Chap 1: Chúng ta huỷ hôn đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ rất lâu trước đây, Lâm Gia Ca đã muốn nói với Thời Dao một câu mà mãi sau này, anh mới có thể bật thốt ra khỏi miệng: "Thời gian ở bên em đều là khoảng thời gian tươi đẹp nhất." -- Diệp Phi Dạ Bên em là thời gian tươi đẹp nhất

(...)

Đêm đã khuya, Thời Dao nằm trên giường, nhắm mắt lại cố gắng ngủ nhưng vẫn không tài nào ngủ được, cuối cùng cô ngồi dậy, tìm điện thoại bên gối, vén chăn xuống giường, đi về phía cửa sổ.
Thời Dao nhìn bóng đêm nặng nề ngoài cửa sổ một lúc lâu, sau đó như đã hạ quyết tâm, giơ ngón tay mở màn hình, vào danh bạ.
Cô lướt mấy lần, ngón tay di đến cái tên Lâm Gia Ca thì dừng lại.
Thời Dao nhìn chằm chằm ba chữ này, ánh mắt lay động, cuối cùng cũng nhấn nút gọi.
Cô vốn muốn bấm nút gọi, nhưng đầu ngón tay còn chưa đụng đến nút có hình điện thoại, liền dừng lại.
Cô do dự, chần chừ một chút, cuối cùng chọn nhắn tin.
Cô soạn một tin nhắn rất lâu:
- "Lâm Gia Ca, em là Thời Dao."
- "Em muốn nói cho anh biết, em muốn hủy hôn."
Sau khi gõ xong hai câu này, cô liền kiểm tra lại câu chữ, sau đó gửi tin nhắn đi.
Sau khi tin nhắn được gửi thành công, Thời Dao mới thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn về phía điện thoại di động. Đã hai giờ sáng, Thời Dao nghĩ thầm, Lâm Gia Ca chắc đang ngủ rồi, cho dù có nhận được tin nhắn, có thể ngày mai đối phương mới có thể đọc được.
Cô nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, sau đó cất điện thoại, chuẩn bị quay lại giường, nhưng cô còn chưa đi đến bên giường, điện thoại di động trong tay lại "ding" một tiếng báo có tin nhắn tới. Thời Dao nhìn vào màn hình điện thoại, là Lâm Gia Ca trả lời tin nhắn của cô, chỉ một chữ: "Thật?"
Ngoài ra, không có thêm một chữ nào dư thừa.
Thời Dao nhìn tin nhắn của Lâm Gia Ca một lúc lâu mới nở nụ cười, gõ lại một chữ trả lời: "Thật!"
Anh chờ câu nói này của cô rất lâu rồi phải không? Cho nên khi nhận được tin nhắn này mới trả lời nhanh như vậy?
Nghĩ một lúc, Thời Dao cụp mi mắt.
Một lát sau, cô bỏ điện thoại di động qua một bên, lên giường nhắm mắt lại.
(...)
Ngày hôm sau, lúc Thời Dao điện thoại gọi đến, cô mới lờ mờ tỉnh dậy, trong điện thoại là giọng nói hùng hổ của Lương Mộ Mộ, cô nghe một hồi mới từ từ tỉnh táo lại:
- Dao Dao, chúng ta đến SKP gặp nhau một chút đi, em muốn mua hai cái áo, buổi tối chúng ta có thể lên food court ăn lẩu, đã lâu rồi em không ăn lẩu trên đó.
Cúp máy, Thời Dao liếc nhìn thời gian, mới từ từ bò dậy rửa mặt, sau đó trang điểm đơn giản rồi mới ra ngoài.
Lương Mộ Mộ và Lâm Gia Ca là hàng xóm của nhau, hai người cùng nhau lớn lên, đến khi Thời Dao và Lâm Gia Ca đính hôn xong cô mới quen biết Lương Mộ Mộ.
Lương Mộ Mộ là người có tính cách rộng rãi, nhiệt tình, thích những món ăn ngon, có gì tốt cũng cho Thời Dao một phần, lâu dần, hai người trở thành bạn thân của nhau.
Lương Mộ Mộ rất thích đi dạo phố, Thời Dao thích ăn ngon, sau khi hai người đi trung tâm thương mại dùng bữa tối xong cũng đã là 10h tối.
Lúc Thời Dao gọi điện thoại bắt xe, chờ đến khi bác tài gọi điện thoại lại cho cô báo ông đã tới, Thời Dao mới vào thang máy đi xuống lầu cùng Lương Mộ Mộ. Thang máy đi đến lầu ba thì dừng lại. Cửa thang máy mở ra, có một đôi nam nữ trẻ đi vào. Người đi trước là một người thanh niên cao cao, gầy gầy, da trắng nõn, khiến người ta đặc biệt chú ý, mặc dù trên người anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhưng vẫn khiến cho người ta có cảm giác như đang ngắm nhìn một người mẫu. Điều khiến người ta chú ý nhất chính là khuôn mặt của anh, kinh diễm đến hoàn mỹ, mắt mũi đều khiến cho người ta cảm thấy mãn nhãn. Người thanh niên đẹp trai này, Thời Dao quen.
Anh chính là người tối qua cô đã nhắn tin muốn hủy hôn, chồng chưa cưới của cô, Lâm Gia Ca. Lâm Gia Ca quen thân với Lương Mộ Mộ, cho nên Lâm Gia Ca vừa vào thang máy, Lương Mộ Mộ liền nói:
- Anh Gia, thật trùng hợp nha, lại gặp anh ở đây!
Lâm Gia Ca nhìn về phía Lương Mộ Mộ "Ừ" một tiếng, không nói gì thêm.
Trong thang máy lại yên tĩnh, Lương Mộ Mộ thấy Thời Dao và Lâm Gia Ca rất lâu cũng không nói gì với nhau, buồn bực hỏi:
- Gia ca, Dao Dao, sao hai người không nói gì với nhau hết vậy?
Lâm Gia Ca nghe Lương Mộ Mộ nói xong, nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Thời Dao.
Ánh mắt của anh cứ thản nhiên như vậy, không cho người ta đọc được bất kỳ cảm xúc gì.
Thời Dao bị anh nhìn như vậy có chút lúng túng, liền giật giật môi, muốn bắt chuyện để giảm bớt lúng túng.
Nhưng cô còn chưa nói được gì, Lâm Gia Ca liền quay đầu nhìn về phía Lương Mộ Mộ hỏi:
- Cô ấy là...?
Giọng nói của anh rất thanh đạm, rất tự nhiên, nhưng lời anh nói ra lại khiến Thời Dao nắm chặt tay.
Lương Mộ Mộ cũng không ngờ Lâm Gia Ca lại có thể hỏi như vậy, cô ngẩn người, ngơ ngác lên tiếng:
- Anh Gia, anh đang chọc em phải không? Sao anh có thể không quen biết người này? Chị ấy là Dao Dao đó!
Lâm Gia Ca vẫn không có phản ứng gì.
Lương Mộ Mộ gấp gáp giải thích:
- Dao Dao, là Thời Dao, vợ sắp cưới của anh đó!
Năm chữ "vợ sắp cưới của anh" như một tiếng sét đánh ngang tai Lâm Gia Ca, anh lập tức nhìn Thời Dao.
Lâm Gia Ca cũng từ từ lấy lại được bình tĩnh, ban đầu anh yên lặng một lúc lâu, sau đó mới hững hờ "A" một tiếng, như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhìn về phía cửa thang máy trước mặt. Lương Mộ Mộ cũng đã giới thiệu Thời Dao là vợ chưa cưới của Lâm Gia Ca rồi, vậy mà anh vẫn không chào hỏi cô một tiếng. Bầu không khí trong thang máy lúc này bắt đầu trở nên ngưng trệ. Lương Mộ Mộ cũng không ngờ mọi chuyện sẽ tiến triển như thế này, nhìn Thời Dao bên cạnh, không biết phải làm sao.
Trong thang máy không ai nói gì với nhau nữa, rất yên tĩnh, có điều tầm mắt của mọi người lúc này đang nhìn về phía Thời Dao.
Thời Dao biết mọi người đang xem chuyện vui, cô cũng biết, Lâm Gia Ca làm như vậy là muốn để cô mất mặt, cô cũng chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh. Rất nhanh, thang máy đã đi tới lầu một.
Cửa vừa mở ra, Thời Dao liền nói với Lương Mộ Mộ:
- Mộ Mộ, chị đi trước đây.
Nói xong, Thời Dao liền cất bước, vội vã rời đi.
Ngồi trên taxi, nhìn qua cửa kính xe, nhìn cảnh đêm phồn hoa đô hội, Thời Dao lại nhớ đến những chuyện lúc nãy xảy ra trong thang máy.
Thì ra Lâm Gia Ca hoàn toàn không nhớ đến cô.
Có điều đó cũng là chuyện bình thường mà thôi, anh và cô vốn đã có hôn ước từ nhỏ, từ trung học cơ sở anh và cô đã biết đến sự tồn tại của hôn ước này, nhưng đến bây giờ đã sáu năm, số lần cô và anh được gặp nhau chỉ tính trên đầu ngón tay, cho dù có gặp mặt, hai người hầu như không nói gì với nhau.
Nếu như cô nhớ không lầm, lần cuối cùng anh và cô gặp nhau cũng đã là chuyện của hồi năm ngoái.
Vì vậy, e rằng Lâm Gia Ca hoàn toàn không nhớ gì đến cô, mà ngoài chuyện anh có một người vợ chưa cưới tên là Thời Dao, chắc những chuyện khác liên quan đến cô anh cũng hoàn toàn không biết.
Xem ra, cô nghĩ không sai, anh chưa bao giờ muốn có hôn ước này.
Có điều, không sao, vì một số nguyên nhân mà cô đã hủy hôn với anh, anh cũng đã đồng ý rồi, rất nhanh thôi, anh và cô cũng sẽ không còn quan hệ gì nữa.
Nghĩ nghĩ, Thời Dao lấy điện thoại ra, gửi thêm một tin nhắn cho Lâm Gia Ca:
- Anh định khi nào nói với người lớn hai bên chuyện chúng ta muốn hủy hôn?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro