Chap 4: Chúng ta không giống nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Bản Lai nhìn Lâm Gia Ca một cái, sau đó cảm thán:
- Lão đại của chúng ta có nhan sắc mà, đừng nói là hoa khôi của trường, ngay cả người như tôi cũng không thể nào với tới được.
- Phí lời! Phải biết vấn đề nan giải nhất của phòng 501 của chúng ta là tên khốn nào lại có thể cao hơn lão đại của chúng ta một bậc.
Hạ Thương Chu nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ rồi nhưng vẫn mở điện thoại lên vào game, vừa dứt lời, sau đó liền kêu lên kinh hãi:
- Woa, Dao muội đồng ý lời mời kết bạn của tôi rồi, còn đồng ý tối mai cùng online chơi game nữa. Giọng nói của Dao muội thật êm tai, ngay cả nickname cũng đáng yêu nữa! [Dao Hề thích ăn Ice Cream], tôi tên là [Hầu Tử mời cao thủ], tên của chúng ta dài gần bằng nhau, thật xứng...
Lục Bản Lai: "Dao Muội? Ha ha, cậu và người ta quen thân lắm sao? Tự nhiên ở đâu ra gọi người ta là Dao Muội!"
Hạ Thương Chu: "Cậu cấm được tôi chắc, Dao muội chính là của tôi, Dao muội Dao muội Dao muội...... Dao..."
Có lẽ là do có một từ đồng âm cho nên Lâm Gia Ca bỗng nhiên nhớ đến chuyện sau khi đi ăn cùng bạn xong, ở trung tâm thương mại SPK gặp phải cô gái kia. Dáng người rất thấp, có vẻ rất gầy yếu, da rất trắng, mắt rất to, cả người nhìn rất xinh xắn hài hòa, hoàn toàn khác so với nha đầu ôm nhom mà trước kia anh từng gặp. Nếu như không phải Lương Mộ Mộ nói cho anh biết cô chính là Thời Dao, anh cũng không ngờ người mà ông nội anh bắt cưới chính là cô bé ấy. Lục Bản Lai và Hạ Thương Chu còn đang cãi nhau. Thường ngày trong ký túc xá vẫn ồn ào như vậy, nhưng lúc này đột nhiên Lâm Gia Ca lại cảm thấy phiền. Anh cầm khăn mặt vắt lên một cái ghế gần đó, đi đến ban công... Mỗi người đều có lúc động lòng, chỗ Hạ Thương Chu thích ở Dao muội kia chính là giọng nói.
Chúc [Dao Hề thích ăn Ice Cream] ngủ ngon xong, anh mới nhớ lại những chuyện đã diễn ra trong buổi tối hôm nay, càng cảm thấy giọng nói của cô thật động lòng người.
Vì ngày mai có thể chơi game vui vẻ với [Dao Hề thích ăn Ice Cream], Hạ Thương Chu không nhịn được mà ngồi dậy, nói với Lâm Gia Ca đang nằm trên giường và Lục Bản Lai đang chơi máy tính:
- Ngày mai là lễ tình nhân, đúng lúc chúng ta đều FA giống nhau, không ai ra ngoài chơi thì cùng nhau đi bảo vệ Dao muội đi ha?Không ai trả lời... Hạ Thương Chu liếc nhìn Lâm Gia Ca, lại nhìn Lục Bản Lai, sau đó nói với Lục Bản Lai trước:
- Hai trăm đồng, có đi không....?
Hạ Thương Chu còn chưa kịp nói chữ "không", Lục Bản Lai đã nói chắc chắn một chữ: "Đi!"
Hạ Thương Chu yên tâm lại nhìn về phía Lâm Gia Ca hỏi:
- Lão đại?
Lâm Gia Ca không nói gì!
- Lão đại!
Hạ Thương Chu lại gọi một lần nữa, Lâm Gia Ca vẫn không nói tiếng nào, đang nằm trên giường nên Hạ Thương Chu cho rằng anh đã ngủ thiếp đi, quyết định ngày mai mới hỏi anh sau thì Lâm Gia Ca lại lên tiếng:
- Mình và các cậu không giống nhau.
Hạ Thương Chu và Lục Bản Lai nghe thấy Lâm Gia Ca nói như vậy liền sững sờ, Lâm Gia Ca đang muốn đáp lại câu "Chúng ta đều FA giống nhau."
Lục Bản Lai đang chơi máy tính đứng bật dậy, chạy đến bên giường Lâm Gia Ca:
- Sao chúng ta lại không giống nhau? Cậu nói như vậy là có ý gì? Không phải là cậu thoát kiếp FA rồi chứ? Là ai vậy? Hoa khôi trường chúng ta sao?
Hạ Thương Chu: "Lão đại thoát kiếp FA rồi hả? Cuộc sống nở hoa rồi hả? Người ai nhìn thấy cũng muốn ngủ chung đã có bạn gái rồi sao?"
Lục Bản Lai và Hạ Thương Chu nói qua nói lại một lúc lâu, Lâm Gia Ca cũng không nói gì, hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó hai miệng một lời:
- Lão đại, hay là cậu không tìm bạn gái mà tìm bạn trai?
Lâm Gia Ca nãy giờ vẫn đang nhắm mắt lúc này mới mở mắt ra, thờ ơ quét qua hai người bọn họ một chút, sau đó mới nhẹ nhàng nói:
- Tôi và các cậu không giống nhau, tôi là người độc thân quý tộc, còn các cậu cứ như ăn mày vậy!
- Mịa bà...
- Xúy!
Bọn họ đã sớm nghĩ đến thái độ khinh người quen thuộc của lão đại, người như anh sao có thể nói ra lời hay ý đẹp được.
Lâm Gia Ca thấy hai người kia bất mãn im lặng mới bình tĩnh kéo chăn, nhắm mắt lại lần thứ hai.
Không biết sao đêm nay anh lại không buồn ngủ, nhắm mắt nằm một lúc, lại không nhịn được cầm điện thoại lên.
Sau khi mở khóa màn hình, ngoài thông báo của các app còn có tin nhắn.
Lâm Gia Ca nhấp vào tin nhắn trước, nhìn thấy tin nhắn Thời Dao gửi tới: Anh định khi nào nói với người lớn hai bên chuyện chúng ta muốn hủy hôn?
Lâm Gia Ca mím môi, giơ tay lên gõ bàn phím trên màn hình.
Có điều gõ được vài chữ, anh lại dựng lại. Trên màn hình điện thoại lúc này có đến ba tin nhắn:
"Lâm Gia Ca, em là Thời Dao. Em muốn nói cho anh biết, em muốn hủy hôn."
"Thật."
"Anh định khi nào nói với người lớn hai bên chuyện chúng ta muốn hủy hôn?"
Lâm Gia Ca nhìn chằm chằm màn hình điện thoại khoảng nửa phút, sau đó xóa từng dòng chữ, khóa máy, sau đó quẳng qua một bên.
Nhắm mắt lại, Lâm Gia Ca như bị trúng tà vậy, trong đầu lại nhớ đến hình ảnh cô gái anh gặp trong SKP kia.
Nếu anh nhớ không lầm, lúc trước ông nội của anh từng nói anh có một hôn ước, anh liền phản đối kịch liệt, mà trong ấn tượng của anh, cô cũng không phải là người sẽ mở miệng phản đối hôn sự này.
Chuyện này đã trôi qua sáu năm, trong sáu năm này, cô cũng chưa từng có ý kiến gì, sao qua một thời gian, cô lại muốn hủy hôn với anh rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro