Chương 42 : CƯỠNG BỨC ( Phần 2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Võ Vũ Trường Giang giơ tay xem đồng hồ, lông mày khẽ chau lại. Đã quá nửa tiếng kể từ khi Lâm Vỹ Dạ đi theo Trần Khả Như vẫn chưa chịu trở lại.

Anh toan đứng dậy đi tìm, chợt thấy Khả Như đang đem từ dưới bếp lên đĩa đồ ăn tráng miệng. Cô ta trông thấy Trường Giang liền nhoẻn miệng cười đáp:

- Chị Lâm Vỹ Dạ đang cùng Chiêu Sênh nói chuyện trên phòng em. Hai người họ có vẻ rất hợp nhau, thấy cười nói suốt.

Nghe thấy Vỹ Dạ đang cùng người đàn ông khác trò chuyện vui vẻ, thâm tâm Trường Giang bỗng dưng cảm thấy bừng bừng lửa giận.

Chết tiệt! Người phụ nữ của anh lại còn dám ngang nhiên qua mặt chồng mình mà lén lút tán tỉnh đàn ông. Không thể tha thứ được!

Trường Giang gạt phăng Khả Như sang một bên, sau đó hùng hổ bước lên trên lầu. Cánh cửa phòng cô ta vẫn đóng im ỉm, khóa đã được chốt cứng ở bên trong. Lòng kiên nhẫn của Trường Giang cũng có giới hạn. Anh không gọi Vỹ Dạ, trực tiếp dùng chân đá mạnh vào cửa.

Rầm!!!

Cánh cửa cũng không chịu nổi sức mạnh khủng khiếp từ Trường Giang, rung lắc một hồi liền bật ổ bung ra.

Phía trong phòng tối đen, chỉ có thứ ánh sáng heo hắt từ đèn ngủ tỏa ra, phản chiếu bóng hình một nam một nữ đang quấn lấy nhau trên giường.

Lửa giận trong lòng Trường Giang bốc lên sùng sục. Anh đưa tay bật đèn. Cảnh tượng trước mặt đập vào mắt khiến Trường Giang điên tiết đến cùng cực.

Vỹ Dạ cùng Chiêu Sênh đang nằm cạnh nhau ngủ ngon lành trên giường, chiếc áo lụa màu lam trên người cô đã bị cởi xuống, lúc này Vỹ Dạ chỉ mặc duy nhất một chiếc áσ ɭóŧ sữa. Hơn nữa, cô đang gối đầu lên tay Chiêu Sênh, cùng nhau đắp chăn ấm, phó mặc cho trời đất bên ngoài.

- Khốn khiếp! Các người dám lén lút với nhau sau lưng tôi ư?

Trường Giang nhếch môi cười khẩy, bước đến bên cạnh Vỹ Dạ, giật phăng chiếc chăn ra khỏi người cô, thuận tiện với lấy bình nước lạnh đang đặt trên bàn, trực tiếp hất mạnh lên mặt Vỹ Dạ.

Vỹ Dạ bị tạt nước, ho sặc sụa lên vài tiếng, sau đó mở choàng mắt dậy.

Trước mặt cô lúc này là gương mặt lạnh lẽo đến mức tê buốt của Trường Giang, phía sau là đám người nhà họ Trần đang nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ, giống như phải trông thấy vài thứ cặn bã của xã hội.

- Trường Giang, chuyện gì đang xảy ra thế này?

Vỹ Dạ tròn xoe mắt nhìn anh, thâm tâm không khỏi lo sợ. Đến lúc này, cô mới trông thấy bản thân mình ăn mặc thiếu vải, lại còn đang bị một gã đàn ông lạ hoắc trên người chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, tùy tiện vòng tay mà ôm chặt lấy cơ thể cô.

- A...a...

Vỹ Dạ đẩy Chiêu Sênh sang một bên, sợ hãi nhảy ra khỏi giường, lao đến bên Trường Giang , cơ thể cô lúc này đã run cầm cập.

- Tôi... tôi không biết chuyện gì hết. Trường Giang, tôi không làm chuyện đáng xấu hổ như thế này!

Nước mắt Vỹ Dạ đã rơi lã chã, vết son môi lem đầy trên mặt, từng tiếng nấc nghẹn ngào vang lên trong sự yên lặng khủng khiếp.

Trường Giang hít sâu một hơi, tự động cởϊ áσ khoác của mình, ném lên người Vỹ Dạ, lạnh giọng mà hỏi:

- Chiêu Sênh, nói đi, vì sao các người lại cùng nhau ngủ trên giường của Lâm Vỹ Dạ?

Chiêu Sênh vơ vội đống quần áo, nhìn anh lắp bắp giải thích:

- Phu nhân Lâm nói muốn cùng tôi thử cảm giác mới lạ, do vậy... do vậy...

Vỹ Dạ lúc này cũng đã chạy tới, đưa tay che miệng, gương mặt không giấu nổi sự ngạc nhiên tột độ:

- Ôi trời, chị dâu. Em thật không ngờ chị lại lén lút cùng Chiêu Sênh quan hệ lăng loàn trong phòng em thế này cơ đấy. Hơn nữa, hai người chỉ mới gặp nhau trong vài tiếng thôi mà!

Bốp!

Khả Như vừa dứt lời, một cái tát trời giáng từ chính bàn tay của Trường Giang đã lạnh lùng in vết trên má phải cô ta. Khả Như không dám tin Trường Giang lại tàn nhẫn mà ra tay tát cô ta ngay trong chính ngôi nhà của mình. Cả người Khả Như run lẩy bẩy, lắp bắp mà nói:
- Anh Giang... tại sao?

Ông Trần trông thấy con gái bị đánh, tức đến run người, lao đến bên cạnh Trường Giang mà chửi bới ầm ĩ:

- Cậu dám đánh con gái tôi! Võ Vũ Trường Giang, tên khốn khiếp này!!!

Ánh mắt Trường Giang đã trở nên đỏ ngầu. Anh vẫn nhìn chằm chằm Chiêu Sênh, tựa hồ như có thể sẵn sàng ăn tươi nuốt sống hắn ngay lập tức, gằn giọng nói từng tiếng:

- Lâm Vỹ Dạ là phu nhân của Thống Đốc quân, ai cho phép cô ta dám mở mồm tùy ý lăng mạ? Ông nên nhớ, đắc tội với tôi, chỉ có nước sạt nghiệp!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro