Chap 13: Tàn sát điên cuồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời Dao không hề tin được, người trả lời mình lại là [111111].
Từ lúc cô và bọn họ quen biết nhau trong game, cùng nhau chơi game gần 10 tiếng đồng hồ, dường như đây là lần đầu tiên anh chịu nói chuyện với cô.
Thời Dao nhìn màn hình điện thoại di động không biết phải làm sao, luôn tự hỏi có thật sự là anh không, cô có nhìn lầm không, lúc này mới từ từ trả lời lại tin nhắn đó:
- Vậy đúng là quá trùng hợp rồi!!
Thời Dao còn cho rằng đề tài này sẽ dừng lại ở câu nói này của cô, nhưng điều cô không ngờ lại tiếp tục xảy ra, trong điện thoại liền có một tin nhắn trả lời:
[111111]: Ừ!
Chỉ có một chữ, nhìn như vậy cũng khiến người ta cảm giác được sự qua loa của tin nhắn này.
Có thể cô không cần phải trả lời, nhưng không trả lời thì sẽ khiến bầu không khí có chút lúng túng túng, cô vắt óc suy nghĩ một chút, người bị bệnh thần kinh nào mà khiến một người kiệm lời như anh mở miệng đáp lại cô thì cũng đúng là không phải dạng vừa, liền gõ gõ bàn phím:
- Có điều, hình như người anh gặp chắc điên hơn người em gặp nhiều! O(∩_∩)O~
[111111] Không nói gì nữa rồi, lúc này Thời Dao mới thở phào nhẹ nhõm.
Đại thần không hổ là đại thần, nói chuyện với anh phải vắt óc ra suy nghĩ, mệt chết đi được, cũng may anh không trả lời lại nữa.
Có điều, tuy [111111] không để ý đến Thời Dao nhưng bầu không khí lúng túng lúc này cũng không còn nữa, vì [Hầu Tử mời cao thủ] đã trả lời lại:
- Dao muội, anh và [Nước trái cây] đang ở trong game nên giờ mới trả lời tin nhắn của muội được, có muốn vào không?
Còn sớm, cách thời gian đi ngủ còn một lúc nữa, sáng mai lại không có tiết, cho nên có thể ngủ nướng, Thời Dao vội vàng trả lời:
- Có ạ, em vào game ngay đây!
Thời Dao vừa lên game, trên màn hình liền có nhắc nhở [Nước trái cây] mời cô vào nhóm.
Sau khi Thời Dao vào nhóm, liền thấy tin nhắn của [Hầu Tử mời cao thủ] hỏi:
[Lão đại, vẫn còn thiếu 1 người, có vào không?
[111111] không để ý [Hầu Tử mời cao thủ].
[Nước trái cây]: Chơi một trận đi lão đại!
[Hầu Tử mời cao thủ]: Đúng vậy a, còn sớm mà, không chơi game thì làm gì?
Không biết có phải Thời Dao gặp ảo giác không, cô luôn cảm thấy tối nay ngữ khí của [Hầu Tử mời cao thủ] và [Nước trái cây] có chút là lạ, không giống bình thường lắm, có chút... lễ phép... Thời Dao suy nghĩ một chút, không biết dùng từ như vậy để hình dung có đúng không.
[111111] có lẽ bị mọi người năn nỉ nên mềm lòng, cách điện thoại di động Thời Dao còn nghe thấy tiếng đăng nhập vào game, sau đó [111111] liền tham gia vào nhóm.
[Nước trái cây] bắt đầu game.
Ở trên máy bay, Thời Dao không thấy ai muốn nhảy dù xuống, mở miệng hỏi:
[Chúng ta hạ cánh ở đâu ạ?]
Qua mười giây, [Hầu Tử mời cao thủ] mới trả lời cô, ngữ khí rất ngắn gọn không hề lắm lời như bình thường:
[Thành phố P đi!]
Trước kia trong game, [Hầu Tử mời cao thủ] và [Nước trái cây] cãi hết chuyện này đến chuyện khác không dứt lời, nhưng hôm nay bọn họ lại yên tĩnh đến nỗi khiến Thời Dao rối tung rối mù, ngay cả khi hạ cánh xong, những câu nói như: "Dao muội, trong này có một gói thuốc, mau vào lấy đi" hoặc là "Dao Muội, trong này có giáp cấp ba, mau đến lấy nè!" cũng ít đi rất nhiều.
Vì vậy, cô biết cảm giác hôm nay của mình không phải là ảo giác, [Hầu Tử mời cao thủ] và [Nước trái cây] thật sự không bình thường.
Nhận ra được sự bất thường, Thời Dao cũng ít nói hơn rất nhiều.
Trong quá trình chơi game hôm nay yên tĩnh hơn 2 ngày trước rất nhiều.
[111111] dùng AWM đánh bại [nằm yên là có tiền]
[111111] dùng M416 loại bỏ [thiếu niên tỉnh táo lại đi]
[111111] dùng bom giết chết [học cho lắm đi tắm cũng ở truồng]
[111111] dùng bom giết chết [nè giết tôi đi lêu lêu]
Đang chơi đến ván thứ ba, Thời Dao nhìn thấy những thông báo này cứ liên tục xuất hiện trên màn hình, sau đó cô mới giật mình: hôm nay thật sự không giống với những ngày bình thường! Thật không giống [Hầu Tử mời cao thủ], [Nước trái cây] hay [111111] thường ngày a!
Trong game [111111] vẫn rất mạnh, cô biết, nhưng anh chưa bao giờ như hôm nay vậy, tàn sát khắp nơi, gặp người nào giết người đó, chuyện như vậy chưa bao giờ có.
Vì phát hiện như vậy, ván thứ tư thứ năm, Thời Dao vẫn luôn chú ý [111111].
Kết quả vì cô thất thần cho nên sau khi cô nhảy dù đáp đất xong đã bị người ta dùng xẻng đào đất đập chết.
Sau đó, Thời Dao vẫn tiếp tục quan sát [111111] làm gì.
Không để ý thì không biết, để ý rồi thì càng giật mình.
[111111] tiếp đất xong cũng không nhanh chóng đi tìm trang bị mà ôm một khẩu súng, nhìn thấy người liền giết người.
Trước kia anh chơi game đã lợi hại như vậy, nhưng vừa bắt đầu anh cũng sẽ đi tìm đồ như giáp thuốc gì đó, nhưng hôm nay cũng không buồn tìm kiếm gì nữa.
Càng kỳ lạ hơn là anh cũng không sợ bị thương gì hết, cứ gặp người thì đánh giết, có mất máu thì để chết chứ không trốn tránh hay tìm hộp tiếp máu.
Game bắt đầu được 3 phút, anh đã giết hết sạch người của một khu rồi.
Sau khi giết khá nhiều người, Thời Dao cho rằng anh sẽ tìm thuốc trị thương và tiếp máu, nhưng anh lại chỉ tìm một ít đạn, không để ý [Hầu Tử mời cao thủ] và [Nước trái cây], tìm một chiếc xe máy, bỏ đi.
Hắn đi đến cảng N, vẫn tàn bạo như lúc nãy, giết người hàng loạt, san bằng cảng N, sau đó lái thuyền đến thành phố M.
Đợi đến khi [111111] giết chóc xong, vì đạn không đủ cho nên anh bị người khác đánh chết, Thời Dao mới bừng tỉnh, nhìn thấy số người mà [111111] đã giết hôm nay không phải để thắng game mà là vì muốn thỏa mãn ham muốn giết người mà chơi game a.
Tuy rằng cách màn hình điện thoại nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được luồng sát khí mà anh đang tỏa ra.
Vì vậy cô có thể biết được tâm tình hiện nay của anh không tốt, nên mới dùng phương thức giết người trong game để hả giận.
[Hầu Tử mời cao thủ]: Dao muội, bấm chuẩn bị kìa!
Thời Dao hoàn hồn, lúc này mới phát hiện ván cũ đã kết thúc, họ đang tiếp tục ván mới.
Cô vội bấm nút chuẩn bị, trong lòng tự nhắc nhở mình phải tỉnh táo hơn một chút.
Chẳng trách hôm nay ngữ khí nói chuyện của [Hầu Tử mời cao thủ] và [Nước trái cây] hoàn toàn khác với ngày thường, từ ngữ có thể diễn tả lúc này chính là cẩn thận từng li từng tí một chứ không còn là lễ phép nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro