thon phe 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 2: Vũ giả.

Chương 6: Gia Cát Thao.

Người dịch: workman

Nguồn: www.tangthuvien.com

Khu lầu hai biệt thự rộng mênh mông, chẳng hề thua sút gì phòng luyện võ của Cực Hạn Vũ Quán ở khu Nghi An Dương Châu.

- Chủ quản. 

Khi Giang Niên vừa tiến vào lầu hai, lập tức cung kính chào.

Nghe thấy thế, La Phong cảm thấy kinh hãi. Giáo quan Giang Niên bất luận là gặp Tổng giáo quan Dương Châu hội quán ' Ô Thông ', hay gặp những người khác, chưa bao giờ như cung kính vậy cả.

- Giang Niên! Người này chính là La Phong? – Một thanh âm ôn hòa chợt vang lên.

- Dạ, chủ quản. - Giang Niên cung kính đáp.

La Phong đưa mắt nhìn. Bên cạnh Bạch bá có năm người. Trong số đó, có bốn người mặc âu phục màu trắng cung kính đứng sau một trung niên mặc bộ trang phục nhà Đường màu đen. Trung niên mặc đồ Đường có thân hình gầy gò, mũi ưng, đôi mắt ôn hòa.

Giang Niên lập tức đưa mắt ra hiệu, La Phong sực tỉnh, liền nói: 

- Ra mắt chủ quản. 

- Ừm. 

Người trung niên mặc trang phục nhà Đường khẽ gật đầu, nói: 

- Lão Bạch, các ngươi bắt đầu đi. Kiểm tra xem thực lực của hắn như thế nào. 

- Dạ. - Bạch bá cũng cung kính đáp.

La Phong thấy thế không khỏi thầm nhủ: 

- Giáo quan ngay cả khi gặp Tổng giáo quan Ô Thông cũng không cung kính như vậy. Mà vị Bạch bá này cũng có địa vị cực cao ở Cực Hạn Tổng Hội Quán. Nhưng lão đứng trước mặt chủ quản đại nhân thì vô cùng cung kính... Không biết, vị chủ quản đại nhân này rốt cuộc có thân phận như thế nào? 

Bất luận làm sao, người này được gọi là chủ quản, thì hiển nhiên là có vị trí cao là điều chắc chắn.

- Tích! 

Máy kiểm tra lực quyền, máy kiểm tra tốc độ đã được khởi động.

- U u... 

Đám thiết bị máy quay phim ở lầu hai cũng được mở toàn bộ. Hiển nhiên, bọn họ muốn kiểm tra toàn diện La Phong. Bốn nam nữ trẻ mặc âu phục màu trắng cũng lập tức hành động. Người thì dùng tay thử, người tự mình thăm dò các loại dụng cụ có đủ độ chính xác hay không.

- Bạch bá, dụng cụ không có vấn đề gì. - Nữ tử mặc âu phục màu trắng trẻ măng nói.

- Được. 

Bạch bá nhìn về phía La Phong.

- La Phong! Bắt đầu kiểm tra. Trước tiên kiểm tra lực quyền. 

La Phong hít sâu một hơi rồi đi về phía máy kiểm tra lực quyền. Lúc này, bất luận là Giang Niên, Bạch bá, hay bốn gã thanh niên mặc âu phục trắng, kể cả chủ quản cũng đều tập trung nhìn hắn. Chỉ thấy thân thể La Phong vốn có vẻ rất thoải mái, trong nháy mắt bộc phát, giống như con báo săn phóng ra.

- Bùng! 

Một trọng quyền nện thẳng vào bia của máy kiểm tra lực quyền. La Phong lập tức nhìn về phía màn hình hiển thị —— '3110 kg'.

- Tiểu tử, không tệ. - Chủ quản đại nhân mỉm cười gật gật đầu.

- Tiếp tục mục tiếp theo. 

Kiểm tra tốc độ, kiểm tra phản ứng thần kinh chẳng mấy chốc cũng đã xong.

Thành tích kiểm tra tốc độ —— 58/s

Kiểm tra phản ứng thần kinh —— vượt qua chiến sĩ sơ cấp, chiến sĩ trung cấp ưu tú!

- Phù. 

La Phong vừa từ vòng đỏ của máy kiểm tra phản ứng thần kinh ra ngoài, nhìn thấy thành tích hiện thị, lúc này mới thở phào một hơi. “May quá, lúc quan trọng không bị đứt ngang”. Giáo quan Giang Niên đứng cạnh La Phong cũng cảm thấy thư thái. Dù sao một khi con người gặp phải lúc quan trọng sẽ chịu tâm lý áp lực rất lớn, rất khó phát huy được toàn bộ thực lực của bản thân.

- Trong ba mục tố chất thân thể, phản ứng thần kinh mạnh hơn hai hạng kia một chút. 

Trung niên mặc đồ đời Đường mỉm cười gật đầu.

- Tuổi cũng mới 18, vẫn nằm trong phạm vi giới hạn. 

Trung niên mặc đồ Đường nhìn về phía Giang Niên, cười khẽ nói: 

- Khu Nghi An các ngươi xuất hiện một thiên tài. Giang Niên! Ngươi cũng có công đấy.

Giang Niên không khỏi lộ ra nụ cười vui mừng, cười nói: 

- Chủ yếu vẫn là do La Phong tự mình rất cố gắng. 

- Ừm. 

Ánh mắt Trung niên mặc đồ Đường nhìn vào La Phong, trịnh trọng nói: 

- La Phong! Ngươi có đồng ý gia nhập vào Cực Hạn Vũ Quán không? Chắc những điều kiện gia nhập đã được Giang Niên nói cho ngươi rồi. 

- Ta đồng ý gia nhập. - La Phong nói không hề do dự.

- Tốt lắm. 

Trung niên mặc đồ Đường cười vỗ tay.

- Dựa theo qui củ cũ, ngươi có thể sống ở Dương Châu thành hoặc khu trung tâm tổng bộ, cứ lựa chọn một ngôi biệt thự là được. Ngươi chỉ có quyền sinh sống, nhưng không có quyền bán nó. Tiểu khu biệt thự Cực Hạn Vũ Quán chúng ta, nhất định là nơi sống của những vũ giả trong vũ quán. 

- Ngoài ra, còn có hai ngàn vạn làm vốn ban đầu! Thêm ba bản bí tịch về đạo dẫn thuật, phương pháp công kích và thân pháp, giá không vượt qua năm ngàn vạn,. 

Trung niên mặc đồ Đường cười nói: 

- Ta nói có đúng không? 

- Dạ. - La Phong gật gật đầu.

Trung niên mặc đồ Đường nhìn nữ tử mặc âu phục trắng: 

- Hợp đồng vẫn theo quy định cũ... Nhưng sửa thêm một chút cho ta. La Phong có thể chọn bí tịch về thân pháp, đạo dẫn thuật, phương pháp công kích. Giá chỉ cần trong vòng một ức đều miễn phí cả. Tất cả chi phí tính cho ta. 

- Dạ, chủ quản đại nhân. 

Nữ tử mặc âu phục trắng kinh dị nhìn thoáng qua La Phong, không dám nhiều lời lập tức đi soạn hợp đồng.

- Chủ quản... - La Phong kinh hãi biến sắc.

Mấy ưu tiên lúc trước, nói là ba bản bí tịch giá không vượt qua năm ngàn vạn. Bây giờ thoáng cái lên tới một ức, lại là do vị chủ quản đại nhân này cho tiền.

- La Phong, ngươi rất khá. - Trung niên mặc đồ Đường khẽ cười nói: 

- Ta thích ngươi. Chút tiền vặt đó đừng để ý. 

- Tiền vặt? - La Phong cảm thấy thất kinh.

Năm ngàn vạn lên tới một ức, nói cách khác, vị chủ quản này đã vì mình mà bỏ ra mấy ngàn vạn, mà nói là là tiền vặt? E rằng vũ giả cấp chiến tướng cũng không dám xa xỉ như vậy.

- Cảm ơn chủ quản. - La Phong nhanh chóng cảm tạ.

Trung niên mặc đồ Đường mỉm cười, sau đó thì bản hợp đồng được đưa tới. Chỉ thấy trung niên mặc đồ Đường tiện tay nhận bản hợp đồng và bút, nhanh chóng ký luôn. Nữ tử trẻ măng mặc âu phục trắng đưa hợp đồng và bút cho La Phong: 

- Đây này, còn ký vào đây nữa. 

La Phong nhìn lướt qua bản hợp đồng. Điều kiện hợp đồng rất rõ ràng, cơ bản không có những thuật ngữ chuyên môn làm cho người ta đau đầu. La Phong đọc xong cũng đặt bút ký luôn. 

- Chào mừng La Phong đã gia nhập vào đại gia đình Cực Hạn Vũ Quán! 

Trung niên mặc đồ Đường mỉm cười đưa tay ra.

La Phong cũng đưa tay, bắt chặt tay chủ quản.

- Từ hôm nay trở đi, ngươi có thể vào tiểu khu biệt thự vũ giả rồi. 

Trung niên mặc đồ Đường cười khẽ nói: 

- Về phần vốn ban đầu của ngươi, cùng với lựa chọn bí tịch, chờ sau khi ngươi chính thức trở thành vũ giả, có quyền vũ giả, mới có tư cách vào mạng nội bộ Cực Hạn Vũ Quán để chọn bí tịch. Vốn ban đầu cũng sẽ ghi thẳng vào tài khoản riêng dành cho vũ giả của ngươi. 

La Phong gật gật đầu.

- À, được rồi, ta tên là Gia Cát Thao. Tiểu tử đừng quên. 

Trung niên mặc đồ Đường mỉm cười nói, rồi lập tức dẫn bốn thanh niên nam nữ mặc âu phục màu trắng ly khai ngôi biệt thự.

Lầu hai biệt thự, chỉ còn lại có ba người Bạch bá, Giang Niên cùng với La Phong.

- Phù, vừa rồi chủ quản ở đây, ta thấy khó thở quá. 

Giang Niên cười ha ha.

- Ta cũng không ngờ rằng chủ quản lại đến. - Bạch bá cảm khái nói.

La Phong nghi hoặc nói: 

- Giáo quan, Bạch bá. Chủ quản rốt cuộc là người như thế nào? 

- Ha ha, tiểu tử, ngươi quá may mắn. Chủ quản thấy ngươi có tiềm lực, tiện tay tăng thêm năm ngàn vạn cho quyền chọn bí tịch. Đó là hạn mức cao nhất đó, một ức chứ ít gì. 

Bạch bá nhìn La Phong, cảm khái nói: 

- Hơn nữa cái làm ta kinh ngạc nhất chính là, chủ quản lại nói cho ngươi biết tên! Xem ra chủ quản thực sự rất coi trọng ngươi. 

- Tên à? 

La Phong căn bản không ý thức được, một chủ quản chủ động nói cho đối phương tên mình có nghĩ là gì.

Nghe cái tên Gia Cát Thao, La Phong lúc đó không có cảm giác gì lắm. Chỉ thầm nghĩ trong đầu rằng họ Gia Cát rất ít mà thôi.

- La Phong, theo quy định của chúng ta thì chủ quản là một trong bốn ông trùm của Cực Hạn Vũ Quán Giang Nam chúng ta. 

Giang Niên mỉm cười nói.

- Bốn ông trùm? - La Phong giật mình.

Bạch bá trừng mắt nhìn Giang Niên, thấp giọng nói: 

- Mấy lời này nói sau lưng thôi. Cực Hạn Tổng Hội Quán ở Giang Nam, người có địa vị cao nhất chính là hội trưởng, tiếp theo là tam đại chủ quản! Hội trưởng và tam đại chủ quản, chính là bốn ông trùm theo cách nói lóng của vũ giả! Mỗi một người đều có quyền lực cực cao. Muốn làm chủ quản, đầu tiên phải có thực lực đạt tới Chiến tướng cao cấp, đồng thời có điểm cống hiến với vũ quán rất nhiều nữa. Ngoài ra, còn phải có đủ số lượng cường giả cấp chiến thần ủng hộ! 

- Hả? 

La Phong thất kinh.

Trở thành chủ quản có một điều kiện? Thực lực, điểm cống hiến cùng với sự ủng hộ của cường giả cấp chiến thần?

- La Phong, đối với chủ quản mà nói, năm ngàn vạn đích xác không nhiều. 

Giang Niên thấp giọng nói: 

- Theo ta thấy, chủ quản sở dĩ coi trọng ngươi... Là do ngươi còn trẻ. Mới chỉ 18 tuổi! Hắn nhận định tương lai ngươi có hy vọng đạt tới cấp độ chiến thần, nên hôm nay đầu tư năm ngàn vạn giúp ngươi một tay. 

La Phong gật gật đầu. Bạch bá cười nói: 

- Nhưng, ngươi không thể sơ ý được. Mặc dù thiên phú của ngươi không tệ, nhưng muốn trở thành cấp chiến thần lại là một điều rất khó! Chủ quản cũng chỉ cho rằng ngươi có một chút hy vọng mà thôi. 

‘Cũng vì một chút có thể đó mà đầu tư năm ngàn vạn giúp ta sao? ‘ La Phong thầm than.

- Quy tắc của Cực Hạn Vũ Quán rất nghiêm khắc. Quy định nội bộ về những điều kiện cho La Phong, thì ba bản bí tịch hạn mức cao nhất cũng chỉ là năm ngàn vạn. Cho dù là chủ quản cũng không thể thay đổi quy định. Hắn chỉ có thể móc hầu bao của mình ra giúp ngươi trên cơ sở năm ngàn vạn đó. Còn vũ giả mới vừa phát triển, bí tịch tốt đích xác có tác dụng rất lớn.

- Đừng nghĩ nữa. La Phong. Chủ quản cũng coi trọng ngươi, như vậy rất có lợi với ngươi. Người của chủ quản rất rộng, rất nhiều, trong quân đội, trong cường giả cấp chiến thần, trong chính phủ, trong các đại gia tộc... chủ quản đều có nhân mạch của mình. Đó mới là những đại nhân vật ở Giang Nam Thị. - Giang Niên không kìm được phải cảm khái.

La Phong gật gật đầu. Chủ quản có hảo cảm với mình là một chuyện tốt, nghĩ nhiều làm chi. Người ta đã giúp thì tương lai có cơ hội mình cũng nên hồi báo một chút cho đối phương là được.

- La Phong, chuẩn bị khi nào thì dọn nhà thế? Chuyển tới tiểu khu vũ giả Dương Châu thành hay là tới khu trung tâm bên này? 

Giang Niên dò hỏi.

La Phong khẽ chần chờ...

Bằng hữu của ba mẹ cơ hồ đều ở thành Dương Châu. Bằng hữu mà mình quen cũng đều ở đó.

- Dời về tiểu khu Minh Nguyệt đi. 

La Phong trả lời.

Topic bàn luận: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=51814

Topic góp ý bản dịch: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=51815

__________________

 Đem thân phục vụ tất cả những ai có nhu cầu nhé 

The Following 267 Users Say Thank You to hoakylan154 For This Useful Post:

[Thu gọn/mở rộng danh sách cảm ơn]

  #27  

 26-08-2010, 06:15 PM

hoakylan154 

Đại Dâm Tặc

Học Sĩ trung kỳ

Tham gia ngày: Sep 2008

Bài gởi: 481

Quyển 2: Vũ giả.

Chương 7: Dọn Nhà.

Người dịch: workman

Nguồn: www.tangthuvien.com

Giữa trưa, giáo quan Giang Niên kéo La Phong đi ăn cơm với một vài vũ giả thích náo nhiệt ở khu tổng bộ. Tới hoàng hôn, La Phong mới trở về đến nhà.

××××××

Vào lúc hoàng hôn, ở tiểu khu bờ nam, những ngọn đèn đường đã được bật sáng. Có ba trung niên người đầy mồ hôi vừa đi vừa nói chuyện. Nếu đi tới gần có thể ngửi thấy mùi gỗ, mùi sơn trên người họ.

- Lưng ta đau quá. Tối nay chắc chỉ có thể nằm sấp mà ngủ. - Một người có thể hình khôi ngô đưa tay đỡ eo lưng, đau đớn nói vẻ bất lực: 

- Còn cả tuyến tiền liệt cũng khó chịu. Khi nào có thời gian, chắc phải đi bệnh viện coi một chút. Mẹ kiếp, bệnh viện đắt tiền chết đi được. 

- Lão Điền! Hay là ngươi nghỉ vài ngày? Nói một tiếng cho lão bản, đợi tốt lên một chút rồi đi làm? - La Hồng Quốc nói.

- Đúng,lão Điền, thân thể mệt mỏi thì không nên làm cố. – Người hơi mập bên cạnh cũng nói ngay.

- Ừm, ta tự mình biết. Thôi, ta về nhà trước. 

Nói đến đây, trung niên hình thể khôi ngô đi vô ngõ, rẽ vào một khu nhà tập thể... Hán tử hơi mập đành than thở với La Hồng Quốc một câu, rồi cũng chào nhau một tiếng, đi về phía một nhà khác.

Dưới ánh sáng đèn đường hôn ám, La Hồng Quốc từ từ đi về phía nhà mình.

- Tầng32! - La Hồng Quốc ngẩng đầu nhìn cầu thang. Đối với mọi người thì trèo 32 lầu thật ra là một việc rất nhẹ nhàng. Nhưng sau một ngày mệt nhọc thì với La Hồng Quốc cho dù đi đường cũng làm hắn có cảm giác rất mệt. 

- Cổ ta, lưng ta cũng hơi đau. Có lẽ nên dành một thời gian nghỉ ngơi.

La Hồng Quốc lên cầu thang, đi một mạch đến tầng32!

- Reng! Reng reng! 

La Hồng Quốc đứng ở cửa, bấm chuông. Hắn đến cả việc móc chìa khóa ra cũng không muốn làm.

- Két! 

Cửa mở. Hắn liếc mắt vào đã thấy bên trong phòng có một bàn bày đầy thức ăn. Sơ sơ cũng phải tới mười mấy món. Cho dù ăn tết thì nhà hắn cũng không xa xỉ như vậy.

- Làm gì mà ăn nhiều thứ thế? 

La Hồng Quốc mặc dù cảm thấy hơi bất mãn, nhưng vẫn cười vào phòng.

- Đưa đồ lên... 

La Hoa ngồi trên ghế lăn cao giọng gọi.

- Ba, hoan nghênh ba về nhà! 

- Ba! 

La Phong ngoan ngoãn bưng lên một cốc nước trà đưa đến trước mặt cha, đồng thời nói: 

- Từ hôm nay trở đi, ba không cần mặc đồng phục công nhân này nữa rồi! 

- Hả? 

La Hồng Quốc sửng sốt.

- Lão La.

Cung Tâm Lan đang cầm chén cơm, cười tủm tỉm nhìn La Hồng Quốc.

- Nhi tử vừa mới kí kết hợp đồng với Cực Hạn Vũ Quán. Đợi khi nhi tử vượt qua kiểm tra Vũ Giả Thực Chiến Khảo Hạch sẽ có hai ngàn vạn làm vốn. Hơn nữa, nó còn được cấp một biệt thự riêng biệt, đến cả chìa khóa biệt thự cũng đã đem về rồi đó. 

- Cái gì? 

La Hồng Quốc sửng sốt.

- Tâm Lan, ngươi nói cái gì? 

- Ba, ngươi xem này. 

La Phong đưa hợp đồng vừa kí kết cho La Hồng Quốc xem. La Hồng Quốc vội xem kỹ càng từng chữ một, không dám bỏ qua một câu nào... giống như năm đó hắn cẩn thận nhìn tờ đăng ký kết hôn. Điều ước trong hợp đồng rất rõ ràng.

- Việc này, việc này... ký hợp đồng với vũ quán, không phải đợi Vũ Giả Thực Chiến Khảo Hạch à? - La Hồng Quốc không dám tin vào mắt mình.

- Hơn nữa còn được cấp vốn ban đầu tới hai ngàn vạn? 

Lúc trước La Phong vượt qua kiểm tra sát hạch Chuẩn Vũ Giả, La Hồng Quốc cũng cẩn thận hỏi rồi...

Vũ giả vừa gia nhập vào vũ quán, vốn ban đầu chỉ có một trăm vạn thôi.

- Ba, đó là vì, anh là nhân tài. 

La Hoa cười hắc hắc nói: 

- Thời đại bây giờ cái quý nhất đó chính là nhân tài trong đám vũ giả. 

- Chúng ta đã có thể vào ở trong biệt thự độc lập này rồi à? 

La Hồng Quốc nhìn về phía La Phong.

Thê tử Cung Tâm Lan bên cạnh cười nói: 

- Nếu ngươi muốn ở, bây giờ có thể đi rồi đó! 

- Hắc, ha ha... 

La Hồng Quốc căn bản không khống chế tình cảm, nước mắt chảy ra ròng ròng. Bao nhiêu năm qua, hắn lao động khổ sở nuôi cả gia đình. Nếu chỉ dựa vào công việc cực nhọc của mình, cho dù làm cả đời cũng không có cơ hội. Nhưng đến bây giờ cuối cùng thì cuộc sống cũng có thể thay đổi! Lại còn có một ngôi biệt thự riêng biệt để ở nữa chứ.

Đích xác, biệt thự riêng biệt đối với người thường là một thứ chỉ có ở trong mơ mà thôi! Sau thời kỳ Đại Niết Bàn, phạm vi một thành thị căn cứ phải nuôi sống hai ức người, đất đai tuyệt đối là tấc đất tấc vàng! Vì biệt thự riêng biệt chiếm diện tích quá xa xỉ, nên cho dù có tiền cũng không mua được!

Có một sốt ít biệt thự độc lập, người có quyền, có tiền là có thể mua được, nhưng cũng phải nộp thuế rất nhiều.

- Ta... La Hồng Quốc, cũng có một ngày ở trong biệt thự riêng!!! 

La Hồng Quốc không kìm được cười lớn.

- Ha ha, mẹ kiếp lão bản của chúng ta cũng không ở sang như vậy. 

- Ừ. 

La Hoa trên ghế lăn cũng kích động nói: 

- Sau này nhà chúng ta, có cửa sổ tầng một thật to! Có bồn tắm rỗng rãi. Hơn nữa còn có phòng khách siêu lớn! Sau này TV trong nhà, bàn ghi chữ đều dùng thanh khống cả. Màn hình máy truyền hình phòng khách tối thiểu cũng phải hai trăm inch. Thậm chí có cả một cái giường rộng để lăn lộn nữa chứ.

- Có một cái giường có thể lăn trên đó, ta mơ lâu lắm rồi. - La Hoa hưng phấn nói.

La Phong thấy bộ dáng ba, đệ đệ, trong lòng cảm thấy rất vui.

Mình cố gắng để làm gì? Không phải là vì ngày này hay sao?

- Ba mẹ, ngồi cả xuống, ăn cơm thôi. - La Phong cười nói.

- Ta đi tắm đã. - La Hồng Quốc cười ha ha nói: 

- Sau này, ta không cần mặc đồng phục công nhân. Lát nữa, ta sẽ gọi điện thoại báo cho lão bản để nghỉ việc. 

××××××

Một đêm qua, nhà La Phong hoàn toàn đắm chìm vào sự hưng phấn vui vẻ.

Căn nhà vẻn vẹn chỉ có 36 mét vuông, nhưng bốn người đã sống ở đây bao nhiêu năm qua. Mặc dù có nhiều thứ không thoải mái, như cha mẹ chỉ có thể ngủ ở sofa, một năm chẳng có mấy ngày có nắng. Buồng vệ sinh, buồng tắm rất nhỏ... có quá nhiều điều khổ sở.

Nhưng... khi phải chia tay với nó, mỗi người trong gia đình La Phong vẫn có chút luyến tiếc bởi nơi này có quá nhiều kỷ niệm của họ.

Nhưng con người phải luôn vươn lên!

Sáng sớm ngày hôm sau, một chiếc ô tô tải lớn đậu dưới lầu. Cả nhà La Phong bắt đầu chuyển đồ vào xe tải.

- Lão La, chuyện gì thế, sao lại chuyển đồ đi? 

- Ủa, Lan tỷ, mới sáng đã làm gì sớm thế? 

...

Cùng ở chung trong một tiểu khu, nên có rất nhiều bằng hữu hàng xóm quen thuộc. Mọi người khi đi qua đều tò mò hỏi La Hồng Quốc, Cung Tâm Lan.

- Ha ha, nhi tử tiểu Phong nhà ta gia nhập Cực Hạn Vũ Quán rồi. Chúng ta chuyển tới tiểu khu Minh Nguyệt! - La Hồng Quốc trả lời.

- Vương Tam, lát nữa nhà ta bày mâm cỗ, ngươi tới nhé. 

Những người ngụ ở phòng thuê rẻ tiền nhiều năm qua, có ai không chờ đợi có một ngày có thể đổi đời?

La Hồng Quốc dựa vào nhi tử hắn mà đổi đời rồi!!

- Nhi tử nhà lão La thật lợi hại, không ngờ lại có thể gia nhập vào Cực Hạn Vũ Quán. 

- Lợi hại thật há. Nhi tử nhà ta mà ngày nào đó cũng có thể lợi hại như vậy, ta dù chết cũng có thể mỉm cười! Lão La bây giờ đổi đời rồi, đại vận rồi. 

Chung quanh mọi người hàng xóm một truyền mười, mười truyền trăm. Chẳng mấy chốc khắp tiểu khu bờ nam, thậm chí những phòng thuê rẻ tiền chung quanh ở tiểu khu khác cũng biết nhi tử La Hồng Quốc ở tiểu khu bờ nam gia nhập vào Cực Hạn Vũ Quán. Cả nhà họ cùng chuyển tới tiểu khu Minh Nguyệt! Đây là một đại hỷ sự khó lường, cũng làm rất nhiều thiếu niên của những gia đình khác đều khát vọng có một ngày cũng có thể giúp đỡ gia đình mình.

- A Văn, khi nào tới tìm ta thì cứ vào thẳng tiểu khu Minh Nguyệt. Nhưng trước khi đi gọi điện thoại cho ta, để ta thông báo cho cửa tiểu khu. 

La Phong nói với hảo hữu Ngụy Văn.

- Ừm. 

Ngụy Văn kích động đấm một quả vào ngực La Phong.

- Ta biết, La Phong ngươi có ngày sẽ đổi đời. Thi đại học thất bại cũng chẳng sao, cho dù người tốt nghiệp đại học, người tốt nghiệp trường quân đội, một vạn người cũng chỉ có một người có thể ở trong biệt thự độc lập thôi. Mẹ nó, vài ngày nữa, ta nhất định tới nhà ngươi xem. Đời này ta còn chưa thấy biệt thự riêng. 

Rất vui. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, gia đình La Phong ngồi taxi, sau lưng có một chiếc xe tải to chở theo những vật mà họ không nỡ bỏ đi.

Người trong gia đình La Phong ly khai tiểu khu bờ nam, tiến vào tiểu khu Minh Nguyệt.

××××××

Buổi sáng, cửa chính tiểu khu Minh Nguyệt, sáu quân nhân cầm súng đứng thẳng tắp hai bên cánh cổng, ánh mắt liếc nhìn xung quanh.

- Dừng xe! 

Một quân nhân lập tức chĩa súng vào người lái xe taxi.

- Kít! 

Xe taxi lập tức ngừng lại. Người trong gia đình La Phong từ xe taxi bước xuống. Một lão già tóc hoa râm ra khỏi phòng bảo vệ tiểu khu Minh Nguyệt, cười hà hà nói: 

- La Phong, đúng không? Lần trước thấy ngươi tới sát hạch Chuẩn Vũ Giả, ta biết ngươi đã có tiền đồ vô tận rồi. Không ngờ nhanh như vậy mà đã vào tiểu khu chúng ta. Ngày hôm qua đã có thông báo tới chỗ ta. Nhanh, người đâu, tới đây giúp chuyển đồ nào. 

- La Phong, đồ vật sẽ có người giúp chuyển cho. Công ty dọn nhà không được phép đi vào. 

Lão già tóc hoa râm cười nói.

- Chúng ta hiểu. 

La Hồng Quốc mỉm cười gật đầu.

Chẳng mấy chốc, có bảy tám quân nhân từ tiểu khu chạy ra, giúp chuyển đồ rất nhanh chóng. Dưới cái nhìn hâm mộ của đám người công ty dọn nhà, gia đình La Phong đi vào tiểu khu Minh Nguyệt.

- Tiểu khu Minh Nguyệt. 

La Phong nhìn Hội Quán Cực Hạn nằm ở giữa, với vô số ngôi biệt thự có khung cảnh xinh đẹp bao quanh.

- Từ hôm nay trở đi, nhà ta ở nơi này. 

La Phong quay đầu nhìn về phía cha mẹ và đệ đệ ngồi trên ghế lăn. Lúc này cha mẹ và đệ đệ đều kích động nhìn tiểu khu.

- La Phong tiên sinh, nhà ngươi ở căn phía trước. 

Trong số mấy tên quân nhân chuyển đồ vật, có một nữ tử còn trẻ, mỉm cười cầm một mớ hồ sơ cười nói: 

- Căn số 199 phía trước này chính là nhà của La Phong tiên sinh. Căn biệt thự này tổng cộng có ba tầng, có tầng hầm, trên lầu thượng tầng ba có sân phơi. Tổng diện tích là 512 mét vuông. Nếu tính cả tầng hầm, sân vườn, và sân phơi, là gần 800 mét vuông. 

Người trong gia đình La Phong vừa nhìn nhau, vừa cẩn thận ngẩng đầu nhìn biệt thự sơn hai màu trắng đỏ trước mặt.

- 36 mét vuông? Gần 800 mét vuông? 

Đệ đệ La Hoa trên ghế lăn không kìm được cứ thì thào nói mãi.

Topic bàn luận: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=51814

Topic góp ý bản dịch: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=51815

The Following 266 Users Say Thank You to hoakylan154 For This Useful Post:

[Thu gọn/mở rộng danh sách cảm ơn]

  #28  

 27-08-2010, 03:21 PM

hoakylan154 

Đại Dâm Tặc

Học Sĩ trung kỳ

Tham gia ngày: Sep 2008

Bài gởi: 481

Quyển 2: Vũ giả.

Chương 8: Vũ Giả Thực Chiến Khảo Hạch.

Người dịch: workman

Nguồn: www.tangthuvien.com

Đêm 31 tháng 7, tại biệt thự số 199 tiểu khu Minh Nguyệt. Trên lầu hai của ngôi biệt thự tổng cộng có bốn phòng lớn, phân biệt là phòng ngủ, phòng giải trí, phòng khách và phòng luyện võ. Diện tích của căn phòng luyện võ rộng tới một trăm hai mươi mét vuông, chiếm một nửa tổng diện tích lầu hai.

Trong đêm khuya, ánh đèn đường xuyên qua lớp kính, chiếu vào phòng luyện võ. Trong phòng, La Phong mặc một bộ quần áo luyện công rộng thùng thình, đang khoanh chân lẳng lặng ngồi trên mặt đất. Quanh thân thể hắn có hai luồng lưu quang di động rất nhanh. Thi thoảng chúng lại giống như hai con chim bay khắp phòng lúc lên, lúc xuống. Thỉnh thoảng lại quay ngoắt lại, vô cùng linh hoạt.

Sau một lúc lâu, hai luồng lưu quang chậm lại, trôi nổi trước người La Phong. Lúc này, mới có thể nhìn rõ đó chính là hai thanh phi đao.

‘Bây giờ năng lực cách không khống vật của ta, cũng chỉ có thể sử dụng để điều khiển hai thanh. Nếu khống chế bốn, năm phi đao... thì tốc độ và uy lực đều sẽ giảm mạnh.” - Một tháng qua, La Phong ngoại trừ rèn luyện sức mạnh thân thể ra, còn lại bao nhiêu thời gian chủ yếu tập trung cả vào tinh thần niệm lực.

Trải qua gần một tháng sống trong tiểu khu Minh Nguyệt, La Phong biết rất nhiều vũ giả. Thông qua việc trò chuyện với bọn họ, La Phong cũng biết được niệm lực chính là tinh thần niệm lực!

“Ngày mai là bắt đầu Vũ Giả Thực Chiến Khảo Hạch rồi. Tối nay nên nghỉ ngơi một chút.”

La Phong đứng dậy kéo cửa rèm cửa đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi.

××××××

Sáng ngày mùng một tháng tám, được một vũ giả của Hội Quán Cực Hạn dẫn dắt, trên ba mươi Chuẩn Vũ Giả kể cả La Phong, Dương Vũ đều đi tới trạm xe lửa.

- Phì xoát —— phì xoát —— 

Đoàn tàu tiến lên phát ra những âm thanh ma sát với đường ray. Trong các toa tàu toàn người là người. Mỗi toa tàu hoàn toàn khép kín, không có cửa kính để có thể nhìn ra ngoài. Trên màn hình khổng lồ trong mỗi một toa tàu đều xuất hiện một người.

- Các vị Chuẩn Vũ Giả, ta đến từ liên minh HR. - Màn hình lớn trên toa tàu, xuất hiện một trung niên nhìn có vẻ chính trực.

- Tin rằng mọi người cũng đã nghe qua về liên minh HR! Trên thế giới, đó là tập đoàn mạnh nhất, nhiều tiền nhất, và cũng nhiều vũ giả nhất! 

Đám Chuẩn Vũ Giả trong toa tàu dần dần yên lặng lại. La Phong và Dương Vũ ngồi cạnh nhau, ngẩng đầu nhìn màn hình to đùng đó.

- Tên điên, biết Địa Hạ Liên Minh chứ? 

Dương Vũ hắc hắc cười nói: 

- Họ cực giàu!Là tập đoàn có nhiều tiền nhất trên thế giới, còn giàu hơn cả chính phủ một quốc gia. 

- Ta biết. 

La Phong cười. Đã gần một tháng sống ở tiểu khu Minh Nguyệt, hắn cũng từ đám vũ giả trong cùng tiểu khu biết được rất nhiều tin tức cơ bản. Trước thời kỳ Đại Niết Bàn, sau lưng những nước như Mỹ Lợi Kiên, Âu Châu đều có một vài gia tộc lớn khống chế một vài chính đảng. Chẳng hạn như gia tộc Morgan, gia tộc Rockefeller, gia tộc Onassis...

Những gia tộc này cơ hồ nắm trong tay hơn một nửa của cải trên thế giới!

Nhưng đến thời kỳ Đại Niết Bàn, khi bị quái thú tập kích, rất nhiều tiểu quốc bị diệt vong, các đại quốc cũng còn mải lo cho bản thân mình nên không thể quan tâm đến được. Vào thời điểm này, quân đội khống chế chính phủ rất chặt chẽ. Lúc này, trên toàn thế giới có một vài gia tộc lớn lo lắng bị quân đội chính phủ áp chế, do đó liên minh với nhau. Bọn họ thành lập ra liên minh HR, cũng chính là Liên Minh Nhân Quyền.

Liên Minh Nhân Quyền nghe thì rất êm tai, nhưng trên thực tế, nó là liên minh để củng cố thế lực của các siêu gia tộc. Liên minh đó bị đám vũ giả gọi là ' Địa Hạ Liên Minh '.

(Wm: Địa Hạ Liên Minh: liên minh ngầm)

- Liên minh chúng ta, là nơi lớn nhất để vũ giả toàn thế giới trao đổi! Ở đây, ngươi có thể nhận được những nhiệm vụ với thù lao lớn nhất. 

- Liên minh chúng ta, có lực ảnh hưởng cực lớn trên toàn thế giới! Gia nhập vào liên minh chúng ta, thành một phần tử của chúng ta, cho dù có tới Mỹ Lợi Kiên, tới Âu Minh, tới các khu khác, các ngươi cũng có thể hưởng thụ sự phục vụ cao nhất. 

- Liên minh chúng ta, có lực lượng quân sự mạnh mẽ, có sức mạnh chính trị, gia nhập vào chúng ta... 

...

Người trung niên giảng giải khoảng mười lăm phút trên màn hình trên tàu.

- Các vị vũ giả tương lai. 

Trên màn hình toa xe, đổi thành một khuôn mặt nam tử nghiêm túc khác. 

- Xin tự giới thiệu một chút. Ta là Phó cục trưởng An Toàn Cục của thành phố Giang Nam. Ta họ Lưu. Ở Hoa Hạ Quốc chúng ta thì lực lượng quân đội của chính phủ chính là lực lượng mạnh nhất! Gia nhập vào quân đội chính phủ chính phủ, bất luận ở nơi nào trên Hoa Hạ Quốc, các ngươi cũng đạt được sự trợ giúp tốt nhất. 

...

- Các vị. 

Trên màn hình toa xe một lát sau biến thành một người khác.

- Ta là chủ quản Lôi Điện Tổng Hội Quán ở thành phố Giang Nam. Ta họ Vương. Lôi Điện Vũ Quán chúng ta do cường giả Lôi thần - người có tốc độ vô địch trên thế giới thành lập. Trên khắp thế giới chỗ nào cũng đều có phân quán của Lôi Điện Vũ Quán ta... 

...

- Các vũ giả tương lai, ba vị trước đều giới thiệu rồi. Không cần nhiều lời. Mọi người cũng biết Cực Hạn Vũ Quán của ta! 

Màn hình trên toa xe lại đổi thành một người khác.

- Ta họ Gia Cát! Cực Hạn Vũ Quán... là vũ quán lớn nhất thế giới. Vũ quán do đệ nhất cường giả thế giới thành lập! Vũ quán chúng ta, có lực lượng mạnh nhất trên thế giới... 

...

Tổng cộng có tất cả bốn người tuyên truyền. Sau khi bọn họ nói xong, đám Chuẩn Vũ Giả trong xe ồn ào thảo luận.

- Nhị ca, sau khi thành vũ giả, ngươi chuẩn bị gia nhập vào phương nào? Ta cảm giác Cực Hạn Vũ Quán không tệ đâu. 

- Gia nhập Địa Hạ Liên Minh là kiếm tiền nhiều nhất, ha ha. 

- Lôi Điện Vũ Quán có phúc lợi cho vũ giả tốt hơn Cực Hạn Vũ Quán một chút. Gia nhập vào Lôi Điện Vũ Quán cũng không tệ. 

Tiếng đám Chuẩn Vũ Giả hưng phấn thảo luận khắp toa xe.

La Phong và Dương Vũ cũng thấp giọng thảo luận: 

- Tên điên, giáo quan của ta, sư huynh ta, cũng đều gia nhập Cực Hạn Vũ Quán. Bây giờ đến cả ngươi cũng đã gia nhập Cực Hạn Vũ Quán nên ta cũng sẽ làm như thế. Dù sao cho dù gia nhập vào Cực Hạn Vũ Quán, vẫn có thể tiếp nhiệm vụ của Địa Hạ Liên Minh. Về phần vật phẩm mua bán, có thể mua bán trong Cực Hạn Vũ Quán, cũng có thể làm ở Địa Hạ Liên Minh. 

- Cực Hạn Vũ Quán, Lôi Điện Vũ Quán, Địa Hạ Liên Minh, quân đội chính phủ... 

La Phong cũng biết trong phạm vi tổ quốc, quân đội chính phủ là mạnh nhất.

Tiếp theo là Địa Hạ Liên Minh. Liên minh do các siêu gia tộc trên toàn thế giới thành lập. Cho dù là chính phủ các nước cũng không dám tùy tiện đắc tội với họ. Dù sao Địa Hạ Liên Minh gần như khống chế kinh tế cả thế giới!

Lôi Điện Vũ Quán, Cực Hạn Vũ Quán, xếp cuối cùng.

Nhưng gia nhập vào hai đại vũ quán, cũng đại biểu cho tự do!

- Dương ca! Ngươi xem cả đoàn tàu này rốt cuộc có bao nhiêu Chuẩn Vũ Giả? 

La Phong nhìn chung quanh, chỉ một toa tàu cũng có hơn trăm người.

- Người nhiều thật. 

Dương Vũ tặc lưỡi.

- Vừa rồi ta nghe người ta thảo luận nói một năm cũng chỉ có hai lần Vũ Giả Thực Chiến Khảo Hạch. Mỗi một lần Vũ Giả Thực Chiến Khảo Hạch, cả thành phố Giang Nam có trên một ngàn Chuẩn Vũ Giả tham gia. 

- Trên ngàn người? - La Phong chấn động.

Cả thành phố Giang Nam có hai ức dân cư. Dương Châu thành có khoảng một ngàn vạn dân cư, chia đều xuống cũng chỉ hơn mười người mà thôi.

Khoảnh khắc ——

- Các vị Chuẩn Vũ Giả, đoàn tàu sắp dừng lại. Xin mời mọi người chuẩn bị xuống xe. 

Trong toa xe truyền đến thanh âm thông báo, rồi đoàn tàu dần dần chậm lại, cho đến lúc đứng im.

Rào. 

Cửa toa xe mở ra, Chuẩn Vũ Giả trong các toa xe đều nhảy xuống khỏi đoàn tàu.

Chẳng mấy chốc, đám người Chuẩn Vũ Giả rầm rộ tiến vào một quân doanh rộng lớn. Đặc biệt là bên ngoài quân doanh có vô số các loại vũ khí nóng được bố trí khắp nơi... Vô số quân nhân đều cầm các loại vũ khí tinh xảo.

Đám Chuẩn Vũ Giả cũng như La Phong ai nấy đều đưa mắtnhìn quanh.

- Nhìn ngoài quân doanh kìa. - Dương Vũ hưng phấn chỉ về phía xa xa.

La Phong nhìn lại, chỉ thấy ngoài đường cảnh giới quân doanh, có một vài con quái thú đói bụng phát ra những tiếng gầm gừ. Nhưng chúng không dám tới gần quân doanh.

- Dát —— 

Một tiếng tiếng rít chói tai. Đám Chuẩn Vũ Giả cơ hồ đồng thời ngẩng đầu. Chỉ thấy trên bầu trời xanh lam, trong nháy mắt mấy trăm con phi quái thú cầm rít lên bay qua.

- Trong sách nói, ra ngoài khu căn cứ là gặp đủ loại quái thú. - Hai mắt La Phong tỏa sáng.

- Con người chỉ có thể sống ở khu căn cứ, hoặc tập kết giữa quân doanh. Muốn một mình lang bạt các nơi, chém giết với quái thú lợi hại thì chỉ có vũ giả làm được mà thôi! 

- Các vị —— 

Một thanh âm vang dội truyền nhập vào tai các Chuẩn Vũ Giả.

- Hoan nghênh mọi người tới quân khu bắc của thành phố Giang Nam. Lần này, các ngươi có 1680 người tới tham gia Vũ Giả Thực Chiến Khảo Hạch.Ta hy vọng phần lớn trong số các ngươi có thể vượt qua kiểm tra sát hạch. Đồng thời cũng hy vọng tất cả mọi người các ngươi vẫn còn sống sau trận khảo hạch thực chiến này!

Topic bàn luận: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=51814

Topic góp ý bản dịch: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=51815

The Following 261 Users Say Thank You to hoakylan154 For This Useful Post:

[Thu gọn/mở rộng danh sách cảm ơn]

  #29  

 27-08-2010, 09:32 PM

hoakylan154 

Đại Dâm Tặc

Học Sĩ trung kỳ

Tham gia ngày: Sep 2008

Bài gởi: 481

Quyển 2: Vũ giả.

Chương 9: Thị trấn quái thú.

Người dịch: workman

Nguồn: www.tangthuvien.com

Trong quân doanh rất náo nhiệt. Lúc này, nơi đây đang chuẩn bị bữa ăn dành cho đám Chuẩn Vũ Giả tới đây tham gia Vũ Giả Thực Chiến Khảo Hạch..

Vào buổi chiều, 1680 Chuẩn Vũ Giả đều tới tập trung trên quảng trường rộng mênh mông. Trước sân khấu quảng trường, có đám người đứng đầu của quân khu bắc thuộc thành phố Giang Nam đang đứng cùng với vài vị trí chủ chốt của Lôi Điện Vũ Quán, và Cực Hạn Vũ Quán.

- Phía dưới trật tự. Bất cứ người nào nghe đến tên liền đi lên lĩnh binh khí và quần áo tác chiến. 

- Nghiêm Chuyết.

- Hạ Phong. 

- Vương Binh Giang. 

...

Trên đài có chừng mười sĩ quan lần lượt hô tên của đám Chuẩn Vũ Giả. Mỗi Chuẩn Vũ Giả được gọi tên đều đi lên lĩnh trang phục tác chiến và binh khí.

- La Phong. - La Phong vừa nghe tên lập tức chạy vọt tới hàng đầu.

- Đây là trang phục chiến đấu của ngươi. Đây là Huyết Ảnh Chiến Đao cấp hai của ngươi, đó cũng là thứ nặng nhất mà chúng ta có nặng 98 kg. Loại nặng hơn nữa thì chúng ta không có. 

Tên sĩ quan đó đưa cho La Phong một bộ vật phẩm.

- Đây là đồng hồ thông tin, có tính năng xác định vị trí, thông tin. Đây là tấm thuẫn lục giác mà ngươi yêu cầu.

Vị sĩ quan này vừa nói, ánh mắt nhìn La Phong lại có vẻ hơi nghi hoặc... Một Chuẩn Vũ Giả lại yêu cầu một thanh Huyết Ảnh Chiến Đao nặng như thế, rõ là việc lạ.

La Phong mỉm cười, cầm một đống vật phẩm gần hai trăm kg nhanh chóng chạy đi.

...

Trên quảng trường, 1680 vũ giả đều đã được phân phối trang phục phù hợp với bản thân, cùng với binh khí đúng yêu cầu. Mỗi người đều phải sử dụng binh khí lạnh! Đây là yêu cầu của Vũ Giả Thực Chiến Khảo Hạch. Trong quá trình Vũ Giả Thực Chiến Khảo Hạch cấm sử dụng vũ khí nóng. Sau khi phân phát xong, mọi người đều về nơi nghỉ ngơi, thay trang phục chiến đấu. 

※※※※※※

Quảng trường mênh mông đầy ắp những tiếng cười. Lúc này, La Phong chân mang giày chiến làm bằng hợp kim, quần áo quân dụng, áo chẽn tác chiến cũng được chế tạo bằng hợp kim Khắc La. Trên người đeo theo tấm thuẫn và Huyết Ảnh Chiến Đao. Hắn đang vui vẻ nói chuyện với những Chuẩn Vũ Giả khác.

- Nếu đặt mua toàn bộ một thân trang bị này, tối thiểu cũng phải bảy tám mươi vạn. 

Một thanh niên tóc đinh hưng phấn chỉ vào trang phục chiến đấu trên người: 

- Quần áo, dây lưng, mặc dù không phải trang bị cao cấp, chỉ cho chúng ta mượn để tiến hành Vũ Giả Thực Chiến Khảo Hạch. Nhưng nó cũng có thể chống đỡ được lợi trảo của quái thú cấp H yếu nhất. So với mấy cái áo chống đạn chó má thì hơn hẳn. Đạn bình thường căn bản không xuyên thủng nổi, quái thú cấp H cũng không thể xé rách được chất liệu trang phục chiến đấu này.

- Đúng là không xé rách được! - Bên cạnh, một thiếu nữ mang khuôn mặt lạnh lùng cười cũng mỉm cười.

- Quái thú có thể không xé rách được trang phục, nhưng chỉ cần lực công kích đó cũng có thể đánh ngươi gãy xương, khiến cho nội tạng trọng thương. 

- Anh giai không yếu ớt như vậy đâu. 

Thanh niên đầu đinh mỉm cười liếc nhìn thiếu nữ.

- Hay là, tiểu muội muội, lát nữa tìm một chỗ thử thực lực của anh giai nhé? 

- Ít nói chút đi. 

La Phong nhíu mày nói.

- Dạ, La ca, ta nghe La ca. 

Thanh niên đầu đinh vội cười nói.

Việc La Phong được Cực Hạn Vũ Quán chiêu nhập đã được đám Chuẩn Vũ Giả một truyền mười, mười truyền trăm. Chẳng mấy chốc đã truyền ra khắp nơi. Năm nay một đợt 1680 người, được Cực Hạn Vũ Quán, Lôi Điện Vũ Quán tổng cộng chiêu mộ sớm ba người! Đám Chuẩn Vũ Giả đều biết, tiền đồ của ba người đó sau này khẳng định khác hẳn.

- La Phong, La Phong. 

Xa xa vọng đến tiếng kêu của Tổng giáo quan Hội Quán Cực Hạn Dương Châu Ô Thông.

- Ô thúc. 

La Phong, cùng đám Dương Vũ bên cạnh nghe tiếng, liền lập tức chạy tới. Gần một tháng qua, La Phong đều sống ở tiểu khu Minh Nguyệt nên cùng với tổng giáo quan Ô Thông quan hệ rất gần gũi. Vì thế, hắn cũng quen gọi là Ô thúc.

- La Phong, theo ta. - Ô Thông nói, rồi đi trước dẫn đường.

La Phong mình nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì. Chẳng mấy chốc, hai người đã tới một tòa tiểu lâu u tĩnh, lên lầu hai. Phòng khách trên lầu hai đang có mấy người tụ tập cùng nhau. Trong số mấy người này, La Phong chỉ biết có một người, đó chính là một trong tứ đại ông trùm ở Hội Quán Cực Hạn Giang Nam, Gia Cát Thao!

- Chủ quản. - La Phong mở miệng chào

- Ừm! La Phong! theo Ô Thông ngồi bên kia. - Gia Cát Thao mặc bộ trang phục chiến đấu màu đen sẫm ẩn ánh sáng màu bạc, cười khẽ nói.

- Gia Cát, đây là La Phong mà ngươi nói phải không? Ta thấy, so với Lôi Điện Vũ Quán chúng ta, cũng chẳng tốt hơn là mấy. 

Đối diện Gia Cát Thao là đại hán khôi ngô mặc chiến y màu tím sậm, thanh âm nói chuyện đều đều, giống như phát ra từ trong ngực hắn.

- Lần này, Lôi Điện Vũ Quán ta đã tuyển nhận hai người, một người có tố chất thân thể không thua gì so với La Phong của ngươi, người khác thì chinh là thiên tài về súng ống.

Đại hán khôi ngô nhìn về phía hai thanh niên bên cạnh. Hai thanh niên này cũng đều lập tức đứng lên.

- Ta tên Vạn Đông. 

Thanh niên trên mặt có một cái bớt màu tím, lạnh nhạt nói.

- Ta tên Mã Hiểu. 

Một thanh niên khác có vẻ mặt tươi tắn, thân hình phải nói là rất đẹp! Đích xác có thể dùng hai từ tuyệt đẹp để hình dung về hắn. Nếu hắn là con gái, e rằng cũng là loại hại nước hại dân chứ chẳng chơi.

La Phong mỉm cười gật đầu: 

- Đây là La Phong. Các ngươi vừa nghe giới thiệu rồi đó. 

- La Phong. - Tên thanh niên có khuôn mặt lạnh lùng, mở miệng nói: 

- Ngươi có dám thử một lần không? Vũ Giả Thực Chiến Khảo Hạch tối hôm nay, xem giữa ngươi và ta ai có thành tích cao nhất! 

Trong mắt thanh niên âm trầm này lóe sáng, giống như thấy được món thức ăn ngon nhất, tràn ngập khát vọng.

- Không có hứng thú. - La Phong lắc đầu nói.

Tên thanh niên đó nghe thấy vậy chỉ cười lạnh một tiếng, rồi không nói gì.

Gia Cát Thao và đại hán của Lôi Điện Vũ Quán thấy thế đều cười to: 

- Gia Cát! Tiểu gia hỏa của ngươi khá thật. Ít nhất hắn rất trầm ổn, không một chút là gây xích mích! Ta thấy hơi thích hắn rồi đấy. La Phong! Ngươi có muốn gia nhập vào Lôi Điện Vũ Quán ta không... 

- Biến, biến, biến. - Gia Cát Thao trừng mắt nhìn hắn.

- Nói giỡn thôi! Ngươi đúng thật là chán chết. - Đại hán khôi ngô cười vang.

Gia Cát Thao liếc mắt nhìn xuống dưới lầu: 

- Chúng ta cũng đi thôi, một chút nữa là bắt đầu Vũ Giả Thực Chiến Khảo Hạch rồi! 

Đám người La Phong cùng 1680 Chuẩn Vũ Giả dưới sự dẫn dắt của đám quân nhân phải đi tới nửa giờ mới đến tới một tòa thị trấn nhỏ. Lúc này đã vào hoàng hôn, mặt trời đang xuống dần phía chân trời.

- Hống... 

- Phù... 

Các loại tiếng kêu ghê rợn làm cho người ta ớn lạnh giữa thị trấn nhỏ truyền đến. Bên ngoài một tòa trấn nhỏ được lưới sắt vây quanh, vô số quân nhân đang cầm súng ống canh gác chung quanh.

- Nhanh lên, quái thú bên trong số lượng không nhiều. Lần này chỉ đem tới 1200 con thiết mao dã trư, 300 con ảnh miêu, còn có 500 con hổ ngao khuyển. 

Theo tiếng ra lệnh từ giữa trấn nhỏ, La Phong cũng không chờ lâu, đã thấy hàng lô hàng lốc những chiếc xe lớn xuất hiện. Trên mỗi một chiếc tải hạng nặng đều truyền đến từng đợt tiếng rống phẫn nộ.

La Phong và vô số vũ giả đều nhìn tới...

Chỉ thấy mỗi một chiếc xe tải, đều có hàng đống lồng sắt, mỗi một cái lồng đều đang giam giữ một con quái thú. Tiếng rống phẫn nộ làm cho một vài Chuẩn Vũ Giả chưa bao giờ đánh với quái thú cảm thấy phát run.

- La Phong. 

Tổng giáo quan Ô Thông đứng bên cạnh La Phong cười khẽ nói: 

- Tố chất thân thể tốt, đao pháp tốt không có nghĩa là có thể giết quái thú! Dù sao có người vừa thấy máu, hay khi đối mặt với sinh tử, mười thành thực lực lại không phát huy ra được lấy một thành. Do đó Vũ Giả Thực Chiến Khảo Hạch lần này, chủ yếu là tôi luyện tâm tính một chút. Ngươi phải thích ứng với việc đánh nhau với quái thú, không được từ tâm nương tay. 

- Ta biết rồi. - La Phong gật đầu.

- Ừm... đám quái thú này có thực lực đều là quái thú cấp H. Tương đương với chiến sĩ sơ cấp. - Ô Thông nói: 

- Nhược điểm của chúng là, trí tuệ rất thấp. Nhưng ưu thế của chúng nó là vô cùng khát máu. Do đó mỗi lần khảo hạch thực chiến, cũng phát sinh việc vài Chuẩn Vũ Giả tử vong, tàn phế. 

La Phong gật gật đầu, chém giết thật sự với quái thú, cũng không thể trăm phần trăm an toàn.

...

Sau khi đám quái thú cấp H được vận chuyển vào trong trấn, số lượng quái thú đã đạt tới một con số kinh người.

- Các vị. 

Thanh âm vang dội truyền nhập vào tai từng Chuẩn Vũ Giả. La Phong và tất cả các Chuẩn Vũ Giả đều ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy một sĩ quan đang đứng trên đỉnh một tiểu lâu rách nát trong trấn nhỏ, nói với tất cả Chuẩn Vũ Giả.

- Khảo hạch thực chiến lần này, cũng có quy định như cũ! Từ sáu giờ rưỡi tối nay bắt đầu. Đến rạng sáng ngày mai, lúc sáu giờ rưỡi, chấm dứt sát hạch! 

- Giết càng nhiều quái thú, thì thành tích càng nhiều. Mỗi lần giết được một con quái thú, hãy cắt tai trái của nó làm bằng chứng. 

- Nhớ kỹ, cấm Chuẩn Vũ Giả tự giết lẫn nhau. Tất cả hoạt động của các ngươi đều được giám thị. Ai vi phạm xử bắn ngay! 

- Trong số 1680 Chuẩn Vũ Giả các ngươi, 60% những người xếp hạng đầu sẽ đạt được tư cách vũ giả! 40% người sau xem như thất bại, phải đợi Vũ Giả Thực Chiến Khảo Hạch tiếp theo. - Thanh âm viên sĩ quan này hết sức lạnh nhạt.

- Nói cách khác, trong 1680 người các ngươi thì có 1008 người sẽ vượt qua kiểm tra. 672 người còn lại sẽ bị đào thải! 

Đám Chuẩn Vũ Giả phía dưới nghe xong không khỏi thấp giọng thảo luận. Không ngờ lại có tới 40% bị đào thải.

- Nhắc nhở các ngươi một câu, bình thường giết được ba con quái thú là có thể vượt qua kiểm tra. Nếu chỉ săn giết được hai quái thú, thì còn phải xem xét. 

Thanh âm tên sĩ quan vang vọng khắp nơi.

- Nếu chiến tích giống nhau, sẽ căn cứ vào thời gian để giết quái thú và tình huống bị thương mà phán định. Do đó, khi giết được một số lượng quái thú nhất định, nên sớm ra ngoài. 

- Nhớ kỹ, nếu ngươi bị thương nặng, ngươi có thể ấn vào cái nút cầu cứu trên đồng hồ thông tin của mình, lập tức sẽ có người cứu ngươi... Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc Vũ Giả Thực Chiến Khảo Hạch của ngươi chấm dứt. 

Tên sĩ quan nói xong liền nhảy vọt lên.

Vèo!

Thân hình của hắn từ trong tiểu lâu trong trấn, nhảy lên cao chừng hơn mười thước, rồi sau đó liên tiếp bay vọt lên hai lần đã tới bên ngoài.

- Tất cả Chuẩn Vũ Giả xuất phát, đi vào thị trấn. - Tên sĩ quan vung tay lên.

1680 Chuẩn Vũ Giả như sóng biển nhanh chóng tràn vào thị trấn.

- Đóng cửa! 

Tên sĩ quan ra lệnh một tiếng.

- Ầm ầm... 

Cánh cổng duy nhất ầm ầm đóng lại.

Vũ Giả Thực Chiến Khảo Hạch, chính thức bắt đầu!

Topic bàn luận: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=51814

Topic góp ý bản dịch: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=51815

The Following 263 Users Say Thank You to hoakylan154 For This Useful Post:

[Thu gọn/mở rộng danh sách cảm ơn]

  #30  

 28-08-2010, 12:45 AM

hoakylan154 

Đại Dâm Tặc

Học Sĩ trung kỳ

Tham gia ngày: Sep 2008

Bài gởi: 481

Quyển 2: Vũ giả.

Chương 10: Lần đầu tiên giết chóc.

Người dịch: workman

Nguồn: www.tangthuvien.com

Giữa thị trấn nhỏ đã bị phong bế, 1680 Chuẩn Vũ Giả nhanh chóng phân tán, bắt đầu đi săn mồi.

- Dương ca! Ngươi muốn một mình vào thị trấn quái thú này hay sao? 

La Phong và Dương Vũ đi cạnh bức tường đổ nát của một siêu thị loại nhỏ. 

Dương Vũ trịnh trọng gật gật đầu nói: 

- Tên điên! Khảo hạch Vũ Giả Thực Chiến không chỉ là một cuộc sát hạch đơn thuần. Ý nghĩa quan trọng nhất của nó là rèn luyện ý chí! Sau này, thế nào cũng có lúc một mình đi vào khu vực nguy hiểm còn gấp chục gấp trăm lần lần ở đây. Nếu đến cả thị trấn quái thú mà cũng cần tên điên ngươi giúp đỡ, sau này còn làm gì được? 

La Phong gật gật đầu: 

- Đúng vậy, Dương ca cẩn thận một chút. 

- Ừm, Tên điên, ngươi cũng phải nắm lấy cơ hội. 

Dương Vũ nhắc nhở: 

- Trong trấn nhỏ này toàn bộ đều là quái thú cấp H, sau này làm gì có cơ hội tốt như vậy để cho chúng ta luyện đao nữa. 

- Ta biết, đây là cơ hội luyện đao khó mà tìm được. 

La Phong mỉm cười gật đầu.

- Được, gặp lại nhau sáng ngày mai nhé. 

Dương Vũ nói xong vô cùng cẩn thận nhìn bốn phía, rồi vèo một tiếng, nhanh chóng rời đi.

La Phong cũng nhanh chóng lướt đi như một bóng ma.

※※※※※※

Màn đêm hoàn toàn phủ xuống khắp mọi nơi. Bên cạnh thị trấn đang có những cái đèn pha cỡ lớn chiếu vào trấn nhỏ, khiến cho có nhiều nơi rất sáng, nhưng vẫn có nhiều nơi nằm trong bóng tối.

“Dựa theo những gì mà đám vũ giả trong tiểu khu nói thì quái thú chia làm cấp thú binh, cấp thú tướng, cấp lĩnh chủ. Phân biệt tương ứng với cấp chiến sĩ, cấp chiến tướng và cấp chiến thần của con người.” - La Phong tay trái cầm thuẫn bài sáu cạnh, tay phải cầm Huyết Ảnh Chiến Đao lẳng lặng đi trên con hẻm nhỏ đổ nát đầy bụi bặm.

‘Cấp thú binh sơ cấp yếu nhất, cũng chính là quái thú cấp H. Thực lực tương đương với chiến sĩ sơ cấp nhân loại. ‘

“Giữa trấn nhỏ mặc dù nhiều quái thú, nhưng chủ yếu chỉ có ba loại là quái thú họ nhà mèo có tên gọi Ảnh Miêu chuyên dùng tốc độ thủ thắng, cùng với Thiết Mao Dã Trư có sức phòng ngự rất mạnh. Ngoài ra còn có cả quái thú họ nhà chó tốc độ và sức mạnh kinh người là Hổ Ngao Khuyển”. - La Phong lướt mắt nhìn quanh.

Đột nhiên xa xa, ở một tiểu lâu trong tòa hai tầng đổ nát, có một cái bóng từ từ di chuyển. Với thị lực của La Phong chẳng mấy chốc đã thấy rõ đó là một con quái thú có bộ lông như những mũi nhọn, cao chừng một thước rưỡi. Trong cái miệng rộng của nó có hai cây răng nanh thật lớn, dưới ánh sáng của ngọn đèn pha xa xa, phản xạ ánh sáng làm người ta ớn lạnh.

Độ cao của một con heo bình thường cũng chỉ sáu bảy mươi cm. Nói cách khác, con quái thú này cao gấp đôi heo thịt bình thường nuôi trong nhà.

“Thiết Mao Dã Trư? Con mồi đầu của ta chính là ngươi.” - La Phong nhìn con Thiết Mao Dã Trư. Hắn từ trong con hẻm nhỏ đi ra, xuất hiện trong tầm mắt của nó.

- Gừ gừ... 

Thiết Mao Dã Trư nhìn chằm chằm vào con người trước mắt, một tay cầm thuẫn bài, một tay cầm chiến đao, rồi phát ra một tiếng gầm quái dị. Bốn vó của nó đạp mạnh vào nền đất xi măng, bắn tung lên một khoảng bụi, mang theo một trận cuồng phong tanh hôi rồi ầm ầm nhằm thẳng phía La Phong, giống như một cái xe hạng nặng nhanh chóng lướt tới.

Hai cây răng nanh sắc bén dài sọc, giống như hai thanh loan đao khổng lồ chém tới.

- Phù! 

Ngay khi Thiết Mao Dã Trư tới nơi thì thân thể La Phong kịp tránh sang một bên. Hai mắt La Phong lóe lên hàn quang, sức mạnh toàn thân đột nhiên bộc phát dồn vào cánh tay. Huyết Ảnh Chiến Đao vung lên cực nhanh xẹt qua cổ Thiết Mao Dã Trư!

Phốc!

Đầu Thiết Mao Dã Trư rời khỏi thân thể văng lên cao. Máu tươi từ cái cổ họng đứt rời phun ra như suối. Thân thể vẫn theo quán tính chạy tới hơn mười thước mới ngã xuống, co quắp một lát rồi mới hoàn toàn chết hẳn.

- Phù, phù. 

La Phong thở sâu vài hơi. Cảnh con quái thú đứt đầu phun máu làm cho La Phong cảm thấy hơi run.

Lần đầu tiên giết quái thú, đúng là khiến cho người ta cảm thấy chấn động.

“Chẳng trách Ô thúc nói, rất nhiều Chuẩn Vũ Giả lần đầu tiên thấy máu, mười thành thực lực không thể phát huy ra lấy một thành.” - La Phong bình tĩnh lại 

“Vừa mới bắt đầu né tránh vừa đúng lúc, nhưng sau đó... nhát chém lại quá lãng phí thể lực. Nếu là Chuẩn Vũ Giả bình thường, một đao căn bản không thể cắt đứt đầu Thiết Mao Dã Trư được.”

Lực phòng ngự của Thiết Mao Dã Trư rất mạnh, nhưng đó là đối với Chuẩn Vũ Giả bình thường thôi.

Thực lực La Phong bây giờ, cho dù so với chiến sĩ trung cấp, cũng phải nói là một trong số những người đứng đầu. Chiến đấu với con Thiết Mao Dã Trư cơ bản là lấy mạnh hiếp yếu. 

“Dựa theo các huynh đệ vũ giả trong tiểu khu Minh Nguyệt nói, để đối phó với quái thú, không thể làm bừa. Phải hiểu được nhược điểm của quái thú.”

“Mà lúc thấy máu của con Thiết Mao Dã Trư phun ra ta lại cảm thấy sợ. Nhất định phải thích ứng! Tương lai ta phải thường xuyên chém giết quái thú. Vào thời điểm quan trọng, nếu không giữ được bình tĩnh chắc chắn sẽ phải chết”. - La Phong hiểu điểm này, càng vào thời điểm quyết định thì càng phải tỉnh táo.

Thực ra, tâm tính La Phong cũng không phải là tệ. Dù sao lần đầu tiên giết quái thú, biểu hiện của La Phong như thế cũng hoàn toàn bình thường.

La Phong đi đến bên cạnh đầu heo, vung đao lên cắt ngọt tai trái của con Thiết Mao Dã Trư, bỏ vào ba lô phía sau 

“Con đầu! Tiếp tục con kế tiếp!” - Thân thể La Phong chợt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất trên đường phố, chỉ để lại thi thể một con Thiết Mao Dã Trư không có đầu nằm trên mặt đường, máu tươi nhiễm đỏ cả nền xi măng đầy bụi bặm.

...

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ở các góc trong trấn nhỏ, đang nẩy ra vô số cuộc chiến! Mặc dù nói quái thú cấp H và đám Chuẩn Vũ Giả có thực lực tương đương, nhưng nhân loại có một ưu thế, đó là trí tuệ! Còn quái thú cấp H thì không hề có suy nghĩ, chỉ có một chút bản năng dã thú mà thôi.

Khoảng chừng tám giờ tối, trên một đài cao, ở tầng sáu có hai bóng đen nhanh chóng giao thủ với nhau. 

Rào!

Một đạo hàn quang lóe lên. La Phong hơi quỳ trên sân thượng, mũi Huyết Ảnh Chiến Đao trong tay mờ ảo có vết máu. Bên cạnh có một bóng đen đang nằm trong vũng máu. 

“Con Ảnh Miêu này quả nhiên có tốc độ nhanh nhất trong quái thú cấp H. Tốc độ nó khoảng chừng 40 m/s”. - La Phong đứng dậy đi tới. Thi thể con Ảnh Miêu trên mặt đất, bộ lông toàn thân màu xám, thân thể cũng không lớn, chiều dài đại khái nửa thước mà thôi. Lúc này bụng con Ảnh Miêu này có một vết thương khủng khiếp. Tất cả bộ phận bên trong bị La Phong dùng một đao cắt ngọt.

“Đối với Chuẩn Vũ Giả bình thường, Ảnh Miêu đúng là có tính uy hiếp. Nhưng gặp phải ta, quả là đáng tiếc”. - La Phong lắc đầu, cắt tai trái con Ảnh Miêu.

Tốc độ của La Phong so với Ảnh Miêu còn nhanh hơn nhiều. 

“Con thứ năm”.

La Phong bỏ chiến lợi phẩm vào bao. “Bình thường chỉ cần giết ba con quái thú thì chắc chắn có thể vượt qua khảo hạch. Ta săn giết năm con chắc cũng đủ! Từ giờ trở đi, ta có thể chuyển sang tu luyện đao pháp và thân pháp được rồi”. 

“Bây giờ mình chỉ sử dụng lực quyền XXX kg, tốc độ ở mức 30 m/s thôi”.

Lúc trước, La Phong căn bản là bắt nạt đám quái thú. song phương không phải cùng một cấp độ.

Còn bây giờ, La Phong quyết định áp chế thực lực, bắt đầu tu luyện. Dù sao đi vào những khu vực nguy hiểm cũng không phải chỉ giết những quái thú cấp độ thấp hơn mình được.

“Bắt đầu! “

La Phong đứng ở trên lầu một sân thượng nhà cư dân, nhìn khắp bốn phía bên dưới.

“Con đầu đây rồi!” - La Phong liếc mắt đã thấy phía dưới, ở một tòa biệt thự ba tầng đổ nát, đang có một con Hổ Ngao Khuyển. La Phong lập tức phóng người bay lên, sau đó vọt tới một sân thượng khác, rồi lướt tới nóc tòa biệt thự đổ nát. Sau khi hạ xuống khiến cho cả căn gác chấn động mạnh.

La Phong thì lăn một vòng trên mặt đất, làm giảm lực va chạm, rồi chạy như bay thẳng về phía Hổ Ngao Khuyển.

- Hống... 

Hổ Ngao Khuyển cũng xông lên.

...

Một thanh niên với vẻ mặt lạnh lùng trên người dính đầy máu, cầm một thanh quỷ nguyệt đao, kiêu ngạo đi trên đường phố.

“Không biết tên La Phong đó giết được bao nhiêu con quái thú rồi?” – Người đó thầm nhủ trong lòng. Hắn chính là cao thủ thiên tài Vạn Đông, người có thực lực tương đương với La Phong trong số 1680 Chuẩn Vũ Giả lần này, được Lôi Điện Vũ Quán sớm chiêu nhập. 

Mặc dù lần này tổng cộng có ba người được tuyển nhận sớm. Nhưng trong ba người có một người là thiên tài súng ống, nên tố chất thân thể cũng không cao.

La Phong và Vạn Đông mới là hai người có tố chất thân thể tương đương.

“Hả?” - Ánh mắt Vạn Đông chợt dừng lại.

Trong tầm mắt của hắn một bóng người đang không ngừng ấu đả với hai con Ảnh Miêu. Hai con Ảnh Miêu phát ra một tiếng kêu chói tai, sử dụng tốc độ nhanh kinh người cùng móng vuốt sắc bén không ngừng tấn công. Còn bóng người thì sử dụng thân pháp linh hoạt chiến đâu với hai con Ảnh Miêu.

- La Phong! Giết hai con Ảnh Miêu mà chậm thế à? Ngươi rõ là quá làm ta thất vọng. 

Thanh âm Vạn Đông vang dội, vừa cười chế diễu vừa kêu.

- Xoẹt! 

- Xoẹt! 

Cơ hồ nhanh như chớp, Huyết Ảnh Chiến Đao trong tay La Phong lóe lên hai cái. Hai con Ảnh Miêu lăn xuống, giãy dụa vài lần rồi đều bất động.

“Nhanh thật”. - Vạn Đông cảm thấy giật mình. “ Hắn xuất đao rất đơn giản lưu loát, đâm trúng vào chỗ yếu hại của Ảnh Miêu”. – Lúc này, Vạn Đông mới phát hiện ra thực lực La Phong không thể khinh thường được.

“Vốn định chơi với các ngươi nhiều hơn một lát, để tôi luyện thân pháp của ta”. - La Phong nhìn thi thể hai con Ảnh Miêu, thầm nói: “ Nhưng người đó thật quá đáng ghét, ta không muốn để hắn thấy ta tôi luyện thân pháp, đao pháp.” - La Phong cắt tai trái của hai con Ảnh Miêu, để vào ba lô phía sau, chẳng thèm nhìn Vạn Đông, nhanh chóng biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dong