Chương 93: Trác Nhã Dung, bại lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm cô nói những lời này, cơ hồ hơi thở mong manh, nói xong lúc sau,  mắt hoa đào xinh đẹp cũng nhắm lại.

"Không có việc gì, yên tâm...... chồng hiện tại liền mang em đi bệnh viện."

Lục Dục Thần hầu kết lăn lộn vài cái, mới tránh cho chính mình thất thố.

Hắn đã sớm chú ý tới vết máu ở hạ ~ thân của cô.

Chính là, vì không cho cô lo lắng, hắn chỉ có thể cưỡng bách chính mình không xem lễ phục vạt áo đã bị dây dính tảng lớn đỏ tươi.

Cô còn tuổi trẻ như vậy, khả năng còn không rõ kia là cái gì.

Nhưng hắn, đã từng không cẩn thận gặp qua người con gái khác phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy, khi đó, hắn còn nghĩ là đen đủi.

Chính là hiện tại, nhìn đến Đường Tâm Lạc như vậy, trái tim giống như là bị hung hăng nắm chặt một phen, đau đến hắn thiếu chút nữa hít thở không được.

Không hề nghĩ mặt khác, Lục Dục Thần chặn ngang đem cô gái nhỏ hơi thở thoi thóp ôm lên.

Hắn có rất nhiều thời gian chậm rãi để tra rõ chuyện này, hiện tại quan trọng nhất chính là an nguy Đường Tâm Lạc. Lạnh mặt, ôm Đường Tâm Lạc, Lục Dục Thần phân phó với thủ hạ, đi nhanh rời khỏi yến hội.
......
Mà thang lầu phía trên, người đẩy Tống Tú Lan hướng phòng nghỉ đi đến, trong miệng từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.

Quá mạo hiểm, bà vừa rồi cũng nghe tới thanh âm của Lục Dục Thần.

Bà sợ Đường Tâm Lạc sẽ đem chuyện lúc nãy kể lại cho Lục Dục Thần nghe, đến lúc đó rất nhiều chứng cứ đều không thể tiêu trừ, cho nên nhanh chóng quyết định không chút nghĩ ngợi liền đem Đường Tâm Lạc đẩy xuống.

Bất quá còn tốt, bà đứng ở vị trí phía sau, Đường Tâm Lạc không quay đầu lại thấy bà, Lục Dục Thần càng không thể thầy bà, liền tính là bà đẩy, đến lúc đó chỉ cần cắn chết không thừa nhận, hai đứa nhỏ đó cũng không có khả năng làm thế nào.

Bà rốt cuộc, vẫn là mợ của bọn họ.

Tống Tú Lan đang cúi đầu nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy đằng trước truyền đến một thanh âm.

"Cô, thế nào, đuổi theo Đường Tâm Lạc sao?"

Cô hoảng sợ, nguyên lai là Tống Gia Ni xem bà nửa ngày không trở về, cho nên từ phòng nghỉ ra tới.

Vỗ vỗ ngực, Tống Tú Lan đắc ý nói: "Con yên tâm, tuy rằng không đuổi theo, nhưng nó cũng không gây được sóng gió gì."

Xem Tống Gia Ni tựa hồ còn không rõ, bà lại giải thích nói: "Đường Tâm Lạc vừa rồi từ thang lầu lăn xuống, đều là nó ' chính mình không cẩn thận '. Chờ nó tỉnh lại về sau, cô lại tự mình đi bệnh viện ' an ủi ' nó, bảo đảm khiến con nhỏ đó một chữ cũng không dám nói."

Tống Tú Lan tưởng thực tốt, Đường Tâm Lạc bị trưởng bối này "Âm" một lần lại không có chứng cứ, cô đem cô ta giáo huấn đến tàn nhẫn như vậy, Đường Tâm Lạc sau này chỉ biết càng sợ chính mình.

Trảo tặc lấy tang, Đường Tâm Lạc chính là tưởng tố giác chính mình cũng không có chứng cứ. Huống chi, Đường Tâm Lạc cho rằng chuyện này còn có mẹ cô Trác Nhã Dung ở bên trong giúp đỡ, càng là không dám nói cho Lục Dục Thần.

Tống Gia Ni tựa hồ là bị lời nói của Tống Tú Lan hâm dọa, bà nói xong sau một lúc lâu, cũng chưa trả lời.

Tống Tú Lan thở dài, biết Tống gia này vẫn là tâm không đủ tàn nhẫn không quá có ích. Nếu không phải Tống Gia Ni nhìn qua khí chất tốt lại đoan trang, bà cũng sẽ không tuyển bên nhà mẹ đẻ tìm một chất nữ tính cách mềm mại nhất tới giúp bà vội.

"Con xem con, bất quá một chút việc nhỏ như vậy liền khiến con sợ tới mức không dám lên tiếng. Này lại không phải chúng ta lần đầu tiên làm, trước kia Dục Thần bên cái người kia....... "Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong, Tống Tú Lan vừa lúc nâng lên khóe mắt, rốt cuộc phát hiện tình huống không đúng.

Tống Gia Ni sở dĩ không dám trả lời, không phải bị lời nói của bà dọa, mà là......

"Nhã...... Nhã dung...... Chị như thế nào ở tại đây......"

Cách một gian phòng nghỉ, Trác Nhã Dung đang đứng ở đằng kia, ánh mắt thâm trầm nhìn hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro