Unfair

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link gốc: https://archiveofourown.org/works/1153803

Tác giả: Goldansteel

Người dịch: Mộc Tử Thanh

Summary:

Thor tin rằng có rất nhiều sự bất công trên thế giới, và Asgard cũng vậy. Thế nhưng ngôi vị buộc hắn ta phải duy trì điều đó.

Lưu ý: Loki trong Fic này không phải em trai của Thor.

Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả.

***

Bàn tay em vô cùng mềm mại.

Mềm mại, có lẽ, như nụ cười vẫn luôn hiện hữu trên gương mặt em. Thor chưa bao giờ thôi tự hỏi, kể từ khi hắn đủ lớn để hiểu được lí do tại sao đứa nhóc gầy yếu đó luôn ở bên cạnh chữa trị vết thương cho hắn, và cả cách Loki cười với hắn đầy chân thành.

Hắn lại nhớ về lần đầu tiên Cha kể hắn nghe bí mật về trận chiến vĩ đại ở Jotunhein, thứ mà ông đã cất giấu qua nhiều năm. Asgard đã chiến thắng còn Jotunhein thất thủ. Thor biết rõ điều này. Thế nên, thứ làm hắn ngạc nhiên nhất chính là việc người Jotun gần như đã bị tuyệt chủng. Và số ít người dân hữu ích còn sót lại của nơi đổ nát này thì bị Odin bắt về làm nô lệ, tuân mệnh và phục tùng ông trong suốt quãng đời khốn khổ còn lại.

Ngay cả khi ấy hắn chưa trưởng thành, thì điều đó nghe có vẻ thật không công bằng.

Khi Thor còn trẻ, hắn rốt cục cũng hiểu được tại sao Loki cùng vài người khác tuy rất giỏi trong việc trị thương của họ nhưng hiểu biết về những lĩnh vực khác lại vô cùng ít ỏi. Họ được dạy dỗ bởi Frigga, người chắc chắn sẽ đối xử tốt với họ. Thế nhưng chính dòng máu trong huyết quản của họ lại ẩn chứa thứ phép thuật mà người Asgard không bao giờ có khả năng sở hữu được. Với phép thuật đó, họ buộc phải phục vụ Asgard và All-Father bằng bất cứ giá nào. Có thể là bằng khả năng của họ, hoặc cũng thể là bằng mạng sống của họ.

Thor bỏ ra vài ngày đẹp trời giam mình trong phòng, cảm thấy buồn nôn và bị phản bội. Bằng tất cả sự vô tư của mình, hắn đã từng nghĩ rằng Loki cứu giúp hắn bằng lòng tốt trong trái tim em và sự biết ơn mà em dành cho cha mẹ hắn. Không ai trong số những nô lệ - người trị thương bị đối xử tàn nhẫn. Và Loki, bởi tầm quan trọng của em là người trị thương đặc biệt của riêng Thor, đã có được một vị trí đặc biệt trong cung điện và trở thành bạn thân của người kế vị.

Thor luôn cảm thấy thật kì lạ. Tại sao cậu bé tóc đen không thể chơi cùng hắn như Hogun, Sif và những người khác ? Tại sao em luôn phải ngồi hằng giờ dài dằng dẵng với những cuốn sách, tiếp thu kiến ​​thức của Frigga, luyện tập phép thuật và hoàn thiện bản thân ? Tại sao em luôn nở nụ cười lặng lẽ trên khuôn mặt và ánh mắt tràn ngập sự cam chịu. Tất cả đều quá kỳ lạ nhưng rồi mọi thứ đã trở nên nên rõ ràng hơn khi Thor phát hiện ra sự thật - và điều ấy thật đau lòng.

Khi gã hoàng tử cuối cùng cũng mệt mỏi trong sự đau khổ của chính mình và quyết định đối mặt với Loki, hắn đã phải bắt bản thân phải nuốt xuống tất cả những từ có nghĩa mắc kẹt trong cổ họng. Bởi vì em - kẻ cũng đang dần trở thành một người đàn ông giống như hắn - đã bước vào phòng một cách thận trọng và ngồi xuống trên tấm thảm lông. Và trông em bình tĩnh hơn bao giờ hết.

"Họ nói với tôi rằng ngài đã không biết là tôi có nghĩa vụ đối với ngài."

Ngay lúc đó, Thor tự hỏi làm thế nào mà hắn có thể mơ tới việc tức giận với Loki - chàng trai đã giúp hắn cả cuộc đời. Em gần như đã mất cả gia đình, nhà cửa và tương lai khi Asgard chiến thắng trong cuộc chiến. Như thể đọc được suy nghĩ của hắn, em nói.

"Ngài thấy đấy, tôi rất lấy làm biết ơn khi có cơ hội trở thành người trị thương cho ngài. Ngoài nơi này ra, tôi đã chẳng thể nhớ nổi mình có nơi nào khác để về, và cũng chẳng nhớ nổi mình đã có người mẹ nào khác ngoài Frigga... Đây là cuộc sống của tôi.

Tôi có thể đã bị giết trong Chiến tranh nhưng tôi đã được tha mạng. Đức vua đã ban cho tôi một mái nhà và cho tôi cơ hội được chăm sóc ngài. Đó luôn là một vinh dự lớn."

Vẫn ngốc nghếch giống như trước đây, Thor thấy mình phải vật lộn để nước mắt không che mất tầm nhìn. Cảm giác bị phản bội kéo dài, tựa như mùi vị đắng ngắt sau ly rượu, nhưng hắn biết mình không thể đổ lỗi cho Loki. Em chỉ là một công cụ mà Cha hắn cho rằng đủ hữu ích để duy trì sự sống, em là một vật nhỏ bé nhưng căn bản để giữ Asgard tồn tại.

Trong im lặng, gã hoàng tử cố gắng chắp vá một chuỗi từ ngữ lạnh lùng hết mức có thể để không ai thấy được điểm yếu của hắn. Sau tất cả, một ngày nào đó, hắn sẽ trở thành Vua, sẽ tiêu diệt quái vật và bắt giữ nô lệ. Nhưng sự run rẩy ở ngực hắn quá mức quen thuộc và Thor biết rằng nếu hắn mở miệng nói, giọng hắn sẽ run rẩy và rồi hắn bật khóc như một đứa trẻ. Đó là điều không thể chấp nhận được đối với một chiến binh. Nhưng khi hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Loki, có một sự mong đợi trong đó, vì vậy hắn đã làm điều duy nhất còn sót lại để làm.

Thor gật đầu và mỉm cười thấu hiểu, mở rộng vòng tay cho một cái ôm. Cảnh tượng khá là hiếm hoi khi hàm răng của Loki loé lên. Em cười toe toét và nhảy lên vâng lời, vòng tay ôm lấy gã trong yên lặng. Khi ấy, gã hoàng tử đã tự hứa với chính mình rằng hắn sẽ không bao giờ để công việc của Loki khiến em cảm thấy buồn bã hay làm hỏng tình cảm giữa em và gã. Em là người bạn, người anh em của gã, và em sẽ luôn như vậy.

Quay trở lại với chính mình, gã hoàng tử ngày nào giờ đã trưởng thành. Hắn đang cố lắc đầu để hiểu có chuyện gì xảy ra mà những ký ức này có thể làm lu mờ tâm trí hắn như vậy. Có lẽ là do cú đánh vào đầu hắn phải chịu trong trận chiến...Ngón tay Thor di chuyển lên chạm vào vết cắt đang khép mở. Bàn tay của Loki vẫn luôn mềm mại như vậy. Và ở nơi bàn tay phải của em, thứ ánh sáng ấm áp màu xanh lam sáng lên, soi rọi vào vết thương. Ngay lập tức những khớp xương, dây thần kinh và da được nối liền, khôi phục và tất cả dần được cố định lại vị trí cũ.

"Cẩn thận vào lần tới, thưa ngài." Giọng nói của chàng trai trẻ có vẻ cam chịu như thể em biết chắc rằng mọi lời khuyên bảo sẽ bị bỏ qua. Từ "ngài" cuối cùng như một ngọn giáo đâm vào trái tim Thor, và hắn đã phải bắt bản thân chớp mắt trước khi trả lời.

"Loki, ta đã yêu cầu em phải gọi ta bằng tên không biết bao nhiêu lần. Không phải ngài, không phải hoàng tử, không phải bất cứ thứ gì khác ngoại trừ tên ta."

Loki nhắm mắt lại, hoàn toàn tập trung vào nhiệm vụ của mình và người đàn ông tóc vàng chỉ biết buồn bã thở dài. Cuối cùng khi em kết thúc, bàn tay của Thor đã hoàn hảo và nguyên vẹn, như thể không có con quái vật kỳ cục nào đã đến và nghiền nát nó vài giờ trước đó.

"Đó là thói quen, thưa ngài. Và sẽ không thích đáng nếu một nô lệ gọi ngài bằng tên của ngài, vì tôi nhớ tôi đã nói với ngài rất nhiều lần trước đây." Lần này, em cười thật vui và dường như không để ý gì tới biểu hiện đau khổ của Thor. "Bây giờ là lúc để chăm sóc vết thương xấu xí trên trán ngài."

Những viết thương không quá sâu vốn không cần quá nhiều năng lượng hay công sức nên Loki đã dùng ngón tay lướt qua mấy vết bầm tím nhẹ. Thor ước hắn có thể chạm vào khuôn mặt em, vuốt ve xương hàm cùng cần cổ em, còn những ngón tay thì luồn vào mái tóc em rối loạn. Thế nhưng đó là một suy nghĩ rất ngớ ngẩn, em đã từ chối ở lại với hắn lâu hơn. Tuy vậy, ham muốn luôn bên cạnh hắn trong nhiều năm qua tựa như một trái bóng lộn xộn đầy những cảm xúc khác mà hắn dành cho Loki.

"Nếu em được tự do, em sẽ làm gì, Loki?"

Gã hoàng tử hỏi, cốt làm cho bản thân xao nhãng, và người trị thương của hắn cau mày. Đó không phải là một câu hỏi mới nhưng em luôn tìm thấy cách tốt nhất để không phải trả lời thật lòng.

"Nhà vua sẽ không bao giờ cho phép điều đó. Ngay cả khi ngài hoặc Nữ hoàng muốn vậy, thì nó vẫn sẽ gây phẫn nộ."

Thor thở dài bực tức.

"Nhưng nếu điều đó xảy ra, em sẽ làm gì? Làm ơn, hãy nói cho ta biết."

Loki nhìn xuống và suy nghĩ vẩn vơ khi em nói khẽ, tay vẫn chạm vào làn da dưới mái tóc vàng.

"Well, tôi không có nơi nào để đi. Và bởi người Jotun sẽ không được yêu mến ở Asgard, tôi nghĩ rằng tôi sẽ du hành và khám phá Cửu Giới mà không có đích đến, học hỏi và tận hưởng những điều mới mẻ." Đôi mắt em đưa sang nhìn chằm chằm vào Thor, xanh hơn bao giờ hết, và lần đầu tiên sau nhiều tháng, Loki để chiếc mặt nạ khinh miệt của mình xuống, sự quyết tâm sâu sắc hiện lên trên nét mặt em. "Nhưng tôi hạnh phúc khi ở bên cạnh ngài...Thor !"

Liệu rằng đó là thứ tình cảm không chút dấu diếm tràn ra từ đôi mắt Loki, hay là một cú đánh mạnh vào đầu hắn để buộc tội, rằng là người Asgard đã luôn trông chờ và hối thúc hắn trong nhiều năm. Hắn đặt môi mình lên môi Loki, một cách đầy bất ngờ và khó khăn. Và ngay trước khi em kịp phản ứng, hắn đã vội vàng rút lui, cảm giác tội lỗi khủng khiếp ùa tới. Người trị thương của hắn chắc chắn sẽ cho rằng hắn đang lợi dụng vị trí chủ nhân của mình để ép buộc em. Loki thuộc về Thor và chính bởi điều đó, hoàng tử sẽ không bao giờ được phép gần gũi với nô lệ của mình theo cách mà hắn ta muốn. Frigga sẽ cảm thấy hổ thẹn. Chết tiệt, và Thor cũng thế.

Nhưng bàn tay ở trán hắn, thay vì rời đi, chỉ nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt hắn. Sự căng thẳng khiến căn phòng trở nên ngột ngạt. Và Thor đã ước gì hắn có thể cứ thế biến mất trong lòng đất, mãi cho đến khi hắn nghe thấy một tiếng cười nhẹ. Hắn liếc nhìn Loki lần nữa, đôi mắt xanh lam tràn đầy sự xấu hổ.

"Ta rất xin lỗi khi không thể cho em sự tự do, Loki. Nhưng làm ơn, đừng coi hành động thiếu suy nghĩ của ta là một mệnh lệnh. Ta không bao giờ..." Một ngón tay cái chợt sượt qua môi hắn, khiến hắn im bặt và bóp nghẹt toàn bộ những gì đang bay bổng trong tâm trí hắn. Chỉ còn lại Loki và nụ cười ranh mãnh của em, đôi mắt em sáng lên mời gọi, và làn da em thì mềm mại như lụa.

"Chắc hẳn đôi khi ngài đã quên mất cách sử dụng trí thông minh của mình, hoàng tử của em. Ngài nghe em nói rồi chứ? Du hành có thể sẽ rất tuyệt, thế nhưng em cũng rất vui khi ở bên cạnh ngài...nhiều hơn ngài nghĩ đấy."

Cả hai tay em vòng qua khuôn mặt hắn và tiến lại gần, em cọ đầu mũi của mình vào mũi Thor. Biểu cảm của gã hoàng tử sáng bừng lên và hắn hít một hơi thật sâu để ngửi thứ mùi hương tươi mát tuyệt vời từ Loki. Đó là tất cả những gì hắn có thể cảm nhận được trước em hôn hắn lần nữa, dịu dàng, cứng rắn và hoàn hảo.

Bàn tay em vô cùng mềm mại.

Môi em thậm chí còn mềm hơn.

Đó là điều không công bằng nhất mà Thor từng biết.

***

_finished_

***

Hãy ủng hộ bằng cách vote & comment cho tui nha ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro