Chương 1 -15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Giám định sinh sản

Mùa hè năm 3050, mặt trời như lửa, ánh nắng thiêu cháy mặt đất, trên trời không có lấy một cơn gió. Trên đường ngày thường vốn vắng tanh bây giờ lại tràn đầy lữ khách cùng xe tư nhân vội vã chạy, thậm chí có thể nhìn thấy người đi đường túm năm tụm ba. Trên quảng trường, các thiết bị thông tin đang đưa tin tức thời sự về đại hội giám định sinh sản lần này. Ba năm một lần, đại hội giám định sinh sản là hoạt động chính thức được chính phủ liên bang quan tâm nhất.

Nơi diễn ra hoạt động giám định sinh sản là một tòa nhà lớn phía tây ngoại thành, chính xác là tòa nhà mười tám tầng màu xanh da trời sừng sững đứng trên khoảng đất trống, bình thường nơi này đóng chặt đại môn, không thấy nhân viên làm việc là mấy. Chỉ có lúc này đại môn mới mở ra, tiến hành giám định sinh sản cho các thiếu niên 16 tuổi từ các nơi đến, hầu hết mọi người đều có người trong gia tộc cùng đi. Coi như là gia đình tầng thấp nhất vào lúc này cũng sẽ dành ra chút thời gian cùng hài tử của mình đi giám định. Vì lẽ đó mà hiện tại nơi này người đông như mắc cửi, nhưng mà mọi người cũng không dám gây náo động, đều dựa theo hướng dẫn điền thông tin xác nhận thân phận vào, xếp hàng, chờ đợi. Giám định sinh sản là một trong những chuyện lớn quan trọng nhất của cuộc đời, có người từ đây một bước lên trời, có người từ đây rơi vào vực sâu. Người có năng lực sinh sản căn cứ vào năng lực sinh sản mạnh yếu mà bị phân chia thành ba loại thượng trung hạ, phân biệt là thượng đẳng, trung đẳng, hạ đẳng, bọn họ gọi chung là phổ thông sinh sản giả, gọi tắt là người bình thường. Người không có khả năng sinh sản, trên thực tế ở trong lòng mọi người là một kẻ tàn phế, nhưng sẽ không có ai gọi thẳng ra cái từ này, vì vậy mà những người này được gọi là á nhân.

Nhà lớn để giám định sinh sản có hai cái lối ra, một cái là lối ra bình thường, cung cấp cho phổ thông sinh sôi giả đi, hầu hết mọi người đều chờ mong đến cửa này đón con trai của mình. Một gia đình nếu như có thể có một người thượng đẳng sinh sản giả, không chỉ là có tư cách ưu tiên sinh sản đời sau, đồng thời còn là một loại vinh dự. Vì vậy mà mỗi thiếu niên đều chờ mong mình có thể trở thành một thượng đẳng. Thế nhưng số lượng thương đẳng lại cực nhỏ, thậm chí là giảm xuống theo từng năm.

Mà một lối ra bí mật khác, dùng cho những thiếu niên không có khả năng sinh sản. Mà những người này bị giám định là á nhân, ra khỏi cánh cửa này, chẳng khác nào bước chân vào vực sâu. Mỗi lần đại hội giám định, thiếu niên bị giám định là á nhân đều chiếm một phần.

Đây là một niên đại không có nữ nhân, bởi vì ô nhiễm thực phẩm cùng ô nhiễm môi trường, nhiễm sắc thể X trong gien của nam nhân từ mấy trăm năm trước liền không thể kết hợp với trứng của nữ nhân, hết thảy trẻ còn chưa sinh ra đã quyết định trước hắn là giới tính nam. Sau khi nữ nhân biến mất, nhân loại sinh sôi trở thành vấn đề lớn nhất, may là ngàn năm trước nhân loại có ngân hàng trứng. Ở thời đại này năng lực sinh sản là hết sức quan trọng, nhân loại đã sớm mất đi năng lực sinh sản tự nhiên, như nhân loại thời nay đều là thông qua phương pháp y học sinh ra ở phòng thí nghiệm, chính là trước tiên lấy tinh trùng của phụ thân, ở trong ngân hàng lựa chọn trứng, trải qua phương thức nhân tạo, thai nghén ở trong tử cung nhân tạo, nhà lớn màu trắng phía bên phải chỗ giám định sinh sản chính là căn cứ sinh sản. Hằng năm ở đây số lượng trẻ con sinh ra khoảng chừng 3 vạn, đương nhiên trẻ con nơi này sinh ra đều là nam.

Nhân loại sinh sản vẫn là dựa vào trứng trong ngân hàng để lại từ ngàn năm trước. Hiện tại trứng trong ngân hàng càng ngày càng ít, số lượng trẻ con sinh ra cũng giảm mạnh. Toàn cầu ước khoảng năm trăm triệu nhân khẩu, trong đó người trưởng thành khoảng 45%, người già lại chiếm khoảng 50%, hiện tại sinh mệnh của nhân loại trở nên dài hơn, tuổi thọ bình quân là hai trăm tuổi. Mà trẻ con lại chỉ chiếm 5%, cái số lượng này thật quá nhỏ, các nhà khoa học nhân loại đang cố gắng nghiên cứu, hi vọng trước khi dừng hết trứng có thể tìm ra phương thức sinh sản khác. Sau khi giám định sinh sản bi kịch nhân sinh của phần lớn á nhân bắt đầu, đáng sợ nhất là mỗi lần đều có một ít thiếu niên dung mạo xinh đẹp tinh xảo ở đây bị bắt cóc hoặc là bị cướp đi. Bọn họ có một ít là bị một số tổ chức mang đi, làm đồ chơi của một số ít người, hoặc là vì tổ chức kiếm lấy một lượng lớn tiền tài. Những thiếu niên này từ đây mất đi tự do, lúc mà bọn hắn còn trẻ đẹp còn giá trị thì tổ chức còn có thể nuôi hắn, một khi tuổi trẻ biến mất khuôn mặt đẹp không còn, bọn họ đều mất đi giá trị kiếm tiền, sẽ lại một lần nữa bị vứt bỏ, tuổi già sinh sống một cách thảm thương.

Một bộ phận khác là bị một số tổ chức khoa học táng tận lương tâm bắt tới phòng thí nghiệm tiến hành nghiên cứu sinh lý cùng cải tạo, cuộc sống của họ càng thêm thê thảm. Thân thể của bọn họ không còn là thuộc về mình , nhà khoa học muốn thay đổi làm sao liền thay đổi như vậy, bọn họ bị cắt đứt nam quan, hay hoặc là bị cho dùng thuốc tới lung ta lung tung, khiến cho người không người quỷ không ra quỷ, những người này đại đa số đều là qua đời từ rất trẻ.

Tuy rằng cảnh sát liên bang đã gia tăng cường độ tiến công, người xấu một khi sa lưới, đều sẽ nhận lấy cực hình. Thế nhưng mỗi lần sau khi giám định sinh sản đều sẽ có một ít á nhân bị bắt cóc hoặc bị nhốt lại làm thí nghiệm. Bởi vì những thiếu niên này là bị người nhà vứt bỏ, từ nhỏ đều nhận được bảo vệ cùng giáo dục kĩ càng, một khi bị giám định là á nhân, trong lòng nhất định là chịu đả kích, thống khổ thương tâm cùng hoảng loạn. Lúc này sau khi bị vứt bỏ, đại đa số đều rất tự giận mình , rất dễ bị người khác dụ dỗ, sau khi bị người coi như món đồ chơi hoặc vật thí nghiệm liền càng khó chạy ra.

Có á nhân không có khả năng sinh đẻ sẽ bị người nhà vứt bỏ, từ đây một thân một mình, chỉ có thể làm công việc hạ đẳng nhất, mệt gần chết mà giãy dụa ở trên con đường sinh tồn. Phổ thông sinh sản giả dễ dàng tìm được công việc, đồng thời đãi ngộ cũng tốt hơn. Mà á nhân căn bản là không thể tìm được công việc đãi ngộ tốt, chỉ có thể làm một ít công việc dơ bẩn khổ cực. Vì lẽ đó tình trạng sinh tồn của á nhân đều rất kém cỏi, chỉ có số rất ít á nhân có thể trải qua cuộc sống bình thường. Số ít nhà có tiền sẽ đối xử tử tế á nhân thân thuộc, sẽ cho bọn họ trợ giúp nhất định về vật chất, để cho có thể bình an vượt qua một đời.

Rất nhiều á nhân kỳ thực là nhân tài rất ưu tú, bọn họ có thể năng xuất sắc, có chỉ số thông minh cực cao, thế nhưng cuối cùng chỉ có thể làm công tác tạm bợ, sinh hoạt phi thường gian khổ. Bởi vì một khi bị giám định là á nhân, địa vị của bọn họ cũng theo đó mà thay đổi . Một thiếu niên 16 tuổi, một khi bị giám định là á nhân, cuộc đời của bọn họ liền hoàn toàn lật đổ . Cũng có phụ huynh vứt bỏ bọn họ. Cũng có gia trưởng sẽ không gạt bỏ con trai của chính mình, thế nhưng á nhân mặc kệ có bao nhiêu ưu tú, cũng không thể tìm được một công tác thực sự, có gia trưởng không thể không vứt bỏ bọn họ, bởi vì nuôi không một người cũng không phải rất nhiều gia đình đều có thể gánh chịu. Tiêu tốn quá cao, thời đại này vật tư khuyết thiếu, món đồ gì đó đều đắt vô cùng.

Lương thực duy trì cuộc sống của nhân loại là vô cùng quý báu, đất đai bởi vì lượng lớn ô nhiễm trở nên cực hạn, đã sớm dưỡng không ra bất kì hoa mùa gì, rất nhiều lương thực nhân loại dùng trong thời gian dài cũng đã tuyệt chủng , như là lúa nước cùng yến mạch hai loại này đã từng là món ăn chính của nhân loại, mấy trăm năm trước đã biến mất rồi. Tự nhiên đồ ăn ở niên đại này đã thành hàng xa xỉ, đại đa số người chỉ có thể ăn dịch dinh dưỡng, thực phẩm tổng hợp. Hai thứ này là kết quả của công nghệ cao, cùng dây chuyền sản xuất thực phẩm, đều không mùi vị gì. Nhưng lại là chất dinh dưỡng duy nhất mà giúp nhân loại có thể sinh tồn. Nhưng thực phẩm như vậy, cũng không hề rẻ.

Người bình thường một phần ba tiền lương cũng là tiêu phí ở trên phương diện này. Mà tiền thuê nhà, các loại bảo hiểm xã hôi lại là một khoản chi rất lớn, tiền lương của một người bình thường cũng là đủ nuôi sống chính mình . Một gia đình như vậy vốn là còn lại không nhiều, nếu phải nuôi một người bị cho rằng là phế nhân á nhân, sinh hoạt liền càng thêm gian nan. Vì lẽ đó có một ít gia trưởng là không thể không vứt bỏ á nhân . Thế nhưng cũng có chút bộ phận phụ huynh khi hài tử trước 16 tuổi liền bắt đầu huấn luyện cho hắn các loại kĩ năng sinh hoạt, để ngừa sau khi bị giám định là á nhân, không có chút kĩ năng có thể sống tạm. Có gia trưởng cũng sẽ ở trước 16 tuổi để hài tử chịu đến các loại thương tổn mô phỏng, để bọn họ sau khi bị giám định là á nhân, có thể thản nhiên đối diện với cuộc đời của chính mình. Thế nhưng cũng sẽ có một số ít gia trưởng lựa chọn trực tiếp vứt bỏ á nhân .

Chính phủ là không cho phép các gia đình vứt bỏ á nhân, nhưng cũng không dễ khống chế. Bởi vì số lượng quá lớn. Hơn nữa 16 tuổi cũng không nhỏ , coi như sau khi bị ép phải mang về nhà, cũng sẽ không cố gắng chăm sóc bọn họ, chỉ có thể dằn vặt bọn họ, thậm chí cố ý chế tạo các loại chuyện ngoài ý muốn để giết chết á nhân. Hoặc là đem á nhân đưa đến một số nơi để kiếm tiền. Á nhân dung mạo đẹp đẽ thân thể tinh xảo hơn một nửa đều rơi xuống làm món đồ chơi của người khác. Nghĩa là một kẻ tàn phế, phần lớn người bình thường đều rất kỳ thị á nhân

Chế độ hôn nhân mặc dù là quy định một phu một phu, nhưng rất nhiều người căn bản là không kết hôn, bọn họ có thể nắm giữ thêm á nhân, chỉ cần không làm ra chuyện quá khác người, mọi người đều xem như biết mà không thấy . Ngược lại chỉ cần là ngươi có tiền có thế, dưỡng mấy món đồ chơi ai dám nói gì? Huống chi, người thói hư tật xấu ở niên đại này đặc biệt nghiêm trọng, nam nhân nào lại không thích kiếm cho mình mấy phòng hậu cung. Như vậy sinh hoạt của á nhân tuy rằng không có nhân quyền cùng tự do, nhưng cuối cùng cũng coi như có thể đạt được ấm no, không tính là thảm nhất . Mỹ lệ có lúc là tai nạn, đặc biệt là á nhân không tiền không địa vị, nắm giữ một thân thể cường tráng mới là tốt nhất , ít nhất có thể đi làm cu li để nuôi sống chính mình.

Tác giả có lời muốn nói: tiếp thu một chút kiến nghị độc giả, sửa chữa một chút.

Hết chương 1.

Chương 2: Nông dân bá bá

Thời đại này, làm nông cực kỳ không dễ dàng, bởi vì hạt giống không nhiều, đất đai lại khô cằn. Vì lẽ đó người làm nông có địa vị cực cao trong xã hội, bọn họ có tôn xưng nghề nghiệp là nông dân bá bá. Nông dân bá bá cũng có đẳng cấp , cao cấp nông dân bá bá được quyền ưu tiên sử dụng dất đai trước, chính là hắn có thể xin một cái nông trang, có nông trang, nông dân bá bá liền trở thành chủ một nông trường, đương nhiên chủ nông trường nhất định là phải người có chức nghiệp là nông dân bá bá mới có thể làm . Chủ nông trường tự mình mang theo một nhóm người, trồng được hoa mầu phải đưa đến cục thực phẩm giám định đẳng cấp dinh dưỡng. Hoa màu đạt đến tiêu chuẩn là có thể được bên chuyên môn mang đi bán trên thị trường.

Loại thị trường nông sản này có lớn có nhỏ, thị trường nhỏ chỉ bán một ít cây nông nghiệp thông thường, tỷ như thổ kim trứng, đâm duẩn các loại. Thị trường lớn liền có một ít loại thịt, hoa quả, rau dưa cao cấp các loại. Thổ kim trứng kỳ thực chính là tương tự như khoai tây cùng khoai lang là một loại đồ ăn thân củ, dài đen thùi lùi như một khối bùn, hàm lượng tinh bột cao, cũng đủ no bụng. Yêu cầu trồng cũng không phải quá cao, nhưng khi bán lại không rẻ, một cân là 30 Liên Bang ngân tệ, măng gai là một loại thực vật trên thân có nhiều lá nhỏ có màu xanh lục, mỗi cân là 50 ngân tệ. Này hai loại xem như là diện tích trồng lớn , mỗi thị trường cùng thành trấn đều có để bán.

Hầu hết mọi người ăn đều không phải thực phẩm bắt nguồn từ tự nhiên , một bao dịch dinh dưỡng chỉ cần 15 ngân tệ, một bao thực phẩm tổng hợp 20 ngân tệ. Hầu hết thời điểm, mọi người ăn dịch dinh dưỡng cùng thực phẩm tổng hợp, này hai loại đồ vật một cái có dạng lỏng, một cái là làm thành khối. Một người có sức ăn lớn mỗi bữa phải ăn hai phần, phần lớn người lựa chọn một phần dịch dinh dưỡng cùng một phần thực phẩm tổng hợp, chủ yếu là có thể giảm 5 ngân tệ, người có sức ăn nhỏ chỉ cần ăn một phần là được .

Người có tiền lương như bình thường, tiền lương mỗi tháng bình quân là 3000 ngân tệ, coi như mỗi ngày chỉ ăn hai bữa thực phẩm tổng hợp, một bữa dịch dinh dưỡng, mỗi ngày tiêu phí vào phương diện ăn uống khoảng 55 ngân tệ, một tháng 30 ngày, phải mất 1650 ngân tệ.

ở niên đại nào, nhà ĩnh viễn đều là một sự cố gắng cả đời của người bình thường, hiện đại có được một căn phòng của mình thực sự là quá khó khăn , ngoại trừ nhân tố tiền tài thì sinh hoạt của mọi người cũng không quá ổn định. Vì mưu sinh có thể ngày hôm nay vẫn là ở thành phố này, ngày mai sẽ lại đến một cái khác thành phố khác, hầu hêt mọi người công tác không quá ổn định. Thuê một căn phòng nhỏ, thành phố lớn là 1500 ngân tệ, thành phố nhỏ cũng đến khoảng 800. Hơn nữa những cái này vẫn là cái gọi là phòng cho thuê. Nhà được xây rất tốt, hơn nữa bởi vì nguyên nhan phải bảo vệ môi trường, cũng thật không dám xây nhà mới , quá lãng phí tài nguyên .

Tền điện nước lại càng quý đến đáng sợ, 1 khối thủy là 100 ngân tệ, mọi người ngoại trừ cần rửa mặt cũng không ai dám dùng lượng nước lớn, hiện tại đã không tìm được tài nguyên gì có thể thay thế nước ngọt . Một số điện là 25 ngân tệ, nước còn có thể dùng tiết kiệm, nhưng điện thì lại tiết kiệm không được , hiện nay hoàn cảnh trên địa cầu rất kém cỏi , chất lượng không khí cũng kém, rất nhiều cây đều chết hết , đại đa số cây ở trên đường, trên quảng trường, trong tiểu khu đều là giả , hoàn toàn cần đến điện để vận chuyển, duy trì điều hòa không khí, hấp thu các-bon-đi ô-xít, thả ra không khí, có chức năng bảo vệ môi trường. Đến ngay một hai loại thực vật xanh trong nhà cũng hoàn toàn là như vậy.

Rất nhiều năng lượng đều dùng đến phát điện, mỗi năm còn có hạn chế số ngày sử dụng điện. Tuy rằng có thể dùng năng lượng mặt trời, thế nhưng bây giờ thời tiết không ổn, bốn mùa không như xưa , một năm mùa đông liền chiếm bốn, năm tháng, trời đất ngập tràn băng tuyết , làm gì có nhiều ngày có ánh mặt trời .

Giá cả đắt đỏ như thế, tất cả mọi người rất nỗ lực công tác, rất nhiều người cũng chỉ là vẻn vẹn giải quyết vấn đề no ấm của chính. Còn một phần nhỏ người có lương cao, gọi là công nhân viên cao cấp, có thể mỗi tháng ăn mấy lần thực phẩm tự nhiên, tỷ như mua hai, ba cân thổ kim trứng, về nhà mình luộc , chia ra làm món ăn ăn. Hoặc là mua hai, ba cân măng gai, ngay cả phần già cũng đều không nỡ lòng ném đi , đều đem ra ăn , loại này cần lột chút da là có thể ăn sống, cũng có thể trộn với hoa quả rau dưa mà ăn. Mỗi tháng ăn chút thực phẩm như vậy coi như là cải thiện sinh hoạt . Người bình thường chỉ có thể vào ngày lễ ngày tết hoặc là có việc vui thì mới có thể mua một ít thổ kim trứng cùng măng gai đến ăn . Chỉ có số rất ít gia đình giàu có mới có thể hưởng thụ lượng lớn thổ kim trứng cùng măng gai, hơn nữa có thể hưởng dụng các loại thực phẩm tự nhiên xa hoa khác, tỷ như một ít các loại thịt, một ít hoa quả. Những thứ đồ này cũng chỉ có thể mua ở thị trường lớn, thị trường bình thường là không có .

Nông dân bá bá ở niên đại này có địa vị xã hội cùng khả năng kinh tế cao hơn trước nhiều, chủ yếu là bởi vì hiện tại làm nông rất khó khăn, có rất nhiều loại làm không ra, nhất định phải tiêu tốn tinh lực rất lớn, người có phong phú kinh nghiệm mới có thể trồng ra một ít cây nông nghiệp. Đương nhiên bọn họ có thể trồng ra bao nhiêu, chính mình cũng có thể hưởng thụ một ít, đồng thời những thứ đồ này giá bán cực cao, bọn họ vẫn còn có chút tiền có thể kiếm lời . Lại nói , hiện tại là một thời đại không cần lo nguồn tiêu thụ, chỉ cần ngươi bán ra, liền nhất định có thể bán cái giá cao. Thế nhưng người đồng ý theo nghề nghiệp nông dân này cũng không nhiều, bởi vì quá mệt mỏi, quá bẩn, đồng thời rất nhiều lúc vẫn là lỗ vốn , có lúc thiên tai sẽ không còn tí nào, vào lúc này cũng chỉ có thể gặm vốn ban đầu . Vì lẽ đó nông dân cũng không nhiều, đại đa số nông dân đều có tính gia truyền, trải qua đời đời kiếp kiếp mấy đời người tích lũy kinh nghiệm nhất định cùng cơ sở . Vì lẽ đó bọn họ có địa vị xã hội nhất định cùng cơ sở vật chất, tháng ngày trải qua tốt hơn.

Chủ nông trường sẽ thuê một ít công nhân , công nhân phụ trách lượng lớn công việc làm nông, tỷ như tưới nước bón phân rẫy cỏ trừ sâu. Nhân laoij vì nguyên nhân bảo vệ đất, hiện tại đã không có ai sử dụng thuốc hóa học để trừ sâu, vì lẽ đó trừ sâu luôn luôn là công việc phiền phức, cần đến lượng lớn nhân công.

Chân chính nông dân sẽ không phụ trách mấy công việc bình thường , bọn họ chủ yếu là gây giống, nông dân bá bá đều có tuyệt môn của mình, là không thể để người ngoài biết đến. Ngoài ra, bọn họ còn phải thường thường đến ruộng quan sát cây trồng mọc, quyết định lúc nào nên bón phân, làm thế nào phòng chống nạn sâu bệnh. Những công việc này cũng phải có kinh nghiệm phong phú mới có thể đảm nhiệm, mà những công nhân phổ thông kia cũng không dám tùy tiện đi bón phân tưới nước, bọn họ đều là nghe theo chỉ huy , bảo làm gì thì làm cái đó , có ít công nhân cho dù ở đồng ruộng làm việc cả đời, cũng không thể chính mình đơn độc trồng ra thưc vật , vừa đến bọn họ không có chính mình thổ địa, thứ hai bọn họ sẽ không gây giống, cũng không có ý thức quan sát, chỉ biết nghe theo mà làm việc, vì lẽ đó nông dân chân chính hay nông dân bá bá cái người có tôn xưng này chiếm tỉ lệ cực nhỏ.

Trời thu năm 3050, một trân mưa đá rơi xuống, làm sản lượng trên đồng ruộng giảm rất nhiều, rất nhiều hoa màu đã sắp muốn thu hoạch toàn bộ đều chết hết, nhọc nhằn khổ sở hơn nửa năm các chủ nông trang nhìn đồng ruộng nguyên bản xanh mượt, bây giờ thế nhưng tất cả đều héo, tâm đều nát. Thổ kim trứng bởi vì ở dưới đất, ít nhiều còn có chút thu hoạch, chỉ là năm nay thổ kim trứng cũng không lớn, hơn nữa bởi vì ở thời kì sinh trưởng cuối cùng gặp mưa đá, hàm lượng tinh bột cũng giảm mạnh . Khi ăn cũng không có mùi vị như bình thường. Mà măng gai bởi vì là loại rau dưa giống hành lá, gặp mưa đá tất cả đều đông chết , nông dân bá bá không thể làm gì khác hơn là đem những cây măng gai đã chết tất cả thu hồi lại, lựa chọn một chút hành lá còn tươi mới , ướp thành dưa muối, làm như vậy là có chút ít còn hơn không đi, bao nhiêu còn có chút thu hoạch.

Toàn bộ chính phủ liên bang đều đang bàn luận khí hậu cực đoan năm nay, các ban ngành chức năng đều vô cùng lo lắng. Lương thực giảm sản lượng trên diện tích lớn, các nông dân tổn thất hơn nửa thu hoạch, hầu hết công nhân bọn họ thuê đều rất khó có được thu vào, hiệp hội nông dân đã liên tiếp hướng về chính phủ xin cứu trợ . Nhưng là chính phủ liên bang cũng không thể bỏ ra quá nhiều tiền tài cùng vật tư đến trợ giúp bọn họ, bởi vì lượng lớn tiền tài đều đem làm nghiên cứu sinh sản cùng nghiên cứu vũ trụ . Hai hạng nghiên cứu này là nhân loại hiện nay cần nhất, vấn đề sinh sản không giải quyết, nhân loại sớm muộn cũng diệt vong. Nghiên cứu vũ trụ là vì tìm kiếm tinh cầu thích hợp hơn cho nhân loại sinh tồn, hiện tại Địa cầu đã không chịu nổi gánh nặng , đất đai bị hoang mạc hóa nghiêm trọng, khí hậu khắc nghiệt, đất nông nghiệp có thể trồng trọt là cực nhỏ, hơn nữa bởi vì lượng lớn trường kỳ ô nhiễm, trên địa cầu rất nhiều chủng vật đều biến mất , nhân loại trên địa cầu sinh tồn cũng càng ngày càng khó khăn . Vì lẽ đó nhân loại cực kỳ cần phải tìm được hành tinh khác có thể nuôi sống lượng lớn nhân loại.

Chỉ là này hai hạng nghiên cứu nhưng là cái động không đáy, bao nhiêu năm qua đi , tập trung nhân lực vật lực tài lực to lớn, nhưng căn bản cũng không có được một chút báo lại. Mọi người không thể không hoài nghi chính phủ liên bang thất trách cùng một số chức năng bộ ngành vô dụng. Đối mặt với càng ngày càng nhiều tin đồn, chính phủ liên bang quyết định tổ chức đại hội đại biểu nhân viên toàn cầu lần thứ ba cùng hội nghị chính phủ toàn cầu lần thứ năm.

Tác giả có lời muốn nói: nỗ lực cầu hoa, cầu bao dưỡng a.

Hết chương 2.

CHƯƠNG 3: KHÔNG GIAN TÙY THÂN.

Mùng bảy tháng giêng năm 2012, Viên Hạo về nhà ăn tết, mang theo hành lý đơn giản của mình chen lên xe buýt đông nghẹt, sáu giờ tối vẫn còn trên xe. Trên đất tuyết vẫn chưa tan hết, khí trời rất lạnh. Cậu nỗ lực rụt cổ lại nằm ở chỗ ngồi của mình, người rất nhiều, hầu hết mọi người đang ăn các loại đồ ăn vặt, thậm chí có người còn tỏa ra mùi vị chân thối, không khí trên xe thực sự không tốt. Cậu vô cùng muốn chạy đến không gian nho nhỏ của mình mà trốn, nhưng xe này đầy người, nếu như cậu biến mất không thấy tăm hơi. Đều sẽ tạo thành phiền phức lớn, cậu cũng không dám nghĩ đến.

Viên Hạo năm nay 22 tuổi, công tác ở một công ty cây cảnh nào đó ở Đông Quản (tên huyện ở tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc), tiền lương chỉ có 1600 nguyên, công ty chỉ nhắc tới việc cung cấp cho cậu một căn phòng cho thuê, còn tiền ăn thì mặc kệ. Giá cả cao như vậy, 1600 ngoại trừ ăn cơm, cũng còn lại không được mấy trăm.

Viên Hạo khi mới bắt đầu cũng làm công tại công trường xây dựng, bán cu li, sau đó mới gặp may đúng dịp công ty cây cảnh tìm đến nhà làm cái công việc bảo dưỡng. Công việc này tuy rằng tiền lương không cao, nhưng cũng không mệt nhọc như vậy, cũng không cần lo lắng không lấy được tiền, lại có chỗ ở một mình. Cậu đã rất hài lòng. Cậu bớt ăn bớt mặc, mỗi tháng nhiều nhất có thể tiết kiệm được 400 nguyên, một năm qua cũng tích trữ hơn 4000 nguyên, lần này bỏ tiền mua vé xe, mua kiện quần áo mùa đông cùng hai bộ quần áo mới, lại bỏ ra hơn 1000. Cuối năm lại lì xì cha mẹ 500 nguyên, đệ đệ 200 nguyên, trên tay chỉ còn dư lại hơn 1000 nguyên. Cầm tiền lì xì của Viên Hạo, cha mẹ cùng đệ đệ đều tỏ rõ vẻ không cao hứng.

Cha mẹ nói như vậy: "Con ra ngoài tự lập 3 năm rồi, lại không cho nhà tiền gì, hẳn cũng cho mình tích trữ một ít đi, năm hết tết đến rồi, chỉ cho chúng ta 500 nguyên cũng quá ít đi."

"Chính là, mới cho em 200 nguyên, đủ làm gì chứ? Thực sự là tức chết em rồi, ba mẹ chờ con sau khi tốt nghiệp làm việc, cuối mỗi năm sẽ cho các ngươi một khoản đại lì xì a." Lời của đệ đệ làm cho ba mẹ hết sức cao hứng. Hung hăng khích lệ tiểu nhi tử thật ngoan, vẫn là tiểu nhi tử có tiền đồ. Viên Hạo nghe được đau đầu, yên lặng đi ra, cậu với người nhà 4 năm trước liền chết tâm, hiện tại lời của bọn họ cũng không khiến cho cậu có bao nhiêu phản ứng.

Viên gia ở nông thôn, kinh tế gia đình cũng không tốt lắm, cũng không tính là kém, dù sao hiện tại gia đình cần lao làm nông nghiệp gia cảnh cũng không tính là quá kém. Nhà bọn họ có 20 mẫu đất, mười mẫu ruộng cạn, mười mẫu ruộng đất, chủ yếu trồng bông với lúa nước. Lúc Viên Hạo học trung học, gia cảnh xác thực tương đối kém, bởi vì bọn họ có hai đứa con trai, chi phí tự nhiên so với nhà khác lớn hơn nhiều. Viên Hạo nguyên bản thành tích rất tốt, nhưng bởi vì trong nhà còn có đệ đệ , trong nhà căn bản không thể đủ tiền để học đại học, lớp 12 cơ bản cũng không đến, xem như là để cậu có cái chứng nhận tốt nghiệp trung học, hơn nửa thời điểm để cậu ở nhà giúp đỡ gia đình làm nông, cha mẹ là nói như vậy, Viên Dương cũng không có học đại học, cho các ngươi học trung học cũng là chúng ta cố hết sức rồi, con vẫn là nên ở nhà giúp đỡ làm ruộng đi.

Viên Dương là đệ đệ sinh đôi của Viên Hạo, vô luận là từ phương diện nào cũng có thể khiến cho cha mẹ vui vẻ. Bởi vậy hai vợ chồng liền không thích Viên Hạo, hơn nữa nuôi sinh đôi so với nuôi một đứa tốn kém nhiều lắm, hơn nữa Viên Hạo từ nhỏ đã không thích nói chuyện, sau đó lại có được Ất Can, hai vợ chồng liền càng ngày càng không thích cậu. Hơn nửa thời điểm chỉ biết để cậu giúp đỡ việc trong nhà, gia đình ở nông thôn có rất nhiều việc cần làm, như là bóc bông, toàn bộ nghỉ hè Viên Hạo xưa nay không chơi đùa một ngày, mỗi ngày ở nhà bóc bông, hơn nữa trong nhà nuôi ít gà, còn có vườn rau các loại, có cá thì phải cắt cỏ nuôi cá, có trâu cày thì phải thả, Viên Hạo mỗi ngày đi sớm về tối làm việc, chính là hi vọng cha mẹ có thể cho cậu đọc sách nhiều hơn. Mà Viên Dương thì cái gì cũng không cần phải làm, còn ăn ngon mặc đẹp, ngày ấy Viên Hạo có phần ước ao, còn phải để trong lòng không được biểu hiện ra ngoài, nếu không sẽ bị cha mẹ quở trách một trận.

Sau khi tốt nghiệp trung học, Viên Hạo ở nhà làm công việc gian khổ một năm, trẻ ranh 18 tuổi to xác hoàn toàn là sức lao động chủ yếu. Một năm này cây bông bán vô cùng tốt, cha mẹ mừng rỡ miệng cười đều không khép lại được. Đệ đệ lên đại học tiêu phí vô cùng lớn, mới đi không bao lâu liền nói muốn mua máy tính, cha mẹ không nói hai lời liền gửi cho 4000 nguyên. Còn đối với Viên Hạo thì lại hẹp hòi hơn nhiều, ngay cả tiền tiêu vặt cũng không muốn cho, tuổi trẻ 18 tuổi to xác không có tiền tiêu vặt là một điều rất khó vượt qua, vì vậy mà Viên Hạo cố gắng lấy lòng cha mẹ mấy lần đều không được, liền thất vọng rồi. . cậu nghĩ đến ý nghĩa của chính mình, thời điểm mùa đông đến công trường xây dựng làm thuê, một ngày có thể kiếm được mấy chục khối, chỉ là số tiền này hầu như bị cha mẹ lấy đi gần hết, bất kể thế nào trên tay cậu cũng chỉ còn một chút tiền. Tết năm thứ hai vừa xong, cậu liền ôm hành lý của chính mình, rời đi cái gia đình không có ý nghĩa gì này.

Năm nay về nhà ăn tết, hoàn toàn là vì cậu vô ý có được một cái không gian tùy thân, không gian rất nhỏ, có vài mẫu đất. Mấu chốt là bên trong trống rỗng, ngoại trừ một mảnh cỏ xanh mướt, còn có một dòng suối to bằng miệng chén. Viên Hạo từng thử rất nhiều lần, phát hiện đồ vật sống nắm không đi vào, cậu cũng lén lút ở công ty cây cảnh làm thí nghiệm rất nhiều lần lấy một cây khá nhỏ, nhưng là cây cam đã có thể kết quả. Quả cam này ở bên trong hình dạng rất đẹp, cây kết trái đặc biệt ngon, chua chua ngọt ngọt, có rất nhiều nước, so với cam bán trên thị trường thì ngon hơn nhiều. Chỉ là ở Đông Quản, món đồ gì cũng đều là của người ta, cậu thật không dám tùy tiện thả vào không gian của mình, vì vậy mà hơn một năm, cũng chỉ có ,mấy cây cam cùng với một ít đồ không dùng được, là mấy đồ dùng hằng ngày các đồng nghiệp lúc rời đi cũng lười mang đi, lúc mới đầu cậu chỉ định lấy một ít đồ mình cần, sau đó căn bản đều không bỏ xuống được, liền đem thứ hữu dụng đều đặt ở trong không gian, coi như đem không gian làm thành nhà kho.

Trên thị trường Đông Quản bán các loại rau dưa, đa dạng về chủng loại, có thể ăn được cũng phải mùi vị như vậy. Món ăn ở đây đều được làm ra từ mấy loại hạt giống lai tạp hoặc là mấy loại cây trong biến đổi gien, cộng thêm mấy loại thuốc hóa học, ngoại trừ sản lượng cao còn chẳng có gì tốt đẹp cả, lại còn không an toàn. Hiện tại vật phẩm hữu cơ đều quý muốn chết, còn phi thường ít thấy. Viên Hạo vẫn hoài niệm món ăn trong nhà mình, là mấy loại đồ ăn không nhiễm mấy loại thuốc hóa học, vì vậy mà lần này cậu về nhà muốn học làm mấy món ăn, muốn ở trong không gian của mình làm ra, liền có thể thỏa mãn nhu cầu ăn uống của mình, cũng có thể kiếm ít tiền, không gian kia cũng không cần tiếp tục uổng phí.

Viên Hạo ở Đông Hoàn căn bản cũng không tìm được hạt giống cậu muốn, vì vậy mà cậu nghĩ về nhà tìm một ít. Còn có một điều nữa, cậu muốn là trứng gà ta, ở nông thôn vẫn còn không ít nhà nuôi mười, hai mươi con gà, hoặc ăn hoặc bán, trứng gà như vậy mới gọi là trứng ta, đồng thời loại gà này thả rông, mỗi ngày cho ăn chút cơm thừa, còn bình thường thì ở sau nhà bắt giun hoặc ăn chút cỏ Diệp tử. Hiện tại loại trứng gà ta này chính là rất hiếm, đồng thời bán cũng rất đắt. Trên thị trường cũng có một ít gà ta do mấy hộ gia đình nuôi dưỡng, cậu chính là muốn mua một ít con gà mới nở để nuôi. Sau đó cậu muốn ăn trứng cùng gà đều dễ dàng, cũng không cần lo lắng gà trên thị trường là do các loại thuốc tăng trọng nuôi ra, có các chất Sultan gì đó. Hơn nữa tiền lương của cậu còn tiết kiệm được một ít.

Cậu công tác ba năm, xác thực tiết kiệm đến không đến vài đồng tiền, tiền công chỉ có như vậy, cũng chỉ có ở phương diện ăn uống cắt giảm đi. Cậu là người không có văn bằng gì cả, cậu trước đây là cu li ở công trường xây dựng, tiền kiếm được mặc dù nhiều, thế nhưng thường bị đốc công khất nợ, thậm chí có lúc căn bản không lấy được tiền, hơn nữa thân thể cậu thế này, cậu cũng không dám mệt mỏi quá chính mình. Mỗi làn công tác được một thời gian, cậu liền phải nghỉ ngơi mấy ngày, tiền kia cũng là kiếm được càng thiếu. Hiện tại làm công việc ở công ty cây cảnh này, cậu cũng là đặc biệt quý trọng. Nhưng tiền công cũng chỉ là có một chút, cũng không thể đảm bảo có thể làm lâu dài, không tiết kiệm một ít, cuộc sống sau này liền càng khổ sở hơn.

Viên Hạo tuy rằng có được một cái không gian tùy thân, nhưng cậu cũng không thể để cho người khác biết, bởi vì lúc trước quái nhân cho cậu cái không gian này đã nhắc nhở cậu: "Xem ra cậu là người có năng lực, không gian này liền cho cậu. Nhưng cậu không thể dùng nó đi làm chuyện xấu, chỉ có thể dùng để trợ giúp cậu. Bằng không cậu tự gánh lấy hậu quả."

Lúc mới đầu Viên Hạo căn bản không nghĩ đến không gian này có lợi ích gì, sau đó trong lúc vô tình lấy một gốc cam tiến vào, mới phát hiện trong không gian rất thích hợp làm ruộng. Nghĩ đến người kia nói không thể làm chuyện xấu, vì vậy cậu trở lại để tìm hạt giống.

Thời kỳ ở nhà, cậu ném vào trong không gian một ít hạt giống rau dưa các loại, sau lại bỏ ít trứng gà, sau lại nghĩ đến sau khi gà con nở, cần phải có lương thực làm thức ăn, liền bỏ vào nửa túi lúa thóc cùng nửa túi tiểu mạch. Vốn định nuôi cá bên trong, nhưng mà lại không có hồ cá, động vật sống lại không thể mang vào, cũng coi như thôi. Huống hồ không gian cũng lớn một chút, nhưng là so với sân nhà cũng không hơn được bao nhiêu. Hơn nữa cậu còn có một cây cam, đã chiếm không ít đất.

Hiện tại trong không gian nhiều nhất chính là gạo, bởi vì hiện tai gạo cùng dầu ăn các loại đều là biến đổi gien, mà gạo trong nhà chính là chính tông lúa nước, lại là gạo mới, không cần lo lắng có độc. Thời đại này chính là cái gì cũng không an toàn, hồi trước mọi người nói cái gì mà gạo có độc, khiến cho cậu có chút không chịu được. Ngươi nói xem người này sao lại độc ác như thế a, vì kiếm tiền, chuyện gì cũng làm được, cũng không sợ chết người. Chuyện như vậy tầng tầng lớp lớp, cái gì mà sữa bột có độc, sữa chua có độc, rồi trứng gà, thịt lợn, dầu cống ngầm, thực sự là vô cùng nhiều. Cậu chỉ hi vọng những người này đều là tự làm tự chịu, mỗi ngày ăn thực phẩm có độc, có chất kích thích, ăn chết bọn họ. Có lúc cậu nghĩ, hiện tại ăn những thực phẩm có độc như vậy, thời gian dài, nhân loại sớm muộn gì cũng có ngày đem mình diệt vong. Gạo trong nhà ăn đặc biệt thơm, hơn nữa tuyệt đối không có độc cùng biến đổi gien, cậu cho mẹ một trăm đồng tiền mua một bao mười cân gạo, không dám mua quá nhiều gạo, bởi vì gạo cũng là có thời hạn sử dụng, để lâu ăn không ngon.

Dùng dầu ăn là điều cậu đau lòng nhất, một số ít không nói, nhưng lại là dầu đậu nành biến đổi gien, dầu cải biến đổi gien, thậm chí là dầu cống. Dầu không phải biến đổi gien so với dầu biến đổi quý hơn nhiều, nhưng người mua lại càng yêu thích. Bởi vì nghe nói ăn nhiều đồ biến đổi gien không tốt. Kỳ thực hiện tại thật nhiều loại thực vật thu hoạch cũng đều là biến đổi gien, khoai tây, ngô, ớt ngọt, gạo, hương tiêu, nhiều không đếm xuể. Chỉ là phần lớn mọi người cũng không biết mà thôi, vì vậy mà cậu dùng 100 đồng mua một bình dầu vừng thuần khiết. Cầm tiền của con trai, mẹ cậu hào phóng cho cậu ít tương ớt cùng dưa ướp muối tự làm, lại chỉ một đống khoai lang trên mặt đất, để cậu tùy tiện lấy. Những thứ náy đều không đáng giá, nhưng Viên Hạo lại rất cao hứng lấy một ít bỏ vào không gian.

Nửa đêm trời quả nhiên nổi lên một trận tuyết, xe tuy rằng đi thật chậm, nhưng mọi người vẫn là rất lo lắng, dọc theo đường đi đã nhìn thấy rất nhiều tai nạn. Tuy rằng rất mệt nhưng Viên Hạo cũng không dám ngủ, chỉ là bán nằm ở vị trí của chính mình, ôm bao hành lý của chính mình híp mắt nghỉ ngơi. Cậu luôn luôn là ngủ không được ở trên xe, loại xe giường nằm này lúc nghỉ tết lúc nào cũng quá tải, rất chật, đồng thời hoàn cảnh này thực tệ, thế nhưng người ngồi vô cùng nhiều. Cậu vừa ngủ gật, xe bỗng nhiên rung lên một cái, Viên Hạo theo bản năng nắm chặt bao, tiếp theo liền dúi đầu xuống.

Tác giả có lời muốn nói: sự kiện giày da, thật là đáng sợ a. Cũng không biết ta thường thường ăn sữa chua có phải là dùng giày da làm a.

CHƯƠNG 4: NƠI HOANG VU

Viên Hạo là bị đói bụng làm cho tỉnh lại, cậu mở mắt lại liền nhìn thấy mình đang nằm tại một mảnh đất hoang vu trống trải. Cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, cậu mới nhớ mình vừa bị tai nạn xe cộ. Chỉ là không bết mình đang ở nơi nào? Cậu bò lên, hoạt động chân tay một chút, may là không có bị thương. Chỉ là vị trí của cậu hiện tại, trên đất lại không có một ngọn cỏ nào hết, hầu như chỉ có mấy viên đá to nhỏ khác nhau, cậu lớn tiếng kêu gọi một lúc, nghĩ là có thể hay không tìm được người cùng cảnh ngộ. Nhưng mà nơi đây không có một bóng người, không nghe thấy một người trả lời. Cái di động chết tiệt kia, đã sớm không mở được, cũng không biết là không còn pin, hay là đã bị hỏng rồi..

Viên Hạo từ trong bao móc ra một cái bánh bột ngô bắt đầu ăn, loại bánh bột ngô này là đặc sản địa phương, qua tết thì phố lớn ngõ nhỏ đều có bán, là một loại thực phẩm nướng, mùa đông có thể để rất lâu, vừa có thể ăn luôn, cũng có thể bỏ vào nước sôi ngâm cho mềm rồi ăn, là loại đồ ăn lót dạ mọi người đều thích ăn. Cậu mua hai mươi cái bỏ vào trong bao, dùng bình nước khoáng đổ nước suối trong không gian vào đặt ở trong bao, đây là đồ ăn ở trên xe cậu vì chính mình chuẩn bị.

Cái nước suối kia vô cùng trong, so với nước suối bán trên thị trường thì cao cấp hơn không biết bao nhiêu lần, cậu đã một thời gian dài không uống nước do hệ thống cung cấp, vẫn luôn sử dụng nước uống trong không gian. Tuy rằng chỉ có một chút nước suối, nhưng lại dùng thế nào cũng không hết, mỗi ngày đều là xanh trong. Ăn hai cái bánh bột ngô lớn, uống một bình nước lớn mới xem như là no hơn nửa rồi. Đồ vật trong bao kì thực rất ít, ngoại trừ mấy cái bánh ngô lớn, còn có một chút bánh quai chèo trong nhà tự làm, còn lại cũng chỉ là mấy bộ quần áo mới giặt. Đồ vật còn lại đều được cậu bỏ vào không gian, trong thời gian về tết, đâu đâu cũng có người. Nhìn bọn họ cõng theo mấy bao hành lý cồng kềnh, Viên Hạo vô cùng vui mừng mình có không gian này, đem lượng lớn đồ vật đều bỏ vào trong không gian, ngồi xe ai cũng tình nguyện mang theo mấy túi hành lý nhỏ, dù sao thì xe rất đông a.

Cậu đeo túi sách đi bộ một hồi lâu, cũng không gặp được người nào khác, đừng nói là người, mà ngay cả động vật nhỏ cũng không có gặp lấy một con. Giống như là trên vùng đất này, chỉ có một mình cậu là sinh vật sống. Trên đất thỉnh thoảng còn có một chút cỏ dại cùng mấy bụi cây có gai, đều dài vô cùng, lùn lùn, một bộ dáng không dủ dinh dưỡng.

Bầu trời vẫn là mờ mịt, ba ngày qua đi, cậu đi tới một cái đường lớn, hai bên đường có thể nhìn thấy những thứ đã từng là đèn đường, chỉ là đã sớm rỉ sét loang lổ, chắc chắn cũng không sáng được. Đi ở trên đường lớn hồi lâu, còn từng nhìn thấy một cái cửa hàng cùng một trạm xăng dầu bị bỏ hoang, hiện tại đều trống không, bên trong không có một món đồ gì, phủ đầy tro bụi. Dọc theo đường đi, đâu đâu cũng có các loại kiến trúc rác rưởi bằng bê tông, xi măng. Cũng không biết đã chồng chất bao nhiêu năm, khối lớn khối nhỏ thành từng đống, đem toàn bộ mặt đất đều chất đầy, đường đều sắp bị nhấn chìm.

Bánh bột ngô đã sớm ăn hết, vì để không bị đói bụng, Viên Hạo liền dứt khoát vào trong không gian bắc nồi nấu cơm, cậu tùy ý gieo một chút hạt giống rau, mấy ngày sau liền mọc ra một mảnh cải thìa xanh nhạt, mặt khác dưa chuột cũng dài ra một chút dây leo, cây ớt cũng cao cao thêm mấy tấc, có thể mấy ngày nữa sẽ nở hoa.

Trong không gian còn có một chút đồ dùng sinh hoạt đơn giản hằng ngày, đều là một ít đồ vật trước kia đồng sự không cần, cậu chọn một ít rồi bỏ vào. Một năm này, cậu bỏ rất nhiều thứ vào trong không gian, tổng cộng còn lấy một cái lều đơn giản, người hoàn toàn là có thể ở. Lúc trước cậu không nghĩ tới vào bên trong ở, chỉ là thu thập vài thứ thả vào, thế nhưng hiện tại lại có tác dụng rất lớn a. Chỉ tiếc là bên trong không gian không có điện, nồi cơm điện gì gì đó đều không sử dụng được. May mà có một bình gas, đồ bếp cũng đều đầy đủ hết, chỉ là bình gas chỉ còn lại hơn nửa.

Viên Hạo vừa làm ruộng vừa đi đường, nửa tháng sau, cậu phát hiện, dường như mình đã đi tới một mảnh đất khô cằn. Hoàn cảnh nơi này thực sự rất kém cỏi, nước sông đã sớm khô cạn, chất lượng không khí cũng không được tốt, khắp nơi đều là rác rưởi không biết tên, không biết là chất thành bao nhiêu năm, thế nhưng lại không bị thiên nhiên phân giải, tất cả đều chất đống trên mặt đất, đem hết cả đất đai đều chiếm lấy, thỉnh thoảng cũng nhìn thấy có bùn, nhưng cũng không thấy một ngọn cỏ nào. Một đường đều là nơi hoang vu, cây đại thụ cũng không có, cũng hoàn toàn không tìm được một chút đồ vật có tác dụng nào. Nơi này giống như một bãi rác của nân loại, mùi vị trong không khí thật vi diệu, cậu nghĩ nơi này hẳn là không có người có thể sinh tồn được. Nhưng là ngờ ngợ có thể thấy được bóng dáng một thành thị, tất cả những thứ này đều nói rõ nơi đây từng có người ở. Hiện tại hoàn cảnh quá kém, người ở đây đại khái là di tản toàn bộ rồi. Chỉ là cậu không nghĩ ra chính là, lượng rác thải lớn như vậy làm thế nào mà tạo thành, hơn nữa những thứ rác rưởi này tạo thành một lượng ô nhiễm vô cùng lớn. Cậu có chút hoài nghi, nơi này có thể hay không là một căn cứ hạt nhân bí mật nào đó, bởi vì hạt nhân bị tiết lộ, nên mới tạo thành như vậy.

Nghĩ đến nơi đây có thể tồn tại hạt nhân ô nhiễm, Viên Hạo bị dọa sợ, liên tiếp mấy ngày ở trong không gian không dám đi ra. Nếu như không phải có cái không gian này, cậu chỉ sợ mình đã sớm chết đói hoặc chết khát. Mấy ngày sau, cậu lại không muốn cả đời đều ở trong không gian. Trong không gian chỉ có một mình cậu, sinh hoạt cũng quá cô quạnh. Đồng thời đồ dùng hằng ngày bên trong không gian không phải là dùng mãi không hết, thời gian lâu một chút ngay cả đồ ăn cũng là một vấn đề, nếu như mãi ở trong không gian, cũng chỉ là đang chờ chết. Nghĩ tới nghĩ lui, hiện tại cấp bách nhất chính là rời đi nơi này càng sớm càng tốt, chỉ dựa vào mỗi hai chân bước đi, coi như Viên Hạo là loại người trẻ tuổi lao động tay chân cũng cảm thấy mệt, vì vậy mà trời vừa tối cậu liền tiến vào trong không gian nghỉ ngơi. Bên trong có giường có chăn, sau khi cố gắng tắm xong, liền có thể ngủ một giấc ngon lành. Chính là ban ngày cậu cũng thường thường tiến vào trong không gian, có lúc là làm cơm ăn, có lúc là trồng rau. Nơi này cũng chỉ có một mình cậu, cũng không lo lắng có người nào đó phát hiện.

Một tháng trôi qua, trong không gian của cậu, cải thìa đều được hai mùa, ớt cũng bắt đầu biến đỏ, dưa chuột lớn lên cũng càng ngày càng tốt, một quả cũng nặng hơn một cân, vừa có thể làm hoa quả cũng có thể xào ăn. Gà con cũng bắt đầu chạy đầy sân, tổng cộng có mười lăm con gà, càng may mắn hơn, chính là ba con gà trống cùng mười hai con gà mái. Đàn gà nhỏ như vậy nhiều nhất một con gà trống là được rồi, cậu dự định chờ gà lớn rồi, trước hết ăn một con gà trống. Gà mái thì giữ lại đẻ trứng, trứng gà cũ đã sớm ăn hết.

Cậu hiên tại thực hối hận lúc trước không có bỏ vào một chút thịt cá khô, cậu muốn ăn thịt các loại chứ không phải chỉ ăn chay. Huống chi hiện tại cậu chỉ có một chai dầu vừng nhỏ, xào rau cũng không dám dùng nhiều, mỗi lần chỉ dám cho vài giọt, ăn món ăn hoàn toàn không có dầu mỡ, thân thể cũng không chịu được. Nhìn những con gà này, tưởng tượng đến cảnh ăn thịt gà, cậu đều hận không thể chảy nước miếng.

Kỳ thực hiện tại cậu lo lắng nhất chính là món chính, một bao gạo đã sớm ăn gần hết, sau khi ăn xong gạo, món ăn càng thêm không đủ no. Mấy ngày nay, cậu cũng không dám nấu gạo, món ăn đều là cải thìa. Dưa chuột cũng có thể coi là cơm mà ăn, một bữa ăn hai, ba quả, ngay cả như vậy thì gạo cũng chỉ còn không tới mười cân. Mấy củ khoai lang kia cũng bị cậu trồng xuống, chỉ có điều bây giờ mới nảy mầm, hiện tại không thể ăn. Chờ sau này khoai lang lớn, lương thực cũng có thể sung túc hơn một chút. Các loại món ăn còn lại đều không đủ no, nhưng khoai lang lại có thể no bụng.

Nhìn thóc cùng tiểu mạch kia, cậu thật sự muốn trồng xuống, chỉ là coi như là trồng được đi, không có máy móc cũng không thể làm ra được gạo cùng bột mì, vẫn là không thể ăn. Vì tiết kiệm lương thực, cậu mỗi ngày chỉ ăn một bữa cháo trộn với rau cải, trong tay cũng cầm mấy quả dưa chuột, đói thì ăn một chút. Hiện tại hi vọng nhanh chóng tìm được nơi có người ở, mua chút lương thực, bổ sung một thoáng. Hoặc là nhờ xe chở lại Đông Quản a.

Tuy rằng sinh hoạt ở đây hơn một tháng, Viên Hạo còn ảo tưởng có thể trở lại chỗ làm việc của mình. Tuy rằng có không gian này, sinh tồn tạm thời không thành vẫn đề, cậu thực sự không thể yêu thích nơi này được. Bầu trời luôn mờ mịt, như là không có rửa sạch sẽ. Trong không khí đều là một mùi không dễ ngửi, trời nắng thì còn đỡ một chút, nhưng trời mưa thì thật làm cậu tức giận, những giọt nước mưa kia hiển nhiên không sạch sẽ, lần đầu tiên cậu cũng không chú ý, toàn thân lại ngứa ngáy vô cùng, may mắn là cậu lập tức tiến vào không gian dùng nước suối mãnh liệt tắm rửa , mấy chấm đỏ trên người mới chậm rãi biến mất.

CHƯƠNG 5: NƠI KỲ QUÁI

Cậu vừa đi vừa nghĩ, không cẩn thận bước hụt một cái, lập tức liền té xuống, lộc cộc lộc cộc không biết lăn bao lâu cuối cùng mới dừng lại. Ngồi dưới đất choáng váng hoa mắt một lúc lâu, may mà thân thể không có bị thương, chỉ là bị dọa một chút. Viên Hạo nhìn mảnh ruộng trước mắt, có cảm giác vi diệu không nói ra được, nơi này không biết trồng loại rau dưa gì, mọc cực sai, hành diệp kia đã bán khô héo, thấy mấy người trong ruộng đang không ngừng bận rộn.

Có người là tốt rồi, Viên Hạo trở nên hưng phấn, không quan tâm đến bụi đất trên người, liền vội vã đi về phía ruộng, chính mình muốn mở miệng chào hỏi. Có người nhìn thấy cậu, lập tức kêu lên sợ hãi, kêu một tiếng, mấy người xung quanh lập tức vây lại.

"Chào mọi người. Tôi tình cờ đi qua." Viên Hạo phát hiện đám người sợ hãi nhìn cậu. Giống như nhìn thấy sinh vật gì đáng sợ, nhưng chính mình rõ ràng có dáng dấp giống bọn họ a?

Đến nửa ngày, một thanh niên có vẻ là người đứng đầu lớn tiếng hỏi: "Ngươi là ai phái tới, chạy như thế nào lại tới được nơi của chúng ta? Muốn làm gì?" hắn hỏi liên tiếp mấy câu, Viên Hạo sờ đầu một cái, lớn tiếng giải thích lại một lần, nhắc lại chính mình chỉ là trong lúc sơ suất vô tình tới nơi này, chỉ là muốn có chút cơm ăn.

Cậ từ trong túi móc ra tờ một trăm đồng đưa tới, người kia liền tiếp nhận đi nhìn chung quanh một chút, mấy người khác cũng nhìn một lần, mọi người hiển nhiên cũng không nhận ra vật này, cũng may song phương giao lưu không có vấn đề gì cả, đều là dùng tiếng phổ thông. Viên Hạo không còn cách nào, người ta căn bản không dùng nhân dân tệ, không thể làm gì khác hơn là đem mấy cân dưa chuột trong bao lấy ra. Cậu chỉ là muốn thử xem, xem loại đồ vật trên đất này, khẳng định là không thể sánh được với dưa chuột của cậu a.

Viên Hạo chính mình tiện tay cầm một quả đưa vào miệng cắn một cái, lại đưa cho thanh niên cầm đầu kia, ra hiệu cho bọn họ ăn. Kỳ thực khi cậu bắt đầu ăn, mọi người liền theo dõi miệng của cậu, bắt đầu dùng sức nuốt nước miếng. Thanh niên tiếp nhận dưa chuột cẩn thận kiểm tra một lúc, cuối cùng chia làm mấy phần, mỗi người đều chiếm được một khối nhỏ, cẩn thận cầm trong tay bắt đầu cắn. Sau khi ăn xong, mấy thanh niên đều dùng ánh mắt chờ mong nhìn túi dưa chuột trong tay cậu. Rất hiển nhiên mọi người vô cùng yêu thích vật này..

"Cái này hoa quả tên gì? Ăn ngon thật? Tôi vẫn là lần thứ nhất ăn được nó." Người thanh niên hỏi.

"Đây là dưa chuột, các ngươi không biết sao? Một loại rau dưa rất phổ thông a." Viên Hạo không rõ đáp. Cậu không nghĩ tới vẫn còn có người chưa từng gặp dưa chuột a.

"Dưa chuột? Nhưng nó rõ ràng không phải màu vàng a?" Cậu con trai vóc dáng nhỏ bé không rõ. Dưa chuột này lại có màu xanh nhạt, chỉ có thời thời điểm già, vỏ ngoài mới có màu vàng, hơn nữa mặt trên còn có hoa văn, lúc này là có thể hái xuống lấy hạt bên trong hong khô làm hạt giống dưa chuột a.

Viên Hạo cười cười giải thích cho bọn họ vấn đề này, đồng thời cũng chỉ vào hoa màu trong ruộng hỏi: "Đây là cái gì vậy?"

"Chính là thổ kim trứng a? Cậu ngay cả cái này cũng không biết? Cậu khẳng định là chưa từng làm ruộng" Nam hài nho nhỏ lại nói, rất rõ ràng ở đây cậu là người hoạt bát nhất, không giống những người khác trầm mặc, đương nhiên cậu nhìn qua liền biết nam hài là người nhỏ nhất trong đám người này.

"Thổ kim trứng? Chưa từng nghe qua, tôi chỉ biết khoai tây cùng khoai lang." Viên Hạo nở nụ cười, nếu nói làm ruộng, cậu là chuyên gia a. Tiểu hài tử này lại nói cậu chưa từng làm ruộng.

"Khoai tây cùng khoai lang lại là món đồ gì?" Lần này mấy người cùng nhau hỏi

"Chính là một loại cây nông nghiệp thân củ sinh trưởng ở trong đất, hàm lượng tinh bột cùng hàm lượng chất xen-lu-lô cực cao. Có thể trực tiếp luộc ăn, cũng có thể qua chế biến rồi ăn, nói chung là ăn thật ngon a." Viên Hạo bất tri bất giác thành một nhà giáo dục thường thức, nói cho những đứa bé những đồ vật mình biết. Chỉ là mọi người nghe cậu nói xong, đều vô cùng mờ mịt, rõ ràng bọn họ không biết, cũng chưa thấy qua cái gọi là khoai lang cùng khoai tây.

Không đúng lắm a, Viên Hạo trong lòng càng ngày càng nghi hoặc, đây là nơi nào a? Mảnh ruộng trước mắt này kỳ thực vô cùng bí ẩn, là một vùng thung lũng tự nhiên nhỏ, ba mặt đều là núi nhỏ, trên ngọn núi nhỏ tất cả đều là tảng đá lớn, cùng mấy lùm cây thấp bé không biết tên và mấy ngọn cỏ dại thưa thớt , có thể thấy được đất ở chỗ này so với đát ở chỗ cậu đi qua đã là tốt lắm rồi, ít nhất có thể mọc ra một ít thực vật.

Lối ra mơ hồ có thể thấy được mấy phòng ngủ cùng mấy chỗ phơi quần áo, xem ra đó chính là làng của bọn họ, Viên Hạo đánh giá làng, trong lòng bồn chồn, bởi vì không biết nơi đây có mấy loại món chính cậu muốn tìm như là gạo hay mì sợi các loại không.

"Ai, khí hậu năm nay không tốt. Thổ kim trứng chúng ta vất vả trồng đều sắp chết rồi, cũng không biết có thu hoạch được hay không?"- Thanh niên cầm đầu lo lắng vội vã nói, mấy người kia nghe xong sắc mặt cũng tràn đầy lo lắng.

"Các ngươi còn món đồ gì khác không? Trong nhà có mấy thứ như gạo không, tôi nghĩ đổi một chút, dưa chuột trong tay tôi đều cho các ngươi, các ngươi cho tôi một chút lương thực. Tôi cũng chỉ có dưa chuột thôi." Viên Hạo thấy bọn họ yêu thích dưa chuột của mình, liền nghĩ dùng dưa chuột đổi lương thực.

"Cậu trước hết hãy theo chúng tôi trở về, chúng tôi đã ăn một trái dưa chuột của cậu, hắn là nên cho cậu một chút lương thực." Người thanh niên nói, mang theo Viên Hạo cùng mấy người khác hướng về phía thôn đi tới.

Nhìn gần, kỳ thực có bảy tám chỗ ngã rẽ, đều là đường đá nhỏ, không quá rộng, đồng thời cỏ đều không mọc, chỉ có thể nói con đường này cùng với con đường mà Viên Hạo đi tới cũng giống nhau, đâu đâu cũng có đá, bùn đất đều cực nhỏ, cũng không có nhìn thấy cây cối gì. Mấy cái gian nhà đá nhỏ tọa lạc ở bên cạnh một dòng sông nhỏ, nước sông nhìn qua khá là trong suốt, nhưng trong nước chỉ có mấy cục đá, ngay cả rong rêu cũng không có, đừng nói tới là tôm. Đây thực sự là cái địa phương đáng sợ, Viên Hạo trong lòng rất loạn, tuy rằng cậu không đi nhiều nơi, nhưng những mảnh đất hoang, nơi nào cũng mọc đầy cỏ dại cao hơn nửa người, ngay cả Đông Quản là thành phố công nghiệp, hiện nay tuy rằng đều là xi măng, nhưng tình cờ gặp địa phương bỏ hoang cũng mọc đầy cỏ dại. Nơi này thế nhưng cả cỏ đều không mọc được, lại nhìn không giống sa mạc, Viên Hạo vắt óc suy nghĩ, cũng không nhớ tới Trung Quốc có cái địa phương như thế này.

Mặc dù mấy gian nhà đá nhỏ, nhưng cửa sổ lại giống như làm bằng chất liệu inox, nhìn qua vô cùng kiên cố còn có vẻ rất hiện đại. Người thanh niên dọc theo đường đi đã giới thiệu tên của đồng bạn cho Viên Hạo, chính hắn gọi là An Bình, nam hài ít tuổi nhất gọi là An Tâm, cái khác gọi là An Ý, An Toàn, An Thư. Tổng cộng là năm người, đều cùng một họ, nói là huynh đệ , từ tướng mạo thì Viên Hạo căn bản không nhận ra được gì, bọn họ hiển nhiên không phải là người Trung Quốc, hoặc là nói bọn họn đều là con lai, có tóc vàng, có tóc xám, có tóc đen, đường nét khuôn mặt cũng rất sâu, sống mũi cao, màu da thì mỗi người khác nhau. Hơn nữa vóc người cũng không giống nhau, An Bình trưởng thành rõ ràng cao to tráng kiện hơn chút, An Tâm lớn lên vô cùng tinh tế đẹp đẽ, căn bản là không giống một bé trai, An Yên, An Toàn vóc dáng tương tự như Viên Hạo, đều khoảng chừng một mét tám, chỉ là Viên Hạo trưởng thành vô cùng cường tráng, cậu vẫn là người lao động tay chân, trên người cơ bắp mười phần, mà ba người này tuy rằng cao, nhưng cũng không thể cường tráng như Viên Hạo. Ba người này một cái là da dẻ ngăm đen, một cái mắt xanh, một cái là tóc đỏ sậm.

Năm người như vậy, ngươi có thể nói bọn họ là anh em ruột, vẫn đúng là không thể làm cho cậu tin được. Bất quá Viên Hạo cũng không biểu hiện ra dáng vẻ nghi ngờ, người ta có thể là thân thích a, hiện nay quốc tế nối thành một đường, cậu cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy con lai, trước đây còn có mấy người bạn nhỏ là con lai, lớn lên đều vô cùng đáng yêu. Liên hôn mấy lần nói không chừng có thể có hài tử tóc da kì quái như vậy. Kỳ thật cái ý nghĩ này của cậu đánh bậy đánh bạ cũng đúng rồi, cái thời đại này không có nhân loại thuần chủng, cũng không chia ra người châu Á, châu Phi cùng bốn màu da. Đã sớm rối loạn, trứng trong ngân hàng trứng của nhân loại là từ ngàn năm trước, lúc đầu còn phân biệt được, nhưng một năm cùng tinh trùng của nam nhân kết hợp, trăm nghìn năm qua đi, đã sớm hỗn tạp không biết bao nhiêu lần. Vì vậy người hiện tại, tóc cùng màu da đã không thuần, nhân loại cũng không dựa vào bề ngoài cùng vị trí địa lý mà phân chia. Nhân loại chỉ phân làm hai loại là sinh sản giả cùng á nhân.

Tác giả có lời muốn nói: hố mới, đại lực cầu Hoa Hoa, cầu bao dưỡng.

CHƯƠNG 6: THỰC PHẨM TỔNG HỢP

Viên Hạo theo bọn họ vào phòng, trong phòng rất sạch sẽ, đồ vật cũng rất đơn giản, chỉ có một cái bàn nhìn không ra chất liệu cùng vài cái ghế nhỏ, một cái đồ vật như là đựng đồ dự trữ được khóa lại. An Bình mở khóa ra, quá trình này Viên Hạo cũng không phải không biết xấu hổ mà tiếp tục nhìn, cậu ngồi ở trên ghế, An Tâm thì nhất nhất theo dõi cậu, mà An Ý cũng như An Như thì đi ra ngoài múc nước, An Toàn lại cầm một cái chén uống nước. An Bình lấy ra một thứ rất giống túi giấy bạc, An Tâm cùng An Bình lập tức nuốt nước miếng, bọn họ đã rất đói, ở đây ăn là vấn đề lớn nhất. Bình thường đồ ăn đều là vô cùng tiết kiệm, đây chính là một chút lương thực cuối cùng của bọn họ.

"Cậu ăn dịch dinh dưỡng hay là thực phẩm tổng hợp?" An Bình cầm trong tay hai cái không giống hình dạng túi hỏi.

"Có ý gì?" Viên Hạo hai mắt choáng váng.

Lúc này An Ý cùng An Như cũng đã trở về, mối người bọn họ còn nhấc theo một thùng nước, xem ra là muốn rửa ráy, nhìn thấy đồ ăn, đều dừng bước. Rất hiển nhiên, bọn họ cũng đói bụng, chỉ là tuổi của bọn hắn so với An Tâm cùng An Toàn thì lớn hơn, không giống bọn họ tha thiết mong chờ nhìn đồ ăn như thế.

"Xé ra là có thể ăn." An Bình ném cho Viên Hạo một cái túi hình vuông. Mọi người đều nhỏ giọng hô lên, rất hiển nhiên đồ vật trong này còn quý hơn so với cái túi hình tròn.

Viên Hạo xé túi ra, bên trong chỉ là một khối màu trắng sữa, cậu cắn một miếng nhỏ, nhưng thiếu chút nữa là phun ra ngoài, quá khó ăn, lạnh như băng, còn có một cỗ mùi lạ, cậu lớn như vậy còn chưa có ăn loại đồ vật khó ăn như vậy a. Cậu không dám cắn miếng thứ hai, loại đồ vật như này làm sao cậu có thể nuốt xuống. Cậu tình nguyện tiếp tục gặm dưa chuột. An Bình tiếp tục xé hai cái túi hình tròn, phân ra làm bốn bát, chính là một dạng thực phẩm gần giống cháo, cũng là màu trắng sữa. Bốn người được phân cũng không nhiều, từng người từng người bắt đầu ăn, chính hắn lại cầm một túi, cũng lấy ra phân nửa, còn lại liền khóa vào. Viên Hạo nhìn dáng vẻ bọn họ ăn rất vui vẻ, thực sự là ăn không vô thực phẩm trong tay mình, luôn cảm thấy bọn họ ăn thân thiết hơn một chút. Nhưng mà từ cái màu sắc kia mà xem, đồ vật bọn họ ăn cùng màu với đồ trong tay mình. Nghĩ đến mùi vị chắc cũng không khác là bao.

"Ăn nhanh đi, tuy rằng không ngon, nhưng có thể no bụng a." An Bình liếc mắt nhìn cậu nói.

"Các cậu vẫn ăn như vậy sao? Các cậu cảm thấy ăn ngon không?" Viên Hạo hỏi, thả túi thực phẩm trong tay xuống. Cậu thực sự không có dũng khí lại cắn một miếng, cái vừa nãy phải dùng nghị lực rất lớn mới nuốt xuống được, chủ yếu là không thể trước mặt chủ nhân, đem đồ ăn họ cất giấu phun ra.

"Đúng. Hiện tại nhân loại đều ăn hai thứ đồ ăn này a, đây chính là món chính của mọi người, không ăn cũng chỉ có chết đói ." An Tâm tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm túi thực phẩm tổng hợp Viên Hạo thả trên bàn.

"Cái gì? Không ăn cơm tẻ sao? Mì sợi thì sao?" Viên Hạo hỏi.

"Chúng tôi cũng không biết cậu nói chính là những thứ gì? Tôi chỉ biết, nhân loại đem Địa cầu phá hoại đến gần đủ rồi, hiện tại trên đất căn bản là không có loại hoa màu gì, đồ ăn chỉ hoàn toàn dựa vào công nghiệp làm ra, chính là dịch dinh dưỡng cùng thực phẩm tổng hợp trong tay cậu. Hai thức ăn này có phương pháp chế biến giống nhau, chỉ có điều một cái là lỏng, một cái là rắn. Đương nhên mùi vị của cái nào cũng không được, nhưng có thể no bụng, đương nhiên cũng có thể cung cấp cho chúng ta đại bộ phận chất dinh dưỡng cần thiết." An Tâm có lòng tốt phổ cập tri thức cho Viên Hạo.

"Mỗi ngày đều ăn đồ ăn nhân tạo? Không có cái khác sao?" Trầm mặc nửa ngày, Viên Hạo hỏi.

"Cũng không phải không có đồ ăn tự nhiên, tỷ như thổ kim trứng của chúng tôi, chính là một loại lương thực, nhưng vô cùng quý giá, chúng tôi nào được ăn. Người có tiền vẫn là có thể ăn một chút đồ ăn tự nhiên, nhưng phần lớn mọi người chỉ có thể ăn thực phẩm tổng hợp."

"Ồ" Xem ra người có tiền sinh hoạt đều khác xa người nghèo, đây là mọt cái định luật thiên cổ bất biến, nơi nào đều như vậy.

"Bất quá dưa chuột của cậu, tôi dám đánh cuộc, nếu như lấy đi bán, nhất định có thể bán lấy giá cao." An Tâm đem chút cháo trong bát mình ăn sạch, thỉnh thoảng lại liếc qua thực phẩm tổng hợp trên bàn, nhưng cũng không có nói qua mình muốn ăn. Ở đây mọi người đều được phân giống nhau, kỳ thực lượng cơm ăn của hắn vẫn là ít nhất, nhưng những người khác không nói gì, hắn cũng không tiện nói gì.

"Thật sự đó. An Bình ca, cái dưa chuột kia là vật hi hữu, thật sự là đồ vật ngon nhất em từng ăn, nhất định bán được không ít tiền." An Toàn cũng theo An Tâm nói.

"Ừm." Nhưng An Bình chỉ là gật đầu, dưa chuột này là của Viên Hạo, hắn nào có quyền cầm bán, liền ngay cả quyền xử lý cũng không ở trên tay hắn. Thế nhưng đối diện với ánh mắt tò mò của huynh đệ mình, hắn nhìn Viên Hạo vài lần, cuối cùng vẫn là chần chờ hỏi: "Viên Hạo, dưa chuột của cậu là từ nơi nào? Có nhiều hay không? Có muốn đi bán hay không?"

"Chính là của tôi a. Còn có một chút, tôi nghĩ đổi chút đồ ăn, thế nhưng tôi không muốn ăn loại này." Viên Hạo chỉ chỉ thực phẩm tổng hợp.

"Của chính cậu?" An Tâm không thể tin được kêu lớn, mấy người khác cũng cùng nhau lộ ánh mắt không thể tin được, mọi người đều là tỏ rõ vẻ khiếp sợ.

Viên Hạo không rõ gật đầu, loại dưa chuột này cũng không cần đến kĩ thuật gì, huống chi đât trong không gian của mình rất được, lại không có sâu bệnh, lại tưới bằng nước suối, dưa chuột này muốn không đẹp cũng rất khó a.

"Nếu như chúng ta có thể trồng được dưa chuột thì tốt rồi." An Tâm nhỏ giọng thầm thì.

"Để tôi thử gieo giống xem, không biết mảnh đất kia của các cậu có thể trồng được không." Viên Hạo không để ý cười, dưa chuột mà, cậu có, ăn cũng ăn không hết, đồng thời hạt giống dưa chuột cậu còn không hết, lập tức cũng lại có hạt giống mới. Quan trọng nhất chính là, dưa chuột ăn không đủ no bụng, cậu là hi vọng có thể nếm được thổ kim trứng mà mọi người nói, nếu như ăn ngon, cậu tình nguyện dùng hạt giống dưa chuột đổi lấy thổ kim trứng.

"Có thật không?" Mọi người nghe được cậu nói, toàn bộ đều hô lên. Phải biết rằng hạt giống rất quý giá, những đại trang chủ nông trang kia, hàng năm đều phải tốn tâm huyết lớn đi thu mua hạt giống, hạt giống của mỗi nhà đều có độc môn kĩ thuật, cũng không dám dễ dàng để cho người khác biết đến. Hơn nữa đều là có quyền sở hữu tri thức tài sản độc quyền, người khác cũng không dám tùy ý lấy trộm hạt giống của người khác, người trộm hạt giống sẽ phải chịu xử phạt vô cùng nghiêm trọng, trộm cắp hạt giống là trọng tội. Viên Hạo thế nhưng lại dễ dàng đem hạt giống cho bọn họ như vậy, chẳng phải là khiến cho mọi người không thể tin được sao?

"Thực sự, nhưng mà các cậu có thể cho tôi ít thổ kim trứng hay không, tôi không muốn ăn thực phẩm tổng hợp." Viên Hạo nói xong lấy mấy trái dưa chuột trong bao ra, ra hiệu cho An Tâm chia cho mọi người cùng ăn.

"Đương nhiên có thể. Chúng tôi hiện tại liền đào chút ra cho cậu ăn. Còn dưa chuột này, vẫn là cậu giữ đi." An Bình cũng không chịu lấy thêm dưa chuột của cậu, một lòng nghĩ chính mình đã chiếm được nhiều tiện nghi, hạt giống dưa chuột, so với thổ kim trứng không biết quý giá hơn bao nhiêu lần, kỳ thực An Bình cũng rất có tâm cơ, hắn vẫn đang quan sát Viên Hạo, tuy rằng không hiểu hắn là nhân vật như thế nào, nhưng hắn căn bản là không hiểu chuyện nơi đây, trong lòng cũng biết hắn không hiểu tầm quan trọng của hạt giống. Nhưng hắn tạm thời không muốn nói cho người đó biết chuyện này, nghĩ đến có thể trồng được dưa chuột, những tháng ngày mà năm huynh đệ bọn họ có thể trải qua, cái ý niệm này mặc dù có chút ích kỉ, nhưng hắn sẽ không quên ân tình của Viên Hạo.

"Các cậu cầm ăn đi. Tôi còn có một chút, khi ta hái xuống, đã giấu kĩ một túi lớn ở chỗ khác." Viên Hạo nói dối, trong không gian của cậu cũng không thiếu dưa chuột. Nhưng cậu không muốn mọi người biết cậu có không gian kia, cũng chỉ có thể lừa bọn họ.

"Thật sự cho chúng tôi?" An Tâm giống như được bảo bối, ôm lấy mấy trái dưa chuột, đặt ở dưới mũi, dùng sức ngửi đến ngửi đi, căn bản là không chịu buông tay.

"An Tâm." An Bình ngữ khí nghiêm túc kêu một tiếng, An Tâm không vui bỏ dưa chuột xuống, nhưng cũng là lưu luyến nhìn chằm chằm Viên Hạo.

"An Bình, cậu cầm chia cho bọn họ đi. Vật này đối với tôi mà nói, một chút cũng không quý giá. Tôi đã sớm ăn chán, huống hồ dưa chuột không thể để quá lâu, quá hai, ba ngày liền nát."

"Cảm tạ. An Như cùng An Ý, các em đi đào chút thổ kim trứng về." An Bình nghe cậu nói như vậy cũng là đem dưa chuột nhận lấy. Nhưng cũng đem tất cả dưa chuột đều khóa trong ngăn kéo. Vật này quá quý giá, hắn không dám chia hết cho mọi người luôn. Huống hồ hôm nay cũng ăn một khối, cũng coi như là đã gia tăng khẩu phần lương thực, những trái dưa chuột này hắn muốn giữ lại ngày mai ăn.

CHƯƠNG 7: ĐỒ ĂN TỰ NHIÊN

Chỉ chốc lát sau hai người An Như mang về một cái túi thổ kim trứng nhỏ, vừa vào nhà An Ý liền nói: "Bình ca, chúng em đào một khối lớn mới được có ngần này. Năm nay thổ kim trứng không to thì không nói, còn ra quả ít hơn trước."

Viên Hạo tiếp nhận túi nhìn mấy lần, kỳ thực vật này có chút giống khoai sọ cùng khoai tây, thậm chí còn nhỏ hơn chút, chỉ là vỏ ngoài có màu đen, phía trên còn mang theo một chút bùn, cũng không biết là có ăn được hay không.

An Bình đem rổ thổ kim trứng bỏ vào trong thùng nước rửa sạch, đem một tầng thô ráp màu đen bên ngoài bỏ đi, bên trong chính mà phần thịt màu nâu, sau đó trực tiếp để vào trong nồi, luộc lên. Viên Hạo vẫn là hỏi hắn một chút, bởi cậu không biết làm thế nào ăn vật này, kỳ thực An Tâm vẫn đảo quanh An Bình, đương nhiên mục đích của hắn là thổ kim trứng. Nhưng làm cho Viên Hạo giật mình chính là, An Bình dùng chính là tương tự khí hóa lỏng lại có thể nấu cơm. Chỉ là nhà bếp sạch sẽ quá mức, tuy rằng nồi và bếp có chút cũ, nhưng có thể nhận ra bên trong căn bản chưa từng làm cơm, càng không thấy được mấy loại gia vị như dầu ăn muối tương hay giấm.

Khoảng chừng nửa giờ sau, An Bình nắm lấy cái muôi nhỏ đâm mấy lần những củ thổ kim trứng hơi lớn một chút, có lẽ là đã quen, lập tức tắt bếp. Lại lấy ra một gói muối nhỏ rắc chút muối vào, muối này Viên Hạo là có thể nhận ra, cùng loại bình thường cậu dùng không khác nhau là mấy, chỉ có điều túi bọc ngoài không giống nhau mà thôi.

Một nồi thổ kim trứng được bỏ vào trong một cái tô. Cũng bất quá hơn nửa bát, nước canh cùng một ít thổ kim trứng như hạt đậu cũng bị chia làm năm phần, mỗi người chỉ có khoảng chừng hai cái muôi. Năm huynh đệ An Bình mỗi người đạt được một phần, vạn phần quý trọng mà cho vào miệng. Viên Hạo nếm thử một miếng nhỏ, nói thật, so với khoai sọ và khoai tây thì không ngon bằng, thế nhưng cuối cùng so với thực phẩm tổng hợp thì ngon hơn nhiều. Thổ kim trứng này vẫn tương tự như khoai tây, ăn ở trong miệng có thể cảm giác được bột bột, chỉ có điều không mịn như khoai tây hiện đại, ăn lên có cảm giác hơi già, phải nhai mấy lần mới có thể nuốt xuống. Lại chỉ bỏ muối, xem như có chút vị mặn, trên thực tế lại nhạt nhẽo vô cùng, nếu như có thể thả thịt ba chỉ đun một chút, phỏng cừng sẽ ngon hơn một ít. Viên Hạo không cảm thấy món ăn này có gì ngon, nhưng năm người bọn họ lại có vẻ như ăn được món gì mĩ mị lắm, vẻ mặt đó khiến cho Viên Hạo là người chưa từng ăn cái vật gì tốt, đều có cảm giác những người này cũng thật quá đáng thương.

Một bát này, ước chừng bảy, tám tầng, kỳ thực không đủ cho Viên Hạo ăn. Lượng cơm cậu ăn rất lớn, một bữa phải ăn đến hai bát cơm lớn, lao động chân tay trong thời gian dài,lại thêm là người trẻ tuổi, cậu luôn luôn ăn được không ít. Nhưng năm người An Bình đương nhiên không nghĩ tới Viên Hạo có sức ăn lớn như vậy, đặc biệt là An Tâm, hắn vừa ăn bát của mình, lại vừa lén lút xem bát của Viên Hạo, xem ra là nghĩ nếu Viên Hạo không ăn hết, còn có thể phân một chút cho hắn. Mắt thấy bát Viên Hạo nhanh thấy đáy, An Tâm vội hỏi: "Thổ kim trứng này ăn ngon đi?"

"Ân, có thể ăn." Viên Hạo trái lương tâm đáp, kỳ thực thật không cảm thấy ngon, nhưng đối với cái người luôn luôn không kén ăn mà nói, có ăn là tốt rồi. Huống chi ở đây chỉ có một thứ có thể ăn này.

"Tôi đã nói mà. Thổ kim trứng ăn thật ngon, nhưng đáng tiếc chúng tôi bình thường không dám ăn. Toàn bộ đều dùng bán lấy tiền." An Tâm tiếc nuối nhìn Viên Hạo ăn củ cuối cùng trong bát.

"Các cậu không phải là người trông sao? Bao nhiêu thế có thể ăn một chút a, lại nói bán như tiền làm cái gì a?" mấy lời này của Viên Hạo là hoàn toàn bật thốt lên, vừa hỏi liền xong liền cảm thấy mình thật là ngốc.

"Một cân thổ kim trứng là 30 liên bang ngân tệ đấy, có thể mua hai bao dịch dinh dưỡng. Nhưng một cân thổ kim trứng còn chưa đủ cho một người ăn." An Tâm kêu một cách quái dị. Vừa nãy bốn người bọn họ cũng chỉ mới ăn hai bao dịch dinh dưỡng, tuy rằng ăn không no, nhưng mỗi ngày được ăn như thế, bọn họ liền hài lòng. Một số thời điểm, ngay cả chút phân lượng này cũng không có, thời điểm khó khăn nhất, đã từng ba ngày chỉ có ăn ngần này đồ đâu. Vì vậy thổ kim trứng hầu hết đều bán đi, đổi thành phần căn bản không đủ cho toàn gia đình ăn, nhưng có thể để hầu hết mọi người lửng dạ, không đến nỗi chết đói. Nhưng thu hoạch năm nay khẳng định sản lượng giảm nhiều, bọn họ đều thập phần lo lắng vấn đề đồ ăn, vừa này khối thực phẩm tổng hợp Viên Hạo không ăn, cũng bị An Bình khóa ở trong ngăn kéo. Khối đồ ăn này vẫn là có thể để cho bọn họ mỗi người ăn hai cái. ở đây không có ai lại lãng phí đồ ăn.

Viên Hạo ăn được lửng dạ, biết lần này liền ăn một trận lương thực của người ta, trong lòng không khỏi có chút chột dạ. May mà chính mình còn lại một ít dưa chuột, nghĩ liền phân một chút cho họ, coi như là bồi thường. Nhưng cái thổ kim trứng này, cậu thật không muốn ăn. Thực sự không dám nghĩ, nhưng không ăn cái này, cái dịch dinh dưỡng lại quá khó ăn. Nếu chỉ gặm dưa chuột, thực sự không thể đảm bảo cái bụng, vẫn là lén lút đi kiếm chút đồ ăn đi, nhưng chỉ còn lại một chút gạo, coi như là ăn cùng dưa chuột và cải thìa, cũng không ăn được mấy bữa.

Không có đồ ăn kiểu này cũng thật khó, coi như mình không tìm được công tác thì, mỗi ngày chỉ ăn mấy cái bánh bao, tuy rằng không có một chút mỡ, nhưng là cuối cùng cũng xem như không bị đói bụng. Nếu như trong không gian có bột mì thì tốt rồi a, lúc trước sao lại không nghĩ tới mang thêm một chút lương thực vào trong không gian a? Viên Hạo không ngừng hối hận, âm thầm nghĩ chính mình vừa về Đông Quản nhất định phải đem vào trong không gian nhiều đồ ăn một chút, sau đó vô luận là ở đâu cũng không để cho mình đói bụng. Chỉ là Viên Hạo không biết mình sẽ không trở về được thế kỉ 21, chỉ có thể ở cái mảnh đất khô cằn này sinh hoạt, còn sẽ gặp được càng nhiều sự tình cậu không thể nào tưởng tượng nổi.

"Nơi này đến thành trấn gần nhất khoảng bao nhiêu?" Viên Hạo hiện tại chỉ muốn có thể nhanh một chút rời đi nơi này, xem nơi này hẻo lánh như thế, lại hoang vu, cậu có thể khẳng định nơi này không phải là thành trấn. Nói như vậy thành trấn nhỏ nhất cũng có xe lái về nội thành, mà nội thành bất luận lớn hay nhỏ đều có xe lái về Đông Quản. Nếu như có thể tìm được xe, cậu vẫn là muốn nhanh một chút về Đông Quản đi, cái công tác ở công ty cây cảnh kia, cậu vẫn rất quý trọng.

Công ty lần này lại nhận thầu xanh hóa một cái tiểu khu mới, ngay khi chở cho tiểu khu các loại cây to nhỏ, trong đó có mấy gốc đại thụ, cây ăn quả, ngoài ra còn có các loại thảm cỏ. Cậu chủ yếu phụ trách công việc bảo dưỡng lại tiểu khu này, sau khi trồng mấy cái cây này xong, công ty đều cho tiểu khu miễn phí quản lý một năm. Đợi cho mấy cái cây này đều chắc chắn sống, công tác phục vụ của công ty xem như là hoàn thành hơn phân nửa. Hiện nay Viên Hạo làm được chính là công việc này, so sánh vẫn khá là nhàn hạ, chỉ là tưới nước, bón phân, phun thuốc trừ sâu, lại không phải mỗi ngày đều phải làm, chủ yếu là đảm bảo phần lớn hoa cỏ cây cối đều có thể sống tốt, kịp thời thay thế mấy cái cây đã chết. Hơn nữa tiểu khu cũng không phải là quá lớn, so với lượng công việc ở công ty thì ít hơn một chút, cậu càng vui khi làm công tác bảo dưỡng này, nhưng các công nhân khác lại không muốn làm, bởi vì quá tẻ nhạt, cả ngày một người công tác thì không nói, tiền lương cũng không cao. Cậu sợ nếu mình không quay lại, công việc này liền không thể gánh nổi. Tuy rằng ông chủ cũng dễ nói chuyện, cậu cũng luôn chăm chỉ công tác, lần này về nhà nghỉ tết cũng là ông chủ tự mình chọn người thay thế công tác của mình, chỉ chờ cậu trở lại, đồng sự kia liền quay lại công ty.

Nếu như có thể, cậu tình nguyện mang theo năm người An Bình đi Đông Quản làm công, đương nhiên tiền đề là năm người này đồng ý rời đi nơi này. Không biết rằng chính cậu cũng không thể trở lại Đông Quản.

CHƯƠNG 8: BỊ ĐẢ KÍCH

Viên Hạo vẫn đang suy nghĩ về công tác của mình, vừa hi vọng có thể rời đi nơi này nhanh một chút. Nhưng mọi việc trước mắt lại làm cho lòng cậu vô cùng bất an. Từ khi tai nạn xe cộ bắt đầu, mình đã một thân một mình sinh hoạt ở đây hơn một tháng, bản thân cậu cũng nhìn thấy được hết thảy những gì đã trải qua. Hoàn cảnh cực khắc nghiệt, đất đai quái dị, còn có năm huynh đệ lớn lên đủ mọi màu sắc, ăn được cái gì gọi là dịch dinh dưỡng thực phẩm tổng hợp, thổ kim trứng cũng là cái loại thực phẩm không biết đến. Vừa mới đầu nhìn thấy nhân loại thì hưng phấn, hiện tại dĩ nhiên đã biến thành kinh hoàng.

"Hôm nay là ngày bao nhiêu?" Viên Hạo lấy hết dũng khí hỏi.

"Ngày 13 tháng 9 năm 3050." An Tâm đáp.

"Cái gì? Năm 3050? Có lầm hay không, không phải là lịch các cậu dùng không giống lịch của tôi đó chứ?" Viên Hạo không thể tin được kêu lên sợ hãi.

"Thật kỳ quái a, cậu nói cái gì vậy?" Nghe cậu nói, vẻ mặt của mọi người so với cậu lại càng ngạc nhiên hơn, cùng nhau kêu lên.

"Tôi nhớ hiện tại là năm 2012 a." Viên Hạo vô lực giải thích, cậu đã sớm cảm thấy không đúng, đáy lòng vẫn hi vọng có một chút may mắn, hiện tại thì triệt để vô dụng rồi.

"Không thể? Năm 2012 mà cậu nói cách đây hơn một ngàn năm a." An Bình cũng không bình tĩnh được.

"Chờ đã, nhất định có chỗ nào nhầm lẫn?" Viên Hạo hoàn toàn là giãy chết, cậu không thể tin được mình chỉ là bị tai nạn xe cộ mà lại chạy đến hơn một ngàn năm sau.

"Hiện tại đúng là năm 3050. Có thể hay không chính cậu nhớ lầm, hoặc là tinh thần cậu có cái gì..." An Tâm bị An Bình đánh gãy, này cũng không thể ngay trước mặt người ta nói có bệnh tâm thần đi. Nhưng ánh mắt một phòng người nhìn Viên Hạo hoàn toàn thay đổi, có hoài nghi, có đồng tình, có đáng tiếc, cái gì cũng có, chỉ là không vó người tin tưởng cậu đến từ năm 2012.

Viên Hạo trong đầu loạn thành một đống, một ít đoạn ngắn trong ký ức trở nên lộn xộn. Kỳ thực cuộc sống của cậu từ một năm trước cũng đã trở nên rất quái la. Một ngày nào đó cậu vô tình gặp một quái nhân, nhất định phải cho hắn chút đồ ăn, bất đắc dĩ cậu phải mua chút bánh mì ven đường cho hắn, sau khi người kia ăn xong vẫn tiếp tục ở bên cạnh cậu nói mê, lúc đầu Viên Hạo cũng không để ý, chỉ cho rằng đây là một người tâm thần. Không ngờ mấy ngày sau tên đó lại tìm đến mình, còn nói cho mình một cái lễ vật đặc thù. Sau đó cậu liền phát hiện mình có thể tùy ý tiến vào một cái không gian nhỏ, lúc đầu còn không tin, còn coi là mình nằm mơ hoặc ảo giác. Nhưng người kia nói cho cậu: " Đây là một cái không gian tùy thân, ta đưa cho ngươi. Thật sự rất thú vị, ngươi không phải là đầu óc có vấn đề."

"Ngươi tùy tiện hỏi một người khác một chút, có ai tin tưởng mấy chuyện như không gian tùy thân?" Viên Hạo trừng mắt nhìn hắn, cái tên này hoàn toàn quấy rầy cuộc sống của chính mình mà. Bị hiện thực đả kích, Viên Hạo vốn đã không có bao nhiêu tự tin chỉ có thể cầu một cái sinh hoạt bình thường, có thể có cuộc sống gia đình tạm ổn là được.

"Hắc hắc, ngươi đừng không tin a. Ta đây cho rằng ngươi có thể cố gắng sử dụng không gian này mới đưa cho ngươi. Ta hoàn toàn là một mảnh lòng tốt. Sau đó ngươi sẽ cảm tạ ta." Cái người tự xưng là không gian đại thần cười hì hì nói một cách đương nhiên. Nói chung Viên Hạo cũng không đem không gian là một chuyện to tát, việc này cậu cũng không có cách nào nói cùng ai.

Sau đó, Viên Hạo phát hiện tiến vào không gian là một chuyện rất thú vị, làm cho cuộc sống sinh hoạt khô khan của cậu tăng thêm không ít vui sướng. Cậu bắt đầu từ từ mang đồ vào không gian, mới đầu cũng chỉ là vô ý gây nên. Sau đó phát hiện không gian này thật hữu dụng, cũng dần dần quen chuyện có không gian này. Lại nói không gian cũng không làm cho cuộc sống của cậu có biến hóa lớn, tháng ngày vẫn bình thản như trước, mỗi ngày cậu phải đi tưới hoa cỏ cái gì, cậu cũng không đáng kể.

"Viên Hạo, Viên Hạo." An Bình thấy cậu nửa ngày không nói gì, cẩn thận kêu cậu vài tiếng, lại nhẹ nhàng đập vai cậu hai lần, nếu như đúng là người bệnh tâm thần thì bọn họ phải cẩn thận. Cũng không thể để cậu phát bệnh ở nhà mình.

"Ân." Viên Hạo bị hắn làm cho sợ hết hồn, mãnh liệt đứng lên. Năm người An Bình vội vã lùi về phía sau, cách xa cậu một chút, đều mang theo vẻ mặt căng thẳng theo dõi cậu, chỉ lo cậu lại đột nhiên phát bệnh tâm thần.

"Hiện tại thật sự không phải là năm 2012 sao?" Viên Hạo chưa từ bỏ ý định hỏi lần nữa.

Mọi người cùng nhau gật đầu, đều không đành lòng nhìn cậu tỏ vẻ xoắn xuýt, nói thật bọn họ cũng không tin Viên Hạo là từ ngàn năm trước chạy đến. Cũng chưa từng nghe nói khoa học có thể phát triển như thế, hơn nữa điều này cũng vượt quá nhận thức của mọi người.

Mọi người đều trầm mặc, bóng đêm chậm rãi tràn vào trong phòng, cũng không biết trải qua bao lâu, An Tâm đột nhiên lấy ra cái đèn, ánh sáng khiến mọi người chậm rãi hoàn hồn.

Viên Hạo nhìn chằm chằm cái đèn, nói: "Cho tôi nhìn một chút." Cái đèn này rõ ràng không có dầu, cũng không có điện, có chút giống với loại đèn tích điện, hiện tại rất nhiều nhà đều dùng, rất thuận tiện so với đèn pin cầm tay, còn có thể nạp điện bất cứ lúc nào, đầy điện liền có thể dùng một thời gian.

An Tâm lén lút nhìn An Bình vài lần, An Bình nhẹ nhàng gật đầu, An Tâm mới đem đèn đưa cho Viên Hạo. Viên Hạo nhận lấy đèn quan sát kĩ một lúc, nói thật, cậu lập tức phát hiện cái đèn này so với suy nghĩ của cậu thì khác xa. Đèn tích điện mọi người dùng, đều là LED, trên mặt đều là từng ống phát sáng, mà cái đèn này chỉ có một ống, cũng không biết làm bằng chất liệu gì, cậu trước đây tuyệt đối chưa từng nhìn thấy.

"Đây là tích điện sao?" Viên Hạo thế nào cũng không phát hiện đầu cắm ở đâu, có đúng một cái công tắc, rất đơn giản.

"Không phải, là năng lượng mặt trời."

"Năng lượng mặt trời?" Viên Hạo đúng là chưa từng nghe nói, lúc nào thì trên thị trường có đèn năng lượng mặt trời, chỉ biết có bình nước nóng năng lượng mặt trời.

"Cậu như thế nào lại nghĩ là tích điện?" An Bình hỏi. Nơi này mọi người đều là dùng đèn năng lượng mặt trời để chiếu sáng, kỳ thực rất nhiều thứ cũng là dùng năng lượng mặt trời, thậm chí năng lượng ánh sáng, năng lượng gió cũng có thể, nhưng điện trước sau là mọi người dùng nhiều nhất. Đương nhiên nơi này của bọn họ không có điện cũng không có hệ thống cung cấp nước uống, bởi vì bọn họ chạy trốn đến cái nơi hoang vu này, thấy có thể sinh tồn liền ở.

"Nga, nơi của chúng tôi có cái loại tích điện này, mọi người cũng dùng rất nhều."

"Hiện tại điện rất đắt, nơi của chúng tôi đều không mở điện, bây giờ có thể tiêu hao nhiều, nguồn năng lượng rất căng. Làm gì có nơi nào dùng đèn tích điện a."

"Ai, nếu như các nhà khoa học sớm tìm ra phương pháp giải quyết vấn đề ô nhiễm môi trường thì tốt rồi, hiện tại hoàn cảnh nơi này thực sự quá kém." Không biết là ai vô tâm cảm thán một câu, Viên Hạo không tự chủ hỏi theo: "Tôi trên đường tới, nhìn tới rất nhiều rác rưởi,rác rưởi chất đống thành chồng, ngay cả trên đường cũng chất đầy, ngay cả cỏ cũng mọc không được, là có liên quan đến ô nhiễm sao?"

"Lời cậu nói chỉ là vấn đề nhỏ, hiện tại lớn, ít người, bỏ đi một hai thành thị cũng không có quan hệ gì. Quan trọng nhất chính là đất đai bị ô nhiễm nặng, hiện tại chỉ có một diện tích vô cùng nhỏ có thể trồng được hoa màu. Thức ăn đều quý như vậy, thực phẩm tự nhiên thật là ít ỏi." An Tâm tâm tình tốt phổ cập thường thức cho cậu.

"Thật sự là loại không ra đồ vật nào a. Này cũng bình thường, nơi của chúng tôi nông dân làm ruộng đã bón một lượng lớn phân hóa học, có thuốc là chôn ở bên trong, thời hạn sử dụng rất lâu, quanh năm làm như vậy, đất đai không bị ô nhiễm mới là lạ đấy." Viên Hạo thở dài một hơi, đây cũng chính là nguyên nhân cậu muốn trồng rau ở trong không gian của mình.

"Hắc hắc, lời cậu nói cũng chỉ là một phần trong đó, hiện tại có rất nhiều thành phố chết, là ô nhiễm phóng xạ, ô nhiễm gien, chiến tranh ô nhiễm, những thứ này là không thể nghịch chuyển, làm cho Trái Đất không có cách nào tự hồi phục, nhân loại cũng gieo gió gặt bão, hiện tại người càng ngày càng ít, sinh tồn càng ngày càng khó." Không nghĩ tới An Tâm lại là người có tri thức phong phú, nói đến rõ ràng mạch lạc.

Viên Hạo càng nghe càng kinh ngạc, chỉ biết người càng ngày càng nhiều, chưa nghe nói người càng ngày càng ít đi. Bất quá chính mình cũng đến một ngàn năm sau, xem ra tất cả đều có thể a. Bất kể nói thế nào, tâm tình cậu hết sức không tốt, người tâm tình không tốt thì đều nói chuyện, ở nhà Viên Hạo bị ủy khuất thì, đều tìm một cái địa phương trống trải rống to vài câu. Sau đó ở Đông Quản, ngoại trừ thân thể bị liên lụy, tâm tình oan ức trái lại ít đi chút. Lúc đầu cậu được đồng hương dẫn đến công trường làm việc, mọi người đều là bán cu li, dựa vào khí lực ăn cơm, hơn nữa cậu chỉ là cái cu li. Căn bản không có người gây khó dễ cậu, thực tế quan hệ lại rất đơn giản, chỉ là tiền công không có trả đúng hạn, cơ bản đều là khất nợ. Sau đó cậu đến công ty cây xanh làm công, quan hệ với người lại càng đơn giản hơn, nơi này so với công trường xây dựng thì ít người hơn nhiều, sau đó cậu là bảo dưỡng ở một tiểu khu, căn bản chỉ có một mình làm việc, ít người thì ít lục đục với nhau hơn. Nói ra Viên Hạo mặc dù sinh hoạt ở cái tầng thấp nhất trong xã hội, cũng ăn quá nhiều vị đắng, nhưng tâm tư vẫn tương đối đơn thuần như trước.

Kỳ thực Viên Hạo người này tính cách vẫn là rất phức tạp, thế nào cũng có thể nói xem như là người tốt, khuyết điểm đại đa số người có cậu cũng có, cậu chính là một người cực kỳ bình thường. Chỉ là cậu so với người khác thêm một phần lạc quan, có thêm một phần kiên nhẫn, lại thêm một phần thiện lương.

Chương 9: Thật là đói bụng

"Quên đi, thời gian không còn sớm. Viên Hạo chúng ta nên nghỉ ngơi thôi." An Bình đánh gãy mọi người nói chuyện. Những người này hiếm khi cùng người ngoài giao tiếp, hơn nữa lại là một cái người kỳ quái. Cùng nhau tán gẫu khá lâu.

"Ai, thât đói bụng a." Bụng của An Tâm lại kêu lên. Đêm nay ngủ muộn hơn mọi khi rất nhiều, một chút thức ăn trong bụng đã sớm tiêu hóa hết.

Chuyên này hắn nói không quan trọng, Viên Hạo cũng cảm thấy đói bụng, lập tức nghĩ đến một vấn đề trọng yếu: "An Bình, cậu nói xem dưa chuột của tôi có thể đem bán hay không?" Cậu hiện tại đang rất cần lương thực, dưa chuột này tuy rằng không có thiếu, nhưng là ăn không đủ no, cậu hi vọng có thể đi kiếm lương thực khác.

"Đồ ăn ngon như vậy, đương nhiên có thể bán a. Nhưng mà phải mang lên trấn bán."

"Nơi này không có mấy thứ đồ như gạo hay tiểu mạch sao?" Vừa nghe nói có thể bán, trong Viên Hạo lại dấy lên một hi vọng mua lương thực.

"Chưa từng nghe nói. Bất quá rất nhiều thực vật trên Trái Đất đã bị tuyệt chủng, gạo cùng tiểu mạch là thứ gì?" An Tâm lại thành bảo bảo hiếu kì.

"Là một loại món ăn chính, ăn chúng nó có thể dễ dàng no bụng, còn ăn thật ngon. Là loại lương thực mỗi ngày chúng tôi đều ăn." Viên Hạo giới thiệu đơn giản một chút.

"Thật ư. Đáng tiếc a, nơi của chúng tôi món chính lại là dịch dinh dưỡng cùng thực phẩm tổng hợp, thực phẩm tự nhiên cũng có một ít, nhưng mà rất đắt lại ít, tuyệt đại đa số người ăn không nổi. Ngay cả thổ kim trứng được xem là một loại thực phẩm tự nhiên khá rẻ, chúng tôi đều ăn không nổi." Hai mắt An Tâm phát sáng nhìn chằm chằm Viên Hạo, thật giống như cậu có thể biến ra đồ vật gì có thể ăn được.

Viên Hạo vừa nghe lời ày liền lập tức bất mãn, nơi quỷ quái này nghèo quá, ngay cả ăn cũng không được, vậy phải làm sao bấy giờ? Không biết chính mình hay không có thể lại thế kỉ 21 a, hay là có thể đem cái người gọi là không gian đại sư gọi đi ra, để chính hắn đem mình trở về.

"Đi ngủ đi, ngủ thì sẽ không đói bụng." An Ý ngáp một cái, bình thường thời gian này bọn họ đã sớm đi ngủ. Hôm nay đã bất tri bất giác tán gẫu quá lâu.

"Viên Hạo, nơi này của chúng tôi không thừa bao nhiêu chăn, cậu cùng chúng tôi ngủ cùng đi."An Bình cùng An Tâm hai người ngủ một phòng, An Yên An Như An Toàn ba người ngủ một phòng, Viên Hạo chỉ có thể chen cùng hai người bọn họ.

Mọi người tẩy rửa đơn giản một chút, Viên Hạo liền theo hai người An Bình tiến vào phòng ngủ, trong hòng trang hoàng vô cùng đơn giản, chăn được xếp chỉnh đề đặt ở chỗ trống trong góc phòng, mấy bộ quần áo đặt ở một góc khác, ngoài ra cũng không tìm thêm được cái gì. Kiểu đơn giản này cái ổ nhỏ kia của Viên Hạo so ra cũng không bằng.

"Rất đơn sơ, cậu không thể làm gì khác hơn là cùng chúng tôi chen chúc, nhưng ban đêm vẫn có chút lạnh." An Bình bày chăn ra, một cái lớn trải trên mặt đất, một cái nhỏ hơn một chút chắc là để đắp.

Còn không bằng về chính không gian của mình a, Viên Hạo nhìn thấy chăn như vậy, nghĩ thầm hai huynh đệ bọn họ cũng không đủ đắp, còn thêm mình nữa. Làm sao chen được đây. Bất quá trong miệng vẫn không nói gì, từ trong hành lý của mình mấy ra một cái áo khoác dự bị, không thể không nói mọi người đều có thói quen. Tuy rằng có không gian món đồ gi cũng có thể thả vào bên trong, nhưng đi ra ngoài Viên Hạo vẫn có thói quen mang theo một cái túi hành lý, quần áo thức ăn đều chuẩn bị một chút, có khả năng là do thiếu cảm giác an toàn, chỉ lo mình đói bụng lạnh.

Ba người cùng nằm xuống, Viên Hạo che kín mình bằng cái áo khoác, đều so với cái chăn nhỏ của bọn họ thì ấm hơn nhiều. An Tâm cũng cầm mấy bộ quần áo làm chăn đắp, nhưng bởi vì đói bụng nên nhích tới nhích lui cũng không thể nào ngủ được. Hắn càng động thì càng đói bụng, cái bụng kêu từng trận, khiến cho Viên Hạo cùng An Bình cũng không ngủ được, tương tự cảm thấy đói bụng khó nhịn.

Sau đó Viên Hạo chỉ có thể đứng dậy mở bao tìm ra một túi bánh quai chèo tan nát cùng cơm rang mang ra: " Đứng lên đi, tôi chỗ này vẫn có chút đồ ăn, bất quá chỉ có ngần này." Đây chính là một chút đồ ăn cuối cùng, dọc theo đường đi cậu đều ăn rất tiết kiệm.

Ngửi thấy được mùi thơm của thức ăn, An Tâm liền không thể kiềm chế được, An Bình trong lòng cũng nuốt từng ngụm nước bọt, chỉ là ba ngườ trong căn phòng sát vách bên cạnh cũng không ngủ, ban đêm yên tĩnh phát ra tiếng ục ục do đói bụng, nghe đến rõ ràng.

"Đây là chiên dầu, có thể lấy nước luộc một chút, liền có thể nở ra một chút. Nếu như bây giờ có thể có thêm rau xanh thì tốt rồi." Viên Hạo nhận mệnh nói, cái bánh quai chèo này thêm rau xanh cùng trứng gà, có thể nấu như mì sợi , mà ăn vẫn ngon, bánh quai chèo là loại thực phẩm chiên dầu, lát nữa luộc có thể phình ra.

"Chúng ta đi luộc đi, đem lá thổ kim trứng hôm nay cũng bỏ vào luộc, mọi người cùng nhau ăn." An Tâm năn nỉ An Bình. Gần đây đồ ăn của bọn họ đã thiếu nghiêm trọng, mỗi ngày chỉ có thể ăn một chút, xem như duy trì thân thể không bị chết đói.

Cuối cùng An Tâm cũng gọi ba người An Ý, An Bình đi nhà bếp luộc thức ăn, cái đèn duy nhất kia bị An Bình mang đi phòng bếp. Viên Hạo nhìn mọi người rồi nhanh chóng vào trong không gian hái mấy trái dưa chuột, dưa chuột mang trên người tất cả đều cho An Bình, khóa ở trong ngăn kéo, liền nói mấy cái này là ở trong hành lý của mình, trước tiên lừa gạt bọn họ còn để sau hẵng tính tiếp. Dưa chuột ngược lại đối với cậu không tính là cái gì, cũng không tiện chính mình ăn mảnh một mình, dứt khoát chia cho mọi người một chút.

Vừa nghe đến có ăn, ba người An Ý lập tức đứng dậy, An Bình đã rửa sạch lá thổ kim trứng, kì thực là vừa nhìn liền biết ăn không ngon, đã ỗ vàng còn già già, nhưng trước khi chúng nó hoàn toàn biến thành củi khô thì vẫn có thể lót dạ.

"Tính thêm cả dưa chuột đi, Chỗ tôi càn có mấy trái." Viên Hạo đưa ra hai trái dưa chuột, bây giờ thiếu đồ ăn, đưa chuột cũng đem luộc đi, cậu không dám lấy cải thìa ra, chủ yếu là sợ phải giải thích một hồi, mà dưa chuột này thì bọn họ đã biết đến.

Anh em nhà họ An tất đều mắt sáng mắt lên, cảm kích đến mức hận không thể cung phụng Viên Hạo như thần, đặc biệt là An Tâm. Thời đại này đồ ăn quý trọng, mình có thể ăn no đã không nhiều, ai còn sẽ thừa đồ ăn cho không người khác.

"Viên Hạo, cậu quả thật là người tốt bụng." Nước mắt An Tâm đều sắp rơi xuống. Dáng vẻ kia cậu nhớ tới khi còn bé, mỗi khi mẹ phân đồ ăn vặt, đều làm một đống cho đệ đệ, chính mình chỉ có một chút, còn đều là lén lút cho đệ đệ ăn, nếu như mình muốn thêm chút, đều bị quở trách một trận. Lâu sau, cậu liền không tranh đồ ăn vặt nữa, nhưng trước mặt đệ đệ thì, đều thèm đến nỗi chảy nước miếng.

Lại sau đó, Viên Hạo biết trong lòng cha mẹ cậu, cậu đã không cách nào so với đệ đệ, cũn không tiếp tục cùng đệ đệ tranh cái gì. Nhưng trong lòng oan ức cùng oán hận thì không thể ào cùng người ngoài nói ra. Chỉ có chính mình nhẫn nhịn, nếu thực sự nhịn không được, thì ra bên ngoài hét to một trận. Cùng là nhi tử, lại là song sinh, Viên Hạo chỉ lớn hơn gần mười phút so với đệ đệ, nhưng địa vị hai người lại là thiên soa vạn biệt, đãi ngộ một cái ở trên trời, một cái dưới đất, cậu không hiểu nổi đây là tại sao, có đoạn thời gian cậu còn nỗ lực khiến bọn họ vui lòng, chỉ hi vọng đổi về một chút yêu thích, sau đó cậu thất vọng rồi, cũng rõ ràng không phải là nỗi của cậu, cậu không có cách nào thay đổi, vì lẽ đó cũng không t=vì ba mẹ không công bằng mà thương tâm khổ sở, hoặc là nói đã mất cảm giác.

"Dưa chuột luộc kiểu gì?" An Bình đánh gãy hồi ức v. Cậu hoang mang lung tung vuốt mặt một cái, chỉ lo chính mình sẽ khóc lên, cậu đã lâu không có thương tâm như vậy.

"Cắt thành mảnh là được ."

An Bình cắt vài miếng, ra hiệu Viên Hạo xem, Viên Hạo gật gật đầu, trong nồi nước cũng đã sôi, An Bình lại hỏi: "Là đồng thời bỏ vào sao?"

"Ân. Luộc chút là được rồi, thả một chút muối." Viên Hạo gật đầu đáp.

Ném bánh quai vào trong nồi, nước nổi lên một tầng dầu bóng loáng, mùi dầu làm mọi người càng thấy đói bụng, đều không kịp đợi hận không thể nhào cướp ăn . Nhìn nhóm người này, Viên Hạo càng ngày càng muốn trở lại nơi của mình, nơi đó nói thế nào cũng có thể làm cho cậu không đói bụng .

Một nồi nước lớn, nhưng bởi vì có mỡ, bánh quai chèo lại là vật bọn họ bình sinh chưa từng ăn qua , vì vậy một bát kia đối với huynh đẹ họ An mà nói, quả thực là nhân gian mỹ vị, nhưng Viên Hạo thực không biết vị. Chỗ này thật đáng sợ , cậu muốn trở về a.

Tác giả có lời muốn nói: đánh cái gì đánh a, làm nhiều lần, không biết lần này lại càng không càng được với đến a.

Chương 10: Trấn nhỏ kỳ quái

"Ngày mai chúng ta lên trấn xem một chút đi." Viên Hạo nói với An Bình. Bởi vì bọn họ ngày hôm qua nói có thể đi lên trấn bán dưa chuột, trên trấn dù sao so với nơi này cũng tốt hơn, hơn nữa còn có thể nhìn xem có xe về Đông Quản hay không, kỳ thực đây là không thể. Nhưng Viên Hạo trong lòng vẫn ôm một tia may mắn, không tận mắt chứng thực, cậu vẫn không thể hết hi vọng.

"Viên Hạo, tuy rằng trên trấn không xa, nhưng chúng tôi không biết dưa chuột này cậu có thể bán bao nhiêu tiền một cân, trước đây chưa từng thấy. Hơn nữa trên phố năng lực tiêu phí cũng có hạn, phỏng chừng cũng không bán được bao nhiêu." Đúng là An Bình có chút bận tâm. Dưa chuột này quả nhiên là vật rất quý trọng, chỉ sợ bán không tốt thì cũng không sao, còn sợ rước lấy họa.

"Mặc kệ, dù thế nào tôi cũng hi vọng có thể bán chút dưa chuột, đổi một chút lương thực khác về ăn." Đối với Viên Hạo bán dưa chuột không phải là quan trọng, chủ yếu là muốn đi lên trấn nhìn một chút.

"Cũng được, dưa chuột cứ ăn như vậy quá lãng phí, sớm muộn gì cũng phải bán đi. Như vậy đi, mai tôi cùng An Ý dẫn cậu lên trấn bán dưa chuột. Mấy người khác thì ở nhà làm việc. Thổ kim trứng vẫn có chút thu hoạch, các em mai tưới nước cho nó đi, xem nó có thể lớn thêm chút nào hay không. Quá nhỏ, còn chưa bằng một nửa trước đây." An Bình là đại ca, hiển nhiên lời nói vẫn rất có trọng lượng, An Tâm muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng cũng không có hé răng.

Hôm sau trời còn mờ tối, An Bình liền đứng dậy, mang tới hai phần thực phẩm tổng hợp, kêu An Ý cùng Viên Hạo dậy chuẩn bị xuất phát, mấy người trong nhà thì để ngủ thêm chút nữa, chờ trời sáng thì dậy cũng được. Lại cầm hai trái dưa chuột cùng một túi dịch dinh dưỡng đặt lên bàn, là để cho ba người bọn họ bữa trưa cùng bữa sáng. Bởi vì Viên Hạo nói để dưa chuột ở ruộng bên kia, An Bình liền dẫn cậu qua bên đó lấy dưa chuột, để An Ý ở cửa nhà chờ hai người bọn họ. Đi tới một bên, An Bình cũng không có theo tới, mà nói với Viên Hạo: "Tôi ở đây chờ cậu, cậu đem dưa chuột ra đi."

Viên Hạo đáp một tiếng, nghĩ rằng hẳn là An Bình không muốn biết bí mật của mình đi, vừa hay, cậu cũng không muốn để cho người ta biết cái không gian nhỏ kia của mình. Bước nhanh về phía trong cùng đồng ruộng, cậu ngày hôm qua chính là từ trên đó té xuống, nhìn thổ kim trứng dưới chân, cậu nhanh chóng trộm mấy cây, chuẩn bị cấy ghép đến không gian của chính mình, thử xem có thể sống được không, sản lượng thế nào?

An Bình rất quy củ mà đứng ở bên ngoài, cũng không có nhìn cậu, kỳ thực nếu như muốn xem, cũng không thể thấy rõ, quá xa, sắc trời lại tối. Viên Hạo hướng về phía trên bò vài bước, trời tối, căn bản không thấy rõ lắm, cậu tùy tiện tìm tảng đá làm yểm hộ, sau đó tiến vào không gian. Trước tiên đem mấy cây thổ kim trứng gieo xuống, lại tưới chút nước suối, sau đó mới hái một mẻ dưa chuột, ăn một bát cháo nóng còn sót lại. Cậu cũng không muốn ăn cái thực phẩm tổng hợp kia, cũng không muốn ăn dưa chuột, lại lấy một bình nước suối lớn, sau gần nửa giờ liền bò ra.

"Nhanh như vậy a. Cái này sợ là hơn mười cân đi." An Bình tiếp nhận túi trong tay cậu, sau đó chia làm ba phần, ba người mỗi người cầm một phần, chậm rãi đi lên trấn. Lối ra khỏi làng kỳ thực rất bí mật, rẽ bảy tám lần rồi đi rất lâu mới ra ngoài được.

"Cậu trước đây có bán qua dưa chuột sao?" An Bình thuận miệng hỏi.

"Không có. Cậu giúp tôi bán đi, tôi không biết làm sao." Lúc Viên Hạo ở nhà thật sự là chưa bán qua đồ nào, bởi vì chỉ cần đi bán, nhất định phải cầm tiền, mẹ cậu sợ cậu lén lút trộm tiền, vì vậy phàm là vật cần phải đi bán, đều là tự bà làm. Huống hồ nơi này cậu có chút không rõ ràng, muốn bán như thế nào, vẫn là nghe An Bình đi. Xem dáng vẻ này của An Bình, có lẽ là một người rất khôn khéo. Hơn nữa, cậu ở nơi này cũng chỉ có thể nghe An Bình.

"Ân, chúng ta trước tiên đi giám định đẳng cấp dinh dưỡng của dưa chuột một chút, sau đó dựa theo đẳng cấp mà định giá. Nhưng mà cậu phải có chi phí giám định dưa chuột, sau khi bán xong còn phải cho bọn họ chút tiền làm phí quản lý thị trường." An Bình giải thích tỉ mỉ cho Viên Hạo.

Nghe xong mấy lời này, Viên Hạo lại thấy mất hứng thú, nơi này đều là như vậy? Bán một món ăn còn phiền toái như vậy, Viên Hạo không quá quen, không biết nên nói cái gì, chỉ có thể máy móc đi theo họ. An Bình cùng An Ý cũng không hỏi nhiều, bọn họ đối với cái người đột nhiên chui ra này, còn có rất nhiều nghi vấn, thế nhưng kỳ thực cũng không tiện hỏi, mà nếu như hỏi, cũng không biết nên hỏi cái gì? Niên đại của bọn họ cách nhau quá xa, bọn họ không thể tưởng tượng được địa phương mà Viên Hạo sinh sống. Ngược lại Viên Hạo đối với bọn họ không hề có ác ý nào, đồng thời còn cho bọn hắn một ít dưa chuột, còn hứa cho một ít hạt giống, người tốt như vậy, bọn họ mặc kệ từ đâu tới. Chỉ hi vọng sau khi có hắn, cuộc sống của mình có thể khá hơn một chút.

Một đường đi thật nhanh, trên đường rất hoang vu, không gặp qua người hay động vật nào. Đủ để nhìn thấy chỗ bọn họ sinh sống hẻo lánh như thế nào. Khoảng chừng sau hai giờ, liền tiến vào vùng ngoại thành, Viên Hạo nhìn thấy nhiều người hơn, trong lòng càng cảm thấy vi diệu. Nói đến năm anh em Ngũ gia, cậu còn tưởng rằng mọi người đều là con lai, bị kỳ thị, mới cùng nhau sinh hoạt. Trong gien của bọn họ hiển nhiên không phải chỉ hốn huyết một hai lần. Nhưng hiện tại cậu nhìn thấy người khác, hầu hết mọi người cũng tương tự như An gia, thậm chí còn có sự khác biệt mà màu do cùng màu sắc. Dọc theo đường đi, cậu tổng kết được có ba loại. Cũng may là mọi người còn nói tiếng phổ thông, xem ra thời đại này người Trung Quốc rất đông. Chỉ là cậu đối với mọi người vẫn là cổ nhân ngoại lai, không biết làm thế nào mới sinh tồn được đây?

Người đi trên đường rất nhiều, lại còn có người đi xem đạp, nhưng mà xe đạp đều có ba bánh, có thể chở hàng hóa được. Viên Hạo chính là đang kỳ quái làm sao chưa có mấy loại giống như ô tô liền nghe thấy nột trận ầm ầm truyền đến, cũng ngửi thấy được một cỗ mùi lạ. Ngẩng đầu nhìn lên, cằm thiếu điều rơi xuống, hóa ra nơi này ô tô đều chạy ở trên không trung. Chẳng trách không thấy xe chạy trên đất.

"Cẩn thận một chút, phía trước có nhà ga." An Bình nhắc nhở Viên Hạo. Chẳng trách lại nghe thấy tiếng tiếng tàu, quả nhiên phía trước có một tòa nhà lớn, một tấm biển dựng lớn, mặt trên có hình ô tô, bên trong có một dãy nhà, có thể nhìn thấy một ít nhân viên công tác. Có một căn nhà khác có lẽ là chỗ đỗ xe, có chút hành khách đang đợi xe. Chỉ là xe đều đỗ ở nơi cậu không nhìn thấy, có lẽ là ở đằng sau đi. Cái phòng kia mình cũng khá quen thuộc, đại khái là có cái đường nổi, để hành khách vào xe. Kỳ thực bề ngoài ngôi nhà này, cậu vẫn có thể tiếp nhận được, cùng trí nhớ của cậu cũng không khác lắm, chỉ có điều nhà ở nơi này khá thấp, không có nhà cao tầng, cao nhất chỉ có ba tầng. Có lẽ là bởi vì xây nhà cao không tốt sao?

Viên Hạo kinh hỉ: "Chúng ta qua đó nhìn đi, có xe đến nơi nào?" Cậu theo bản năng nghĩ xem nơi này có xe đến Đông Quản hay không. Kỳ thực là không thể. Nhưng cậu vẫn cố chấp ôm một tia hi vọng.

"Cậu có ngân tệ sao?" An Bình nhắc nhở.

"Không có, nhưng bán dưa chuột thì sẽ có." Viên Hạo đáp. Chỉ cần cậu có thể đi, không có tiền cũng không phải là chuyện to tát gì. Tuy rằng đến nơi này chỉ có một ngày, Viên Hạo vẫn biết nơi này dùng tiền là ngân tệ.

Tác giả có lời muốn nói: Hoa Hoa, cầu Hoa Hoa

CHƯƠNG 11: GIÁM ĐỊNH DƯA CHUỘT

"Bên kia chính là chợ, nơi này chính là chợ duy nhất của Thạch Chủy trấn." An Bình khẽ cười, nhìn Viên Hạo rầu rĩ không vui theo hắn cùng An Ý.

Cái chợ này không lớn, vẫn không lớn bằng chợ ở chỗ gia đình cậu, cũng không náo nhiệt bằng. Thế nhưng hoàn cảnh không tồi, rất sạch sẽ, không có nhìn thấy các loại rối ren như bình thường, còn tỏa ra các loại mùi vị khác nhau.

"Chúng ta trước hết đi giám định, dưa chuột phải giám định trước mới có thể định giá." An Bình kêu một tiếng, Viên Hạo đang nhìn ngó xung quanh mới hồi tỉnh lại. Vội vàng đuổi theo.

Viên Hạo theo bản năng ngẩng đầu nhìn cái chuông lớn trước cửa phòng giám định một chút, phía trên hiển thị thời gian là tám giờ sáng. Xem ra bọn họ thức dậy vẫn đúng là sớm, có lẽ là hơn năm giờ liền xuất phát, vừa vặn đến thì chợ mở cửa. Cậu nhìn thấy mấy người bận rộn chuyển hàng hóa vào trong chợ, còn có một số người thì có lẽ là mở cửa kho hàng, từ bên trong chuyển một số hàng hóa đi ra, Viên Hạo còn muốn nhìn thêm, nhưng An Bình lại gọi cậu: "Nhanh lên một chút a, phải xếp hàng, hiện tại căn bản không có người, chúng ta có thể xếp đầu tiên."

Viên Hạo không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng đuổi tới, ba người cùng nhau tiến vào văn phòng, An Bình quen thuộc nói với một người bên trong: "Thiệu tiên sinh, chúng tôi muốn làm giám định."

Nói xong ra hiệu Viên Hạo lấy dưa chuột đưa ra, Viên Hạo vội vàng lấy dưa chuột trong túi ra, vị Thiệu tiên sinh trẻ tuổi kia, vẻ mặt vốn rất bình tĩnh sau khi nhìn thấy dưa chuột, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy đồ vật kì lạ. Sau khi tiếp nhận dưa chuột thì xem đi xem lại một cách tỉ mỉ, lại dùng sức ngửi một cái, sau đó hỏi: "Cái này là cái gì?"

"Dưa chuột." Viên Hạo đáp.

"Chúng tôi mang dưa chuột này đến giám định, là chuẩn bị muốn bán. An Bình bổ sung.

"Nga, dưa chuột này ăn kiểu gì? Cậu điền vào tài liệu một chút." Thiệu tiên sinh đưa ra một tấm bảng.

"Cậu tên là gì, đây là dưa chuột của cậu?" Nói đến hai chữ dưa chuột này, hắn lại nhìn một chút dưa chuột trong tay, thật sự là đồ mới mẻ a.

"Tôi tên là Viên Hạo. dưa chuột chính là cửa tôi." Viên Hạo đàng hoàng trả lời.

An Bình giúp Viên Hạo tiếp nhận bảng, chỉ dẫn cậu điền, mặt trên là muốn điền tên vật phẩm giám định, người giám định. cộng thêm một chút tư liệu về dưa chuột. Thời gian cũng ghi ở phía trên. Cũng may đều là chữ Hán, Viên Hạo cố ý nhìn ngày tháng phía trên, đúng ngày 14 tháng 9 năm 3050.

Cậu thế nào cũng không hiểu được, một cái tai nạn xe cộ, ngẫu nhiên lại để cậu chạy đến ngàn năm sau. Tâm tư của Viên Hạo đã sớm không biết đi nơi nào, An Bình nhắc nhở nhiều lần, cậu mới cầm bút lên, điền vào bảng, đưa cho Thiệu tiên sinh. Thiệu tiên sinh cầm bảng đưa đến một cái máy tính trước mặt thả xuống, tấm bảng kia đã không thấy tăm hơi, bên trong phát ra một thanh âm máy móc nhàn nhạt: "Trong kho vật chủng không tìm thấy loại dưa chuột này. Xin mời trước tiên thành lập hồ sơ vật chủng mới."

"Viên Hạo , cậu tới nói. Nói cẩn thận một chút." Vị Thiệu tiên sinh quay đầu lại nở nụ cười, dáng vẻ thập phần hưng phấn, thậm chí Viên Hạo cũng rõ ràng cảm giác được âm thanh của hắn đang phát run. Kỳ thực cậu không có chú ý hai huynh đệ An Bình, hai người này càng thêm kích động, đặc biệt An Ý đều sắp muốn đứng không được. Tuy rằng trong lòng bọn họ đoán được dưa chuột này là trước đây không có, nhưng thật sự chứng thực, vẫn để cho bọn họ có chút hưng phấn quá mức .

"Dưa chuột, một loại rau dưa." Viên Hạo nói.

"Xin mời lập lại một lần nữa." Cơ khí nói.

"Dưa chuột, một loại rau dưa." Viên hạo lại nói một lần.

"Là sinh trưởng ở trên cây hay trong đất ?"

Lần này quả thật làm khó Viên Hạo , loại dưa chuột này không phải sinh trưởng ở trên cây, cũng không phải sinh trưởng ở trong đất , mà là bò trên mặt đất , kỳ thực còn có thể làm cái giàn cho chúng . Sửng sốt nửa ngày, Viên Hạo mới đáp: "Dưa chuột là một loại dây leo, không phải cây ra quả, cũng không phải loại trái cây sinh trưởng ở trong đất."

Lần này đến phiên cơ khí á khẩu , một hồi lâu nó mới hỏi: "Ngài có thể mô phỏng ra hình ảnh nó sinh trưởng sao?" Viên Hạo há hốc mồm , hai người họ An cùng Thiệu tiên sinh nhìn mấy lần, Thiệu tiên sinh cười vui vẻ, vẻ mặt ôn hòa nói: "Không có gì vội, từ từ đi." An Bình cũng ở một bên gật đầu.

Viên Hạo cầm bút vẽ nửa ngày, chỉnh đến chỉnh đi, may là cậu khi còn bé có học qua vẽ bằng bút sáp màu, vẽ loại này cũng không tính là vất vả. Cậu vẽ ba bản vẽ, một bộ là dưa chuột mới sinh trưởng, một bộ là mới nở hoa, một bộ là đã ra quả. Còn rất rõ ràng. Sau khi vẽ xong, cậu đưa cho An Bình xem, An Bình liền để mấy cái hình ảnh kia cho cơ khí xem.

Bản vẽ được đưa đến trước máy tính, hơn nửa ngày sau, hình ảnh mà nó cho ra càng thêm sống động, thật giống như cây dưa chuột ở ngay trước mặt vậy, Viên Hạo hết sức kinh ngạc hô lên: "Là như vậy. Thật giống như thế a." Máy vi tính này công năng thật là mạnh mẽ a. Đương nhiên , dưa chuột không phải là đang ở trước mắt sao?

"Thật là tốt. Đang thành lập hồ sơ mới, xin ngài chờ một chút." Cơ khí vô cùng lễ phép.

Sau chừng mười phút, trong phòng làm việc đã đầy ắp người, mọi người đều đến tham quan dưa chuột , đồng thời cũng tham quan ba người Viên Hạo, có người nhận thức An Bình , lén lút lôi kéo hắn nói chuyện, Viên Hạo chỉ lo cùng cơ khí giao lưu cũng không có chú ý tới.

"Hồ sơ đã thành lập. Hiện tại phải giám định giá trị dinh dưỡng của dưa chuột, xin ngài chờ một chút." Cơ khí như trước vô cùng có lễ phép.

Khoảng chừng hơn ba mươi phút sau, cơ khí lại mất bình tĩnh , "Dưa chuột hàm chứa lượng lớn nước, còn có protein, mỡ, đường, vi-ta-min C cùng E, chất xen-lu-lô, calcium, phốt-pho, sắt, ka-li, na-tri, ma-giê các loại. Giá trị dinh dưỡng rất cao, dinh dưỡng đẳng cấp tạm định là level 5, kiến nghị mỗi 500 ký bán 300 ngân tệ. Đương nhiên, ngài còn có thể tự mình điều chỉnh giá cả."

Nghe đến lời này, tất cả người làm công bên trong đều hít vào một hơi, hiện tại trên thị trường hiếm thấy có bán loại rau dưa quý như thế, then chốt là mọi người còn chưa từng nghe qua hoặc là gặp qua dưa chuột, chỉ nhìn ngoại hình, cũng đã rất hấp dẫn mọi người , nộn nộn , như nước trong veo . Nghĩ đến cũng cảm thấy ăn rất ngon .

"Chúc mừng ngươi, Viên Hạo tiên sinh, dưa chuột chính là quyền độc nhất vô nhị của cá nhân ngài." Thiệu tiên sinh lấy ra máy vi tính đưa ra một tấm thẻ, mặt trên có ảnh chân dung cùng họ tên Viên Hạo, còn có ảnh chụp dưa chuột, cùng chứng nhận độc quyền, hình dạng tương tự thẻ căn cước.

Viên Hạo như rơi vào trong sương mù tiếp nhận tấm thẻ, cất ở trong túi tiền của mình. Máy móc nói một tiếng: "Cảm tạ."

"Không cần cám ơn. Ngài có thể đi ra ngoài chợ bán dưa chuột , đồng thời mời ngài cho phép ta đại biểu bộ phận quản lý thị trường cung chúc ngài làm ăn thịnh vượng, mang cho dân chúng càng nhiều dưa chuột." Thiệu tiên sinh lại nói hết sức tốt đẹp. Viên Hạo ngơ ngơ ngác ngác nhấc theo túi đi ra ngoài, theo mọi người hướng về trong chợ đi tới. Sớm đã có công nhân viên cho cậu dành cho cậu một chỗ thật tốt, rất sạch sẽ , ba người Viên Hạo bày xong dưa chuột, lập tức đã có người tới hỏi giá cả . Viên Hạo cùng An Bình thương lượng một chút, vẫn là định bán 300 ngân tệ một cân.

Mọi người cũng chỉ là xem cùng hỏi, căn bản là cực ít có người mua, bởi vì quá đắt . 300 ngân tệ có thể mua 10 cân thổ kim trứng, 20 bao dịch dinh dưỡng. Đủ cho một người trưởng thành ăn chừng mấy ngày .

Qua một canh giờ, người đến xem không chỉ có không có ít, còn càng ngày càng nhiều . May là nơi này là trấn nhỏ hẻo lánh, không có phóng viên đến phỏng vấn, thậm chí có cảnh sát đến duy trì trật tự , sợ quá nhiều người sinh ra một ít việc không tốt. Nhưng mà người mua lại không có, Viên Hạo bị lượng người vây xem lớn như vậy khiến cho cực không dễ chịu, An Bình cùng An Ý càng là tỏ rõ vẻ không dễ chịu. Viên Hạo liền cùng An Bình thương lượng: "Hay chúng ta bán thấp xuống . Nhanh lên một chút bán đi."

"Không được . Như vậy không tốt. Chúng ta chờ một chút đi, nhất định sẽ có người đến mua . Dù sao hiện tại trên trấn đại đa số người còn không biết." An Bình vẫn còn có chút chủ kiến . Lần làm ăn này, vừa bắt đầu liền tự động xuống giá, người khác tổng cho rằng ngươi sẽ tiếp tục giảm , nhất định sẽ đợi thêm . Chỉ có cắn chết giá cả không động, nhất định sẽ có người đến thử nghiệm .

(beta: làm xong chương này ta cảm thấy các thím vẫn là nên quý trọng dưa chuột a,để sau này không có mà ăn, 300k một kg =))))

Chương 12: Độc quyền kinh doanh

Không bao lâu sau, một người đàn ông trung niên cùng một người nam nhân tuổi còn trẻ lại đây , hai người này rõ ràng so với những người khác có vẻ có địa vị và khí thế hơn. Nam nhân lớn tuổi nhìn dáng dấp như là người hầu , hắn nhỏ giọng nói với người thanh niên trẻ đi cùng : "Tiểu Lý tiên sinh, đây chính là dưa chuột có thành phần dinh dưỡng cao xuất hiện lần đầu hôm nay . Ngài thấy thế nào?"

Hai người nhỏ giọng trò chuyện vài câu, người đàn ông lớn tuổi hướng Viên Hạo nói: "Lý tiên sinh muốn hỏi ngươi, dưa chuột này vị làm sao? Muốn gia công như thế nào mới có thể ăn? Ở dưới nhiệt độ bình thường có thể bảo quản bao lâu?"

"Ăn sống khá là giòn, vị ngọt nhiều nước. Cũng có thể đun sôi ăn, cắt miếng xào hoặc là cho vào hầm thịt. Bình thường chỉ có thể để hai đến ba ngày . Dưa chuột của tôi là sáng sớm hôm nay hái , để tới ngày kia vẫn là có thể ăn ." Viên Hạo đơn giản nói cho bọn họ làm sao ăn quả này.

"Vậy là ăn sống hay ăn chín đều được . Còn muốn hầm cùng thịt? Có phải tước vỏ hay không?" Lý tiên sinh vẫn là không biết rõ.

"Như bình thường, non giống như dưa chuột của tôi bán, cũng có thể trực tiếp ăn sống hoặc là xào ăn. Dưa chuột già hơn một chút, liền phải tước vỏ chết đi , hầm cùng cùng thịt càng có mùi vị." Viên Hạo thật không nghĩ tới dưa chuột của mình lại là vật hiếm lạ. Chẳng trách không có ai mua , ngay cả ăn cũng không biết? Làm sao mua? Kỳ thực điều này cũng không có thể trách cậu a, cậu hoàn toàn không có hiểu rõ chính mình hiện tại đang ở nơi nào.

"Còn có vỏ chết ?" Vị Lý tiên sinh tuy rằng tuổi trẻ, là thanh niên vẫn chưa hiểu rõ đời, nghe nói như thế mắt liền lộ hết sạch. Hắn hiện tại đã biết dưa chuột hóa ra là bộ dáng này . Vừa nãy nhận được tin tức trên chợ có một loại rau dưa mới, nhưng chỉ nhìn thấy một cái ảnh chụp của dưa chuột cùng một đống giới thiệu về thành phần dinh dưỡng. Đều là không có tác dụng gì lớn, quả nhiên đến tận nơi mới có thể hiểu nhiều thông tin hơn.

"Đúng, già héo rồi lưu lại làm hạt giống, lần sau lại loại ." Viên Hạo bật thốt lên, An Bình gấp đến nỗi suýt chút nữa che đi cái miệng của cậu.

Tất cả mọi người có mặt nghe được cậu nói, toàn bộ đều kêu lên sợ hãi , không nghĩ tới cậu dĩ nhiên đem bí mật như thế nói ra trước mặt mọi người. Viên Hạo không rõ nhìn An Bình, cậu cũng biết mình có thể là đã nói nhầm , chính là không biết sai ở nơi nào .

"Cậu không thể nói chuyện liên quan đến hạt giống . Lại không cần nói bất kỳ lời nào nữa , tôi đến giúp cậu bán." An Bình nhỏ giọng cùng cậu thì thầm vài câu. An Ý càng gấp đến độ đỏ cả mặt, hận không thể đem Viên Hạo giấu đi. Viên Hạo gật gù, đem quyền lực trao cho An Bình, cậu mừng rỡ khi không cần nói nữa. Cùng người nơi này giao lưu, sẽ có loại cảm giác cùng tiểu hài tử nói chuyện, cần phải kiên trì mười phần. Bởi vì mọi người cũng không hiểu lời của ngươi, kỳ thực cậu cũng không hiểu lắm lời của người khác.

Lý tiên sinh sắc mặt hơi có chút lúng túng, hắn cũng không nghĩ tới, Viên Hạo sẽ trực tiếp nói như vậy, cũng không hỏi thêm nữa , nói thẳng muốn mua một ít dưa chuột. An Bình giúp hắn cầm 5 quả, Lý tiên sinh gật gù, đã sớm có nhân viên đem ra một cái cân điện tử, tổng cộng 1450 gam, cần 870 ngân tệ. Người lớn tuổi kia lấy ra mấy cái ngân tệ đưa cho An Bình. An Bình liền đưa cho Viên Hạo, Viên Hạo nhận lấy nhìn một chút, ngân tệ này cùng Nhân Dân tệ tiền xu dáng dấp tương tự, mặt trên khắc Liên Bang thông dụng ngân tệ, trên mặt có số 100 là 3 tờ, 500 là 1 tờ, 10 là 7 tờ. Ngân tệ lớn hơn thì hình dạng cũng lớn một chút. Ngân tệ thấp nhất của nơi này chắc là 10 tệ.

Vị Lý tiên sinh này vừa ra tay liền mua 3 cân, vốn hơn 10 cân , lập tức liền ít đi rất nhiều. Trong đám người chậm rãi có người lại đây, ngươi một cái ta hai cái rải rác mua hết. Ước chừng hơn hai giờ sau, cũng chỉ còn sót lại ba quả , Viên Hạo lười mang về, đang cùng người bán thổ kim trứng bên cạnh mặc cả, chuẩn bị cùng hắn đổi chút thổ kim trứng mang đi. Nhưng người kia rất khôn khéo, nói ngươi này dưa chuột đều là người ta chọn còn lại, chính là do xấu hơn một chút, Viên Hạo vốn là muốn để hắn chiếm chút lợi lộc , nhưng An Bình lại lắc đầu.

"Viên Hạo tiên sinh, Viên Hạo tiên sinh." Thiệu tiên sinh đột nhiên vội vội vàng vàng chạy tới, vừa thấy còn có 3 quả, lập tức kêu lên: "Cho ta, ta mua."

Người bán thổ kim trứng kia vừa nghe thấy lời này, lập tức đáp ứng yêu cầu Viên Hạo, muốn đem ba quả dưa chuột đều đổi. Nhưng Viên Hạo đối với Thiệu tiên sinh vẫn còn có chút hảo cảm , liền không biết nên xử lý như thế nào .

"Vừa nãy bên trên mệnh lệnh, mua một chút dưa chuột." Thiệu tiên sinh chạy vội, nói chuyện cũng gấp, chỉ lo chính mình đến muộn , một quả đều không còn thừa liền phiền phức .

Cuối cùng ba quả, tổng cộng bán 450 ngân tệ, người bán thổ kim trứng kia hối hận đến mức dậm chân, hiện tại muốn đổi cũng không được, nhưng hắn không dám cùng Thiệu tiên sinh cướp a. Hắn nguyên vốn là muốn đổi lại rồi lén lút đem ra chợ đen bán, vậy cũng có thể tăng giá . Ở trên chợ chính quy là không thể bán , bởi vì dưa chuột là kinh doanh độc quyền của Viên Hạo. Vật phẩm quý hiếm đều có quyền độc quyền , trừ phi ngươi có thể đạt được quyền kinh doanh, đây chính là muốn giao lượng lớn tiền mới có thể được . Nhưng chợ đen liền không giống , chỉ cần có con đường, cũng có thể cầm bán , tiền đề là không thể để cảnh sát biết, nếu như bị bắt được , là phải chịu hình phạt . Đương nhiên còn có một loại biến tướng tiêu thụ khác, chính là chuyển tặng tặng lễ, cái này rất linh hoạt, nhưng số lượng bình thường không lớn .

Tổng cộng thu vào là 3570 ngân tệ, An Bình cùng An Ý hai mắt phát sáng, như thế số tiền này là của bọn họ, phải biết số tiền kia là có thể mua hơn 200 bao dịch dinh dưỡng , bọn họ năm huynh đệ một tháng còn ăn không hết đây. Hơn nữa trên trấn này tiền lương cao nhất cũng chính là 3000 ngân tệ, người ta vậy cũng là có thể nuôi gia đình sống tạm . Hắn lần này liền bán nhiều tiền như vậy. Sao có thể không khiến người ta hưng phấn . Bất quá Viên Hạo chính mình lại không hưng phấn như vậy, trong lòng hắn vẫn không có thích ứng nơi này.

"Chúng ta đi giao phí quản lý đi." An Bình nhắc nhở Viên Hạo.

"Mất bao nhiêu?" Viên Hạo hỏi Thiệu tiên sinh, Thiệu tiên sinh hỏi hắn bán bao nhiêu tiền, cuối cùng thu rồi 30 ngân tệ phí quản lý, Viên Hạo không cảm thấy quý. Nhưng An Bình An Ý lại nhíu nhíu mày. Thiệu tiên sinh cười nói: "Các ngươi đừng tưởng rằng không quý. Đây chính là món đồ quý trọng, không phải thổ kim trứng các ngươi bình thường bán, tùy tiện cho một cái hai cái ngân tệ liền xong việc ."

Viên Hạo không rõ nhìn An Bình một chút, nhưng An Bình lại lắc tay cậu, ra hiệu cậu đi ra ngoài lại nói. Thiệu tiên sinh đúng là rất hòa khí đối với Viên Hạo nói: "Hoan nghênh Viên Hạo tiên sinh lần sau trở lại chợ của chúng tôi bán dưa chuột."

Vừa ra văn phòng, An Bình liền đem Viên Hạo mang tới một góc yên tĩnh không người nói: "Cậu có thể cùng hắn nói một chút, bình thường mười cân thổ kim trứng mới cho một ngân tệ , chính là mười cân măng gai cũng chỉ cho hai cái ngân tệ . Hắn thu 30 ngân tệ, cậu hoàn toàn có thể không cần cho nhiều như vậy."

"Còn có thể mặc cả à?" Viên Hạo không biết, lại nói cậu cho rằng phí quản lí không thu đến một phần trăm vẫn tính là hợp lý .

"Đúng vậy, tôi cũng không kịp nói, cậu liền cho hắn tiền ." An Bình rất ảo não, mất không một chút tiền.

"Quên đi, chúng ta trước tiên đi mua một ít lương thực đi? Cũng không biết có cái gì có thể mua ?" Viên Hạo đã biết nơi này là không có gạo bột mì các loại .

"Đi mua một ít thổ kim bột trứng đi, cái này thời gian bảo quản khá dài, có thể luộc thành cháo ăn ." An Bình nhiệt tình kiến nghị . Nhưng nhìn đến Viên Hạo hiển nhiên không muốn mua, hắn lại suy nghĩ một chút nói: "Nếu không đi cửa hàng bán cao lương đi, có thể luộc ăn. Còn có thể mua trứng gà ."

Nghe được trứng gà, Viên Hạo cuối cùng cũng coi như có chút dao động, trong không gian cậu gà muốn đẻ trứng còn non lắm, mua trước trứng ăn vẫn là có thể , cái thổ kim trứng kia bột bột cậu không muốn . Nhưng mà cao lương cậu còn thật coi như gạo, ở quê hương đều là cầm cất rượu , dường như ở quê hương người biết làm rượu từ loại cao lương hiện tại cực ít. Hiện tại mọi người đều dùng lúa mạch đậu hay lúa nước .

"Trước tiên đi mua chút trứng gà đi." Viên Hạo gật gật đầu.

"Nga." An Bình không nói cái gì nữa , chỉ là mang theo hắn đi mua trứng gà, kỳ thực ngay khi trong chợ, chỉ là bọn hắn vẫn bị mọi người vây quanh, chung quanh hắn mấy người cũng đều là bán thổ kim trứng, vì lẽ đó Viên Hạo vẫn chưa thấy những thứ đồ khác.

"Lấy ba mươi đi." Viên Hạo trực tiếp dặn dò, liền mỗi ngày ăn hai quả trứng luộc làm bữa sáng đi.

"Ba mươi?" An Bình cùng An Ý sợ đến thốt lên, người bán trứng gà kia cũng có chút sửng sốt , đây chính là món làm ăn lớn, cực ít có người lập tức mua ba mươi , bình thường nhiều nhất cũng chỉ mua mười quả.

"Sao vậy? Rất đắt sao?" Viên Hạo bị biểu tình của bọn họ khiến cho làm cho khiếp sợ .

"Một quả đã năm mươi ngân tệ rồi. So với dưa chuột của cậu còn quý hơn." An Bình nói cho cậu. Một cân trứng có tối đa tám quả, tính ra là bốn trăm ngân tệ một cân. Dưa chuột mới bán ba trăm ngân tệ một cân a.

Vừa nghe đến cái giá này, Viên Hạo cũng bị làm cho khiếp sợ nhưng mà hay là mua mười quả, trứng gà này cùng trứng gà cậu biết dáng vẻ gần giống nhau, cậu đúng là sợ lại là cái gì quái đâu. Cuối cùng lại mua mười cân thổ kim trứng, thổ kim trứng này so với loại mà An Bình cho cậu đẹp đẽ hơn hơn nhiều, quả cũng lớn hơn rất nhiều. Cậu còn muốn mua thịt, lại phát hiện chỉ có một loại thịt bán ở trên chợ, căn bản không phải loại cậu nhận thức thông thường thịt heo thịt bò hay thịt dê, một cân đến ba trăm năm mươi ngân tệ, bởi vì không biết có ăn được hay không, cậu mua hai cân. Dầu ăn dĩ nhiên cũng có, chính là quá đắt, một trăm lít liền muốn 300 ngân tệ, hắn cũng mua một bình. Còn có một loại cá không biết tên, cậu vốn là muốn mua một chút , nhưng mặt của An Bình đã không thể bình tĩnh . Chỉ có ngần ấy đồ vật trên tay, tiền đã dùng đi tới hơn một nửa . Chính Viên Hạo cũng cảm thấy mình tiêu quá nhanh, liền không dám mua cá . Nghĩ đến khẩu phần lương thực của huynh đệ họ An, Viên Hạo lại đi mua hai mươi bao thực phẩm tổng hợp, đây là dự định đưa cho bọn họ ăn .

Viên Hạo nhất định phải đi nhà ga nhìn xem, kỳ thực cậu đối với việc rời đi nơi này trong lòng đã không ôm hi vọng gì . Nơi này hết thảy đều cùng địa phương cậu sinh hoạt không giống, trước tiên nói đến người, liền khác nhau rất lớn , nhưng cậu khẳng định loại màu da và tóc giống cậu là có , tuy rằng ở đây tạm thời không có phát hiện. Bất quá là có , hơn nữa rất nhiều người gặp , vì lẽ đó mọi người mới không có đối với vẻ ngoài của cậu chỉ chỉ trỏ trỏ. Lại nói đồ ăn ở đây, hầu hết cũng không giống.

Đến nhà ga, cậu cẩn thận tìm hết thảy tư liệu, còn không hết hi vọng hỏi nhân viên, bao gồm cả bọn An Bình, cũng không có ai biết Đông Quản là nơi nào? Nhìn địa danh hiển thị bên trên, không có một nơi cậu quen thuộc , cậu chỉ có thể theo hai huynh đệ An Bình cùng nhau trở lại rồi tính toán sau.

Hết chương 12

Chương 13: Vẫn luôn đói bụng

Ra ngoài cả ngày, Viên Hạo đã sớm đói bụng, sáng sớm An Bình cho cậu ăn, cậu nói mình không đói bụng, là do ăn đồ ăn vặt của chính mình, An Bình cùng An Ý cũng là mỗi người ăn một quả dưa chuột. Lúc này còn sót lại một bao thực phẩm tổng hợp, hai người cũng chia nhau ăn. Bởi vì Viên Hạo nói chính mình không ăn cái này.

"Vậy hay là mua một ít đồ ăn ngon đi?" An Bình thấy cậu không nghĩ tới chuyện rời đi nơi này nữa, dùng tiền lại hào phóng như vậy, chắc là hưởng thụ cuộc sống thoải mái quen rồi, liền đề nghị cậu mua một ít đồ ăn vặt các loại.

"Có món gì ăn ngon không?" Viên Hạo đối với đồ ăn ngon đã không ôm bao nhiêu hi vọng, ngươi xem mọi người đều ăn mấy loại như thực phẩm tổng hợp, còn có thể có món gì ngon? Huống hồ là cùng nhau đi từ nãy, cũng không thấy cửa hàng tiện lợi, siêu thị lớn gì. Có thể thấy được đồ đạc cũng không phải quá nhiều, có thể là căn bản cũng không có bán đồ ăn vặt đi. Nhưng mà cửa hàng bán thực phẩm tổng hợp lại có mấy nhà.

"Có một loại bột thổ kim trứng cùng trứng gà có thể chế thành đồ ăn vặt cao cấp, rất đắt, nhưng ăn cực kì ngon."

Ba người đi tới một cửa hàng nhỏ, bên trong không có nhiều đồ vật, nhưng đều đóng gói rất đẹp, đủ loại quảng cáo làm cho người ta muốn chảy nước miếng. Thế nhưng Viên Hạo cũng không nhận ra, nhưng giá tiền ghi trên bao bì cậu vẫn nhìn được, một bọc nhỏ liền trên 100 ngân tệ, Viên Hạo nào có hưởng thụ đồ ăn vặt cao cấp như thế, chính ở Đông Quản cậu cũng chỉ mua mấy loại bánh mì, chính là ba đến năm đồng một cái.

"Nga, chính là cái này." An Bình chỉ vào một loại thực phẩm được gói bằng giấy xanh lục, trên mặt có ghi giá 80 ngân tệ, nhưng mà mới nặng 20 gam a. Cũng chính là giá tiện nghi nhất trong cửa hàng. Viên Hạo lắc đầu, không dám mua, loại nhỏ như thế ăn bao nhiêu cái mới no a. Còn không bằng đi ăn trứng gà a.

"Vậy thì mua một ít thổ kim trứng chín đi. Không phải rất quý, một bát 50 ngân tệ, to giống như một bát cậu hôm qua ăn vậy, có lẽ là đủ cho cậu ăn một bữa." An Bình lại kiến nghị. Hắn thấy Viên Hạo chỉ uống nước, một bình nước lớn đều sắp uống hết rồi, cậu nhất định rất đói bụng, lại không chịu ăn thực phẩm tổng hợp, có lẽ nên mua cho cậu chút đồ ăn khác đi.

Cuối cùng Viên Hạo nghe lời ăn một bát thổ kim trứng nóng hầm hập, có lẽ là bởi vì Viên Hạo đã thành một nhân vật của công chúng ở cái trấn nhỏ này, mọi người đều biết cậu có loại thực vật mới mẻ, chủ quán còn cố ý cho cậu bán bát canh lớn. Đương nhiên thổ kim trứng nơi này vẫn là luộc thuần túy giống như ở nhà An Bình, nhưng so ra thì hơn một chút, cậu vừa ăn vừa thưởng thức , có lẽ còn nhỏ vào một chút dầu thơm, khi ăn thơm hơn nhiều. An Bình cùng An Ý chính là có chết cũng không chịu ăn, Viên Hạo muốn cho bọn họ một một bát, An Bình liền nói: "Không bằng cậu đưa tiền đó cho tôi, tôi đi mua dịch dinh dưỡng ăn." Hai bát là một trăm ngân tệ, có thể mua năm bao thực phẩm tổng hợp . Nhưng Viên Hạo đã mua hai mươi bao , chính là cho bọn họ ăn , vì vậy đành phải thôi.

Cứ như vậy, trời liền dần tối, An Bình nói phải đi nhanh một chút, sợ trời tối không an toàn. Bọn họ mang theo lượng lớn đồ ăn, còn có ngân tệ, rất dễ dàng chọc tới người xấu . Huống hồ Viên Hạo ngày hôm nay cũng thành công chấn động toàn trấn nhỏ, không chắc sẽ xảy ra chuyện gì đây, vẫn là nhanh lên một chút trở lại thì tốt hơn.

Ba người vội vã đi, vừa rời đi trấn khu liền chọn đi đường nhỏ, rẽ bảy tám lần . Tuy rằng so với khi sáng đường quanh co hơn một chút, nhưng An Bình nói đây là vì an toàn, Viên Hạo cũng rõ ràng tài vật không thể lộ ra ngoài , hắn này ở trên đường một trận loạn mua , đại gia đều hiểu được hắn là người có tiền . Không quyền không thế, người có tiền ở nơi nào đều là không an toàn , hơn nữa hắn sẽ còn là một động cây rụng tiền đây, phỏng chừng muốn đánh hắn chủ ý người là không ít .

Ánh trăng chiếu sáng con đường tối tăm, Viên Hạo chậm rãi từng bước theo An Bình, ba người An Tâm kia cũng chờ đến nóng ruột, sợ bọn họ trên đường đã xảy ra chuyện gì rồi. Viên Hạo luôn có cảm giác mình đã quên hỏi một vấn đề, hôm nay thực sự là một ngày quá đặc biệt, tư duy của cậu cũng dừng lại, đối với rất nhiều việc cũng không thể suy nghĩ như thường. Mãi đến tận bây giờ cậu vẫn cảm thấy như đang mơ, không rõ đây là hiện thực hay mộng cảnh.

"Anh Bình, các anh đã về." An Tâm nhìn thấy bọn họ từ rất xa, lập tức chạy tới kêu to.

"Ừ, cũng anh bán dưa chuột rất thuận lợi, lại mua ít thứ nên trở về chậm một chút." An Bình đối với An Tâm đều là đặc biệt ôn nhu, vẫn luôn chăm sóc hắn.

"Thật không, em đã nói có thể bán rất nhiều tiền, các anh mua cái gì vậy?" An Tâm hài lòng vây quanh bọn họ, con mắt chăm chú nhìn túi thức ăn kia.

"Vào nhà trước đi. Bọn anh đều mệt rồi." An Bình nhìn Viên Hạo một chút, thấy dáng vẻ không muốn nói chuyện của cậu, cho rằng cậu đã mệt muốn chết rồi, kỳ thực là cậu đang suy nghĩ đến chuyện mà ban ngày đã quên. Có lẽ là chuyện phụ nữ. Cậu cả ngày đều không nhìn thấy một người phụ nữ nào, còn có quần áo trang phục của người ở đây tuy rằng rất tùy ý, nhưng nhiều loại hình dáng mà cậu chưa bao giờ nhìn thấy.

Viên Hạo đem đồ ăn để ở trong nhà, đi rửa ráy, kỳ thực cậu rất muốn trở lại không gian tắm rửa. Nhưng bọn An Bình hiển nhiên là rất chăm sóc cậu, để cậu đi tắm rửa trước tiên, nước là trực tiếp chảy về từ con sông, Viên Hạo không có thói quen tùy tiện sử dụng đồ dùng rửa mặt của người ta. Hơn nữa nơi này năm người mà chỉ có một miếng xà phòng thơm, một cái khăn lông, rõ ràng là bọn họ so với mình còn thiếu thốn hơn, cũng chỉ có thể như tối hôm qua tắm rửa qua một lần, thay quần áo sạch liền đi ra.

An Bình đi tắm, An Tâm liền đảo quanh Viên Hạo, nhiệt tình nghe một ít chuyện xảy ra ở chợ, quan trọng hơn là muốn biết chút đồ ăn. Tuổi hắn nhỏ nhất, năm nay vừa mới mười bảy tuổi, trải qua loại cuộc sống gian khổ này cũng không lâu lắm. Nhà hắn gia cảnh rất tốt, nếu không phải là bị giám định là á nhân, hắn hiện tại vẫn có thể sống giống như một đại thiếu gia.

Viên Hạo kỳ thực rất yêu thích hắn , nhìn thấy hắn liền nghĩ tới chính mình khi còn bé, khi còn bé cha mẹ đều thích đệ đệ hơn một chút, cậu muốn cái gì cũng phải phí chút tâm tư đi lấy lòng cha mẹ mới có thể được . An Tâm lớn lên lại xinh đẹp, mắt to, miệng nhỏ, ngoại trừ da dẻ kém một chút, Viên Hạo ở trong lòng khá là vừa lòng, người cậu gặp ngày hôm nay cũng không thiếu, bao gồm cả vị Lý tiên sinh kia cùng Thiệu tiên sinh đều là đại soái ca, nhưng An Tâm so với bọn họ càng thêm đáng yêu chút, dù sao tuổi cũng nhỏ hơn, đồng thời lớn lên cũng thanh tú, thêm vào một đôi mắt to linh động, càng được người ta yêu thích. Dưới tình huống hắn cố ý lấy lòng, Viên Hạo nguyên bản vốn có chút ủ rũ cũng hài lòng lên .

Viên Hạo đùa An Tâm một chút, đem đồ ăn mình mua lấy ra cho hắn xem, đương nhiên mấy người khác cũng xem cùng, nhìn thấy đồ vật mọi người đều kinh ngạc một thoáng, đặc biệt An Tâm nhìn thấy trứng gà, lập tức cười đến mặt mày loan loan : "Ai, còn mua trứng gà a. Em đều không nhớ rõ trứng gà có mùi vị gì nữa ." Mấy người kia lại càng nhiệt tình nhìn chằm chằm trứng gà, mọi người càng xem trứng gà bụng liền càng đói.

Viên Hạo nghe hắn nói xong, lại thấy được một phòng mọi người đều vẻ mặt là như thế, trong lòng có chút không thoải mái . Hắn không hiểu nổi thế kỉ 31 nhân loại sinh hoạt làm sao lại chênh lệch như thế, ngay cả trứng gà đều thành món ăn người bình thường ăn không nổi.

Đến thời điểm nhìn thấy thịt, mọi người đều nuốt mấy ngụm nước, kỳ thực Viên Hạo cũng rất muốn ăn thịt. Cậu đều hơn một tháng không ăn qua thức ăn mặn , cũng hận không thể luộc chút thịt, chỉ tiếc là không tiện lén lút lấy vào trong không gian để hưởng thụ, hơn nữa cậu cũng không biết là sao mà chế biến món thịt này, có thể ăn ngon hay không.

"Thời gian không còn sớm , đều đi ngủ đi." Lúc này An Bình cũng đã tắm xong.

"Thật đói a." An Tâm nhỏ giọng kháng nghị một chút, không tình nguyện hướng về trong phòng đi, gần như là vừa đi vừa bò, nghĩ rằng có thể Viên Hạo sẽ lấy chút đồ cho mọi người ăn.

"Tôi cũng rất đói , không bằng chúng ta luộc ít đồ ăn đi." Viên Hạo bị bộ dáng của An Tâm làm động lòng, bụng cũng không tự chủ kêu lên, nói thật cậu ban ngày ở trên trấn ăn một bát thổ kim trứng kia, vào lúc này đã sớm tiêu hóa hết. Sau khi tới nơi này, Viên Hạo liền thường cảm thấy đói bụng, cảm giác này thật không tốt. Từ nhỏ đến giờ, cậu đúng là chưa từng đói bụng bao giờ, chỉ là không được ăn ngon thôi, tuy rằng không như gia đình khác có thịt cá, nhưng mà vẫn có thể ăn no. Hơn một tháng này, cậu vẫn thường thường ăn không no, ăn ít dầu mỡ và hầu như chỉ có cháo, thật sự là rất dễ đói bụng, huống chi cậu to lớn như thế. Hơn nữa nhìn năm người An Tâm đều cùng một vẻ mặt, như là đã đói bụng tám trăm năm, khiến cho cậu càng thêm đói bụng.

"Hảo, hảo." An Tâm lập tức kêu lên.

"Lúc này ăn cái gì a?" An Bình ngăn cản bọn họ.

"Được rồi, mọi người nếu đều đói bụng, liền luộc ít đồ ăn đi, ngày hôm nay thu hoạch rất tốt . Quá mức..." Viên Hạo suýt chút nữa nói nói lộ hết, vội vàng ném cho An Tâm một quả thổ kim trứng lớn, nói: "Chúng ta làm chút thịt luộc thổ kim trứng ăn." Kỳ thực cậu muốn nói được lắm, mấy ngày nữa lại hái dưa chuột bán, nhưng là cậu đi nơi nào hái, cũng không thể nói đi hái trong không gian đi.

"Luộc thổ kim trứng?" An Bình hỏi.

"Ân, thêm chút thịt đi." Viên Hạo đem đồ ăn đều giao cho hắn xử lý, An Bình là một người đáng giá ỷ lại.

An Bình lấy ước chừng hai cân thổ kim trứng, cắt hai lạng thịt, cắt nhỏ thịt liền luộc cùng thổ kim trứng, thổ kim trứng lớn cũng cắt thành miếng nhỏ. Bởi vì cho cả thịt, rất nhanh là có thể ngửi thấy được mùi thơm của thức ăn , mọi người đều không nhịn được hít thật sâu, chỉ là ngửi cái hương vị này, cũng làm cho mọi người cao hứng a.

Viên Hạo được phân một bát lớn, bên trong tất cả đều là thịt cùng thổ kim trứng, còn lại canh cùng thổ kim trứng nhỏ bị An Bình chia đều thành năm phần, mỗi người cũng được chia một chén nhỏ. Viên Hạo làm sao lại không ngại khi được phân bát lớn như vậy, liền lấy một chút ra, An Bình cũng không khách khí chia thêm chút vào bát mọi người. Mọi người đều ăn đến cực kỳ hài lòng, giống như ăn được một món mĩ vị vô cùng. Ngay cả Viên Hạo vốn không cảm thấy ngon lắm, cũng bắt đầu thèm ăn hơn. Thịt này kỳ thực không thể sánh với thịt mà Viên Hạo bình thường hay ăn, khá khô, tuy rằng băm nhỏ, cũng phải đến nửa ngày mới có thể nuốt xuống. Nhưng bởi vì bỏ thêm thịt nên nước canh cùng thổ kim trứng cũng ngon hơn nhiều, thậm chí còn hơn cả ở trên trấn.

Tác giả có lời muốn nói: khí trời nóng bức, đau đầu cực điểm.

Hết chương 13

Chương 14: Sinh hoạt tập thể

Sau khi ăn xong điểm tâm, An Tâm thỏa mãn nhìn Viên Hạo nhếch môi cười to: "Anh Hạo, nếu như anh thường cho bọn em đồ ăn thì thật tốt."

"An Tâm, đừng nói lung tung." An Bình trầm thấp rống một tiếng, mọi người đều giật mình.

"Không sao, tôi có ăn, liền phân cho các cậu." Viên Hạo nhìn không được, lại nói những thứ này cậu cũng không xem trọng lắm, dù sao trong không gian của cậu có nhiều dưa chuột, lại bán đi lấy tiền là tốt rồi.

"Có thật không?" Lần này An Tâm cũng không dám hỏi, chỉ có An Bình nói.

"Ân, tôi ở đây cũng chỉ quen biết các cậu, còn phải dựa vào các cậu giúp đỡ tôi đây." Viên Hạo là thực sự thật lòng, chính cậu lai lịch cũng không rõ ràng, ở đây không biết gì cả, cái gì cũng không hiểu. Cậu hôm nay cũng nhìn ra An Bình là một người vô cùng đáng giá tin cậy, hắn việc gì cũng có thể làm, có sự giúp đỡ của bọn họ, mình mới có thể ở trong cái thế giới xa lạ đáng sợ này mà an tâm sinh sống. Nghĩ tới đây, cậu đối với việc không thể rời đi cũng không phải là rất để ý nữa, ngược lại ở thế kỉ 21 cũng không có người thực sự đáng giá mong nhớ, ở nơi nào cũng phải kiếm sống, chỉ cần cố gắng để cho mình sống vui sướng là tốt rồi.

"Nếu như cậu thực sự đồng ý chăm sóc chúng tôi, liền thuê chúng tôi làm việc cho cậu đi. Chúng tôi cũng có thể có việc làm đàng hoàng, lại được no bụng, chúng tôi không hi vọng xa vời có thịt có thực phẩm tự nhiên ăn, có thể cho chúng tôi ăn dịch dinh dưỡng là tốt lắm rồi." Dự định của An Bình rõ ràng so với người già còn trưởng thành hơn, ở niên đại này, tìm được việc làm rất không dễ dàng, đặc biệt là một ông chủ tốt bụng như Viên Hạo. bọn họ không muốn chỉ là một bữa cơm no, mà là muốn một cái phiếu cơm trường kì.

"Là sao?" Viên Hạo không hiểu, nói thật ra cái không gian kia của cậu, một mình cậu làm cũng dư sức. Lại nói, nơi này cũng không có chuyện gì để cho cậu làm. Ngay cả thổ kim trứng, hay dưa chuột cũng không biết có thể trồng được hay không.

"Cậu thuê chúng tôi giúp cậu chăm sóc dưa chuột a, một mình cậu hẳn là không thể làm hết được mọi việc đi. Mảnh đất kia của chúng tôi liền cho cậu." Không thể không nói An Bình là một người rất sáng suốt, mảnh đất kia là do bọn họ không mất tiền mà có, trên căn bản mọi người đối với một khối nhỏ như vậy cũng không quan tâm nhiều, hơn nữa chỗ này lại hẻo lánh. Kỳ thật trong tình huống bình thường mọi người không thể tùy tiện chiếm đất, chỉ có điều nơi này không có người đến, cũng không có ai quản thôi. An Bình muốn chính là trước tiên để cho Viên Hạo đáp ứng bọn họ, chỉ cần Viên Hạo trồng được dưa chuột ở trên mảnh đất này, sau đó mảnh đất này liền dĩ nhiên trở thành của của Viên Hạo, hàng năm giao một chút chi phí cho chính phủ. Bọn họ cũng không cần lo lắng sợ hãi mà sống. Nếu như có người tâm địa đen tối phát hiện bọn họ trồng trọt ở nơi này, hoàn toàn có thể tùy tiện tìm một cái cớ là có thể đem bọ họ đánh đuổi khỏi nơi này.

"Mảnh đất kia không phải là toàn bộ gia sản của các ngươi sao?" Viên Hạo giật mình, cậu đã sớm phát hiện nơi đấy là chỗ duy nhất có thể trồng đươc hoa màu, tuy rằng nhỏ một chút, nhưng còn hơn rất nhiều nơi khác một chút cỏ dại cũng không mọc được.

"Mảnh đất thổ kim trứng này nuôi không nổi năm người chúng tôi, nhưng nếu như là dưa chuột, tiền lời lớn hơn rất nhiều. Vì vậy tôi có thể đem mảnh đất này cho cậu, cậu thuê chúng tôi giúp cậu làm việc, đến lúc đó phân cho chúng tôi chút đồ ăn là được." An Bình sợ Viên Hạo không chịu đáp ứng mình, vội vã nói chỉ cần có đồ ăn là được rồi.

"Nhưng là, tôi không biết liệu có thể nuôi được chính tôi hay không, làm sao có thể thuê các cậu được?" Viên Hạo đối với tình cảnh mình bây giờ không rõ ràng, nào dám tùy tiện đáp ứng yêu cầu của người khác.

"Anh đương nhiên là có thể nuôi sống được bản thân, còn có thể sống được rất tốt, nếu như anh hai tháng bán một cân dưa chuột thì không cần phải phát sầu vì đồ ăn." An Tâm lên tiếng. Hắn rất sợ Viên Hạo không chấp nhận bọn họ.

"Lại nói, dưa chuột này là tiêu thụ độc quyền của cậu, một mình cậu cũng không làm hết được. Hơn nữa về sau, nhiều loại hơn, cũng phải thuê thêm rất nhiều công nhân. Hiện tại trước hết thuê chúng tôi, chúng tôi không chỉ giúp cậu xử lí chuyện chăm sóc, còn có thể giúp cậu một ít việc bên ngoài." Ý tứ của An Bình rất rõ ràng, chính là nói cậu nhiều việc cũng không hiểu, còn phải dựa vào chúng tôi giúp đỡ.

"Được rồi, tôi không biết tôi có thể hay không nuôi nổi năm người các anh, bất quá ngày mai trước tiên đi xem mảnh đất kia có thể trồng được dưa chuột hay không?" Viên Hạo làm sao nói nổi với An Bình, cậu chính là một người trầm mặc, ở nhà không được coi trọng quen rồi, khiến cho cậu ở bên ngoài cũng khá là tự ti. Hơn nữa chính cậu cũng ăn rất nhiều vị đắng, gặp qua nhiều người khổ cực, thấy bọn họ năm người nghĩ trăm phương ngàn kế muốn cậu thuê bọn họ, cũng trước tiên liền đồng ý.

"Coi như không nuôi nổi năm người cũng không liên quan , nuôi được bao nhiêu thì nuôi đi."An Bình thấy cậu có ít lùi bước, vội vã biểu thị không nhất định phải thuê cả năm người. Có thể thuê một người thì thuê một, dù sao cũng hơn là cả năm người đều chịu đói.

"Vậy những người còn lại làm sao bây giờ." An Tâm cẩn thận hỏi.

"Như vậy đi, cậu trước tiên liền thuê An Tâm, An Toàn, An Ý ba người. Tôi cũng An Như có thể ra ngoài kiếm việc làm thêm."An Bình chia đều nhân thủ.

"Nhưng nếu tôi muốn thuê cậu thì sao?" Viên Hạo cảm thấy An Bình là người có năng lực nhất nơi này, rất rõ ràng hắn chính là đại ca, chuyện nơi này đều do hắn làm chủ, ngay cả Viên Hạo cũng phải dựa vào chính hắn mà làm việc đây.

"Cậu yên tâm, tôi cũng giúp cậu làm việc, chỉ có điều không cần cậu bao ăn. Tôi cũng An Như có thể ra ngoài tìm thức ăn. Hoặc là để bọn họ phân một chút thức ăn cho chúng tôi." An Bình vội vã động viên cậu, hắn rất rõ ràng mình là người có năng lực nhất trong này. Nhưng là chính mình không ra ngoài tìm đồ ăn, bọn họ chẳng phải sẽ chết đói a. Đương nhiên An Như cũng có chút khả năng, dù sao hắn cũng có kinh nghiệm lâu năm hơn mấy người kia một chút.

"Được rồi, tôi nói thật, nếu như tôi có thể nuôi nổi mấy người các anh, liền nhất định sẽ thuê các cậu làm việc. Nếu như nuôi không nổi thì không còn cách nào." Viên Hạo nào dám tùy tiện đảm bảo sinh hoạt của mấy người, chính cậu còn không biết có thể sinh tồn được hay không đây. Nhưng cậu lại cần sự giúp đỡ của mấy người An Bình bọn họ, lại nói, một mình cậu sinh hoạt bao lâu, thật vất vả mới có thể cùng mọi người sinh hoạt, mọi người đều là nên có người thân bạn bè, tại chính thời điểm mình cần giúp đỡ, sẽ có người bồi ở bên. Cậu đối với An Bình cùng An Tâm vẫn rất có hảo cảm, vì vậy mà trước hết liền đồng ý. Ngược lại không gian của hắn vẫn còn nhiều dưa chuột, thỉnh thoảng lén lút lấy ra bán cũng được. Lấy chút tiền, mua chút dịch dinh dưỡng hẳn cũng được.

Nếu đã định rồi, An Tâm cũng không nói gì nữa, nhưng rõ ràng cao hứng không ít. Trong lòng hắn chỉ sợ Viên Hạo cùng An Bình, An Như là chỗ dựa lớn nhất của cậu, đương nhiên nếu cậu có ăn, nhất định sẽ không mặc kệ An Bình. An Như tuy trong lòng không quá thoải mái, nhưng hắn cũng biết đây là kết quả tốt nhất, lại nói loại người như Viên Hạo, không thể chân chính mặc kệ An Bình cùng hắn, chỉ cần hai người bọn họ không hoàn toàn là gánh nặng của Viên Hạo là được rồi, hai người bọn họ cũng không phải là chưa từng ra ngoài làm việc, chỉ cần có thể kiếm chút tiền liền không lo bị chết đói.

Năm huynh đệ họ An liền yên tâm, nhưng Viên Hạo thì lại không thể ngủ được. Không cẩn thận chạy đến ngàn năm sau thì không nói, lại còn chạy đến địa phương cả ăn đều không có, thật vất vả có cái không gian, lại không dám tùy tiện để người khác biết đến, lúc trước bán chút dưa chuột, nói là có thể đổi chút đồ ăn, lại thêm nhiều gánh nặng. Những ngày tháng tiếp theo làm sao mà qua nổi a? Cậu nhắm hai mắt lại hoàn toàn ngủ không được, nhưng vẫn không nhúc nhích, ở trong lòng lặng yên suy tính mọi việc. Mắt thấy trời bắt đầu sáng lên, cậu mới mơ hồ ngủ được.

Tác giả có lời muốn nói: trùng phát một lần nhìn.

Hết chương 14.

Chương 15: Chạy trốn khẩn cấp

Ngày thứ hai, Viên Hạo cùng hai người An Tâm ra xem chỗ mảnh ruộng thổ kim trứng kia, An Bình cùng An Ý thì đi tìm việc làm. An Ý cùng An Toàn được phân công đi xung quanh tìm xem còn nơi nào có thể trồng được hoa màu hay không. Kỳ thực nơi này rất lớn, lại chỉ có mấy người bọn An Bình, theo ý của Viên Hạo thì là có thể tìm ra được một mảnh đất như thế nữa hay không, nhiều thứ linh tinh, một nhà sáu người đàn ông, ăn cơm cũng là một vấn đề vô cùng lớn. Cậu lại không thể nói cho mọi người rằng tôi có một cái không gian, là đồ vật rất tốt. Nếu như muốn tiếp tục sinh sống ở nơi này thì nhất định phải tìm được công việc mà mình có thể làm, coi như là làm ruộng cũng được.

Kỳ thật Viên Hạo cũng không biết bây giờ làm ruộng không giống với năm mà cậu sinh sống, nghề nghiệp nông dân này có thể trở thành trái quý. Đâu giống như thời đại cậu sinh sống, nông dân ở bên ngoài làm thêm có lúc sẽ đùa giỡn nói là công việc phóng thí, lúc nào già thì chỉ cần phủi mông bỏ đi, không chịu được thì về nhà trồng trọt. Kỳ thực những lời nói này chỉ là tự an ủi mình, tại sao phải đi ra ngoài làm thêm, còn không phải là trồng trọt cũng không kiếm được bao nhiêu tiền hay sao. Làm công tuy rằng khổ cực, nhưng có thể kiếm được nhiều tiền hơn một chút, hơn nữa mỗi tháng đều kiếm được tiền. Không giống như làm ruộng, chỉ có mùa thu hoạch mới có thể có tiền, hơn nữa hằng năm thu hoạch còn phải dựa vào thời tiết, khí hậu tốt tốt thì đỡ, nếu như hằng năm mùa hè có lũ, chỉ có một số ít nơi có thu hoạch, còn trên căn bản là khó khăn chồng chất. Có lúc còn phải bán với giá cao, mới có thể hoàn lại chút tiền.

Bán hoa màu kiếm được chút tiền cầm ở trên tay, tiêu dùng một năm cũng phải rất tiết kiệm. Nếu như trong nhà có hài tử lên cao trung hoặc học đại học, người nhà đến thời gian nông nhàn lại chuẩn bị làm việc thêm. Một gia đình nông thôn chỉ dựa vào làm ruộng, còn phải gánh vác gánh nặng học phí, ngày tháng trải qua chắc chắn rất khó khăn, kiếm việc nào cũng vô cùng khó khăn. Nhưng mà hiện tại làm công ở bên ngoài cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, giá cả đắt đỏ như vậy, cái gì cũng đều tăng giá, nhưng tiền lương lại không tăng (quá đúng TToTT), rất nhiều người tình nguyện hồi hương làm ruộng, nông nhàn thì chuẩn bị chút việc vặt để làm, ngày tháng cũng coi như đủ. Cuộc sống của người bình thường đều như vậy.

Đệ đệ Viên Hạo học đại học ở thành phố lớn, bốn năm qua cũng dùng đến mười vạn, mà thu hoạch trong nhà cậu vô cùng rõ ràng, bình quân một năm có chừng ba vạn, nhưng đây chính là thu vào toàn bộ, còn phải để làm công chuyện, rồi lại tiền ăn, trừ những thứ này đi cũng còn chẳng được bao nhiêu. Có lẽ vì vậy mà phụ thân Viên Hạo mùa đông đều ra công trường xây dựng làm việc, một phần tiền hận không thể chia làm hai nửa để dùng, như vậy mới có thể nuôi đứa con trai lên đại học. Đệ đệ cậu tuy rằng dùng tiền không quá nhiều, nhưng thành phố lớn, tiền kia của hắn cũng không coi là nhiều, kỳ thực hiện tại cuộc sống đại học cũng rất khó, người nghèo quá cũng sẽ bị người khác coi thường,ăn mặc quá khác biệt sẽ bị người khác châm biếm. Có lúc trong cuộc sống tập thể, người nghèo nhất thường bị bắt nạt nhiều nhất. Viên Dương xem như là tiểu tử khôn khéo, hắn ở trong một tập thể như vậy nhiều lúc cũng thật lực bất tòng tâm. Bởi vì mọi người vô hình chung đều bài xích ngươi, ai bảo nhà ngươi làm ruộng, ai bảo nhà ngươi nghèo,mỗi tháng chỉ có một chút phí sinh hoạt, không dám cùng bạn học ra ngoài chơi bời, rất nhiều hoạt động cũng không tham gia. Cuộc sống như thế, thật sự không dễ chịu. Cha mẹ cũng rất rõ ràng những chuyện như vậy, cho nên mới phải dùng hết sức cho nhi tử một ít tiền.

Ngay cả chính bản thân Viên Hạo, đến nơi như Đông Quản, cũng là có không ít ánh mắt không tốt, người làm ở công trường xây dựng đi ra, người khác liền biết ngươi là dân làm công, ngay cả ngồi xe buýt cũng đặc biệt kì thị. Mọi người đều là đeo túi da hàng hiệu, ngươi mang một hành lý rách nát, vừa lên xe người khác liền biết ngươi là dân làm công, hầu hết mọi người đều hận không thể cách xa ngươi một chút, chỉ lo bị dính mùi lên người. Tết hằng năm, trạm xe lửa rất nhiều tình cảnh như vậy, đâu đâu cũng đầy người như vậy, họ tiết kiệm quen rồi, kiếm tiền cũng rất khó khăn, vì vậy mọi người đều không để ý đến hình tượng bên ngoài. Nếu như ngươi thường xuyên đi xe lửa về Tết, ngươi nhìn một chút là có thể nhận ra đâu là nông dân, công nhân và tầng lớp có tiền, khác nhau rất rõ. Trạm xe lửa ở Trung Quốc là địa phương rất đặc sắc. Muốn thấu hiểu sinh hoạt của tần chót nhất, tốt nhất là ngày nghỉ lễ đến chỗ trạm xe. Đương nhiên là nếu người mua được vé.

"An Tâm. Nơi này có xe lửa hay không?" Đang nghĩ linh ta linh tinh, Viên Hạo thuận miệng hỏi một câu.

"Không có. Nhưng ở viện bảo tàng có. Em đã thấy, chính là một loại xe thùng rất dài."

"Tại sao?" Viên Hạo có chút kì quái.

"Hiện tại nhân khẩu không nhiều, cũng rất ít người có nhu cầu xuất hành cùng nhau, xe lửa quá to, quá lãng phí. Hơn nữa không khách (xe khách trên không) cũng rất thuận tiện." An Tâm giải thích khiến Viên Hạo đặc biệt khó chịu. Trước đây đối với vé xe lửa, Viên Hạo cực kỳ thống khổ, kỳ thực cậu không thích ngồi xe khách, đặc biệt là xe đường dài. Thật sự rất khó chịu, chỗ quá bé quá chật, đồng thời cũng không an toàn. Nếu như có thể mua được vé, cậu đã tình nguyện ngồi xe lửa, tuy rằng cậu chỉ đi xe lửa chậm, bởi vì giá vé tiện nghi, phía trên người cũng đông như mắc cửi, ngoài trừ người đẩy xe đồ ăn cùng với nhân viên ở bên ngoài, những người khác ngay cả muốn đi vệ sinh cũng giống như là phải vượt qua hai mươi lăm ngàn dặm trường chinh vậy. Nhưng xe lửa lại thoải mái xe khách một chút, đặc biệt là người có chút say xe như Viên Hạo, ngồi xe khách đường dài quả thật là một loại hình phạt thống khổ.

Không nghĩ tới xe lửa ở đây đã trở thành lịch sử, tâm tình của Viên Hạo rất vi diệu, giống như môt lần nữa nghiệm chứng mình đã không còn sống ở niên đại mình quen thuộc nữa. Nếu như Viên Hạo là một tiểu thanh niên thời thượng, đầu tiên cậu sẽ nghĩ ngay là mình xuyên không rồi. Nhưng cậu là một công nhân nho nhỏ, cả ngày ngoại trừ làm sao để kiếm tiền,ăn cho ngon một chút, mặc tốt hơn một chút, làm gì còn thời gian cho mấy loại sinh hoạt như vậy, đến cả TV cũng cực ít xem, bởi vì cậu không có TV, cũng không có máy vi tính, chỉ có một cái di động cùi, tình cờ lúc trước xem QQ, xem một vài tin tức. Nhưng cậu lại không quan tâm đến những trò giải trí. Cũng bởi vì như vậy, cậu hoàn toàn không biết tác dụng cùng ý nghĩa của không gian bên người, nếu không, cậu sẽ biết đến một số nhân vật chính mang theo không gian trong mấy bộ tiểu thuyết đang nổi, đây chính là một vật báu a.

"Ai, thổ kim trứng này còn chưa trưởng thành." An Tâm nhổ một gốc cây sắp khô héo lên xem, phía trên ra một vài viên thổ kim trứng bé tí, nhìn thực sự là đáng thương.

"Ân, đất đai này không quá tốt." Viên Hạo lấy một chút bùn, nắm trong tay cẩn thận nhìn một chút, lắc lắc đầu, đối với loại đất này, cậu thật không ôm hi vọng gì lớn.

"Làm sao bây giờ? Thổ kim trứng là loại dễ trồng nhất, có thể trồng được toàn cầu, xem như là đồ ăn chủ yếu. Những loại khác, lại càng thêm khó, lại còn chọn nơi sống, tỷ như măng gai tuy rằng nhiều, nhưng nơi của chúng ta cũng không thích hợp." An Tâm nói đến cây trồng giống như là rất hiểu biết.

Viên Hạo hiếu kỳ hỏi: "Em giống như là rất hiểu a."

"Đó là đương nhiên, em từ nhỏ đã học làm ruộng a, hơn nữa lúc đọc sách cũng là học chuyên sâu cái này ." An Tâm nguyên bản là rất tự hào , nhưng đến lúc sau ngữ khí liền trầm xuống, rõ ràng tâm tình chuyển biến, cũng không cùng Viên Hạo nói đông đàm tây , vội vã vùi đầu làm việc.

Viên Hạo giật mình, lẽ nào hắn giống như mình, chuyện đi học cũng là một chuyện thống khổ trong lòng. Nghĩ đến An Tâm lại đồng cảnh ngộ như mình, Viên Hạo càng có cảm giác hòa hợp với An Tâm, nhìn qua thì tuổi của hắn không lớn lắm, tâm sự cũng không ít, giống như đã gặp gỡ cái gì đó không hay, hoàn toàn thay đổi cuộc sống của hắn. Đương nhiên hắn nguyên bản cũng chỉ 17 tuổi, hắn vì sao lại không học nữa, Viên Hạo không dám hỏi hắn, chỉ là chờ có cơ hội thì hỏi An Bình. Cậu mới không tin những người này là anh em một nhà đâu. Ăn cũng không đủ no, lại còn có thể đến trường? Có thể nuôi được hài tử như An Tâm liếc mắt một cái liền nhìn ra được nuông chiều từ bé? Hơn nữa còn là một hài tử từ nhỏ đã trồng trọt, đọc sách? Trong lòng Viên Hạo tràn đầy nghi vấn.

Lúc buổi tối An Ý cùng An Toàn trở về, An Bình cùng An Như thế nhưng vẫn chưa trở lại, bọn họ có thể là tìm được công việc, nên ăn tối ở ngoài luôn. An Tâm An Ý cùng An Toàn ba người chia nhau hai bao thực phẩm dinh dưỡng, Viên Hạo thì ăn một bát thổ kim trứng luộc cùng thịt, đương nhiên cũng chia một ít cho ba huynh đệ kia, nói chung bốn người bọn họ đều xem như ăn no hơn nửa.

Viên Hạo cố gắng nghe xem làm thế nào để làm ruộng ở đây, vốn là không ngủ được, An Tâm cũng đồng dạng như vậy, hắn đã quen có An Bình ở bên cạnh, nhưng hai người đều không muốn quấy nhiễu đối phương, đều nằm im không dám lộn xộn. Hơn nửa đêm, Viên Hạo nghe thấy tiếng gõ cửa vội vã, đồng thời cũng truyền đến âm thanh của An Bình, cậu còn chưa kịp gọi An Tâm, An Tâm liền nhanh chóng chạy ra mở cửa.

"Nhanh lên một chút thu dọn đồ đạc, chúng ta phải lập tức rời đi nơi này ." An Bình cũng không kịp giải thích tại sao , trực tiếp động thủ thu thập đồ ăn, hắn đem đồ ăn tùy tiện phân cho mọi người cầm, mỗi người cầm một chút, còn chưa kịp chạy ra ngoài, liền nghe đến một loạt tiếng bước chân truyền đến, xem ra là một đám người đang đến .

Tác giả có lời muốn nói: không biết tại sao, mỗi lần chương mới , đều là không , muốn phát hơn mấy lần , mới có thể nhìn thấy a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro