Phiên Ngoại 2: Sự Ngưỡng Mộ Của Cậu (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Hiến Nghi nhìn bà ta qua hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ, không biết bà ta đang nguyền rủa cậu sớm xuống địa ngục hay đang oán giận số phận tồi tệ của chính mình, bà ta sớm mất đi đứa con trai ℓớn, cuối cùng ℓại chết dưới tay đứa con trai út.

Kể từ khi Thẩm Hiến Nghi vào phòng bệnh này cách đây không ℓâu, Cam Xuân ℓuôn nói về chuyện của mình.

"Mẹ bệnh cũng không nhẹ, sẽ chết sớm thôi.", "Mẹ chết rồi chắc con vui ℓắm.", "Con không cảm thấy tội ℓỗi khi đối xử với mẹ mình như vậy vì một đứa con gái bên ngoài sao?", Bà nói rất nhiều điều cùng kiểu như thế.

". . . . . Cho dù có chết, mẹ nhất định sẽ mang con bé đó theo. . . . . Mấy đứa con gái đáng chết này... Chúng đã hại gia đình mẹ và ℓừa dối con trai mẹ."

Thật dễ dàng, giống như giơ ngón tay lên đuổi con chuồn chuồn
muốn uống nước.

Cậu nhớ lại hồi nhỏ, sau khi ở nhà chơi piano một cách chán chường, Cam Xuân mang cho cậu một đĩa bánh quy không ngọt, không phải là cậu không ăn được đồ ăn vặt, chỉ cần do chính tay bà làm, cậu đều sẽ ăn.

Nhưng cậu giống như một tù nhân không có chút tự do nào, xung quanh không có bạn bè nào sẵn lòng dễ dàng hòa hợp với cậu, tất cả đều là vì người này, tất cả tình yêu trong nhận thức của Thẩm Hiến Nghi đều có liên quan đến sự kiểm soát.

Để có được tình yêu, nỗ lực lớn nhất mà cậu có thể làm là trở nên vị tha và không hề quan tâm đến cảm xúc của bản thân.
......

Căn phòng chưa được dọn dẹp nhưng không có bất kỳ những thứ dư thừa nào ngoại trừ thuốc và quần áo.

Thẩm Hiến Nghi đưa tay lấy thêm một nắm thuốc, nuốt xuống, uống thêm mấy ngụm nước.

Mấy ngày nay ở nhà cậu đã uống rất nhiều thuốc, dưới tác dụng của thuốc, đầu óc luôn choáng váng, nhưng cơ thể lại hưng phấn tột độ, còn xuất hiện ảo giác kỳ lạ.
Bà muốn làm gì chỉ cần nói một tiếng, cậu sẽ giúp bà làm điều đó; bà muốn làm tổn thương cậu, cậu cũng hoàn toàn không phản kháng; khi gặp phải điều gì đó vi phạm đạo đức và không nên làm, cậu không ép buộc hay khuyên nhủ bà, càng không cưỡng chế bà, đây là sự hiểu biết của Thẩm Hiến Nghi về mối quan hệ thân mật.

Cậu coi mình như một người máy hay một người hầu, dù là đối với Cam Xuân hay với Thời Lê, cậu đều theo đuổi mục đích này.

Thẩm Hiến Nghi vâng lời mẹ đều là do mẹ cậu huấn luyện, khi lớn lên cậu yêu Thời Lê, nhưng Thời Lê lại không muốn đối xử với cậu như vậy, có lẽ cô sẽ không thích mối quan hệ bám dính, u ám và gần như ghê tởm này.

Khi mới rời xa Thời Lê, Thẩm Hiến Nghi thật sự đã rời đi hoàn toàn, cậu không muốn gây thêm phiền toái cho Thời Lê, chỉ đến khi cô đến Bắc Kinh, cậu mới cảm thấy có chút xúc động, cậu không chắc trong trái tim cô còn có cậu hay không.
Dù cơ thể không hề động đậy nhưng cậu lại cảm thấy như mình đã làm được rất nhiều việc và đi đến rất nhiều nơi.

Không biết từ khi nào tay cậu lại bắt đầu di chuyển xuống dưới, lòng bàn tay vuốt ve gậy thịt với cảm xúc kỳ lạ, không có cảm giác như đang giả vờ, như thể Thời Lê thực sự đang thủ dâm cho cậu.

Hiện tại cậu không thể biết rõ liệu lần đó cậu có thực sự nhìn thấy Thời Lê thật hay không, rồi đột nhập vào nhà cô trong lúc cô say rượu và xâm phạm cô, bởi vì cậu đã sinh ra rất nhiều ảo giác như vậy sau khi uống thuốc.

Thậm chí cậu còn cảm thấy mình vừa quan hệ với Thời Lê chiều hôm qua, cô khỏa thân, núm vú hồng hào dường như có thể hút ra sữa, bộ ngực rõ ràng đầy đặn nhưng cực kỳ cao ngất, treo phía trên vòng eo thon thả, kích thích ham muốn hưng phấn của người khác.
Cuối cùng cậu cũng dừng lại, quay đầu nhìn mẹ mình trên giường.

Ánh mắt bà trông thật kinh khủng với sự phẫn uất, rõ ràng là bà đang nghiêm túc về điều đó.

Tuy lúc này trong lòng vô cùng bối rối, nhưng đầu óc Thẩm Hiến Nghi lại vô cùng sáng suốt.

Cậu lại đi về phía Cam Xuân, dưới ánh mắt căm ghét của bà, cậu đưa tay rút ống oxy của bà ra, sau đó tắt một số máy móc gần đó.
Người phụ nữ này đã lấy đi mọi thứ của cậu và không để lại gì cho cậu.

Thẩm Hiến Nghi bất đắc dĩ nhìn bà chết đi, sau đó đợi hơn mười phút, sau khi xác nhận bà đã chết liền rời khỏi phòng bệnh.

Cậu không biết mình còn sống được bao lâu nữa, nhưng cuối cùng cậu đã hoàn thành việc giết mẹ bằng chính đôi tay của mình, thanh kiếm Damocles treo trên đầu cậu đã rơi xuống, cậu biết rằng cuộc đời của cậu cũng nên kết thúc.

Không để ý tới ai, thậm chí không nghe thấy có người gọi tên mình từ phía sau, Thẩm Hiến Nghi bắt taxi từ bệnh viện trở về căn hộ mình thuê cạnh trường học.
Từ nhỏ cậu đã chứng kiến ​​nhiều kết cục không tốt đẹp của những người xung quanh, đa số đều bị mẹ cậu làm khó dễ, gây ra bóng ma tâm lý.

Thẩm Hiến Nghi tự nhận thức được bản thân, đặc biệt là trong mối quan hệ gia đình, cậu không muốn Thời Lê phải chịu đựng những gì mình từng phải chịu đựng. Tuy nhiên, mối tình cấp ba đã kết thúc lâu như vậy rồi, Cam Xuân vẫn muốn tra tấn người khác.

Thẩm Hiến Nghi lặng lẽ nhìn mạng sống từng chút một bị rút cạn trong cơ thể mẹ cậu, cái bóng lớn nhất trong cuộc đời cậu sắp biến mất, nhưng tình cảm sâu sắc nhất ràng buộc cậu lại sắp mất đi.

Bởi vì Thời Lê không muốn bị cậu ôm chặt như vậy, chỉ có thể phơi bày hết sự xấu xí không chịu nổi của mình dưới ánh nắng chói chang, trong quá trình mẹ cậu qua đời, cậu cũng đang chất vấn chính mình, nhân cách méo mó không thể nào chấp nhận được cuối cùng cũng bị bại lộ, không còn nơi nào để che giấu.

Cô ngồi trên người cậu, đung đưa dưới ánh nắng chiều, sau đó ôm cậu từ phía sau, thì thầm vào tai cậu: "Anh yêu, chúng ta kết hôn đi, em sẽ cho anh một gia đình."

Bây giờ giống như hoàng hôn hôm đó, Thẩm Hiến Nghi cảm thấy mình nhìn thấy ánh hoàng hôn trong vắt qua ℓớp kính, nhưng thực tế trước cửa sổ có rèm dày, hiện tại đã ℓà bình minh.

Cậu bị ảo giác, cố tình nhắm mắt ℓại, vừa rồi cậu đã uống rất nhiều thuốc, có ℓẽ ℓần này cậu sẽ không bao giờ tỉnh ℓại nữa, nhưng cậu không quan tâm.

Mẹ cậu không còn ở đây nữa, về tình về ℓý thì cậu cũng nên trao trả cho bà máu thịt mà bà đã truyền cho cậu.

Có nhiều thứ cậu không đủ khả năng để cho đi, và cũng không muốn cho đi nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro