy đứa em với nhau. 

Mỗi lần hết phần thưởng trên giá là chỉ sẽ thay một giá khác, mỗi phần thưởng đều được đổi mới liên tục, đó cũng là một cách để dụ con nít tiếp. Có một lần tôi liếc mắt nhìn thì thấy được một con búp bê nhỏ nằm trên hàng cao nhất của đống quà ấy. Trong tay lúc đấy chỉ có mỗi mười mấy ngàn, mua chơi mấy lượt nhưng vẫn không bốc trúng được con số mà tôi muốn nên tức tối về nhà để nghĩ cách lấy được nó. 

Thế nên ngày hôm nay, tôi thức dậy sớm lượn lờ qua cửa tiệm.

- Dạ em chào chị Mạnh, nay trời đẹp quá ha chị. 

Tôi nở một nụ cười nhè nhẹ nhưng mắt vẫn liếc con búp bê trên giá.

- Nhị đó à, sao nay em đến sớm vậy. 

Chị Mạnh đang quét bụi trước cửa nhà làm bụi tạt vù vù vô con bé đang đứng khép nép, tay thì khoanh sau lưng nhưng mắt vẫn liếc sang phải.

- Chị cho em vô chơi nha chị, sáng hôm nay mẹ em đi chợ nên em ra ngõ đợi mẹ về ạ.

- Vậy à, em ngoan quá. Được rồi em vào ngồi chơi, chị dọn dẹp tiệm chút.

Chị Mạnh nói xong liền quay lưng tiếp tục quét nốt lá cây và đóng bụi bặm còn trên mặt đất. Chỉ bảo tôi lấy chiếc ghế nhựa ở sau nhà mà ra ngồi, tôi cũng lúi cúi làm theo lấy ghế đặt chỗ cái giá phần thưởng rồi phủi đít lên ngồi. 

Tôi cứ ba xạo với chỉ là tôi sẽ về khi nào mà mẹ tôi đi chợ xong. Trong thời gian nấy thì có vài đứa con nít cũng chơi cái trò đấy thế là tôi ngồi canh chừng bọn nó vì sợ bọn nó sẽ bốc được quà mà tôi thích. Càng ngày thì quà trên giá càng ít đi, chỉ còn vài món lẻ tẻ và đắt giá nhất vẫn là con búp bê kia.

- Nhị, mẹ em kìa. 

Chị Mạnh chỉ tay vào một người phụ nữ đang đạp xe, trên rổ và tay cầm đều mắc những túi ni lông to. 

- Dạ không sao đâu chị, lát em về.

Tôi lại ngồi tiếp nhìn vào cái giá. Chị tiệm thấy tôi ngồi đó cũng ngó lơ tôi mà ngồi thêu vá tùm lum. Cứ mỗi lần thấy con nít qua cửa tiệm là tôi hồi hợp khủng khiếp. Có đứa thì chơi trò bốc thăm, có đứa thì chỉ mua bánh mua kẹo, nhìn bọn nó thì tôi đều thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm nhủ là cố gắng lên nếu quà càng ít đi thì tôi có cơ hội bốc trúng nó. 

Trôi qua vài tiếng đồng hồ với mông bị ê thì tới lúc tôi xuất chiêu. Vội lục túi quần để mốc mấy ngàn mẹ có cho tôi hồi sáng. Sao càng mốc càng thấy đáy vô tận. Tôi mới tá hỏa mắng chửi vài câu. Vận may của tôi vẫn bị héo trước giờ huy hoàng. Thế nên tôi phóng ra khỏi ghế, chị tiệm mắt ngơ ngác nhìn tôi không nói không lời bay ra khỏi tiệm. Lận đật chạy về nhà tìm lại tiền. Vội vàng đến nỗi mang cả dép vô nhà. Mẹ thì cầm dao đang đứng bếp mới chạy ra coi đứa nào quậy. Mẹ chưa kịp nói tôi đã xách đít vọt ra. Thì thục chạy, tôi không đứng lại để thở một trận nào, vì đây là chiến thắng sắp đến của tôi. Chưa bao giờ tôi thấy bản thân thật vĩ đại như lúc này. 

- Chị em quay lại rồi nè.

Tôi thấy con búp bê vẫn con nguyên. May quá đi. Tôi cười ha hả trong lòng.

- Nãy em làm chị sợ quá, tự nhiên đang ngồi im lại chạy đi mất.

Chị Mạnh ngưng đôi tay đang thêu vải rồi ngẩn mặt nhìn đứa đang mồ hôi lấm lét.

- Chị cho em chơi bốc thăm đi.

Tôi vừa nói xong chỉ lấy ra một chiếc hủ còn đựng vài ba chiếc thăm nhỏ. Được rồi, tôi sẽ sử dụng hết số tiền này cho mấy lần bốc liền luôn. 

Cho tay vào bốc một chiếc thăm màu vàng. Tôi mở chiếc thăm ra. Là số 5 sao. Số 5 là món nào vậy. Tôi bước ra chỗ cái giá để coi. Chưa được, vẫn là một bịch kẹo sáo. 

- Ôi, là số 7.

Đột nhiên một tiếng thét đâu đó vang ầm ầm quanh tai tôi. Ngay sau đó là tôi nghe giọng của chị chủ tiệm. 

- May nha, hình như em được quà đắt đó.

Chị Mạnh cười cười trả lời tiếng reo mừng của giọng thét đang ở phía bên trong. 

Tôi đang đứng như lặng thì bên cạnh có một đứa nào đó xuất hiện. Nhìn theo cánh tay của nó đang lướt qua hàng cao nhất. Rồi xong, con búp bê của tôi. 

Tôi mới liếc nhẹ sang để nhìn cái bản mặt của nó. Nhỏ này sao thấy quen quen nhỉ. Nhỏ tí tửng chạy ra chỗ chị Mạnh. 

- Chị ơi, em lấy con búp bê này nha. Vui quá, đây là lần đầu em chơi đấy. Có quà kỉ niệm mang về rồi, năm sau em qua nhà cô chú chơi sẽ đến đây tiếp. Cảm ơn chị nhiều.

Nhỏ vẫy tay chào tạm biệt chị Mạnh mà lon ton chạy đi.

Từ nãy đến giờ tôi vẫn đang đứng lặng lẽ. Chắc có lẽ vì vội vàng quá nên tôi quên mất xem có ai khác ở trong tiệm không. Chị Mạnh thấy tôi đứng im trước cái giá mà không nhúc nhích nên vỗ vai tôi bảo tôi không sao chứ. 

Tôi quay lưng rồi chào tạm biệt chị chủ trở về nhà để nằm trăn trở.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro