Chương 6 : Phu Nhân , Cô Thắng Rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hả?

Lâm Vỹ Dạ không tin vào những gì mà chính tai mình đang nghe thấy. Chẳng lẽ, Võ Vũ Trường Giang... cấm dục?!

Nhìn gương mặt xinh đẹp có chút hoảng hốt của cô, Võ Vũ Trường Giang vô cùng đắc ý.

Anh ta đứng dậy, rút từ trong ngăn kéo ra một tệp giấy, đoạn đưa về phía Lâm Vỹ Dạ, hất mặt, ý nhắc cô mở ra xem. Bên trong là tờ giấy kết hôn của cô và ông lão Võ. Tuy nhiên, bên cạnh phần tên Võ Vũ bây giờ lại có thêm hai chữ " Trường Giang " nữa.

Cứ như vậy, chỉ với sự lươn lẹo của mình, Lâm Vỹ Dạ đang là mẹ kế của Võ Vũ Trường Giang đã nghiễm nhiên trở thành vợ của anh ta.

- Đây là phòng của ông Võ. Ông ấy sẽ gϊếŧ chết anh!

Lâm Vỹ Dạ lừ mắt đe dọa.

Tuy nhiên, Võ Vũ Trường Giang chỉ phá lên cười đắc ý. Anh ta dùng bàn tay thon dài vuốt nhẹ lên má của Lâm Vỹ Dạ, nở nụ cười châm biếm:

- Biệt thự này là của tôi. Lái xe thay thế cho cô cũng là người của tôi. Và vị quản gia già kia, cũng là quản gia của tôi. Lâm tiểu thư, cô đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay của tôi!

Dứt lời, Võ Vũ Trường Giang lại cúi xuống, dùng môi mình mút chặt lấy ngần cổ trắng nõn của Lâm Vỹ Dạ, tạo thành một dấu hôn đáng ngờ.

Lâm Vỹ Dạ khẽ nhăn mặt. Giấy tờ đã đóng dấu như vậy, cô có trời mới thoát khỏi hôn ước này. Tuy nhiên, món nợ nhà cô với ông lão Võ thì phải làm sao đây?

- Ông Võ sẽ vẫn đồng ý trừ nợ cho gia đình tôi, phải không?

Mục đích cô đồng ý hôn sự này chính là vì món nợ khổng lồ mà chị gái đã gây ra. Nếu lần này không trả được nợ, mọi cố gắng của cô đều là công cốc.

Võ Vũ Trường Giang khẽ nheo mắt, nhàn nhạt đáp:

- Món nợ giữa cô và cha tôi, liên quan gì đến Võ Vũ Trường Giang này?!

- Anh thật là khốn khiếp!

Lâm Vỹ Dạ tức đến tím gan tím mặt, mở miệng chửi Võ Vũ Trường Giang.

- Khốn khiếp? Cô đã là phu nhân của Thống Đốc quân thì nên biết chú ý lời ăn tiếng nói. Nghe cho kỹ đây, nếu cô làm trái ý tôi, tôi có thể san bằng toàn bộ Lâm gia dễ như gϊếŧ chết một con kiến. Còn nếu cô ngoan ngoãn, không những món nợ kia sẽ được thanh toán, tôi còn rộng lượng cho cô nhiều thứ hơn hết.

Nghe Võ Vũ Trường Giang nói, Lâm Vỹ Dạ khẽ cắn răng.

- Nói đi. Mục đích thật sự của anh là gì?

Cô gái này, quả thực rất thông minh.

Võ Vũ Trường Giang thầm tán thưởng trong đầu. Anh ta cướp chính mẹ kế thứ chín về làm vợ của mình, tất cả đều có mục đích riêng.

Ummm....

Võ Vũ Trường Giang không đáp, chỉ tiếp tục áp môi mình lên môi cô. Bờ môi căng mọng của Lâm Vỹ Dạ lại bị khuôn lưỡi linh hoạt của anh ta công kích, bàn tay cứng cáp khả ố kia đang không ngừng vuốt ve cô mãnh liệt.

Dù Võ Vũ Trường Giang đã rất cố gắng kìm chế, thế nhưng tác dụng của thuốc vẫn không thể nào thuyên giảm.

Chết tiệt!

Cơ thể Võ Vũ Trường Giang nóng ran, cơ ngực đang rực đỏ, du͙ƈ vọиɠ trong người bắt đầu cuộn trào mãnh liệt.

Lâm Vỹ Dạ bị anh ta hôn đến tê dại đầu môi, cả người mềm nhũn, đến lúc cô tỉnh táo lại, váy cưới đã bị Võ Vũ Trường Giang ném mạnh sang một bên. Trên người Lâm Vỹ Dạ lúc này chỉ mặc duy nhất một bộ đồ lót màu đen quyến rũ.

- Dừng lại đi!

Lâm Vỹ Dạ yếu ớt van xin.

Tuy nhiên, Võ Vũ Trường Giang đã không thể nào kiểm soát được hành động của mình nữa. Anh ta cởi thắt lưng, trói ngược đôi tay thon nhỏ của Lâm Vỹ Dạ lên đầu giường.

- Ngoan đi. Hãy tự hào vì cô chính là người phụ nữ đầu tiên của tôi.

Giọng nói của Võ Vũ Trường Giang đã trở nên khàn đục. Trong bữa tiệc tối nay, Võ Vũ Trường Giang bị đối thủ bỏ thuốc kíƈɦ ɖụƈ vào rượu, hòng gài bẫy anh ta.
Thế nhưng, Võ Vũ Trường Giang đã nhanh chóng trở về biệt thự được. Mặc dù anh ta đã uống rất nhiều nước giải rượu, nhưng thứ thuốc chết tiệt này quả thực không thể xem thường.

Lâm Vỹ Dạ mới chỉ là một thiếu nữ vừa bước sang tuổi mười tám. Do vậy, đối với chuyện nam nữ này, cô sợ hãi đến mức run cầm cập.

Nhìn người đàn ông vạm vỡ, đẹp đến kinh diễm kia đang lột bỏ từng lớp quần trên cơ thể, Lâm Vỹ Dạ sắp phát khóc.

Hai tay bị trói ngược, eo và chân thì bị anh ta khóa trụ, Lâm Vỹ Dạ không thể nào nhúc nhích. Đôi môi xinh đẹp của cô đã bị chính mình cắn đến bật máu tươi.

Ngay khi Võ Vũ Trường Giang quyết định cúi xuống cơ thể cô một lần nữa, Lâm Vỹ Dạ bèn nghĩ ra một kế.

- Võ Vũ Trường Giang, anh muốn làm chuyện đó với tôi cũng được. Nhưng xin anh, hãy đeo bao!
Quả đúng như Lâm Vỹ Dạ dự đoán. Đàn ông vốn không thích nghe ba từ "hãy đeo bao" này. Võ Vũ Trường Giang cũng không phải trường hợp ngoại lệ.

Sắc mặt của anh ta trầm đi trông thấy.

Võ Vũ Trường Giang hừ lạnh, đột nhiên cảm thấy hứng thú trong người đã giảm bớt đi nhiều.

Anh ta nhảy xuống giường, dùng khăn tắm quấn hờ qua vòng eo rắn chắc, đoạn thò tay vào trong túi áo choàng rút ra một con dao găm nhỏ.

Lâm Vỹ Dạ đoán già đoán non. Chẳng lẽ, Võ Vũ Trường Giang là đang muốn gϊếŧ chết cô?

- Phu nhân à! Cô thắng rồi!

Võ Vũ Trường Giang nhếch mép, nở nụ cười xấu xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro