「 46 」

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngôi nhà bao trùm bởi sự ảm đạm, khi mà Taehyun cứ đứng ngồi không yên. Một lúc sau Soobin nghe tiếng cửa mở, cậu vội vàng chạy ra xem thì phát hiện, đấy là thầy Kang.

"Thầy..." Cậu vội vàng cúi đầu chào.

"Sao rồi? Thằng Taehyun ở đây đúng không?" Thầy chắp hai tay sau lưng đi vào phòng khách, thấy con trai mình đang cúi đầu ngồi đó thì thở dài.

"Con xin lỗi" Taehyun lí nhí.

Soobin quay về cái ghế lớn, ngồi xuống trầm ngâm một hồi lâu. Thầy Kang cũng mau chóng kéo ghế xuống ngồi bên cạnh Taehyun, cả ba người không nói gì suốt một khoảng thời gian dài.

"Cả ngôi làng đều đi tìm anh Yeonjun" Taehyun chậm rãi lên tiếng trước.

"Chiều hôm qua, thằng Yeonjun đi qua nhà thầy để gọi Taehyun ra dặn dò đủ thứ, xong nó đi mất không để lại dấu vết gì, hoặc là bằng cách nào đó không ai truy ra được nữa" Thầy Kang nhẹ giọng giải thích. "Mọi người cuống cuồng cả lên vì nó là lang y giỏi nhất làng, nó có cớ sự gì cả làng này cũng không xong".

Soobin ngập ngừng không biết nên kể cho họ về giấc mơ của mình không. Cậu sợ rằng cậu gặp ác mộng như thế là do sợ hãi mà thôi, do cậu cứ lo lắng cho anh chẳng ngừng giây nào.

"Để cháu... Đi tìm thử"

"Em đi nữa" Taehyun lên tiếng.

"Ừ, mau lên thôi" Soobin vội vàng đồng ý, đứng phắc dậy.

"Soobin, chưa ăn sáng đã chạy ráo riết dễ ngất xỉu đấy" Thầy Kang nhắc nhở.

"Không sao đâu ạ, có gì thì cháu quay về làng ngay" Cậu mỉm cười với thầy, trực tiếp bước ra khỏi cửa nhà.

Taehyun nhanh nhảu đuổi theo, níu lấy vạt áo của cậu. Trên mặt nhóc hiện rõ sự lo lắng, nên Soobin dịu dàng vuốt ve vai nhóc. Cậu không ngừng cầu nguyện rằng mình sẽ tìm thấy Yeonjun, và khoe với anh, mình đã khoẻ rồi này. Những cơn đau thắt ngực đã đột ngột biến mất, không còn cảm giác muốn nôn oẹ hay ho khan nữa, Soobin nghĩ rằng lời nguyền đã được hoá giải rồi.

Mà có vẻ Taehyun thì đang lo lắng tới mức chả để ý sự khác lạ của cậu hôm nay nữa.

Soobin tiến vào khu rừng nhỏ, xin lỗi Yeonjun trong lòng vì sẽ dẫn Taehyun đến nơi bí mật của cả hai. Nhưng cậu nghĩ, nhóc cũng sẽ chẳng tìm được đường vào sau này đâu, Yeonjun dẫn cậu đi mấy lần mà Soobin vẫn còn có thể lạc cơ mà.

Tiếng lá cây xào xạt, tiếng chân giẫm lên mặt đất gồ gề, không hề có âm thanh của một loài thú rừng nào cả. Soobin bình tĩnh men theo trí nhớ của mình mà đi tiếp, cho đến khi nghe tiếng thác nước.

Đã đến rồi.

Cậu vén bỏ tầng lá cuối cùng, mỉm cười trước cảnh đẹp vô thực của nơi này. Hoa anh đào nở rộ đẹp mắt và cái hồ nước lấp lánh dưới ánh nắng đẹp đến nao lòng. Taehyun thoáng bất ngờ nhưng rồi lại bắt đầu láo liên, chạy khắp nơi hét tên Yeonjun.

Đến Soobin cũng không ngờ, anh cũng không ở đây.

"Có ai sang làng bên tìm chưa?" Soobin lo lắng tột độ.

"Có vài người đã đi sang các làng xung quanh rồi, anh đừng lo về chuyện này" Taehyun thở dài ngồi phịch xuống đất.

Trong lúc còn đang tuyệt vọng, Soobin thấy cái túi bằng vải quen thuộc. Cậu liền hoàn hồn chạy ngay đến đó, cái túi đang nằm trên mõm đá cạnh hồ nước. Taehyun ngồi đấy dõi theo Soobin chạy trối chết đến chỗ nọ.

Đúng là cái túi của Yeonjun, nhưng người đâu vẫn chẳng thấy.

Bên trong đựng một số lọ thảo mộc, còn có cả chiếc vòng tay bằng chỉ đỏ anh thường đeo theo mỗi ngày. Soobin lục lọi thêm, cầm lên một quyển vở cũ nát, bên trong là vô số các kí tự cổ mà cậu chẳng thể nào hiểu được.

Cho đến một trang ở giữa, những nét chữ nổi bật của Yeonjun bằng mực đỏ hiện lên rõ ràng trên trang giấy.

Anh xin lỗi.

Trang sổ này chứa đầy những hình vẽ kỳ quái và chi chít chữ. Trong số các hình vẽ, Soobin nhận ra một thứ, là tảng đá kỳ lạ trong mơ. Như nhận ra được một sự thật kinh người, cậu gập cuốn sổ lại, đeo chéo cái túi của anh qua vai.

"Taehyun!" Soobin lớn giọng gọi.

"Vâng ạ?"

"Theo anh vào rừng cấm"

"Hả...?"

...

Đây là lần đầu Soobin lẫn Taehyun đi vào nơi này, khu rừng cấm nguy hiểm cấm bất cứ ai bước chân vào sau 'tai nạn thú dữ' của cha mẹ Yeonjun. Nhưng thật ra, đấy là bà của Yeonjun cảnh cáo họ, bí mật đằng sau lời cảnh cáo đó chính là do khu rừng nay mang vô cùng nhiều khí tức của thần linh, là một nơi vô cùng linh thiêng, vào nơi này mà không cẩn thận mạo phạm gì đó sẽ bị trừng phạt ngay lập tức.

Yeonjun kể cho Soobin nghe một lần, khi còn nhỏ và lạc vào đây, anh đã được một tiên linh kỳ lạ dẫn đường trở về làng. Mà lúc này trước mắt Soobin đột nhiên có một luồng sáng.

Taehyun vì sợ hãi mà nép sát sau lưng cậu, cũng nhìn thấy vệt sáng đó mà tò mò nhìn theo. Cậu nhóc há hốc mồm không tin được thứ mình vừa thấy.

"T-Tiên sao? Họ có thật?"

"Anh Yeonjun sẽ không nói dối" Soobin đáp lời.

Là tiên linh, một chú bướm đang toả ra hào quang xanh lam đẹp đẽ. Chú bướm như phát giác ra sự hiện diện của Soobin và Taehyun, càng như đang chờ sự xuất hiện của họ, mau chóng bay vài vòng xung quanh hai người còn đang ngơ ngác dõi theo.

Sau đó nó chậm rãi bay sang phía bên phải, như dẫn đường vậy. Soobin hiểu ý lập tức đi theo sau.

Càng đi tới, khu rừng càng tối dần đi, bầu trời càng u ám, thứ hào quang của tiên linh trước mắt như là ánh sáng duy nhất để mà soi đường nơi này. Taehyun như đã không còn sợ sệt mà trực tiếp đi lên phía trước của Soobin, men theo con đường mà chú bướm nhỏ dẫn lối.

Sau một tiếng xào xạt lớn của lá cây, và tiếng chuông reo đến đinh tai nhức óc, chú bướm biến mất. Soobin choáng váng đến mức đầu óc quay cuồng một hồi lâu, trong khi Taehyun đã mau chóng chạy tới.

"Anh Yeonjun!"

Soobin nghe thấy tên anh được gọi, nhưng cơn đau đầu như búa bổ khiến cậu phải ngừng chân lại để ổn định tinh thần trước.

"Anh Yeonjun! Anh đây rồi!" Taehyun mừng rỡ hét lớn.

Nhưng sau đó không còn nghe được tiếng nói của cậu nhóc vang lên nữa.

Taehyun giở chân mình lên, thứ nước tím sậm đang vấy lên ống quần và chân nhóc trông quen thuộc đến mức kỳ lạ. Và nhóc chết trân khi đến gần hơn với người với mái tóc vàng đang ngồi im giữa cánh rừng hoang vu, phía trên là một ngọn đồi lớn vô cùng đáng sợ.

Mây mang màu tím sậm kỳ lạ, dòng nước chảy xiết như đang vô cùng giận dữ.

Soobin thở gấp một hồi mau chóng chạy đến gần, nhưng trước khi cậu tiếp thu được chuyện gì đang xảy ra, đã thấy Taehyun khóc đến suy sụp.

Giống như trong những giấc mơ trước đây vậy.

Yeonjun mắt nhắm nghiền ngồi trên một cái ghế gỗ được điêu khắc tinh xảo, từ trong cơ thể yếu ớt của anh đâm thẳng ra những nhánh cây to đùng. Xung quanh nơi anh ngồi, tay và chân đều bị dây leo quấn quanh, máu bê bết trên người, nhưng chúng đều mang màu tím sậm.

Anh không còn thở nữa. Yeonjun đã chết rồi.

Tiếng khóc của Taehyun lấn át mọi âm thanh ở đây, nhóc gào lên nức nở trong khi Soobin đã hoàn toàn đông cứng.

Anh vẫn mặc bộ quần áo trắng tươm thường ngày, cùng cái khoác ngoài của cha để lại mà anh luôn tự hào. Nhưng Yeonjun đã từ biệt cõi trần gian rồi, chỉ còn một cái xác ngồi đó mà không có hơi thở nào nữa.

Một cái chết đẹp, đẹp đến khó thở.

Những đoá hoa đủ sắc tím nở rộ xung quanh cơ thể anh, xung quanh chỗ anh ngồi. Yeonjun như một pho tượng tạc được trưng bày giữa bao nhiêu loài hoa và dây leo xinh đẹp.

"Yeonjunie" Soobin tiến đến gần anh hơn, một giọt nước mắt rơi ra khỏi khoé mắt cậu.

Tất cả đã rõ rồi.

Yeonjun đã thế mạng cho cậu.

"Anh vẫn luôn xinh đẹp như vậy" Soobin cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên cánh môi đã lạnh cóng, khô khốc.

Cậu vuốt ve cánh tay của anh, gương mặt của anh và mái tóc vàng ươm cậu yêu thích. Soobin ghi nhớ lại lần cuối những hình ảnh này, bàn tay sượt qua da thịt mát lạnh của người nọ. Cả cơ thể anh đều lạnh ngắc.

"Quay về thôi Taehyun..."

"E-Em..." Taehyun cố gắng lấy lại nhịp thở.

"Chúng ta báo với dân làng rằng Yeonjun đã mất tích hoàn toàn rồi..."

...

Kể từ ngày hôm đó, bệnh tình của Soobin chuyển biến vô cùng tốt, dường như đã khỏi hẳn rồi. Cậu thay mặt Yeonjun đi làm tất cả việc vặt cho mọi người trong làng, như để họ gợi nhớ lại một Yeonjun được mọi người yêu quý đã không còn nữa.

"Soobin, đừng quá sức nha anh" Taehyun mở cửa sổ nhà réo ra.

"Anh biết rồi, anh mày khoẻ như trâu sợ gì hả em?" Soobin cười hì hì, lại vác trên vai đống củi to tướng đi về lò rèn đằng trước.

"Khiếp, cứ mà tự tin vào" Taehyun trề môi ra quăng một câu rồi đóng cửa lại.

Soobin phủi phủi tay khi đã xong việc, rồi cậu lại thở dài ngước đầu dậy nhìn trăng. Hôm nay trăng lên sớm vì là đầu tháng, nhưng tối đến trăng sẽ lặn mất, kỳ lạ vậy đấy.

Cậu tranh thủ vẫn còn ánh trăng soi rọi, cầm lên cái bình tưới cây bằng thiếc, tiến vào khu rừng cấm.

"Chào anh, Yeonjun" Soobin nở nụ cười rạng rỡ.

Nhưng không có ai hồi đáp cả.

"Xin lỗi vì để anh chờ... Hôm qua em không có đến được, em đã bị sốt đấy" Cậu đi đến gần thi thể đang ngồi im lặng trên cái ghế quen thuộc, Yeonjun vẫn im lìm ở đó.

Những loài hoa xung quanh anh đã nở rộ nhiều hơn, vô cùng đẹp, một số hoa tím đã lặn mất và nhường chỗ cho những nụ hoa vàng nhú lên. Soobin cẩn thận tưới nước lên chúng mà không để nước bắn trúng Yeonjun.

"Anh vẫn xinh đẹp như vậy"

Soobin nhìn lên bầu trời đã tối sầm, sợ rằng sẽ không về kịp trước khi không còn thấy đường nữa.

"Mai em lại gặp anh nhé?"

Soobin mỉm cười ngọt ngào, đặt lên tóc anh một nụ hôn nhẹ.

『☪』

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro