Người Mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Thiếu gia, cậu không sao chứ ?"

Á Hân vừa mới đi xuống lầu liền thấy tiểu quản gia Trần Sơn thở hổn hển chạy về phía cô, ánh mắt nôn nóng thể hiện rất rõ ràng.

"Cậu có bị thương chỗ nào không ? Đám người Vân Anh có phải lại-..."

Không đợi Trần Sơn  nói hết câu, Á Hân liền mở miệng, "Bị tôi đánh một trận rồi."

"Cái gì ?!" Trần Sơn cảm thấy mình lo lắng chạy thẳng đến đây, hai lỗ tai đều có vấn đề, gian nan hỏi, lT-thiếu gia, ý cậu là cậu không bị đánh à ?"

Á Hân nhướng mày, "Nhìn tôi giống như vừa mới bị đánh lắm sao."

Nếu là cậu của ngày trước, chuyện đúng là như vậy. Trần Sơn nói thầm ở trong lòng một câu, hắn biết thiếu gia nhà hắn từ sau khi tỉnh lại có chút thay đổi. Đầu tiên là khí chất vô cùng động lòng người, nhưng chuyện này không bao gồm việc hắn có thể đối phó đám người Vân Anh kia nha.

"Vậy vừa rồi cậu có gặp Triệu thiếu gia không ?" Trần Sơn cẩn thận hỏi.

Á Hân lười biếng duỗi thẳng người, "Không có."

"Không có vậy thì tốt." Trần Sơn nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Á Hân cảm thấy kỳ quái, tại sao đám người này nhìn giống như rất sợ cô gặp được thiếu kia họ Triệu kia, "Dù tôi có gặp được hắn ta thì làm sao ?"

"Tôi sợ cậu sẽ trực tiếp ôm lấy chân anh ta không chịu buông." Trần Sơm vừa nói xong, gương mặt đầy vẻ u oán liếc mắt Á Hân một cái, "Thiếu gia, cậu thực sự quên chuyện đã làm trước kia rồi à ?"

Trần Sơn không nhắc nhở thì tốt, cậu ta vừa nói xong đúng thật là có ký ức không cam lòng trực tiếp hiện lên trong đầu Á Hân.

Giống như hiện tại ở nhà ăn.

Lần đầu tiên gặp thiếu gia họ Triệu liền nhất kiến chung tình, sau đó thì nói rằng muốn bao nuôi người ta.

Á Hân là loại người hiếm khi xấu hổ, hiện tại lại có ý định lấy tay che mặt.

Dù sao cô cũng là nữ vương hacker, vẫn muốn chứng minh mình trong sạch, "Người lúc trước muốn bao nuôi hắn không phải là tôi."

Vẻ mặt của Trần Sơn như muốn nói, "Cậu nghĩ đôi mắt của tất cả giáo viên học sinh chúng ta đều bị mù sao."

Lại cố ý dặn dò Á Hân một câu, "Thiếu gia, cậu nghe tôi nói này, cho dù cậu có thích nam sinh cũng đừng động tay động chân với Triệu thiếu gia. Thân phận của hắn cao hơn vài cấp bậc, chỉ bằng nhà họ Đinh chúng ta cũng không dễ dàng trêu chọc."

"Ừm." Á Hân trả lời vô cùng có lệ.

Trần Sơn dừng bước, vẻ mặt nghiêm túc như hiểu chuyện gì nên làm chuyện gì nên nói bằng lời, "Thiếu gia, cậu không thể thích con gái sao ? Vì chuyện này nên ông chủ có ý kiến với cậu rồi, không cho tiền tiêu vặt còn mặc cậu tự sinh tự diệt ở trong trường. Về sau chuyện thừa kế công ty cậu chắc chắn không có vé, mà cơ hội sẽ thuộc về hai đứa em của cậu, thiếu gia không tức giận sao ? Mà nếu là vì phu nhân, một người con trai vô dụng thì giúp được gì ?"

Nghe vậy, Á Hân dừng chân, đôi mắt phủ lên một lớp mỏng lạnh lùng.

Chuyện của cô ngày trước bình thường đều do hai đứa em kia ở trước mặt cha thêm mắm thêm muối.

Lúc đầu Giai Pháp đối với Á Hân rất tốt, xem cô là đứa con trai duy nhất của mình.

Nhưng sau này, lời nói như gió thoảng bên tai mỗi ngày một nhiều.

Thái độ của Giai Pháp đối với Á Hân ngày càng xấu. Đến lúc biết được chuyện Á Hân có khả năng bị cong liền chặt đứt nguồn cung cấp kinh tế của cô.

Việc liên quan đến gia đình đều không cho tham gia, đối với Châu Ngọc Nghiên đã từng cùng hắn chia sẻ hoạn nạn cũng chỉ là sự khinh thường.

Á Hân nghĩ đến người đàn ông cặn bã như vậy không hề có chút thiện cảm.

Lúc trước Giai Pháp có thể thành lập công ty, tất cả tài lực đều dựa vào mẹ cô cung cấp.

Hiện tại Giai Pháp cái gì cũng có, liền có ý tưởng ăn cháo đá bát. Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy, nếu như cô đã tiếp nhận thân thể này, vậy những gì thuộc về bọn họ đều lấy lại tất cả.

Hiện tại, điều cần thiết nhất là cô phải kiếm chút tiền mua linh kiện điện tử, lắp ráp một cái máy tính chức năng cao cấp. Cô đã kiểm tra qua máy tính ở nhà, miễn cưỡng đánh một trận game còn được. Muốn phá một trang wed không tránh khỏi việc lưu lại dấu vết.

Vì vậy kiếm tiền là nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu.

"Cậu nói cái gì ? Muốn kiếm tiền sao ?"

Sau khi Trần Sơn nói ra câu này, đến cả tài xế cũng bị kinh ngạc, lập tức ngừng xe lại. Hai người nhanh chóng quay đầu nhìn Á Hân, vẻ mặt giống như vừa gặp được người ngoài hành tinh.

Tay trái Á Hân còn cầm một chai nước trái cây, mày đẹp nhăn lại, "Sao thế ? Tôi nói kiếm tiền rất kỳ lạ à ?"

"Đúng là có một chút." Trần Sơn khẩu phật tâm xà, rất kỳ lạ thì có.

Trước kia mỗi ngày cậu đều xài hơn một ngàn, đến triển lãm phô trương khí chất mình là nhà giàu mới nổi, khiến người khác đều muốn đánh cậu. Hiện tại cậu lại nói cho bọn họ, cậu muốn bắt đầu kiếm tiền, này không phải đùa người thì là gì.

Á Hân cười nhạt, "Con người ai cũng đều phải thay đổi. Gần đây kinh tế có chút khó khăn, tất nhiên là muốn tìm việc làm rồi."

"Thiếu gia." Tài xế già chớp mắt hai cái, giống như vô cùng cảm động, "Nếu như phu nhân nghe được những lời này của cậu, tối hôm nay nhất định có thể ngủ ngon."

Á Hân uống một ngụm nước trái cây, "Mẹ tôi còn có mấy mối làm ăn ở bên ngoài tỉnh, hai người đừng làm phiền bà ấy. Kiếm tiền cầu phải có thời gian, ngày mai chú Vương đến trường học xin cho tôi nghỉ hai ngày là được."

"..." Nói nhiều như vậy, cậu vẫn là vì muốn xin nghỉ.

"Thiếu gia, cậu muốn ở nhà nghỉ ngơi thì cứ nói thẳng, còn gạt chúng tôi cái gì mà cậu muốn kiếm tiền." Trần Sơn nhỏ giọng nói thầm một câu.

Á Hân nghe vậy bất đắc dĩ thở dài một hơi. Cô phát hiện mặc cho cô nói cái gì, những người xung quanh đều sẽ không tin tưởng. Rốt cuộc trước kia cô một thân nhà giàu mới nổi, không học vấn không nghề nghiệp, suốt ngày chỉ mơ tưởng đến soái ca.

Nhưng mà như vậy cũng không tồi, có thể dùng làm ngụy trang rất tốt.

Buổi tối, lầu hai ở nhà họ Đinh.

Phản chiếu trong gương chỉ thấy trên chiếc bàn phím đời cũ, một đôi tay thon dài trắng nõn di chuyển qua lại, tốc độ rất nhanh khiến người ta như nhìn thấy ảo ảnh. Nếu là một người thường xuyên chơi game, chắc chắn sẽ nhìn ra đây là một người cực kì xinh đẹp.

Một âm thanh vang lên.

"Wtf, game thủ chuyên nghiệp à ? Ngay cả cửa boss diêm vương cũng vượt qua rồi ?"

"Anh lừa ai thế ? Một người mới làm sao có thể qua cửa boss diêm vương."

"Hình như là một người, có vẻ rất thiếu tiền. Luôn đưa người chơi đi phó bản."

Người này vừa nói xong, toàn sever lại phát lên thông báo một chiêu giết BOSS.

Tiếp đó lại là lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm, thậm chí là lần thứ mười.

Mỗi một lần như vậy cái tên "Hawull đều được treo cao phía trên màn hình, hắn tựa như sử dụng thêm thao tác đặc biệt, mọi người xem đều nhiệt huyết sôi trào.

Một thiếu niên gương mặt siêu cấp đáng yêu chức nghiệp liên đội kích động kêu lên, "Triệu thiếu gia, anh xem tên Hawull này đi, quá tuyệt luôn. Chúng ta cướp tên này qua đây đi, cướp đi."

Hai chân Gia Huy gác lên nhau, nghiêng mặt qua, đôi mắt đen nhánh, làn da trắng nõn, nhìn anh như một quý tộc hút huyết quỷ. Đặc biệt anh còn mặc đồng phục chức nghiệp liên đội của đội, hơi thở lạnh băng lại lười biếng, "Người mới à ?"

"Là người mới, nhưng thao tác lại không hề giống người mới chút nào-..." Nói tới đây, miêu hệ thiếu niên lập tức sửa lại câu chuyện, "Có cậu ta, thêm cả đội trường chắc chắn Vinh Quang của chúng ta sẽ vô địch."

Gia Huy nhìn nhân vật trong trò chơi trên màn hình. Lúc đầu còn không có nói chuyện, đợi đến khi người nọ vừa thay đổi vũ khí, khói bay mù mịt, chân mày nhíu một cái, "Gửi lời mời kết bạn đi."

LV nhận được mệnh lệnh, hai mắt tỏa sáng, trong tay đang ôm thỏ bông, nhanh chóng gửi lời mời kết bạn cho Hawull, cũng chính là Á Hân.

Chỉ là có một chuyện anh không bao giờ nghĩ đến đó là, đối phương lại từ chối thêm bạn.

LV miệng há to vừa đủ nhét một quả trứng gà, tất nhiên là đã chịu đả kích rất lớn. Phải biết rằng tên của anh trong trò chơi nổi tiếng không ai không biết, tại sao lại bị người khác từ chối.

Lúc này không thể không nói một chút, LV tên thật là La Văn Nhật, biệt danh trong trò chơi cũng như vậy, anh thuộc top 10 những game thủ có kỹ thuật thao tác mạnh nhất. Nhưng điều này không đáng nhắc tới, quan trọng hắn cũng là một đại thần danh tiếng vang xa. Mỗi lần phát sóng trực tiếp đều có trên nghìn người theo dõi, người này lại dám từ chối thêm bạn với anh.

"Lại thêm lần thứ hai, hắn không thể từ chối tiếp." Trên đầu La Văn Nhật vang lên tiếng ong ong, cả người chán chường, nhanh chóng đăng xuất tài khoản, "Đội trưởng, cho em mượn nick của anh."

Gia Huy cũng không ngăn cản anh ta, môi mỏng hé mở nói ra một dãy số.

La Văn Nhật lại lần nữa đăng nhập vào giao diện trò chơi. Vừa mới vào trang chủ, tinh thần của tất cả game thủ đang online đều sôi trào lên.

"Ta đang nhìn thấy cái gì vậy ? Là đại thần, mẹ nó, đúng thật là đại thần rồi."

"Aaaa, nhanh nhanh, cho tôi xin tọa độ của đại thần."

"Hình như đại thần ẩn rồi..."

Tất nhiên La Văn Nhật sẽ ẩn tọa độ.

Dùng tài khoản của đội trưởng đăng nhập vào trò chơi, chuyện này sẽ làm cho internet bị tê liệt. Anh lại gửi lời mời kết bạn tới Á Hân một lần nữa.

La Văn Nhật ôm con thỏ bông trong ngực, mặt tràn đầy vẻ đắc ý. Lúc này chắn chắn Á Hân sẽ quỳ xuống la to. Nhưng thực tế lại khác, hệ thống thông báo đối phương lần nữa từ chối thêm bạn.

Tiếp tục từ chối.

Hawull, rốt cuộc cậu ta đang muốn quậy đến bao giò vậy.

La Văn Nhật cắn lỗ tai con thỏ, phẫn nộ quát, "Có phải hắn không biết đọc chữ không ? Bình thường người chơi Ranh Giới Thần Vực cũng biết đến đội trưởng mà."

Gia Huy buông sách vật lý đang cầm trên tay xuống, tay phải đặt trên bàn phím, gửi kết bạn lần nữa kèm theo tin nhắn, "Tôi là Triệu Gia Huy."

Á Hân còn đang kiểm tra tốc độ tay của mình, lại có người gửi kết bạn liên tục. Thấy đối phương không ngừng nhấn gửi, trong miệng Á Hân ngậm kẹo que, lười biếng trả lời một câu, "Vậy thì sao ?"

Vẫn là thông báo từ chối, chỉ là lúc này lại thêm một câu.

La Văn Nhật đọc xong nội dung tin nhắn, hoàn toàn trợn tròn mắt, "Cậu ta có ý gì ? Biết rõ đội trưởng là ai mà còn dám từ chối ?"

Mắt phượng hẹp dài của Gia Huy híp lại, bộ dạng lúc này là bắt đầu hứng thú, khóe miệng cũng từ từ kéo lên.

Không phải chứ, đội trưởng đang cười. Nhất định là hắn nhìn lầm rồi.

La Văn Nhật xoay đầu nhìn về phía Gia Huy, vẻ mặt như vừa mới bị người khác đánh, cực kì ủy khuất. Gia Huy đứng dậy, ấn điếu thuốc còn đang dang dở vào trong gạt tàn, trên người mặc đồng phục màu đen của đội, khóe miệng mang theo nụ cười tàn nhẫn, tóc mái màu xanh rũ xuống che lại hai mắt của anh, làm người khác không nhìn rõ gương mặt của anh, "Đợi lần sau cậu ta online, nhờ chị Minh Thư điều tra địa chỉ IP của cậu ta."

Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ của La Văn Nhật lập tức thay đổi, "Vẫn là đội trưởng thông minh, tôi gọi người trong công ty luân phiên theo dõi động tĩnh của cậu ta. Như vậy chỉ sợ cậu không online, một khi online sẽ tìm thấy."

Một nơi khác, Á Hân còn đang ở trong trò chơi kiếm tiền, cũng không biết mình đã bị theo dõi. Loại máy tính cơ bản này không thích hợp để chơi game. Mỗi lần chơi lâu liền phát ra tiếng ong ong đau cả đầu. Nghĩ đến nguyên chủ chắc chắn là chỉ thích những loại đắt tiền có thể mang ra ngoài. Loại máy tính như này chắc hẳn đã bị vứt vào xó xỉnh nào rồi, để giờ cô phải chịu đựng tình huống này. Trước đây Á Hân đều sử dụng các loại máy tính giá cao, xài rất tốt, di động bình thường cũng phải là loại mới nhất.

Bây giờ đáng tiếc là không có macbook, máy tính bàn lại quá cũ, hệ thống vẫn là đời trước.

Mặc dù tới tay Á Hân đều có thể trở thành một loại vũ khí sắc bén, cô cũng không nghĩ đến chuyện dùng kỹ xảo của hacker tiến hành công kích. Tuy rằng người khác không thấy được nhưng vẫn để lại một ít dấu vết. Từ trước đến nay cô đều theo chủ nghĩa hoàn mỹ, đối với những chuyện không chắc chắn, cô sẽ không dễ dàng thực hiện.

"1967." Á Hân đọc số tiền trong thẻ ngân hàng của mình, đây là thành quả lao động của cô sau bốn giờ. Có lẽ so với một phút đồng hồ kiếm tiền của cô trước kia sẽ ít hơn. Nhưng Á Hân chính là người rất dễ thích ứng với hoàn cảnh, dù kiếm được hơi ít nhưng vẫn có cảm giác đạt được thành tựu.

Chút tiền ấy muốn đem đi mua trọn bộ linh kiện dùng một lần là không có khả năng.

Đầu tiên cô cần một bàn phím tốt, ít nhất không được giống cái hiện tại, nút cứng ngắc, ảnh hưởng nghiêm trọng tới tốc độ tay của cô.

"Ngày mai sau khi tan học đi đến cửa hàng máy tính gần trường xem có cái gì tốt hay không." Nói tới đây Á Hân đột nhiên cười, chiếc gương đối diện hiện lên gương mặt xinh đẹp động lòng người nổi lên một ít tà mị, "Phải làm một học sinh sơ trung yêu học tập đúng thật là rất khó."

Nói xong cô liền vào nhà tắm.

Cô cởi ra áo thun màu đen đang mặc trên người, bởi vì động tác của cô mà tóc ngắn màu bạc hơi rối loạn, nhưng chính vì điều này lại làm cô nhìn đã đẹp càng khiến người muốn thét chói tai. Trong gương, trên cổ cô đeo sợi dây chuyền mặt hình chữ thập, khuyên tai đá quý màu đen lóe lên ánh sáng, khắp người tràn ngập hơi thở tà mị.

Nhìn thế nào cũng thấy cô là một thiếu niên. Ngón tay vừa động tháo ra mảnh vải trắng bọc xung quanh ngực, một đôi thỏ ngọc trắng nõn mềm mại thuộc về thiếu nữ liền muốn nhảy ra ngoài, dáng người thon thả cứ thể trần trụi.

Nếu muốn đi học thật tốt, phải giải quyết đôi nhân nhi trước ngực này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro