Shot 3-2 End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Shot 3-2

We betrayed the world

Theme song: Chỉ có một người để yêu trên thế gian - Mr.Siro

Henney đứng bất động, cảm thấy tê liệt như ai đó vừa rút sạch gân ra khỏi cơ thể anh. Gương mặt anh đỏ lên, nóng bừng, tiếng răng rắc từ khớp ngón tay siết chặt vang vọng khắp phòng. Anh có thể thấy làn da trần của Jessica thấp thoáng khuất sau lưng Yuri trong khi máu chảy thành dòng và bết trên cổ áo cô gái tóc đen. Thanh quản anh nóng ran như bị nung chảy đến mức không thể thốt nên lời nào. 


Hoàn toàn điêu đứng.

Tim Yuri đập chậm dần rồi nhẹ tênh cứ như nó thật sự đã ngừng đập bởi tiếng thổn thức ứ nghẹn trong cổ họng của Jessica. Cô giương ánh mắt đỏ ngầu ráo hoảnh nhìn về phía Henney, màng nước bao bọc quanh đôi mắt đã hoàn toàn biến mất trong khi đồng tử co rút đến cực hạn. 


Ánh mắt của con người ở tận cùng địa ngục.


Henney nuốt căm phẫn vào trong lòng, anh lập cập cởi chiếc áo lễ phục của mình và quăng về phía Yuri. Cô gái tóc đen phớt lờ ánh mắt khắc nghiệt của Henney, sự căm ghét của anh ta dành cho Yuri đang lấp đầy căn phòng, những tưởng có thể chạm vào được.


Yuri xoay người lại, mặt đối mặt với cô gái tóc nâu. Cô run run nắm lấy phần cầu vai của chiếc áo vest rồi choàng qua thân thể đầy những vết bầm của Jessica.


"Tránh xa tôi ra...", Jessica gằn giọng, cô nhón chân trượt người ra khỏi mặt bàn formica lạnh giá bên dưới làn da trần.


Henney lúc này đang quay lưng lại với cả hai người, sự điên cuồng cực điểm khiến anh ta không kiểm soát được bản thân mình. Cánh cửa hứng chịu những nắm đấm nặng nề khiến bản lề kêu lên ken két. Bất chợt, tiếng gõ cửa đường đột của ai đó khiến ba con người phía trong gần như đông cứng.

"Jessica...", Tiffany mở cửa bước vào cùng Sooyoung và rồi vầng trăng khuyết ở đuôi mắt cô nhanh chóng biến mất. Cô lướt ánh mắt vào trong căn phòng với sự kinh hoàng hiện hữu trên gương mặt.

Đôi bàn tay siết chặt của Henney.

Ánh mắt đau đáu của Yuri.
Và...

Thân thể run rẩy của Jessica....


Vậy là ...


"Khốn nạn...", Tiffany xộc thẳng tới Yuri, cô nện một nắm đấm vào thẳng mặt cô gái tóc đen. Mắt Yuri tóe sao và cô ngã đập đầu trên sàn, mọi thứ tối sầm trước mắt. Xương gò má cô giàn giật, não cô ê ẩm, cô nghĩ mình đã chết... Có lẽ một cái chết lúc này sẽ dễ chịu hơn rất nhiều...


Tiffany giàn giụa nước mắt, ôm chầm lấy Jessica. "Lạy Chúa, tớ sai thật rồi, tớ đã bảo cậu phải đặt niềm tin cho con người này...". Đôi mắt đen lay láy rực cháy trong cơn thịnh nộ, đôi môi cô trở nên mỏng dính, Tiffany giật mạnh chiếc thánh giá và thả rơi nó trên lồng ngực Yuri. Một vài mắc xích bạc từ sợi dây chuyền bung ra tung tóe trên sàn.


"Đừng bao giờ bước chân vào cuộc đời Jessica nữa..."


Từng lời nói của Tiffany như tiếng búa nện văng vẳng trong đầu cô. Yuri nhìn thấy hình ảnh Tiffany tách rời làm hai rồi nhập nhoạng chồng chéo lên nhau, những thanh đà nổi trên trần nhà dần dà biến mất. Và rồi, cô nghe tiếng tranh cãi của Tiffany và Henney cùng tiếng gót giày nghiến mạnh trên sàn. Xa dần... xa dần... Cô có thể cảm nhận từng thanh âm riêng lẽ trong mớ hỗn tạp do mình gây ra nhưng tuyệt nhiên...tuyệt nhiên không thể cảm thấy dù chỉ là một chút hơi thở khẽ khàng hay tiếng cựa mình của Jessica. Em đâu rồi...


Yuri với tay nắm lấy chiếc thánh giá trên ngực mình trước khi bị hút sâu vào đầm lầy tội lỗi của chính bản thân mình.


Mất em thật rồi...
Mãi mãi....

Không gian trước mắt cô đen đặc như hũ nút.



***

Kwon Yuri choàng tỉnh khi ô cửa sổ nhỏ phía trên phòng ngủ ném về phía mắt cô những mảng sáng hình thoi chói lóa. Cô uể oải trượt mình ra khỏi giường và chầm chậm xoa phần vai mỏi nhừ của mình. Cô lướt ánh nhìn về phía rặng thông ở xa xa, tuyết rơi dày khiến đám thông cao lớn như bị thấp đi cả mét vì bị vùi sâu. Yuri dợm bước về phía nhà tắm nhưng chợt dừng lại khi thấy chiếc điện thoại dưới chân mình đang rung liên hồi. Giọng nói trong trẻo của Hara bắt đầu âm vang phía trong tai cô.


[Yuree, em để quên điện thoại ở đó rồi!]

"Ừm, khi nào em rảnh quay lại lấy cũng được..."

[Tối nay được không? Hôm nay là Giáng sinh nữa đó. Em sẽ thử nấu món...]

"Giáng sinh sao?"

[Ừ ha, là Giáng sinh. Em muốn ở cạnh Yuree tối nay.]

"Hôm nay thì không thể... Gặp em sau vậy!"


Tút... Tút... Yuri nhấn tay thật mạnh vào nút cảm ứng màu đỏ bầm trên điện thoại. Cô thở dài trước khi thả điện thoại lên giường, mường tượng gương mặt thất vọng của Hara khiến lòng cô dậy lên nỗi nhột nhạt. Thế nhưng cảm giác nhột nhạt tầm thường này rõ ràng không thể so sánh được với cơn đau thắt phía trong lồng ngực. Giáng sinh... Chỉ hai từ ngữ đơn giản cũng đủ để vết thương cũ hở miệng và rướm máu ngay lập tức.

Hai mươi phút sau, Kwon Yuri bước ra khỏi bồn tắm sủi bọt, khỏa thân trong khi đám gai ốc nổi lên khắp cánh tay và ngực cô. Cô quấn vội chiếc khăn tắm màu trắng quanh cơ thể mình, vết tích từ trện chiến trên giường với Hara tối qua còn hằn in trên da thịt cô. Yuri mở tủ lạnh lấy một chai Bufferin và thêm vào chút nước cốt chanh vào chai vodka. Cô uống tới ly thứ năm và nốc viên aspirin thứ bảy thì Sooyoung bước vào cùng YoonA.

Yuri vẫn chưa mặc quần áo, nằm dài trên trường kỉ, chẳng buồn ngước nhìn hai vị khách đang ngao ngán tiến tới. Đầu cô nhức buốt và cô chỉ muốn yên thân trong cái ngày tồi tệ này.



"Sáng sớm mà chị đã cho em rửa mắt rồi"
. YoonA lắc đầu nguầy nguậy khiến chiếc nón tuần lộc màu đỏ trắng từ tay cô rơi xuống đất. "Quà của chị đó!". Cô nhặt lên rồi ném về phía Yuri, cô gái tóc đen chụp nó bằng một tay. Yuri cảm thấy mình sắp nổ tung khi YoonA lôi từ trong túi giấy ra một mớ dây đèn nhấp nháy và thản nhiên tiến tới góc phòng, mắc nó vào cây thông nhỏ cạnh dàn âm thanh áp tường của cô.



"Hai người tới đây làm gì vậy?" 
Cô nhìn sững vào YoonA.


"Đón Giáng sinh..." Sooyoung từ trong phòng quay ra với bộ quần áo mới trên tay, không phải vô tình mà cô lựa một chiếc áo sơ mi màu xanh tím cho Yuri. "Nhìn cậu như shit vậy!". 


Trong khi YoonA lúi húi quấn dãy đèn lên từng cành thông thì Yuri đã vận xong y phục của mình. "Vậy tối nay hai người ở đây đón Giáng sinh của mình đi, tớ đi chỗ khác...". Cô tránh ánh nhìn của Sooyoung và bắt gặp YoonA đã hoàn thành xong tác phẩm của mình, ánh sáng lập lòe quện rực góc phòng khiến mắt cô nhòe đi.



"Yuri, bọn tớ rất tiếc về chuyện của cậu và Jessica nhưng cậu phải biết chấp nhận sự thật...Tiếp tục như thế này thật ấu trĩ. Một năm trôi qua, bọn tớ vẫn chờ đợi cậu quay trở lại nhưng nhìn cậu vùng vẫy theo cách này quả thật là không hay chút nào."
 Sooyoung xoay Yuri đối diện lại phía mình, sự bộc trực trong ánh mắt khiến Yuri thoáng chút xáo động.

Sooyoung không hề nói sai, một năm trôi qua cô vẫn tự bắt bản thân gặm nhấm nỗi đau khiến ruột gan đứt đoạn. Từ ngày đánh mất Jessica, cô bắt đầu đi nhà thờ và mỗi lần quỳ trước Chúa với đôi bàn tay nắm chặt, nước mắt vẫn chưa bao giờ ngừng nhạt nhòa. Cô đã thử hàng ngàn cách nhưng chưa bao giờ có thể quên được Jessica. Càng nốc cạn rượu, càng vung đầy nỗi nhớ. Chất cồn nóng hực rõ ràng không thể làm tan biến giọng nói cố hữu vang vọng trong đầu cô mỗi đêm. 

Đã đủ chưa?... Đã đủ chưa?... Đã đủ chưa?.....


Phải chăng, tổn thương em đã đủ nhưng yêu em là chưa đủ...

"Cuộc sống của cậu còn thiếu gì? Hai người đó đã trả lại studio của cậu, vậy tại sao cậu không trả lại bình yên cho chính mình?"

"Tớ hạnh phúc với cuộc sống này..." Kwon Yuri cười nhạt nhẽo.



"Chị à, chị nên tìm chị Jessica đi..."
 YoonA buông một câu nói khiến sự sửng sốt lấp đầy trong ánh mắt Yuri. Cô gái nhỏ ngồi đối diện cô ôm lấy đầu mình. "Em xin lỗi, ngày hôm đó là một sai lầm. Em đã không tìm hiểu kỹ. Chỉ vì nhìn thấy tên Jessica sở hữu studio của chị thì em đã vội vã nghĩ rằng chị ấy muốn tước đoạt nó cho riêng mình. Nhưng em không hề biết rằng chị ấy đã lấy lại nó từ tay Henney cho chị...". YoonA mím môi để ngăn sự hối tiếc tuôn trào từ khóe mắt. Ngày hôm đó, cô đã muốn ngăn Yuri gặp Jessica, cô sợ rằng Yuri sẽ tiếp tục bị tổn thương vì người con gái đó nhưng cô đã sai. Cô đã thảy một que diêm vào vết dầu loang và chẳng mấy chốc nó thiêu đốt cả linh hồn tan nát của Yuri.

"Em không có lỗi gì cả. Là do chị không bản lĩnh mà đánh mất tất cả!". Câu nói vừa bật ra khỏi môi thì cô thấy mình bị xốc ngược lên bởi Sooyoung. Cô nhìn xuống những ngón tay thon dài đang cuốn chặt lấy áo nỉ của mình, và cô thậm chí không thể tin nổi.



"Vậy thì lấy lại bản lĩnh của mình đi, hay muốn tớ phải đập cậu một trận mới tỉnh ra!"
 Giọng nói sắc như dao, âm giọng cay nghiệt như thuốc độc. "Ngày hôm đó, nếu Fany không đánh cậu thì tớ cũng sẽ cho cậu một trận nhừ tử, đồ hèn nhát!"



"Cậu nói ai hèn nhát?" 
Yuri nhước nhìn, cảm thấy cơn giận đang thắt quanh cổ họng. Sooyoung không hề nói sai và điều đó làm cô điên tiết lên.



"Jessica không nên yêu con người như cậu... Vì cậu chẳng biết yêu thương ai cả!"


"Im đi Sooyoung, cô ấy đang hạnh phúc với hắn và tớ đang chết dần vì điều đó!"


"Cậu chắc gì cô ấy hạnh phúc? Mà cũng đúng thôi, cô ấy nên hạnh phúc với hắn còn hơn yêu thứ hèn nhát như cậu!"


"Cuối cùng thì cậu đang muốn làm gì? Nhục mạ tôi sao? Không sao cả, tôi quen rồi!"

Sooyoung siết chặt cổ áo của Yuri. "Cậu có nói cậu yêu cô ấy chưa? Hay kể từ khi cậu luồn chiếc nhẫn vào tay Jessica thì cậu mặc nhiên cho đó là một lời tỏ tình to lớn? Có bao giờ dám đứng trước mặt cô ấy và nói yêu cô ấy chưa? Ngày mà cậu dồn hết can đảm tới đó thì bắt gặp hai người đó cùng nhau thì ngay lập tức cậu đã quên hết những gì phải làm. Nỗi đau vì bị phản bội quá lớn. Tớ hiểu rõ.. Nhưng đáng lẽ hơn ai hết, cậu phải biết Jessica yêu cậu và chờ đợi cậu đến mức nào....". Giọng nói của Sooyoung đầy xót xa, cô dần thả lỏng tay mình, để mặc Yuri đứng lặng im trước mặt.

"Nếu lòng tin và yêu thương còn đong đầy thì hãy làm ơn làm điều gì đó đúng đắn đi..." Sooyoung nhẹ nhàng rút ra một tờ giấy ở trong túi áo, trên đó nguệch ngoạc vài dòng chữ màu xanh. "Lẽ ra tớ không có tư cách để nói, nhưng tớ không muốn cậu hối hận suốt cả cuộc đời chỉ vì không thể nói rằng mình yêu cô ấy..."

Yuri không hề khóc, nhưng mắt không nhòa lệ không có nghĩa là tim không đau. Hèn nhát... Lời phán xét của Sooyoung rất tàn nhẫn nhưng thật tệ hại khi nó phản ánh chính xác tất cả. Cô đã tự đẩy Jessica ra khỏi cuộc đời mình. Jessica mỗi khi tách khỏi nụ hôn nóng bỏng với cô đều thì thào"Em yêu Yul", và cô chỉ mỉm cười đón nhận điều đó cùng trái tim xúc động dạt dào.

"Tại sao không nói yêu em?"


Kwon Yuri lẳng lặng nắm lấy bàn tay mềm mại của Jessica chạm vào ngực mình. "Nó đang nói đấy, em nghe rõ mà phải không... Nó bắt Yul phải thốt lên thành tiếng nhưng Yul sẽ chỉ nói khi Yul có em... một cách trọn vẹn." Đôi mắt màu nâu sáng bừng, một lần nữa đôi môi cô lại run lên khi Yuri cắn nhẹ vào đó và cuốn cô vào nỗi say mê chìm đắm riêng biệt.

Yuri xoa thái dương của mình, cảm nhận dần sự nhiễu loạn cực điểm trong tâm hồn đang dần tĩnh lặng trở lại. "Cô ấy sẽ chịu gặp tớ chứ.. Tớ không thể phá vỡ hạnh phúc đó như thế được". Rõ ràng cô đang muốn mạo hiểm, một lần nữa mạo hiểm với trái tim mình.

"Nếu yêu cậu, hạnh phúc của cô ấy chỉ là cậu..." Sooyoung mỉm cười trước sự rối trí của Yuri. Cô không thể hiểu nổi một người yêu điên cuồng như Yuri lại không thể thấu đáo những đạo lý thông thường.

Yuri cầm lấy mảnh giấy, trên đó ghi đầy đủ thông tin về địa chỉ nhà cùng nơi làm việc của Jessica. Cô ngước nhìn hai người trước mặt mình với nụ cười hiếm hoi. "Có thể khi tớ đến gặp Jessica thì cô ấy sẽ tát tớ một lần nữa. Và tớ sẽ như một kẻ ngốc khi vừa nói xin lỗi vừa nói yêu cô ấy trong một khoảnh khắc... Nhưng tớ sẽ làm như vậy... Và tớ cũng sẽ xin lỗi Henney vì làm trắc trớ đám cưới của anh ta."



"Không cần phải xin lỗi Henney... Anh ta và Jessica ly thân rồi!"
, Sooyoung kéo tay YoonA rồi tiến đến giá treo áo khoác ở gần cửa ra vào.

Mọi thứ trong người cô lặng đi, tai cô ù dần. "Cậu nói cái gì? Khi nào?"

"Hai tháng trước..."


Yuri cảm thấy máu điên trong mình dâng trào trở lại, cô lao tới đẩy Sooyoung vào tường. "Tại sao không nói cho tớ biết sớm hơn?" Một thông tin đầy quan trọng như thế mà người bạn chí cốt của cô chỉ buông ra một cách hờ hững.



"Tớ không nghĩ cậu muốn biết".
 Sooyoung nhún vai "Tớ cũng chẳng định nói ra vào hôm nay nhưng tối qua YoonA đã khóc vì nó bảo không muốn cậu sa ngã mãi như vậy. Tớ chỉ làm cho cậu tỉnh ngộ nhưng cậu quả thật không làm tớ thất vọng khi cậu thậm chí muốn đến gặp cô ấy trước khi tớ nói ra chuyện ly thân của hai người đó..."

"Khỉ gió, ai nói là tớ không muốn biết." Yuri nghiến răng bực dọc, cô không biết mình nên ôm chầm lấy chiến hữu của mình hay đấm thẳng vào mặt cô ấy một cái.

YoonA cười giòn giã. "Hai người thôi được rồi đấy. Chị Tiffany không muốn phải chờ đợi đâu...".Cô gái nhỏ buông lửng câu nói và xỏ chân vào giày. "Chị ấy gọi muốn cháy điện thoại của em rồi."


Sooyoung hoảng hốt quăng áo khoác da cho Yuri. "Vì cậu lì lợm nên Fany đợi nãy giờ ở dưới đấy. Tớ định chỉ đưa địa chỉ cho cậu tự đi nhưng cô ấy bảo phải lôi đồ ngốc như cậu ra khỏi nhà thì cô ấy mới an tâm được."

Yuri quay trở lại phòng ngủ của mình để lấy ví và một vài thứ khác. Cô lao như tên bắn xuống những bậc cầu thang gỗ xanh lơ bám đầy tuyết trắng xóa. Mớ tuyết trắng lạnh chóng chuồi vào giầy khi cô bước vội đến chiếc Mini Cooper màu hồng cánh sen được lắp bốn chiếc lốp đi tuyết trắng tinh. Cô đóng sập cửa lại và nhận ngay cái lườm của Tiffany. "Trả thánh giá cho tôi đi".Sooyoung cười rạng rỡ rồi nắm lấy tay cô gái tóc đỏ, cái nắm tay nhẹ nhàng chan chứa yêu thương như hai người yêu nhau thực thụ. "Tha cho cậu ấy đi, từ khi em đấm Yuri, đến giờ cậu ấy cũng không tỉnh táo được". Câu nói đùa của Sooyoung khiến YoonA ôm bụng cười ngặt nghẽo."Chị thật là dữ dội đấy Tiffany"

Tiffany nheo mắt. "Tôi vẫn chưa tha cho cậu đâu nhé Kwon Yuri. Nhớ lát nữa phải trả thánh giá cho tôi... Vì người được cứu rỗi thì không cần dùng nó nữa..." . Kwon Yuri mỉm cười trước câu nói đó, sự yên bình bỗng chốc lấp đầy trong tâm khảm cô. Nhưng cứu rỗi sao? Vẫn chưa!

Người cứu rỗi Yul chỉ có thể là em... Jessica Jung.


***


Bầu trời nhá nhem tối, những mảng sáng dần bị rút cạn bởi đường chân trời. Chiếc xe màu hồng đỗ xịch ở một quán coffee thanh đạm kiểu vintage với kiến trúc gỗ lũa đặc trưng cùng những chiếc khăn trải bàn vải thô mộc mạc. Sự bình dị trải đầy được điểm xuyết thêm bởi những khóm cúc trắng tinh khôi đến ngỡ ngàng.

Tiffany bắt gặp sự bối rối của Yuri qua kính chiếu hậu khi cô gái tóc đen liên tục chạm vào chiếc thánh giá trên cổ mình. Cô ngoái đầu ra phía sau nhìn Yuri. "Tiệm bánh của Jessica ở cuối phố, bọn tớ sẽ không phá bĩnh nên sẽ ở đây đợi cậu". 

Kwon Yuri gật đầu, khóe môi phớt nên nụ cười nhẹ. Cô bật tung cánh cửa và những cơn gió bấc đang chực chờ bên ngoài ngay lập tức len vào trú ẩn trong áo khoác của cô. Khi Yuri bước vài sải chân thì trong xe có tiếng hét vọng ra. "Cậu mà làm Jessica khóc nữa thì tớ sẽ không chỉ đấm cậu một đấm đâu". Yuri giơ tay lên không trung ra vẻ tớ sẽ ổn rồi chậm rãi đạp lên mớ tuyết mỏng dưới chân. Cô bước lên một con dốc nghiêng kéo theo tiếng lạo xạo bên dưới gót giày.

Cô giấu cảm xúc rối bời trong cơn mưa tuyết thoảng qua, cô lững thững bước về phía những cột đèn lênh khênh đỏ cuống nơi cuối phố. Yuri xỏ tay vào áo khoác, bàn tay cô lạnh cóng và gần như đóng băng. Cô bước xuống một con dốc nữa thì bắt gặp một hàng dài cửa tiệm sáng đèn rực rỡ đến chói lòa. Yuri không quá khó khăn để có thể tìm kiếm tiệm bánh đáng yêu màu vàng cam trong veo của Jessica. Đám cỏ lau khô được chủ nhân chăm chút tỉ mỉ mọc lên lưng chừng những ô cửa kiếng trong suốt tạo nên sự thanh khiết lạ lùng, cuốn hút ánh nhìn của hầu hết lữ khách vô tình bước qua.

Kwon Yuri vuốt nhẹ tay trên bức tường cỏ lau mềm mại trong khí ánh mắt dõi vào phía trong. Những khay bánh trống rỗng dưới ánh đèn nhàn nhạt, vị khách cuối cùng vừa tính tiền xong đã đẩy cửa bước ra. Jessica xuất hiện giản đơn trong chiếc áo phông lệch vai in cờ Mỹ bên ngực trái, cô xoay tròn tách coffee nóng giữa hai lòng bàn tay mình. Hơi nóng tỏa ra từ tách coffee xoắn quanh xương đòn rồi mơn man trên phần vai trần của Jessica, cô chậm rãi nhâm nhi thức uống của mình, tuyệt nhiên không biết rằng Yuri đang thẫn thờ lạnh buốt bên ngoài với một trái tim ngừng đập.


Em vẫn thế... Đẹp khiêm nhường như một đóa hoa nơi đồng nội..

Thế nhưng...


Nếu Jessica Jung không còn yêu Kwon Yuri này nữa thì sao?

Nếu Jessica Jung không thể tha thứ cho tội lỗi của Kwon Yuri này nữa thì sao?

Nếu Jessica Jung... thậm chí đã bôi xóa hình bóng Kwon Yuri này ra khỏi cuộc đời thì sao?


Những giọng nói rầy rà cật vấn lại vang lên trong cô. Yuri hít lấy một hơi dài để níu kéo sự can đảm đang cạn vơi của mình. Cô không muốn mình hèn nhát một lần nào nữa. Cô đã khiến Jessica Jung yêu cô. Cô có thể làm lại lần nữa. Yuri bước tới cửa chính, cảm thấy trái tim sắp bật tung ra khỏi lồng ngực, bàn tay cô run rẩy chạm vào tay nắm bằng gỗ.


"Henney à"
, Jessica đột ngột thốt lên cái tên khiến cô đứng sững sờ nơi bậc thềm.


Người đàn ông cao lớn bước ra từ phía bếp, trên người anh vẫn mặc chiếc tạp dề bám đầy bột bánh. Henney đã cắt tóc, một lọn tóc uốn xoăn rơi xuống trán anh và Jessica dịu dàng với tay vén nó về đúng vị trí. Anh chầm chậm cởi tạp dề ra và mỉm cười với cô, ánh nhìn của anh nồng nàn như thể họ chưa từng có một cuộc hôn nhân đổ vỡ. Kwon Yuri chết lặng phía bên ngoài cửa kính, hình ảnh hạnh phúc của hai người khiến cô muốn quỵ ngã. Cô buông lơi ngón tay nơi tay nắm cửa.


Một tấm cửa kính dày vỏn vẹn hai ly ngăn cách không gian giữa cả hai nhưng rõ ràng không thể, dù là hít thở cùng một bầu không khí cũng là không thể... Không gian vuông vức phía trong ấm áp và toàn vẹn bao nhiêu thì khoảng không rộng lớn bên ngoài buốt giá và rạn vỡ bấy nhiêu. Yuri lùi lại vài bước để tránh khỏi khuôn hình nghiệt ngã trước mắt. Cô vẫn luôn nghĩ mình có thể xin lỗi, có thể cầu xin sự tha thứ từ Jessica, mặc cho cô ấy có ở cạnh tên Henney đó hay không... Nhưng không, cô đã lầm và sai lầm này sẽ một lần nữa khiến cô sẩy chân vào vũng lầy đen hút cũ kỹ của mình.



***


Jessica Jung bắt đầu dọn dẹp bàn tính tiền, cô vẫy tay tạm biệt và chúc Giáng sinh vui vẻ với hai nhân viên phụ việc của mình. Hôm nay là một ngày bận rộn và cô vẫn có thể kiếm được bộn tiền đến tận khuya nhưng cô chỉ muốn lang thang lạc bước đâu đó để khua tan nỗi nhớ khắc khoải cuốn xoáy trên từng mạch máu ngay lúc này. Jessica cảm thấy mừng vì một năm chỉ có một ngày Giáng sinh, nếu không tim cô phải nhói đau mỗi ngày, vì con người đó. Vì Kwon Yuri tồi tệ đó.


Chiếc chuông trước cửa rung lên khi Jessica vừa cúi thấp người để nhặt chiếc túi xách cùng một hộp thiếc nhỏ đính kim sa mà Henney gởi tặng cô cách đây một tiếng. Anh đến giúp cô trong một ngày đặc biệt như thế này thật khiến cô cảm động. Anh vừa mời cô đi ăn tối nhưng cô đã nhẫn tâm từ chối, cô biết mình làm anh đau lòng nhưng cô không thể ngừng nghĩ về ngày hôm đó. Ngày cô khiến Kwon Yuri bỏ quên hộp quà màu đỏ trên tay.


"Chúng tôi đóng cửa rồi, làm phiền quý khách....". Jessica ngước nhìn, nụ cười đặt sẵn trên môi bất chợt vụt mất. Khóe mắt nhanh chóng ngấn lệ, cô siết chặt chiếc hộp thiếc trong tay mình.


"Cô đến đây làm gì?".
 Giọng nói trở nên chát chúa lạ thường, nhưng Jessica biết mình sắp vỡ tan.


"Yul muốn nói chuyện với em..."
 Yuri mấp máy môi khi đứng cách cô một sải tay.


"Tôi rất bận và tôi biết giữa chúng ta không còn gì để nói...". 
Cô xoay lưng, tránh ánh nhìn của Kwon Yuri. Không đời nào cô để mình phải nhìn vào đôi mắt đen sẫm ấy một lần nào nữa. Lần cuối cùng cô nhìn vào đôi mắt ấy là khi Kwon Yuri xâm chiếm cô trong lễ phục cô dâu rách bươm ngay tại nhà thờ.



"Yul vừa gặp Henney ở ngoài và em làm ơn hãy cho Yul năm phút thôi được không?".
 Kwon Yuri có phần nghẹn ngào, cô đã rõ lý do Jessica phản bội mình, hay nói cách khác là chính bản thân cô đã phản bội Jessica trước.

Jessica Jung xoay lại, tựa lưng vào bức tường phía sau quầy tính tiền, khoanh tay lại. Khoảng cách giữa cả hai dần nới rộng. "Gặp anh ấy thì sao? Henney không liên quan gì đến chuyện của tôi và cô!"



"Vì Yul mà em phải chịu tất cả tổn thương này, Yul xin lỗi em...".
 Jessica không hề muốn nhìn nhưng đôi mắt đỏ hoe của Yuri khiến cô không thể tảng lờ được nữa. Cô vòng tay ôm chặt mình hơn, cố giữ cơ thể không rã rời.

Jessica nhắm mắt lại. "Tôi chẳng quan tâm". Giọt lệ ngân ngấn chạy dài trên gò má, Jessica quệt lấy nó. "Gần hết năm phút rồi, tôi không còn kiên nhẫn nữa."



"Chuyện Yul làm với em gái Henney là một sai lầm. Yul biết mọi lời biện hộ chỉ là vô nghĩa nhưng Yul đã không cố ý. Yul đã không biết rằng mình gây ra tổn thương sâu sắc cho cô ấy, đến mức Henney dùng em để trả thù Yul." 
Giọng Yuri run rẩy, ánh mắt cô nhòe đi.


***


Khi Yuri vừa xoay lưng bước đi thì Henney đẩy cửa bước ra, sự thất vọng hiện rõ trên gương mặt anh. Cô nhận ra anh đang rảo bước đi phía sau mình và cô đã không suy nghĩ quá nhiều khi dừng lại nắm lấy khủyu tay Henney rồi kéo anh ta vào hẻm nhỏ bên cạnh tiệm bánh của Jessica. Sự buông lỏng cơ thể của anh ta khiến Yuri hơi bất ngờ.



"Chúng ta có thể nói chuyện không?"



"Dĩ nhiên, tôi đang muốn đánh người và cô không phải là lựa chọn tồi."
 Henney nhếch mép, anh ngậm vào môi một điếu thuốc, châm lửa và rít lấy nó.

Kwon Yuri tựa lưng vào tường, cô nghe thấp thoáng tiếng bàn ghế va vào nhau ở phía bên kia. Đôi hàng chân mày hạ xuống thấp. "Tôi xin lỗi vì đã phá hỏng đám cưới của hai người."



"Đám cưới vẫn diễn ra đó thôi nhưng tôi đã mất tất cả."
 Henney cười nhạt trong làn khói thuốc."Tôi và cô ấy thậm chí còn chưa sống cùng mái nhà một ngày nào... Lẽ ra tôi nên giữ đúng ý định ban đầu của mình, là làm tổn thương cô bằng cô ấy chứ không phải yêu cô ấy như thế này." Anh lướt ánh nhìn từ mũi giày của mình sang đôi bàn tay đang run nhẹ vì thiếu men rượu của Yuri. "Có lẽ sự trả thù của tôi đã đủ rồi..."

Yuri cố gắng nắm chặt bàn tay lại. "Có lẽ giờ là lúc chúng ta phải nói chuyện rõ ràng, Anh hận tôi vì lý do gì?"


"Tôi ghét cô vì tất cả!"
 Giọng anh đanh lại như thép, dường như có một thứ gì đó từng rất kinh khủng đã xảy ra. "Là vì em gái tôi, vì cô ngủ với nó một đêm và quên mất nó. Và khiến nó thương nhớ cô đến mức đánh mất lý trí của mình... Nó phải vào viện vì đồ tệ bạc như cô!" Bàn tay Henney siết chặt, anh đấm một cú thật mạnh về phía Yuri.

Trong tích tắc, cô gái tóc đen nhắm mắt lại cô cảm nhận cú đấm của Henney sượt qua xương gò má của mình và dính chặt trên mảng tường sần sùi. Henney tiếp tục cơn giận dữ của mình. "Cô thậm chí còn không nhớ đến nó. Nó quá ngu ngốc để quên cô. Và tôi đã dùng Jessica để trả thù. Tôi biết dù có tước đoạt tương lai hay địa vị thì cô cũng không bị tổn hại bằng việc cướp lấy người con gái của cô."

Kwon Yuri cảm thấy đầu óc trở nên choáng váng, cô biết mình từng sa ngã một lần khi đến Thượng Hải nhưng cô đã quá say xỉn đến mức không nhận thức được gì. Và cô gái đó, dường như cũng đã chấp nhận là sẽ cùng nhau "qua đường", thế nhưng, tại sao mọi thứ lại trở nên thế này...

Henney rời tay ra khỏi bức từng, khớp tay anh bật máu. "Em gái tôi và Jessica đều có cùng một sai lầm là yêu thương cô. Jessica chấp nhận lấy tôi để đổi lấy studio của cô. Và cô ấy còn định bỏ trốn cùng cô. Tiếc là Kwon Yuri, cô thật kém bản lĩnh..." Henney mỉa mai và tiếp tục rít thêm một hơi dài, anh đã nghĩ mình sẽ cho Yuri một trận nhớ đời nhưng anh biết trong con người tội lỗi này vẫn còn một thứ đáng trân trọng. 



Một con người, khi còn biết yêu mãnh liệt một ai đó thì vẫn còn giá trị và đáng để trân trọng.


Yuri rút chiếc khăn nhỏ trong túi áo khoác ra và trao nó cho Henney. "Tôi xin lỗi.. Xin lỗi anh... Xin lỗi Victoria." Một lỗi lầm có thể gây ra ngàn nỗi đau. Kwon Yuri đã thấm thía tất cả. "Cô ấy vẫn ổn chứ?"



"Nó ổn hơn nhiều rồi, cám ơn cô đã quan tâm. Nó vẫn còn từ mặt tôi vì đã làm tổn thương cô. Tôi không thể hiểu nổi con người cô có gì mà người khác phải đánh đổi nhiều như vậy."
 Henney xoay chiếc zippo trên tay, mũi giày anh giẫm lên mẩu tàn thuốc cháy dở.



"Hứa với tôi chứ?
" Anh xoáy thẳng ánh nhìn vào Yuri, đôi mắt xám của anh bừng lên mạnh mẽ."Hứa là sẽ không làm Jessica khóc nữa chứ?"



Yuri chạm vào vai anh như một lời cám ơn chân thành. "Tôi hứa...". Henney bật lưng ra khỏi tường, anh bước nhanh khi gió rít qua kẽ tai. Anh đã trút được sự thù hằn trong lòng nhưng liệu anh phải mất bao lâu để làm phai nhạt hình bóng Jessica Jung trong tâm trí. Có thể là không bao giờ...



***


Yuri đau đớn nhìn Jessica tự vòng tay ôm lấy mình, dáng vẻ cô độc đến nao lòng. "Tránh xa tôi ra." Cô lặp lại câu nói của một năm trước. "Cho dù tất cả sự thật phơi bày thì vẫn không thể thay đổi được hiện thực." 

Cô gái tóc đen đẩy nhẹ chiếc ghế qua một bên rồi rút ngắn khoảng cách với Jessica. "Em đừng như vậy. Hãy nhìn lại tất cả, Yul chưa bao giờ ngừng yêu em...Chưa bao giờ." Cô hít một hơi dài. 



"Yul yêu em, Jessica Jung."

"Đừng nói những lời sáo rỗng."

"Yêu em hơn tất cả những gì em có thể nghĩ. Đó là sự thật, Jessica à.."


Cô không tin. Cô gái tóc vàng dĩ nhiên không muốn tin con người từng bóp vụn trái tim mình. Trái tim cô đã quá chật chội khi chứa đựng nỗi đau mà Kwon Yuri mang đến và rồi, một năm trước, nó đã hoàn toàn vụn vỡ.



"Chưa bao giờ yêu tôi cả, giả dối!" 
Một tiếng thụp nhức nhối vang vọng phía trong vòm ngực khi Yuri nắm lấy cổ tay cô, những ngón tay trên bàn tay còn lại bấu chặt vào bắp tay. Những sợi gân, dây thần kinh nơi cổ tay hứng chịu rung cảm mãnh liệt lan truyền từ tim. Thật tệ hại khi Jessica biết rằng mình vẫn còn yêu Yuri đến mức không ngăn được bản năng phản ứng của cơ thể.



"Hãy nhìn Yul, một chút thôi!" 
. Một giọt lệ ứa trên hàng mi cong của cô gái tóc đen khi cô lôi từ túi áo một gói quà màu đỏ nhăn nhúm. Cô mở nó ra một cách vụng về và cầm trên tay một quả cầu tuyết vỡ đôi. Bên trong quả cầu tuyết là hình mẫu của một căn nhà nhỏ được làm bằng tay với đầy đủ sân vườn và cả dàn dây leo màu xanh trên mái. Thanh đà nhỏ xíu của căn nhà đã bị gãy do va đập và Jessica có thể dễ dàng nhìn xuyên vào phía trong để thấy một chiếc nhẫn màu bạc.

Yuri quỳ xuống, nước mắt vẫn rơi khiến cả hai không nhìn rõ gương mặt nhau. Cô nắm lấy cổ tay cô gái tóc vàng và chậm rãi luồn nhẫn vào ngón áp út. Giọng nói cô khàn đặc vì xúc động dâng trào.



"Lẽ ra Yul đã đưa món quà này cho em từ hai năm trước. Yul muốn bù đắp cho em bằng một căn nhà của chúng ta, với dàn dây leo màu xanh kì quặc mà em thích và Yul thậm chí đã trồng cỏ lau ở xung quanh. Nhưng Yul đã sai rồi,... Yul vẫn luôn nghĩ rằng em sẽ ở đó và đợi Yul. Nhưng khi sóng gió tới, cảm giác bị phản bội khiến Yul quên đi tất cả. Lẽ ra phải tin em nhiều hơn, yêu em nhiều hơn, làm em hạnh phúc nhiều hơn... Nhưng Yul đã không làm thế!" 
Cô dừng lại và ngước nhìn Jessica khi chiếc nhẫn đã tiến đến khớp ngón tay thứ hai.



"Và em đừng bao giờ, đừng bao giờ bảo là Yul không yêu em.. Vì Yul yêu em hơn cả bản thân mình..." 
Giọt nước mắt đong đưa trên khóe mắt chạm xuống sàn, vỡ toang. "Hãy cho Yul một cơ hội, để được yêu em lần nữa..." 

"Làm tim tôi tan nát rồi lại tặng tôi một chiếc nhẫn thế này và bảo tôi sẽ bỏ qua ư... Không dễ dàng như vậy đâu..." Jessica giật mạnh tay ra khỏi Yuri, cô xoay nhẹ để viên đá trong suốt năm carat trên chiếc nhẫn đối diện với mình. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được cầu hôn từ hai năm trước trong một quả cầu tuyết lạ lùng. Nhưng cô thích nó, thích đến điên dại. Hạnh phúc bừng cháy trên từng phần của cơ thể khiến cô mất tự chủ và khóc nức nở như một đứa trẻ.

Yuri đứng dậy và ôm ghì lấy Jessica. "Em sẽ lấy Yul chứ?" Jessica vùi mặt trong áo khoác của cô và nghe thấy tiếng đập rộn ràng trong lồng ngực của cô gái tóc đen.



"Hãy nói gì đi em....".
 Jessica không nói yêu cô và cũng không nói đồng ý, điều đó làm lòng cô chết lặng.

Cô gái tóc vàng ngước nhìn Yuri, chải ngón tay của mình trên mái tóc đen huyền kia. "Em vừa ly dị chồng mình xong thì làm sao có thể nhận lời cầu hôn đường đột này đây?" Yuri hôn lên giọt nước mắt của cô. "Vậy thì em không cần trả lời nữa"


Yuri đặt tay vào cằm cô và ấn nhẹ để môi cô mở ra. Đầu lưỡi chạm nhẹ kéo theo những mơn trớn ngọt ngào nơi vòm miệng. Lưỡi Yuri cuốn vào phía trong khiến Jessica phải đáp trả một cách cuồng nhiệt và nóng bỏng. Jessica ngất ngây khi cảm nhận một lần nữa, nụ hôn của whiskey, cà phê và dục vọng mà cô luôn mong nhớ. Nụ hôn nồng nàn khơi lên một đợt rạo rực mang những rung cảm thuần túy chạy dọc cơ thể cả hai.

Jessica run rẩy tách mình ra khỏi nụ hôn, cô nhìn sâu vào đôi mắt sống động nỗi đam mê của Yuri.

"Em yêu Yul..."


Cô với tay tắt phụt mớ ánh sáng nhạt màu đang vây lấy cả hai, màn đêm nhanh chóng bủa đến, nhưng Jessica Jung không quá khó khăn để tìm đến môi Yuri lần nữa. Cô lần bàn tay lên sau gáy và mút chặt lấy lưỡi Yuri sau khi thì thào. "Em muốn Yul...một lần nữa"


Một lần và mãi mãi.... là của nhau!

~The end~


P.s: Liệu có phải chỉ có một người để yêu trên thế gian 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kasumi