Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2. Hội diễn văn nghệ

Trưởng thành, giống như tham gia một cuộc thi chạy. Nhìn nguời khác chạy nhanh hơn mình cũng chưa chắc đã cảm thấy sốt sắng, âu sầu, chỉ khi thấy nguời khác chạy trên cùng đường đua dần dần vượt mình, mới bắt đầu lo lắng, buồn bã. Có thể bạn không bao giờ nhớ đến những người bị rớt lại phía sau, nhưng bạn mãi ghi nhớ hình ảnh người chạy ngay phía trước mình.

Sự trưởng thành cuối cùng cũng được ngọn lửa thời gian tôi luyện, trở nên mạnh mẽ hơn.

Đến ngã tư, có thể các bạn sẽ vẫy tay chào nhau, có thể đến cái vẫy tay tạm biệt cũng không có, mỗi người rẽ sang một con đường khác, bạn thở phào, cho rằng cuộc thi đã kêta thúc, nhưng không biết rằng, bạn đã lại đứng trên một đường chạy khác nhau, một cuộc thi mới đã bắt đầu.

Bạn tự hỏi, sao mãi không kết thúc? Lúc nào mình mới có thể nghỉ ngơi?

Không bao giờ! Bởi vì đấy chính là cuộc sống.

Trên tivi đang chiếu một bộ phim: Mùa hoa tuổi mười sáu. Trong phim đó có một cô gái rất xinh đẹp tên Trần Phi Nhi, mọi người đều nói Hiểu Phi giống hệt Phi Nhi, hơn nữa tên của cả hai đều có chữ “Phi”, vì vậy các bạn bắt đầu thân mật gọi Hiểu Phi là Phi Nhi.

Cùng với độ hot của Mùa hoa tuổi mười sáu, danh tiếng của Hiểu Phi cũng ngày một vang xa. Rất nhiều con trai lớp trên và con trai thường khác đến để nhìn Hiểu Phi, gửi giấy cho cô ấy, hẹn cô ấy đi chơi. Hiểu Phi trở thành người tình trong mộng của rất nhiều bạn nam.

Nếu là người khác, chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng tự hào, nhưng Hiểu Phi lại tỏ ra không vui, lệnh cho tôi không được gọi cô ấy là Phi Nhi. Cô ấy chẳng buồn quan tâm xem những ai đang thích mình. Cô ấy chỉ quan tâm đến việc gần đây Vương Chinh làm những gì, có bạn nữ nào dám tiếp cận người của cô ấy hay không thôi.

Thật ra, cho đến tận bây giờ, tôi cũng chưa từng một lần nhìn rõ mặt mũi Vương Chinh như thế nào, có điều hằng năm, mỗi khi học kì hai chuẩn bị kết thúc đều có hội diễn văn nghệ, chắc chắn sẽ nhìn thấy Vương Chinh. Dù sao cũng phải chiêm ngưỡng một chút tay trống đã chinh phục không biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ này xem tướng mạo anh ta ra sao mới được.

Hội diễn văn nghệ là sự kiện hết sức có ý nghĩa, hình dung một cách đơn giản thì đây chính là cơ hội để nam thanh nữ tú của các lớp, các khối đua tài khoe sắc.

Tiết mục văn nghệ của lớp tôi do Lâm Lam phụ trách, tài năng của cô ấy khiến người ta không thể không ngưỡng mộ. Một mình cô ấy phụ trách từ khâu biên đạo đến thiết kế trang phục, thế mà cũng đạo diễn được hai bài vũ đạo. Chuyện buồn cười nhất là, bài vũ đạo đầu tiên của cô ấy có thể mượn được trang phục có sẵn, nhưng điệu múa Thái thứ hai lại không thể tìm ra trang phục có sẵn, nếu đặt làm, thì phải tốn một khoản tiền không nhỏ. Thầy Chậu Của Cải lo lắng tới phát sốt, nhưng không tìm ra cách nào, Lâm Lam sau cả một ngày quan sát lá cờ của trường, nhanh trí nghĩ ra một cách, liền nhờ thầy Chậu Của Cải mượn những lá cờ đầy màu sắc đó (Trong trường, mỗi khi có hoạt động gì, ngoài việc kéo cờ, còn cắm những lá cờ nhiều sắc màu dọc hai bên đường đi ).

Lâm Lam quấn lá cờ lên người từng thành viên trong đội múa, sau đó dùng kim chỉ cố định lại, phần trên mặc kèm với chiếc áo gi lê nhỏ cô ấy mượn được, tóc rẽ lệch sang một bên, cài thêm bông hoa đỏ. Dưới ánh đèn rực rỡ, đứng nhìn từ xa, giống hệt những thiếu nữ dân tộc Thái.

Không hiểu Lâm Lam có ý gì, mặc dù biết tiểu não của tôi không phát triển vẫn mời tôi tham gia đội múa. Tôi khéo léo từ chối, nhưng tôi đồng ý làm trợ lý cho cô ấy. Tôi thích nhìn họ múa, một nhóm thiếu nữ cao ráo, xinh đẹp, thướt tha trong điệu múa, rất duyên dáng, đẹp tới rung động lòng người.

Vừa hết giờ, tôi liền giúp Lâm Lam kéo hết bàn ghế sang hai bên, để tạo khoảng trống ở giữa cho các bạn tập múa. Trong lúc họ tập múa, tôi ngồi trên bục giảng, giúp họ để ý bên ngoài, đề phòng người của lớp khác đến ngó trộm.

Trong tiết mục biểu diễn của lớp 7(2), Hiểu Phi có tham gia, cụ thể là họ biểu diễn cái gì thì tôi không biết, đấy đều là bí mật của mỗi lớp, tôi không có ý định làm kẻ phản đồ và Hiểu Phi cũng không định làm kẻ phản đồ, vì vậy chúng tôi việc ai người ấy làm.

Sau khi vất vả hơn nửa học kì, hội diễn văn nghệ đua tài khoe sắc mà những cô bạn xinh đẹp mong chờ cuối cùng cũng đến, hai tiết mục múa của lớp chúng tôi đều do một nhóm thể hiện, nên khi hóa trang, thay quần áo đều rất gấp gáp. Do đó tôi giúp các bạn nữ xinh đẹp trong đội múa cầm áo khoác và hộp trang điểm, một vai a hoàn điển hình.

Thứ tự biểu diễn được quyết định bởi kết quả rút thăm, tiết mục thứ nhất của chúng tôi biểu diễn khá sớm, số thứ tự của tiết mục thứ hai rất đẹp. Có điều tiết mục mà Hiểu Phi tham gia thì khá thảm, lại là tiết mục biểu diễn mở màn.

Do tôi luôn phải đi theo đội múa và Lâm Lam, giúp cầm quần áo và đồ trang điểm nên không thể ngồi dưới hàng ghế khán giả chuyên tâm xem biểu diễn. Tiết mục của Hiểu Phi tôi chỉ xem được một nửa, các bạn ấy múa khá đẹp, nhưng trang phục không đặc sắc, dưới ánh đèn sân khấu, không tạo được sắc thái biểu cảm cho khán giả. Rất rõ ràng rằng, những bạn gái đang biểu diễn kia có năng khiếu, nhưng lại thiếu kinh nghiệm đứng trên sân khấu.

Tiết mục múa đầu tiên của lớp tôi, Thiên nữ rắc hoa, biên đạo múa và trang phục rất phù hợp, nhưng trong khi múa có một bạn nữ làm rơi làn hoa, bị trừ kha khá điểm. Lâm Lam mặc dù trong lòng không vui, nhưng ngoài mặt không để lộ ra bất kì điều gì, ngược lại còn không ngớt an ủi bạn gái ấy: “Không sao đâu, mọi người không trách cậu, cậu đã cố gắng hết sức rồi.” Lý Tân sầm mặt, trừng mắt lườm bạn gái đó mấy lần.

Tôi đứng xem bên cạnh, trong lòng cũng thấy khá phục Lâm Lam. Ở những lớp khác, đều do giáo viên chủ nhiệm đứng ra dàn dựng, thậm chí còn phải nhờ đến mối quan hệ cá nhân để mời dân múa chuyên nghiệp dàn dựng giúp các tiết mục, nhưng thầy Chậu Của Cải vừa tốt nghiệp đại học, mới được phân công về thành phố chúng tôi công tác, chẳng có mối quan hệ nào đáng kể, tất cả đều phải dựa vào Lâm Lam. Mấy cô bạn trong đội múa, từ những động tác nhỏ đến quần áo, đầu tóc chải thế nào cũng đều do Lâm Lam thiết kế, còn phải điều hòa mối quan hệ của cả đội, thật không đơn giản chút nào!

Những lúc họ thay trang phục, tôi rất nhàn, cầm tờ giới thiệu chương trình lên xem, tiết mục của lớp 7(5) khá đơn giản, một tiết mục hát tam ca, một tiết mục độc tấu. Tiết mục độc tấu sắp diễn. Thấy tiết mục độc tấu, tôi cảm thấy vô cùng hào hứng, không quan tâm đến việc phải chuẩn bị tiết mục tiếp theo của lớp mình, nhờ Nghê Khanh và những bạn khác giúp, tôi chạy ra trước sân khấu để xem.

Quả nhiên là Quan Hà. Cô ấy mặc một chiếc váy voan tím giản dị, lúc bước đi, tà váy khẽ lật bay, giống như gió thổi lá sen.

Cô ấy cúi người chào khán giả, ngồi xuống ghế, trang điểm nhẹ nhàng, nhưng thanh thoát, cao sang như đóa hoa sẽ giữa đầm nước.

Người dẫn chương trình nói: “Tiếp theo là tiết mục của lớp 7(5), độc tấu đàn nhị bài Đua ngựa, người biểu diễn Quan Hà.”

Khi ánh đèn sân khấu tối dần, ánh sáng chỉ tập trung vào một mình Quan Hà, cô ấy bắt đầu kéo đàn. Mở màn là tiết tấu nhanh của hàng vạn tiếng vó ngựa phi nước đại, cả hội trường như biến thành thảo nguyên bao la, ngựa mặc sức rong ruổi. Đến giữa tiết mục, cô ấy gảy đàn bằng ngón tay, mô phỏng tiếng vó ngựa, rõ ràng kỹ thuật đàn rất điêu luyện, khiến một nữ giám khảo đặc biệt thuộc đoàn văn nghệ thành phố được trường mời đến tỏ ra rất xúc động.

Khúc nhạc tấu xong, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, đám nam sinh lớp 7(5) hét lớn gọi tên cô ấy, Quan Hà điềm đạm mỉm cười, sau khi cúi người chào khán giả, lập tức đi vào trong cánh gà. Giáo viên âm nhạc của trường cấp hai và nữ nghệ sĩ giám khảo kia cho Quan Hà điểm gần tuyệt đối.

Tôi nghe thấy tiếng huýt sáo bên cánh gà, rất ngạc nhiên, ban giám hiệu đều ngồi phía dưới, ai mà to gan đến vậy nhỉ?

Vì tôi không ngồi ở dưới hàng ghế khán giả mà đứng ở bên cạnh sân khấu, nên nhìn rất rõ những gì diễn ra sau cánh gà. Một thiếu niên anh tuấn mặc chiếc áo dài Mông Cổ, đội mũ Mông Cổ, miệng tươi cười, ngón tay cái và ngón trỏ đặt trong miệng, huýt sáo chúc mừng Quan Hà. Chính là Trương Tuấn! Khi đi ngang qua cậu ấy, Quan Hà hơi cúi đầu xuống, tỏ ý cảm ơn.

Tôi có cảm giác trái tim mình như bị vùi xuống hố băng trong những ngày đông giá lạnh nhất. Tôi và Trương Tuấn đã trở thành hai người xa lạ. Sau khi vào cấp hai, Trương Tuấn cũng rất ít chơi với các bạn nam cùng khối, chứ đừng nói gì đến các bạn nữ, nhưng cậu ấy rõ ràng vẫn cư xử rất đặc biệt với Quan Hà.

Tiết mục biểu diễn của lớp 7(8) là một điệu múa Mông Cổ, tôi không ngờ Trương Tuấn cũng tham gia, nhưng nghĩ lại, thì cũng có gì kì lạ lắm đâu nhỉ? Hội diễn văn nghệ vốn là trò chơi của đám thanh nữ tú, Trương Tuấn giờ được đám nữ sinh bình chọn là một trong những nam sinh đẹp trai nhất khối bảy, từ lâu đã không còn là cậu bạn đầu nhím xù năm xưa của tôi nữa, năng khiếu thể thao của cậu ấy vốn đã rất nổi trội.

Muốn bỏ đi, nhưng lại muốn xem. Muốn xem, nhưng lại muốn bỏ đi.

Trong lúc đang do dự, bốn nam thanh và bốn nữ tú của lớp 7(8), đã vẫy tay chào khán giả đi lên sân khấu. Trong lời ca bằng tiếng Mông Cổ, họ vừa hát vừa múa. Con trai thì mạnh mẽ, con gái thì nồng nàn.

Tôi chưa bao giờ nghĩ Trương Tuấn lại có năng khiếu văn nghệ, cậu ấy thậm chí còn là người múa dẫn cho đám con trai trong đội, nhảy đôi với một bạn nữ xinh đẹp trên tóc có những chuỗi ngọc trai nhỏ, lúc thì là tuấn mã phi nước đại trên thảo nguyên bao la, khi thì lại là chim đại bàng sải cánh trên bầu trời xanh rộng lớn.

Trương Tuấn ngồi xổm xuống, cả người nghiêng về phía trước, hai chân liên tục đổi cho nhau, mô phỏng tư thế ngựa phi nước đại, lao về phía trước. Tôi thấy cậu ấy sắp chạy tới gần chỗ tôi đứng, liền quay người bỏ đi, vội vàng nhảy lên góc sân khấu, vén rèm lên, đi ra phía sau cánh gà tìm nhóm Lâm Lam.

Lâm Lam nhìn thấy tôi, lập tức hỏi: “Cậu có xem được múa Mông Cổ của lớp 7(8) không? Họ múa thế nào?”

Tôi khẽ cười: “Cũng bình thường, tiết mục của bọn mình vẫn hay hơn, chưa nói đến chuyện có được giải thưởng hay không, xem trời nóng thế này mà mặc áo choàng thì khiếp thế nào rồi đấy.”

Lâm Lam cười: “Nghe nói người biên đạo múa của lớp 7(8) là Đồng Vân Châu, là người Mông Cổ, múa Mông Cổ rất đẹp, nếu như chưa đến lượt biểu diễn, mình rất muốn ra xem họ múa thế nào.”

Nghê Khanh hấp ta hấp tấp chạy về, thở hổn hển nói: “Trời ơi, đẹp quá, Trương Tuấn đẹp trai chết đi được! Đồng Vân Châu quả không hổ là người Mông Cổ, múa còn đẹp hơn trên ti vi.”

Lâm Lam liếc mắt nhìn Nghê Khanh một cái, vờ như không nghe thấy, giục mấy bạn nữ trong đội kiểm tra lại phục trang và diện mạo lần cuối. Nghê Khanh vẫn chưa hiểu ý, lại chạy theo về phía Lâm Lam, nhưng Lâm Lam không buồn quan tâm tới cậu ta.

Khi tiết mục múa Thái của chúng tôi biểu diễn, tôi và Nghê Khanh ra đứng trước sân khấu để xem. Tiết mục của lớp 7(5) và lớp 7(8) tương đối sôi nổi. Trước đó, hai lớp này nhảy hiện đại, khán giả cũng bị choáng ngợp theo, khiến tiết mục Bình minh trên đất Thái của lớp chúng tôi cũng được chiếm vài phần thiên thời địa lợi.

Tiếng nhạc tươi trẻ nhẹ nhàng, những cô gái duyên dáng thướt tha, tiếng chim hót trong không gian rừng núi, tiếng nước suối chảy róc rách bên rừng trúc, khiến tâm trạng mọi người đều thay đổi.

Dưới ánh đèn sân khấu, những chiếc váy màu sắc rực rỡ trên người những cô bạn gái xinh đẹp lớp tôi, nếu không nói ra, thì chắc chắn không ai nghĩ đó là những lá cờ. Khi họ sắp múa xong, tôi và Nghê Khanh quay lại cánh gà, cầm quần áo đợi họ đi vào.

Lâm Lam không kịp thay quần áo, khoác tay tôi kéo ra đứng trước cánh gà, đợi nghe kết quả. Thầy hiệu trưởng và giáo viên âm nhạc của khoa đều cho điểm số rất cao, hai vị giám khảo còn lại cho điểm cũng không thấp, chỉ có nữ nghệ sĩ của đoàn văn nghệ thành phố là cho điểm thấp nhất. Lâm Lam giậm chân, kêu lên: “Mẹ mình cũng thật quá đáng!”

Tôi kinh ngạc: “Là mẹ cậu à?” Chẳng trách Lâm Lam lại có năng khiếu như thế, thì ra là con nhà nòi.

“Ừ!”

Tôi an ủi cô ấy: “Không sao, những giám khảo khác đều cho điểm rất cao, chắc chắn đạt giải thôi. Mẹ cậu làm như vậy là muốn chứng minh, những gì cậu đạt được là dựa vào bản thân mình, không liên quan gì đến mẹ cả.”

Lâm Lam cười, cuối cùng cũng vui vẻ.

Sau đó biểu diễn những gì, tôi chẳng còn tâm trạng để xem nữa, đến khi nhớ ra Vương Chinh, vội chạy đi hỏi, kết quả người ta nói với tôi rằng năm nay Vương Chinh không thể đại diện cho lớp lên biểu diễn, bởi vì lúc tổng duyệt, thầy hiệu trưởng không thích tiết mục của anh ấy, nói chủ đề không lành mạnh, nên bị loại.

Kết quả cuộc thi được công bố, giải nhất của khối bảy thuộc về tiết mục độc tấu đàn nhị của Quan Hà, giải nhì thuộc về điệu múa Mông Cổ của lớp 7(8) và múa Thái của lớp tôi, tiết mục lớp 7(2) không được giải, Hiểu Phi hơi buồn, có điều còn tỏ ra bất bình thay Vương Chinh nhiều hơn, mắng thầy hiệu trưởng là không có con mắt tinh đời.

Tàn cuộc, đám bạn đi xung quanh vẫn còn bàn tán về hội diễn văn nghệ vừa kết thúc, đám con gái thì nói về Trương Tuấn, đám con trai thì nói về Quan Hà. Tôi chợt hoang mang, trước mắt hiện lên hình ảnh của Quan Hà và Trương Tuấn đan xen vào nhau, người con gái tao nhã duyên dáng, người con trai mạnh mẽ anh tuấn. Tôi bắt đầu cảm thấy khoảng cách giữa tôi và họ ngày một xa. Họ như ánh đèn càng cháy càng sáng, ánh hào quang càng lúc càng thu hút mọi người, còn tôi không những không có chút hào quang nào, ngược lại còn bướng bỉnh, bất kham, tiếng xấu đồn xa.

Sau khi nhìn rõ khoảng cách giữa chúng tôi, tôi thấy hơi đau lòng, bất mãn với sự sắp đặt của số phận, và nhiều hơn cả là không thể nào chấp nhận được sự thật ấy. Có lẽ trong lòng sớm đã hiểu được bản thân mình vốn không có gì xuất sắc, là người chỉ nên đứng từ xa mà nhìn về phía ánh hào quang của người khác, dù có ngưỡng mộ đến đâu, tôi cũng không thể trở thành họ.

Hội diễn văn nghệ kết thúc không lâu, danh sách nhân sự của Hội học sinh có thay đổi, Thẩm Viễn Triết trở thành Hội trưởng Hội học sinh trong nhiệm kì mới.

Là lớp trưởng của lớp 7(6), dưới sự dẫn dắt của cậu ấy, lớp 7(6) trở thành lớp có phong trào tốt nhất trong năm, danh tiếng của cậu ấy sớm đã lan xa, ai ai cũng biết, cậu ấy nhận chức Hội trưởng Hội học sinh, coi như thỏa nguyện mong ước của tất cả mọi người.

Thời gian trôi đi, đám học sinh mới chúng tôi từ chỗ chỉ biết ngưỡng vọng những lời đồn thổi về các anh chị khóa trên, không biết từ khi nào, chính mình đã trở thành nhân vật chính trong những lời đồn thổi ấy.

Sau danh hiệu “Song Ba” của Hiểu Phi và Quan Hà, danh hiệu “Song Vương” cũng được đề cử. Bạch mã hoàng tử là Thẩm Viễn Triết, tướng mạo tao nhã, học giỏi, tốt bụng, nhiệt tình giúp đỡ người khác, quan hệ với bạn bè và thầy cô giáo rất tốt, lại có nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, nữ sinh thích cậu ấy rất nhiều, nhưng cậu ấy không có tin đồn với bất kì ai, đối xử với tất cả các bạn nữ đều bình đẳng như nhau. Sự lương thiện và ôn hòa của cậu ấy khiến những nữ sinh bị từ chối khi tỏ tình cũng không có cảm giác tổn thương, ngược lại còn coi cậu ấy là bạn.

Hắc mã hoàng tử là Trương Tuấn, tướng mạo anh tuấn, học hành bình thường, trầm lặng ít lời, không có tinh thần tập thể, cũng không đoàn kết gắn bó với bạn bè, chưa bao giờ giúp ai, nhưng cũng không bắt nạt ai. Nữ sinh thích cậu ấy nhiều và rất phức tạp, có cả các chị lớp trên, có cả nữ sinh ở trường kỹ thuật, rồi cả những cô bé ít tuổi hơn. Lời đồn đại về cậu ấy cũng không ít, nhưng do cậu ấy không chơi với nữ sinh cùng khối, nên không có lời đồn đại nào từ phía họ, cũng chưa từng nghe nói có bạn gái nào ở khối bảy tỏ tình với cậu ấy, ngược lại, chỉ nghe thấy các chị khối trên vì yêu cậu ấy mà sinh hận, tìm người đến đánh cậu ấy, còn rút cục là có đánh hay không thì không ai biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro