Chương 196: Không xong, Lục gia trúng kế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Tâm Lạc như thế nào cũng không nghĩ tới, Lục Dục Thần cư nhiên sẽ ở trên xe cởi quần áo.

Hắn nếu là cởi quần áo chính mình, cô cũng không quản hắn.

Nhưng hắn vì cái gì, muốn cởi tới quần áo của cô!?

Đường Tâm Lạc lúc này, đang bị Lục Dục Thần bế lên tới, đặt ở trên đùi.

Hắn đã sớm đem vòng cổ đá quý xa xỉ tháo xuống.

Màu đỏ lễ phục dạ hội chỗ ngực được cắt may chạm rỗng.

Nguyên bản dùng vòng cổ đá quý che đậy chỗ ngực bị lộ ra, nhưng giờ phút này đã bị tháo xuống, tự nhiên lộ ra.

Màu đỏ diễm lệ, trắng nõn da thịt, làm Lục Dục Thần hô hấp tăng thêm.

"Bảo bối......" Hắn khàn khàn tiếng nói, gọi cô.

"Anh làm sao vậy?" Đường Tâm Lạc chưa phát hiện nguy hiểm, chỉ là ngây thơ đáp lại.

Giây tiếp theo, nam nhân đột nhiên hôn cô.

Tâm Lạc hơi hơi sửng sốt, đang muốn đẩy ra, lại cảm giác hắn càng tiến thêm một bước.

"Không cần......" Tay nhỏ của cô, gắt gao ấn trụ cánh tay hắn, "Ba tháng chưa đến, bác sĩ nói, không thể xằng bậy!"

Cô lúc trước thiếu chút nữa mất con, thật vất vả mới đem bảo bảo dưỡng được, mắt thấy chỉ còn nửa tháng, tuyệt đối không thể......

Lục Dục Thần con ngươi cực nóng dừng ở trên môi mềm mại của cô, vừa mới vỉ lời nói của cô mà hồi phục một chút lý trí, lại nháy mắt tiêu tán.

"Bảo bối...... Tôi không xằng bậy......" Hắn hôn lấy môi đỏ bừng cô, hướng dẫn từng bước.

Đường Tâm Lạc thực miễn cưỡng, mới từ trong miệng phun ra hai chữ: "Không được."

Hắn ánh mắt càng ảm, màu đỏ đậm nhiễm hồng đôi mắt thâm hắc sắc của hắn.

Chính là, nam nhân lại tại hạ một giây nói ra chân tướng, "Tôi bị hạ dược."

"Rượu vang đỏ có loại dược vật này, tôi uống lên nửa ly sau mới phát hiện......"

Đường Tâm Lạc không dám tin tưởng nhìn về phía hắn, "Anh...... Anh là nói......"

"Ai hạ dược anh?"

Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện người Tô gia cùng thân ảnh Lâm Thơ Mạn, Tô Chính cùng Lâm Thơ Mạn phản ứng tuyệt không bình thường, chẳng lẽ......?

"Là người Tô gia cùng Lâm Thơ Mạn đúng hay không?" Cô trong mắt toát ra ánh lửa, từ trước đến nay người kiều khí, bởi vì đề này mà sinh ra tức giận.

"Ân." Lục Dục Thần gật đầu, khóe môi hơi hơi gợi lên.

Ngũ quan kiên nghị, tại đây một khắc nhu hóa không ít, hiện ra một ít suy yếu.

Lục Dục Thần như vậy, làm Đường Tâm Lạc cảm thấy đau lòng.

"Là bọn họ, may mắn tôi uống không nhiều lắm, bằng không thế thân vị trí Tô Chính chính là tôi."

Nghe được Lục Dục Thần nói, Đường Tâm Lạc trong lòng không khỏi căng thẳng.

Nếu ở phòng nghỉ, không phải Tô Chính mà là Lục Dục Thần.

Cô ở ngoài cửa phòng nghỉ thật sự sẽ hỏng mất.

Nghĩ vậy, cô hít hít cái mũi, khẩn trương hỏi hắn: "Vậy anh cảm giác thế nào...... Có nơi nào khó chịu hay không?"

Đường Tâm Lạc lo lắng duỗi tay đặt trên mặt hắn, chỉ cảm thấy vào chỗ tay chạm vào tất cả đều là một mảnh nóng bỏng.

Lục Dục Thần tự nhiên nhìn thấy đáy mắt lo lắng của cô, cau mày đem cô bế lên tới.

"Tính...... Tôi đã nhẫn nại vượt qua. Loại dược này, dược tính quá mạnh."

Đường Tâm Lạc hồn nhiên bất giác chính mình đã mắc mưu.

Từ trước đến nay Lục gia sắc bén, sao có thể lộ ra một mặt suy yếu như vậy.

Nếu là đám người Lục Thất tại đây nhìn đến, tuyệt đối sẽ âm thầm kinh hãi Lục gia kỹ thuật diễn cư nhiên tốt như vậy.

"Không, tôi không mệt...... Anh...... Anh để tôi giúp anh được không?"

Tiểu nữ nhân chủ động dựa lại, ghé vào đầu vai hắn, một đôi mắt đào hoa tẩm nước, quả thực nhu mĩ đến cực điểm.

Lục Dục Thần mi sắc bén như sương lạnh nhăn lại, cưỡng chế mị lực bốc lên.

Đường Tâm Lạc nhìn ra đáy mắt hắn ẩn nhẫn khó nhịn, cũng không đợi hắn đáp lời...... Liền cúi người xuống, nhẹ nhàng nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro