Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2. Ông ngoại qua đời

Thời gian là khoảnh khắc, rất ngắn ngủi, vì vậy, tình yêu và sự ấm áp luôn vội vàng trôi qua rất nhanh, còn chưa kịp trân trọng, chớp mắt đã xa.

Thời gian cũng là vĩnh hằng, mãi mãi, vì thế, tình yêu và sự ấm áp, luôn được ghi khắc trong tim, suốt đời, không thể nào quên.

Không biết trào lưu này bắt đầu từ đâu, nhưng khi tôi biết đến thì tất cả các bạn nam và nữ trong lớp đều đang chơi trượt patin. Cứ đến giờ ra chơi, các bạn liền ùa ra khoảng sân bê tông trước lớp để trượt. Giày trượt patin thời đó rất đơn giản, chỉ có một tấm sắt ghép trên bốn bánh xe, thêm miếng da mềm và dây đai. Miếng sắt có thể kéo ra kéo vào để điều chỉnh độ lớn nhỏ, không cần phải cởi giày, buộc thẳng giày trượt bên ngoài giày của mình là được.

Số người có giày trượt trong lớp không nhiều, vì vậy mọi người đều vây quanh mấy bạn đó, xếp hàng chờ tới lượt mình chơi. Những trò chơi thời thượng kiểu này, Trương Tuấn không bao giờ chịu là người tụt hậu, trong khi những bạn nam khác còn đang đi trượt, run run rẩy rẩy, thì cậu ấy đã trượt rất thuần thục rồi. Ngay lập tức, cậu ấy đã trở thành người được các bạn nữ trong lớp chào đón nhất, vì họ vừa phải mượn giày, vừa phải nhờ cậu ấy dạy trượt.

Tôi đứng từ xa nhìn các bạn bay lượn hết sức tự nhiên trên nền xi măng, trong lòng dấy lên cảm giác thèm muốn, nhưng bề ngoài lại tỏ vẻ thờ ơ. Tôi không muốn vì một đôi giày trượt patin mà phải nịnh bợ người khác, cho dù người ấy có là Trương Tuấn, mà đặc biệt, người ấy lại là Trương Tuấn.

Sau khi nhận được một bức điện báo, mẹ nói phải về quê gấp, dặn tôi và em gái phải nghe lời bố. Tôi hỏi mẹ liệu có thể cho tôi về cùng không, nhưng mẹ nói tôi còn phải đi học, không thể bỏ học được. Tôi thức cả đêm để viết một lá thư dài, kể với ông ngoại rằng mọi chuyện của tôi ở đây đều rất ổn, có một cô giáo họ Cao đối xử với tôi rất tốt, khen tôi thông minh, bạn bè đều rất quý tôi, tôi có rất nhiều bạn, tôi cũng đã đọc rất nhiều sách, tôi sắp lớn rồi, đợi khi tôi lớn, tôi sẽ về thăm ông, cùng ông đi câu cá…

Sáng sớm hôm sau, mẹ đi vội vội vàng vàng. Tôi mong ngóng ngày mẹ quay về, tưởng tượng xem ông ngoại sẽ gửi cho tôi những gì, có thể là một đôi giày trượt patin, tôi sẽ trượt rất giỏi, khiến Trương Tuấn phải kinh ngạc.

Hơn một tuần sau, mẹ quay trở về với bộ dạng tiều tụy, người gầy đi rất nhiều, tôi quấn lấy mẹ mà hỏi: “Ông ngoại có đọc được thư của con không? Ông có gửi quà cho con không? Ông nói gì…”

Bố kéo tôi sang một bên rồi nói: “Ông ngoại con bị ung thư thực quản, đã qua đời rồi, mẹ con đang rất buồn, đừng quấn lấy mẹ nhắc tới ông nữa.” Tôi đứng ngây người nhìn bố, bố cho tôi năm tệ, nói: “Con đi chơi đi, đói bụng thì mua thứ gì đó để ăn.”

Tôi cầm tiền đi ra cửa, giữa trời đất bao la này, tôi không biết có thể đi đâu. Ông ngoại qua đời rồi sao? Qua đời rồi nghĩa là người đó sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này sao? Sau này tôi không bao giờ còn được gặp lại ông nữa. Tôi khao khát chờ đợi mình lớn lên, bởi vì sau này khi lớn rồi, tôi có thể quay về bên ông, giờ tôi biết phải làm thế nào? Sau khi lớn rồi tôi biết làm gì đây? Tôi biết đi đâu đây?

Tiểu Ba đang quét rác trước cửa hàng game, nhìn thấy tôi, cười hỏi: “Em sao thế? Sao mắt cứ nhìn chằm chằm về phía trước thế?”

Tôi nói: “Em mời anh đi ăn thịt dê nướng.”

Anh hơi khựng lại nhìn tôi, tôi và anh đều là những kẻ hà tiện, ít khi vung tay tiêu tiền linh tinh, gần như không bao giờ ăn quà vặt. Tôi tiết kiệm tiền vì muốn đọc sách, còn anh tiết kiệm theo thói quen. Hôm nay đột nhiên tôi lại thay đổi tính nết, trở nên hào phóng bất thường. Anh dựng chổi vào góc tường, reo lên: “Được thôi!”

Chúng tôi đến quầy hàng bán thịt dê nướng ở góc phố, tôi đưa năm tệ cho người bán hàng, nói: “Hai mươi xiên thịt dê nướng, mười xiên ít ớt, mười xiên cho thật nhiều ớt.”

“Thêm ít ớt nữa, thêm ít ớt nữa đi…” Tôi cứ liên tục đòi thêm ớt, vì vậy mà xiên thịt dê nướng của tôi gần như trở thành xiên ớt nướng.

Chúng tôi cầm những xiên thịt vừa đi vừa ăn, mỗi lần đưa vào miệng, cảm giác cay tới mức khoang miệng muốn phòng rộp, nhưng tôi vẫn ăn hết từng miếng, từng miếng một. Tiểu Ba cầm mấy xiên thịt dê của mình, im lặng nhìn tôi.

Ăn hết thịt dê xiên, tôi vừa lau nước mắt vừa nói: “Cay thật đấy!”

Nước mắt dù lau thế nào cũng không thể lau hết, giống như con sông bị vỡ đê, ào ạt tràn ra, thậm chí càng lúc càng nhiều. Tôi cảm thấy rất ngại, co chân lên định bỏ chạy, Tiểu Ba liền nắm lấy cánh tay tôi, đưa tôi vào sân từ cửa sau.

Tôi đứng dưới giàn nho, mặt quay vào tường, nước mắt lã chã rơi. Anh ấy ngồi trên bàn bida, lặng thinh.

Tôi không biết mình đã khóc bao lâu, có lẽ là rất lâu, bởi vì trong khi tôi khóc, Ô Tặc có vào một lần, nhưng bị Tiểu Ba đuổi ra, còn có vài người đến đặt cược, cũng bị Tiểu Ba từ chối.

Đợi khi khóc xong, tôi dùng tay áo lau mặt, quay người lại, Tiểu Ba hỏi: “Đói bụng rồi phải không? Anh mời em đi ăn mì thịt bò.”

Tôi gật gật đầu, hai chúng tôi cùng đi ăn mì thịt bò. Trong quán mì, tôi cúi gằm mặt nói với anh: “Ông ngoại em mất rồi.”

Anh im lặng, tôi nói tiếp: “Bố mẹ nghĩ em còn nhỏ, không nhớ gì, thật ra, em nhớ hết, tất cả những chuyện liên quan đến ông ngoại, em đều nhớ, bởi vì ngày nào em cũng nghĩ đến ông.” Nước mắt tôi lại bắt đầu trào ra nơi khóe mắt, tôi không dám nói nữa, bắt đầu xì xụp ăn mì.

Ăn mì xong, Tiểu Ba đưa tôi đến một quầy tạp hóa, nói: “Anh muốn mua ít đồ ăn vặt, em thấy ăn cái gì thì ngon?”

Tôi chỉ ngay vào hộp sô cô la không chút do dự, đáp: “Loại nhân rượu ngon nhất.”

“Có sô cô la nhân rượu sao? Cho nửa cân.”

Tiểu Ba mua nửa cân sô cô la nhân rượu, ăn một viên, mời tôi ăn cùng. Tôi cũng nhón lấy một viên bóc vỏ, bỏ vào miệng, vẫn là vị đắng đó, nhưng sao tôi lại cảm thấy ngon ngọt lạ thường.

Buổi tối sau khi về nhà, mẹ đưa cho tôi bản “Ỷ Thiên Đồ Long ký” chép tay của ông.

“Đây là cuốn sách mà ông ngoại con chép tay, ngoài ra ông còn để lại cho con mấy vạn tệ nữa…”, mẹ khẽ thở dài, “Mẹ chỉ có thể mang cái này về cho con, con hãy giữ gìn cẩn thận.”

Sự mệt mỏi và tiều tụy khiến mẹ trông gầy và đen đi rất nhiều, mẹ không biết đến sự đau buồn của tôi, nhưng tôi lại có thể hiểu được nỗi đau buồn của bà, tôi khẽ nói: “Mẹ ngủ sớm đi!”

Mẹ xoa xoa đầu tôi, rồi đi ra.

Tôi lật giở “Ỷ Thiên Đồ Long ký” bắt đầu đọc, mặc dù đã từng xem phim “Thư kiếm ân thù lục”, “Anh hùng xạ điêu”, nhưng đối với tôi, cái tên Kim Dung vẫn còn rất xa lạ, “Thần điêu đại hiệp” tôi cũng chưa từng đọc, vì vậy khi đọc đến đoạn Quách Tương cưỡi lừa lưu lạc giang hồ, mặc dù trong lòng có hơi buồn bã, nhưng lại mơ mơ hồ hồ. Khi đọc đến chương ba, ngay câu đầu tiên: “Hoa nở hoa tàn. Hoa tàn hoa nở. Người thiếu niên giang hồ năm nào nay cũng đã già, thiếu nữa hồng nhan tóc mai đã điểm bạc…” tôi bỗng cảm thấy vô cùng đau đớn. Nét chữ còn đây, người đã không còn nữa! Chưa bao giờ tôi cảm nhận được sự tàn khốc vô tình của thời gian một cách rõ ràng như lúc này.

Tôi lập tức gấp sách lại, không đọc tiếp nữa. Sau khi vào đại học, mới dám tiếp tục đọc “Ỷ Thiên Đồ Long ký”, lúc đấy tôi cũng mới thật sự biết được, người con gái tôi yêu quý bao nhiêu năm qua - Quách Tương, trong truyện này, thậm chí còn không được coi là một nhân vật phụ.

Tôi vẫn đi học như bình thường, nhưng thế giới trong mắt tôi đã không còn giống như trước kia nữa. Nửa đêm tôi thường giật mình tỉnh giấc, vùi mình vào chăn mà khóc. Tôi nhớ ông ngoại da diết, nhớ món sô cô la nhân rượu mà ông thường mua cho tôi, nhớ mùi mực Tàu thoang thoảng trên người ông, cả ánh mắt yêu chiều dịu dàng của ông. Tôi biết rất rõ rằng, trên thế gian này, sẽ không có ai yêu thương tôi vô điều kiện như ông nữa.

Bạn bè tôi vẫn còn vô lo vô nghĩ, nhưng tôi đã hiểu được thế nào là mất mát. Trên thế giới này, thì ra càng có nhiều bao nhiêu thì khi mất đi càng đau khổ bấy nhiêu. Ông trời cho từng nào, sẽ lấy đi của bạn từng ấy.

Cuối tuần, tôi cầm cuốn “Cánh nhạn cô đơn” của Quỳnh Dao đến quán game để đọc, Tiểu Ba, Ô Tặc và mấy người anh em nữa đang đổ xi măng trước quán.

Tôi hỏi họ đang làm gì, Ô Tặc bảo đây là ý của Tiểu Ba, lát xi măng trước cửa sẽ dễ quét dọn, lại sạch sẽ, đến mùa hè, chỉ cần làm thêm mái che là có thể thành chỗ bán đồ giải khát luôn.

Tôi đứng bên cạnh xem một lúc, sau đó chạy vào trong sân ngồi đọc sách. Sau khi đọc xong cuốn “Cánh nhạn cô đơn”, tôi cứ thế ngẩng ngơ ngửa mặt lên nhìn giàn nho. Nhân vật nam trong tiểu thuyết có thật không? Sẽ có một người yêu tôi như thế thật không? Nghĩ đến Trương Tuấn, cảm giác của tôi, vui mừng có, buồn bã có, còn có cả sự ảo tưởng và kì vọng âm thầm. Cũng có thể một ngày nào đó trong tương lai, cậu ấy sẽ yêu tôi, giống như nhân vật nam chính yêu người nữ chính trong tiểu thuyết vậy.

Hôm sau, tôi đến cửa hàng game, nền xi măng trước cửa quán đã khô. Ô Tặc và Tiểu Ba đang trượt patin, hai người bọn họ trượt rất giỏi, tôi nhìn họ với ánh mắt kinh ngạc.

Có người đến mua xu, Ô Tặc cởi giày trượt ra, gọi tôi: “Gấu Trúc Bốn Mắt, anh phải vào trông cửa hàng, cho em chơi đấy."

Tôi nhìn đôi giày trượt hơi cũ trước mặt, trong niềm vui mừng vô hạn là nỗi thấp thỏm phập phồng. Tiểu Ba ngồi xuống cạnh tôi, giúp tôi điều chỉnh độ rộng của giày, nói: “Thử xem đi.”

Tôi đi đôi giày trượt patin, cẩn thận dè dặt như đi vào đôi giày thủy tinh, cảm giác bốn bánh xe dưới chân như muốn trượt đi, không dám đứng dậy. Tiểu Ba đưa tay ra, tôi vịnh vào tay anh ấy, run rẩy đứng lên, anh ấy bắt đầu truyền kinh nghiệm của mình cho tôi: “Đầu tiên hai chân đứng hình chữ V, một chân đẩy một chân mượn lực của chân vừa đẩy để trượt, ban đầu sẽ khó giữ thăng bằng, hai chân phải hơi cong, cố gắng hạ trọng tâm xuống mức thấp nhất, nhớ là phải khom người về phía trước, như thế cho dù bị ngã cũng có thể chống tay, tránh bị thương ở đầu…”

Dưới sự dìu dắt của anh ấy, tôi bắt đầu trượt patin, khổ một nỗi, đầu óc tôi đúng là đần độn, không thể nắm được kĩ thuật cơ bản, chân thường đứng không vững. Có lúc, Tiểu Ba đỡ được tôi, có lúc, anh ấy không những không đỡ được tôi, mà còn bị tôi kéo ngã theo. Ô Tặc ngồi ở cửa cười lớn: “Gấu Trúc Bốn Mắt sao vụng về thế nhỉ? Anh đến lần thứ ba là biết trượt rồi, nhìn bộ dạng của nhóc thế này định học đến bao giờ?”

Tôi lườm Ô Tặc, anh ta vẫn cười. Tiểu Ba an ủi tôi: “Cứ từ từ!”

Trong tiếng cười chế nhạo của Ô Tặc, chúng tôi ngã hết lần này tới lần khác, tôi ngã đến tím cả cánh tay, Tiểu Ba bị tôi làm liên lụy nên cũng bị thương theo. Ô Tặc lắc đầu cười: “Sợ quá! Khi Tiểu Ba tự học, chưa ngã đến lần thứ hai đã biết trượt, giờ dạy cô ngốc như nhóc còn ngã nhiều hơn cả khi tự học, có đánh chết anh, anh cũng không bao giờ dạy con gái học trượt patin.”

Tập hơn một tiếng đồng hồ, ngay cả tự đứng tôi cũng còn thấy run. Ô Tặc nhe răng, không ngừng công kích tôi: “Quá ngốc, anh Lý còn khen nhóc thông minh, thông minh cái rắm ấy!”

Tôi không cãi, cởi giày trượt patin ra, lặng lẽ ngồi trong sân đọc sách, mắt nhìn sách nhưng trong đầu lại lởn vởn cảnh tượng Trương Tuấn cầm tay một bạn nữ lả lướt trượt patin.

Tiểu Ba vào xem tôi thế nào, hỏi: “Giận Ô Tặc à?” Ô Tặc đứng ở cửa, nhìn tôi.

Tôi xí một tiếng, khinh khỉnh bĩu bĩu môi: “Em có thể đọc thuộc lòng cả bài “Xuân giang hoa nguyệt dạ”, anh ấy có đọc được không?”

Ô Tặc buột miệng: “Mẹ kiếp!”, rồi dứ dứ nắm đấm về phía tôi, quay người đi vào nhà. Tiểu Ba cười, hỏi: “Em còn đủ can đảm tập tiếp không?”

Tôi cũng cười: “Tại sao lại không? Einstein làm đến cái ghế thứ ba mới có thể coi là tạm được, người khác học đến lần thứ ba biết trượt, cùng lắm thì em học mười lần, một trăm lần thôi mà!”

“Tốt, vậy ngày mai anh tiếp tục dạy em.”

“Không cần anh dạy.”

Tiểu Ba nhìn tôi bằng ánh mắt thắc mắc, tôi nói: “Những gì cần nói anh đã nói với em cả rồi, phần còn lại do khả năng luyện tập của em thôi.”

Tiểu Ba im lặng nhìn tôi một lúc, rồi cười nói: “Vậy cũng được, giày trượt anh để trong sân, khi nào em muốn trượt, cứ lấy mà dùng.”

Từ sau lần đó, trước cửa hàng game có thêm một cảnh tượng mới. Mỗi buổi trưa, sau khi ăn cơm xong, tôi liền chạy tới đó để tập, buổi tối cũng tập, cuối tuần cũng tập. Tôi luôn ghi nhớ những gì Tiểu Ba nói, có thể ngã, nhưng không được để đầu bị thương. Mỗi lần ngã, đều nhớ phải dùng tay để bảo vệ mình, do thường xuyên dùng tay chống đất, tôi có cảm giác cánh tay mình cũng bị mòn ngắn đi.

Tôi không còn nhớ rút cục mình đã ngã bao nhiêu lần, chỉ nhớ thời gian đó, khi đi đường, chân tôi run lẩy bẩy, tay sứt sẹo khắp nơi, có một lần khi ngã, ngón tay cái quặp xuống, một thời gian dài, không thể duỗi thẳng ra, nhưng tôi vẫn kiên trì tập luyện.

Sự kiên trì và cố chấp của tôi khiến Ô Tặc phải kinh ngạc. Thấy tôi ngã nhiều thảm quá, anh ta còn nói riêng với Tiểu Ba, bảo Tiểu Ba khuyên tôi. Thực ra, không phải vì tôi thích trượt patin tới mức ấy, mà là vì trong đầu tôi luôn có một cảnh, cảnh Trương Tuấn cầm tay tôi nhẹ nhàng lướt đi.

Trông khi tôi khổ sở vật lộn với đôi giầy trượt patin thì nỗi đau khổ về việc ông ngoại qua đời cũng dần dần lắng xuống. Sự mệt mỏi về thể xác khiến tôi cứ lên giường là ngủ như chết, không còn cảnh nửa đêm tỉnh giấc khóc thầm nữa.

Sau vài tháng luyện tập, vì không có năng khiếu nên tôi trượt vẫn không được đẹp mắt lắm, có điều trông cũng ra dáng. Đúng lúc tôi quyết định bắt đầu học đi lùi, và chọn một thời cơ thích hợp để thể hiện bản thân ở trường, thì tôi phát hiện ra rằng, bạn bè tôi đã không còn trượt patin nữa. Nó giống như một cơn gió, đến đột ngột và đi cũng đột ngột, phản ứng của tôi luôn chậm hơn người khác rất nhiều, khi mọi người chơi hăng hái rầm rộ, thì tôi mới chú ý đến, mà khi tôi đã học được cách trượt, thì đã không còn ai hứng thú với phong trào này nữa.

Tôi vốn đang hừng hực một bầu nhiệt huyết, nhưng lại không có nơi nào để trút, ngẩn ngơ từ bỏ đôi giày trượt, cũng từ bỏ luôn việc nhờ Tiểu Ba dạy đi lùi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro