Thời trang là thảm họa _by Boolovesbi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author Notes:

1.Fic G-T cuối cùng của tác giả,trước khi được hưởng cái diễm phúc lao đầu vào cổng trường Đại học.

2.Mục đích chính để kêu gọi cộng đồng VIPs anti kiểu đầu xoăn-thấy-gớm của Long dở hơi nhà mình.

3.Fic có sử dụng tên của một số nhãn hiệu, nhà thiết kế và một số kiểu trang phục chính tác giả chưa bao giờ được rờ lần nào trong đời.

4.Viết cho seme.Kỉ niệm tình yêu đã chín muồi chỉ trong vòng ba tháng.Hẳn rồi,em yêu mình như TOP yêu Yong ^"^

~~

Chap I/Từ súp hành đến Gyvenchy

By boolovesbi

Khi tôi tỉnh dậy vào sáng nay,với một bên mí trái giật giật và môi thì tím tái vì lạnh, đột nhiên tôi biết được hôm nay sẽ là một ngày không bình thường. Phải, không bình thường. Còn tại sao nó không bình thường thì, thề đấy, tôi khuyên bạn hỏi Chúa.

Cái cảm giác bất an trĩu nặng cứ lẩn khuất xung quanh, làm bao tử tôi đè xuống nặng trĩu. Cái cảm giác ấy càng tăng lên khi tôi nhìn vào gương. Và…

Á!

Tôi hét lên, mắt trợn tròn nhìn cái thằng đang trợn tròn mắt nhìn lại mình. Hắn trông thật kinh khủng với làn da trắng bệch như sáp, tóc tai xiên xẹo không có tí nghệ thuật nào, mắt thâm quầng và tệ nhất là người ngợm trông èo uột hẳn. Chỉ sau một đêm.

“TOP à”, tôi nói với hắn, ”Hay là hôm nay nhà ngươi để kiểu tóc khác đi vậy?”

Tôi thấy hắn gật gật. Mặc dù mọi ngày cứ thích cãi cọ mãi.

Thế là mất toi nửa tiếng đồng hồ tôi phải chải chuốt lại cho cái thằng điệu đàng kinh khủng ấy. Rồi là chỉnh sửa áo quần, đeo kiếng và tập cười trước gương trước khi cả hai chúng tôi bước xuống phòng ăn một cách tự tin tuyệt đối, đầu ngẩng cao. Thôi để cho tiện, cứ cho tôi và hắn là một đi. Ừ, thế rồi chúng tôi, à nhầm, tôi bắt gặp bốn thằng con trai khác đã ngồi sẵn đó tự lúc nào. Đứa đang ịn mông sát mép bàn bao giờ cũng là Tae Yang, cái thằng hay giả bộ hiền lành rồi toàn cướp đồ ăn của tôi. Còn cái thằng ngồi cạnh là Seung Ri, cái thằng trẻ tuổi đẹp trai muốn ngứa mắt mà tôi ít ưa nhứt. Cuối bàn, cái thằng kinh tởm đang ngoáy mũi không che giấu là Dae Sung, kẻ có nhiều sở thích quái ác như sưu tập Doraemon và cũng là kẻ khoái biểu diễn ba cái trò thoát y khoe cơ bắp trước mặt tôi nhứt. Còn cái thằng còn lại, lúc nào cũng chiếm chỗ ngồi giữa rồi bị ủn ra xa muốn rớt mông là Yi Jong. Chính cái thằng này là nguyên nhân nảy sinh câu chuyện lố bịch mà tôi sắp kể.

Tôi bệ vệ bước đến bàn, ngực ưỡn lên hùng dũng, tóc hất ra sau điệu nghệ trước khi ngồi xuống bàn và kéo tô ngũ cốc của Ji Yong về phía mình. Cần phải nói thêm là lâu lâu tôi cũng biểu diễn trò làm mặt ngầu trước mặt cả nhóm, nên chẳng thằng nào thèm ngạc nhiên nữa. Mà mặc kệ chứ, việc tôi tôi làm. Nghĩ rồi tôi cầm muỗng lên ăn theo cách thanh tao của quý tộc nước Anh thế kỉ 17.

Nhưng ăn một cách “thanh tao” là một nghệ thuật và những thằng còn lại là những nghệ sĩ tồi. Chúng lúc nào cũng ăn như thể bị bỏ đói mấy ngày, súp hòa nước miếng văng tứ phía, rồi khua tô dĩa leng keng. Dĩ nhiên một người như tôi ăn trong những tiếng húp sùm sụp như vậy thật mất hết hứng vị. Thế là, tôi bỏ tô súp đang ăn dở xuống, chỉnh lại khăn bàn và bỏ đi một nước.

Huynh TOP hôm nay lại dở hơi rồi ấy.

Tôi đi được vài bước chân thì nghe tiếng Seung Ri nói. Thật quá mà, còn chả thèm đợi người ta khuất bóng nữa. Mà tôi đã nói là tôi ghét cái thằng này chưa nhỉ?

À mà tôi đang kể gì trước khi tôi lạc đề và kể qua chuyện tóc tai, súp và Seung Ri ấy nhể? À phải, tai họa của tôi. Tai họa mà tôi sắp kể sẽ xảy ra ngay đây.

Tôi bước thình thịch tới phòng tập, lòng thề danh dự rằng Mr.Yang nên biết điều mà thưởng huân chương cao quý và danh dự cho một kẻ dù điệu nhưng chăm chỉ nhất YG là tôi đây.

Tự đắc ý với câu đùa của mình, tôi cao hứng quơ tay lên đống phụ trang sân khấu đang treo tứ tung trên móc, hi vọng mình có thể dọn hết trước khi lũ phàm ăn tục uống kia thò mặt vào và bỡn cợt tôi thêm một câu nào nữa..

Gìay cổ cao của cả mũ len beanie, nịt đủ màu, áo lót của Seung Ri, quần skinny, jeans shred của Dae, T-Shirt da trơn của Tae, Quần Calvin Klein của Ji Yong (nó kiếm đâu ra vậy?), khuyên tai xanh đỏ của Yi Jong, vòng bohemieng của Ji Yong, áo khoác Marc Jacobs của Ji Yong,…. Tôi lẩm nhẩm đếm…. Khăn Hermes của Ji Yong, áo military của Gyvenchi của Ji Yong, giày thể thao của Louis Vuitton của Ji Yong…Ồ, tôi ngờ rằng thằng nhóc Ji Yong này hơi giàu.

Sao lại nhìn tôi thế? Thôi được, nó rất giàu, được chưa? Điều quan trọng là tại sao nó phải khoác hết những thứ này lên người nhỉ? Nó sẽ biến thành cái móc áo di động mất.

Ahh, tôi thốt lên khi cảm nhận thấy tay mình khựng lại. Lùng bùng giữa đống quần áo hàng hiệu là cái gì đó lạnh toát, kẹt rất cứng ở giữa và đang giữ chặt tay tôi không khoan nhượng.

Sh** thật…

Tôi phun nước miếng phèo phèo, cật lực tìm cách rút tay ra trong khi nghe rõ mồn một tiếng chân người đang đi đến. Nhất định là bốn thằng nhóc kia sẽ thấy cảnh này: Tôi, thò tay vào giữa đống quần áo hàng hiệu không-một-nếp-gấp của thằng nhóc leader, mồ hôi đầm đìa như vừa đánh vật, trong khi đống phụ kiện chung quanh không ngừng leng keng đập bôm bốp vào mặt. Hơn thế nữa, rất có thể bộ não ngộ nghĩnh của chúng sẽ nghĩ ra một vài giả thiết để minh họa cho tình tiết vô cùng sống động này. Kiểu như tôi đang cố chôm cái áo MJ trị giá đâu có 1600$ của thằng cu kia chẳng hạn.

TOP huynh!

Đấy ,tôi biết ngay mà. Giọng lanh lảnh của thằng cu Yi Jong vang lên khiến tôi dù đã huẩn bị tinh thần vẫn hết hồn hết vía.

Ực.

Cái tay chết tiệt này, mày mắc vào cái gì vậy hả?

Huynh làm gì vậy TOP? Áo của em!

Ji Yong hớt hải chạy tới và ngó lom lom vào tôi, hay đúng hơn là chõ tay bị kẹt của tôi, và chính xác nhất là bàn-tay-bị-kẹt-trong-đống-quần-áo của tôi. Và muốn thế thì cậu ta phải thọc đầu vào giữa một mớ kim tuyến, nút áo và dây nhợ.

Ahh…nhột quá.

Tôi kêu lên khi cái đầu vàng hoe của cậu ta rúc hẳn xuống. Ay, nhột…giờ thì cậu ta dựa hẳn vào một bên nách của tôi. Tôi có thể hít hà cái mùi súp hành từ người cậu ta. Đồ ăn ở thô tục.

Tôi bận bịu liên tưởng đến súp và Gyvenchy đến nỗi không dể ý nãy giờ cậu ta 

càng lúc càng thọc sâu hơn vào đống quần áo, và tình huống có vẻ không được khả quan lắm.

Yahhhhhhhhhh! TOP! Huynh đã làm gì thế này? Cái áo Gyvenchi của em!

Biết ngay mà, biết ngay mà. Cậu ta yêu thích Gyvenchi đến nỗi đáng lẽ tôi phải biết nếu thò bất cứ bộ phận nào trên cơ thể về phía đống quần áo thì 90% là sẽ mắc kẹt trong Gyvenchi.

Huynh thò tay vào áo của em làm gì để bây giờ mắc kẹt tội lỗi trong đống khóa áo này hả?

Cái gì cơ?

Tôi ngơ ngác hỏi lại. Rõ ràng là thằng TOP tôi chưa quen lắm với việc nhanh chóng chuyển từ trạng thái Gyvenchi sang trạng thái kẹt-tay-trong-khóa-áo.

Trong khi thằng cu Ji Yong mặt đỏ phừng phừng ngó lại tôi, mặt tôi vẫn nghệt ra toàn tập. Chà, tôi không hiểu lắm chuyện này. Làm sao cái thứ khiến tôi mắc kẹt lại là một cái khóa áo? Đã có ai trên đời từng bị kẹt tay cứng ngắc như vầy trong khóa áo đâu? Phải hỏi lại mới được.

Huynh không hiểu. Thì cậu cứ rút nó ra dùm huynh. Áo sống gì mà phức tạp vậy hả?

Nhưng em cũng kẹt rồi.

Hả?

Em tìm cách gỡ cho huynh này giờ rồi tay em cũng kẹt vào trong đống móc khóa luôn rồi.

Ji Yong chậm rãi lặp lại. Mặt cậu ta đến đấy cũng nghệt ra không kém.

Uả gì kì vậy? Tôi không hiểu nổi. Làm sao cái thứ khiến tay tôi rồi đến tay cậu ta kẹt cứng lại như cá đóng hộp lại là một cái khóa áo? Đã có ai trên đời từng vật lộn suốt 15 phút để giải cứu đồng bọn khỏi một cái khóa áo và bây giờ chính cậu ta cũng kẹt cứng ngắc như vầy chưa? Trong một cái khóa áo!

Huynh không hiểu. Thì cậu cứ gỡ cho cậu rồi sau đó gỡ cho tôi.

Vẻ mặt Kwon Ji Yong bây giờ nhìn tôi tràn trề cảm xúc. Kiểu như một giáo viên tận tâm đang rất xúc động khi lần đầu tiên nhìn thấy một học trò thiểu năng. Như thể cậu ta đang âm mưu dùng chính ánh nhìn của mình để xô tôi xuống vực sâu tội lỗi. Khoan, đợi đã. Đống móc khóa à? Cậu ta có mấy cái khóa áo vậy?

Cậu có mấy cái khóa áo trên cái áo thổ tả đó vậy?

Đó không phải là cái-áo-thổ-tả! Huynh đần ạ.Ji Yong nghiến răng.

Ôi thôi thôi, giờ thì cậu ta nóng thật rồi.

Huynh xin lỗi.

Tôi bày tỏ sự ăn năn muộn mằn của mình. Trước tiên là ánh mắt cụp xuống,rồi mở khẽ như van lơn. Tôi chả hiểu tại sao cậu ta phải tức giận về danh xưng giùm cho một cái áo cơ chứ? Giờ thì sao mà chả được.

Thế cái- áo-không-phải-thổ-tả đó có bao nhiêu cái khóa áo vậy?

17 cái.

Cái gì?

17 cái.

Cái gì?

17 cái.

Cái gì?

17 cái

………………………………………………………………

…………………………………………………

…………Chúa - Ơi …………………

………

…………Ai đó véo tôi một cái với?

End chap I/

Chap II/Từ T&CT@BB đến Cigarrets and chocolate milk

By Boolovesbi

Cứu! Làm ơn cứu tôi với! Cứu! Cứu! Cứu! Ai đó hãy gọi cảnh sát đi, hoặc gọi lực lượng cứu hộ Quốc gia cũng được. À không, nghĩ kĩ thì nên gọi Ban cứu trợ Chính phủ …ý tôi là hãy gọi thẳng tới văn phòng của Lee Hae Chan, biết đâu ông ta giúp được tôi. À không được. Ừm thôi, gọi T&CT@BB-Đội tìm và cứu trợ TOP của Big Bang là tốt nhất. Nhưng hình như họ bận thì phải đúng không? Thế thì tốt nhất là không nên quấy rầy họ.

Nếu bạn chưa nghĩ ra phương án nào mà cứ ngồi đấy nhe răng ra cười thì làm ơn thôi đi. Hãy làm gì đó thiết thực một chút. À phải, muốn gọi cho ai đó thì phải có điện thoại đúng không?

Thiệt tình. Tôi tự khen mình.IQ cỡ bao nhiêu mới suy ra được quy luật tuyệt vời đó nhỉ?

Yi Jong nè.

Thế nữa, giờ thì không thèm đáp lời tôi cơ đấy. Nhưng mắt cứ tròn xoe lên thế kia thì ai mà chịu được.

Gọi cho Jieun noona đi em, nhờ cổ mang kéo hay kìm gì đấy tới đây.

Không mang…

Em không mang điện thoại á?

…*lắc đầu*

Thế có nghĩa là “không” đúng không? Ai đó hãy gọi T&HGD@BB-Đội tìm và hiểu G-Dragon của Big Bang cho tôi đi. Huhu.

Thế này.

Cậu ta chậm rãi nói, và tôi nghi là cậu ta giận điên đến mức đang tìm ra cách nói ngắn gọn nhất của cuộc đời.

Huynh và em chỉ việc đợi mấy thằng cu khác lết đến phòng tập rồi nhờ nó tháo huynh và em ra.

Ờ ha. Thiệt tình. Tôi tự hỏi.IQ cỡ nào mới nghĩ ra được điều sáng suốt này? Nghĩ thế và tôi bắt đầu nghêu ngao hát Cigarrets and Chocolate Milk. Hừm, bạn có thể cười phá lên như điên, nhưng đó là bài hát tôi yêu thích. Ji Yong có một hạnh phúc là đã nghe tôi hát bài này đến mấy tỉ lần rồi. Cho nên nó lập tức bày tỏ sự vui sướng bắng cách giơ ngón giữa của bàn tay trái lên trước mặt (Nếu tay phải không mắc kẹt thì nó đã giơ cả ngón giữa của bàn tay đó lên,rồi cả hai tay nó giứ giứ trước mặt tôi một cách rất điệu nghệ và hiphop). Nhưng giờ thì nó đã đầu hàng số phận và đang bận bịu đếm lại đống Gyvenchy của nó.

a little bit tower of pisa whenever i see you

so please be kind if i'm a mess

cigarettes and chocolate milk…

Tôi ngân dài đoạn điệp khúc, tưởng tượng đến bản mặt của Dae Sung nếu cậu ta có dịp ăn pizza ở Ý. Âm nhạc thật là tuyệt vời và xin cảm ơn Thượng đế. Đấy, việc gì phải bi quan, tôi bắt đầu nghe tiếng chân của mấy thằng cu khác đi đến rồi.

OHHHH!

Bản mặt trợn tròn vĩ đại của Seung Ri, Tae Yang và Dae Sung hiện lên trên lớp tường màu kem sáng loáng và rực rỡ y như ba thiên thần hiện lên trên trên ánh hòa quang rực rỡ. Chúa ơi, tình huống này dễ thương quá. Tôi chớp mắt một cách xúc động khi ba thằng nhóc vừa xóa bụng vừa từ từ đi tới, có vẻ nhún nhảy và còn huýt sáo nữa. Tôi lùng bùng nghe Ji Yong nói gì đó với Seung Ri. Nhưng ai mà quan tâm cơ chứ. Xin hãy xúc động chờ đợi giây phút trọng đại đang đến. Tôi sẽ được giải thoát khỏi 17 cái móc khóa ngu ngốc và kế hoạch đầu tiên tôi nghĩ đến là về phòng vuốt lại tóc, sau đấy dùng một chút thời gian rủa xả thằng cha đần độn nào đã thiết kế ra cái thứ khóa đần độn này. Con người ta còn nhiều việc phải làm hơn là bị mắc kẹt trong khóa áo khi đang thu dọn đồ.

Các huynh làm sao mà lại mắc kẹt trong một đống đồ chứ?

Ri hỏi, ánh mắt đùa cợt nhìn chúng tôi trong khi chính nó luồn tay xuống dưới đống quần áo. Và hệ quả tất yếu là cũng như tôi,nó bị một đống thắt lưng và móc khóa treo chung quanh đập bôm bốp vào mặt. 

Nếu chú không biết,thì huynh nói cho mà nghe.

Tôi sẵng giọng vì cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương ghê gớm.

Cái áo của chú em Kwon Ji Yong có đến 17 cái móc khóa cơ đấy. 17 cái! hiểu chưa? Và đừng có nén cười kiểu đó, trông như thể bị táo bón đến nơi.

Tôi cười đắc ý, cảm thấy mình có thể dùng lời nói mà xô Seung Ri thẳng xuống vực.

Và giờ thì Seung Ri cụp miệng lại, nó và hai thằng cu kia hè nhau vác hết đống quần áo chung quanh xuống đặt dưới chân chúng tôi. Và, như một cái bánh ga tô vừa được ăn sạch lớp vỏ kem bên ngoài, cái áo hiệu Gyvenchi hiện lên, lộ rõ 1,2,3…loạn cả lên nhưng hình như đúng là có đến 17 cái móc khóa, chằng chịt vắt ngang sổ dọc theo kiểu quân đội. Mốt military ngu ngốc. Đến hai vai áo cũng có đến 4 cái móc. Và đoán xem tôi đã mắc kẹt trong đó bằng cách nào? Vâng, cái thằng TOP chứ không phải tôi đã đưa tay thẳng vào khe hở của hai cái móc khóa ở giữa thân áo, cái kiểu khóa cầu kì mà tôi chẳng bao giờ hiểu nổi. Và với độ hẹp của cái khóa mà cả bọn đang lồi mắt chứng kiến, thì thọc mạnh tay vào thì dễ nhưng kéo ra thì chắc phải để lại cả cánh tay phải làm kỉ niệm. Tệ hơn nữa, tay trái của Ji Yong cũng thọc nốt vào hai cái khóa vắt chéo nhau ở lưng áo, đối diện với hai cái khóa mà tôi đút vào.Chắc nó định giải cứu cho tôi nhưng ĐVGCTT-Điệp vụ giải cứu tay TOP lại không thành. Và giờ đây, tôi và nó huy hoàng dưới ánh đèn phòng tập, đứng đối xứng với nhau qua một cái áo được treo thẳng đứng dọc thân áo lên cột treo áo.

Hừm. Hai cậu cùng nhấc tay lên để tháo cái áo ra khỏi cái cột, rồi mình gỡ áo ra khỏi tay ra sau.

Ôi, tôi yêu Tae biết bao. Cậu nói và hai chúng tôi làm theo ngoan ngoãn như hai đứa trẻ vừa được tha tội tè bậy giữa đường. Okay okay, ví von vậy không được sâu sắc lắm nhưng vấn đề là, cuối cùng cái áo cũng được luồn ra khỏi cây cột sắt và được đặt xuống đất (cùng với tay phải của tôi và tay trái của Ji Yong) cho cả năm người chúng tôi ngâm cứu.

Các huynh nghiêng lòng bàn tay lại rồi luồn qua khe khóa áo được không?

Ji Yong thử và tôi gọi đó là một nỗ lực yếu ớt.

Hay mấy cậu thử lắc mạnh tay xem cái áo có tuột xuống bớt không?

Ji Yong thử và tôi ngán ngẩm đến mức chả thèm nhìn.

Hay….

Thôi. Tôi nói. Huynh thấy tốt nhất là cứ cắt béng cái áo ra cho rồi.

Vừa dứt lời, tôi cảm nhận được rõ rệt tia mắt kinh ngạc của bốn thằng cu kia. Gì kia chứ? Đó chẳng phải là một ý kiến thông minh hay sao? Ít ra thì cũng thông minh hơn việc lắc cho cái áo tự rũ xuống (Nghĩ sao vậy trời!).

Nhưng mà cái áo đến $5600 lận.

Tae lặng lẽ kết luận.

……………………………………..

Hay là thôi vậy!?

***

Ji Yong thở đánh thượt, và tôi cảm thấy như bao tử mình trôi cái èo xuống dưới, băng qua cột sống và hạ bệ ở đâu đó dưới mông. Khỏi nói cũng biết Ji Yong sẽ không-đời-nào để tôi cắt, xé, rứt hay phá te tua cái áo chết tiệt của nó. Thế có nghĩa là,tôi sẽ mắc kẹt lại với tên điên mê thời trang này đến khi nào? Có phải cuộc đời tôi rồi đây sẽ lụi tàn trong khóa áo? Và có lẽ đến chết, tôi nghĩ, hình dung ra ngay trong đầu một nấm mộ tròn tròn, đề : “ Mộ của Kwon Ji Yong-ca sĩ kiêm nhà thiết kế lừng lẫy. Và TOP- ca sĩ kiêm chàng trai tuyệt vời nhất thế giới. Và cái móc khóa của họ”.

Thôi được.

Kwon Ji Yong nói.

Chắc là chúng ta sẽ phải đi chung với nhau trong vòng một ngày,trước khi em tìm ra cách cứu chúng ta ra khỏi tình huống này mà cái áo của em không hề bị sây sất.

Không. Hề. Bị. Sây. Sất. Nghe cứ như thật ấy. Dù sao thì không còn cách nào khác, tôi khịt mũi và dùng bàn tay còn lại của mình thu dọn đồ đạc và đi cùng cậu ta, tay phải kẹp chặt trong móc khóa, đi bên cạnh lũ kia và cảm thấy mình như tên tội phạm ăn trộm đồ lót trong siêu thị và bị áp giải vậy. Có điều là cảnh sát không bao giờ lại đi nhe răng hớn hở kiểu như Seung Ri và Dae Sung lúc này.

End chap II/

Chap III/Từ Leonardo de Vinci đến Moonwalk

By boolovesbi

Ai bảo rằng Yong-Ri là couple đẹp nhất Big Bang thì nên dẹp ba cái lí thuyết vớ vẩn ấy đi. Còn ai cho rằng G-Top là couple đẹp nhất Đại Hàn dân quốc thì cũng bớt tưởng bở đi. Các người làm ơn suy nghĩ cho hợp lí một chút.Bởi vì tôi chẳng yêu đương gì hai đứa kia sất. Các bạn cứ việc tưởng tượng ba cái cảnh abc hay def gì đó đi, tôi thông cảm. Nhưng xin tuyên bố: Tôi là giai thẳng và Ji Yong vẫn còn zin. Phải nói xa nói gần như thế bời vì, hừm, tôi đang ghét cậu ta điên lên được.

Mắc kẹt trong một cái khóa áo đã tệ, mắc kẹt trong 17 cái khóa áo với một tên điên về thời trang còn tệ hơn. Phải gọi đây là một thảm họa về thời trang mới đúng!

Giờ thì tôi và Kwon Ji Yong,đang ngồi giữa một núi quần áo chưa cắt mác của cậu ta, lục lọi một cách “nhẹ nhàng và tinh tế”, sắp xếp một cách “duyên dáng và cẩn thận” bộ sưu tập của cậu. Đúng hơn, lí do duy nhất có tác dụng ép buộc tôi làm việc này là,cậu ta nói cả hai chúng tôi phải tìm ra cái kéo chuyên dụng để sửa đồ hiệu của cậu. Chúa ơi, cứ như thể tự mang thóc và gạo trộn chung với nhau rồi ngồi nhặt cho vui ấy. Tôi gần như bấn loạn khi phải ngồi giữa đống quần áo hàng hiệu gấp nếp thẳng băng (có phải cậu ta mang êke ra đo nếp gấp áo không? hay là mắt tôi có vấn đề?), rờ đến đâu run rẩy đến đấy. Đơn giản vì đối với Kwon Ji Yong, làm gãy nếp một chiếc áo hàng hiệu cũng vô nhân tính như khi lên xe buýt mà huýt sao ngó lơ một phụ nữ đang mang bầu đứng trước mặt, hay vô nhân đạo như khi mang bánh kẹo ra ăn trước mặt những đứa trẻ nghèo khó đang rỏ dãi vì thèm. À vâng, tôi hơi nhảm tí,nhưng mà….

Tìm thấy rồi!

Cu cậu reo lên và cái bao tử bị đánh mất của tôi từ dưới mông lại tọt lên bụng cái ọt, băng qua xương sườn và yên vị ở chỗ mà trước nay nó vẫn cố định. Ơ RÊ CA! Tôi nhìn cái kéo óng ánh vàng mà Ji Yong đưa ra trước mặt với một điệu bộ gần như múa, cảm thấy niềm vui tràn ngập khắp tâm hồn lẫn thể xác.Xin cảm ơn Leonardo Da Vinci đã phát minh ra cái kéo. Tôi xin chính thức bầu chọn kéo là dụng cụ giản dị nhất nhưng tuyệt vời nhất và vĩ đại nhất mà con người từng nghĩ ra.

Tôi đưa ánh mắt thân thương trìu mến nhìn Kwon Ji Yong luồn cái kéo bé nhỏ xuống dưới mép chiếc khóa áo. Hắn bặm môi,đầu cúi xuống trong khi mắt banh ra nhìn theo từng mép áo nhỏ và tôi gần như đã thấy mình nhảy múa ăn mừng cho đến khi…

Crăkkkkk!

Vâng,một tiếng Crăk duyên dáng vang lên và hai lưỡi kéo hôn tạm biệt nhau trước khi lặng lẽ đáp xuống mặt đất. Tôi có thể nói là không gì tang thương và bi kịch cho bằng bộ mặt của Ji Yong lúc này. Tóc tai bết hẳn qua một bên vì mồ hôi,đôi môi nãy giờ bặm chặt đang mở ra kinh hoàng, và mắt hắn ngó như thôi miên vào hai lưỡi kéo mạ vàng trị giá $500 lăn lóc trên sàn như muốn nói “Không thể tin được!”. Một phút trôi qua và tôi phải đưa tay xoa xoa bộ ngực lép kẹp của cậu ta. Chúa ơi, có khi nào cậu ta không còn thở không?

Này Ji Yong, Ji Yong à…

Tôi thì thào khẩn thiết, không ngừng rủa thầm sao thiên hạ không ai mở lớp dạy kĩ năng sơ cấp cứu cho những tín đồ cuồng vĩ thời trang. Thời đại này thì điều đó chắc hẳn cần thiết lắm. Tôi đang định giơ tay lên huê huê trước mặt cậu ta thì Ji Yong thình lình cất tiếng nói.

Em cần đi tắm.

Và mọi chuyện Cứ như thể chưa từng có hai thẳng khờ mắc dính vào nhau trong một cái áo xấu hoắc trị giá $5600 và rồi để tự giải thoát khỏi nhau, một trong hai thằng làm gãy luôn cái kéo tặng kèm thôi nhưng giá đến $500 (Thằng đẹp trai nhất bọn xin chân thành khẳng định với thằng đẹp trai thứ nhì rằng cái kéo không phải là một món hời. Sở dĩ người ta chịu tặng một cái kéo mắc mỏ như vậy là bởi vì, sẽ có một số kẻ ngốc xít bỏ ra $5600 để mua món hàng chính).

Cậu ta nói xong, tay vơ đồ đạc bỏ vào giỏ và ra chiều muốn đứng lên. Tôi, với nổi lo rách cái áo Gyvenchi(bị lây), cũng quáng quàng thu dọn đồ đạc với tốc độ ánh sáng. Kwon Ji Yong lầm lũi đi trước như một kẻ tử tù, và tôi, như một tên to xác đần độn líu ríu theo sau không rời một bước. Chúng tôi cùng nhau lặng lẽ đi vào phòng tắm.

,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,

Đợi đã, phòng tắm á?

***

Đợi đã,…Kwon Ji Yong.

Tôi vất vả thốt lên và Ji Yong từ từ quay lại. Cậu ta nhìn tôi vô cảm.

Làm sao huynh đi tắm được?..Ý huynh là…hơ…hai tụi mình tắm cùng nhau á?

Tôi đứng chôn chân một chỗ nhìn hắn, bàng hoàng kinh khiếp. Trời ơi, mới có bốn tiếng đồng hồ thôi nhưng tôi phải thừa nhận là tôi đang bắt đầu bị Hội chứng Sợ Hãi và Ngớ Ngẩn xâm chiếm toàn bộ các nơ ron thần kinh. Thề là các tế bào não của tôi đang rơi rụng như gàu rơi xuống vai áo trong quảng cáo sunsilk, bằng chứng là Ji Yong đang từ từ đưa bàn tay( không bị kẹt ) của cậu lên mặt tôi, sờ soạng, nắn bóp,l ay lắc…Chắc cậu ta chắc mẩm có thể nghe tiếng lộp bộp của các miếng não đang rơi rớt trong hộp sọ của tôi chăng?

Tôi chớp mắt và thấy cậu trợn tròn mắt nhìn mình.

Huynh bị làm sao ế? Em có nói thế đâu? Huynh và phần áo mắc vào tay của huynh ở ngoài. Em và phần áo mắc vào tay của em đi tắm. Huynh chỉ đứng ngoài thôi,hiểu chưa?

Sao thế được?

Tôi gân cổ cãi, lờ đi một vài hình ảnh không đứng đắn vừa ngoi lên trong đầu.

Cái cậu này…Huynh nói thế chứ huynh có muốn tắm với cậu đâu? Hừm, bộ xương khô…

Vậy huynh tránh ra đi, em vô trỏng.

Ji Yong hẩy tôi ra và hăm hở đi vào, nhưng cậu ta không bước tiếp được.Thằng TOP ở trong người tôi nhe răng cười với Ji Yong trước khi thì thầm vào tai tôi sự phản đối mà hắn mới nghĩ đến.

Nhưng huynh muốn đi vệ sinh.

Tôi nói, đầu ngoẹo đi một cách khoái trá. Khỉ thật, sao hôm nay cần cổ tôi cứng ngắc vậy nhỉ?

Cái gì? Đợi em tắm xong không được hả?

Huynh không nhịn được.

Em không cần biết. Em-muốn-đi-tắm!

Đến nước này thì tôi đành nhắm mắt nhắm mũi cố tiến vào phòng vệ sinh, nhưng khi mở mắt ra vẫn thấy đích chưa tới mà mình vẫn đang nhảy điệu moonwalk trong vô vọng. Thề có linh hồn của Coco Chanel là Yi Jong khỏe kinh khủng. Cậu ta một tay đỡ cái áo, một tay níu người tôi lại một cách lạnh lùng.

Em có suy nghĩ tí nào không vậy? Việc đi vệ sinh và đi tắm thì hiển nhiên việc thứ nhất cấp bách hơn!

Cái này cũng phải giải thích nữa hay sao? Thằng nhỏ này!

Em không cần biết. Huynh phải đi với em trước.

Huynh năn nỉ mà Yi Jong. Cậu nỡ làm vậy sao?

Tôi rền rĩ trong khi các cơ mặt biểu lộ sự thê lương hết mức có thể.

Dù sao em cũng không chịu thua đâu.Bởi vì huynh là kẻ phá cái áo!

Ji Yong nạt và khoanh tay lại trước ngực

Chap IV/Từ Louis V đến bé bi của Topie

By boolovesbi

Tôi cảm thấy đã bị ai đó viết những từ “Kẻ thua cuộc” và dán vào ngay chính giữa mặt khi đứng xây lưng lại Kwon Ji Yong trong căn phòng tắm phủ màu kem ánh bạc. Biểu tượng sặc sỡ của Louis Vuitton cùng những chữ cái D-K-N-Y và P-&-G, D-&-G đang nhảy múa trước mặt tôi, chúng ngân nga với giọng của Ji Yong:”Huynh là kẻ phá cái áo! Huynh là kẻ phá cái áo!”. Tai tôi như ù đi trong khi mắt vẫn không ngừng bị những tên nhãn hiệu hút lấy…

Tính đến hơn năm tiếng đồng hồ ngày hôm nay, tôi đã căm thù tất cả những nhà thiết kế trên đời. Mặc dù Ji Yong ra sức khiến tôi hiểu, ừ thì họ lập dị và đồng tính, nhưng họ quyết định cả thế giới mặc gì. Như kiểu họ sáng tạo ra kính nobita hay wayfarer, và sau đó là “kính TOP” khiến thiên hạ cuồng điên. Tôi chỉ là một thằng ngu bị động trong cái chu trình biến đổi không ngừng của thời trang, đúng không? Thôi được, tôi có thể nghe theo lời Ji Yong đeo kiếng, đi giày cổ cao hay khẩu trang gai (và lờ tịt đi nếu nó trở thành mốt), nhưng không đời nào tôi muốn Ji Yong trở thành một nhà thiết kế. Biết đâu hắn sẽ cạo đầu bôi vôi như lão Andre Kim, hay mặc áo phông “I love hiphop” khi về già như lão Karl Lagerfeld nào đó. Chuyện đấy mới nghĩ đến thôi đã thật kinh khủng.

Có ba cách phản ứng trong lúc này : A/Cứ nhắm mắt lại rồi cơn buồn sẽ qua ; B/Mặc kệ ba cái lí thuyết $5600, xé toạc cái áo, tấn cho Kwon Ji Yong bất tỉnh và chạy trốn khỏi nơi điên loạn này; C/Đợi cho cậu ta tắm xong đã. Chắc là phải hỏi lại cậu ta đúng không?

Top này…

Ji Yong từ từ quay đầu lại,đồng nghĩa với việc cơ thể rất-có-thể-đang-trần-như-nhộng của hắn xoay thẳng vào tầm mắt của tôi.Và đúng thật.

Oops!

O__0

Cậu làm gì vậy?

Tôi hét thất thanh, đưa hai tay lên che mặt. Mắt tôi tự nhiên không nhắm lại được, thành ra phải dùng tay thôi. Ahhhh, nhưng tay tôi…trời đất, nó bị kẹt mà.

Huynh lại bị gì ế?Ji Yong cười toe toét. Huynh tắm luôn đi, quần áo huynh ướt sũng rồi kìa.

Quần tôi đang ướt thật. Thế mà tôi nghĩ năm phút nữa nó mới ướt cơ.

Thật không công bằng!

Cái gì không công bằng?

Tại sao cậu lại làm như thế? Người ta gọi đó là QUẤY RỐI TỜ DỜ đó!

Em đã làm gì huynh đâu?

Đó mới là vấn đề…

Tôi phều phào trả lời và cố nghĩ xem nên làm gì với bản thân. Mặc cho cơn shock đang lấn át dần, tôi vẫn cảm thấy buồn kinh khủng, và điều này dồn tôi vào chân tường, khiến tôi rồi sẽ phải làm cái việc khiến nỗi kinh hoàng của tôi rõ ràng hơn bao giờ hết.

Cậu để tôi nhìn thấy cậu trong khi chúng ta thực ra…biết đâu…

Tôi sẽ chết vì nghe thấy chính những điều mình nói mất. Biết đâu tôi sẽ chết, âm thầm và lặng lẽ, vì rõ ràng một nhu cầu sinh lí bức thiết không hề được giải quyết. Và Ji Yong sẽ phải mang xác tôi đi lòng vòng nếu cậu ta còn tiếc cái áo mới. Không lẽ cậu ta nghĩ tôi sẽ bình thản và nhìn cậu ta không chớp mắt? Hay đây là cách cậu ta dùng để giết tôi? Dễ lắm, bằng chứng là mắt tôi đang trợn trừng vì sốc, trong khi mồm há to như ngậm lollipop. Trong khi chúng tôi thực ra…biết đâu…

Trong tình thế cấp bách và vô cũng kì quặc này, tôi cũng phải thú nhận rằng đôi lúc tôi cũng có nghĩ đến tình huống giữa tôi và cậu ta. Mới gần đây thôi, tôi đã đứng trên sân khấu và nhìn chằm chằm vào một tấm poster fanmade phía dưới stage. Trên tấm poster là cảnh tôi và cậu ta, mắt nhìn nhau đắm con cá đuối, môi sắp chạm môi, và xung quanh là tim hồng bay chíu chít. Cảnh tượng vĩ đại kinh khủng ấy dường như minh họa cho dòng phản ứng hóa học 

T.O.P + G-D = > FOREVER LOVE

Tôi đã shock hết mức khi nhìn những hình ảnh mang tính liên tưởng rất lớn ấy, môi dưới sệ xuống đến chân theo kiểu những nhân vật hoạt hình mỗi lần lên cơn sốc. Mãi cho đến khi Ji Yong, mồm vẫn không ngừng rap, mắt nháy fan gơ, tiến đến và tặng cho tôi một cái thụi rõ đau được ngụy trang dưới dạng ôm ấp thân tình.

Và nỗi sợ hãi của tôi được tăng lên tột bậc sau đó, khi tôi đánh đổi nguyên buổi chiều làm điệu để search youtube dưới kết quả G-TOP. Những gì tôi tìm thấy dường như vượt quá giới hạn của quả tim nhỏ bé của tôi. Có cả những đoạn slide hoành tráng, mà tôi nhớ rất kĩ một trong số đó là cả một bài thơ dài.

Topie,Topie,Topie….

Hãy nhìn vào mắt em đi

Anh sẽ thấy trái tim diệu kì

Topie,Topie,Topie…

Anh muốn em,hãy thú nhận đi

Topie,Topie,Topie…

Anh và em sẽ thật hoàn mĩ.

Nếu có bé bi.

Young Bae yêu quý, vì lí do nào đó đã đọc được bài thơ tôi in ra và mang đi photocopy hàng loạt (bạn cũng sẽ làm thế mà, uhm, để xem,…vì nó quá hài hước chẳng hạn). Dae và Ri, vì lí do nào đó cũng đã đọc được bài thơ tôi in ra và mang đi ngâm nga suốt cả ngày (cho đến khi cả chủ tịch Yang cũng nổ ra vì cười). Và tệ nhất là Kwon Ji Yong, vì lí do nào đó đã đọc bài thơ tôi in ra và khi đọc xong, cậu ta mang một vẻ như bị thôi miên với cái miệng cười toe toét của một gã khờ si ngốc.

Ôi, đồ chết tiệt…có ai để ý thấy tôi, nhân vật chính trong bài thơ, kẻ đã bị bêu riếu một cách chính đáng ấy, đã cảm thấy tệ hại như thể bị ai đó táng cho một cú vào những vùng nhạy cảm. Haha, đùa đấy, tôi luôn luôn gặp vấn đề với những câu văn so sánh. Bạn có thấy vậy không?

----------------------------------

Tôi nghĩ là tôi hóa điên mất rồi.

End chap IV/

Chap V/Từ Tôi Ghét Hắn đến Chúng Tôi Hạp Nhau Vô Cùng

By Boolovesbi

“Tôi ghét Kwon Ji Yong” – ba chữ ấy cứ dộng qua dộng lại trong đầu tôi kể từ lúc hắn lôi tôi ra khỏi phòng tắm, tuyên bố chỉ đáp ứng nguyện vọng tha thiết của tôi nếu như trong suốt cả ngày hôm nay, hắn được quyền quyết định TẤT CẢ những nơi chúng tôi sẽ đi và TẤT CẢ những việc chúng tôi sẽ làm. Bạn nghĩ tôi sẽ còn sự lựa chọn nào khác? Tôi đang đánh đổi TẤT CẢ chỉ để có được 15’ vào nhà vệ sinh, làm việc cần phải làm và tha thiết muốn làm,rồi trở lại ngoan ngoãn như một tên nô lệ.

Mình ghét Kwon Ji Yong. Mình thực sự ghét hắn.

Tôi thầm thì với âm lượng nhỏ nhất của bản thân, tự hỏi làm thế quái nào mà tôi và cậu ta còn là bạn trong một nhóm nữa cơ chứ!

Mình ghét hắn vô cùng.

Tôi rít lên,tay xả nước thật mạnh để Kwon Ji Yong không nghe thấy tình cảm sâu kín của riêng mình. Hừm, đáng nhẽ hai chúng tôi đã có một thứ tình cảm đẹp với nhiều kỉ niệm tuyệt vời, nếu như cậu ta phá hỏng tất cả những giây phút ấy bằng cái gu thời trang quái quỉ của cậu ta.

~

TOP hà,huynh nhìn này,em nghĩ là em mới làm được cái này.

Tôi nghe thấy Seung Ri hí hửng nói và khua cái gì đó trước mặt chúng tôi-tức là tôi, Ji Yong và cái áo. Cả ba chúng tôi đang đứng bên nhau như ba chàng ngự lâm pháo thủ, đối diện với Seung Ri, Tae Híp và Dae Híp Hơn.

Trong lúc huynh giãi bày nỗi lòng ở trỏng, Ji Yong đã thống nhất với bọn em thế này. Nếu huynh làm đúng hết cái này, Ji Yong huynh đồng ý cắt tan tác cái áo và giải thoát cho huynh.

Thiệt hả Ji Yong?

Tôi bàng hoàng hỏi lại,một lần nữa thấy trước mắt cảnh chính mình nhảy nhót, quần áo vẫn còn nguyên nhưng Ơ RÊ KA khắp YG Ent.

Cơ hội 50/50 đấy TOP ạ, Tae vỗ vai tôi thân tình trong khi Dae cười hềnh hệch.

Ôi, tôi yêu hai anh em nhà Híp vô cùng.Chúng luôn ở cạnh tôi trong nhưng giờ phút khó khăn nhất. Tôi cũng yêu Ri, maknae thông minh, đẹp trai,t ốt bụng. Tôi yêu Hàn Quốc. Tôi yêu Asia. Tôi yêu mọi người.

Giờ phút thoát khỏi xiềng xích (đúng cả nghĩa đen lần nghĩa bóng) đã đến rồi. Đời ta là đây!

Tôi cầm tờ giấy nhỏ hét lên sung sướng. Từ ngằy mém rớt đại học đến nay mới thấy yêu trắc nghiệm vô cùng. Ji Yong vẫn giữ bộ mặt bất cần của mình, và cái liếc hắn dành cho tôi đang ở mức 5 – mức không đến nỗi nguy hiểm đến sức khỏe.

TRẮC NGHIỆM MỨC ĐỘ HẠP NHAU CỦA CHOI TOP VÀ G LONG

1.Ji Yong sẽ làm gì khi rảnh?

a.Nằm khển coi Fashion TV

b.Tự may một bộ đồ đúng mốt (tip tip: cầm quần jean cắt te tua xơ mướp là nhanh nhứt)

c.Thử lọ Channel số Khỉ Gió,Quên Rồi

d.Cả ba phương án trên, tùy vào tình hình tài chánh của đối tượng

2.Ji Yong cho con mèo của mình mặc gì?

a.Gyvenchi có đồ cho mèo không nhỉ?

b.Đợi đã,mèo của Ji Yong không mặc đồ mà!

c.Marc Jacobs

d.Nó làm quái gì có mèo!

3.Món quà thích hợp để tặng Ji Yong?

a.Hot item năm nay-áo vai độn, kaka

b.Quần sịp Joggie hoặc cái gì đó tên là Ji-Yong-Thuốc-nổ-gợi-tình

c.Nội tạng của TOP

d.Cả ba phương án trên

4.Năn nỉ Ji Yong tha cho TOP bằng cách nào?

a. Chết đi cho nhanh thấy

b.Hun nó

c.Thực hành tuyệt kĩ yaoi với nó, như mấy mụ bịnh viết ấy.

d.TOP, mày không thể mất tem!!!!!

5.Thần tượng thời trang của Ji Yong?

a.Donna Karan, Karl Lagerfeld, Coco Channel,…hay tất cả những người khó nhớ tên đó.

b.Lady Gaga-chuyện này giải thích cho cái kiểu nửa người nửa ngợm của nó

c.Qúy ngài Spaghetti Squash-cái này làm sáng tỏ cho kiểu đầu A boy mì xào

d.Chính nó

Tuyệt.Ý tưởng này mới vĩ đại làm sao. Tôi mỉm cười nhìn Ji Yong lần cuối, mình biết đáp án mà.

End chap V/

Chap VI/Thời trang là thảm họa~!

By Boolovesbi

Khó lòng tìm thấy bất cứ âm thanh nào so sánh được với tiếng thét tần số 

20kHZ của Ji Yong khi chứng kiến cảnh tượng Seung Ri một tay cắt tan tác cái áo(tay kia bận bịt tai). Cảnh tượng này về phần âm thanh, bạn có thể hình dung giống như một chiếc xe tải chở đầy sắt của Hàn Quốc đâm phải một chiếc xe lam chở đầy heo của Việt Nam. Muốn tường tận hơn về mặt hình ảnh, bạn có thể hình dung nỗi đau kì cục của Ji Yong như thể Lady Gaga ra đường mà nhỡ mặc quần đến gối, hay gần gũi hơn như một ngày Wonder girls sẽ chán đội tóc giả hay mặc đầm metallic mà theo mốt baton, chân vịt từ thời Charlie Chaplin. Ừ, vậy đấy.

Thực ra sống trên đời được hơn hai mươi năm giời thì bất cứ ai cũng có thể trở thành một triết gia hay chuyên viên tâm lí xã hội .Ji Yong kể ra cũng đáng thương, giàu và xinh xắn. Tôi cho rằng thế vốn đã là một nỗi buồn, khổ thay lại còn mắc bệnh mê thời trang. Tất cả sự kết hợp ấy khiến hắn tội nghiệp vô cùng!

Thôi nín đi Ji Yong, không có cái áo ấy em vẫn là một người vĩ đại,đầy phẩm chất ,siêu dị hợm, cực kì am tường và hoàn toàn ngốc nghếch như lâu nay em vẫn vậy.Phải không nào?

Ji Yong ngước nhìn tôi theo kiểu mèo Garfield nhìn thấy món lasgna. Thằng TOP tôi cũng thật tội nghiệp, bởi hắn đâu có biết lúc mặt trời sinh ra là gì!

Huynh cá ngày mai em sẽ ngập tràn hạnh phúc đó!

Ji Yong liếc xéo,nhưng tay vẫn đỡ lấy cốc cà phê từ tay Híp ( tôi không phân biệt được đó là Híp nào?Phải chăng mắt tôi cũng híp đi vì đau khổ trong cơn áy náy vô bến bờ?và từ rày về sau sao tôi có thể nhìn thấy tổ quốc?)

Bộ ngày mai huynh tính leo lên tháp Tokyo tự vẫn hả?

Như một con mèo mập bị đạp bằng một cái bánh từ đâu bay tới, tôi xẹp xuống ngay lập tức. Bằng một nửa con mắt không ngó Ji Yong, tôi thấy Tae đang lặng lẽ hốt những tàn tích của cái áo. Hẳn cậu ta đang giúp Ji Yong lập kế hoạch an táng trọng thể cái áo ngoài vườn, rồi dựng lên hẳn một tấm bia để hàng ngày leader của chúng tôi ra đấy khấn vái theo đúng nghi lễ Shopaholic.

Ri và Dae vì lí do nào đó mà tôi không hiểu được, đang nháy mắt lia lịa kiểu “Im nào TOP,huynh đang làm tình hình tồi tệ hơn đấy”.Đâu có được! Một thằng đàn ông chân chính như tôi không bao giờ từ chối giải quyết hậu quả mình gây ra,mặc dù cái hậu quả ấy trị giá sơ sơ có 5600$.

Ji Yong hà,

Tôi đặt tay lên đôi vai ủ rũ của cậu ta,giọng dịu dàng và tập trung sức mạnh vào ánh mắt,quyết định nói một câu sâu sắc.

Em không nên ủ rũ trong một ngày vui như vầy,vì em không biết sẽ có kẻ xin chết vì nụ cười của em đâu.

Tôi vừa dứt lời,toàn bộ lượng cà phê trong họng Ji Yong lần lượt đi du lịch trên bộ tóc mới chải của tôi.Tôi biết mà,tôi biết mà! Kwon Ji Yong thật kinh khủng, cậu ta phun cà phê lên tóc t ôi! 

Không thể tin nổi suốt gần mười năm qua tôi thức dậy hàng sáng và cho là mình đang tràn ngập hạnh phúc, cho đến khi nhận ra mình đang mắc kẹt trong sở chỉ huy quân sự thần kinh(phòng thay đồ của Ji Yong). Khó tin hơn,tôi hai năm nay đã ép mình chịu đựng cảnh không chỉ có một Ji Yong mà còn HAI Ji Yong mặc đồ y chang nhau đến phát sợ, chạy loanh quanh với những thứ quần áo trời ơi đất hỡi, đùa nghịch, đấm đá và bắn súng nước vào mặt nhau(Tôi gọi chúng là Hai-chú-ngốc-của-thời-đại,còn fan girl gọi chúng là Tom&Jerry). Và còn sai lầm gì bằng, khi tôi đã yêu quý Ji Yong và còn nghĩ rằng cậu ta nằm trong số những kẻ sẽ khóc thật tâm trong đám tang của mình. Thật là một tội ác!

THỜI TRANG LÀ MỘT TỘI ÁC!

Đúng thế.

Tôi gật gù đúc kết.

***

Ủa?

Trước con mắt lồi ra vì sợ của bốn thằng chúng tôi,Kwon Ji Yong bật dậy và hét.

Em vừa nói cái gì …tội ác cơ?Tôi hỏi,cảm thấy có cái gì đó đang xảy ra hơi nhầm nhọt.

THỜI TRANG LÀ MỘT THẢM HỌA!

Cậu ta hét.Như thể cần thêm sự khẳng định.Còn tôi, tôi nghĩ đáng lẽ ra mình nên nói câu đó trước, ngay khi có cơ hội. Chuyện đó chẳng thể nào thua thiệt hơn việc hẹn hò với Hyori ba lần,l ần đầu nắm tay, lần thứ hai hôn cô ấy và lần thứ ba cũng chỉ có vậy. Tuy nhiên, cũng có thời khắc tươi sáng khi cô nàng mặc áo cổ trễ và lại liên tục làm rơi thìa.

Em đã nghĩ kĩ rồi,thực ra em có gu thời trang và ai cũng biết đến em vì điều đó. Chủ tịch Yang từng nói,khi em thể hiện tốt ở nhiều lĩnh vực, ông ấy rất hài lòng. Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc có một áp lực vô hình mà em không bao giờ nhận thức nổi. Mà như huynh thì càng không…

Cậu ta đang sỉ nhục mình chăng?Tôi nghĩ,lùng bùng không hiểu lắm nguồn cơn của bài thuyết giảng đang diễn ra.

thôi được,nếu cái áp lực đó có tồn tại, thì sao nó lại lựa chọn em chứ? Mẹ em cũng từng nói, đôi lúc em ăn mặc không hợp lí lắm. Em cứ lo mãi cho đến khi em nhìn thấy cái cách của huynh.

Ji Yong dừng lại 3s để nhìn tôi và mái đầu của tôi.Gì chứ?

Thôi được rồi.Cuộc đời là một chuỗi những ngày tháng màu mè thú vị đang chờ đợi trước mắt. Thời trang đôi khi là một tội ác, đúng hơn là một thảm họa. Nhưng nó đã rèn luyện cho em rất nhiều thứ:săn tìm, lục lọi, bon chen, đào bới cày xới trong mọi cửa hàng, mắt sáng tay nhanh trong mọi đợt giảm giá, sự tò mò sáng tạo trong chừng mực có thể chấp nhận, khả năng ứng biến linh hoạt trong mọi tình huống chê bai cũng như copy cat…Và đặc biệt nhất, em thừa nhận thời trang là thảm họa, nhưng em nguyện sống không bình yên.

Ji Yong nói một lèo, kết thúc bằng một câu rồi đi thẳng. Tôi đứng đó, mồm ngáp ngáp không nói nên lời, vì nhận ra một sự thật.

Yeah…Cậu đúng rồi đó,Kwon Ji Yong...

Tôi sờ lên mái tóc dựng đứng. Thấy rằng một chút nước cà phê vô tình hắt lên làm nó đông cứng và óng ánh.

Huynh cậu thực ra cũng chẳng muốn sống bình yên chút nào.

End fic /

@a/n:sorry all u guys coz I have kept u waiting for a long time.Life is not really easy when u r a shopaholic.Juz be alert to what u are putting on,n thanks for all encouragements^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#gtop